Nói với anh những lời này quả thực rất tàn nhẫn nhưng cô không còn lựa chọn nào khác cả để anh được hạnh phúc chi bằng cô đóng vai ác đeo mặt nạ.
Thời gian trôi nhiều thay đổi ngày em sắp phải xa anh rồi,nay tiếng cười em sẽ tắt người ơi!!!
“ Để anh đi là điều đúng đắn nhất phải không anh? Haizz...bên con Lan anh chắc sẽ tốt hơn em” -cô gựơng cười nhìn anh bóng người con trai hôm nào đã kéo cô ngồi cùng ghế và để cô dựa vai.
Những cái ôm bụng của cô,cả lần anh ôm cô, dấu hôn trên má vết cắn ở cổ và hơn hết nụ hôn chớp nhoáng 5 giây đó.
“Đi thật à? Em đi hay ở đó là quyền của em chứ anh đâu mà cấm được em” - anh vẩn như thế trả lời cô
“Đồ tồi! Anh đã bao giờ hiểu cho cảm nhận của em chưa? Hay em toàn phải nhìn sắc mặt anh mà sống? Vô tâm với em rồi chưa đủ sao mà không thử một lần giữ em ở lại đi!?” - cơn nấc bỗng nhiên nổi lên trong họng cô,nỗi hờn tủi cô đã cất dấu trong bao ngày qua bộc phát nói những gì ý trí muốn cô nói.
Anh vẫn ngỡ ngàng trước sự hiển nhiên của cô vừa rồi, sân trường bãi cỏ không bóng người chỉ còn lại những lời cô nói gió đua nhau thổi đi vang vọng trong bầu không khí.
Lặng một hồi lâu cô thở gấp đợi chờ anh nói
“ như vậy có được không??”
haizz... Cô thở dài hơi sâu..
“em đi anh bên nó sẽ tốt hơn! Bởi vì cái gì? Vì em thấy quá mệt mỏi lắm rồi. Nếu yêu là một sự chờ mong em sẽ khóc ở trong tuyệt vọng ở đây bây giờ em sẽ buông thả. Và em cũng biết sự đối sử của anh dành cho em như xưa không còn nữa rồi,hết rồi hết thật rồi”
-cô gắng cười đắng bước đi để lại mình anh giữa sân cỏ rộng lớn.
Là cô sai? hay cô không bằng ai?hay là cô từ một con điếm sinh ra?..
Lần gặp lại anh là vào ngày NOEN chiều. Nay cô lai con Lan Anh tới nhà Phong đúng vậy gặp lại anh từ đầu cô muốn trốn tránh nhưng sau đó cũng bước vào nhà. Anh vẫn như trước nhưng uống nhiều rượu khiến anh gầy hơn vẫn gọi cô bằng em như trước.
Cầm điếu thuốc của anh hút mà cô bỗng thấy vô vị làm sao? Dường như sau đó cô không hề lường trước rằng sau muà NOEN này nhiều thứ phải khiến cô thật tâm thay đổi.
Bạn thân cái từ gắn mác trên con bạn mà cô hết lòng tin tưởng mà nó lại chơi lại mình hết hồng. Thật không ngờ rằng nó chơi lại với cô chỉ là lợi dụng để được đánh cô. NA -người mà trước đây các chị lớp trên mượn cớ vụ cô để đánh nó đúng thật là trơ tráo,con người sống hai mặt.
Lòng nhân từ của cô khoan dung bỏ qua cho NA và vẫn chơi tiếp với nó, nhiều người bảo cô rằng
“nó là con dao hai lưỡi đấy.sống hai mặt. Ranh ma,trơ tráo...” và rất nhiều thứ khác. Nhưng thật không tưởng nổi nó lại phản bội cô lần nữa cũng như câu
“QUÁ TAM BA BẬN” -tới lần thứ ba mà như vậy nữa thì không chấp nhận được.
Trong trường đồn ầm lên là Na là lọai gái không ra gì,cướp người yêu,..cô cũng chả bận tâm nhưng nó vẫn cứ kéo cô vào vòng xoáy đó khiến mọi người tưởng trừng cô cũng giống như cái Na.
Hết chuyện này tới chuyện khác cuộc đời lắm oái ăm hành hạ cô hết lần này đến lần khác.
Nói với anh những lời này quả thực rất tàn nhẫn nhưng cô không còn lựa chọn nào khác cả để anh được hạnh phúc chi bằng cô đóng vai ác đeo mặt nạ.
Thời gian trôi nhiều thay đổi ngày em sắp phải xa anh rồi,nay tiếng cười em sẽ tắt người ơi!!!
“ Để anh đi là điều đúng đắn nhất phải không anh? Haizz...bên con Lan anh chắc sẽ tốt hơn em” -cô gựơng cười nhìn anh bóng người con trai hôm nào đã kéo cô ngồi cùng ghế và để cô dựa vai.
Những cái ôm bụng của cô,cả lần anh ôm cô, dấu hôn trên má vết cắn ở cổ và hơn hết nụ hôn chớp nhoáng giây đó.
“Đi thật à? Em đi hay ở đó là quyền của em chứ anh đâu mà cấm được em” - anh vẩn như thế trả lời cô
“Đồ tồi! Anh đã bao giờ hiểu cho cảm nhận của em chưa? Hay em toàn phải nhìn sắc mặt anh mà sống? Vô tâm với em rồi chưa đủ sao mà không thử một lần giữ em ở lại đi!?” - cơn nấc bỗng nhiên nổi lên trong họng cô,nỗi hờn tủi cô đã cất dấu trong bao ngày qua bộc phát nói những gì ý trí muốn cô nói.
Anh vẫn ngỡ ngàng trước sự hiển nhiên của cô vừa rồi, sân trường bãi cỏ không bóng người chỉ còn lại những lời cô nói gió đua nhau thổi đi vang vọng trong bầu không khí.
Lặng một hồi lâu cô thở gấp đợi chờ anh nói
“ như vậy có được không??”
haizz... Cô thở dài hơi sâu..
“em đi anh bên nó sẽ tốt hơn! Bởi vì cái gì? Vì em thấy quá mệt mỏi lắm rồi. Nếu yêu là một sự chờ mong em sẽ khóc ở trong tuyệt vọng ở đây bây giờ em sẽ buông thả. Và em cũng biết sự đối sử của anh dành cho em như xưa không còn nữa rồi,hết rồi hết thật rồi”
-cô gắng cười đắng bước đi để lại mình anh giữa sân cỏ rộng lớn.
Là cô sai? hay cô không bằng ai?hay là cô từ một con điếm sinh ra?..
Lần gặp lại anh là vào ngày NOEN chiều. Nay cô lai con Lan Anh tới nhà Phong đúng vậy gặp lại anh từ đầu cô muốn trốn tránh nhưng sau đó cũng bước vào nhà. Anh vẫn như trước nhưng uống nhiều rượu khiến anh gầy hơn vẫn gọi cô bằng em như trước.
Cầm điếu thuốc của anh hút mà cô bỗng thấy vô vị làm sao? Dường như sau đó cô không hề lường trước rằng sau muà NOEN này nhiều thứ phải khiến cô thật tâm thay đổi.
Bạn thân cái từ gắn mác trên con bạn mà cô hết lòng tin tưởng mà nó lại chơi lại mình hết hồng. Thật không ngờ rằng nó chơi lại với cô chỉ là lợi dụng để được đánh cô. NA -người mà trước đây các chị lớp trên mượn cớ vụ cô để đánh nó đúng thật là trơ tráo,con người sống hai mặt.
Lòng nhân từ của cô khoan dung bỏ qua cho NA và vẫn chơi tiếp với nó, nhiều người bảo cô rằng
“nó là con dao hai lưỡi đấy.sống hai mặt. Ranh ma,trơ tráo...” và rất nhiều thứ khác. Nhưng thật không tưởng nổi nó lại phản bội cô lần nữa cũng như câu
“QUÁ TAM BA BẬN” -tới lần thứ ba mà như vậy nữa thì không chấp nhận được.
Trong trường đồn ầm lên là Na là lọai gái không ra gì,cướp người yêu,..cô cũng chả bận tâm nhưng nó vẫn cứ kéo cô vào vòng xoáy đó khiến mọi người tưởng trừng cô cũng giống như cái Na.
Hết chuyện này tới chuyện khác cuộc đời lắm oái ăm hành hạ cô hết lần này đến lần khác.