Runa rời khỏi căn phòng mà khi nãy mình vừa xuất hiện với một tốc độ nhanh nhất có thể, chiếc váy trên người cô có phần hơi nhàu nhĩ.
Do khi nãy đánh nhau với tên đàn ông nên nhìn cô bây giờ rất tàn tạ.
Mỗi khi giết người tâm trạng của cô lại như thế này, nó không giống như cái vẻ bề ngoài lạnh tanh của cô. Ngoài trời gió thổi một lúc một lạnh, bàn tay cô bất giác nắm chặt lại với nhau.
Chỉ mong cơ thể mình có thể ấm lên một chút nào đó, khi nãy chính bàn tay trắng trẻo này đã cướp đi sinh mạng của hai người đàn ông giàu sang quyền quý.Cơ thể chỉ có duy nhất mùi máu tanh.
Thế giới này là như vậy, muốn sinh tồn thì phải có khả năng và sự liều lĩnh. Cô từ khi sinh ra đến nay đã không có sự lựa chọn cho số phận của mình, chỉ biết nghe theo sự sắp đặt và bố trí của người khác.
Mọi người tập trung vào mật thất là lúc 4 giờ sáng.
“Đó là điều mà bọn con nên làm”
. –Cả 3 người đều đồng thanh lên tiếng, gương mặt họ cúi xuống đất.
“Lần này các con đã làm kinh động thế giới ngầm, hãy nhớ cho kĩ giữ bí mật thân phận của mình tuyệt đối. không được để cho bất cứ người nào phát hiện ra thân phận của các con, khi biết có người nghi ngờ hành tung của mình thì ngay lập tức giết không tha. Thời gian tiếp tới các con còn phải vất vả hơn như thế này rất nhiều.”
-ông quản gia cầm mớ tài liệu đọc.
Sẽ có một cuộc chiến xảy ra trong thời gian tiếp theo,không gì khác đó chính là ngày VAMPER ngày tắm máu của thế giới ngầm.
MAI nhìn Runa,con nguời cô ấy luôn như thế này.MAI hoàn toàn không hiểu rõ. Mỗi lần thấy Runa ra tay hành động ngay cả bản thân Mai cũng nhìn thấy được ánh mắt lạnh lùng của cô, người con gái này đã nhắc nhở Mai rất nhiều.
Có những lúc thế mạnh luôn nằm trong chính bàn tay của chúng ta.
“RUNA lúc nãy cậu khử ai vậy?
–MAI đi từ đằng sau vượt qua người Mai đứng bên cạnh Cô, vì thấy không khí không được tốt chỉ toàn mùi thuốc súng nên Mai muốn tìm một cái gì đó xóa bỏ đi không khí không mấy vui vẻ hiện tại. Nhưng Mai không ngờ mình lại nhận được một câu trả lời.
“Quan trọng sao, dù gì người cũng đã bị giết hỏi lại làm gì?”
Cô không có bất cứ hứng thú nào với chuyện này, giết thì giết không cần phải biết quá nhiều về bọn chúng. Mình chỉ cần biết nhận lấy tấm ảnh có hình người cần giết và một số thông tin như về cuộc sống hằng ngày để dễ tìm hơn thôi.
Suy trì sự sống cho người khác cô không thể, chỉ có lấy đi sự sống của người khác một cách nhanh nhất cô mới có thể và thậm chí làm rất tốt việc này. Không làm cho bất cứ ai thất vọng.
“hazz”
Mai bất giác thở dài, với cái vẻ mặt lạnh lùng như một cái mặt nạ trong suốt như thế này. Không biết khi nào Runa cô ấy mới chịu tháo bỏ nó xuống.
“MAI này? –NGỌC ANH nhìn theo bóng dáng gần khuất của Runa lập tức đi lên song song với Mai.
“Có chuyện gì sao?
“Cậu có thấy ở trên lớp Runa có một nụ cười trông cực kì đáng yêu không?”
Ngọc ANH nhìn theo bóng dáng lẻ loi của Runa phía trước, môi mím chặc không nói nên lời. Đúng Runa cô ấy cười rất đẹp, dù cô ấy có ngụy trang như thế nào đi nữa thì gương mặt thanh tú đó mãi mãi không thề xóa nhòa.
Phải cho trên đời này có hai chữ nếu như, nếu như ông trời không bắt cô ấy hận tình thương, nếu như
Runa chưa từng có mối hận thù trong lòng.
Tất cả là nếu như, thì cuộc đời cô ấy sẽ không như thế này.
Sống mà không được làm những điều mình mong muốn, luôn bị sắp đặt vào những nhiệm vụ nguy hiểm. MAI biết chứ, biết Runa cô ấy cần tình thương đến nhường nào.
Nhưng ngay cả Mai còn không có thì lấy cái gì cho cô tình thương, tình bạn giữa Mai và Runa tuy rất thân thiết với nhau.
Nhưng sâu thẩm trong lòng Runa đang nghĩ gì thú thật Mai cũng không biết.
MAI chỉ biết hằng ngày Runa luôn sống với một cái vỏ bọc kiên cường, cô chưa bao giờ khóc. Chưa bao giờ than với Mai bất cứ chuyện gì, dù tập luyên có mệt như thế nào,
Sức chịu đựng của con người có giới hạn, Mai tin rằng Runa cô cũng có.
Dưới ánh ánh đèn mờ mịt, bóng dáng nhỏ nhắn của người con gái lạnh lẽo đến đáng thương. Từng bước chân đi qua những dấu máu đỏ tươi dói, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác thích thú vô cùng. Khi giương súng lên chỉa vào người đàn ông đang sợ hãi bò lồm cồm cùng sự van xin.
“Đừng...đừng.,ÁC MA xin cô.,cô đừng giế....ttt.BẰNGGG,Hự”
Tiếng súng vang lên cùng tiếng thét của ông ta làm cô cười nhếch mép.
………………………
Lớp học 12A1
.”Rer cậu nghe tin gì chưa?
TUẤN ngồi đối diện Rer ánh mắt có vẻ dò xét, đêm qua xảy ra những chuyện quả làm người khác khinh ngạc, suốt một năm trời đây là chuyện giết những nhân vật nổi tiếng liên tiếp đầu tiên.
Runa rời khỏi căn phòng mà khi nãy mình vừa xuất hiện với một tốc độ nhanh nhất có thể, chiếc váy trên người cô có phần hơi nhàu nhĩ.
Do khi nãy đánh nhau với tên đàn ông nên nhìn cô bây giờ rất tàn tạ.
Mỗi khi giết người tâm trạng của cô lại như thế này, nó không giống như cái vẻ bề ngoài lạnh tanh của cô. Ngoài trời gió thổi một lúc một lạnh, bàn tay cô bất giác nắm chặt lại với nhau.
Chỉ mong cơ thể mình có thể ấm lên một chút nào đó, khi nãy chính bàn tay trắng trẻo này đã cướp đi sinh mạng của hai người đàn ông giàu sang quyền quý.Cơ thể chỉ có duy nhất mùi máu tanh.
Thế giới này là như vậy, muốn sinh tồn thì phải có khả năng và sự liều lĩnh. Cô từ khi sinh ra đến nay đã không có sự lựa chọn cho số phận của mình, chỉ biết nghe theo sự sắp đặt và bố trí của người khác.
Mọi người tập trung vào mật thất là lúc giờ sáng.
“Đó là điều mà bọn con nên làm”
. –Cả người đều đồng thanh lên tiếng, gương mặt họ cúi xuống đất.
“Lần này các con đã làm kinh động thế giới ngầm, hãy nhớ cho kĩ giữ bí mật thân phận của mình tuyệt đối. không được để cho bất cứ người nào phát hiện ra thân phận của các con, khi biết có người nghi ngờ hành tung của mình thì ngay lập tức giết không tha. Thời gian tiếp tới các con còn phải vất vả hơn như thế này rất nhiều.”
-ông quản gia cầm mớ tài liệu đọc.
Sẽ có một cuộc chiến xảy ra trong thời gian tiếp theo,không gì khác đó chính là ngày VAMPER ngày tắm máu của thế giới ngầm.
MAI nhìn Runa,con nguời cô ấy luôn như thế này.MAI hoàn toàn không hiểu rõ. Mỗi lần thấy Runa ra tay hành động ngay cả bản thân Mai cũng nhìn thấy được ánh mắt lạnh lùng của cô, người con gái này đã nhắc nhở Mai rất nhiều.
Có những lúc thế mạnh luôn nằm trong chính bàn tay của chúng ta.
“RUNA lúc nãy cậu khử ai vậy?
–MAI đi từ đằng sau vượt qua người Mai đứng bên cạnh Cô, vì thấy không khí không được tốt chỉ toàn mùi thuốc súng nên Mai muốn tìm một cái gì đó xóa bỏ đi không khí không mấy vui vẻ hiện tại. Nhưng Mai không ngờ mình lại nhận được một câu trả lời.
“Quan trọng sao, dù gì người cũng đã bị giết hỏi lại làm gì?”
Cô không có bất cứ hứng thú nào với chuyện này, giết thì giết không cần phải biết quá nhiều về bọn chúng. Mình chỉ cần biết nhận lấy tấm ảnh có hình người cần giết và một số thông tin như về cuộc sống hằng ngày để dễ tìm hơn thôi.
Suy trì sự sống cho người khác cô không thể, chỉ có lấy đi sự sống của người khác một cách nhanh nhất cô mới có thể và thậm chí làm rất tốt việc này. Không làm cho bất cứ ai thất vọng.
“hazz”
Mai bất giác thở dài, với cái vẻ mặt lạnh lùng như một cái mặt nạ trong suốt như thế này. Không biết khi nào Runa cô ấy mới chịu tháo bỏ nó xuống.
“MAI này? –NGỌC ANH nhìn theo bóng dáng gần khuất của Runa lập tức đi lên song song với Mai.
“Có chuyện gì sao?
“Cậu có thấy ở trên lớp Runa có một nụ cười trông cực kì đáng yêu không?”
Ngọc ANH nhìn theo bóng dáng lẻ loi của Runa phía trước, môi mím chặc không nói nên lời. Đúng Runa cô ấy cười rất đẹp, dù cô ấy có ngụy trang như thế nào đi nữa thì gương mặt thanh tú đó mãi mãi không thề xóa nhòa.
Phải cho trên đời này có hai chữ nếu như, nếu như ông trời không bắt cô ấy hận tình thương, nếu như
Runa chưa từng có mối hận thù trong lòng.
Tất cả là nếu như, thì cuộc đời cô ấy sẽ không như thế này.
Sống mà không được làm những điều mình mong muốn, luôn bị sắp đặt vào những nhiệm vụ nguy hiểm. MAI biết chứ, biết Runa cô ấy cần tình thương đến nhường nào.
Nhưng ngay cả Mai còn không có thì lấy cái gì cho cô tình thương, tình bạn giữa Mai và Runa tuy rất thân thiết với nhau.
Nhưng sâu thẩm trong lòng Runa đang nghĩ gì thú thật Mai cũng không biết.
MAI chỉ biết hằng ngày Runa luôn sống với một cái vỏ bọc kiên cường, cô chưa bao giờ khóc. Chưa bao giờ than với Mai bất cứ chuyện gì, dù tập luyên có mệt như thế nào,
Sức chịu đựng của con người có giới hạn, Mai tin rằng Runa cô cũng có.
Dưới ánh ánh đèn mờ mịt, bóng dáng nhỏ nhắn của người con gái lạnh lẽo đến đáng thương. Từng bước chân đi qua những dấu máu đỏ tươi dói, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác thích thú vô cùng. Khi giương súng lên chỉa vào người đàn ông đang sợ hãi bò lồm cồm cùng sự van xin.
“Đừng...đừng.,ÁC MA xin cô.,cô đừng giế....ttt.BẰNGGG,Hự”
Tiếng súng vang lên cùng tiếng thét của ông ta làm cô cười nhếch mép.
………………………
Lớp học A
.”Rer cậu nghe tin gì chưa?
TUẤN ngồi đối diện Rer ánh mắt có vẻ dò xét, đêm qua xảy ra những chuyện quả làm người khác khinh ngạc, suốt một năm trời đây là chuyện giết những nhân vật nổi tiếng liên tiếp đầu tiên.