.
Chạng vạng hai người ra ngoài tản bộ, khi quay về thì bữa tối dưới ánh nến đã bày sẵn trên bàn. Tay Tân Ý Điền định mở công tắc đèn buông xuống, hỏi: “Anh sắp xếp lúc nào thế? Sao em không biết?”
“Không thích?”
Cô cố ý ngừng lại một lúc, sau đó mỉm cười, “Hoàn toàn trái ngược! Có món gì? Có điều hôm nay em muốn ăn cơm–” Cô chạy lại bàn nhìn một cái, mừng rỡ nói: “Wow, tôm bóc vỏ ướp trà Long Tĩnh, cá kho, em còn tưởng là rượu vang với bít tết ấy!” cô lập tức rửa tay ngồi vào bàn, ngẩng đầu nhìn người đối diện, cười hỏi: “Anh không phải con sâu trong bụng em chứ?”
“Món ăn Trung Quốc của khách sạn này khá ngon.”
Cơm nước xong, Tân Ý Điền đứng ở sân thượng ngắm trăng. Nhớ lại cảm xúc mãnh liệt tối qua, tay Tạ Đắc từ trên cổ áo cô luồn vào trong. Cô đè bàn tay lại, lắc đầu thở dài nói: “Hôm nay không được đâu–, chúng ta nói chuyện đi. Anh xem, gió mát, trăng sáng, anh, còn có em, thích hợp tán gẫu biết bao, đúng không nè?”
Tạ Đắc có chút thất vọng, thế nhưng cậu nói: “Được thôi, em muốn nói gì?”
“Tùy thích. Ước mơ lớn nhất lúc bé của anh là gì?”
“Làm nông dân.”
Tân Ý Điền nhịn không được trêu chọc: “Ha, đúng là ước mơ làm người ta giật mình!”
“Bởi vì như thế mới có thể xuống ruộng bắt ếch mà không bị ba mẹ la mắng.” Cậu bỗng nhớ đến anh trai có lần nói muốn làm người ngoài hành tinh, có lẽ anh ấy đã đi thật rồi, ở một thế giới khác họ không biết. Cậu hỏi lại cô: “Còn em? Muốn làm gì?”
“Nói ra thật ngượng lắm. Muốn làm các loại gia, hoạ gia, tác gia, dương cầm gia, nghệ thuật gia… Kết quả hiện tại, suốt ngày tại gia.”
“Nghe ra cũng là một loại gia nha!”
“Lần đầu em phát hiện, thì ra anh cũng biết lấy lòng người khác!”
“Vậy phải xem đó là người nào.”
Cô bật cười, nói giỡn: “Cho nên, em là người tốt?”
Cậu có vẻ đăm chiêu suy nghĩ đáp: “Nếu em chỉ là người tốt vậy là tốt rồi.”
Tân Ý Điền có phần suy nghĩ không thông lời cậu nói, không biết cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Không phải là muốn mà không được ư? Nhưng cậu cũng không tiến thêm một bước yêu cầu đâu. Kỳ thực dùng kem bôi trơn cô cũng không phải không chấp nhận, dù sao tình huống giống tối qua như vậy quả thực mấy năm khó gặp.
Khi ngủ Tạ Đắc đột nhiên hỏi cô: ” ‘Tình cờ ta gặp được nàng, thật là thích hợp mơ màng bấy lâu’ câu thơ này từ đâu ra?” Tân Ý Điền giật mình, trả lời đắn đo: “Hình như trong “Kinh thi”. Sao thế?”
“Không có gì, tùy tiện hỏi thôi. Trước đây ba anh có nói qua, tên bọn anh lấy từ “Kinh thi”,có điều, anh thấy chẳng êm tai.”
Tân Ý Điền đương nhiên biết anh nói ‘bọn anh’ là ai, đây là chủ đề mà hai người không muốn nhắc đến, vội nói: “Không phải đâu, họ Tạ nghe êm tai đẹp đẽ biết bao. Anh xem, Tạ An, Tạ Huyền, Tạ Điểu, Tạ Linh Vận, Tạ Đạo Uẩn, đều là người nổi tiếng. Đúng rồi, còn có Tạ Gia Cẩn — “
Tạ Đắc cắt ngang cô: “Được rồi, ngủ!” Cậu ôm cô vào lòng mình, đề phòng cô trên giường nhích tới nhích lui, được một lúc nghi hoặc hỏi: “Ai là Tạ Gia Cẩn?”
“Bạn đại học của em –” Tân Ý Điền ló đầu ra hít một hơi không khí trong lành.
Hai người ôm nhau mà ngủ, một đêm không nói chuyện. Ngày hôm sau Tạ Đắc nói cô biết mình phải đi châu Âu một chuyến, khoảng nửa tháng. Tân Ý Điền thấy cậu vội vàng thu dọn hành lý, hỏi: “Bây giờ?” Cậu gật đầu.
“Sao anh không nói sớm? Vậy còn em?”
“Anh đổi máy bay ở Bắc Kinh.”
“Cho nên, bây giờ em và anh cùng nhau quay về Bắc Kinh?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Tuy rằng không có, nhưng — “
“Không có là tốt rồi.”
Tân Ý Điền la lên: “Nhưng anh có thể nói sớm để em biết trước mà, em cũng phải chuẩn bị tâm lý cho tốt –“
Cậu nhìn cô một cái, điềm nhiên như không đáp: “Đi Bắc Kinh mà thôi, cũng đâu phải chuyện lớn gì.”
Tân Ý Điền hai tay khoanh ngực nhìn cậu, cuối cùng quyết định nói ra hoài nghi trong lòng: “Anh đây là đang trả thù sao?” câu trả lời cho cô là —
“Em suy nghĩ nhiều quá.”
Thời gian Tạ Đắc ở Âu Châu kéo dài vượt quá mong đợi. Khi cậu dành chút thời gian gọi điện cho cô, cô không phải cùng bạn bè ăn uống thì cũng đi nhà hát xem kịch, nhận được điện thoại của cậu thường nói không được vài câu liền cúp máy, cuộc sống của một người vừa náo nhiệt lại phong phú. Có một lần cậu nhịn không được hỏi cô: “Em có nhớ anh không vậy?”
“Tất nhiên là có rồi. Hôm nay là tuyết đầu mùa ở Bắc Kinh, vừa nãy em còn đang suy nghĩ, nếu như anh về thì tốt quá, chúng ta có thể cùng đi ăn lẩu. Em biết một quán lẩu Vân Nam, ngon vô cùng. Đúng rồi, anh ở nước ngoài anh ăn có quen không? Thời tiết lạnh không?”
“Có lúc ăn mì ăn liền. Bắc Âu khá lạnh.” Câu trả lời của cậu lời ít ý nhiều, ngừng một lát, khẽ nói: “Anh rất nhớ em, nhớ đến đau đầu, nhớ đến không biết làm thế nào mới phải.”
“Bệnh đau nửa đầu lại tái phát ư? Rất đau sao?”
“Có thể chịu được. Em nhớ anh thật sao?”
“Đương nhiên, mỗi ngày. Đã hài lòng chưa?”
Đối phương trong một lúc không nói chuyện, dường như đang ngờ vực tính chân thực trong lời cô nói.
Cô khẽ thở dài một hơi, dịu dàng nói: “Nếu đau đầu, tiếp tục chịu đựng như vậy cũng không phải là cách. Đừng nằm trên giường xem bản kế hoạch nữa, đầu sẽ càng lúc càng đau, ra ngoài kiếm gì làm để phân tán chú ý đi.”
“Đêm khuya rồi, cái gì cũng không muốn làm.”
“Xem phim bộ tình cảm ướt át đi, có thể giảm bớt áp lực, đau đầu nói không chừng đỡ hơn đấy.” Tân Ý Điền đề nghị, thấy anh không trả lời, hỏi: “Không thích xem phim?”
“Không có gì hay để xem.”
Cô trong một lúc không nói gì, “Cái này cũng không thích, cái kia cũng không thích, anh không cảm thấy cuộc sống mình rất buồn chán sao?”
Cậu phủ nhận rất nhanh: “Làm việc, không nhàm chán.” Cậu không thích bị người khác nói nhàm chán, nhất là cô. Lại hỏi: “Lúc không đi làm, em thường làm gì?”
“Cuối tuần ra ngoài với bạn bè ăn uống chơi bời, ngày thường tan làm, một mình đọc sách, nghe nhạc, ngủ sớm, thỉnh thoảng cũng tham gia du lịch đây đó do mạng tổ chức, leo núi này, đi biển này, hay là đi bộ chẳng hạn, đại thể là mấy việc này.”
“Nghe có vẻ hay đấy.” Không có cậu, mỗi ngày của cô đều thi vị như nhau. Mình hi vọng cô ấy như vậy hay không hy vọng cô ấy như vậy? Trong một lúc cậu không lý giải được tâm trạng không hiểu được đang nảy sinh trong lòng.
“Em rất biết giết thời gian nha”. Một người sống một mình rất quan trọng, nhưng mà học hành thì với đám bạn ở chung cũng rất quan trọng, đúng không?” Tân Ý Điền nói ẩn ý.
“Vậy hai người thì sao? Có bí quyết sống chung nào?”
“Cái này –” cô có chút nghẹn lời, lúc đầu thì nói: “Vậy phải phân chia tình huống, nếu là bạn bè –” liền cười, họ đều biết đối phương muốn nói về gì, khẽ ho một tiếng, giọng nói chứa thẹn thùng: “Nếu hai người cùng nhau, yêu nhau thì được rồi.”
Vào một ngày tháng mười hai, mẹ Tân gọi điện cho cô, hỏi cô Nguyên Đán có rảnh không. Cô đáp: “Ngày nghỉ theo luật, đương nhiên không có việc gì.”
Mẹ Tân bảo cô về Thẩm gia tham dự hôn lễ của Thẩm Quân Hòa. Cô giật mình, “Cậu ta ngay cả đối tượng cũng không có phải không? Sao lại sắp kết hôn?”
“Aiz, cái thai cũng được hai tháng rồi, không kết hôn thì làm sao. Mấy ngày nay mẹ với ông Thẩm đến thời gian thở cũng không có. Vốn muốn nói năm sau tổ chức hôn lễ đi, thời gian một tháng đồ đạc mua không đủ. Bên nhà gái không đồng ý, nói bụng to ra mặc áo cưới thì nhục nhã.”
Cô nhịn không được cảm thán: “Chị em họ đều lên xe trước, sau đó mua vé bổ sung nha. Cô dâu là ai?”
“Người Thường Đức tỉnh Hồ Nam. Lúc tụi nó du lịch thì quen nhau, trông cũng trắng trẻo, con bé rất đẹp, ai biết tính tình lại chua ngoa. Còn chưa kết hôn, hai đứa cách dăm bangày lại cãi nhau.”
“Vậy chẳng phải rất phiền nhiễu sao?”
“Chính xác! Bên nhà gái ở rất xa, thân thích lại nhiều, còn phải sắp xếp chỗ ăn, mặc, ở, đi lại cho họ. Danh sách khách mời còn chưa quyết định, mẹ bận đến nỗi xoay vòng vòng.”
“Còn Thẩm Quân Hòa bọn họ thì sao, mặc kệ mấy việc này?”
“Mấy đứa con nít tụi nó biết gì, không tạo thêm phiền phức là tốt rồi. Đúng rồi, con thế nào? Sang năm con hai tám rồi, trưởng thành rồi. Lần trước lão Thẩm nói muốn giới thiệu đối tượng cho con, mẹ thấy người đó rồi, nhã nhặn lịch sự, gia cảnh cũng tốt, con có muốn –“
Tân Ý Điền nhanh chóng cắt ngang bà, đau đầu nói: “Mẹ, con không phải đang quen bạn sao, mẹ gấp cái gì thế!” Mẹ Tân vội nói: “Phải không? Sao mẹ chưa nghe con nói qua? Quen lúc nào? Nếu không, Nguyên Đán con dắt người ta đến cho mọi người xem thử?”
Cô đành chịu, “Mẹ không sợ dọa người ta chạy mất sao? Con lại không muốn lấy chồng gấp!”
Cô và Tạ Đắc gặp gỡ thì gặp gỡ, nhưng chưa bao giờ gặp người lớn hay có ý nghĩ muốn tiến thêm một bước. Vả lại không bàn đến địa vị gia thế hiển hách của Tạ gia ở Thượng Lâm, riêng việc cô lớn hơn Tạ Đắc năm tuổi điều này đủ để khiến cha mẹ hai bên khó mà chấp nhận. Đương nhiên, mấy điều này không phải vấn đề chính, then chốt là thái độ của bản thân họ. Tạ Đắc vừa trưởng thành, chững chạc, sự thật tẩy không ra là cậu chỉ mới hai mươi hai tuổi. Thanh niên hai mươi hai tuổi nói không chừng sau này sẽ có lựa chọn tốt hơn. Mà cô, đã trải qua sự phản bội của Ngụy Tiên, đối với chuyệnkết hôn này chẳng còn ham thích nữa.