Biện Tang ngồi trên xe vỗ vỗ cái bụng căng tròn thở dài “Trời ơi Tiếc quá… Tiếc quá à, còn chưa ăn đủ cái bụng này đã căng như vậy rồi! Thật hiếm khi mới được ăn ở một nơi như vậy mà….”
Trương Đông Hạo ngồi một bên khinh thường hừ nhẹ chăm chú lái xe không thèm nghe y nói nhảm, kết quả kế hoạch bất thành, cái tên này còn phiền hơn mấy bà thím đã có chồng nữa “Nói đủ chưa, cậu không có mệt nhưng tôi mệt!”
“Mệt cái gì chứ, tôi nói thì tôi mệt liên quan gì cậu, phải vận động như vậy để tiêu bớt thức ăn, cậu muốn tôi no nghẹn đến chết à! Cái đồ độc ác như cậu…”
Hắn bực mình thắng gấp lại, Biện Tang không kịp chuẩn bị đầu đập mạnh vào kính xe, cái người đang nói mãi không chịu ngừng kia cuối cùng đã chịu im lặng, đổi lại tới phiên hắn lải nhải “Cậu đã từng thấy qua người nào nói nhiều liền có thể tiêu bớt thức ăn chưa? Hay muốn tôi đập cậu một trận để cậu nôn ra nhé!”
‘Ơ…’ Biện Tang tim đập thình thịch trong ***g ngực, trợn tròn mắt lo lắng, có khi nào hắn làm thật không? Ai thì không biết nhưng tên thần kinh này nhất định có khả năng làm vậy ‘Đáng
ghét, không cho tôi than thở thì tối nay về nhà tự mình than thở, ai cần cậu nghe, đáng ghét đáng ghét!’
Trương Đông Hạo trong lòng đắc ý nhưng bên ngoài vẫn một bộ dạng lạnh lùng khó chịu hất cằm hướng y mỉa mai “Nói thêm câu nữa nào!”
“Cái đồ bệnh thần kinh!” nói xong y lập tức mở cửa xe nghĩ muốn chạy xuống, ai ngờ… Cửa xe đã bị khóa lại từ lúc đầu rồi…
‘Thôi xong rồi!’ trong đầu vừa mới có một tiếng nổ lớn, Biện Tang hối hận khóc không ra nước mắt tựa đầu vào kính xe thở dài.
Hắn nhếch môi tựa tiếu phi tiếu gạt cần số, nhấn ga chạy đi, chỉ bỏ lại cho y một câu mà người khác nghe sẽ thấy đây chỉ là công việc bình thường còn y nghe thấy giống như cực hình thời cổ đại vậy “Về cắt cỏ nào!”
Toàn bộ mọi hoạt động chạy nhanh dần nhanh dần, hai tháng trôi qua gói gọn trong một phút ngắn ngủi…
Âm thanh thủy tinh rơi xuống sàn nhà vỡ tan đột nhiên vang lên, Trương Đông Hạo mở to mắt nhìn thấy một mảng trắng xóa, cả người hắn phút chốc bị vây trong lớp lụa mỏng cũng đồng một sắc trắng, tim hắn co lại đau nhói.
Quay đầu nhìn đồng hồ, đã là 3h sáng, hắn mệt mỏi chạy ra khỏi đám ngổn ngang trên giường khoác đại một cái áo sơ mi đơn giản cầm khóa xe chạy ra ngoài.
Cuộc điện
thoại lúc 11h đêm qua, Biện Tang nói rằng y mệt mỏi, y muốn trả lại tiền cho hắn, không muốn tiếp tục làm công việc này nữa…
Tờ giấy xét nghiệm HIV dương tính của y hắn còn đang giữ trong ngăn kéo phòng làm việc, hắn thực sự không có lo sợ chuyện này, hắn lo sợ chính là người kia rốt cục đang xảy ra chuyện gì.
Mạc Hạ Xuyên đã phát hiện ra cái tên tình nhân của cô đó chính là người mà thuộc hạ thân cận bên Trương Đông Hạo phái tới, hắn muốn người đó thay hắn chăm sóc cô, suy cho cùng tới giờ phút này cô mới biết rằng người yêu mình nhất chỉ có mỗi hắn, không khỏi xúc động quay về, nhưng hôm đó hình ảnh hai nam nhân quấn lấy nhau thực sự ghê tởm khiến cô buồn nôn, vậy nên chỉ có cách đẩy hồ ly tinh tao hóa đó ra xa nam nhân của mình cô mới an tâm.
Lại nói, căn bệnh HIV của y không phải do cô gây ra, nhưng mà tìm người tới uy hiếp bắt y rời khỏi rồi đánh người tới thổ huyết chính là một tay Mạc Hạ Xuyên làm ra.
Biện Tang yếu ớt nằm thở dốc trên tấm đệm cũ trong căn phòng nhỏ tại khu nhà ổ chuột của mình, cánh cửa bật mở, thân ảnh quen thuộc xuất hiện, thực sự làm y muốn khóc.
Khóe môi run rẩy nở nụ cười, Biện Tang lên tiếng “Tôi… Hmm… cậu tới thì tốt rồi… tôi trả lại tiền cho cậu… sau này…
sau này…!”
“Đừng nói gì nữa, tôi đưa cậu tới bệnh viện!” Trương Đông Hạo thở dài chau mày bồng y lên, lúc này Biện Tang dù có muốn hay không cũng chẳng còn sức lực kháng cự. Mỏi mệt ngất trên vai hắn.
Bác sĩ y tá hầu hết nhìn họ bằng ánh mắt quỷ dị, hắn cũng chẳng còn bận tâm mấy chuyện này, chỉ cần Biện Tang có thể quay lại như trước đây, cùng hắn cả ngày đấu khẩu, nấu mấy món cực kỳ đơn giản nhưng lại dở tệ cho hắn mỗi ngày, làm mấy chuyện nhảm nhí mà chỉ có trẻ con mới làm, bàn tới kế hoạch điên rồ sau này của cả hai…
Tuyệt nhiên, không rõ là mồ hôi hay nước mắt, mặn đắng chạm lên khóe môi Trương Đông Hạo, lo âu hằn lên khóe mắt hắn, có lẽ sớm xuất hiện nếp nhăn thôi, trong đầu lại xuất hiện lên hình ảnh của người nào đó cốc thật mạnh lên trán hắn, chê hắn già nua mặt đầy nếp nhăn rồi chạy trốn tới phòng kho, kết quả bị kẹt trong đó không ra được phải cầu cứu hắn. Nghĩ tới đây con tim ấm áp lên được một chút bất quá thực trạng lại quá tàn khốc.
Trương Đông Hạo không cho rằng hắn đối với y là tình yêu, hắn chỉ biết rằng hắn cần y ở bên cạnh, chỉ cần có Biện Tang tâm tình hắn liền tốt hẳn lên, mặc dù y ở cạnh hắn đều là vì tiền.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ
tóm gọn các căn bệnh lại trong một câu “Vết thương ở nơi đó nhiễm trùng quá nặng, cùng với virus HIV tác động mạnh làm hại khuẩn sản sinh nhiều ảnh hưởng đến tuyến thận và một số cơ quan khác vùng bên dưới. Cậu ấy có lẽ chỉ còn vài ngày nữa thôi!”
Toàn thế giới của hắn phút chốc sụp đổ, tại sao lại như thế? Làm sao có thể? Người nằm trên giường bệnh đã được thay quần áo bệnh nhân, vệt máu trên mặt cũng đã được lau chùi cẩn thận. Tiếng máy thở oxi đều đặn vang bên tai hắn, phiền muộn…
“Cậu còn không mau thức dậy! Bác sĩ nói cậu còn vài ngày nữa thôi, mau dậy tận hưởng đi, không phải nói rằng cậu muốn có thật nhiều tiền sao! Chỉ cần cậu chịu mở mắt tôi toàn bộ đều cho cậu!”
Hắn cứ nói chuyện một mình như vậy, vĩnh viễn không hay biết trong đêm đó, Biện Tang đã âm thầm chảy nước mắt, không phải y không muốn thức dậy, cũng không phải là không muốn trả lời, chỉ là không có biện pháp.
Vài ngày sau đó, Trương Đông Hạo cũng không có rời khỏi giường bệnh, Biện Tang cũng cảm thấy lúc này cực kỳ minh mẫn, đầu óc thanh tỉnh đến lạ lùng. Y mở mắt, thấy hắn đang gục đầu nằm cạnh mình, gương mặt đã tiều tụy.
Y thở dài, đôi mắt sáng rỡ ngước dậy nhìn y, Trương Đông Hạo mừng rỡ nở nụ cười
thật tươi “Cậu tỉnh rồi!”
Biện Tang cũng mỉm cười, trái tim đập mạnh gây ra cơn đau dữ dội “Xin lỗi… Tôi… Tôi … Cậu nên đi xét nghiệm, tôi… Mắc bệnh H…IV…”
Hắn biết, hắn đều biết, nắm chặt tay y cảm nhận được sự chết chóc qua cái lạnh lẽo đáng sợ này “Đừng lo, tôi không sao đâu! Cậu có thể vì tôi mà tiếp tục sống không?”
Biện Tang ngẩn người một lúc lâu mới e ngại lắc đầu, nước mắt vô lực chảy xuống hai bên vành tai, từ lúc sinh ra tới giờ y chưa từng dám tưởng tượng qua có một ngày mình biến thành cái dạng yếu đuối này “Xin… Lỗi…”
“Nếu tôi nói tôi lỡ thích cậu mất rồi?”
Y mặc kệ đau đớn cười đến híp cả mắt “Cảm ơn… Tôi… khụ khụ… tôi cũng vậy!”
Hắn muốn kể cho y nghe chuyện xảy ra trong mấy hôm nay, chuyện của Mạc Hạ Xuyên, nói rằng cô ấy đã bị hắn trừng phạt, thay y đòi lại công đạo, nói rằng cái cây mầm nhỏ lẩn trong cỏ mà hai tuần trước trong khi y cắt cỏ để lại lúc này đã mạnh mẽ vươn lên thành cây con, nói cho y biết rằng hắn đã sai người chuẩn bị cho y một căn nhà do chính y đứng tên, nói rằng hắn đã vô tình trao trái tim mình cho y.
Toàn bộ giữ trong lòng quá nhiều, hắn không biết nên nói cái nào ra trước mới tốt, tiếng máy theo dõi nhịp tim vang lên làm
náo động cả một vùng, tiếp tít tít tít thật nhanh rồi chậm dần lại tạo thành một thanh âm dài vô tận, cánh tay lạnh lẽo hắn đang cố gắng nắm lấy không còn có phản ứng nữa…
“…Ái tình sắp tan vỡ rồi, người vẫn còn hôn nhẹ lên trán tôi. Tình yêu quá sâu nặng, nhưng lại thật khó hiểu. Tại sao chúng ta phải lẩn trốn như vậy?
Cuối cùng vẫn là chia tay, hy vọng người sẽ trở thành con người tốt hơn. Đã từng là người tôi yêu nhất, nhưng lại không còn hỏi thăm tin tức, biến thành hai người xa lạ.
Người vẫn chiếm vị trí quan trọng nhất trong tim tôi. Xin lỗi… Tôi không thể cùng người ở bên nhau…”
Thương yêu cùng với tưởng tượng là hai loại chuyện
Yêu một người, cùng với đối phương ở bên nhau cũng không giống nhau
Có lúc, nói tạm biệt cũng không hẳn là chia xa.
Mà là chọn lựa một cách khác tốt cho đối phương hơn…
Hắn từng hỏi “Dựa vào đâu nói tôi ngu ngốc?”
Lúc đó y chỉ cười trả lời “Dựa vào cậu tin tôi!”
Hắn cũng chẳng bực tức, đơn giản hỏi lại lần nữa “Vậy ra cậu là kẻ nói dối à?!”
Y giật chiếc gối trong tay hắn ném ngược trở lại vào người hắn rồi chạy đi “Không phải, vì tôi nói cậu ngốc cậu liền tin như vậy!”
Yêu sao…
Chỉ cần nói được ra cho người đó biết là tốt rồi
Người khác yên lòng mình cũng được thanh thản
Tạm biệt tình duyên kiếp này!
Biện Tang
– HOÀN –
Hơi bị khó hiểu òa –
Trương Đông Hạo ngồi một bên khinh thường hừ nhẹ chăm chú lái xe không thèm nghe y nói nhảm, kết quả kế hoạch bất thành, cái tên này còn phiền hơn mấy bà thím đã có chồng nữa “Nói đủ chưa, cậu không có mệt nhưng tôi mệt!”
“Mệt cái gì chứ, tôi nói thì tôi mệt liên quan gì cậu, phải vận động như vậy để tiêu bớt thức ăn, cậu muốn tôi no nghẹn đến chết à! Cái đồ độc ác như cậu…”
Hắn bực mình thắng gấp lại, Biện Tang không kịp chuẩn bị đầu đập mạnh vào kính xe, cái người đang nói mãi không chịu ngừng kia cuối cùng đã chịu im lặng, đổi lại tới phiên hắn lải nhải “Cậu đã từng thấy qua người nào nói nhiều liền có thể tiêu bớt thức ăn chưa? Hay muốn tôi đập cậu một trận để cậu nôn ra nhé!”
‘Ơ…’ Biện Tang tim đập thình thịch trong ***g ngực, trợn tròn mắt lo lắng, có khi nào hắn làm thật không? Ai thì không biết nhưng tên thần kinh này nhất định có khả năng làm vậy ‘Đáng
ghét, không cho tôi than thở thì tối nay về nhà tự mình than thở, ai cần cậu nghe, đáng ghét đáng ghét!’
Trương Đông Hạo trong lòng đắc ý nhưng bên ngoài vẫn một bộ dạng lạnh lùng khó chịu hất cằm hướng y mỉa mai “Nói thêm câu nữa nào!”
“Cái đồ bệnh thần kinh!” nói xong y lập tức mở cửa xe nghĩ muốn chạy xuống, ai ngờ… Cửa xe đã bị khóa lại từ lúc đầu rồi…
‘Thôi xong rồi!’ trong đầu vừa mới có một tiếng nổ lớn, Biện Tang hối hận khóc không ra nước mắt tựa đầu vào kính xe thở dài.
Hắn nhếch môi tựa tiếu phi tiếu gạt cần số, nhấn ga chạy đi, chỉ bỏ lại cho y một câu mà người khác nghe sẽ thấy đây chỉ là công việc bình thường còn y nghe thấy giống như cực hình thời cổ đại vậy “Về cắt cỏ nào!”
Toàn bộ mọi hoạt động chạy nhanh dần nhanh dần, hai tháng trôi qua gói gọn trong một phút ngắn ngủi…
Âm thanh thủy tinh rơi xuống sàn nhà vỡ tan đột nhiên vang lên, Trương Đông Hạo mở to mắt nhìn thấy một mảng trắng xóa, cả người hắn phút chốc bị vây trong lớp lụa mỏng cũng đồng một sắc trắng, tim hắn co lại đau nhói.
Quay đầu nhìn đồng hồ, đã là 3h sáng, hắn mệt mỏi chạy ra khỏi đám ngổn ngang trên giường khoác đại một cái áo sơ mi đơn giản cầm khóa xe chạy ra ngoài.
Cuộc điện
thoại lúc 11h đêm qua, Biện Tang nói rằng y mệt mỏi, y muốn trả lại tiền cho hắn, không muốn tiếp tục làm công việc này nữa…
Tờ giấy xét nghiệm HIV dương tính của y hắn còn đang giữ trong ngăn kéo phòng làm việc, hắn thực sự không có lo sợ chuyện này, hắn lo sợ chính là người kia rốt cục đang xảy ra chuyện gì.
Mạc Hạ Xuyên đã phát hiện ra cái tên tình nhân của cô đó chính là người mà thuộc hạ thân cận bên Trương Đông Hạo phái tới, hắn muốn người đó thay hắn chăm sóc cô, suy cho cùng tới giờ phút này cô mới biết rằng người yêu mình nhất chỉ có mỗi hắn, không khỏi xúc động quay về, nhưng hôm đó hình ảnh hai nam nhân quấn lấy nhau thực sự ghê tởm khiến cô buồn nôn, vậy nên chỉ có cách đẩy hồ ly tinh tao hóa đó ra xa nam nhân của mình cô mới an tâm.
Lại nói, căn bệnh HIV của y không phải do cô gây ra, nhưng mà tìm người tới uy hiếp bắt y rời khỏi rồi đánh người tới thổ huyết chính là một tay Mạc Hạ Xuyên làm ra.
Biện Tang yếu ớt nằm thở dốc trên tấm đệm cũ trong căn phòng nhỏ tại khu nhà ổ chuột của mình, cánh cửa bật mở, thân ảnh quen thuộc xuất hiện, thực sự làm y muốn khóc.
Khóe môi run rẩy nở nụ cười, Biện Tang lên tiếng “Tôi… Hmm… cậu tới thì tốt rồi… tôi trả lại tiền cho cậu… sau này…
sau này…!”
“Đừng nói gì nữa, tôi đưa cậu tới bệnh viện!” Trương Đông Hạo thở dài chau mày bồng y lên, lúc này Biện Tang dù có muốn hay không cũng chẳng còn sức lực kháng cự. Mỏi mệt ngất trên vai hắn.
Bác sĩ y tá hầu hết nhìn họ bằng ánh mắt quỷ dị, hắn cũng chẳng còn bận tâm mấy chuyện này, chỉ cần Biện Tang có thể quay lại như trước đây, cùng hắn cả ngày đấu khẩu, nấu mấy món cực kỳ đơn giản nhưng lại dở tệ cho hắn mỗi ngày, làm mấy chuyện nhảm nhí mà chỉ có trẻ con mới làm, bàn tới kế hoạch điên rồ sau này của cả hai…
Tuyệt nhiên, không rõ là mồ hôi hay nước mắt, mặn đắng chạm lên khóe môi Trương Đông Hạo, lo âu hằn lên khóe mắt hắn, có lẽ sớm xuất hiện nếp nhăn thôi, trong đầu lại xuất hiện lên hình ảnh của người nào đó cốc thật mạnh lên trán hắn, chê hắn già nua mặt đầy nếp nhăn rồi chạy trốn tới phòng kho, kết quả bị kẹt trong đó không ra được phải cầu cứu hắn. Nghĩ tới đây con tim ấm áp lên được một chút bất quá thực trạng lại quá tàn khốc.
Trương Đông Hạo không cho rằng hắn đối với y là tình yêu, hắn chỉ biết rằng hắn cần y ở bên cạnh, chỉ cần có Biện Tang tâm tình hắn liền tốt hẳn lên, mặc dù y ở cạnh hắn đều là vì tiền.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ
tóm gọn các căn bệnh lại trong một câu “Vết thương ở nơi đó nhiễm trùng quá nặng, cùng với virus HIV tác động mạnh làm hại khuẩn sản sinh nhiều ảnh hưởng đến tuyến thận và một số cơ quan khác vùng bên dưới. Cậu ấy có lẽ chỉ còn vài ngày nữa thôi!”
Toàn thế giới của hắn phút chốc sụp đổ, tại sao lại như thế? Làm sao có thể? Người nằm trên giường bệnh đã được thay quần áo bệnh nhân, vệt máu trên mặt cũng đã được lau chùi cẩn thận. Tiếng máy thở oxi đều đặn vang bên tai hắn, phiền muộn…
“Cậu còn không mau thức dậy! Bác sĩ nói cậu còn vài ngày nữa thôi, mau dậy tận hưởng đi, không phải nói rằng cậu muốn có thật nhiều tiền sao! Chỉ cần cậu chịu mở mắt tôi toàn bộ đều cho cậu!”
Hắn cứ nói chuyện một mình như vậy, vĩnh viễn không hay biết trong đêm đó, Biện Tang đã âm thầm chảy nước mắt, không phải y không muốn thức dậy, cũng không phải là không muốn trả lời, chỉ là không có biện pháp.
Vài ngày sau đó, Trương Đông Hạo cũng không có rời khỏi giường bệnh, Biện Tang cũng cảm thấy lúc này cực kỳ minh mẫn, đầu óc thanh tỉnh đến lạ lùng. Y mở mắt, thấy hắn đang gục đầu nằm cạnh mình, gương mặt đã tiều tụy.
Y thở dài, đôi mắt sáng rỡ ngước dậy nhìn y, Trương Đông Hạo mừng rỡ nở nụ cười
thật tươi “Cậu tỉnh rồi!”
Biện Tang cũng mỉm cười, trái tim đập mạnh gây ra cơn đau dữ dội “Xin lỗi… Tôi… Tôi … Cậu nên đi xét nghiệm, tôi… Mắc bệnh H…IV…”
Hắn biết, hắn đều biết, nắm chặt tay y cảm nhận được sự chết chóc qua cái lạnh lẽo đáng sợ này “Đừng lo, tôi không sao đâu! Cậu có thể vì tôi mà tiếp tục sống không?”
Biện Tang ngẩn người một lúc lâu mới e ngại lắc đầu, nước mắt vô lực chảy xuống hai bên vành tai, từ lúc sinh ra tới giờ y chưa từng dám tưởng tượng qua có một ngày mình biến thành cái dạng yếu đuối này “Xin… Lỗi…”
“Nếu tôi nói tôi lỡ thích cậu mất rồi?”
Y mặc kệ đau đớn cười đến híp cả mắt “Cảm ơn… Tôi… khụ khụ… tôi cũng vậy!”
Hắn muốn kể cho y nghe chuyện xảy ra trong mấy hôm nay, chuyện của Mạc Hạ Xuyên, nói rằng cô ấy đã bị hắn trừng phạt, thay y đòi lại công đạo, nói rằng cái cây mầm nhỏ lẩn trong cỏ mà hai tuần trước trong khi y cắt cỏ để lại lúc này đã mạnh mẽ vươn lên thành cây con, nói cho y biết rằng hắn đã sai người chuẩn bị cho y một căn nhà do chính y đứng tên, nói rằng hắn đã vô tình trao trái tim mình cho y.
Toàn bộ giữ trong lòng quá nhiều, hắn không biết nên nói cái nào ra trước mới tốt, tiếng máy theo dõi nhịp tim vang lên làm
náo động cả một vùng, tiếp tít tít tít thật nhanh rồi chậm dần lại tạo thành một thanh âm dài vô tận, cánh tay lạnh lẽo hắn đang cố gắng nắm lấy không còn có phản ứng nữa…
“…Ái tình sắp tan vỡ rồi, người vẫn còn hôn nhẹ lên trán tôi. Tình yêu quá sâu nặng, nhưng lại thật khó hiểu. Tại sao chúng ta phải lẩn trốn như vậy?
Cuối cùng vẫn là chia tay, hy vọng người sẽ trở thành con người tốt hơn. Đã từng là người tôi yêu nhất, nhưng lại không còn hỏi thăm tin tức, biến thành hai người xa lạ.
Người vẫn chiếm vị trí quan trọng nhất trong tim tôi. Xin lỗi… Tôi không thể cùng người ở bên nhau…”
Thương yêu cùng với tưởng tượng là hai loại chuyện
Yêu một người, cùng với đối phương ở bên nhau cũng không giống nhau
Có lúc, nói tạm biệt cũng không hẳn là chia xa.
Mà là chọn lựa một cách khác tốt cho đối phương hơn…
Hắn từng hỏi “Dựa vào đâu nói tôi ngu ngốc?”
Lúc đó y chỉ cười trả lời “Dựa vào cậu tin tôi!”
Hắn cũng chẳng bực tức, đơn giản hỏi lại lần nữa “Vậy ra cậu là kẻ nói dối à?!”
Y giật chiếc gối trong tay hắn ném ngược trở lại vào người hắn rồi chạy đi “Không phải, vì tôi nói cậu ngốc cậu liền tin như vậy!”
Yêu sao…
Chỉ cần nói được ra cho người đó biết là tốt rồi
Người khác yên lòng mình cũng được thanh thản
Tạm biệt tình duyên kiếp này!
Biện Tang
– HOÀN –
Hơi bị khó hiểu òa –