Vũ Thiên ném vào Ngọc Trâm cái nhìn khinh bỉ, rồi xách balô rời đi. Tường Vi cũng chẳng nói năng gì, cũng thôi nhìn chăm chăm vào cô gái trước mặt rồi quay lưng đi.
----------------
- Theo tôi làm gì? - Ngọc Trâm đang thất thần xỏ tay vào túi quần đi, thì dừng lại buông thõng một câu.
Thiên Long cũng bước thêm mấy bước đến gần Tường Vi rồi nghiêng đầu cúi xuống nhìn gương mặt cô và nói:
- Tôi đi đâu là quyền của tôi, nhóc đâu cấm được? Right?
Tường Vi phô ra bản mặt "nhìn mặt tôi có giống đang quan tâm không?", rồi lách qua phải, mặc kệ mà đi tiếp. Hôm nay vì muốn đánh nhau nên cô đã nói bác Hán không cần đón cô. Cô đã lâu không tự mình đi đâu, lại không được đi nên thấy phố xá trông rất xa lạ. Hay cũng có thể là vì tâm trí cô đang đặt ở nơi nào đó xa xôi nên cứ lơ đãng đi.
Chẳng biết đã đi bao lâu, Tường vi mới nhận ra mình đã lạc đường từ lúc nào. "Số 13, Đường..." cô nhìn theo địa chỉ trên một bảng hiệu, toan dùng Google Maps tìm đường về. [Pin yếu], điện thoại vừa bật lên đã tắt lịm. Lông mày cô khẽ cong lại, hôm qua cô cũng quên mất điện thoại sắp hết pin, sáng nay lại cầm đi mà không để ý gì. Ngao ngán nhìn chiếc điện thoại đang cầm trên tay rồi Thục Nghi tùy tiệm ném nó vào góc tường trống khiến chiếc điện thoại vỡ tan.
Tường Vi đành tiếp tục đi, ngắm nhìn cảnh vật tấp nập của thành phố trong lúc này khiến mọi thứ dù đẹp đẽ đến đâu cũng trở nên vô vị. Bất chợt nhìn quanh cô mới để ý có mấy người ngang qua nhìn mình. Vài giây ngẩn người, nhưng có tỉnh táo lại Tường Vi cũng nghĩ ra là tại sao.
- Đẹp quá. - Một người không đành mà thốt lên.
- Xinh thật. - Thêm một đoạn là tiếng của một người khác.
Tường Vi chính là ghét kiểu nói này. Cô thừa hưởng từ mẹ cái vẻ xinh đẹp thoát tục, nhưng từ khi cha mẹ cô mất cô lại căm ghét cái dung mạo này. Cứ hễ cô nhìn vào gương thì lại nhớ đến mẹ, nhớ đến khi sống vui vẻ hạnh phúc bên cha mẹ. Hôm nay thì Tường Vi lại chẳng tâm trí đâu mà nổi điên với những người đó, mà thay vào là một nỗi thất vọng còn chưa nguôi.
Bước lùi lại lúc đi ngang qua một ngõ nhỏ, Tường Vi giữ nguyên tư thế xỏ tay vao túi quần, người hơi ngửa ra sau rồi quay mặt sang phải mà nhìn vào. Bên trong có tiếng đánh nhau, nghe như có không ít người. Cô xoay người, ung dung đi vào, thú vui của cô vẫn là xem đánh đấm.
"Chà chà, xã hội đen, không vũ khí, cũng thú vị" - cô vừa mới thấy sự cảnh bên trong mà nghĩ. Một đám bát nháo chừng mười tên, trông có vẻ hung hãn, toàn thân đầy những vết xăm đủ kiểu. Với cô mà nói cái lũ này giống đám lợn, bò trong chuồng, chỉ thích gầm rú với cái xác to chứ chằng làm được gì nên hồn.
Mải mê chú ý mấy tên râu kẽm, răng hô, mắt xếch mà Tường Vi bỏ quên luôn việc để ý người bọn chúng đang đánh. Nheo mắt nhìn cái dáng vẻ quen thuộc trước mắt, cuối cùng cô cũng nhận ra. Là Vũ Thiên!
Thân thủ của Vũ Thiên rất nhanh nhẹn, một mình đánh với nhiều người như vậy mà xem ra lại không có chút cực nhọc. Mà nhìn kĩ sẽ thấy cậu ta giống như chơi mèo vờn chuột, khiến cho mấy tên to con kia tức điên. Một bên thì điên cuồng, chỉ được cái xác to còn tay chân thì vung linh tung chẳng ra chiêu thức gì. Bên kia thì lạnh lùng điềm đạm, tránh né không mất chút sức nào, lại dễ dàng tung những cú đấm uy lực khiến cho đối thủ đau điếng. Dường như là không muốn hạ ngay mấy tên này nên Vũ Thiên có phần nương tay, khiến cho chúng bị đánh ngã vẫn đứng lên đánh tiếp đến khi kiệt sức mới gục xuống. Tường Vi thầm khen ngợi sức bền của cậu, không hổ danh là đại ca trường K.Q. Đã đánh lâu tới vậy mà trên gương mặt có đọng vài giọt mồ hôi ấy vẫn không chút mệt nhọc nào.
- Xã hội đen, học sinh cấp ba? - Cô vốn không có khả năng kiềm chế nên thắc mắc trong lòng từ lúc đầu cứ thế tuôn ra thành lời.
Bất chợt cảm thấy đằng sau như có người, nhưng Tường Vi chưa kịp quay đầu đã cảm nhận thấy hơi thở ấm áp đã thổi ngay sát tai cô. Tâm trí chưa kịp định thần khiến vành tai cô dật khẽ...
́
- Bọn lính đánh thuê, chỉ cần có tiền là đánh thôi.
Cái giọng điệu ngạo nghễ, nghe một cái là chỉ muốn phang ngay dép vào mặt này không thể là ai khác. "Thiên Long! Cái tên chết tiệt này làm gì ở đây?", cô nghĩ thầm. Đồng thời cũng có một sự e dè hắn, lại nói có thể đứng sau cô mà không hề để cô phát hiện thì quả là có tài. Nhưng vẫn không thể bỏ qua cho hắn, riêng cái tội dám làm cô hú hồn một phen. Sau vài giây hết thất thần, cô dồn sức vào chân, cứ thế mà giẫm lên chân hắn một cái đau điếng. Hắn thật là rất đau muốn nổ tròng mắt, còn cô lại thản nhiên như không phải chuyện của mình. Tay đưa lên ra hiệu cho hắn im lặng, gương mặt có chút không giấu được thỏa mãn. Nhìn vẻ mặt cam chịu của Thiên Long khiến Tường Vi thích thú tới quên cả mấy tên đang đánh nhau đằng sau.
Đến khi Tường Vi và Thiên Long chém giết nhau bằng những cái trừng mắt và liếc xéo chán chê, khi quay lại nhìn đã thấy trận đánh nhau kia cũng xong rồi. Tất cả mấy gã đánh thuê đều nằm rạp xuống đất, trông tên nào cũng thảm thương lạ thường. Túm cổ áo của một tên cong "ngáp ngáp" - chưa gục hẳn, Vũ Thiên dùng ảnh mắt sắc như dao cạo nhìn gã, lạnh lùng nói:
- Kẻ nào?
Ý tứ câu này là muốn tra hỏi kẻ đã thuê bọn chúng đánh cậu ta. Nhưng tên to con chưa kịp trả lời, thân thể bỗng giựt lên rồi một vũng máu to bắt đầu loang ra. Còn Vũ Thiên đã bỏ xác hắn nằm đó, đứng một bên từ lúc nào.
Tường Vi và Thiên Long đã chứng kiến trọn vẹn cảnh trước mắt, cả hai đứng ngẩn ra vài tích tắc. Tường Vi không suy nghĩ hay kiêng dè gì liền chạy tới cái xác đẫm máu, nhìn kĩ vết thương và sờ nắn một hồi rồi nhìn hai gã con trai, đưa ra kết luận:
- Remington M870, nòng trơn. Hắn gãy xương, nội tạng vỡ, chắc là đạn slug. (*)
Cô nói xong, vẫn giữ nguyên tư thế xỏ tay vào túi quần. Tường Vi khẽ bước xéo sang một bên, quay đầu nhìn về tòa nhà ba tầng phía sau.
Hai chàng trai đứng lặng người nhìn Tường Vi gái đưa ra những kết luận với gương mặt queo, mà không khỏi bất ngờ. Thật khó tin! Một cô gái 17 tuổi lại hiểu rõ về súng đến vậy. Trong lòng Vũ Thiên và Thiên Long đều dậy lên những suy nghĩ khác nhau.
- Còn chờ gì nữa. Chạy mau!
Tiếng Tường Vi vang lên cách hai tên con trai một đoạn khá xa. Mải theo đuổi những suy nghĩ riêng, mãi đến lúc này bọn họ mới tỉnh ra. Lập tức chạy theo Tường Vi. Việc có tiếng súng phát ra ở gần trung tâm thủ đô vô cùng khác thường, cảnh sát sẽ sớm đến đây. Nên cho dù không phải họ làm, cũng không tránh khỏi liên lụy. Chạy, lúc này là giải pháp tốt nhất.
Được một đoạn khá xa, cảm thấy an toàn cả ba mới dừng lại. Vừa vặn lúc này xuất hiện một chiếc Rolls Royce Phantom (**) dừng lại trước mặt bọn họ. Từ trong xe một người đàn ông trung niên bước ra, người này không lịch lãm, khoa trương cũng không bụi bặm. Toàn thân toát lên một khí chất mộc mạc, gần gũi. Ông ta đi dần đến trước mắt ba người bọn họ, khẽ cúi đầu thể hiện sự tôn trọng.
- Tiểu thư, nên về rồi!
Ngao ngán với cách gọi "tiểu thư" "Tàu khựa" ấy, nhưng dù nói thế nào bác Hán vẫn không đổi nên Tường Vi cũng đành để mặc theo. Cũng không quay lại nhìn hai gã con trai phía sau, cô cứ thế bước đến rồi ngồi vào xe.
Chiếc xe từ từ lăn bánh đưa theo Tưòng Vi với bao suy nghĩ về những chuyện của hôm nay.
Nhìn nhận lại thì Vũ Thiên không chỉ là mấy tên đại ca thích tỏ vẻ côn đồ trá hình, đánh với nhiều người tới vậy lại trông như không có gì. Viên đạn bay đến gã đánh thuê khá lệch, rõ ràng là không nhắm vào hắn. Ở một khoảng cách khá gần lại đủ thời gian tránh kịp, góc bắn còn ở phía sau. Quả thật rất tinh tường.
~~
- Về rồi sao? - Người đàn ông đứng tuổi từ từ gấp tờ báo đang đọc lại nói.
Ông ta ngả lưng tựa vào sô-pha, đưa mắt nhìn về Tường Vi, ánh mắt da diết như vẻ yêu thương. Nhưng nhìn kĩ ra lại là ánh mắt sắc lạnh, dường như muốn tra hỏi cô đi đâu lại không thốt thành lời. Tường Vi nhìn ra nhưng thấy không có nghĩa vụ phải trả lời càng không muốn trả lời, đáp:
- Ông nội ngủ ngon.
Nói xong cũng không quay lại lập tức đi lên lầu.
/ End chương /
Chú thích:
(*): Slug: đạn với một đầu đạn duy nhất. Ở tầm gần có thể xuyên được áo chống đạn.
(**): Rolls Royce Phantom: Được biết đến như tượng đài của thế giới xe siêu sang.