Nói tới bên này, đám người Trần Hổ dừng xe trước biệt thự Hương Giang, xe đậu trên con đường nhỏ dưới bóng râm. Dọc đường đi, Tôn Hối ở ghế sau bị hai tên đàn ông cao to kẹp ở giữa, bị người khác nhìn chằm chằm, Tôn Hối vẫn im lặng, cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn không ra anh đang suy nghĩ cái gì. Mãi cho tới khi đến nơi, mới hơi cau mày lại.
Trần Hổ ngửa đầu nhìn biệt thự qua cửa kính xe, nói với Tôn Hối: "Lão già này gần đây nghi quỷ nghi thần, cẩn thận vô cùng. Mày lên đó khám cho lão trước, lão ta vốn rất tin mày. Bởi vậy, hôm nay làm phiền mày chút nha ~ "
"Coi như ông ta không nghi ngờ tao, nhưng tao đột nhiên chạy tới đây xem bệnh, ông ta chắc chắn sẽ nghi ngờ." Tôn Hối bình tĩnh nói.
Trần Hồ đắc ý cười: "Mày đừng giả ngu với tao, sáng sớm lão đã gọi điện cho mày hỏi thăm bệnh tình rồi đi? Đừng tưởng tao không biết. Mày nhớ kỹ, nếu lão không chết, thì cái thằng tên Hà Nại kia sẽ chết. Vì ‘người yêu nhỏ’ của mày, mày phải làm đẹp một chút."
Tôn Hối trong lòng xác định mấy phần, xem ra bên cạnh Trần lão đầu có người của Trần Hổ, nói: "Nếu mày biết rõ như thế, vậy mày chắc cũng biết lúc tao xem bệnh cho Trần lão đầu phải cần có thiết bị, thuốc do bệnh viện chuẩn bị."
"Cần gì tốn công như vậy, nghe nói tiêm thuốc vào huyết quản sẽ làm tắc nghẽn mạch máu, như vậy nạn nhân sẽ bị nghẹt thở tới chết, nên làm như thế nào mày là bác sĩ hẳn cũng biết chứ hả?" Trần Hổ vừa nói, trên mặt treo lên nụ cười vui vẻ.
Tôn Hối khó tin nhìn Trần Hổ, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy hắn cũng nghĩ ra được. Anh lạnh lùng nói: "Đó là cha của mày."
"Cha tao thì sao? Nếu lão muốn giết tao, lông mày cũng không cần động, bất quá tao chỉ ra tay trước thôi." Trần Hổ cười lạnh, "Mày đừng hòng giở trò, nếu không, khà khà, Hà Nại kia sẽ như thế nào... Mày hiểu."
Tôn Hối nhíu mày, cắn răng nghiến lợi nói: "Mày đã đáp ứng rồi, sẽ không thương tổn tới em ấy dù là một sợi lông, chuyện này thành công mày phải thả Hà Nại ra."
Trần Hổ trào phúng cười, ngả ngớn đáp: "Đúng vậy, tao đã đáp ứng. Mày yên tâm, sau khi xong chuyện, tao sẽ cho bọn mày đoàn tụ."
Tôn Hối ngày càng lo lắng, im lặng khẩn cầu kế hoạch của mình thành công. Ngay lúc này, cửa sổ biệt thự mở ra, có một bóng người đi thoáng qua. Trần Hổ vừa nhìn thấy, vẻ mặt vui mừng, ra hiệu cho người bên cạnh mở cửa xe, nhắc nhở Tôn Hối: "Sẽ có người khác canh chừng mày, muốn cứu được người thì nhanh gọn một chút."
"Tao vẫn có việc muốn hỏi, " trước khi bước xuống xe, Tôn Hối đột nhiên hỏi, "Tai nạn xe lần trước, là do mày gây ra?"
"Tai nạn xe?" Trần Hổ sửng sốt, cho dù là nói ‘phải’ hay ‘không phải’ Tôn Hối cũng không tin hắn, vì vậy hắn thẳng thắn nói: "Coi như mày mạng lớn, nếu không hôm nay ai sẽ cứu ‘người yêu nhỏ của mày’? Ha ha ha."
"Hừ." Tôn Hối trong lòng kết luận, hừ một tiếng bước xuống xe. Xe của Tôn Hối luôn được người lái theo phía sau, lúc này nhìn Tôn Hối bước xuống, người kia lập tức đem xe lái tới trước mặt Tôn Hối.
Tôn Hối liếc nhìn ra ngoài, một cước đạp ga phóng nhanh tới trước cổng biệt thự, bảo vệ rất nhanh đi ra mở cổng.
Thư ký Âu Dương, thư ký của Trần lão đầu, cười khanh khách nói: "Bác sĩ Tôn đến thật đúng lúc, lão gia cảm thấy không khỏe định gọi cho anh đây."
"Sáng sớm Trần tiên sinh đã gọi cho tôi nói cảm thấy không khỏe, tôi nghĩ mình nên đến xem một chút." Tôn Hối nói.
"Bác sĩ Tôn thật có lòng, vậy mau theo tôi lên lầu."
Âu Dương thư ký là một cô gái mới hai mươi, khuôn mặt xinh đẹp, tuy là tuổi nhỏ hơn Trần Hổ, lại nghe nói cô ta là tình nhân mới của Trần lão đầu. Nhưng cũng có tin đồn, nói cô ta và Trần Hổ có chút quan hệ bất chính.
Quả nhiên, vừa đi tới chỗ cầu thang không có ai, Âu Dương thư ký bỗng nhiên bước chậm lại, nói: " Bác sĩ Tôn, A Hổ nhờ tôi hỗ trợ, sau khi anh chuẩn bị xong, tôi sẽ ‘không cẩn thận’ làm vỡ cái ly, sau đó để mọi người xung quanh đi dọn dẹp, anh thừa lúc này làm cho lão đầu nghẹt thở."
Tôn Hối cả kinh, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã a, tại sao bên cạnh Trần lão đầu lại có nhiều người muốn hại ông ta như vậy. Trong lòng Tôn Hối thở dài một tiếng, đúng là mình không nên dính tới mấy chuyện này.
"Âu Dương tiểu thư, tội gì cô lại tham gia vào. Nếu lúc đó bị phát hiện, ông ta không sao, thì cô sẽ bị liên lụy."
"Tội gì? Tôi còn trẻ mắc gì phải đi theo một lão già sắp chết? Tôi chỉ là theo đuổi hạnh phúc của mình thôi." Âu Dương thư ký oán hận nói, nói xong lại có chút chột dạ nhìn xung quanh.
Tôn Hối khá là đồng tình nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: "Coi như lúc tôi tiêm thuốc không bị phát hiện đi, Trần lão đầu có thể rất nhanh bị tắc động mạch mà giãy dụa, một lúc lâu sau ông ta sẽ chết. Nhưng xung quanh đều là người của Trần lão đầu, động tĩnh lớn như vậy, chúng ta không thể thoát được."
"Ai nói đều là người của lão " Âu Dương thư ký cười lạnh, "A Hổ đã sớm sắp xếp ổn thõa, anh chỉ việcra tay, chỉ cần thành công, anh tự nhiên sẽ không sao."
"Ừ, hi vọng là không có việc." Tôn Hối càng thêm đồng tình với cô ta, đây đúng là tin tức trọng đại, Trần Hổ tất nhiên là yên tâm, mà Trần lão đầu kia sẽ yên tâm sao. Tôn Hối quay đầu nhìn đồ nội thất tráng lệ trong phòng, đèn bảo thạch lộng lẫy như chòm sao giữa ban ngày.
Cùng Âu Dương thư ký đi vào phòng ngủ, Trần lão nằm trên giường, nhìn qua có chút suy yếu, nhưng sắc mặt lại vô cùng hồng hào. Bên giường ông ta luôn có hai vệ sĩ đứng canh, cùng với một trợ lí đang đứng lui qua một bên. Trong phòng còn có một vài người khác, những người này Tôn Hối chưa từng gặp qua.
"Bác sĩ Tôn, cậu đến rất đúng lúc, " Trần lão cao hứng vẫy vẫy tay với Tôn Hối, "Bệnh cũ của ta lại tái phát, ngực rất ngộp, rất khó thở, còn ho liên tục. Cậu mau khám cho ta? Ta ho đến khó chịu luôn rồi."
Tôn Hối bước lên kiểm tra một chút, nói: "Ngài phải uống thuốc đúng hạn, không được quên dù chỉ một lần, còn nữa, không được tức giận, ôn hòa nhã nhặn, an ổn nghỉ ngơi cơ thể mới khỏe mạnh được. Hôm nay tiêm thuốc để áp chế bệnh tình, nhưng mà ngài không được lo lắng quá độ, nếu để cho cơ thể mệt mỏi, thì cho dù uống bao nhiêu thuốc, tiêm bao nhiêu lần cũng không hiệu quả."
Tôn Hối nói, đứng lên lấy tiêm cùng thuốc tiêm trong hòm thuốc đã được chuẩn bị sẵn.
Mọi việc thuận lợi đến mức khó tin, nhưng không có điểm nào là đáng ngờ. Âu Dương không nghi ngờ anh, nhìn thời cơ đã đến liền vội vàng lên tiếng: "Lão gia ngài có khát không? Uống ly nước trước đi."
Nói, Âu Dương bưng ly nước đi tới, đột nhiên trượt chân một cái, ly nước trong tay tuột xuống, đập xuống đất vỡ tan tành. Âu Dương vẻ mặt kinh hãi biến sắc, hoảng loạn gọi vệ sĩ đi thu dọn. Vệ sĩ quay lại nhìn Trần lão đầu, thấy Trần lão đầu gật một cái, mới đi qua hỗ trợ Âu Dương. Âu Dương vừa chỉ huy bọn họ, vừa thấy Tôn Hối đã chuẩn bị tiêm cho Trần lão, khóe miệng lơ đãng hiện lên ý cười yếu ớt.
Thật sự là một lí do vụng về, trước khi tiêm ai lại để bệnh nhân uống nước. Tôn Hối ngồi xuống bên giường Trần lão đầu, thoa cồn cho ông ta, đám người bên kia còn đang chơi đùa, Trần lão đầu quay lại nhìn Tôn Hối, Tôn Hối cũng ngẩng đầu nhìn ông ta.
Ở một bên giường, người được gọi là ‘chú Lưu’ thấy thế đột nhiên nói: "Đại ca, Tiểu Hổ nghe nói ngài bị bệnh thì rất gấp a, gọi điện tới muốn xem ngài một chút."
"Nó thật có lòng." Trần lão đầu đại khái là cảm động, hướng chú Lưu nói: "Cậu thay ta gọi nó đến đây, hai cha con lâu rồi vẫn chưa nói chuyện."
Chú Lưu vừa đáp, vừa liếc nhìn Tôn Hối đang dùng bông gòn chặn ngay đầu kim tiêm, từ từ đẩy pít-tông. Mãi đến khi nhìn thấy thuốc tiêm trong ống đã cạn, rút tiêm ra, chú Lưu mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn phản ứng của Trần lão đầu.
Tôn Hối dùng bông gòn ấn lại chỗ vừa tiêm, sắc mặt ngưng trọng: "Được rồi."
Không lâu lắm, đột nhiên Trần lão đầu co giật, Chú Lưu lập tức đè Trần lão đầu xuống không cho ông ta ngồi dậy. Trần lão đầu tức giận quát: "Mày, bọn mày...!!"
Còn chưa nói hết câu, Trần lão đầu đột nhiên ngoẹo cổ, bất động ở trên giường.
"Thuốc tiêm có vấn đề! Tôn Hối, đại ca không có bạc đãi mày, mày lại hại đại ca! Không, nhất định là có tay trong, không ai được rời khỏi đây!" Chú Lưu thả Trần lão đầu ra, đứng vung tay, làm ra bộ mặt tức giận quát, ngay sau đó lại thay đổi vẻ mặt bi thảm nói: "Đại ca, sao ngài lại đi vội như vậy, Tiểu Hổ sẽ tới ngay, nó vốn muốn đến cảm ơn sự tín nhiệm của ngài, không ngờ hai người không thể gặp nhau lần cuối."
Lúc chú Lưu nói chuyện, người ngoài cửa đã muốn tông cửa vào chế trụ tình huống bên trong, trong đó, có một người vừa nghe tín hiệu của chú Lưu lập tức đi thông báo cho Trần Hổ.
Tôn Hối thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn, anh không chút chống cự để bọn họ áp xuống đất, trong lòng chỉ lo cho Hà Nại, không biết Tô Học có tìm được Hà Nại hay không.
Trần Hổ vừa nhận được điện thoại thì vui mừng hướng biệt thự chạy tới, mọi việc phảng phất đều thuận lợi, dù là ở cổng biệt thự cũng không có ai ngăn cản, hắn một đường chạy tới phòng ngủ, thậm chí trên đường đi cũng không có ai.
Nhưng vừa đi tới cửa phòng ngủ, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, chú Lưu đứng cạnh cửa, mà Tôn Hối lại một mình đứng bên giường lão già, không giống tin tốt mà hắn vừa nhận được.
Trần Hổ định chất vấn chú Lưu, đã thấy mặt chú Lưu đầy tiếc hận, hắn còn chưa kịp phản ứng, thì bị người ta đẩy một cái, lảo đảo bước vào phòng. Giây tiếp theo cửa phòng ngủ bị đóng lại từ bên trong, ngoài cửa truyền đến mấy tiếng súng, những người trong phòng một tiếng cũng không nói.
Những chuyện này trong xã hội đen không có gì là lạ, nhưng ở thời khắc mấu chốt mà xuất hiện trên người mình, Trần Hổ có chút khó tiếp thu. Hắn thấy cha mình ở trên giường chậm rãi ngồi dậy, trong lòng mất hết niềm tin, quay đầu oán hận nhìn về phía chú Lưu, lúc này mới phát hiện sau lưng có người đang cầm đao để ở đầu của mình.
"Sao, tại sao lại như vậy..."
Chú Lưu không lên tiếng, chỉ thở dài.
"Rất tốt, thật sự là quá tốt!" Trần lão đầu ngồi ở trên giường, tức đến xanh mặt, "Đứa con trai mà ta thương nhất thông đồng cùng mấy anh em chí cốt muốn giết ta! Đúng là con trai ngoan! Đúng là anh em tốt!!"
"Đứa con ông thương nhất? Cái gì cũng giao cho anh hai, để tôi ở trong bang trở thành trò hề, không có chỗ đứng. Ông như vậy là thương tôi?!" Đã không còn lối thoát, Trần Hổ không che giấu nữa.
"Ta thực sự đều đem tất cả cho anh hai con giải quyết, nhưng ta đâu phải cái gì cũng không cho con, với cái sản nghiệp đó con không cần lo cơm ăn áo mặc, chỉ là không nghĩ tới con lại sinh lòng tham. Ai..."
"Ông cho tôi cái sản nghiệp đó thì có ích gì!" Trần Hổ cả giận nói, "Ông tưởng cho tôi mấy cái rác thải đó thì tốt sao? Tôi cũng đâu phải xin ăn! Nếu ông không cho, thì tôi tự mình giành lấy! Cái này chẳng phải từ nhỏ ông đã dạy tôi hay sao?!"
"Mày, mày thằng con bất hiếu!!" Trần lão đầu tức giận đến mức ria mép cũng run rẩy.
"Ha, bất hiếu, anh hai thì có hiếu? Anh hai có hiếu a, nhưng hắn ngu như heo! Nếu không phải hắn thua lỗ đến phá sản, ông có cần đến dọn dẹp hậu quả cho hắn không?" Trần Hổ nói tiếp, "Tôi vẫn luôn làm rất tốt, ông đã nói cái gì cũng sẽ giao cho tôi, sao đột nhiên lại thay đổi?! Tôi làm sai chỗ nào?!"
"Tiểu Hổ, ta đã biết rồi. Con nếu không thể sinh được, vậy cho dù có giao lại cho con thì con cũng không có người kế nghiệp. Anh hai con vốn là con trưởng, bây giờ cũng có con trai, về tình về lý đều hẳn đều thích hợp kế nhiệm." Trần lão đầu ngữ trọng tâm trường nói, "Nếu con nguyện ý đáp ứng giúp đỡ anh hai con, kia..."
Trần Hổ kinh ngạc cả nửa ngày, đột nhiên đánh gãy lời của Trần lão đầu: "Làm sao ông biết tôi không thể sinh?"
Tôn Hối một bên nhìn điện thoại của mình, Tô Học vẫn chưa gọi tới, Tôn Hối bắt đầu sốt sắng, Trần Hổ tuy đã bị bắt, nhưng không biết hắn còn có đồng bọn hay không. Anh vốn không muốn nghe cha con họ cãi nhau, càng không muốn ở đây lãng phí thời gian.
"Trần tiên sinh, việc nhà của ngài tôi không tiện xen vào, vậy cáo từ trước." Tôn Hối vừa nói vừa gấp gáp muốn đi ra ngoài.
"Chờ đã, " bỗng nhiên Trần Hổ quỷ dị cười rộ lên: "Mày vội vàng đi tìm ‘người yêu nhỏ’ kia đi? Ha ha... Mày nghĩ mày còn có thể nhìn thấy nó sao?"
"Mày nói cái gì?" Tôn Hối tối tăm nói "Mày làm gì em ấy rồi?!"
"Ha ha ha... Tao không làm gì nó a, chỉ là sau khi chúng ta đi, tao có dặn, nếu mày có thể trở về thì trực tiếp giết chết nó, chắc bây giờ bọn kia đã đi mua sẵn một cây đao tốt rồi, cũng có thể là sắp phân thây nó rồi." Trần Hổ cười càng đắc ý, "Không phải tao đã nói rồi sao? Chờ sau khi chuyện này thành công, tao sẽ để bọn mày "Đoàn tụ". Chỉ là bây giờ, tao không thể giúp tụi bây ‘đoàn tụ’ rồi, hay là mày tự mình ra tay đi?"
Trần Hổ ngửa đầu nhìn biệt thự qua cửa kính xe, nói với Tôn Hối: "Lão già này gần đây nghi quỷ nghi thần, cẩn thận vô cùng. Mày lên đó khám cho lão trước, lão ta vốn rất tin mày. Bởi vậy, hôm nay làm phiền mày chút nha ~ "
"Coi như ông ta không nghi ngờ tao, nhưng tao đột nhiên chạy tới đây xem bệnh, ông ta chắc chắn sẽ nghi ngờ." Tôn Hối bình tĩnh nói.
Trần Hồ đắc ý cười: "Mày đừng giả ngu với tao, sáng sớm lão đã gọi điện cho mày hỏi thăm bệnh tình rồi đi? Đừng tưởng tao không biết. Mày nhớ kỹ, nếu lão không chết, thì cái thằng tên Hà Nại kia sẽ chết. Vì ‘người yêu nhỏ’ của mày, mày phải làm đẹp một chút."
Tôn Hối trong lòng xác định mấy phần, xem ra bên cạnh Trần lão đầu có người của Trần Hổ, nói: "Nếu mày biết rõ như thế, vậy mày chắc cũng biết lúc tao xem bệnh cho Trần lão đầu phải cần có thiết bị, thuốc do bệnh viện chuẩn bị."
"Cần gì tốn công như vậy, nghe nói tiêm thuốc vào huyết quản sẽ làm tắc nghẽn mạch máu, như vậy nạn nhân sẽ bị nghẹt thở tới chết, nên làm như thế nào mày là bác sĩ hẳn cũng biết chứ hả?" Trần Hổ vừa nói, trên mặt treo lên nụ cười vui vẻ.
Tôn Hối khó tin nhìn Trần Hổ, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy hắn cũng nghĩ ra được. Anh lạnh lùng nói: "Đó là cha của mày."
"Cha tao thì sao? Nếu lão muốn giết tao, lông mày cũng không cần động, bất quá tao chỉ ra tay trước thôi." Trần Hổ cười lạnh, "Mày đừng hòng giở trò, nếu không, khà khà, Hà Nại kia sẽ như thế nào... Mày hiểu."
Tôn Hối nhíu mày, cắn răng nghiến lợi nói: "Mày đã đáp ứng rồi, sẽ không thương tổn tới em ấy dù là một sợi lông, chuyện này thành công mày phải thả Hà Nại ra."
Trần Hổ trào phúng cười, ngả ngớn đáp: "Đúng vậy, tao đã đáp ứng. Mày yên tâm, sau khi xong chuyện, tao sẽ cho bọn mày đoàn tụ."
Tôn Hối ngày càng lo lắng, im lặng khẩn cầu kế hoạch của mình thành công. Ngay lúc này, cửa sổ biệt thự mở ra, có một bóng người đi thoáng qua. Trần Hổ vừa nhìn thấy, vẻ mặt vui mừng, ra hiệu cho người bên cạnh mở cửa xe, nhắc nhở Tôn Hối: "Sẽ có người khác canh chừng mày, muốn cứu được người thì nhanh gọn một chút."
"Tao vẫn có việc muốn hỏi, " trước khi bước xuống xe, Tôn Hối đột nhiên hỏi, "Tai nạn xe lần trước, là do mày gây ra?"
"Tai nạn xe?" Trần Hổ sửng sốt, cho dù là nói ‘phải’ hay ‘không phải’ Tôn Hối cũng không tin hắn, vì vậy hắn thẳng thắn nói: "Coi như mày mạng lớn, nếu không hôm nay ai sẽ cứu ‘người yêu nhỏ của mày’? Ha ha ha."
"Hừ." Tôn Hối trong lòng kết luận, hừ một tiếng bước xuống xe. Xe của Tôn Hối luôn được người lái theo phía sau, lúc này nhìn Tôn Hối bước xuống, người kia lập tức đem xe lái tới trước mặt Tôn Hối.
Tôn Hối liếc nhìn ra ngoài, một cước đạp ga phóng nhanh tới trước cổng biệt thự, bảo vệ rất nhanh đi ra mở cổng.
Thư ký Âu Dương, thư ký của Trần lão đầu, cười khanh khách nói: "Bác sĩ Tôn đến thật đúng lúc, lão gia cảm thấy không khỏe định gọi cho anh đây."
"Sáng sớm Trần tiên sinh đã gọi cho tôi nói cảm thấy không khỏe, tôi nghĩ mình nên đến xem một chút." Tôn Hối nói.
"Bác sĩ Tôn thật có lòng, vậy mau theo tôi lên lầu."
Âu Dương thư ký là một cô gái mới hai mươi, khuôn mặt xinh đẹp, tuy là tuổi nhỏ hơn Trần Hổ, lại nghe nói cô ta là tình nhân mới của Trần lão đầu. Nhưng cũng có tin đồn, nói cô ta và Trần Hổ có chút quan hệ bất chính.
Quả nhiên, vừa đi tới chỗ cầu thang không có ai, Âu Dương thư ký bỗng nhiên bước chậm lại, nói: " Bác sĩ Tôn, A Hổ nhờ tôi hỗ trợ, sau khi anh chuẩn bị xong, tôi sẽ ‘không cẩn thận’ làm vỡ cái ly, sau đó để mọi người xung quanh đi dọn dẹp, anh thừa lúc này làm cho lão đầu nghẹt thở."
Tôn Hối cả kinh, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã a, tại sao bên cạnh Trần lão đầu lại có nhiều người muốn hại ông ta như vậy. Trong lòng Tôn Hối thở dài một tiếng, đúng là mình không nên dính tới mấy chuyện này.
"Âu Dương tiểu thư, tội gì cô lại tham gia vào. Nếu lúc đó bị phát hiện, ông ta không sao, thì cô sẽ bị liên lụy."
"Tội gì? Tôi còn trẻ mắc gì phải đi theo một lão già sắp chết? Tôi chỉ là theo đuổi hạnh phúc của mình thôi." Âu Dương thư ký oán hận nói, nói xong lại có chút chột dạ nhìn xung quanh.
Tôn Hối khá là đồng tình nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: "Coi như lúc tôi tiêm thuốc không bị phát hiện đi, Trần lão đầu có thể rất nhanh bị tắc động mạch mà giãy dụa, một lúc lâu sau ông ta sẽ chết. Nhưng xung quanh đều là người của Trần lão đầu, động tĩnh lớn như vậy, chúng ta không thể thoát được."
"Ai nói đều là người của lão " Âu Dương thư ký cười lạnh, "A Hổ đã sớm sắp xếp ổn thõa, anh chỉ việcra tay, chỉ cần thành công, anh tự nhiên sẽ không sao."
"Ừ, hi vọng là không có việc." Tôn Hối càng thêm đồng tình với cô ta, đây đúng là tin tức trọng đại, Trần Hổ tất nhiên là yên tâm, mà Trần lão đầu kia sẽ yên tâm sao. Tôn Hối quay đầu nhìn đồ nội thất tráng lệ trong phòng, đèn bảo thạch lộng lẫy như chòm sao giữa ban ngày.
Cùng Âu Dương thư ký đi vào phòng ngủ, Trần lão nằm trên giường, nhìn qua có chút suy yếu, nhưng sắc mặt lại vô cùng hồng hào. Bên giường ông ta luôn có hai vệ sĩ đứng canh, cùng với một trợ lí đang đứng lui qua một bên. Trong phòng còn có một vài người khác, những người này Tôn Hối chưa từng gặp qua.
"Bác sĩ Tôn, cậu đến rất đúng lúc, " Trần lão cao hứng vẫy vẫy tay với Tôn Hối, "Bệnh cũ của ta lại tái phát, ngực rất ngộp, rất khó thở, còn ho liên tục. Cậu mau khám cho ta? Ta ho đến khó chịu luôn rồi."
Tôn Hối bước lên kiểm tra một chút, nói: "Ngài phải uống thuốc đúng hạn, không được quên dù chỉ một lần, còn nữa, không được tức giận, ôn hòa nhã nhặn, an ổn nghỉ ngơi cơ thể mới khỏe mạnh được. Hôm nay tiêm thuốc để áp chế bệnh tình, nhưng mà ngài không được lo lắng quá độ, nếu để cho cơ thể mệt mỏi, thì cho dù uống bao nhiêu thuốc, tiêm bao nhiêu lần cũng không hiệu quả."
Tôn Hối nói, đứng lên lấy tiêm cùng thuốc tiêm trong hòm thuốc đã được chuẩn bị sẵn.
Mọi việc thuận lợi đến mức khó tin, nhưng không có điểm nào là đáng ngờ. Âu Dương không nghi ngờ anh, nhìn thời cơ đã đến liền vội vàng lên tiếng: "Lão gia ngài có khát không? Uống ly nước trước đi."
Nói, Âu Dương bưng ly nước đi tới, đột nhiên trượt chân một cái, ly nước trong tay tuột xuống, đập xuống đất vỡ tan tành. Âu Dương vẻ mặt kinh hãi biến sắc, hoảng loạn gọi vệ sĩ đi thu dọn. Vệ sĩ quay lại nhìn Trần lão đầu, thấy Trần lão đầu gật một cái, mới đi qua hỗ trợ Âu Dương. Âu Dương vừa chỉ huy bọn họ, vừa thấy Tôn Hối đã chuẩn bị tiêm cho Trần lão, khóe miệng lơ đãng hiện lên ý cười yếu ớt.
Thật sự là một lí do vụng về, trước khi tiêm ai lại để bệnh nhân uống nước. Tôn Hối ngồi xuống bên giường Trần lão đầu, thoa cồn cho ông ta, đám người bên kia còn đang chơi đùa, Trần lão đầu quay lại nhìn Tôn Hối, Tôn Hối cũng ngẩng đầu nhìn ông ta.
Ở một bên giường, người được gọi là ‘chú Lưu’ thấy thế đột nhiên nói: "Đại ca, Tiểu Hổ nghe nói ngài bị bệnh thì rất gấp a, gọi điện tới muốn xem ngài một chút."
"Nó thật có lòng." Trần lão đầu đại khái là cảm động, hướng chú Lưu nói: "Cậu thay ta gọi nó đến đây, hai cha con lâu rồi vẫn chưa nói chuyện."
Chú Lưu vừa đáp, vừa liếc nhìn Tôn Hối đang dùng bông gòn chặn ngay đầu kim tiêm, từ từ đẩy pít-tông. Mãi đến khi nhìn thấy thuốc tiêm trong ống đã cạn, rút tiêm ra, chú Lưu mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn phản ứng của Trần lão đầu.
Tôn Hối dùng bông gòn ấn lại chỗ vừa tiêm, sắc mặt ngưng trọng: "Được rồi."
Không lâu lắm, đột nhiên Trần lão đầu co giật, Chú Lưu lập tức đè Trần lão đầu xuống không cho ông ta ngồi dậy. Trần lão đầu tức giận quát: "Mày, bọn mày...!!"
Còn chưa nói hết câu, Trần lão đầu đột nhiên ngoẹo cổ, bất động ở trên giường.
"Thuốc tiêm có vấn đề! Tôn Hối, đại ca không có bạc đãi mày, mày lại hại đại ca! Không, nhất định là có tay trong, không ai được rời khỏi đây!" Chú Lưu thả Trần lão đầu ra, đứng vung tay, làm ra bộ mặt tức giận quát, ngay sau đó lại thay đổi vẻ mặt bi thảm nói: "Đại ca, sao ngài lại đi vội như vậy, Tiểu Hổ sẽ tới ngay, nó vốn muốn đến cảm ơn sự tín nhiệm của ngài, không ngờ hai người không thể gặp nhau lần cuối."
Lúc chú Lưu nói chuyện, người ngoài cửa đã muốn tông cửa vào chế trụ tình huống bên trong, trong đó, có một người vừa nghe tín hiệu của chú Lưu lập tức đi thông báo cho Trần Hổ.
Tôn Hối thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn, anh không chút chống cự để bọn họ áp xuống đất, trong lòng chỉ lo cho Hà Nại, không biết Tô Học có tìm được Hà Nại hay không.
Trần Hổ vừa nhận được điện thoại thì vui mừng hướng biệt thự chạy tới, mọi việc phảng phất đều thuận lợi, dù là ở cổng biệt thự cũng không có ai ngăn cản, hắn một đường chạy tới phòng ngủ, thậm chí trên đường đi cũng không có ai.
Nhưng vừa đi tới cửa phòng ngủ, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, chú Lưu đứng cạnh cửa, mà Tôn Hối lại một mình đứng bên giường lão già, không giống tin tốt mà hắn vừa nhận được.
Trần Hổ định chất vấn chú Lưu, đã thấy mặt chú Lưu đầy tiếc hận, hắn còn chưa kịp phản ứng, thì bị người ta đẩy một cái, lảo đảo bước vào phòng. Giây tiếp theo cửa phòng ngủ bị đóng lại từ bên trong, ngoài cửa truyền đến mấy tiếng súng, những người trong phòng một tiếng cũng không nói.
Những chuyện này trong xã hội đen không có gì là lạ, nhưng ở thời khắc mấu chốt mà xuất hiện trên người mình, Trần Hổ có chút khó tiếp thu. Hắn thấy cha mình ở trên giường chậm rãi ngồi dậy, trong lòng mất hết niềm tin, quay đầu oán hận nhìn về phía chú Lưu, lúc này mới phát hiện sau lưng có người đang cầm đao để ở đầu của mình.
"Sao, tại sao lại như vậy..."
Chú Lưu không lên tiếng, chỉ thở dài.
"Rất tốt, thật sự là quá tốt!" Trần lão đầu ngồi ở trên giường, tức đến xanh mặt, "Đứa con trai mà ta thương nhất thông đồng cùng mấy anh em chí cốt muốn giết ta! Đúng là con trai ngoan! Đúng là anh em tốt!!"
"Đứa con ông thương nhất? Cái gì cũng giao cho anh hai, để tôi ở trong bang trở thành trò hề, không có chỗ đứng. Ông như vậy là thương tôi?!" Đã không còn lối thoát, Trần Hổ không che giấu nữa.
"Ta thực sự đều đem tất cả cho anh hai con giải quyết, nhưng ta đâu phải cái gì cũng không cho con, với cái sản nghiệp đó con không cần lo cơm ăn áo mặc, chỉ là không nghĩ tới con lại sinh lòng tham. Ai..."
"Ông cho tôi cái sản nghiệp đó thì có ích gì!" Trần Hổ cả giận nói, "Ông tưởng cho tôi mấy cái rác thải đó thì tốt sao? Tôi cũng đâu phải xin ăn! Nếu ông không cho, thì tôi tự mình giành lấy! Cái này chẳng phải từ nhỏ ông đã dạy tôi hay sao?!"
"Mày, mày thằng con bất hiếu!!" Trần lão đầu tức giận đến mức ria mép cũng run rẩy.
"Ha, bất hiếu, anh hai thì có hiếu? Anh hai có hiếu a, nhưng hắn ngu như heo! Nếu không phải hắn thua lỗ đến phá sản, ông có cần đến dọn dẹp hậu quả cho hắn không?" Trần Hổ nói tiếp, "Tôi vẫn luôn làm rất tốt, ông đã nói cái gì cũng sẽ giao cho tôi, sao đột nhiên lại thay đổi?! Tôi làm sai chỗ nào?!"
"Tiểu Hổ, ta đã biết rồi. Con nếu không thể sinh được, vậy cho dù có giao lại cho con thì con cũng không có người kế nghiệp. Anh hai con vốn là con trưởng, bây giờ cũng có con trai, về tình về lý đều hẳn đều thích hợp kế nhiệm." Trần lão đầu ngữ trọng tâm trường nói, "Nếu con nguyện ý đáp ứng giúp đỡ anh hai con, kia..."
Trần Hổ kinh ngạc cả nửa ngày, đột nhiên đánh gãy lời của Trần lão đầu: "Làm sao ông biết tôi không thể sinh?"
Tôn Hối một bên nhìn điện thoại của mình, Tô Học vẫn chưa gọi tới, Tôn Hối bắt đầu sốt sắng, Trần Hổ tuy đã bị bắt, nhưng không biết hắn còn có đồng bọn hay không. Anh vốn không muốn nghe cha con họ cãi nhau, càng không muốn ở đây lãng phí thời gian.
"Trần tiên sinh, việc nhà của ngài tôi không tiện xen vào, vậy cáo từ trước." Tôn Hối vừa nói vừa gấp gáp muốn đi ra ngoài.
"Chờ đã, " bỗng nhiên Trần Hổ quỷ dị cười rộ lên: "Mày vội vàng đi tìm ‘người yêu nhỏ’ kia đi? Ha ha... Mày nghĩ mày còn có thể nhìn thấy nó sao?"
"Mày nói cái gì?" Tôn Hối tối tăm nói "Mày làm gì em ấy rồi?!"
"Ha ha ha... Tao không làm gì nó a, chỉ là sau khi chúng ta đi, tao có dặn, nếu mày có thể trở về thì trực tiếp giết chết nó, chắc bây giờ bọn kia đã đi mua sẵn một cây đao tốt rồi, cũng có thể là sắp phân thây nó rồi." Trần Hổ cười càng đắc ý, "Không phải tao đã nói rồi sao? Chờ sau khi chuyện này thành công, tao sẽ để bọn mày "Đoàn tụ". Chỉ là bây giờ, tao không thể giúp tụi bây ‘đoàn tụ’ rồi, hay là mày tự mình ra tay đi?"