*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Tinh Thần sau khi ngớt giận bèn tìm tờ giấy về, cẩn thận vuốt từng nếp gấp nhăn nhúm.
“Thành phố S à…”
Trong đầu Tô Tinh Thần chợt xuất hiện một thành phố không có buổi đêm phồn hoa náo nhiệt.
Nơi ở hiện tại của cậu cách thành phố đó khoảng hai trăm km, nói xa cũng không phải xa, mà gần cũng không phải gần.
Thành phố S là đô thị loại một, ai cũng biết giá nhà rất đắt.
Chủ nhà ở nơi tấc đất tấc vàng mua được căn nhà xa hoa như vậy, có thể nhìn ra mức độ giàu có của hắn.
Đối với chuyện chủ nhà là người nắm trong tay biệt thự ngàn vạn, Tô Tinh Thần cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao lúc trước gặp nhau ở Bắc Kinh, cậu đã biết đối phương là người lắm tiền.
Tô Tinh Thần nghĩ như vậy, cảm giác không đáng tin vừa xuất hiện ban nãy cũng biến mất hơn phân nửa.
Bởi vì so với chủ nhà, mình chỉ là con sâu con kiến mà thôi.
Căn nhà bốn phòng ở Bắc Kinh với mười con gà đã tính là gì…
“……” Tô Tinh Thần cảm thấy hơi thất bại.
Trong lòng lại bắt đầu nổi lên ý nghĩ mua thêm ít vịt hoặc nuôi vài con heo.
Còn có nhà cửa và đất trồng rau của mình cũng phải cố gắng mở rộng một chút.
Tô Tinh Thần nhanh chóng thu hồi dã tâm làm đại sự cùng tờ giấy nhỏ, xếp cơm tối vào rồi hồi âm cho chủ nhà hai câu: Ừm, tôi biết rồi.
Còn có: Bữa khuya muốn ăn gì?
Sau đó cậu gửi hộp đồ ăn đi, kìm lòng không đặng mà cân nhắc, nếu chủ nhà đã giàu như vậy, ngày nào cũng ăn món bình dân nhà làm có ổn không?
Tô Tinh Thần suy nghĩ thật lâu, không biết xấu hổ tự giải luôn đáp án.
Không thể phủ nhận rằng, đối với một người làm cơm mà nói, có người thưởng thức tay nghề của mình là chuyện thành công tới cỡ nào.
Lúc Du Phong Hành đến ăn cơm tối, hắn nhìn tờ giấy trong lòng bàn tay, ngẩn người mất một lúc lâu.
Dường như ngoài muốn nghiên cứu nội dung tờ giấy, hắn còn muốn thông qua dòng chữ đoan trang thanh tú này thu được nhiều tin tức hơn.
Cuối cùng sếp Du không nhìn ra được gì từ mấy dòng chữ này.
“Thật thà thật đấy…” Trong lòng nam nhân cung Ma Kết cuộn trào mãnh liệt, trên mặt lại không thể hiện gì, cẩn thận vuốt phẳng tờ giấy, sau đó lấy một hộp trà hình vuông tinh xảo mở nắp ra, bên trong còn chứa thêm ba bốn tờ giấy khác.
Du đại boss tiện tay ném tờ giấy hôm nay vào, phát hiện góc độ không đúng thì dùng ngón tay sửa sang lại chút rồi đậy lại, cất vào chỗ cũ.
Cơm tối hôm nay không có táo đỏ và câu kỷ tử mà Du Phong Hành thoáng phản cảm, nhưng mà vẫn rất thanh đạm.
Tuy rằng phần sườn non hôm qua vị thiên ngọt, không phải khẩu vị của Du Phong Hành, nhưng tốt xấu cũng là thịt.
Mà thức ăn hôm nay.
Sếp Du dùng đũa đảo qua đảo lại đĩa rau chần, thịt đâu, thịt đâu rồi?
Tìm thật lâu, hắn mới chú ý tới một chiếc bát nhỏ bằng lòng bàn tay.
Bên trong chứa chiếc bánh nhân thịt trộn hai quả trứng gà, Du Phong Hành gắp lên, từng miếng từng miếng nuốt xuống.
Sau khi ăn xong, dạ dày hắn vẫn chưa có cảm giác thỏa mãn, mà chiếc bát nhỏ đã trống không.
Lạch cạch, Du Phong Hành nhẹ nhàng thả đũa xuống, nhìn đến bát cháo dưỡng dạ dày bên cạnh, biểu cảm trở nên khá nghiêm túc.
Người quen trong công ty đều biết rõ, những lúc hắn bày ra dáng vẻ này thì phạm vi năm mét xung quanh sẽ có người xui xẻo.
Khi đó đám cấp dưới chắc chắn sẽ chạy thật xa, tránh cho bị sếp lớn bắt lại dạy dỗ.
Nhưng mà trong phạm vi năm mét quanh căn hộ hiện giờ không có ai.
Hoặc là nói, người mà Du Phong Hành muốn trưng bộ mặt này ra cho xem có thể không tồn tại.
“……”
Điểm này Du Phong Hành cũng rất rõ, cho nên hắn chỉ hung dữ với không khí một lúc rồi sập vai xuống, không rên một tiếng, bắt đầu ăn rau dưa thanh đạm cùng cháo dưỡng dạ dày mềm như bông.
Sau nửa tiếng, Tô Tinh Thần ăn xong bữa tối thì xách bát đũa đã dùng những ngày qua đi tiêu độc, nhân tiện nhìn xem chủ nhà đã dùng bữa xong chưa.
Đối phương đã ăn xong, bộ đồ ăn cùng hộp cơm đều được rửa sạch bóng, hơn nữa còn không ngại phiền mà để lại tờ giấy nhỏ.
“Bữa khuya tôi muốn ăn thịt…” Tô Tinh Thần cạn lời đọc dòng chữ rồng bay phượng múa trên tờ giấy.
Cậu hơi khó xử nhíu mày, chủ yếu là do đêm qua đối phương mới vì đau dạ dày mà nhập viện, đêm nay đã đòi ăn thịt, chuyện này là không thể.
Lại nói, sau khi Du Phong Hành gửi giấy đi, lòng đầy chờ mong hí hửng hi vọng đêm nhanh đến.
Trong lúc đợi ăn khuya rảnh rỗi không có gì làm, hắn bèn đăng nhập vào tài khoản game đã treo mấy hôm nay.
Trò chơi hot như lửa không ngoài dự đoán có lượng người chơi đông như mắc cửi, bên trong thành chính game thủ chen chúc đến nước chảy không lọt.
Đây là những thứ Du Phong Hành nhìn quen đến không thể quen hơn nữa, nhắm mắt lại cũng miêu tả được chúng, thế nên chỉ đơn thuần là chơi game không có sức hút đặc biệt gì với hắn.
Ý nghĩ này chợt lóe trong đầu Du Phong Hành khiến hắn sửng sốt.
Sau một đợt gõ phím cành cạch, sếp Du lại tìm thuốc lá, một tay kẹp hút, một tay thao tác chuyển nhân vật đi vào nơi thưa dân, phong cảnh cũng không có gì đặc sắc.
Bởi vì nơi này có NPC chuyên dành cho tân thủ, chỉ có tân thủ mới đến, hơn nữa sẽ không dừng lại.
Du Phong Hành đi qua nơi này, thình lình nhớ lại trước đây không lâu gặp được tiểu đạo tu màu xám.
Đối phương vẫn còn nằm trong danh sách bạn tốt của hắn.
Tổng tài đắm chìm trong khói thuốc đột nhiên cau mày, trong đầu có hai bức tranh không ăn khớp với nhau hiện lên, một bức là phong cảnh u ám trong game.
Tiểu đạo tu tân thủ nói: “Tôi mười chín tuổi, sinh viên đại học, cảm ơn.”
Một bức là ở nhà ông nội Hàn tại Bắc Kinh.
Thanh niên vốn chỉ vô tình gặp mặt quay lại nhìn hắn: “Tôi mười chín, còn anh?”
Du Phong Hành nhắm mắt lại, muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng lúc hắn nghiêm túc suy nghĩ thì loại cảm giác đó lại biến mất.
Điều này khiến hắn hơi bực bội.
“Khụ khụ…” Du Phong Hành lỡ hút một hơi quá mạnh, sặc đến tận phổi, cay the khó chịu.
Phải tới khi uống mấy hớp nước nguội mới giảm bớt.
Tầng một trong nhà Tô Tinh Thần không có đèn dầu, hơn nữa đám muỗi ranh vừa đông vừa hung hãn, trước khi ngủ phải dùng nhang muỗi hun một lúc mới dám vào.
Cho nên khoảng thời gian này Tô Tinh Thần thường đọc sách trên tầng hai, hoặc chơi máy tính, dọn dẹp sửa sang, vân vân.
Nhớ hồi vừa mới vào ở, Tô Tinh Thần cứ lo lắng đề phòng, nơm nớp sợ sẽ để lộ hành tung, chọc phải phiền toái.
Kết quả chủ nhà sau khi trải qua những điều linh dị thần quái, không những không sợ mà còn viết cho mình mấy mẩu giấy nhỏ, quá lợi hại.
Cho nên Tô Tinh Thần cho phép buông thả bản thân, ở trên tầng hai quét tước lau chùi, thậm chí có đôi khi còn giúp chủ nhà thu xếp quần áo…
Cậu cảm thấy chủ nhà hẳn đều biết những việc mình làm.
Trừ lần đó ra, những gì không nên chạm hay không nên nhìn, Tô Tinh Thần rất tự giác không động vào điểm mấu chốt kia.
Nếu không sẽ không có chuyện “ở chung” lâu đến như vậy, mà ngay cả địa chỉ của chủ nhà cậu cũng không biết.
Nhưng mà giờ thì ổn rồi, địa chỉ và số điện thoại của chủ nhà đều nằm trong tay cậu.
Quan hệ giữa hai người đang nhanh chóng tăng vọt!
Chẳng qua Tô Tinh Thần cảm thấy, quan hệ tốt thì tốt thật, nhưng đối với yêu cầu tùy hứng đêm nay muốn ăn thịt, thân là một người bạn chân chính, điều này chắc chắn không thể.
Cho nên tối nay Tô Tinh Thần chọn làm một phần khoai lang nướng, một phần mì xào tam ti, còn có một bát canh rong biển khô nấu trứng.
Hai củ khoai lang to bằng lòng bàn tay, bụng to đuôi nhỏ, được chăm rất kỹ, là loại mọc ở bản địa, chắc chắn là khoai lang đỏ nuôi trên cát, sau khi nướng lên ngoài giòn trong bùi, thơm ngọt mọng nước, là món ăn Tô Tinh Thần vô cùng yêu thích.
Mì xào tam ti ở vùng Quảng Đông thì lại là món ăn vặt rất được tôn sùng.
Những ai có bạn bè là người Quảng Đông đều biết, bất kể là bữa sáng, bữa trà chiều hay bữa trưa, trên bàn ăn cơm của họ đều xuất hiện món mì xào tam ti này.
Mà tam ti cụ thể là chỉ giá đỗ, cà rốt thái sợi, chân giò hun khói cắt lát.
Lại theo sở thích của cậu mà cho thêm chút hành lá hoặc rau thơm, bỏ vào xào chung với sợi mì cán từ bột lúa mạch, cho ra một nồi thành phẩm màu vàng óng ánh.
Mì xào tam ti mùi thơm thật nồng.
Cho dù không có thịt, thì mùi hương này cũng đã khiến người ta phải thèm nhỏ dãi.
Nó vừa xuất hiện trên bàn ăn, Du Phong Hành đã men theo mùi thơm mà tới.
Du đại boss bụng đói cồn cào cũng không phải vừa đặt mông xuống là ăn lấy ăn để, mà còn tìm đông tìm tây trong hộp đựng đồ ăn.
Cuối cùng hắn tìm thấy tờ giấy Tô Tinh Thần viết cho mình ở dưới củ khoai lang nướng.
Du Phong Hành cẩn thận nhấc củ khoai lang lên, rút tờ giấy ra, phủi phủi phần than dính lên đó.
Bên trên viết: Ngủ ngon.
Du Phong Hành nhìn chằm chằm hai con chữ đơn giản này, đọc đi đọc lại thật nhiều lần.
Sáng hôm sau, anh nông dân Tô Tinh Thần không có việc gì làm bắt đầu ra tay dọn dẹp phòng bếp kiểu cũ ở tầng một.
Đó chính là loại kệ bếp thường thấy vào những năm bảy mươi tám mươi, đến giờ vẫn còn rất chắc chắn, lau chùi chỗ ống bếp và lỗ đun sứt mẻ một chút rồi đổi cái nồi mới là có thể dùng rồi.
“Chíp chíp, chíp chíp…”
Ánh sáng ban mai nhàn nhạt không hề thiêu đốt da người chút nào.
Tô Tinh Thần không có kinh nghiệm chăn nuôi gà con, chẳng qua là cảm thấy xua chúng ra phơi nắng, gần gũi với thiên nhiên chút sẽ tăng tỷ lệ sống lên.
Vì vậy mười con gà con tụm lại thành bầy cứ thong thả bước đi trong khoảng sân rộng lớn, chốc thì ở chỗ này toẹt ra bãi phân cùng để lại dấu móng gà hình lá trúc, chốc lại qua chỗ kia để lại dấu móng rồi toẹt thêm bãi khác.
Còn đám chó con ở gần đó đánh lộn, đuổi theo nhau nô đùa cắn xé, duy trì chủ trương nước sông không phạm nước giếng với bầy gà.
Tô Tinh Thần lúc này đã sửa sang xong phòng bếp, đi ra thấy từng bãi phân gà trắng xóa trên sân, chỉ cảm thấy chết lặng.
“…… Thật là, nhốt bọn mày trong phòng thì bọn mày không ị, đến lúc vừa thả thì ị tùm lum!” Tô Tinh Thần mặt mày sưng sỉa đứng dưới mái hiên, trong lòng hơi nổi cáu.
Cậu quay một đoạn video ngắn về đàn lông nhỏ đi vệ sinh bậy của mình đăng lên mạng.
Mấy em gái theo dõi cậu thích nhất loại sinh vật lông xù này.
Ai cũng bình luận ở dưới đáng yêu quá, muốn vuốt ve đàn lông nhỏ quá!
Tô Tinh Thần đọc mấy dòng bình luận, lại nhìn đám gà con quả thực rất đáng yêu, bèn nhận mệnh cầm chổi đi quét phân gà, nhưng mà chổi bỗng nhiên nặng đến bất thường, Tô Tinh Thần cúi đầu thì thấy thằng nhóc Tiểu Hoàng đang nằm trườn trên đất cắn phần đầu chổi.
“Hừ!” Tiểu Hoàng bị Tô Tinh Thần trừng lập tức vắt chân lên cổ chạy xa ba mét, dùng ánh mắt lả lơi nhìn chủ nhân.
“Gâu gâu!”
Thanh niên bị chó con đùa giỡn giơ chổi đuổi theo, đánh con chó gan to bằng trời này đến ẳng ẳng kêu loạn.
“Coi mày lần sau còn dám giỡn mặt anh nữa không.” Tô Tinh Thần hung dữ.
Dọa chó con sợ tới mức không dám bước chân vào cửa sân rồi mới quay lại quét nốt phân gà.
************
Khoai lang nướng:
Mì xào tam ti:
Tô Tinh Thần sau khi ngớt giận bèn tìm tờ giấy về, cẩn thận vuốt từng nếp gấp nhăn nhúm.
“Thành phố S à…”
Trong đầu Tô Tinh Thần chợt xuất hiện một thành phố không có buổi đêm phồn hoa náo nhiệt.
Nơi ở hiện tại của cậu cách thành phố đó khoảng hai trăm km, nói xa cũng không phải xa, mà gần cũng không phải gần.
Thành phố S là đô thị loại một, ai cũng biết giá nhà rất đắt.
Chủ nhà ở nơi tấc đất tấc vàng mua được căn nhà xa hoa như vậy, có thể nhìn ra mức độ giàu có của hắn.
Đối với chuyện chủ nhà là người nắm trong tay biệt thự ngàn vạn, Tô Tinh Thần cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao lúc trước gặp nhau ở Bắc Kinh, cậu đã biết đối phương là người lắm tiền.
Tô Tinh Thần nghĩ như vậy, cảm giác không đáng tin vừa xuất hiện ban nãy cũng biến mất hơn phân nửa.
Bởi vì so với chủ nhà, mình chỉ là con sâu con kiến mà thôi.
Căn nhà bốn phòng ở Bắc Kinh với mười con gà đã tính là gì…
“……” Tô Tinh Thần cảm thấy hơi thất bại.
Trong lòng lại bắt đầu nổi lên ý nghĩ mua thêm ít vịt hoặc nuôi vài con heo.
Còn có nhà cửa và đất trồng rau của mình cũng phải cố gắng mở rộng một chút.
Tô Tinh Thần nhanh chóng thu hồi dã tâm làm đại sự cùng tờ giấy nhỏ, xếp cơm tối vào rồi hồi âm cho chủ nhà hai câu: Ừm, tôi biết rồi.
Còn có: Bữa khuya muốn ăn gì?
Sau đó cậu gửi hộp đồ ăn đi, kìm lòng không đặng mà cân nhắc, nếu chủ nhà đã giàu như vậy, ngày nào cũng ăn món bình dân nhà làm có ổn không?
Tô Tinh Thần suy nghĩ thật lâu, không biết xấu hổ tự giải luôn đáp án.
Không thể phủ nhận rằng, đối với một người làm cơm mà nói, có người thưởng thức tay nghề của mình là chuyện thành công tới cỡ nào.
Lúc Du Phong Hành đến ăn cơm tối, hắn nhìn tờ giấy trong lòng bàn tay, ngẩn người mất một lúc lâu.
Dường như ngoài muốn nghiên cứu nội dung tờ giấy, hắn còn muốn thông qua dòng chữ đoan trang thanh tú này thu được nhiều tin tức hơn.
Cuối cùng sếp Du không nhìn ra được gì từ mấy dòng chữ này.
“Thật thà thật đấy…” Trong lòng nam nhân cung Ma Kết cuộn trào mãnh liệt, trên mặt lại không thể hiện gì, cẩn thận vuốt phẳng tờ giấy, sau đó lấy một hộp trà hình vuông tinh xảo mở nắp ra, bên trong còn chứa thêm ba bốn tờ giấy khác.
Du đại boss tiện tay ném tờ giấy hôm nay vào, phát hiện góc độ không đúng thì dùng ngón tay sửa sang lại chút rồi đậy lại, cất vào chỗ cũ.
Cơm tối hôm nay không có táo đỏ và câu kỷ tử mà Du Phong Hành thoáng phản cảm, nhưng mà vẫn rất thanh đạm.
Tuy rằng phần sườn non hôm qua vị thiên ngọt, không phải khẩu vị của Du Phong Hành, nhưng tốt xấu cũng là thịt.
Mà thức ăn hôm nay.
Sếp Du dùng đũa đảo qua đảo lại đĩa rau chần, thịt đâu, thịt đâu rồi?
Tìm thật lâu, hắn mới chú ý tới một chiếc bát nhỏ bằng lòng bàn tay.
Bên trong chứa chiếc bánh nhân thịt trộn hai quả trứng gà, Du Phong Hành gắp lên, từng miếng từng miếng nuốt xuống.
Sau khi ăn xong, dạ dày hắn vẫn chưa có cảm giác thỏa mãn, mà chiếc bát nhỏ đã trống không.
Lạch cạch, Du Phong Hành nhẹ nhàng thả đũa xuống, nhìn đến bát cháo dưỡng dạ dày bên cạnh, biểu cảm trở nên khá nghiêm túc.
Người quen trong công ty đều biết rõ, những lúc hắn bày ra dáng vẻ này thì phạm vi năm mét xung quanh sẽ có người xui xẻo.
Khi đó đám cấp dưới chắc chắn sẽ chạy thật xa, tránh cho bị sếp lớn bắt lại dạy dỗ.
Nhưng mà trong phạm vi năm mét quanh căn hộ hiện giờ không có ai.
Hoặc là nói, người mà Du Phong Hành muốn trưng bộ mặt này ra cho xem có thể không tồn tại.
“……”
Điểm này Du Phong Hành cũng rất rõ, cho nên hắn chỉ hung dữ với không khí một lúc rồi sập vai xuống, không rên một tiếng, bắt đầu ăn rau dưa thanh đạm cùng cháo dưỡng dạ dày mềm như bông.
Sau nửa tiếng, Tô Tinh Thần ăn xong bữa tối thì xách bát đũa đã dùng những ngày qua đi tiêu độc, nhân tiện nhìn xem chủ nhà đã dùng bữa xong chưa.
Đối phương đã ăn xong, bộ đồ ăn cùng hộp cơm đều được rửa sạch bóng, hơn nữa còn không ngại phiền mà để lại tờ giấy nhỏ.
“Bữa khuya tôi muốn ăn thịt…” Tô Tinh Thần cạn lời đọc dòng chữ rồng bay phượng múa trên tờ giấy.
Cậu hơi khó xử nhíu mày, chủ yếu là do đêm qua đối phương mới vì đau dạ dày mà nhập viện, đêm nay đã đòi ăn thịt, chuyện này là không thể.
Lại nói, sau khi Du Phong Hành gửi giấy đi, lòng đầy chờ mong hí hửng hi vọng đêm nhanh đến.
Trong lúc đợi ăn khuya rảnh rỗi không có gì làm, hắn bèn đăng nhập vào tài khoản game đã treo mấy hôm nay.
Trò chơi hot như lửa không ngoài dự đoán có lượng người chơi đông như mắc cửi, bên trong thành chính game thủ chen chúc đến nước chảy không lọt.
Đây là những thứ Du Phong Hành nhìn quen đến không thể quen hơn nữa, nhắm mắt lại cũng miêu tả được chúng, thế nên chỉ đơn thuần là chơi game không có sức hút đặc biệt gì với hắn.
Ý nghĩ này chợt lóe trong đầu Du Phong Hành khiến hắn sửng sốt.
Sau một đợt gõ phím cành cạch, sếp Du lại tìm thuốc lá, một tay kẹp hút, một tay thao tác chuyển nhân vật đi vào nơi thưa dân, phong cảnh cũng không có gì đặc sắc.
Bởi vì nơi này có NPC chuyên dành cho tân thủ, chỉ có tân thủ mới đến, hơn nữa sẽ không dừng lại.
Du Phong Hành đi qua nơi này, thình lình nhớ lại trước đây không lâu gặp được tiểu đạo tu màu xám.
Đối phương vẫn còn nằm trong danh sách bạn tốt của hắn.
Tổng tài đắm chìm trong khói thuốc đột nhiên cau mày, trong đầu có hai bức tranh không ăn khớp với nhau hiện lên, một bức là phong cảnh u ám trong game.
Tiểu đạo tu tân thủ nói: “Tôi mười chín tuổi, sinh viên đại học, cảm ơn.”
Một bức là ở nhà ông nội Hàn tại Bắc Kinh.
Thanh niên vốn chỉ vô tình gặp mặt quay lại nhìn hắn: “Tôi mười chín, còn anh?”
Du Phong Hành nhắm mắt lại, muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng lúc hắn nghiêm túc suy nghĩ thì loại cảm giác đó lại biến mất.
Điều này khiến hắn hơi bực bội.
“Khụ khụ…” Du Phong Hành lỡ hút một hơi quá mạnh, sặc đến tận phổi, cay the khó chịu.
Phải tới khi uống mấy hớp nước nguội mới giảm bớt.
Tầng một trong nhà Tô Tinh Thần không có đèn dầu, hơn nữa đám muỗi ranh vừa đông vừa hung hãn, trước khi ngủ phải dùng nhang muỗi hun một lúc mới dám vào.
Cho nên khoảng thời gian này Tô Tinh Thần thường đọc sách trên tầng hai, hoặc chơi máy tính, dọn dẹp sửa sang, vân vân.
Nhớ hồi vừa mới vào ở, Tô Tinh Thần cứ lo lắng đề phòng, nơm nớp sợ sẽ để lộ hành tung, chọc phải phiền toái.
Kết quả chủ nhà sau khi trải qua những điều linh dị thần quái, không những không sợ mà còn viết cho mình mấy mẩu giấy nhỏ, quá lợi hại.
Cho nên Tô Tinh Thần cho phép buông thả bản thân, ở trên tầng hai quét tước lau chùi, thậm chí có đôi khi còn giúp chủ nhà thu xếp quần áo…
Cậu cảm thấy chủ nhà hẳn đều biết những việc mình làm.
Trừ lần đó ra, những gì không nên chạm hay không nên nhìn, Tô Tinh Thần rất tự giác không động vào điểm mấu chốt kia.
Nếu không sẽ không có chuyện “ở chung” lâu đến như vậy, mà ngay cả địa chỉ của chủ nhà cậu cũng không biết.
Nhưng mà giờ thì ổn rồi, địa chỉ và số điện thoại của chủ nhà đều nằm trong tay cậu.
Quan hệ giữa hai người đang nhanh chóng tăng vọt!
Chẳng qua Tô Tinh Thần cảm thấy, quan hệ tốt thì tốt thật, nhưng đối với yêu cầu tùy hứng đêm nay muốn ăn thịt, thân là một người bạn chân chính, điều này chắc chắn không thể.
Cho nên tối nay Tô Tinh Thần chọn làm một phần khoai lang nướng, một phần mì xào tam ti, còn có một bát canh rong biển khô nấu trứng.
Hai củ khoai lang to bằng lòng bàn tay, bụng to đuôi nhỏ, được chăm rất kỹ, là loại mọc ở bản địa, chắc chắn là khoai lang đỏ nuôi trên cát, sau khi nướng lên ngoài giòn trong bùi, thơm ngọt mọng nước, là món ăn Tô Tinh Thần vô cùng yêu thích.
Mì xào tam ti ở vùng Quảng Đông thì lại là món ăn vặt rất được tôn sùng.
Những ai có bạn bè là người Quảng Đông đều biết, bất kể là bữa sáng, bữa trà chiều hay bữa trưa, trên bàn ăn cơm của họ đều xuất hiện món mì xào tam ti này.
Mà tam ti cụ thể là chỉ giá đỗ, cà rốt thái sợi, chân giò hun khói cắt lát.
Lại theo sở thích của cậu mà cho thêm chút hành lá hoặc rau thơm, bỏ vào xào chung với sợi mì cán từ bột lúa mạch, cho ra một nồi thành phẩm màu vàng óng ánh.
Mì xào tam ti mùi thơm thật nồng.
Cho dù không có thịt, thì mùi hương này cũng đã khiến người ta phải thèm nhỏ dãi.
Nó vừa xuất hiện trên bàn ăn, Du Phong Hành đã men theo mùi thơm mà tới.
Du đại boss bụng đói cồn cào cũng không phải vừa đặt mông xuống là ăn lấy ăn để, mà còn tìm đông tìm tây trong hộp đựng đồ ăn.
Cuối cùng hắn tìm thấy tờ giấy Tô Tinh Thần viết cho mình ở dưới củ khoai lang nướng.
Du Phong Hành cẩn thận nhấc củ khoai lang lên, rút tờ giấy ra, phủi phủi phần than dính lên đó.
Bên trên viết: Ngủ ngon.
Du Phong Hành nhìn chằm chằm hai con chữ đơn giản này, đọc đi đọc lại thật nhiều lần.
Sáng hôm sau, anh nông dân Tô Tinh Thần không có việc gì làm bắt đầu ra tay dọn dẹp phòng bếp kiểu cũ ở tầng một.
Đó chính là loại kệ bếp thường thấy vào những năm bảy mươi tám mươi, đến giờ vẫn còn rất chắc chắn, lau chùi chỗ ống bếp và lỗ đun sứt mẻ một chút rồi đổi cái nồi mới là có thể dùng rồi.
“Chíp chíp, chíp chíp…”
Ánh sáng ban mai nhàn nhạt không hề thiêu đốt da người chút nào.
Tô Tinh Thần không có kinh nghiệm chăn nuôi gà con, chẳng qua là cảm thấy xua chúng ra phơi nắng, gần gũi với thiên nhiên chút sẽ tăng tỷ lệ sống lên.
Vì vậy mười con gà con tụm lại thành bầy cứ thong thả bước đi trong khoảng sân rộng lớn, chốc thì ở chỗ này toẹt ra bãi phân cùng để lại dấu móng gà hình lá trúc, chốc lại qua chỗ kia để lại dấu móng rồi toẹt thêm bãi khác.
Còn đám chó con ở gần đó đánh lộn, đuổi theo nhau nô đùa cắn xé, duy trì chủ trương nước sông không phạm nước giếng với bầy gà.
Tô Tinh Thần lúc này đã sửa sang xong phòng bếp, đi ra thấy từng bãi phân gà trắng xóa trên sân, chỉ cảm thấy chết lặng.
“…… Thật là, nhốt bọn mày trong phòng thì bọn mày không ị, đến lúc vừa thả thì ị tùm lum!” Tô Tinh Thần mặt mày sưng sỉa đứng dưới mái hiên, trong lòng hơi nổi cáu.
Cậu quay một đoạn video ngắn về đàn lông nhỏ đi vệ sinh bậy của mình đăng lên mạng.
Mấy em gái theo dõi cậu thích nhất loại sinh vật lông xù này.
Ai cũng bình luận ở dưới đáng yêu quá, muốn vuốt ve đàn lông nhỏ quá!
Tô Tinh Thần đọc mấy dòng bình luận, lại nhìn đám gà con quả thực rất đáng yêu, bèn nhận mệnh cầm chổi đi quét phân gà, nhưng mà chổi bỗng nhiên nặng đến bất thường, Tô Tinh Thần cúi đầu thì thấy thằng nhóc Tiểu Hoàng đang nằm trườn trên đất cắn phần đầu chổi.
“Hừ!” Tiểu Hoàng bị Tô Tinh Thần trừng lập tức vắt chân lên cổ chạy xa ba mét, dùng ánh mắt lả lơi nhìn chủ nhân.
“Gâu gâu!”
Thanh niên bị chó con đùa giỡn giơ chổi đuổi theo, đánh con chó gan to bằng trời này đến ẳng ẳng kêu loạn.
“Coi mày lần sau còn dám giỡn mặt anh nữa không.” Tô Tinh Thần hung dữ.
Dọa chó con sợ tới mức không dám bước chân vào cửa sân rồi mới quay lại quét nốt phân gà.
************
Khoai lang nướng:
Mì xào tam ti: