.
Ngày nghỉ cuối cùng dịp năm mới, Tân Ý Điền đến bệnh viện thăm ba Tạ Đắc nhưng không nói cho cậu biết. Ông Tạ nằm phòng bệnh cao cấp, thăm bệnh phải hẹn trước. Vị bác sĩ nam trung niên đeo mắt kính quan sát tỉ mỉ cô một hồi, đại để nhìn cô trông không giống phần tử khủng bố, sau khi cô ghi tên vào sổ, vị bác sĩ để cô vào phòng.
Phòng bệnh của ông Tạ rộng rãi, sạch sẽ, rèm cửa sổ che một nửa, trong không khí tràn ngập mùi vị đặc trưng của bệnh viện, mặc dù trên bàn chất đầy trái cây và hoa tươi, nhưng khó che lấp nổi mùi thuốc sát trùng khó ngửi. Ông Tạ nhắm mắt không động đậy nằm trên giường, cao mà gầy, khớp xương như muốn đâm xuyên qua lớp da, màu da như cây khô thiếu nước, vàng vọt, tóc thưa thớt, xám trắng, để lộ cánh tay đầy rẫy vết kim tiêm. Nước thuốc đi qua ống tiêm từng giọt từng giọt vào trongmạch máu, tạo ra âm thanh tí tách nhịp nhàng, có thể nghe được rõ ràng.
Tân Ý Điền không có cách gì liên hệ người trước mắt mình với người trong trí nhớ – Tạ Thiên Hoa với bước đi mạnh mẽ, uy nghi – cùng một chỗ. Giờ đây chỉ là một cụ già bị bệnh tật hành hạ đến hấp hối.
Ông nghe thấy tiếng động, chậm chạp mở mắt, thấy Tân Ý Điền, trong ánh mắt ngỡ ngàng có chút hoang mang. “A, bác tỉnh rồi, bác... còn nhớ ra con không?” Tân Ý Điền đứng cách một khoảng, khẽ hỏi với giọng điệu khách sáo. Ông lắc đầu, động tác khẽ khàng, hầu như không nhận ra được. Có lẽ ông muốn giơ tay, nhưng không đủ sức, đầu ngón tay trên bụng giật giật.
Tân Ý Điền vội nói: “Cháu nghe bác sĩ nói, bác mới trải qua phẫu thuật, thân thể rất suy yếu.” Ông khẽ gật đầu, mắt hướng cạnh giường, ý muốn cô ngồi gần một chút để nói chuyện. Tân Ý Điền dời ghế xếp đến cạnh giường, tự giới thiệu: “Cháu là… bạn học của con bác.” Trong cổ họng ông phát ra từ na ná từ “Ừ” để đáp lại, thực ra thì giống như động tác nuốt nước bọt.
Tân Ý Điền chú ý tới cái tay quay phía sau giường, nói: “Bác nằm thẳng có không thoải mái không? Hơi ngồi một chút được chứ?” Thấy ông không tỏ ý phản đối, cô quay cái tay quay, để giường nâng lên một độ nghiêng thích hợp, sau đó cười cười với ông, cố gắng để nụ cười có vẻ thân thiết, ấm áp.
Cô tán gẫu với ông, “Hồi đó lúc họp phụ huynh trong trường cháu có gặp bác, chắc bác không nhớ ra cháu đâu. Khi đó cháu còn rất nhỏ.”
Cô nhớ lại cảnh Tạ Hậu và ba anh sóng vai đứng trong phòng học. “Sau lại gặp một lần ở nhà bác, đó là khi cháu lên đại học Thượng Đại. Bác còn hỏi cháu đi học có mệt không. Cháu mạo muội đến thăm bác thế này, không có làm phiền bác nghỉ ngơi chứ?”
Tạ Thiên Hoa chớp chớp mắt, khóe miệng giật giật, muốn nói không sao nhưng không thành công. Tân Ý Điền thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười cảm kích, “Bác không ngại là tốt rồi.” Cô ngồi không có chút lúng túng, ngẫm nghĩ nói: “Môi bác hơi khô, bác muốn uống nước không?” Thấy ông gật đầu, cô rót nước tinh khiết trong ấm để trên bàn ra ly, đút ông uống từng muỗng. Ông nuốt rất khó khăn, uống khoảng mười muỗng, lắc đầu ngụ ý được rồi.
Cô chẳng có việc gì làm, hai tay xoắn tới xoắn lui, không biết nên nói gì mới được. Ông gắng gượng nói một chữ: “Tên...” Tân Ý Điền vỗ vỗ đầu, ảo não đáp: “Ây da, đáng chết! Nãy quên nói, cháu là Tân Ý Điền. Tân trong khổ cực, Ý trong ý tứ, Điền là bốn chữ khẩu ghép lại, tên cũng không tệ lắm?” Cô có chút tự đắc cười rộ lên.
Tạ Thiên Hoa ánh mắt vốn rã rời vô thần đột nhiên nhìn chằm chằm cô, làm như chịu không nổi lực tập trung chú ý như vậy, mí mắt nhanh chóng rũ xuống. Yết hầu ông giật giật, Tân Ý Điền không nghe rõ, để sát tai gần miệng ông, mơ hồ nghe được hai chữ “A Đắc”.
Mặt cô dần đỏ. Thì ra ông đã đoán được. Dù bị đau ốm giày vò như người tàn tật nhưng ông cụ vẫn minh mẫn, tâm tư nhạy cảm, từ đó có thể thấy được lúc ông còn hưng thịnh thì lợi hại đến dường nào.
Ông lại gắng gượng nói hai từ “chăm sóc”. Tân Ý Điền nhìn ông dịu dàng nói: “Ý bác muốn cháu chăm sóc Tạ Đắc phải không?” Cô không nhận lời lập tức, mà là quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Mùa đông trời màu xám, ánh trời tịch liêu thu vào trong mắt cô, những hình ảnh chợt hiện lên không ngừng trong đầu. Người thiếu niên như nước cùng với em trai, những ấn tượng sâu sắc lưu lại trong sinh mệnh cô không có cách nào phai nhạt.
Cô quay đầu lại cười ấm áp, “Bác yên tâm. Cho đến giờ, cháu yêu anh ấy như yêu bản thân cháu.” Sau đó đứng lên, khẽ nói: “Hết giờ thăm hỏi rồi, cháu phải đi, có cơ hội sẽ đến thăm bác.”
Tân Ý Điền không có cơ hội thăm ông nữa.
Vào một buổi tối cô nhận được điện thoại Tạ Đắc, vốn hăng hái hớn hở nấu cháo đậu đỏ với bo bo để ăn, biết được tin ba cậu qua đời, tâm trạng nấu cháo hóa thành hư ảo.
“Việc trong dự liệu. Quan tài, mộ phần đã sớm chuẩn bị rồi, tang sự theo nguyện vọng của cha anh, giản lược mọi thứ.” Tạ Đắc không nhanh không chậm mà nói, giọng điệu nghe có vẻ bình tĩnh. “Nói thật, hai năm này cứ cách một thời gian là ông ấy lại phẫu thuật,khổ thân như thế, chẳng thà đi một cách thoải mái. Cho nên, em không cần đến thăm anh.”
Tân Ý Điền yên lặng nghe.
“Sinh lão bệnh tử, không ai trốn được, mà đau xót là ở đây. Mỗi lần giải phẫu xong thấy ông ấy, anh lại nghĩ, nếu như anh chết bất trắc như vậy, thì phải làm sao? Dù sao việc đi bất ngờ, ai cũng không biết mình lúc nào thì sẽ gặp phải. Sau đó sẽ suy nghĩ viết di chúc, cuối cùng, chẳng qua là vấn đề phân chia tài sản. Còn như anh chết đi, người khác vui vẻ hay đau khổ không còn là trong phạm vi khả năng của anh nữa rồi.” Cậu không có nói cho Tân Ý Điền, tên cô luôn xuất hiện trong điều khoản đặc biệt trong di chúc của cậu.
“Thế nhưng, không có gì ngoài ý muốn, anh vẫn sống đấy thôi. Cuộc sống nói cho anh biết, chết không phải là chuyện dễ dàng. Cho nên, nếu đã sống, sẽ làm những chuyện nên làm trước mắt. Gọi điện thoại thông báo bạn bè, thiết lập linh đường, may gấp áo liệm, tiếp đãi khách, liên hệ nhà tang lễ, buổi tối còn phải túc trực bên linh cữu, nhiều đến nỗi anh không kịp nghĩ ra cái gì. Mới vừa nãy, điện thoại không liên lạc được...” Cậu là một người lúc nào cũng trầm mặc ít lời, tính cách ngắn gọn lưu loát nhưng tối đó cậu nói rất nhiều, từ chuyện tang lễ sắp xếp thế nào rồi đến chuyện mẹ cậu, sau đó là anh trai, “Anh hai đi, ba cũng đi, mẹ anh chịu không nổi đả kích hết lần này đến lần khác, nằm viện rồi.”
Tân Ý Điền rất lo cho cậu, “Anh vẫn ổn chứ?”
“Không có gì không ổn. Dù sao chỉ cần chịu đựng một chút, tất cả sẽ qua thôi. Cũng không phải lần đầu tiên.”
Nghe cậu nói một cách dửng dưng như vậy, mũi Tân Ý Điền chợt chua xót, “Chuyện sống chết, không phải do chúng ta tự mình làm chủ. Anh phải nghĩ thoáng chút.”
Cô dự tính rất nhanh, tết âm lịch được nghỉ một tuần, công ty làm việc năm ngày bắt đầu tăng thêm một ngày làm việc, do đó được nghỉ thêm một tuần, lại thêm năm ngày nghỉ phép năm, toàn bộ cộng lại, được nghỉ hai mốt ngày, ngày mai chắc đi không được, nghĩ nghĩ rồi nói: “Ngày mốt em về Thượng Lâm. Tang lễ ba anh em không thể tham dự, nhưng là chúng ta chí ít ở chung một thành phố, chỉ cần anh muốn gặp thì có thể gặp được. Nếu như lúc này anh không muốn gặp em, hay nếu bận không thể phân thân, cũng không sao, em chỉ muốn anh biết em vẫn ở đây, anh không phải một mình.” cô dùng cách để tỏ ý xoa dịu tinh thần cho Tạ Đắc.
Việc trong việc ngoài tang lễ của ông Tạ do một mình Tạ Đắc lo liệu. May mà có chuẩn bị từ trước, không đến mức luống cuống tay chân. Quàn, hoả táng, chôn, tiễn khách, xong việc này, đã là cuối năm. Đang cầm di ảnh của ba về nhà, nhìn ngôi nhà vắng vẻ, lạnh tanh, cậu đột nhiên biết rằng ngôi nhà to lớn này từ nay về sau chỉ còn cậu và mẹ hai người sống nương tựa lẫn nhau, bèn quyết định thật nhanh đón mẹ từ bệnh viện trở về, mua vé máy bay đi phía Nam Trung Quốc. Phong cảnh tươi đẹp, khí hậu dễ chịu, mỹ thực vùng nhiệt đới có lợi cho sự bình phục sức khỏe của mẹ, mà cậu, mong muốn nhờ chuyến du lịch lần này có thể giải tỏa được tâm trạng áp lực duy trì trong nhiều ngày nay.
Trong khoảng thời gian này, khi Tạ Đắc đi du lịch thì Tân Ý Điền trải qua những ngày trong bệnh viện. Hà Chân sắp sinh, nhờ Tạ Đắc sắp xếp, nên được ở trong phòng bệnh hai giường. Mẹ Hà có đến thăm một lần, bởi vì trong nhà có việc không thoát ra được, liền về trong ngày. Lục Thiếu Phong ba mẹ ly dị, anh theo ba, quan hệ mẹ con rất mờ nhạt. Sau đó người cha lại có gia đình mới, sinh được một cặp song sinh trai gái. Khi Lục Thiếu Phong kết hôn ông muốn trả kỳ đầu tiên để mua nhà cho anh, bà vợ vì chuyện này mà cãi lộn, ông đành phải quên đi. Do đó con dâu Lục gia sinh con, việc lớn như vậy mà Lục gia chẳng ai quan tâm. Lục Thiếu Phong vừa phải đi làm vừa phải chăm sóc cô vợ sắp sanh, bận bịu đến sứt đầu mẻ trán. Hà Chân cô độc một mình nằm trong viện, Tân Ý Điền thấy vậy không nỡ, cô và Lục Thiếu Phong hai người luân phiên trông nom. Cô ban ngày, Lục Thiếu Phong buổi tối.
Hà Chân khó sinh, cuối cùng chọn cách sinh mổ, mẹ con bình an. Lục Thiếu Phong gọi điện cho mẹ anh báo cô sinh con gái. Mẹ Lục nói vẻ rất lạnh nhạt: “Con gái cũng tốt, lần sau sinh con trai, hợp lại thành chữ “Tốt”[]. Bà đến bệnh viện thăm con dâu cho có lệ, từ nay về sau không còn lộ diện.
Mẹ Tân nghe nói Hà Chân sinh con, đặc biệt hầm canh gà để Tân Ý Điền mang vào bệnh viện. Hà Chân ngồitrên giường uống canh gà, nước mắt một giọt rơi xuống.
Tân Ý Điền dè dặt ôm đứa bé mới sinh, an ủi cô: “Khóc cái gì, cậu xem bé gái dễ thương không nè, không la không khóc, ngoan ngoãn ngủ.”
Hà Chân chỉ vào cái giường trống sát tường nói: “Cậu xem người ta sinh con đối xử ra làm sao! Chồng, ba, mẹ, ba chồng, mẹ chồng, thân thích, bạn bè, bà mối, bảo mẫu, nguyên một nhà, như châu báu che chở trong tay. Cái cảnh xuất viện mới nãy cậu cũng thấy rồi, nhiều người chen chúc trên hành lang đứng không đủ. Như chiến binh, anh hùng được hoanh nghênh chiến thắng trở về. Cậu ngẫm lại mẹ con tớ xem, một người tới thăm cũng không có.”
“Đừng đau lòng, cái cô ở giường đó ngày hôm qua còn than phiền, nói bên trái một đống người, bên phải một đống người, ầm ĩ bên tai làm cô ta không thanh tịnh nổi. Cô ta còn hâm mộ cậu đó. Tớ ôm con bé qua chỗ y tá đây. Cậu cũng mệt mỏi rồi, ngủ một giấc cho khỏe, đừng có nghĩ đông nghĩ tây nữa, đừng gây khó dễ cho mình. Ở cữ không được khóc, sẽ lưu lại di chứng đó.” Từ phòng sinh đi ra, cô ngồi ghế trên hành lang, lẳng lặng nhìn đứa bé đang ngủ say trong lòng.
Đây là một sinh mệnh hoàn toàn mới, tất cả mọi người đều từ một điểm bé nhỏ như vậy bắt đầu hành trình đủ kiểu đủ loại của đời người. Nghĩ tới đây, cô nhất thời sợ hãi than không ngớt. Cô nhớ tới cảnh lần trước đi thăm bác Tạ và việc ông ấy qua đời, đột nhiên phát hiện với đa số người mà nói, bệnh viện là nơi bắt đầu, cũng là nơi kết thúc. Có người chết đi, có người sinh ra, cứ thế vòng đi vòng lại. Sinh mệnh tựa như một trận thi đấu tiếp sức vô cùng vô tận, có người ra đi, lập tức có người bổ sung tiến đến, để giống loài nhân loại mãi mãi sinh sôi nảy nở.
Đối lập với cái chết của bác Tạ là sự sống của bé gái, Tân Ý Điền nảy ra một loại cảm giác rất kỳ diệu. Loại cảm giác này khiến cô tạm thời thoát khỏi con người và vật trước mắt, đối với chuyện sống chết của bản thân bỗng chốc lấp đầy sự tôn kính. Cô gập đầu ngón tay quệt mũi bé gái, mỉm cười nói: “Hoan nghênh con đến thế giới này.”
Y tá đi tới, động tác thành thạo ôm bé gái mang đi.
——-
[] Con gái là 女, con trai là 子, hợp lại thành chữ 好, có nghĩa là tốt