Buổi tối, vợ chồng Hà Chân đãi cơm ở Phù Dung Các, xem như là tiệc cưới, những người tới đều là bạn bè tri kỷ. Cha mẹ hai bên không có mặt, thầy hướng dẫn của Hà Chân ngồi ghế chủ tọa, bị hai người họ kính rượu. Mặc dù hôn lễ không có long trọng lãng mạn, nhưng khung cảnh cũng ấm áp cảm động lòng người.
Ăn xong xuôi, vì ngày mai không ít người còn phải lên lớp nên kế hoạch đi bar, KTV bị hủy bỏ, mọi người náo loạn một trận rồi tản hết ra. Một mình cô tha hồ thả bộ trên đường. Đứng trước tủ kính tiệm chuyên doanh trang phục nữ, cô nhớ lại trước đây vùng này toàn là những ngôi nhà mái bằng cũ nát, cửa tiệm sát đường bày bán nào là bún gạo, món chiên, món nướng, bây giờ đều đã đổi thành tòa nhà cao tầng lập lòe ánh đèn xanh đỏ.
Thượng Lâm thay đổi khiến cô sắp không nhận ra được nữa, cô nhìn bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ phía trong cửa sổ sát đất: là chính cô sao? lại thành ra bộ dáng gì rồi?
Đang ngây ngẩn, một cô nhân viên bán hàng trẻ trung lại gần hỏi cô có cần giúp gì không, trên mặt mang theo một nụ cười chuyên nghiệp. Cô lắc lắc đầu, bước nhanh đi khỏi.
Mới vừa về khách sạn, điện thoại của Ngụy Tiên gọi tới, nói ngày mai anh phải đi công tác nơi khác, không thể đến sân bay đón cô. Cô đem chuyện đăng ký kết hôn của Hà Chân và Lục Thiếu Phong, rồi mời khách dự tiệc kể cho anh nghe, giọng nói khó tránh khỏi cảm giác lấy làm tiếc giùm Hà Chân, dù sao cũng là chuyện đại sự cả đời, có phần đơn giản quá. Một người con gái cả đời chỉ có một lần như vậy, cho dù khoe khoang trắng trợn ra sao cũng đâu quá đáng.
“Một người mới tốt nghiệp, một người còn đang học, chỉ có thể khỏa hôn[2]. Cứ từ từ, sau này sẽ tốt dần thôi.” Ngụy Tiên khuyên giải cô, biết rằng tình cảm thắm thiết của cô với Hà Chân nên mới như thế.
“Cũng chính là nói, điều quan trọng nhất là hai người tâm đầu ý hợp, không phải cứ là kim cương to thì có thể bảo đảm không ly hôn.”
Hai người trò chuyện nửa ngày mới cúp máy. Cô cầm quần áo muốn tắm rửa, điện thoại lại vang lên, màn hình hiển thị một số điện thoại lạ. Cô luôn nhận được các cuộc điện thoại quấy rối, chần chừ không biết nên bắt máy hay không, mãi đến khi tiếng chuông vang lên mười lần đối phương vẫn chưa có ý muốn dập máy, cô mới ấn phím nghe xanh lục.
“Chuyến bay ngày mai của chị mấy giờ?” Đối phương hỏi mở đầu.
“Mười hai giờ năm mươi.” Cô theo bản năng trả lời, “A–,thật ngại quá, ai vậy?”
Qua một lúc lâu trong ống nghe mới truyền đến một âm thanh trầm thấp –“Tạ Đắc.”
“Xin lỗi.” Cô vội vàng nói xin lỗi, “Tôi không có số điện thoại của cậu. Số này là của cậu hả? Lát nữa tôi lưu lại.”
Tạ Đắc trên thương trường do quyết đoán tàn nhẫn mà nổi danh, nhưng chẳng hề am hiểu những cuộc nói chuyện cá nhân, thà rằng im lặng là vàng, cũng tuyệt đối không nói lời vô ích dài dòng lê thê. Sự im lặng giữa hai người khiến cả hai cảm thấy không thoải mái, Tân Ý Điền đằng hắng cổ họng, “Cậu có việc gì sao? Nếu không tôi cúp máy.” Cô nhớ đến vụ Hà Chân nói cậu ta đánh người, mặc kệ là thật hay giả, chỉ nói đến tính cách lặng lẽ như vậy, thật sự khiến người ta có chút ăn không tiêu. Cô thích người có tính cách ôn hòa, thân thiết cởi mở làm bạn bè, dễ dàng chung sống với nhau hơn, đối với thể xác và tinh thần của mình cũng khỏe khoắn hơn.
“Sân bay rất xa, có cần tôi đón chị đi không?” Cậu giống như nói câu đó từ trong kẽ răng.
Mất công mà nói như vậy, lúc nghe chỉ là lời nói khách sáo, cô vội nói không cần, “Xe taxi rất tiện lợi mà, tôi cũng không có hành lý gì.” Cậu nghĩ một lúc, dùng giọng điệu ra lệnh mà nói: “Thế thì được rồi, tôi gọi tài xế đến đón chị. Sáng mai có một hợp đồng phải ký, tôi không chắc sẽ đến kịp.”
Loại thái độ này của cậu làm Tân Ý Điền không thể lại từ chối, cảm thấy mặc dù quái dị cũng chỉ có thể đồng ý. “Được, vậy ngày mai liên lạc sau.” Đang muốn cúp máy, đột nhiên đối phương khẽ nói một câu: “Hôm nay gặp được chị, tôi rất bất ngờ.”
“Tôi cũng thế.”
“Không hẹn mà gặp!” Cậu nghiêm túc nói với cô.
Tân Ý Điền bật cười, đây cũng là một loại duyên phận nha. Nghĩ vậy, khoảng cách của cô đối với cậu cảm giác kéo gần lại không ít, trêu đùa nói: “Đúng lúc thế này, trước đó không có chuẩn bị, nguyên hình cả hai bị lộ hết ra, tôi không làm cậu thất vọng chứ?”
Câu trả lời của Tạ Đắc là tiếng tút tút dồn dập từ trong điện thoại truyền đến.
Đây là không lịch sự nha. Nói còn chưa dứt lời đã bị người ta dập máy làm Tân Ý Điền hơi mất hứng, cô quyết định vẫn là nên duy trì một khoảng cách khá tốt với thằng nhóc có tiền này.
Ngày sau có một tài xế tên Đổng Toàn đến đón cô, khoảng bốn mươi tuổi, mặt mũi hiền lành thật thà, nói tiếng phổ thông theo giọng Tứ Xuyên, chạy tới chạy lui thay Tân Ý Điền xách hành lý. Tân Ý Điền cố tình trêu chọc anh: “Mần răng rứa?” Anh cười khà khà, vẻ mặt chất phác. Tân Ý Điền ngồi ghế phụ trò chuyện sinh hoạt hàng ngày với anh, hỏi gia đình anh có bao nhiêu người, sống ở đâu, sao lại đến Thượng Lâm làm việc.
Anh nói nhà anh nghèo, từ nhỏ đã theo người ta làm công, vào Nam ra Bắc, nghề đơn giản nào cũng đã làm qua. “Lần đó vào những ngày cuối năm, ông chủ thầu không phát tiền lương. Ba năm liền tôi chưa về nhà, mắt thấy cuối năm ngày càng gần, trong lòng thật rất sốt ruột, liền to gan đến nhà người ta uy hiếp, kết quả bị người ta đánh một trận đuổi đi, qua đường xém chút nữa bị xe đụng. Người đụng tôi chính là cậu Tạ. Cậu Tạ đưa tôi đi bệnh viện, còn cho tôi tiền vé xe để về nhà đón năm mới, thật là người tốt mà! Qua tết xong trở lại, tôi mang một ít đặc sản miền quê biếu cậu Tạ. Cậu Tạ muốn tôi ở lại bên cậu làm lái xe cho cậu, chân chạy việc gì gì đó.”
Nghe những lời anh kể, Tân Ý Điền nhớ đến cuộc sống ở nước ngoài của cô. Bị người ta khinh thường như thế, bài xích thậm chí sỉ nhục, tất nhiên trong nước không có nghĩa là không có mấy thứ này. “Tôi cứ mãi nghĩ rằng, nếu sau này tôi thất nghiệp, kiếm không được việc làm, thì sẽ lái taxi. Nhưng mà kỹ thuật lái xe của tôi không bằng anh, còn phải luyện tập nhiều hơn nữa.” Cô cười nói.
“Ôi mạ ơi, cô Tần, cô là trí thức từ nước ngoài về đây, nếu cô mà không kiếm được việc, vậy những kẻ như tụi tui chỉ có thể ăn không khí mà sống quá!” Đổng Toàn nói với giọng điệu đặc trưng.
Hai người tán gẫu suốt dọc đường, điện thoại của Đổng Toàn vang lên. Anh liếc nhìn, do dự một hồi mới bắt máy. Tân Ý Điền nghe được một giọng rất không khách khí của phụ nữ: “Tạ Đắc đâu? Anh ta có phải cố ý không nhận điện thoại của tôi hay không?” Đổng Toàn trả lời rất khéo léo đầy kinh nghiệm: “Cô Vương, cậu Tạ dạo này rất bận.”
“Đổng Toàn, ngay cả anh cũng muốn lừa gạt tôi?”
“Cô Vương, cô hiểu lầm rồi, sáng nay cậu Tạ có một hợp đồng rất quan trọng phải ký, vì việc này mà trong công ty từ trên xuống dưới bận gần cả tháng nay rồi.”
Cô ta hình như tin tưởng đôi chút, đột nhiên hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Đổng Toàn nhìn thoáng qua Tân Ý Điền, “Tôi đưa bạn của cậu Tạ đến sân bay.”
“Thần thánh phương nào, phải làm phiền anh đưa, tôi mới không tin.”
Đổng Toàn vô cùng bất đắc dĩ, “Cô Vương, tôi thật là đang trên đường đi sân bay.”
Đối phương “Cốp” một tiếng ngắt điện thoại.
Tân Ý Điền nghĩ thầm đây có lẽ là nợ phong lưu của Tạ Đắc. Quả là người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ mà.
Đến sân bay, Đổng Toàn giúp cô đổi thẻ lên máy bay, sau khi làm hết xong mọi thủ tục mới rời khỏi. Trong lúc cô chuẩn bị lên máy bay, thì nhận được điện thoại của Tạ Đắc, bảo cô khoan hãy vào, nói cô ra ngoài ngay.
“Cậu có việc bận của cậu, không cần vội vội vàng vàng chạy đến đây đâu, mọi việc anh Đổng đều giúp tôi chuẩn bị xong hết rồi.” Tân Ý Điền rất không quen với việc niềm nở sốt sắng bất ngờ như vậy, vội vàng từ chối.
Nhưng mà cậu chỉ nói một câu: “Đây là việc nên làm.”
Tân Ý Điền đành phải bảo cậu lái xe từ từ, chú ý an toàn.
Phòng phát thanh đại sảnh sân bay đang thúc giục hành khách đăng ký lên máy bay. Tân Ý Điền đứng dậy, vẻ mặt nôn nóng nhìn phía cửa, không biết cậu có đến kịp không. Cuối cùng thời gian đăng ký chỉ còn mười phút, Tạ Đắc toàn thân tây trang xuất hiện ở đại sảnh sân bay. Cậu mặc một bộ âu phục tối màu, thắt cà vạt hoa văn sọc xéo đỏ đen, tay cầm chìa khóa và điện thoại chạy nhanh đến cô.Đôi giày nện trên nền đất lát đá hoa vang lên tiếng “thùng thùng thùng –“, tiết tấu mạnh mẽ như tiếng tim đập.
Trong lòng Tân Ý Điền nhịn không được huýt sáo một tiếng. Cậu ta thế mà có thể đem bộ âu phục cứng ngắc quy tắc như thế mặc thành tuấn tú mê người như vậy, phong độ phi phàm. Cậu là thanh niên như thế đấy.
Cậu dừng trước mặt cô, hai người chỉ cách nhau một bước chân. Cậu thở hổn hển, nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Cuối cùng cũng đến kịp.”
Cậu như thế mà cười, Tân Ý Điền ngây người một hồi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu. Trong đôi đồng tử của cậu phản chiếu hình bóng của cô thật rõ ràng, cô giống như bị mê hoặc không tự chủ được cũng cười theo.
“Tôi đã căn dặn trước rồi, lát nữa chị cứ theo đường dành cho khách quý mà vào, chúng ta có thể trò chuyện nhiều hơn một chút.” Cậu chỉ hướng phía bên phải và nói. “Đi theo tôi.” Tuy nhiên có người gọi họ.
“Tạ Đắc!” Vương Nghi Thất xách theo một túi du lịch, ngơ ngẩn đứng ở đó nhìn hai người họ.
Tạ Đắc tỏ ra rất bất ngờ, “Sao cô lại ở đây?”
“Hôm nay em về Bắc Kinh. Vẫn muốn nói với anh vài câu, vừa mới đến công ty anh.” Giọng cô trách móc, cặp mắt nhìn trừng trừng vào Tạ Đắc.
Tân Ý Điền liếc mắt vào thẻ lên máy bay trong tay cô, hai người vậy mà lại cùng chung máy bay!
Hình như Tạ Đắc không hài lòng lắm khi thấy cô, thái độ lạnh nhạt, chỉ “Ừ” một tiếng, không nói nữa, hoàn toàn mặc kệ cô có xấu hổ hay không.
Vương Nghi Thất thấy hướng đi của họ không đúng, hỏi: “Hai người không phải từ đây lên máy bay?” Cô liếc nhìn bên cạnh Tân Ý Điền, giọng nói thật lạnh lẽo mà lướt qua.
Tân Ý Điền không hề muốn dính dáng gì đến Tạ Đắc liền đi vào lối khách quý, vội vàng lắc đầu nói: “Không có, tôi phải lên máy bay rồi.” Cô vẫy vẫy tay với Tạ Đắc, “Tôi đi đây, cảm ơn cậu đến tiễn tôi. Hoan nghênh cậu lần sau đến Bắc Kinh, tôi nhất định sẽ tiếp đãi cậu thật tốt.” Xoay người để lại một bóng lưng thật tự nhiên.
Tạ Đắc không có biểu hiện nào nhìn theo người đi xa, xoay người cũng muốn đi.
Vương Nghi Thất kéo cậu lại, cậu nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng. Cô giậm giậm chân, giọng căm hận nói: “Sao anh một chút lương tâm cũng không có? Không có việc gì em lại khua chiêng gõ trống khắp nơi kiếm anh?” Cô nhìn đồng hồ đeo tay, kêu ối trời ơi, “Không kịp rồi, em phải lên máy bay rồi, lát nữa gọi điện cho anh sau. Lần này thật sự cóviệc phải cần anh giúp đỡ.”
Tạ Đắc nới lỏng cà vạt một cách thô lỗ, vào siêu thị mua một gói thuốc lá. Chưa hút xong một điếu, thư ký đã gọi điện thoại tới tìm anh. “Tạ Tổng, Đại hội tuyên dương lúc một rưỡi chiều nay có cần tổ chức không?”
“Cần.” Cậu xoắn đầu lọc thuốc trong tay, đi về phía bãi đậu xe.
——— —————— ———-
[2] Khỏa hôn: nghĩa là không mua nhà, không mua xe, không tổ chức hôn lễ, không mua nhẫn cưới, trực tiếp đăng ký kết hôn, đây là hình thức kết hôn tiết kiệm. Lâu nay, kết hôn vẫn được mọi người xem như là đại sự hàng đầu của cuộc đời, mà hôn lễ càng long trọng thì càng thể hiện địa vị gia tộc. Nhưng mà, những năm gần đây phong trào “khỏa hôn” dần dần thịnh hành, trở thành trào lưu kết hôn mới nhất sau những năm 80.