*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuộc sống ngoại trừ chuyện nạp tiền thì vẫn còn rất nhiều thứ phải cân nhắc, ví dụ như, cục cưng nhỏ của boss hẳn là biết lướt web nhỉ?
Nếu biết lướt web, rất có thể sẽ nhìn thấy đám người như ong vỡ tổ chỉ trích hắn không tốt.
Lúc này nếu cục cưng nhỏ hiểu lầm nhân phẩm của boss thì tệ rồi.
Trong đầu thư ký Bùi không ngừng suy diễn, nếu cục cưng nhỏ giống đám anh hùng bàn phím, không thèm tin tưởng boss, vậy thì loại cục cưng ngu ngốc này có giữ cũng vô dụng.
Thư ký Bùi bổ não một lượt xong, vậy mà lại sinh ra ý niệm đáng sợ, muốn khuyên boss chia tay.
“Tiếp tục điều tra rõ rồi nói.” Du Phong Hành không phải người dễ xúc động, chỉ là công kích trên mạng khiến tâm trạng hắn rất xấu: “Đúng rồi, quanh đây có chỗ nào có thể mua được nguyên liệu nấu ăn tươi ngon không?”
Thư ký Bùi: “Hở?”
Boss, ngài nhảy đề tài như vậy mà không sợ bị sóc hông à?
“Tôi hỏi chỗ nào có thể mua được nguyên liệu nấu ăn tươi ngon.” Du Phong Hành lặp lại.
Không biết có phải do ảo giác của thư ký Bùi hay không, anh ta đột nhiên cảm thấy vị boss đang hỏi mình bỗng dưng rất có kiên nhẫn.
“Cái này… tôi cũng không rõ lắm.” Thư ký Bùi sờ cằm: “Nhưng mà tôi có thể gọi điện hỏi mẹ xem thử.”
Du Phong Hành rũ mắt nhìn cấp dưới, tuy rằng im lặng không nói gì, nhưng biểu tình lại lộ ra chút chờ mong.
Dưới sự “điên cuồng ám chỉ” của sếp, thư ký Bùi lập tức gọi điện thoại cho mẹ, thành công nắm được top 10 chợ tốt trong phạm vi mười dặm xung quanh!
“Cảm ơn.” Du Phong Hành nắm được tư liệu về chợ bán thức ăn, chuẩn bị thừa dịp rảnh rỗi nghiên cứu đường đi một chút.
Lúc thư ký Bùi tự pha cà phê cho mình, bóng đèn trong đầu đột nhiên sáng lên, nghĩ tới chuyện gì đó: “Khụ khụ…”
Không phải chứ, sếp mới đó mà đã ở chung với cục cưng nhỏ ư?!
Mà Tô Tinh Thần bị thư ký Bùi “chửi mắng” giờ phút này đang hì hục nhổ hết đám cỏ dưới chân tường, dù sao cũng đã nhiều năm rồi không có ai trông coi, dọn dẹp rất khó khăn.
Tô Tinh Thần nhìn đôi găng tay bị cỏ nhuộm xanh, không khỏi lười biếng nghĩ, nếu có ai đó cắt giúp mình thì tốt rồi.
Dừng lại nghỉ ngơi một lát, chàng streamer đã nhiều ngày không lên mạng mở camera lên, gửi cho khán giả xem thành quả lao động của chính mình.
Khán giả nhìn thấy một mớ cỏ cây xếp chồng lên nhau, kích động gửi bình luận: “Có bán đống này không? Đây là cây gì thế? Thảo dược hả?”
Tô Tinh Thần: ……
Thì ra ấn tượng của các người đối với tôi là vậy sao!?
Thật đáng xấu hổ.
Tô Tinh Thần nghiêm mặt lắc đầu nói: “Không bán, mấy thứ này toàn là cỏ dại thôi.”
Phòng livestream gửi lại cho cậu một đống biểu cảm che mặt, cũng tặng cậu rất nhiều hoa: Vậy cậu đang làm gì thế?
Tô Tinh Thần lúc này mới nở nụ cười, nói: “Dọn dẹp mấy rãnh nước xung quanh nhà, chúng bị cỏ mọc lút hết rồi.” Nói xong còn đi tới nơi chưa được dọn dẹp, để cho mọi người nhìn thấy rõ chút: “Công trình khá lớn, có lẽ phải làm hết hai ba ngày.”
Tất chiêu nhãn tình đả cáp khâu: Chủ phòng ở đâu? Tôi có thể qua giúp cậu một tay nè? Cậu cho tôi ăn cho tôi ở là ok.
Một con cá béo: Tôi tôi tôi, tôi cũng có thể giúp cậu làm việc, bao ăn bao ở là được!
Phản hồi ở dưới lập tức đều biến thành nội dung như vậy!
Tô Tinh Thần không ngờ ảo tưởng vừa rồi của mình lại có thể trở thành sự thật chỉ sau một giây.
Thế nhưng cẩn thận tính toán phí tổn cùng tính cách, cảm giác không được tốt lắm.
Tô Tinh Thần bèn từ chối: “Cảm ơn mọi người, tôi vẫn nên tự làm thì hơn.”
Cậu còn đang ở giai đoạn nuôi gia đình, tạm thời không chống đỡ nổi dã tâm thuê người làm công.
Sau khi tắt livestream đi, ngôi sao trẻ mười chín tuổi với tương lai ngập tràn hy vọng giơ lưỡi hái, dùng sức gặt chém, mồ hôi tuôn rơi.
Tuy rằng lao động sẽ khiến cơ thể mệt mỏi, nhưng tâm tình lại được thư giãn hơn.
Tô Tinh Thần rất thích cảm giác sinh mệnh đang chảy này, nó giúp cậu kiên định, hiểu rõ mình không lãng phí thời gian trân quý.
Đám ốc đá hôm qua ngâm dao chẻ củi đã nhả bùn, giữa trưa hôm nay có thể biến thành một món ăn ngon trên bàn cơm.
Tô Tinh Thần đối mặt với nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy, nhẫn nhịn tới đỏ cả mặt cũng không nhịn được mà thả quả ớt trên tay vào nồi.
Xào ốc không bỏ ớt cay sao có thể gọi là ốc xào?
Cân nhắc đến việc chủ nhà không ăn được cay, vì vậy bỏ ít lại một chút.
Đưa đồ ăn cho chủ nhà xong, Tô Tinh Thần xúc một thìa lớn sốt tỏi ớt băm nhuyễn rải lên trên phần ốc đá xào của mình.
Ngon quá.
Hương vị ngửi thoáng qua đã khiến người ta cảm thấy thật hạnh phúc.
Kỹ thuật ăn ốc của Tô Tinh Thần rất tốt, chưa bao giờ phải dùng tăm xỉa thịt, chỉ cần dùng đũa gắp lên đưa vào miệng, bách hút bách trúng.
Mùi vị của thịt ốc quả nhiên rất ngon, cay đến mức ăn cũng thêm hăng hái.
Khiến cho Tô Tinh Thần bụng rỗng tuếch sau buổi làm việc ăn nhiều thêm nửa bát cơm.
Sau khi tan tầm, Du Phong Hành cầm trong tay danh sách top 10 chợ đầu mối, chọn cái tốt nhất lái xe đi vào.
Hắn nhìn đống nguyên liệu tươi ngon muôn màu muôn vẻ trước mặt, đứng hóa đá thật lâu, dường như không thể nào xuống tay nổi.
Mấy thứ này mua làm sao, mua nhiều hay ít, đều là vấn đề.
Du Phong Hành chau mày, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là gọi cho người ra yêu cầu kia hỏi một câu, đáng tiếc vừa nảy ra suy nghĩ này, hắn liền xụ mặt nhớ ra, mình không có số điện thoại của người đó.
Đại lão đã lâu không gặp loại chuyện chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giải quyết, lại vì không lưu số điện thoại mà phiền não.
Quả nhiên xin được số điện thoại cùng địa chỉ là chuyện lửa cháy sém vào lông mày.
Du Phong Hành nghĩ nghĩ, duỗi tay lấy thịt bò, tôm bự, sò tươi, cuối cùng ánh mắt dừng trên đậu phụ mềm mềm mịn mịn.
Món đầu tiên người thần bí nấu là đậu phụ nhỉ.
Du Phong Hành tới nay vẫn nhớ như in cảm giác mềm mịn kia.
Vì vậy cầm hai hộp đậu phụ, lòng nặng tâm sự quay về nhà.
Những nguyên liệu này bị hắn đơn giản mà cục súc nhét thẳng vào tủ lạnh, nước sông không phạm nước giếng với đồ của Tô Tinh Thần.
Du Phong Hành rất ít khi đi vào nhà bếp như có điều suy nghĩ nhìn phòng bếp của mình, lại không thể nhìn ra điểm nào khác thường.
Nếu như… Chỉ là nếu như thôi, hắn có thể nhìn thấy đối phương nấu ăn, vậy sẽ là hình ảnh như thế nào?
Du Phong Hành hơi tưởng tượng một chút, lại bị hình ảnh trong đầu mình dọa cho nhíu mày, bởi vì hắn vừa tưởng tượng một thanh niên trẻ tuổi mặc tạp dề đứng trong phòng bếp rửa chén, mà cái thanh niên kia vậy mà mọc ra khuôn mặt của Tô Tinh Thần.
Đúng vậy, Du Phong Hành vẫn còn nhớ đứa em trai mà mình vô tình gặp được ở nhà họ Hàn vào một tháng trước.
Thế nhưng hắn biết rõ, người nấu cơm cho hắn ăn không thể là Tô Tinh Thần được, sở dĩ liên tưởng đến Tô Tinh Thần là vì hai người kia đều mang đến cảm giác giống nhau cho hắn.
Trẻ tuổi, đơn thuần, làm việc tốt không cần báo đáp.
Nói khó nghe chút thì khá là ngốc.
Lỡ may gặp phải người xấu thì chỉ có nước khóc nhè.
Tổng giám đốc Du loạn cào cào nghĩ, nếu như là em trai mình, vậy thì chuyện này dễ giải quyết rồi, phải để cho mấy người như vậy bị bọn xấu ăn hiếp mấy lần, vậy mới biết được con người hiểm ác đến mức nào.
Nhưng nếu người bí ẩn cũng dễ bị lừa như vậy, trong lòng Du Phong Hành cũng không dễ chịu chút nào.
Ngài Du lo lắng thay cho Tô Tinh Thần mở bữa trưa ngày hôm nay ra.
Phát hiện bên trong không có tờ giấy nhỏ, nhất thời vỗ sau ót mình một cái: “…” Sáng nay lúc rời đi, hắn quên để lại lời nhắn cho Tô Tinh Thần rồi.
Mà đến bây giờ đối phương cũng không nhắn gì cho hắn.
Sếp Du rầu rĩ mà nghĩ, chẳng phải chúng ta là bạn bè tốt sao?
Du Phong Hành ôm tâm trạng không tốt lắm nhìn đống đồ ăn trên bàn, vẫn là một đĩa trái cây như hôm trước, đôi lúc sẽ có bát canh thanh đạm.
Nhưng hôm nay không có canh, chỉ có một đĩa thức ăn mới toanh.
Du Phong Hành biết loài động vật có vẻ ngoài xấu xí này là ốc, chỉ không biết là ốc loại nào, hắn rất hứng thú gắp lên một con đặt vào trong miệng ra sức hút… Thịt ốc không ra được, lại dùng sức hút tiếp… Thịt ốc vẫn không ra.
Trải qua nhiều lần thử không có kết quả, sếp Du buông đôi đũa, rửa sạch tay quay lại lấy tăm xỉa.
Hương vị thơm ngon nồng nàn.
Sau khi ăn xong lập tức để lại mẩu giấy cho người thần bí: Đồ ăn ngon lắm, rất hợp miệng tôi, tủ lạnh cậu cứ dùng tự nhiên, đừng khách khí, để lại số điện thoại với địa chỉ cho tôi đi.
Nhớ tới đối phương ký một chữ S, Du Phong Hành cũng rất hào hứng mà để lại hai chữ “Ngài Du” ở phía dưới.
Tờ giấy này được dán ở nơi Tô Tinh Thần sẽ mở tủ lạnh ra là trên mặt cửa, vị trí rất dễ thấy.
Tô Tinh Thần đi lên sửa soạn đồ ăn lập tức thấy ngay, duỗi tay lấy xuống đọc: “Hợp miệng là được rồi, ý, vậy còn mua đồ ăn là sao?”
Tô Tinh Thần rất vui vẻ, bay đến mở tủ lạnh ra xem thử chủ nhà vừa mua những gì: “Oa, thịt bò, tôm he(1)! Còn có sò tươi, đậu phụ nữa!”
Chủ nhà đúng là mua đồ ăn thật.
Nhưng mà lượng đồ ăn thế này….
Lượng đồ ăn thế này hai người ăn hai ngày không hết!
“Nhà giàu chính là như vậy sao?” Tô Tinh Thần vừa vui vừa buồn cười nói thầm, sau đó đóng cửa tủ lại, tiếp tục cúi đầu đọc lời nhắn của chủ nhà, vừa đọc liền ngây ngẩn cả người: “Ặc…”
Tô Tinh Thần xoa xoa trán, nghĩ thầm, chẳng lẽ sáng nay tờ giấy nhỏ kia của mình chưa đủ thẳng thắn, nên chủ nhà chưa get được mấy dòng từ chối sao.
Nếu là như vậy thì khó xử lắm.
Sáng nay Tô Tinh Thần từ chối ngài Du đây đã rất ngại rồi, rốt cuộc “ở chung nhà” lâu như vậy, nhận được sự tiếp nhận không hề khúc mắc của đối phương đã khiến tâm trạng cậu có sự hồi phục rất lớn.
Tô Tinh Thần nghĩ tới nghĩ lui, dưới dòng nhắn lại ghi số điện thoại của mình vào.
Xin chào ngài Du, đây là số điện thoại của tôi, nếu như anh có chuyện gì thì có thể gọi cho tôi, vả lại nguyên liệu nấu ăn anh mua tươi lắm, nhưng mà mua một lần quá nhiều, lần sau xin hãy để ý mua vừa cho một ngày ăn thôi.
Hai rưỡi chiều, Du Phong Hành ngủ một giấc ngủ trưa ngắn xong, tinh thần phấn chấn lên hẳn.
Trên khuôn mặt anh tuấn là tinh thần sáng láng, khác hẳn với sự u ám uể oải thường thấy mấy tháng trước.
Đây là điều đương nhiên, nhờ phúc của người thần bí mà gần đây Du Phong Hành luôn ăn ngon ngủ ngon, trạng thái làm việc cũng năng suất hơn hẳn.
Trước mắt chỉ có một chuyện duy nhất khiến hắn phiền lòng, hắn cũng đã học được cách khống chế cảm xúc, không bị những kẻ gọi là người thân không hề yêu mình ảnh hưởng.
Sếp Du chuẩn bị đi làm đi đến trước cửa tủ lạnh, cho rằng tờ giấy dán trên mặt tủ vẫn là mẩu giấy cũ mình bỏ lại trước khi đi ngủ, đường nét khuôn mặt cương nghị hơi trầm xuống.
Mãi tới khi nhìn thấy trên đó ghi một dãy số điện thoại đáng yêu, đôi mắt mới nhíu lại.
Sếp Du cẩn thận lấy tờ giấy xuống, lập tức móc di động, đưa dãy số quý báu thật vất vả mới lấy về tay được lưu vào danh bạ.
Tên lưu lại: S.
Du Phong Hành lập tức gửi cho vị thần bí S một tin nhắn: Xin chào, tôi là ngài Du, nhắc nhở của cậu tôi đã nhớ rõ.
Sau đó dừng lại một chút, tiếp tục nhanh tay gõ tạch tạch: Đồ trong tủ lạnh có ăn được không? Nếu như ăn được, có món nào cậu thích thì cứ nói cho tôi biết, đừng khách khí.
Liên tục hai tiếng rừ rừ truyền tin đến di động của Tô Tinh Thần, khiến Tô Tinh Thần đang ngủ trưa tỉnh lại.
Cậu cầm di động xem giờ, phát hiện lúc này mới hai rưỡi chiều, mặt trời bên ngoài còn đang nóng tới đáng sợ, bèn nằm xuống ôm giường định ngủ tiếp.
Nhưng mà Tô Tinh Thần sợ đám gà con trong chuồng bị cảm nắng, đành lồm cồm bò dậy, múc một thùng nước mát lạnh từ giếng lên, mà khi mang đến được chuồng gà thì đã đổi thành nhiệt độ bình thường.
Thời tiết đúng là quá nóng, thanh niên thành phố đã quen ngồi điều hòa có chút chịu không nổi mà quẹt trán.
Quay lại bên cạnh giếng nước đông ấm hạ mát tắm rửa.
“Thoải mái quá.” Tô Tinh Thần cảm thán vuốt vuốt mái tóc hơi dài, sau đó mặc một chiếc quần xà lỏn quay vào trong nhà, ngồi trên chiếc ghế tre mát rười rượi, vừa phẩy quạt vừa chơi di động.
Trong hộp thư đột nhiên xuất hiện hai tin nhắn do chủ nhà gửi tới, Tô Tinh Thần nhanh chóng mở chúng ra xem.
Sau đó hơi xấu hổ gửi tin phản hồi: Xin chào ngài Du, kỳ thật đồ ăn anh mua có thể ăn được. Chỉ do tôi cảm thấy như thế không tốt thôi.
Du Phong Hành vừa đến công ty, còn chưa kịp ngồi xuống hạ nhiệt đã nghe thấy chiếc di động kề sát dưới xương sườn rung lên một tiếng.
Hôm nay hắn đặc biệt mẫn cảm với tin nhắn điện thoại, lập tức móc di động ra đọc, ngay sau đó nghiêm túc gửi tin trả lời cho vị S da mặt mỏng kia: Nếu như cậu nói vậy, thế thì tôi ngày nào cũng đi ăn chực của cậu cũng là không tốt à?
**************
Chú thích:
(1) Tôm he: Là một họ tôm mang cành với tên khoa học là Penaeidae, có hình dáng thuôn dài, có màu vàng hoặc xanh nhạt, mắt xanh, thịt chắc, vị rất ngọt, thịt có nhiều dưỡng chất tốt cho cơ thể. Loài tôm này thường sinh sống ở các khu vực xung quanh các đảo, rặng đá,… Tôm he hơi giống tôm sú nên dễ bị nhầm, cô nào không phân biệt được có thể search google để tìm hiểu thêm hén.
Ốc đá xào ớt:
Cuộc sống ngoại trừ chuyện nạp tiền thì vẫn còn rất nhiều thứ phải cân nhắc, ví dụ như, cục cưng nhỏ của boss hẳn là biết lướt web nhỉ?
Nếu biết lướt web, rất có thể sẽ nhìn thấy đám người như ong vỡ tổ chỉ trích hắn không tốt.
Lúc này nếu cục cưng nhỏ hiểu lầm nhân phẩm của boss thì tệ rồi.
Trong đầu thư ký Bùi không ngừng suy diễn, nếu cục cưng nhỏ giống đám anh hùng bàn phím, không thèm tin tưởng boss, vậy thì loại cục cưng ngu ngốc này có giữ cũng vô dụng.
Thư ký Bùi bổ não một lượt xong, vậy mà lại sinh ra ý niệm đáng sợ, muốn khuyên boss chia tay.
“Tiếp tục điều tra rõ rồi nói.” Du Phong Hành không phải người dễ xúc động, chỉ là công kích trên mạng khiến tâm trạng hắn rất xấu: “Đúng rồi, quanh đây có chỗ nào có thể mua được nguyên liệu nấu ăn tươi ngon không?”
Thư ký Bùi: “Hở?”
Boss, ngài nhảy đề tài như vậy mà không sợ bị sóc hông à?
“Tôi hỏi chỗ nào có thể mua được nguyên liệu nấu ăn tươi ngon.” Du Phong Hành lặp lại.
Không biết có phải do ảo giác của thư ký Bùi hay không, anh ta đột nhiên cảm thấy vị boss đang hỏi mình bỗng dưng rất có kiên nhẫn.
“Cái này… tôi cũng không rõ lắm.” Thư ký Bùi sờ cằm: “Nhưng mà tôi có thể gọi điện hỏi mẹ xem thử.”
Du Phong Hành rũ mắt nhìn cấp dưới, tuy rằng im lặng không nói gì, nhưng biểu tình lại lộ ra chút chờ mong.
Dưới sự “điên cuồng ám chỉ” của sếp, thư ký Bùi lập tức gọi điện thoại cho mẹ, thành công nắm được top 10 chợ tốt trong phạm vi mười dặm xung quanh!
“Cảm ơn.” Du Phong Hành nắm được tư liệu về chợ bán thức ăn, chuẩn bị thừa dịp rảnh rỗi nghiên cứu đường đi một chút.
Lúc thư ký Bùi tự pha cà phê cho mình, bóng đèn trong đầu đột nhiên sáng lên, nghĩ tới chuyện gì đó: “Khụ khụ…”
Không phải chứ, sếp mới đó mà đã ở chung với cục cưng nhỏ ư?!
Mà Tô Tinh Thần bị thư ký Bùi “chửi mắng” giờ phút này đang hì hục nhổ hết đám cỏ dưới chân tường, dù sao cũng đã nhiều năm rồi không có ai trông coi, dọn dẹp rất khó khăn.
Tô Tinh Thần nhìn đôi găng tay bị cỏ nhuộm xanh, không khỏi lười biếng nghĩ, nếu có ai đó cắt giúp mình thì tốt rồi.
Dừng lại nghỉ ngơi một lát, chàng streamer đã nhiều ngày không lên mạng mở camera lên, gửi cho khán giả xem thành quả lao động của chính mình.
Khán giả nhìn thấy một mớ cỏ cây xếp chồng lên nhau, kích động gửi bình luận: “Có bán đống này không? Đây là cây gì thế? Thảo dược hả?”
Tô Tinh Thần: ……
Thì ra ấn tượng của các người đối với tôi là vậy sao!?
Thật đáng xấu hổ.
Tô Tinh Thần nghiêm mặt lắc đầu nói: “Không bán, mấy thứ này toàn là cỏ dại thôi.”
Phòng livestream gửi lại cho cậu một đống biểu cảm che mặt, cũng tặng cậu rất nhiều hoa: Vậy cậu đang làm gì thế?
Tô Tinh Thần lúc này mới nở nụ cười, nói: “Dọn dẹp mấy rãnh nước xung quanh nhà, chúng bị cỏ mọc lút hết rồi.” Nói xong còn đi tới nơi chưa được dọn dẹp, để cho mọi người nhìn thấy rõ chút: “Công trình khá lớn, có lẽ phải làm hết hai ba ngày.”
Tất chiêu nhãn tình đả cáp khâu: Chủ phòng ở đâu? Tôi có thể qua giúp cậu một tay nè? Cậu cho tôi ăn cho tôi ở là ok.
Một con cá béo: Tôi tôi tôi, tôi cũng có thể giúp cậu làm việc, bao ăn bao ở là được!
Phản hồi ở dưới lập tức đều biến thành nội dung như vậy!
Tô Tinh Thần không ngờ ảo tưởng vừa rồi của mình lại có thể trở thành sự thật chỉ sau một giây.
Thế nhưng cẩn thận tính toán phí tổn cùng tính cách, cảm giác không được tốt lắm.
Tô Tinh Thần bèn từ chối: “Cảm ơn mọi người, tôi vẫn nên tự làm thì hơn.”
Cậu còn đang ở giai đoạn nuôi gia đình, tạm thời không chống đỡ nổi dã tâm thuê người làm công.
Sau khi tắt livestream đi, ngôi sao trẻ mười chín tuổi với tương lai ngập tràn hy vọng giơ lưỡi hái, dùng sức gặt chém, mồ hôi tuôn rơi.
Tuy rằng lao động sẽ khiến cơ thể mệt mỏi, nhưng tâm tình lại được thư giãn hơn.
Tô Tinh Thần rất thích cảm giác sinh mệnh đang chảy này, nó giúp cậu kiên định, hiểu rõ mình không lãng phí thời gian trân quý.
Đám ốc đá hôm qua ngâm dao chẻ củi đã nhả bùn, giữa trưa hôm nay có thể biến thành một món ăn ngon trên bàn cơm.
Tô Tinh Thần đối mặt với nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy, nhẫn nhịn tới đỏ cả mặt cũng không nhịn được mà thả quả ớt trên tay vào nồi.
Xào ốc không bỏ ớt cay sao có thể gọi là ốc xào?
Cân nhắc đến việc chủ nhà không ăn được cay, vì vậy bỏ ít lại một chút.
Đưa đồ ăn cho chủ nhà xong, Tô Tinh Thần xúc một thìa lớn sốt tỏi ớt băm nhuyễn rải lên trên phần ốc đá xào của mình.
Ngon quá.
Hương vị ngửi thoáng qua đã khiến người ta cảm thấy thật hạnh phúc.
Kỹ thuật ăn ốc của Tô Tinh Thần rất tốt, chưa bao giờ phải dùng tăm xỉa thịt, chỉ cần dùng đũa gắp lên đưa vào miệng, bách hút bách trúng.
Mùi vị của thịt ốc quả nhiên rất ngon, cay đến mức ăn cũng thêm hăng hái.
Khiến cho Tô Tinh Thần bụng rỗng tuếch sau buổi làm việc ăn nhiều thêm nửa bát cơm.
Sau khi tan tầm, Du Phong Hành cầm trong tay danh sách top 10 chợ đầu mối, chọn cái tốt nhất lái xe đi vào.
Hắn nhìn đống nguyên liệu tươi ngon muôn màu muôn vẻ trước mặt, đứng hóa đá thật lâu, dường như không thể nào xuống tay nổi.
Mấy thứ này mua làm sao, mua nhiều hay ít, đều là vấn đề.
Du Phong Hành chau mày, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là gọi cho người ra yêu cầu kia hỏi một câu, đáng tiếc vừa nảy ra suy nghĩ này, hắn liền xụ mặt nhớ ra, mình không có số điện thoại của người đó.
Đại lão đã lâu không gặp loại chuyện chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giải quyết, lại vì không lưu số điện thoại mà phiền não.
Quả nhiên xin được số điện thoại cùng địa chỉ là chuyện lửa cháy sém vào lông mày.
Du Phong Hành nghĩ nghĩ, duỗi tay lấy thịt bò, tôm bự, sò tươi, cuối cùng ánh mắt dừng trên đậu phụ mềm mềm mịn mịn.
Món đầu tiên người thần bí nấu là đậu phụ nhỉ.
Du Phong Hành tới nay vẫn nhớ như in cảm giác mềm mịn kia.
Vì vậy cầm hai hộp đậu phụ, lòng nặng tâm sự quay về nhà.
Những nguyên liệu này bị hắn đơn giản mà cục súc nhét thẳng vào tủ lạnh, nước sông không phạm nước giếng với đồ của Tô Tinh Thần.
Du Phong Hành rất ít khi đi vào nhà bếp như có điều suy nghĩ nhìn phòng bếp của mình, lại không thể nhìn ra điểm nào khác thường.
Nếu như… Chỉ là nếu như thôi, hắn có thể nhìn thấy đối phương nấu ăn, vậy sẽ là hình ảnh như thế nào?
Du Phong Hành hơi tưởng tượng một chút, lại bị hình ảnh trong đầu mình dọa cho nhíu mày, bởi vì hắn vừa tưởng tượng một thanh niên trẻ tuổi mặc tạp dề đứng trong phòng bếp rửa chén, mà cái thanh niên kia vậy mà mọc ra khuôn mặt của Tô Tinh Thần.
Đúng vậy, Du Phong Hành vẫn còn nhớ đứa em trai mà mình vô tình gặp được ở nhà họ Hàn vào một tháng trước.
Thế nhưng hắn biết rõ, người nấu cơm cho hắn ăn không thể là Tô Tinh Thần được, sở dĩ liên tưởng đến Tô Tinh Thần là vì hai người kia đều mang đến cảm giác giống nhau cho hắn.
Trẻ tuổi, đơn thuần, làm việc tốt không cần báo đáp.
Nói khó nghe chút thì khá là ngốc.
Lỡ may gặp phải người xấu thì chỉ có nước khóc nhè.
Tổng giám đốc Du loạn cào cào nghĩ, nếu như là em trai mình, vậy thì chuyện này dễ giải quyết rồi, phải để cho mấy người như vậy bị bọn xấu ăn hiếp mấy lần, vậy mới biết được con người hiểm ác đến mức nào.
Nhưng nếu người bí ẩn cũng dễ bị lừa như vậy, trong lòng Du Phong Hành cũng không dễ chịu chút nào.
Ngài Du lo lắng thay cho Tô Tinh Thần mở bữa trưa ngày hôm nay ra.
Phát hiện bên trong không có tờ giấy nhỏ, nhất thời vỗ sau ót mình một cái: “…” Sáng nay lúc rời đi, hắn quên để lại lời nhắn cho Tô Tinh Thần rồi.
Mà đến bây giờ đối phương cũng không nhắn gì cho hắn.
Sếp Du rầu rĩ mà nghĩ, chẳng phải chúng ta là bạn bè tốt sao?
Du Phong Hành ôm tâm trạng không tốt lắm nhìn đống đồ ăn trên bàn, vẫn là một đĩa trái cây như hôm trước, đôi lúc sẽ có bát canh thanh đạm.
Nhưng hôm nay không có canh, chỉ có một đĩa thức ăn mới toanh.
Du Phong Hành biết loài động vật có vẻ ngoài xấu xí này là ốc, chỉ không biết là ốc loại nào, hắn rất hứng thú gắp lên một con đặt vào trong miệng ra sức hút… Thịt ốc không ra được, lại dùng sức hút tiếp… Thịt ốc vẫn không ra.
Trải qua nhiều lần thử không có kết quả, sếp Du buông đôi đũa, rửa sạch tay quay lại lấy tăm xỉa.
Hương vị thơm ngon nồng nàn.
Sau khi ăn xong lập tức để lại mẩu giấy cho người thần bí: Đồ ăn ngon lắm, rất hợp miệng tôi, tủ lạnh cậu cứ dùng tự nhiên, đừng khách khí, để lại số điện thoại với địa chỉ cho tôi đi.
Nhớ tới đối phương ký một chữ S, Du Phong Hành cũng rất hào hứng mà để lại hai chữ “Ngài Du” ở phía dưới.
Tờ giấy này được dán ở nơi Tô Tinh Thần sẽ mở tủ lạnh ra là trên mặt cửa, vị trí rất dễ thấy.
Tô Tinh Thần đi lên sửa soạn đồ ăn lập tức thấy ngay, duỗi tay lấy xuống đọc: “Hợp miệng là được rồi, ý, vậy còn mua đồ ăn là sao?”
Tô Tinh Thần rất vui vẻ, bay đến mở tủ lạnh ra xem thử chủ nhà vừa mua những gì: “Oa, thịt bò, tôm he(1)! Còn có sò tươi, đậu phụ nữa!”
Chủ nhà đúng là mua đồ ăn thật.
Nhưng mà lượng đồ ăn thế này….
Lượng đồ ăn thế này hai người ăn hai ngày không hết!
“Nhà giàu chính là như vậy sao?” Tô Tinh Thần vừa vui vừa buồn cười nói thầm, sau đó đóng cửa tủ lại, tiếp tục cúi đầu đọc lời nhắn của chủ nhà, vừa đọc liền ngây ngẩn cả người: “Ặc…”
Tô Tinh Thần xoa xoa trán, nghĩ thầm, chẳng lẽ sáng nay tờ giấy nhỏ kia của mình chưa đủ thẳng thắn, nên chủ nhà chưa get được mấy dòng từ chối sao.
Nếu là như vậy thì khó xử lắm.
Sáng nay Tô Tinh Thần từ chối ngài Du đây đã rất ngại rồi, rốt cuộc “ở chung nhà” lâu như vậy, nhận được sự tiếp nhận không hề khúc mắc của đối phương đã khiến tâm trạng cậu có sự hồi phục rất lớn.
Tô Tinh Thần nghĩ tới nghĩ lui, dưới dòng nhắn lại ghi số điện thoại của mình vào.
Xin chào ngài Du, đây là số điện thoại của tôi, nếu như anh có chuyện gì thì có thể gọi cho tôi, vả lại nguyên liệu nấu ăn anh mua tươi lắm, nhưng mà mua một lần quá nhiều, lần sau xin hãy để ý mua vừa cho một ngày ăn thôi.
Hai rưỡi chiều, Du Phong Hành ngủ một giấc ngủ trưa ngắn xong, tinh thần phấn chấn lên hẳn.
Trên khuôn mặt anh tuấn là tinh thần sáng láng, khác hẳn với sự u ám uể oải thường thấy mấy tháng trước.
Đây là điều đương nhiên, nhờ phúc của người thần bí mà gần đây Du Phong Hành luôn ăn ngon ngủ ngon, trạng thái làm việc cũng năng suất hơn hẳn.
Trước mắt chỉ có một chuyện duy nhất khiến hắn phiền lòng, hắn cũng đã học được cách khống chế cảm xúc, không bị những kẻ gọi là người thân không hề yêu mình ảnh hưởng.
Sếp Du chuẩn bị đi làm đi đến trước cửa tủ lạnh, cho rằng tờ giấy dán trên mặt tủ vẫn là mẩu giấy cũ mình bỏ lại trước khi đi ngủ, đường nét khuôn mặt cương nghị hơi trầm xuống.
Mãi tới khi nhìn thấy trên đó ghi một dãy số điện thoại đáng yêu, đôi mắt mới nhíu lại.
Sếp Du cẩn thận lấy tờ giấy xuống, lập tức móc di động, đưa dãy số quý báu thật vất vả mới lấy về tay được lưu vào danh bạ.
Tên lưu lại: S.
Du Phong Hành lập tức gửi cho vị thần bí S một tin nhắn: Xin chào, tôi là ngài Du, nhắc nhở của cậu tôi đã nhớ rõ.
Sau đó dừng lại một chút, tiếp tục nhanh tay gõ tạch tạch: Đồ trong tủ lạnh có ăn được không? Nếu như ăn được, có món nào cậu thích thì cứ nói cho tôi biết, đừng khách khí.
Liên tục hai tiếng rừ rừ truyền tin đến di động của Tô Tinh Thần, khiến Tô Tinh Thần đang ngủ trưa tỉnh lại.
Cậu cầm di động xem giờ, phát hiện lúc này mới hai rưỡi chiều, mặt trời bên ngoài còn đang nóng tới đáng sợ, bèn nằm xuống ôm giường định ngủ tiếp.
Nhưng mà Tô Tinh Thần sợ đám gà con trong chuồng bị cảm nắng, đành lồm cồm bò dậy, múc một thùng nước mát lạnh từ giếng lên, mà khi mang đến được chuồng gà thì đã đổi thành nhiệt độ bình thường.
Thời tiết đúng là quá nóng, thanh niên thành phố đã quen ngồi điều hòa có chút chịu không nổi mà quẹt trán.
Quay lại bên cạnh giếng nước đông ấm hạ mát tắm rửa.
“Thoải mái quá.” Tô Tinh Thần cảm thán vuốt vuốt mái tóc hơi dài, sau đó mặc một chiếc quần xà lỏn quay vào trong nhà, ngồi trên chiếc ghế tre mát rười rượi, vừa phẩy quạt vừa chơi di động.
Trong hộp thư đột nhiên xuất hiện hai tin nhắn do chủ nhà gửi tới, Tô Tinh Thần nhanh chóng mở chúng ra xem.
Sau đó hơi xấu hổ gửi tin phản hồi: Xin chào ngài Du, kỳ thật đồ ăn anh mua có thể ăn được. Chỉ do tôi cảm thấy như thế không tốt thôi.
Du Phong Hành vừa đến công ty, còn chưa kịp ngồi xuống hạ nhiệt đã nghe thấy chiếc di động kề sát dưới xương sườn rung lên một tiếng.
Hôm nay hắn đặc biệt mẫn cảm với tin nhắn điện thoại, lập tức móc di động ra đọc, ngay sau đó nghiêm túc gửi tin trả lời cho vị S da mặt mỏng kia: Nếu như cậu nói vậy, thế thì tôi ngày nào cũng đi ăn chực của cậu cũng là không tốt à?
**************
Chú thích:
(1) Tôm he: Là một họ tôm mang cành với tên khoa học là Penaeidae, có hình dáng thuôn dài, có màu vàng hoặc xanh nhạt, mắt xanh, thịt chắc, vị rất ngọt, thịt có nhiều dưỡng chất tốt cho cơ thể. Loài tôm này thường sinh sống ở các khu vực xung quanh các đảo, rặng đá,… Tôm he hơi giống tôm sú nên dễ bị nhầm, cô nào không phân biệt được có thể search google để tìm hiểu thêm hén.
Ốc đá xào ớt: