Lượt theo dõi ‘Phong Hoa Ký’ tăng vọt, cả An Sâm đế quốc trong khoảng thời gian này cơ hồ đi khắp đầu đường cuối ngõ đều nghe thấy những bài hát của Trầm Triệt.
Mà bản thân Trầm Triệt… cũng từ một ca sĩ vô danh mới xuất đạo trở thành ca sĩ được hoan nghênh nhất.
Lần này giải giai điệu vàng thậm chí còn vì ca khúc chủ đề ‘Phượng Tường Cửu Thiên’ của ‘Phong Hoa Ký’ mà trao cúp ca sĩ được yêu thích nhất năm cho Trầm Triệt.
Phan Nghiên Nghiên cùng Bắc Hưng đế Giang Diệc Thần một lần nữa đại bạo trở thành CP quốc dân, hoàn toàn thoát khỏi danh hiệu bình hoa.
Thoáng chốc cả An Sâm đế giống như nổi lên một làn sóng Phong Hoa, đi đâu cũng nghe thấy người thảo luận về nội dung ‘Phong Hoa Ký’.
Mà một ngàn vạn đầu tư của Sở Tự cũng vì ‘Phong Hoa Ký’ đại bạo mà thu được lợi nhuận gấp mười, kiếm được mấy triệu, quả thực có thể nói là hời to.
“Tiểu Tự, em thành công rồi. Gần nhất rất nhiều đồng nghiệp nữ của anh đều thảo luận về bộ phim của em, ngay cả đồng nghiệp nam cũng có không ít người bị bạn gái lôi kéo, quả thực là phấn khích.” Tắm rửa xong, thấy Sở Tự đang nằm trên giường xem tin tức, Viên Tiệp liền đi tới ôm cậu vào lòng.
Sở Tự tắt web, điều chỉnh tư thế một chút rồi nói: “Ngay cả tôi cũng không ngờ ‘Phong Hoa Ký’lại bạo đến vậy, vốn nghĩ chỉ bạo một chút mà thôi, dù sao trước kia chưa từng có ai thử xây dựng hình tượng nam nữ chính như vậy, tôi chỉ định lớn mật thử một chút, làm người đi đầu đột phá.”
Thành công tới quá dễ dàng, ngay cả bản thân Sở Tự cũng không dám tin.
Không chỉ như vậy, cậu cũng thực không ngờ ‘Phồn Tinh Truyền Kỳ’ cư nhiên tệ tới vậy, vừa lúc làm nền cho ‘Phong Hoa Ký’… đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa cùng kết hợp làm bộ phim này đại bạo.
Sở Tự nghĩ nghĩ nói: “Kỳ thực bộ phim này còn rất nhiều chỗ thiếu sót, này chỉ là may mắn mà thôi.”
Đạt được thành công, Sở Tự không hề khoe khoang, ngược lại bắt đầu tổng kết lại những điểm thiếu hụt của mình.
“Đừng nói vậy Tiểu Tự, theo anh thì bộ phim này đã quay rất tốt. Mà thành công này chính là thành quả của sự cố gắng cùng nỗ lực của em chứ không phải may mắn.” Viên Tiệp nhướng mi nhìn Sở Tự, không đồng ý với cách nói của cậu, trước đó Sở Tự hết lần này tới lần khác tỉ mỉ chỉnh sửa kịch bản, anh thấy rất rõ ràng.
Thế nên anh thực không thích nghe Sở Tự tự coi thường bản thân như vậy.
Sở Tự nhún vai, có chút chịu không nổi hành vi cáu kỉnh khăng khăng khẳng định mình là tốt nhất của Viên Tiệp, bất đắc dĩ nói: “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, chỉ có mỗi mình anh cảm thấy như vậy thôi.”
“Mới không phải, không chỉ mình anh… từ những lời bình luận trên mạng, anh cảm thấy dân mạng đều cảm thấy như vậy.” Viên Tiệp không tiếp nhận phản bác, yêu ai yêu cả đường đi lối về, tác phẩm của Sở Tự trong mắt anh đều tuyệt vời.
Nay khác xưa, ‘Phong Hoa Ký’ vừa phát sóng thì lập tức không còn ai dám chất vấn năng lực biên kịch của Sở Tự. Hiện giờ đại đa số bình luận trên mạng đều là khen ngợi khả năng biên kịch tuyệt vời của Sở Tự, không hổ là người có chứng nhận biên kịch cấp S.
Còn có người không ngừng để lại comment trên weibo Sở Tự, khuyên cậu nên viết thêm nhiều kịch bản nữa cùng thể loại với ‘Phong Hoa Ký’.
Sở Tự bị kết luận của cán bộ kỳ cựu nhà mình chọc cười, nhéo nhéo gương mặt nghiêm nghị của Viên Tiệp: “Rồi rồi, bé cưng đã nói vậy thì tôi chỉ đành kiêu ngạo một phen a.”
“Em phải kiêu ngạo mới đúng, hiện giờ cả An Sâm đều yêu thích kịch bản của em, đang chờ đợi kịch bản mới kia kìa.” Viên Tiệp kéo tay Sở Tự xuống, ngược lại véo véo mũi cậu.
Anh thích nhất chính là bộ dáng tràn đầy tự tin của Sở Tự.
Sở Tự bị nâng tới tận trời, đột nhiên cậu nhớ tới một vấn đề: “Ôi chao, anh thấy tài khoản tăng thêm tiền không?”
Lúc hai người quyết định tiến tới đã liên kết tài khoản lại với nhau, lấy ra bao nhiêu, nhập vào bao nhiêu, Viên Tiệp đều có thể nhìn thấy, cũng có thể sử dụng…
“Thấy rồi, hơn một triệu, chúc mừng em.” Viên Tiệp nháy mắt nhìn Sở Tự.
Sở Tự cũng vui sướng chọc anh: “Đây là lần đầu tiên tôi dựa vào thực lực bản thân kiếm được nhiều tiền như vậy, tuy tiền vốn là của anh nhưng tôi vẫn có chút kiêu ngạo. Cảm giác giống như thoáng cái tự dưng trở thành CEO, lấy được một cô vợ vừa đẹp vừa giàu, ngồi trên đỉnh nhân sinh a… quả thực tuyệt vời.”
“Trở thành CEO? Cưới vợ đẹp?” Viên Tiệp lập tức nắm bắt trọng điểm, anh nguy hiểm nhíu mày, đè thấp giọng lặp lại lời nói đùa của Sở Tự.
Sở Tự lại không hề nhận ra, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Viên Tiệp: “Đúng vậy, trở thành CEO, cưới một cô vợ đẹp a.”
“Kia không biết em định cưới tiểu thư nhà ai?” Viên Tiệp nhéo nhéo mặt Sở Tự, giọng điệu áp bách vô cùng.
Sở Tự liền không chút nghĩ ngợi nói: “Là anh a, còn không phải vừa đẹp vừa giàu sao.”
“Vừa đẹp vừa giàu?” Viên Tiệp bình tĩnh nhìn Sở Tự, nhíu mày.
Sở Tự không hề bị uy áp của anh ảnh hưởng, cười tủm tỉm: “Yên tâm đi anh Viên, với gia thế diện mạo tính cách của anh tuyệt đối phù hợp điều kiện này, không được phản bác.”
Tuy vị trí trên giường cậu tình nguyện dung túng Viên Tiệp, thế nhưng tiện nghi ngoài miệng thì Sở Tự nhất quyết không buông tha…
“Kia em định bao giờ theo anh về nhà?” Viên Tiệp cũng không tức giận, chỉ thẳng thắn hỏi vấn đề này: “Em đã tính toán cưới anh rồi mà không nghĩ tới chuyện tới nhà anh cầu hôn à?”
Sở Tự lập tức ngậm miệng.
Qua một hồi lâu, nhìn chiếc nhẫn sáng lóng lánh trên tay mình cùng Viên Tiệp, Sở Tự nói: “Chờ xử lý xong mọi việc, tôi cùng anh trở về gặp dì dượng.”
Tuy cậu thực bài xích, thế nhưng chuyện này không có cách nào trốn tránh.
Nếu đã quyết định ở cùng một chỗ với Viên Tiệp, muốn kết hôn với anh thì gặp cha mẹ chỉ là chuyện sớm muộn… Cho dù không biết làm thế nào đối mặt với hai bác cùng nhóm thân nhân bằng hữu ngày xưa thì cậu vẫn phải đối mặt.
“Ừm ~” Nghe thấy những lời này, Viên Tiệp lập tức vui sướng ra mặt, thế nhưng trong lòng lại quyết tâm không bức bách Sở Tự nữa.
Nhìn nụ cười của Viên Tiệp, đột nhiên Sở Tự có cảm giác quay về gặp mặt hai bác Viên cùng cha cũng không còn quá đáng sợ.
Ngay lúc này, Viên Tiệp đột nhiên ôm chầm lấy cậu, lột quần áo.
Sở Tự ù ù cạc cạc túm lấy dây lưng: “Anh làm gì đó?”
“Đã tính toán kết hôn rồi thì để em động phòng trước a.” Viên Tiệp học theo Sở Tự, hiện giờ càng lúc càng không giống cán bộ kỳ cựu, ngay cả những lời vui đùa thế này cũng nói thực trôi chảy.
Vẻ mặt Sở Tự sửng sốt: “…”
“Để vợ đẹp của em hảo hảo yêu em nào.” Viên Tiệp vừa lột đồ Sở Tự vừa nói vậy.
*****
Hai người ngay cả cơm chiều cũng không ăn, gây sức ép tới tận tám giờ. Sau đó Viên Tiệp mặc quần áo chạy đi nấu cơm cho Sở Tự, Sở Tự không có việc gì làm, liền mở TV xem, vừa vặn TV đang chiếu ‘Phong Hoa Ký’, cũng là tập khá quan trọng, thân phận thật sự của nữ chính bị nam chính vạch trần.
Hình tượng của nữ chính ‘Phong Hoa Ký’ được thiết lập rất tốt, chỉ số thông minh cực cao, cơ hồ Sở Tự đã đặt hết những điểm hoàn mỹ của nữ tử vào nhân vật này. Vì thế để đắp nặn ra một nhân vật xứng lứa vừa đôi với nữ chính phong hoa tuyệt đại cỡ này, Sở Tự cũng thực chú ý hình tượng của vị Hưng vũ đế có thực trong lịch sử này… Trong phim, Hưng vũ đế là một người dã tâm bừng bừng, đa mưu túc trí, tuổi nhỏ lớn sống trong một mảnh u ám, mười sáu tuổi đánh bại nhóm huynh đệ giành lấy ngôi vị hoàng đế, là một nam chính trẻ tuổi có độ thông minh cực cao…
Nữ chính thông minh siêu quần, mà chỉ số thông minh của nam chính hiển nhiên cũng không thấp.
Sau khi thân phận trưởng công chúa Xương Bình của Tiêu Thanh Nhiễm lộ ra, góc nhìn của Tiêu Thanh Nhiễm lập tức trở thành chính tuyến, trước kia vì để vị quân chủ đa nghi này thả lỏng cảnh giác, nàng công chúa này đã cân nhắc kỹ càng, không hề dò thám quân tình Bắc Hưng, ngay cả chính sự đối với Bắc Hưng cũng phải đặt mình vào góc độ một nữ tử phản quốc mà ứng xử, hoàn toàn là hình tượng phản quốc nguyện trung thành với Bắc Hưng…
Trưởng công chúa Xương Bình vốn tưởng mình đã nắm giữ được bản tính Bắc Hưng đế, thế nhưng sau khi thân phận được lộ ra trước mặt người xem, góc nhìn bộ phim lập tức xoay chuyển, Hưng vũ đế vốn mất đi cảnh giác, hơn nữa cũng đang có cảm tình với Tiêu Thanh Nhiễm đột nhiên trở nên khó lường, sáng nắng chiều mưa. Không chỉ vậy, sau lưng Tiêu Thanh Nhiễm Hưng vũ đế lén hạ quân lệnh giam giữ trưởng công chúa cùng Tiêu Bách, đồng thời chỉ huy quân đội vốn đang nghị hòa tiến hành xâm lược những thành trì khác của Nam Tuyên…
Phan Nghiên Nghiên sắm vai Xương Bình không còn cách nào, chỉ đành âm thầm liên lạc người bạn cũ đại tướng Nam Tuyên tiến tới cứu viện ‘trưởng công chúa Xương Bình’, đồng thời quyết tâm vì Nam Tuyên mà ám sát Bắc Hưng hoàng đế, tạm thời ngăn chặn trận chiến sự cấp bách này.
Tập này, Phan Nghiên Nghiên sắm vai Tiêu Thanh Nhiễm vẫn hồng nhan tri kỷ ôn nhu bồi Bắc Hưng đế chơi cờ nhưng trong tay áo lại ẩn giấu một thanh đoản kiếm, chờ đợi cơ hội Hưng vũ đế thả lỏng sẽ lập tức cho hắn một kích trí mạng.
“Đêm nay làm sao vậy? Tâm tình thực lưỡng lự, xem xem… lại đi nhầm rồi, đang nghĩ gì mà hoảng hốt như vậy?” Giang Diệc Thần sắm vai Hưng vũ đế, thái độ trở nên thực kỳ quái, không còn thân cận như đoạn thời gian trước, ngược lại lại ẩn dấu dò xét cùng xa cách.
Tiêu Thanh Nhiễm cảm thấy rối rắm, thế nhưng vẻ mặt lại không lộ ra chút nào, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là đêm nay có chút thất thần thôi.”
“Bệ hạ thực sự không thể không đánh Nam Tuyên sao? Bất thình lình như vậy quả thực làm ta phản ứng không kịp… trước đó ta còn nghĩ bệ hạ tính toán hòa giải với Nam Tuyên.” Nàng ngừng một chút, châm trà cho Hưng vũ đế, thực tri kỷ hỏi.
Hưng vũ đế thâm sâu nhìn nàng: “Ngươi hẳn biết rõ, nhất thống thiên hạ là tâm nguyện cả đời của trẫm. Nam Tuyên, Đông An, Tây Lăng, sớm muộn gì… cũng phải nằm trong tay trẫm.”
“Kia phụ thân ta?” Biểu hiện của Tiêu Thanh Nhiễm thực giống một nữ tử đang quan tâm tới phụ thân.
Hưng vũ đế thâm sâu khó dò nói: “Không thể tưởng được, phụ thân ngươi muốn giết ngươi như vậy mà ngươi vẫn luôn nhớ thương hắn?”
“Phụ thân chung quy vẫn là phụ thân, bệ hạ đột nhiên bắt giữ hắn cùng trưởng công chúa quả thực làm ta bị dọa một phen.” Biểu hiện của Tiêu Thanh Nhiễm có thể nói là không hề có sơ hở, thế nhưng khán giả vẫn nhìn ra được nàng đang diễn kịch.
Hưng vũ đế cười khẽ một tiếng: “Nga, ngươi mà cũng bị dọa à?”
“Ta chung quy cũng chỉ là một tiểu nữ tử khuê các mà thôi.” Nàng thực am hiểu thời điểm nào nên tỏ ra yếu thế.
Hưng vũ đế lập tức đáp ứng: “Ngươi yên tâm, trẫm luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã đáp ứng chừa một đường sống cho phụ thân ngươi thì nhất định sẽ không để hắn chết.”
Hai người trò chuyện một hồi, màn dò xét rối rắm này cả hai diễn viên đều diễn nhập tâm, rất tuyệt vời.
Phan Nghiên Nghiên sắm vai Tiêu Thanh Nhiễm chờ đợi hồi lâu, rốt cuộc chờ tới lúc Hưng vũ đế nhắm mắt nghĩ ngơi, nàng liền quyết tâm rút đoản kiếm trong tay áo, không chút do dự đâm về phía lồng ngực Hưng vũ đế.
Chính là, đoản kiếm còn chưa đâm tới…
Giây tiếp theo, Hưng vũ đế đột nhiên rút kiếm đặt lên cổ Tiêu thanh Nghiễm.
Bàn tay đang nắm đoản kiếm của Tiêu Thanh Nhiễm lập tức buông lỏng.
Giang Diệc Thần diễn xuất rất tốt, Hưng vũ đế do anh sắm vai ngay khoảnh khắc mở mắt, ánh mắt phẫn nộ tràn đầy huyết quang, bất quá thân là đế vương cuối cùng hắn cũng vững vàng đè nén được cơn giận, lưỡi kiếm đặt trên cổ nữ nhân mình yêu thương nhất, giọng điệu âm trầm nói: “Xương Bình trưởng công chúa Đại Tuyên, Cơ Khuynh Hàn, trẫm từ sớm đã nghe tới uy danh công chúa, hôm nay được gặp tận mặt, quả thực vô cùng vinh hạnh.”
Giờ phút này, khán giả lập tức hiểu ra, lúc bọn họ biết Tiêu Thanh Nhiễm là Xương Bình trưởng công chúa thì vị đế vương anh tài này cũng đoán được thân phận thực sự của nàng, cũng chính vì thế thái độ của hắn mới biến đổi đột ngột như vậy.
Màn này quả thực đỏi hỏi kỹ năng diễn xuất cực cao.
Phan Nghiên Nghiên diễn rất tốt, so với tưởng tượng của Sở Tự còn tốt hơn.
Chỉ thấy khoảnh khắc cổ bị gác trường kiếm, nhóm thị vệ thiếp thân của Hưng vũ đế cũng vọt ra trong nháy mắt, nàng lập tức buông đoản kiếm, tùy ý để lưỡi kiếm kề sát bên cổ, mặt không biết sắc, chính là khí thế trên người lại biến đổi.
Giờ phút này nàng không còn là nàng thứ nữ bán quốc cầu vinh dung tục phong tao đến cực điểm của Tiêu Bách, cũng không phải hồng nhan tri kỷ kiến thức uyên thâm vừa thấu hiểu lòng người lại khiêm tốn giấu tài mà Hưng vũ đế yêu thích chỉ định làm hoàng hậu nữa.
Ung dung hoa quý, tao nhã thánh khiết, nàng chính là nhiếp chính trưởng công chúa cao cao tại thượng của Nam Tuyên.
Từ một nữ tử bình dân biến hóa thành trưởng công chúa, Phan Nghiên Nghiên quả thực diễn rất tốt.
Chẳng sợ đã bại lộ thân phận ở quân doanh địch, chẳng sợ lưỡi kiếm đang gác trên cổ, nàng không hề có chút e dè sợ hãi, từ đầu đến cuối vẫn thực bình tĩnh, lạnh lùng, quyết không để Đại Tuyên mất mặt.
Giọng điệu của nàng cũng thực bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không giống như con người bình thường: “Nếu ta không phải công chúa Đại Tuyên, ta sẽ thực nguyện ý giúp đỡ một vị minh chủ như bệ hạ thống nhất thiên hạ, thực hiện khát vọng của mình. Chính là đáng tiếc, ta là trưởng công chúa Đại Tuyên, là nữ nhân Cơ gia, là cô cô ruột Tuyên đế, từ ngày trở thành nhiếp chính trưởng công chúa, số mệnh của ta chính là bảo hộ hoàng thất Đại Tuyên, bảo hộ giang sơn xã tắc Đại Tuyên.”
“…ta sớm đã hiến dân cuộc đời mình cho non sông xã tắc Đại Tuyên.”
“Quốc còn người còn, quốc phá… nhân vong.”
“Bệ hạ có thể giết ta, nhưng ta sớm đã liên lạc với Bộ Thự Đông An, không bao lâu nữa Đại Tuyên sẽ cùng Đông An liên thủ tấn công Bắc Hưng, Đại Tuyên chúng ta không thể diệt vong.”
Phan Nghiên Nghiên diễn quá tốt, so với tưởng tượng của Sở Tự khi viết ra kịch bản còn xuất sắc hơn.
Sở Tự xem xong tập này quả thực có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, đang định mua view cho Phan Nghiên Nghiên nhưng vừa lên mạng lại phát hiện không cần thiết, khắp các trang mạng đều đang thảo luận chủ đề này, căn bản không cần cậu bỏ tiền mua view làm gì.
Những chủ đề đại loại như #diễn xuất xuất sắc của Phan Nghiên Nghiên#, #Phan Nghiên Nghiên trưởng công chúa# đều nằm trên top tin tức.
Lần này không còn ai có suy nghĩ Phan Nghiên Nghiên là bình hoa nữa.
Ngay cả Sở Tự lên mạng tìm tin tức liên quan tới Phan Nghiên Nghiên, những tin nổi bật nhất đều là ‘hình tượng Xương Bình trưởng công chúa đi sâu vào lòng người’.
Thoáng chốc, cư dân mạng đều đổi xưng hô với Phan Nghiên Nghiên thành trưởng công chúa.
…