Tân Ý ngủ mê mệt trong lòng cậu, nhưng cậu không cảm thấy buồn ngủ tí nào. Màn đêm lấp đầy phòng, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng xe chạy ngoài cửa sổ. Ba giờ sáng tinh mơ, sau ân ái cực độ, cậu vẫn không xác định được– cô ấy thật sự đã là của cậu không?
Từ khi tuổi, vô số lần trong những đêm khuya tịch mịch không dằn lòng được, cậu vẫn ảo tưởng tất cả những gì thuộc về Tân Ý và cậu. Giờ đây thực sự có được rồi, tại sao vẫn không đủ?
Hơi thở của Tân Ý đều đặn mềm mại, ấm áp phả vào ngực trái cậu. Cô nhất định là làm đi làm lại kiệt sức rồi. Cậu cảm thấy nghẹt thở. Trong tích tắc, cậu hy vọng hai người cứ ôm nhau thế này mà chết đi.
Nếu như đây là mơ, cậu tình nguyện sẽ ngủ mãi không dậy.
Cậu nhớ lại cảnh cậu tình cờ gặp lại cô trước cổng trường. Một bóng dáng đứng nghiêng xa xa cũng đủ làm lòng cậu thổn thức, thoáng như trong mộng. Cậu cố tự trấn tĩnh mình đi đến trước mặt cô. Mà cô, căn bản không nhận ra cậu. Câu đầu tiên cô nói chính là —
“A! Là cậu, em trai Tạ Hậu!”
Ở nơi sâu trong ý thức của cô, cậu mãi mãi chỉ là em trai của Tạ Hậu mà thôi.
Cậu một lần lại một lần cảnh cáo chính mình, cô không thèm để ý cậu.
Nếu đã như vậy, tại sao cậu vẫn muốn đem mặt nóng của mình dán mông lạnh ngắt của người ta chứ? Bản thân cậu, kiêu ngạo và dục vọng, không cam chịu hai trạng thái cực đoan đau khổ giày vò nhau.
Trưa hôm sau cô về Bắc Kinh, cậu chạy như bay ra sân bay. Cô gọi điện thoại cho cậu, nói cậu không cần tới đây. Cậu có một dự cảm: nếu như lần này cậu không kịp thấy cô, sau này mãi mãi sẽ không bao giờ thấy cô. Cho dù giây tiếp theo có trời long đất lở, cậu cũng muốn thấy cô một lần!
Từ xa liền thấy cô đứng ở cửa đăng ký hết nhìn đông rồi nhìn tây. Cậu chạy nhanh về phía cô. A, cô ấy vẫn chưa đi, vẫn còn ở đây! Tự trong thâm tâm cậu cảm kích. Cô nhìn thấy cậu, khẽ mỉm cười, khóe miệng nhếch thành một độ cong rất đẹp, trong ánh mắt dập dềnh tia sáng vui sướng, dáng vẻ vẫy vẫy tay với cậu tản ra sự thích thú. Tất cả sức đề kháng vùng vẫy của cậu cứ như vậy hóa thành hư ảo.
Tân Ý, sẽ chẳng có ai yêu em hơn tôi. Gió xuân dù đẹp cũng không sánh bằng nụ cười của em.
Nhưng, em lại tàn nhẫn như thế. Em điềm nhiên như không mà nói với tôi–
“Tôi phải kết hôn rồi, hôn lễ tổ chức ngày tháng , đến lúc đó hoan nghênh cậu đến tham dự.”
Cậu từ kinh ngạc ban đầu chuyển thành phẫn nộ, cuối cùng cam chịu. Tất cả mọi người đều nói cậu “Tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn”, cậu cũng không phủ nhận, chỉ là cái giá phải trả cho “Tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn” này cũng hơi quá lớn. Ai ai cũng bỏ cậu mà đi.
Em không thương tôi, từ chối dứt khoát. Như vậy cũng tốt. Chỉ là có thể đừng vô tình như thế không, chừa lại một con đường sống nhỏ nhoi cho tôi có được không? Cho dù là khoảnh khắc biết em từ lúc tôi mười sáu tuổi.
Cậu đang chìm đắm trong mối tình đã qua mà không có được, lúc này Tân Ý ngủ trong lòng cậu càng toát vẻ trân quý. Cậu không còn cách nào để ôm cô chặt hơn, dường như cô sẽ tan biến không còn thấy nữa bất cứ lúc nào. Lúc cô ngủ như một đứa bé, vô thức trèo lên cậu, cuộn mình trong vòng tay cậu tìm kiếm ấm áp.
Cậu dùng cằm nhẹ nhàng cọ vào đầu cô, thì thào gọi tên cô: “Tân Ý, Tân Ý, Tân Ý — “
Không ngôn ngữ nào có thể biểu đạt trọn vẹn ý nghĩ yêu thương trong tim cậu, trên thế gian không có vật nào có thể chứa đầy tình cảm nồng nàn của cậu.
Tân Ý Điền trong lúc ngủ mơ bị quấy rầy, không an ổn trở mình, đạp chăn, “Ồn quá, Tạ Hậu — “
Một đòn cảnh tỉnh đưa cậu về thực tại. Cậu khiếp sợ nhìn cô đang ngủ không hề biết gì. Là cậu ảo thính chăng?
Xác thực trong lúc ngủ mơ cô đã gọi hai từ ấy — Tạ Hậu.
Thì ra từ đầu đến cuối, cậu cùng lắm chỉ là vật thay thế.
Dạ dày cậu đau đớn. Cậu chẳng bao giờ tuyệt vọng như vậy. Cậu giống như tự mình đến bờ sông, sương mù bay khắp trời, gió thổi ào ạt, ngoại trừ chính mình, cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng cậu biết, bên trái là vách núi thẳng đứng cao ngàn trượng, bên phải là dòng sông mênh mông vô bờ, ngoại trừ việc không ngừng đi về phía trước, hoặc giả chết nơi đây, thì không còn lối ra nào nữa.
Trong sương mù trắng xóa dày đặc chỉ mỗi mình cậu, nước sông lạnh buốt cắt da cắt thịt thấm ướt quần áo cậu. Cô độc và lạnh giá bao vây cậu đến cùng, trừ lần đó ra, cậu không còn cảm thấy sợ hãi.
Cậu vô cùng hiểu rõ, chỉ có Tân Ý mới có thể cứu cậu.
Cậu đối với khoảng không hư ảo trong màn đêm đau khổ hỏi: “Anh hai, cô ấy yêu anh, em phải làm sao đây?”
Cậu dường như thấy anh mình lơ lửng trong không trung mỉm cười với cậu, quanh thân được vây bởi một vòng hào quang kim nhạt.
Cậu chợt bừng tỉnh, anh hai đã không còn trên thế gian từ lâu rồi.
Cậu thương anh mình, cũng yêu Tân Ý, tuy rằng đây là loại tình cảm không giống nhau.
Cậu hẳn là nên thử hòa hợp chúng lại một thể.
Dạ dày cậu không đau nữa, nhưng cảm thấy khát nước. Lúc đứng dậy cậu cảm thấy quần áo mình bị cái gì đó đè lại. Cậu với tay bật đèn đầu giường, phát hiện thấy tay trái Tân Ý nắm chặt khúc dây đai lưng áo ngủ của cậu, mà bản thân cô hoàn toàn không biết gì cả. Cậu nhẹ nhàng kéo kéo, cô nắm rất chặt, không thể kéo ra được.
Cậu bỗng nhiên tha thứ cho cô. Vì cô trong lúc ngủ nắm chặt dây lưng áo cậu, cậu còn so đo gì nữa?
Dòng suy nghĩ trong đầu cậu cuồn cuộn, như nước sông chảy dồn dập không ngừng nghỉ. Một đêmkhông ngủ, cậu chẳng có tí cảm giác mệt mỏi. Tia nắng ban mai từ khe cửa sổ rọi vào, chiếu trên gương mặt đang ngủ say của Tân Ý, khuấy động ký ức thời niên thiếu của cậu.
Buổi trưa mùa hè năm tuổi, cũng là ánh nắng và gương mặt lúc ngủ như vậy, khiến cậu một chút nữa thôi sẽ gây tội.
Cậu đứng dậy kéo rèm cửa ra, xốc chăn lên để cơ thể không gì che đậy của Tân Ý Điền được tắm trong ánh nắng rực rỡ. Cậu không kìm lòng nổi mà lặp lại một lần hình ảnh mà năm đó đã làm: cho cô nằm nghiêng bên phải tạo một tư thế chữ “弓”, một tay khoát lên trên lưng, tay kia tùy ý đặt trên mặt, tóc trải ra hình rẽ quạt.
Vì chữ “yêu” vốn đầy ma lực, tất cả đều được lượng thứ, tất cả cũng được cho phép.