Bà Viên kinh ngạc nhìn hai người: “Tàng Phong, Quân Hồng, hai đứa sao lại đi chung với nhau…. liên lạc lại từ khi nào vậy?”
Sau khi xảy ra sự kiện đó, bọn họ căn bản không dám nhắc Sở Tự trước mặt Viên Tiệp.
Thực không ngờ hai đứa nhỏ này cư nhiên đã sớm liên lạc với nhau, ra mòi thời gian cũng không ngắn.
Hai người cũng không ngờ lại gặp bà Viên ở đây, đều lúng túng không biết phản ứng thế nào.
Sở Tự thậm chí còn có phản xạ bản năng muốn kéo giãn khoảng cách với Viên Tiệp để hình tượng của mình trong mắt bà Viên đỡ tồi tệ hơn. Bất quá lo lắng tới căn bệnh của Viên Tiệp, cậu lại không dám làm vậy, chỉ có thể ngây ngốc đứng im tại chỗ.
Cậu không mở miệng, Viên Tiệp cũng không dám tùy tiện nói về quan hệ của bọn họ với mẹ mình.
Bầu không khí trở nên lúng túng, không ai nói năng gì.
“Mẹ, ở đây không tiện nói chuyện đâu, lại còn cản trở việc kinh doanh của người ta. Con thấy hay là chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi xuống rồi từ từ trò chuyện… Mẹ cũng nhiều năm rồi không gặp Sở Tự.” Cuối cùng vẫn là Viên Hà nhạy bén, thấy cặp nhẫn chói lọi trên tay Sở Tự cùng Viên Tiệp, cậu liền hiểu ra đại khái, lập tức đề nghị.
Bà Viên hồi phục tinh thần, cảm thấy đứa con út nói rất có lý. Bà lập tức nói trong nhà có việc rồi tạm biệt nhóm bạn của mình, sau đó tìm một tiệm cà phê yên tĩnh có không gian riêng.
Từ lúc chạm mặt tới khi tới tiệm cà phê cũng được một khoảng thời gian giảm xóc kha khá, Sở Tự cũng bình tĩnh lại, so ra thì Viên Tiệp còn bất an hơn cả cậu.
Sở Tự biết, anh nhất định lại đang nghĩ ngợi lung tung. Cậu lập tức nắm lấy tay Viên Tiệp, bình tĩnh nhìn về phía bà Viên, cố dồn dũng khí nói: “Dì, con cùng anh Viên, tụi con đang ở cùng một chỗ.”
Cho dù chuyện có quẫn bách thế nào thì rốt cuộc cũng phải đối mặt.
Sau khi nói ra câu này, Sở Tự cùng Viên Tiệp đều nhẹ nhỏm hẳn.
Ánh mắt bà Viên lập tức nhìn về phía cặp nhẫn trên tay bọn họ.
“Dì, trước kia là con không hiểu chuyện. Vì con với ba cãi nhau mà nháo thành như vậy, hại hai nhà đều khó xử, thực xin lỗi, con thực có lỗi với dì… với anh Viên và dượng.” Sở Tự biết ngàn sai vạn sai đều là lỗi của mình mà ra, cậu đã phụ lòng hai vị trưởng bối luôn yêu thương mình, hiện giờ cậu chỉ có thể cúi đầu nhận sai: “Nhưng hiện giờ, con và anh Viên thực lòng muốn ở bên nhau, xin dì tha thứ cho con.”
Người đã tạo nên sai lầm chính là cậu, cũng chỉ có cậu có thể gánh vác.
Những lời khó nói nhất cũng đã nói ra, sau đó cũng không còn quá khó.
Bà Viên bình tĩnh nhìn bọn họ, thật lâu sau không nói gì, bà cảm thấy mình giống như một bà mẹ chồng độc ác muốn chia rẽ uyên ương, mà Sở Tự cùng Viên Tiệp chính là cặp uyên ương số khổ kia.
Một lúc lâu sau, bà có chút gian nan mở miệng: “Hai đứa làm thế nào lại…”
Căn bệnh của Viên Tiệp, nhiều năm qua Sở Tự đã sống thế nào, trước đó Viên Tiệp đột nhiên phát bệnh nhưng giờ lại ổn định lại là chuyện gì? Hai đứa làm thế nào liên hệ, bắt đầu ở cùng một chỗ từ khi nào? Bà có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hai đứa.
“Mẹ, là con dây dưa Tiểu Tự, suốt mấy năm qua con chưa từng ngừng liên lạc, vẫn luôn gửi tin nhắn, gửi đồ cho em ấy… cũng vì thế Tiểu Tự mới đồng ý ở cùng một chỗ với con.” Viên Tiệp hiểu rõ mẹ mình muốn hỏi gì, sợ Sở Tự nói là cậu chủ động liên lạc sẽ làm mẹ hiểu nhầm Sở Tự chính là nguyên nhân làm mình phát bệnh, anh liền giành nói trước.
Sở Tự kinh ngạc nhìn Viên Tiệp: “Anh Viên, anh…”
Mới đầu cậu không hiểu vì sao Viên Tiệp lại nói vậy, nhưng rất nhanh liền hồi phục tinh thần, hiểu ra dụng ý của anh.
“Quân Hồng—-” Bà Viên nhìn Viên Tiệp, tuy Sở Tự là đứa con của bạn thân nhưng nhiều năm qua bà vẫn luôn xem cậu như con ruột của mình, bất quá Viên Tiệp thực sự đã vì Sở Tự mà tự sát.
Nếu nói bà không có chút khúc mắc, thực vui sướng tiếp nhận hai người ở cùng một chỗ căn bản là không có khả năng.
Viên Tiệp kiên định nắm chặt tay Sở Tự, bình tĩnh nhìn qua: “Mẹ, mẹ biết rõ mà, con vẫn luôn thương em ấy.”
“Con không thể không có em ấy.” Chỉ cần Sở Tự nguyện ý ở cùng một chỗ với anh, anh không sợ hãi bất cứ điều gì cả, đồng thời cũng nguyện ý cùng Sở Tự đối mặt với hết thảy.
Bà Viên không cảm thấy con mình là dạng người dây dưa không dứt, thế nhưng nghĩ tới Viên Tiệp từng vì Sở Tự mà tự sát, bà lại không chắc chắn lắm.
“Quân Hồng, con thực là…” Bà chỉ đành thở dài, tiếp nhận lí do này.
Tình cảm mà Viên Tiệp dành cho Sở Tự, bọn họ không cách nào tưởng tượng được.
Bà đoán bệnh tình của Viên Tiệp tái phát chính là lúc liên lạc lại với Sở Tự, thế nhưng hiện giờ căn bệnh đã ổn định lại rất có thể chính là công lao Sở Tự, bà cũng không rối rắm vấn đề này nữa.
Sở Tự cùng Viên Tiệp nắm chặt tay nhau, cùng nhìn về phía bà Viên.
Bà Viên thở dài một hơi, một lúc lâu sau mới hỏi: “Con… hai đứa con lần này thực sự muốn ở cùng một chỗ sao?”
Tuy nói là hai đứa nhưng chủ yếu chính là hỏi ý Sở Tự…
Tình cảm Viên Tiệp dành cho Sở Tự, là người làm mẹ bà hiểu rất rõ, bà cũng tận mắt nhìn thấy con mình vì Sở Tự làm ra rất nhiều chuyện không giống chuyện nó sẽ làm.
Viên Tiệp bây giờ không thể chịu đựng thêm chút kích thích nào nữa.
Được rồi mất đi so với chưa từng có được lại càng thống khổ hơn.
“Dì, con thực sự rất nghiêm túc với anh Viên, xin dì yên tâm. Con đã suy nghĩ rất kĩ rồi.” Sở Tự hiểu được lo lắng của bà Viên, cậu năm chặt tay Viên Tiệp, nghiêm túc cam đoan: “Sự thực thì tụi con đã quyết định kết hôn, gần nhất công việc của con hơi bận một chút, cuối tuần phải tham dự lễ trao giải, vốn định ngày lễ trung thu sẽ cùng anh Viên về nhà, chính thức ra mắt dì dượng, thực không ngờ hôm nay lại gặp dì ở đây.”
Sở Tự cắn môi nói thêm: “Bất quá như vậy cũng tốt, đã lâu lắm rồi con không được gặp dì a.”
Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của cậu.
Sở Tự vĩnh viễn không thể quên, trước kia mẹ của Viên Tiệp đối xử với cậu còn tốt hơn cả với hai đứa con ruột của bà…. thế nhưng cậu lại làm bà thương tâm như vậy.
“Nếu hai đứa đã quyết định ở cùng một chỗ thì cứ vậy đi, như vậy cũng tốt… mẹ con cũng có thể yên tâm.” Bà Viên không thể không tha thứ, nếu đổi lại Sở Tự là người khác, con bà vì đối phương mà từng tự sát, bà tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người đó, càng miễn bàn tới chuyện đồng ý để Viên Tiệp tiếp tục dây dưa với đối phương.
Thế nhưng Sở Tự rốt cuộc vẫn là Sở Tự, không chỉ là đứa nhỏ bà yêu thương như con ruột mà còn là giọt máu duy nhất của người bạn thân thiết, hiện giờ Vận Chi đã không còn, quan hệ của Sở gia cùng Viên gia lại tốt như vậy, Sở Tùng Bách thậm chí còn vì chuyện năm xưa mà không chịu tha thứ cho Sở Tự suốt mười mấy năm nay, cũng không thèm quản đứa con độc nhất này, hại Sở Tự lẻ loi lăn lộn bên ngoài… Bà làm thế nào nhẫn tâm trách cứ hay không chịu tha thứ cơ chứ.
Sở Tự không ngờ bà Viên lại nói vậy, âm thanh lập tức trở nên nghẹn ngào: “Dì, cám ơn dì, con nhất định sẽ đối xử với anh Viên thực tốt.”
Trước khi gặp bà Viên, Sở Tự đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống khi cùng Viên Tiệp trở về nhà, phần lớn đều là bà Viên không chịu tha thứ, thậm chí oán hận xua đuổi… Không thể nào tưởng tượng được sau khi xảy ra sự việc kia… bà vẫn đối xử với cậu tốt như vậy.
Thực sự là nằm ngoài dự kiến.
“Lễ trung thu, dì cùng dượng chờ con với Quân Hồng trở về.” Bà Viên đỏ hốc mắt nhìn Sở Tự.
Sau khi cùng ăn cơm trưa, bà Viên nói mình có hẹn đi làm đẹp với nhóm bạn rồi cùng Viên Hà rời đi.
Sau lần gặp mặt ngẫu nhiên này, áp lực trong lòng Sở Tự cũng tan biến, cả người thoải mái hẳn.
Viên Tiệp thì vừa nhẹ nhõm vừa vui sướng, quan hệ của anh cùng Sở Tự rốt cuộc cũng được công khai: “Thế nào? Anh đã nói với em rồi, mẹ nhất định sẽ không tức giận, bà luôn xem em như con ruột.”
“Dì vẫn luôn đối xử với tôi tốt như vậy.” Giọng điệu Sở Tự thực cảm khái.
Kết quả tốt đẹp như vậy, cả hai bọn họ đều không ngờ được.
Viên Tiệp mỉm cười, khóe miệng nhếch lên: “Trước đây mẹ thương em còn hơn anh với Viên Hà, khi đó Viên Hà vẫn luôn nói với anh, nó thực ghen tị với em.”
Thực tế trước lần gặp gỡ ngẫu nhiên này, đã rất nhiều năm rồi mẹ không nói về Sở Tự trước mặt anh, Viên Tiệp cũng không quá chắc chắn…
Mà hiện giờ thì anh đã có thể đúng lý hợp tình nói ra những lời này.
Tình cảm của bọn họ sẽ được mọi người ủng hộ, hôn nhân của họ sẽ được mọi người chúc phúc.
“Sau này tôi nhất định sẽ đối tốt với anh.” Sở Tự nắm chặt tay Viên Tiệp, bà Viên đối xử tốt với cậu như vậy, cậu lại hại con bà phải tự sát, sau này cậu phải đối với Viên Tiệp tốt gấp bội.
Chỉ có như vậy mới có thể đền đáp lại tình cảm mà bà Viên đã dành cho mình.
Ánh mắt Viên Tiệp sáng long lanh nhìn cậu: “Kia phải cực kì cực kì tốt mới được.”
“Tôi chỉ hận không thể moi trái tim ra cho anh.”
Nếu sớm biết mình yêu Viên Tiệp như vậy, từ thật lâu thật lâu trước kia cậu đã đối xử thực tốt với anh… Cậu thực tiếc nuối mình đã không ở cùng một chỗ với anh ở thời điểm tốt nhất.
Nghe Sở Tự nói những lời này, con ngươi Viên Tiệp trở nên sâu thẳm, anh ôm chặt lấy cậu, dán sát bên tai, tựa như hứa hẹn: “Anh cũng sẽ đối tốt với em, thực tốt thực tốt a Tiểu Tự.”
Sở Tự sẽ đối tốt với anh, mà anh cũng sẽ đối tốt với Sở Tự, hai bọn họ sẽ ở bên nhau cả đời.
Đây là điều anh khao khát nhất.
….
Bà Viên kinh ngạc nhìn hai người: “Tàng Phong, Quân Hồng, hai đứa sao lại đi chung với nhau…. liên lạc lại từ khi nào vậy?”
Sau khi xảy ra sự kiện đó, bọn họ căn bản không dám nhắc Sở Tự trước mặt Viên Tiệp.
Thực không ngờ hai đứa nhỏ này cư nhiên đã sớm liên lạc với nhau, ra mòi thời gian cũng không ngắn.
Hai người cũng không ngờ lại gặp bà Viên ở đây, đều lúng túng không biết phản ứng thế nào.
Sở Tự thậm chí còn có phản xạ bản năng muốn kéo giãn khoảng cách với Viên Tiệp để hình tượng của mình trong mắt bà Viên đỡ tồi tệ hơn. Bất quá lo lắng tới căn bệnh của Viên Tiệp, cậu lại không dám làm vậy, chỉ có thể ngây ngốc đứng im tại chỗ.
Cậu không mở miệng, Viên Tiệp cũng không dám tùy tiện nói về quan hệ của bọn họ với mẹ mình.
Bầu không khí trở nên lúng túng, không ai nói năng gì.
“Mẹ, ở đây không tiện nói chuyện đâu, lại còn cản trở việc kinh doanh của người ta. Con thấy hay là chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi xuống rồi từ từ trò chuyện… Mẹ cũng nhiều năm rồi không gặp Sở Tự.” Cuối cùng vẫn là Viên Hà nhạy bén, thấy cặp nhẫn chói lọi trên tay Sở Tự cùng Viên Tiệp, cậu liền hiểu ra đại khái, lập tức đề nghị.
Bà Viên hồi phục tinh thần, cảm thấy đứa con út nói rất có lý. Bà lập tức nói trong nhà có việc rồi tạm biệt nhóm bạn của mình, sau đó tìm một tiệm cà phê yên tĩnh có không gian riêng.
Từ lúc chạm mặt tới khi tới tiệm cà phê cũng được một khoảng thời gian giảm xóc kha khá, Sở Tự cũng bình tĩnh lại, so ra thì Viên Tiệp còn bất an hơn cả cậu.
Sở Tự biết, anh nhất định lại đang nghĩ ngợi lung tung. Cậu lập tức nắm lấy tay Viên Tiệp, bình tĩnh nhìn về phía bà Viên, cố dồn dũng khí nói: “Dì, con cùng anh Viên, tụi con đang ở cùng một chỗ.”
Cho dù chuyện có quẫn bách thế nào thì rốt cuộc cũng phải đối mặt.
Sau khi nói ra câu này, Sở Tự cùng Viên Tiệp đều nhẹ nhỏm hẳn.
Ánh mắt bà Viên lập tức nhìn về phía cặp nhẫn trên tay bọn họ.
“Dì, trước kia là con không hiểu chuyện. Vì con với ba cãi nhau mà nháo thành như vậy, hại hai nhà đều khó xử, thực xin lỗi, con thực có lỗi với dì… với anh Viên và dượng.” Sở Tự biết ngàn sai vạn sai đều là lỗi của mình mà ra, cậu đã phụ lòng hai vị trưởng bối luôn yêu thương mình, hiện giờ cậu chỉ có thể cúi đầu nhận sai: “Nhưng hiện giờ, con và anh Viên thực lòng muốn ở bên nhau, xin dì tha thứ cho con.”
Người đã tạo nên sai lầm chính là cậu, cũng chỉ có cậu có thể gánh vác.
Những lời khó nói nhất cũng đã nói ra, sau đó cũng không còn quá khó.
Bà Viên bình tĩnh nhìn bọn họ, thật lâu sau không nói gì, bà cảm thấy mình giống như một bà mẹ chồng độc ác muốn chia rẽ uyên ương, mà Sở Tự cùng Viên Tiệp chính là cặp uyên ương số khổ kia.
Một lúc lâu sau, bà có chút gian nan mở miệng: “Hai đứa làm thế nào lại…”
Căn bệnh của Viên Tiệp, nhiều năm qua Sở Tự đã sống thế nào, trước đó Viên Tiệp đột nhiên phát bệnh nhưng giờ lại ổn định lại là chuyện gì? Hai đứa làm thế nào liên hệ, bắt đầu ở cùng một chỗ từ khi nào? Bà có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hai đứa.
“Mẹ, là con dây dưa Tiểu Tự, suốt mấy năm qua con chưa từng ngừng liên lạc, vẫn luôn gửi tin nhắn, gửi đồ cho em ấy… cũng vì thế Tiểu Tự mới đồng ý ở cùng một chỗ với con.” Viên Tiệp hiểu rõ mẹ mình muốn hỏi gì, sợ Sở Tự nói là cậu chủ động liên lạc sẽ làm mẹ hiểu nhầm Sở Tự chính là nguyên nhân làm mình phát bệnh, anh liền giành nói trước.
Sở Tự kinh ngạc nhìn Viên Tiệp: “Anh Viên, anh…”
Mới đầu cậu không hiểu vì sao Viên Tiệp lại nói vậy, nhưng rất nhanh liền hồi phục tinh thần, hiểu ra dụng ý của anh.
“Quân Hồng—-” Bà Viên nhìn Viên Tiệp, tuy Sở Tự là đứa con của bạn thân nhưng nhiều năm qua bà vẫn luôn xem cậu như con ruột của mình, bất quá Viên Tiệp thực sự đã vì Sở Tự mà tự sát.
Nếu nói bà không có chút khúc mắc, thực vui sướng tiếp nhận hai người ở cùng một chỗ căn bản là không có khả năng.
Viên Tiệp kiên định nắm chặt tay Sở Tự, bình tĩnh nhìn qua: “Mẹ, mẹ biết rõ mà, con vẫn luôn thương em ấy.”
“Con không thể không có em ấy.” Chỉ cần Sở Tự nguyện ý ở cùng một chỗ với anh, anh không sợ hãi bất cứ điều gì cả, đồng thời cũng nguyện ý cùng Sở Tự đối mặt với hết thảy.
Bà Viên không cảm thấy con mình là dạng người dây dưa không dứt, thế nhưng nghĩ tới Viên Tiệp từng vì Sở Tự mà tự sát, bà lại không chắc chắn lắm.
“Quân Hồng, con thực là…” Bà chỉ đành thở dài, tiếp nhận lí do này.
Tình cảm mà Viên Tiệp dành cho Sở Tự, bọn họ không cách nào tưởng tượng được.
Bà đoán bệnh tình của Viên Tiệp tái phát chính là lúc liên lạc lại với Sở Tự, thế nhưng hiện giờ căn bệnh đã ổn định lại rất có thể chính là công lao Sở Tự, bà cũng không rối rắm vấn đề này nữa.
Sở Tự cùng Viên Tiệp nắm chặt tay nhau, cùng nhìn về phía bà Viên.
Bà Viên thở dài một hơi, một lúc lâu sau mới hỏi: “Con… hai đứa con lần này thực sự muốn ở cùng một chỗ sao?”
Tuy nói là hai đứa nhưng chủ yếu chính là hỏi ý Sở Tự…
Tình cảm Viên Tiệp dành cho Sở Tự, là người làm mẹ bà hiểu rất rõ, bà cũng tận mắt nhìn thấy con mình vì Sở Tự làm ra rất nhiều chuyện không giống chuyện nó sẽ làm.
Viên Tiệp bây giờ không thể chịu đựng thêm chút kích thích nào nữa.
Được rồi mất đi so với chưa từng có được lại càng thống khổ hơn.
“Dì, con thực sự rất nghiêm túc với anh Viên, xin dì yên tâm. Con đã suy nghĩ rất kĩ rồi.” Sở Tự hiểu được lo lắng của bà Viên, cậu năm chặt tay Viên Tiệp, nghiêm túc cam đoan: “Sự thực thì tụi con đã quyết định kết hôn, gần nhất công việc của con hơi bận một chút, cuối tuần phải tham dự lễ trao giải, vốn định ngày lễ trung thu sẽ cùng anh Viên về nhà, chính thức ra mắt dì dượng, thực không ngờ hôm nay lại gặp dì ở đây.”
Sở Tự cắn môi nói thêm: “Bất quá như vậy cũng tốt, đã lâu lắm rồi con không được gặp dì a.”
Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của cậu.
Sở Tự vĩnh viễn không thể quên, trước kia mẹ của Viên Tiệp đối xử với cậu còn tốt hơn cả với hai đứa con ruột của bà…. thế nhưng cậu lại làm bà thương tâm như vậy.
“Nếu hai đứa đã quyết định ở cùng một chỗ thì cứ vậy đi, như vậy cũng tốt… mẹ con cũng có thể yên tâm.” Bà Viên không thể không tha thứ, nếu đổi lại Sở Tự là người khác, con bà vì đối phương mà từng tự sát, bà tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người đó, càng miễn bàn tới chuyện đồng ý để Viên Tiệp tiếp tục dây dưa với đối phương.
Thế nhưng Sở Tự rốt cuộc vẫn là Sở Tự, không chỉ là đứa nhỏ bà yêu thương như con ruột mà còn là giọt máu duy nhất của người bạn thân thiết, hiện giờ Vận Chi đã không còn, quan hệ của Sở gia cùng Viên gia lại tốt như vậy, Sở Tùng Bách thậm chí còn vì chuyện năm xưa mà không chịu tha thứ cho Sở Tự suốt mười mấy năm nay, cũng không thèm quản đứa con độc nhất này, hại Sở Tự lẻ loi lăn lộn bên ngoài… Bà làm thế nào nhẫn tâm trách cứ hay không chịu tha thứ cơ chứ.
Sở Tự không ngờ bà Viên lại nói vậy, âm thanh lập tức trở nên nghẹn ngào: “Dì, cám ơn dì, con nhất định sẽ đối xử với anh Viên thực tốt.”
Trước khi gặp bà Viên, Sở Tự đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống khi cùng Viên Tiệp trở về nhà, phần lớn đều là bà Viên không chịu tha thứ, thậm chí oán hận xua đuổi… Không thể nào tưởng tượng được sau khi xảy ra sự việc kia… bà vẫn đối xử với cậu tốt như vậy.
Thực sự là nằm ngoài dự kiến.
“Lễ trung thu, dì cùng dượng chờ con với Quân Hồng trở về.” Bà Viên đỏ hốc mắt nhìn Sở Tự.
Sau khi cùng ăn cơm trưa, bà Viên nói mình có hẹn đi làm đẹp với nhóm bạn rồi cùng Viên Hà rời đi.
Sau lần gặp mặt ngẫu nhiên này, áp lực trong lòng Sở Tự cũng tan biến, cả người thoải mái hẳn.
Viên Tiệp thì vừa nhẹ nhõm vừa vui sướng, quan hệ của anh cùng Sở Tự rốt cuộc cũng được công khai: “Thế nào? Anh đã nói với em rồi, mẹ nhất định sẽ không tức giận, bà luôn xem em như con ruột.”
“Dì vẫn luôn đối xử với tôi tốt như vậy.” Giọng điệu Sở Tự thực cảm khái.
Kết quả tốt đẹp như vậy, cả hai bọn họ đều không ngờ được.
Viên Tiệp mỉm cười, khóe miệng nhếch lên: “Trước đây mẹ thương em còn hơn anh với Viên Hà, khi đó Viên Hà vẫn luôn nói với anh, nó thực ghen tị với em.”
Thực tế trước lần gặp gỡ ngẫu nhiên này, đã rất nhiều năm rồi mẹ không nói về Sở Tự trước mặt anh, Viên Tiệp cũng không quá chắc chắn…
Mà hiện giờ thì anh đã có thể đúng lý hợp tình nói ra những lời này.
Tình cảm của bọn họ sẽ được mọi người ủng hộ, hôn nhân của họ sẽ được mọi người chúc phúc.
“Sau này tôi nhất định sẽ đối tốt với anh.” Sở Tự nắm chặt tay Viên Tiệp, bà Viên đối xử tốt với cậu như vậy, cậu lại hại con bà phải tự sát, sau này cậu phải đối với Viên Tiệp tốt gấp bội.
Chỉ có như vậy mới có thể đền đáp lại tình cảm mà bà Viên đã dành cho mình.
Ánh mắt Viên Tiệp sáng long lanh nhìn cậu: “Kia phải cực kì cực kì tốt mới được.”
“Tôi chỉ hận không thể moi trái tim ra cho anh.”
Nếu sớm biết mình yêu Viên Tiệp như vậy, từ thật lâu thật lâu trước kia cậu đã đối xử thực tốt với anh… Cậu thực tiếc nuối mình đã không ở cùng một chỗ với anh ở thời điểm tốt nhất.
Nghe Sở Tự nói những lời này, con ngươi Viên Tiệp trở nên sâu thẳm, anh ôm chặt lấy cậu, dán sát bên tai, tựa như hứa hẹn: “Anh cũng sẽ đối tốt với em, thực tốt thực tốt a Tiểu Tự.”
Sở Tự sẽ đối tốt với anh, mà anh cũng sẽ đối tốt với Sở Tự, hai bọn họ sẽ ở bên nhau cả đời.
Đây là điều anh khao khát nhất.
….