Buổi tối trước lúc ngủ, mẹ Tân mang một cái túi đến phòng cô. Tân Ý Điền tắt tivi, hỏi: “Mẹ cầm gì thế?”
“Một ít quần áo em bé, đồ mới hết đó. Hồi lúc Kỳ Kỳ mới sinh ra, thân thích họ hàng tặng nhiều lắm, mặc đâu có hết, Quân An cũng không cần. Không phải con nói Hà Chân đang mang thai sao? Con đưa cho nó, đỡ phải mua.”
“A, được!” Cô nhận lấy cái túi để lên bàn.
Mẹ Tân thả tóc trên vai cô, thở dài bảo: “Đang tốt thế này sao lại không kết hôn nữa? Cũng không phải trò chơi con nít, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tân Ý Điền cúi đầu nhỏ giọng nói: “Mẹ à, con không có hành động theo cảm tính. Chuyện trai gái, không phải như thế. Của mình là của mình, không phải của mình, có cưỡng cầu thế nào cũng vô tác dụng.”
Mẹ Tân sống hơn nữa đời người, chuyện gì chẳng trải qua? Nghe thấy con gái nói như vậy, trong lòng ít nhiều gì cũng hiểu được một chút, xúc động nói thẳng: “Ôi, thằng nhóc Ngụy Tiênnày thật sự khiến mẹ thất vọng quá!”
Tân Ý Điền vội chữa: “Mẹ à, mẹ đừng giận, mẹ đừng giận, giận không đáng đâu.”
Mẹ Tân giấu con gái gọi điện cho Ngụy Tiên, chất vấn anh chuyện gì xảy ra. Ngụy Tiên im lặng nghe bà quở trách, ngoài việc nói “Xin lỗi” hay “Tất cả là lỗi của con”, cũng không có bất kì ý định thanh minh nào. Mẹ Tân tức giận nói thẳng: “Nhà họ Tần chúng tôi với nhà họ Ngụy các cậu, từ nay về sau không dính dáng gì nữa!” Phẫn nộ mà ngắt điện thoại.
Mà Ngụy gia bởi vì chuyện chia tay của hai người, còn có việc Vương Nghi Thất mang thai, náo loạn thiếu điều nóc nhà cũng sắp bung. Ngụy Tiên trước giờ luôn luôn hiếu thuận chưa bao giờ phản kháng ba mẹ như vậy. Anh nhất định phải sống chung với Vương Nghi Thất, đồng thời muốn sinh đứa bé ra. Phạm Hiểu Vân đối với Tân Ý Điền tuy rằng không hài lòng lắm, chung quy có thể chấp nhận, mà đối Vương Nghi Thất, tất nhiên là kiên quyết không đồng ý, trước mặt con trai bỏ một câu tàn nhẫn, “Trừ phi mẹ chết!” Ngụy Chí Thanh tức giận đến nỗi đánh anh một gậy đuổi ra khỏi cửa, chỉ tay run lẩy bẩy mắng: “Thằng khốn!”
Đồ đạc Ngụy Tiên sống hai mươi chín năm trong nhà dọn sạch ra ra ngoài, ở ký túc xá nhân viên do công ty cấp. Anh từ nhỏ trong mắt người lớn là đứa trẻ ngoan, trong mắt thầy cô là học sinh tốt, sau khi lớn lên lại là cấp dưới đắc lực của sếp, là “đàn ông tốt” điển hình trong mắt phụ nữ, một đường thuận gió xuôi dòng, mọi người tuyệt đối không ngờ tới anh gần đây lại làm ra cái việc khiến người kinh sợ thế này, quả nhiên là “Không hót thì thôi, hót một tiếng ai nấy điều kinh ngạc”.
Thế nhưng đối với Vương Nghi Thất mà nói, bởi vì đàn ông nên quan hệ giữa cô và ba mẹ căng thẳng thậm chí rạn nứt, Ngụy Tiên cũng không phải người đầu tiên. Từ nhỏ thì có nam sinh vì cô đánh nhau, gây sự, ghen tuông, nếu cô cứ nhất nhất để trong lòng, e rằng trái tim không đủ chứa hết.
Tân Ý Điền tâm tình sa sút, sáng sớm nằm lì trên giường không chịu dậy. Mẹ Tân gõ cửa hai ba lần, cô mới lờ đờ bò dậy mặc quần áo, rầu rĩ nói: “Con còn chưa tẩy da mặt mà mẹ.” Mạ Tân vừa kéo rèm cửa sổ vừa nói: “Không phải Quân An có sao! Mẹ chưa bao giờ dùng mấy thứ này.”
“Đừng!” Tân Ý Điền một hơi cự tuyệt. Cô nghĩ đến Thẩm Quân An đêm qua “kẹp thương mang gậy” (trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai), bộ dạng quái gở châm biếm của cô ta, chẳng muốn mượn đồ cô ta nữa.
“Vậy tự con ra ngoài mua đi.”
“Con không muốn ra ngoài.”
Mẹ Tân liếc mắt trừng cô, “Vậy khỏi xài!” Dọn dẹp phòng ốc xong ra ngoài.
Tân Ý Điền dùng nước nóng rửa mặt qua loa, bôi một chút kem trang điểm Dabao của mẹ, tóc tùy tiện cột sau đầu, xuống lầu ăn. Thời gian làm việc cô chẳng bao giờ nhàn hạ thế này, chỉ cảm thấy thời gian trở nên dài dằng dặc mà buồn chán, trong một lúc không biết nên tiêu hao như thế nào. Cô vô cùng buồn chán cầm di động, chần chờ một chút, ấn số điện thoại Tạ Đắc.
“Alo, tinh dầu của tôi ở chỗ cậu hả?” Cô giản lược lời hỏi han, đi thẳng vào vấn đề.
“Không phải em không cần sao?” Câu trả lời cô là một tiếng hừ lạnh của Tạ Đắc.
“Ai nói tôi không cần? Tôi, tôi chẳng qua trước đó quá bận mà thôi.”
“Nhân viên nhỏ của công ty mô giới, có thể bận lắm sao?” Cậu châm chọc. Không muốn liên lạc với cậu mới là thật! Chủ động gọi điện cho cậu thật sự khó như vậy sao?
Tân Ý Điền liền bất mãn cãi lại: “Không được kỳ thị tầng lớp lao động!” dừng một hồi lại nói thêm: “Nhân dân lao động quang vinh nhất!”
Tạ Đắc nghe vậy muốn cười. Vì sao lúc nào cũng như thế này? Bất kể có bất mãn thế nào đối với cô, cuối cùng vẫn không có cách nào giận cô. Cậu hừ một tiếng, “Vậy em nói phải làm sao?”
“Cậu bảo người đưa tinh dầu đến chỗ Hà Chân, cô ấy sẽ chuyển lại cho tôi.” Cô đã sớm nghĩ xong. Cứ như vậy, cô có thể tránh chạm mặt cậu, lại có thể lấy lại tinh dầu một cách thuận lợi, nhất cử lưỡng tiện, vẹn toàn đôi bên!
Sắc mặt cậu khẽ biến, quăng một câu: “Tự em tới lấy!” chuẩn bị dập điện thoại.
“Alo alo alo –” Tân Ý Điền vội gọi cậu, mặt không đỏ, thở không gấp mà nói: “Haiz, tôi đây đang ở Bắc Kinh, cậu bảo tôi sao lấy đây?”
“Em ở Bắc Kinh?” cậu hỏi một cách thích thú sâu xa, “Vậy di động của tôi làm sao lại báo rằng em đang ở Thượng Lâm? Chẳng lẽ là mạng di động Trung Quốc nói dối?”
Lời nói dối bị vạch trần ngay trước mặt, Tân Ý Điền thiếu chút nữa bị sặc nước miếng. Cô để di động ra xa, đợi tâm tình khôi phục bình thường, đặt trở lại bên tai, nhỏ giọng nói: “Vậy... chừng nào cậu rảnh? Ừm... ngày mai?”
“Ngày mai tôi phải đi Mỹ.”
Tân Ý Điền trong lòng ai thán một tiếng, còn đang đấu tranh, “Hôm nay thì sao? Hôm nay tôi không khỏe lắm...”
“Chiều nay năm giờ, tôi sẽ ở công ty, tùy em muốn tới hay không.” Cậu rất dứt khoát cắt đứt cuộc gọi.
Tân Ý Điền vô cùng không tình nguyện. Rối tung rối bù, cô đang trong tình trạng chán nản nên một chút tâm trạng ra ngoài cũng không có. Nghĩ lại một hồi, lấy lại tinh dầu thì đỡ phải tốn tiền mua sản phẩm dưỡng da, đây là một khoản thu nhập không nhỏ. Cô không thể đi hỏi mượn đồ trang điểm của Thẩm Quân An xài được, bắt xe đến tòa nhà của tập đoàn Tạ Thị ở trung tâm thành phố.
Trên đường hơi kẹt xe, lại thêm việc kiểm tra và vặn hỏi tầng tầng lớp lớp của quầy lễ tân và bảo an, khi cô đứng trước cửa văn phòng cậu thì đã năm giờ mười phút. Thư ký của cậu áy náy xin lỗi: “Xin lỗi, Tổng giám đốc Tạ đang họp.”
“Nhưng mà, là cậu ấy gọi tôi đến đây.” Tân Ý Điền nhún vai nói.
Thư ký lộ ra vẻ mặt hết cách, “Tổng giám đốc Tạ vừa mới vào họp.”
Tân Ý Điền không ngờ thời gian cậu sắp xếp lại chật kín như thế, không muốn để mình một chuyến tay không, hỏi: “Khi nào cậu ấy họp xong? Tôi có thể ngồi chờ không?”
“Đương nhiên có thể.”Thư ký bưng tới một ly trà đưa cô, rồi vội đi.
Tân Ý Điền xem lướt qua báo và tạp chí trong phòng tiếp khách để giết thời gian. Rất nhiều người bắt đầu dọn dẹp đồ đạc tan sở. Cô chạy đến chỗ thư ký hỏi: “Tạ Đắc cậu ấy... Tổng giám đốc Tạcòn chưa họp xong sao?”
Bí thư nhìn đồng hồ, “Tổng giám đốc Tạ mà họp thì phải mấy tiếng đồng hồ, tôi cũng không biết khi nào thì họp xong. Tôi phải tan sở rồi. Nếu không, ngày mai cô quay lại đi.”
Vậy thời gian cô chờ hôm nay chẳng phải là công toi sao! Cô cầu xin nói: “Cô có thể vào trong nói Tổng giám đốc Tạ một tiếng không? Tôi lấy xong đồ thì đi, không lỡ mất bao nhiêu thời gian đâu.”
Vẻ mặt thư ký ngượng nghịu, “Bên trong họp đều là cấp cao của công ty, không có chuyện quan trọng, không thể tùy tiện cắt ngang.” Hiển nhiên trong mắt cô thư ký, chuyện Tân Ý Điền căn bản là không quan trọng gì.
Cô thở dài, “Vậy tôi đợi thêm lát nữa.”
Màn đêm buông xuống, đèn ngoài cửa sổ từng cái từng cái sáng lên, toàn bộ thành phố trong phút chốc trở nên đèn đuốc sáng trưng. Cô không ngừng đổi tư thế ngồi trên sofa, càng không kiên nhẫn càng không thể đi.Vì trước đó đã đợi lâu như thế rồi, nên cô phải tiếp tục chờ thêm.
Trong tình yêu, chờ đợi cũng là như thế này.