Long Tuyết nhẹ nhàng cởi hết quần áo của mình ra. Lầm Thiên bí mật theo dõi nàng, nhìn nàng cỡi xuống từng miếng trang phục, trong cơ thể của hắn đang rạo rực vô cùng.
“Coi như là báo đáp ngươi đi.”
Long Tuyết đung đưa thân thể trắng tinh không một chút tỳ vết nào trang trọng phục thị hắn. Lâm Thiên con mắt có thể nhìn thấy hai quả cầu tuyết đang nhúng nhảy theo từng hoạt động của mình.
“Cái...cái, tại sao lại to đến thế.”
Ngay khi lột hết đồ của hắn, nàng mới phát hiện trước mặt là một căn đại thụ to lớn kinh người.
Hai mặt nàng đỏ hồng, lần đâu tiên nàng nhìn thấy thứ đó của một nam nhân.
“Thứ này có vào được bên trong không.”
Long Tuyết suy nghĩ cũng khá đơn thuần, trong hoàng cung nàng cũng được dạy qua một ít truyện nam nữ. Đối với một người phụ nữ, chuyện mà nàng đang làm quá bình thường. Chỉ có điều nàng không biết nam nhân bình thường ngay cả một phần ba của Lâm Thiên cũng không bằng.
“A”
Lâm Thiên vờ đau đớn. Long Tuyết nhận ra sự chậm trể của mình làm đúng theo những lời đã từng học. Để hắn nằm ngữa lên sau đó nắm lấy cây đại thụ để vào đào hoa mật.
“A đau quá, tại sao không vào được...” Long Tuyết đau đớn khó hiểu, nàng không biết tại sau không thể dễ dàng như nàng đã từng nghe.
Lâm Thiên năm dưới đất cảm nhận mình bị nàng đùa cợt, mức chịu đựng có giới hạn. Hắn bặt dậy đè nàng lại. Nhấm thẳng dương căn đưa vào.
“Aaaaaaa”
.............................
Đại khái 20 phút sau.
Lâm Thiên lặng lẽ mặt áo lại. Gọn gàng thu dọn lại đồ của mình. Sau đó hắn lại từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một cái khăn lông. Hắn tiến tới lau người của nàng.
“Ài, không biết cô em này tỉnh lại có đòi sống đòi chết không đây, ca sợ nhất là con gái khóc á “
Lâm Thiên tẩy đi dơ bẩn trên cơ thể nàng. Lúc mặt lại áo lại phát hiện không vừa, hắn cười khổ. Lúc nảy cái của hắn quá lớn hơn nữa ra rất nhiều khiến bây giờ cái bụng của nàng vẫn còn to tròn như mang thai 6 tháng không khác mấy.
“A...hu hu”
Cảm nhận cơ thể của mình bị động chạm, Long Tuyết giật mình tỉnh lại. Giây khắc Lâm Thiên khuông mặt vào mắt nàng, nàng oa oa khóc lớn. Nàng vẫn còn mơ màng một cơn ác mộng. Nàng mơ mình nhìn hắn liều mạng chết dưới móng vướt của Lang Hoàng, nàng mơ đến phút bỏ mạng hắn yêu thương nhìn mình, trái tim nàng như bị nun chảy. Còn may, tất cả chỉ là giấc mơ. Nàng ôm chầm lấy cổ hắn, khóc ước cả quai áo.
“Đừng bỏ ta, xin đừng bỏ ta.”
Nhìn nàng đau khổ khóc nhòe. Hắn lại có cảm giác quen thuộc, không phải đây rất giống người kia sau. Tất cả, rất giống. Chính Lỵ ngay khi biết hắn lừa gạt cũng khóc như này. Một giọt nước mắt từ hắn rơi xuống, những ý nghĩ lừa gạt lợi dụng nàng ngay chốc lát tan biến.
“Không đâu, bây giờ ngươi an toàn rồi. Ta cứu ngươi, ngươi cũng cứu ta. Hai ta coi như không ai nợ nhau, sau này ngươi muốn làm gì thì làm.”
Hắn đứng dậy bước đi. Một bàn tay nắm lại chân hắn.
“Ngươi muốn bỏ ta lại ư.”
Long Tuyết con mắt long lanh muốn khóc nhìn hắn.
“Ta...”
Lâm Thiên rất muốn nói ừ nhưng mà nhìn nàng tùy thời rơi lệ biểu tình liền dẹp ngay. Hắn xoa chán khổ não.
“Đệch mọe, lần này đã làm thì làm tới cùng miễn là không có nàng đau khổ là được...Long Mặc, Long Chim gì đó cùng 100 hảo cảm thì điều là phù vân.”
Lâm Thiên miệt mài xoắn tóc cuối cùng cũng có quyết định.
“Rồi rồi...đi theo ta, có điều ta nói trước muốn danh phận gì đó thì đi chỗ khác chơi, ca còn có rất nhiều nữ nhân yêu mếm không thể vì ngươi mà bỏ hết bọn họ...”
Nàng nghe hắn nói ngay lập tức gật đầu. Nàng cứ nghĩ hắn không muốn dắt theo nàng, chết tâm điều có, bây giờ hắn đã đồng ý thì nàng nào dám đòi thêm cái gì nữa.
Lâm Thiên muốn cho cái chắc chắn dò thử hảo cảm của nàng.
Tên: Long Tuyết
Thực Lực: Tứ giai cao cấp.
Tư Chất: 6 tinh
Hảo Cảm: 95
........
Hảo cảm 95, cũng coi như là nhiều rồi. Hắn chỉ cần một ít thời gian chung đụng là có thể đưa nó lên max 100 điểm. Đến lúc đó, hắn muốn bất lợi cho Long Mặc cũng không cần lo nàng đau khổ. Dù sao tới lúc đó trái tim nàng cũng đã toàn bộ thuộc về hắn.
............................
Lâm Thiên cùng Long Tuyết thu thập trên mặt đất vô số Ma Thạch cùng da thú. Lúc đầu Long Tuyết cũng không để ý một ít tiền này, có điều suy nghĩ sau này không còn ở hoàng cung nữa, toàn tâm toàn lực làm một người phụ nữ của hắn thì phải biết chia sẽ tiêu xài cùng hắn.
“Keng”
Dùng Reven róc lấy da Lang Hoàng sau đó lại moi ra cái loại bộ phận quý giá khác, cuối cùng mới là thứ đáng tiền nhất của ma thú...ma thạch.
“Đại khái bán cũng được vài trăm vạn kim tệ, dù gì cũng là Thánh Thú.”
“Lâm Thiên, tổng cộng có 3 vạn tấm da sói còn nguyên vẹn cùng 5 vạn ma thạch cấp 3 trong đó có vài trăm viên cấp 4.”
Long Tuyết đưa cho hắn chiếc nhẵn. Nàng mỉm cười ngọt ngào như mật ngọt tựa như chờ hắn khen thưởng.
Lâm Thiên cũng không muốn làm tiểu cô nương buồn lòng, lấy tây xoa đầu nàng nhẹ nhàng cười. “Giỏi lắm a, muội rất có tềm chất làm bà chủ đấy.”
.......................
Lại qua một đoạn thời gian. Vì để tăng thêm hảo cảm giữa hai người, Bạch Hổ bị hắn điều khiển giảm tốc không còn một phần mười. Thế là cả tháng trời hai người song tu không biết bao nhiêu lần, cái bụng Long Tuyết không lúc này không chứa các tiểu sinh linh tinh hoa của Lâm Thiên. Đáng mừng hơn là dịp song tu này cũng khiến Long Tuyết đột phá đến Lục Giai ma pháp sư.
“Thiên ca đó có phải là trạm tiếp tế không.”
Từ phía trong rừng chạy ra, Long Tuyết phát hiện khá nhiều người mạo hiểm giả đang ra vào rừng làm nhiệm vụ.
“Ừ cũng có thể.” Long Thiên không biết chắc.
“Để ta đến xem thử.”
Lâm Thiên điều khiển Bạch Hổ đi về phía tiểu làng kia.
“Coi như là báo đáp ngươi đi.”
Long Tuyết đung đưa thân thể trắng tinh không một chút tỳ vết nào trang trọng phục thị hắn. Lâm Thiên con mắt có thể nhìn thấy hai quả cầu tuyết đang nhúng nhảy theo từng hoạt động của mình.
“Cái...cái, tại sao lại to đến thế.”
Ngay khi lột hết đồ của hắn, nàng mới phát hiện trước mặt là một căn đại thụ to lớn kinh người.
Hai mặt nàng đỏ hồng, lần đâu tiên nàng nhìn thấy thứ đó của một nam nhân.
“Thứ này có vào được bên trong không.”
Long Tuyết suy nghĩ cũng khá đơn thuần, trong hoàng cung nàng cũng được dạy qua một ít truyện nam nữ. Đối với một người phụ nữ, chuyện mà nàng đang làm quá bình thường. Chỉ có điều nàng không biết nam nhân bình thường ngay cả một phần ba của Lâm Thiên cũng không bằng.
“A”
Lâm Thiên vờ đau đớn. Long Tuyết nhận ra sự chậm trể của mình làm đúng theo những lời đã từng học. Để hắn nằm ngữa lên sau đó nắm lấy cây đại thụ để vào đào hoa mật.
“A đau quá, tại sao không vào được...” Long Tuyết đau đớn khó hiểu, nàng không biết tại sau không thể dễ dàng như nàng đã từng nghe.
Lâm Thiên năm dưới đất cảm nhận mình bị nàng đùa cợt, mức chịu đựng có giới hạn. Hắn bặt dậy đè nàng lại. Nhấm thẳng dương căn đưa vào.
“Aaaaaaa”
.............................
Đại khái 20 phút sau.
Lâm Thiên lặng lẽ mặt áo lại. Gọn gàng thu dọn lại đồ của mình. Sau đó hắn lại từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một cái khăn lông. Hắn tiến tới lau người của nàng.
“Ài, không biết cô em này tỉnh lại có đòi sống đòi chết không đây, ca sợ nhất là con gái khóc á “
Lâm Thiên tẩy đi dơ bẩn trên cơ thể nàng. Lúc mặt lại áo lại phát hiện không vừa, hắn cười khổ. Lúc nảy cái của hắn quá lớn hơn nữa ra rất nhiều khiến bây giờ cái bụng của nàng vẫn còn to tròn như mang thai 6 tháng không khác mấy.
“A...hu hu”
Cảm nhận cơ thể của mình bị động chạm, Long Tuyết giật mình tỉnh lại. Giây khắc Lâm Thiên khuông mặt vào mắt nàng, nàng oa oa khóc lớn. Nàng vẫn còn mơ màng một cơn ác mộng. Nàng mơ mình nhìn hắn liều mạng chết dưới móng vướt của Lang Hoàng, nàng mơ đến phút bỏ mạng hắn yêu thương nhìn mình, trái tim nàng như bị nun chảy. Còn may, tất cả chỉ là giấc mơ. Nàng ôm chầm lấy cổ hắn, khóc ước cả quai áo.
“Đừng bỏ ta, xin đừng bỏ ta.”
Nhìn nàng đau khổ khóc nhòe. Hắn lại có cảm giác quen thuộc, không phải đây rất giống người kia sau. Tất cả, rất giống. Chính Lỵ ngay khi biết hắn lừa gạt cũng khóc như này. Một giọt nước mắt từ hắn rơi xuống, những ý nghĩ lừa gạt lợi dụng nàng ngay chốc lát tan biến.
“Không đâu, bây giờ ngươi an toàn rồi. Ta cứu ngươi, ngươi cũng cứu ta. Hai ta coi như không ai nợ nhau, sau này ngươi muốn làm gì thì làm.”
Hắn đứng dậy bước đi. Một bàn tay nắm lại chân hắn.
“Ngươi muốn bỏ ta lại ư.”
Long Tuyết con mắt long lanh muốn khóc nhìn hắn.
“Ta...”
Lâm Thiên rất muốn nói ừ nhưng mà nhìn nàng tùy thời rơi lệ biểu tình liền dẹp ngay. Hắn xoa chán khổ não.
“Đệch mọe, lần này đã làm thì làm tới cùng miễn là không có nàng đau khổ là được...Long Mặc, Long Chim gì đó cùng 100 hảo cảm thì điều là phù vân.”
Lâm Thiên miệt mài xoắn tóc cuối cùng cũng có quyết định.
“Rồi rồi...đi theo ta, có điều ta nói trước muốn danh phận gì đó thì đi chỗ khác chơi, ca còn có rất nhiều nữ nhân yêu mếm không thể vì ngươi mà bỏ hết bọn họ...”
Nàng nghe hắn nói ngay lập tức gật đầu. Nàng cứ nghĩ hắn không muốn dắt theo nàng, chết tâm điều có, bây giờ hắn đã đồng ý thì nàng nào dám đòi thêm cái gì nữa.
Lâm Thiên muốn cho cái chắc chắn dò thử hảo cảm của nàng.
Tên: Long Tuyết
Thực Lực: Tứ giai cao cấp.
Tư Chất: 6 tinh
Hảo Cảm: 95
........
Hảo cảm 95, cũng coi như là nhiều rồi. Hắn chỉ cần một ít thời gian chung đụng là có thể đưa nó lên max 100 điểm. Đến lúc đó, hắn muốn bất lợi cho Long Mặc cũng không cần lo nàng đau khổ. Dù sao tới lúc đó trái tim nàng cũng đã toàn bộ thuộc về hắn.
............................
Lâm Thiên cùng Long Tuyết thu thập trên mặt đất vô số Ma Thạch cùng da thú. Lúc đầu Long Tuyết cũng không để ý một ít tiền này, có điều suy nghĩ sau này không còn ở hoàng cung nữa, toàn tâm toàn lực làm một người phụ nữ của hắn thì phải biết chia sẽ tiêu xài cùng hắn.
“Keng”
Dùng Reven róc lấy da Lang Hoàng sau đó lại moi ra cái loại bộ phận quý giá khác, cuối cùng mới là thứ đáng tiền nhất của ma thú...ma thạch.
“Đại khái bán cũng được vài trăm vạn kim tệ, dù gì cũng là Thánh Thú.”
“Lâm Thiên, tổng cộng có 3 vạn tấm da sói còn nguyên vẹn cùng 5 vạn ma thạch cấp 3 trong đó có vài trăm viên cấp 4.”
Long Tuyết đưa cho hắn chiếc nhẵn. Nàng mỉm cười ngọt ngào như mật ngọt tựa như chờ hắn khen thưởng.
Lâm Thiên cũng không muốn làm tiểu cô nương buồn lòng, lấy tây xoa đầu nàng nhẹ nhàng cười. “Giỏi lắm a, muội rất có tềm chất làm bà chủ đấy.”
.......................
Lại qua một đoạn thời gian. Vì để tăng thêm hảo cảm giữa hai người, Bạch Hổ bị hắn điều khiển giảm tốc không còn một phần mười. Thế là cả tháng trời hai người song tu không biết bao nhiêu lần, cái bụng Long Tuyết không lúc này không chứa các tiểu sinh linh tinh hoa của Lâm Thiên. Đáng mừng hơn là dịp song tu này cũng khiến Long Tuyết đột phá đến Lục Giai ma pháp sư.
“Thiên ca đó có phải là trạm tiếp tế không.”
Từ phía trong rừng chạy ra, Long Tuyết phát hiện khá nhiều người mạo hiểm giả đang ra vào rừng làm nhiệm vụ.
“Ừ cũng có thể.” Long Thiên không biết chắc.
“Để ta đến xem thử.”
Lâm Thiên điều khiển Bạch Hổ đi về phía tiểu làng kia.