11.
"Thật ra cũng có thể gọi là uy hiếp. Tôi nói với hắn, nếu như hắn từ chối em, tôi có thể trợ cấp cho hắn ăn học. Cuối cùng, giữa tiền đồ và em, hắn đã chọn tiền đồ của mình."
Thế mà còn có một màn như vậy cơ đấy.
"Bây giờ em đang trách tôi có phải không? Trách tôi làm hỏng một đoạn nhân duyên của em?"
Anh chậm rãi đi tới bên cạnh tôi, trong mắt hiện rõ ý cười giảo hoạt, tôi hốt hoảng lùi lại phía sau.
Không cẩn thận va vào cái kệ ở sau lưng, tôi loạng choạng làm rơi túi đồ, nó lại một lần nữa bị văng ra tung tóe trên sàn nhà.
Chiếc hộp nhỏ đặc biệt bắt mắt kia lại lọt vào tầm mắt của đối phương.
Tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt thâm thúy và sâu thẳm của anh ấy...
Chết tiệt, sao tim tôi lại đập nhanh như vậy chứ...
Sợ anh sẽ nghe thấy nhịp tim đang rối loạn của mình, tôi buột miệng thốt lên: "Anh cần cái này không, em cho đấy."
Lời nói rơi vào bên tai, sự xấu hổ lan tràn, bầu không khí im lặng đến đáng sợ.
Một giây, hai giây,...
Anh ung dung nhàn nhã cầm lấy cái hộp như củ khoai lang nóng phỏng tay kia, đi về phía tôi: "Nếu như em đã thành tâm như vậy, vậy thì cũng phải thử xem hiệu quả của nó thế nào chứ, em nói xem có đúng không?"
"..."
"Hửm?"
Từ nhịp tim đập loạn cho tới bầu không khí yên tĩnh đến rợn người, tôi đều cảm giác được rất rõ ràng.
"Em... em không có hứng thú..."
Tôi nhịn xuống cảm giác muốn ho khan, nhìn về phía anh.
Một lúc lâu sau, màn tra hỏi này rốt cuộc mới kết thúc, anh chuyển đề tài: "Muộn rồi, em đi ngủ sớm đi."
Sau đó bước ra khỏi nhà.
Nhân tiện, còn lấy đi cái hộp nhỏ kia nữa.
Nhìn cửa được đóng lại, tôi có chút thất vọng.
Tôi thực sự khinh bỉ bản thân mình quá.
Sáng sớm hôm sau, tôi đang định đi làm, thế nhưng lúc xuống dưới lầu lại đụng phải Dư Dịch Dương đang chuẩn bị dọn đi.
Khi nhìn thấy tôi, hắn ta tức giận trừng mắt lên, "Tôi có lòng tốt khuyên nhủ cô, thế mà cô không những không nghe lời, còn bảo anh ta đuổi tôi đi nữa. Lâm Thiển, cô ác nó vừa thôi!"
Tên điên này.
Nói chuyện chẳng có đầu có cuối gì cả, tôi nghe mà lười hiểu.
Tôi không thèm phản ứng hắn ta, quay người bỏ đi luôn.
Cuối tuần, tôi tự thưởng cho mình một bữa dạo phố mua sắm, lúc tôi và Diêu Tiêu đang chọn quần áo ở trung tâm thương mại, thật trùng hợp là Từ Mộng Dao với Phó Lâm đều ở đây. Hai người này như thể luôn thích bới lông tìm vết tôi, khi tôi chỉ nhìn ngắm bộ quần áo mà không có ý định mua nó, họ lập tức đi tới khịa tôi vài câu.
"Không có tiền thì đừng vào đây chứ." Từ Mộng Dao chế nhạo tôi.
Phó Lâm cũng nói theo, "Lâm Thiển này, tôi nghe nói Kỷ Tư Minh đã có vị hôn thê rồi đấy, cô ấy là thiên kim tiểu thư của Lam gia nha! Ây da, cô cũng lớn rồi, đừng cố gắng tranh giành muốn gả vào nhà giàu làm gì!"
Hai người bọn họ, câu sau còn khó nghe hơn câu trước, cứ liến thoắng còn hơn cái máy hát, Diêu Tiêu nhịn không được hùng hổ xắn tay áo muốn đi lên combat với bọn họ.
Tôi bất lực kéo cô ấy ra khỏi cửa hàng.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là, ngay tại lúc ấy, tôi lại gặp được Kỷ Tư Minh. Hơn nữa anh ấy còn đang đi cùng Lam Tâm Nhã nữa.
Hai người họ xuất hiện cùng lúc, như thể họ đang đi với nhau vậy.
Chắc chắn là đám người Phó Lâm sẽ càng cười nhạo tôi nhiều hơn, Kỷ Tư Minh đi tới trước mặt tôi hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Nhìn thấy Từ Mộng Dao, Phó Lâm và một đám chị em của bọn họ, anh ấy đoán: "Họ bắt nạt em?"
Anh ấy giơ tay lên muốn xoa đầu tôi, nhưng tôi lại cúi đầu tránh đi.
Mặt anh ấy lập tức đanh lại.
Phó Lâm tiến lên hỏi: "Anh Kỷ, tôi nghe nói vị hôn thê của anh là thiên kim nhà họ Lam, hai người định bao giờ cưới?"
Kỷ Tư Minh chưa kịp nói gì, Lam Tâm Nhã đã vô cùng ngạc nhiên thốt lên: "Cô nói cái gì vậy? Kỷ Tư Minh, em thành vị hôn thê của anh từ bao giờ vậy?"
Lúc này, Từ Mộng Dao với Phó Lâm mới nhìn thấy cô ấy, sững sờ nói: "Cô là Lam Tâm Nhã?"
Lam Tâm Nhã cười nhạo một tiếng, sau đó mỉa mai nhìn bọn họ: "Mấy người là cái thá gì mà dám đi tung tin đồn khắp nơi như vậy?"
"Nhưng mọi người đều nói như vậy mà, sao cô lại bảo đó là tin đồn..."
Mọi người đều nói như vậy?
Kỷ Tư Minh sững sờ, như thể rất ngạc nhiên.
Như hiểu ra được chuyện gì, anh ấy đột nhiên cảm thấy khó chịu.
"Đi theo tôi."
Anh bất ngờ kéo tôi bỏ đi.
Diêu Tiêu thấy thế liền sốt ruột muốn đuổi theo sau, nhưng lại bị Lam Tâm Nhã giữ chặt lại: "Nào nào, chỉ là vợ chồng son giận dỗi nhau mà thôi."
Cô nàng nhìn sang Lam Tâm Nhã: "Cô thực sự không phải vị hôn thê của Kỷ tổng sao?"
Lam Tâm Nhã bật cười: "Đương nhiên là không phải!"
...
"Anh muốn làm gì vậy?"
"Giải thích với em."
Hả?
"Trước đây anh đã nói dối em, thực tế là Tâm Nhã có người mình thích rồi. Anh với cô ấy không hề có mối quan hệ kia, bởi vì bọn anh có quan hệ huyết thống với nhau. Mẹ anh và mẹ cô ấy là chị em họ."
Lượng thông tin quá lớn khiến tôi có chút bối rối: "Vậy trước đây..."
"Trước kia anh và cô ấy cá cược với nhau, nếu ai có người yêu trước thì lần hợp tác lần này sẽ phải chia cho đối phương 10% lợi nhuận."
"..."
Thì ra hôm đó khi Lam Tâm Nhã nghe tin tôi "mang thai", cô ấy có biểu cảm xấu như vậy là bởi vì biết mình phải mất tiền rồi?
Đúng là trò hề mà, coi tôi là công cụ sao.
"Sếp, anh đừng nói chuyện với em nữa."
Tôi không thèm nói gì nữa, quay người rời đi luôn.
Anh ấy đứng đằng sau hô to: "Nhưng mà vẫn còn có lý do chính khác!"
Anh ấy nhìn tôi bằng đôi mắt trong trẻo đó, "Bảy năm nay, anh đã tưởng tượng vô số lần cái viễn cảnh kia, muốn nói một câu trang trọng nhất với em, nhưng anh chưa từng nghĩ tới nó sẽ nói vào hôm nay, ở trung tâm thương mại và còn trong tình cảnh như thế này."
Anh ấy hơi khó chịu khi nói lời này.
Bạn đoán xem anh ấy muốn nói gì.
Chẳng lẽ như lời Dư Dịch Dương nói, anh ấy thích tôi?
Nhưng đó lại là sự thật.
"Anh thích em."
Tiếng nói của anh trùng lặp với tiếng nói trong lòng của tôi ngay lúc ấy, tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt xúc động của anh.
Tôi chỉ cảm thấy nhịp tim mình đang gia tốc, hơi thở tôi trở nên nặng nề, máu tôi như đang chảy ngược lại.
Kỷ Tư Minh nói anh ấy thích tôi.
Chúng tôi quen nhau từng ấy năm như vậy, thực ra tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện anh ấy sẽ thích tôi, tôi cũng không dám mong chờ vào điều đó.
Nhưng bây giờ, anh ấy, anh ấy lại đang thực sự thẳng thắn nói rằng anh ấy thích tôi...
Tôi nhìn chằm chằm anh khiến Kỷ Tư Minh có chút bối rối: "Anh biết nếu anh nói ra thì sẽ khiến em sợ hãi, Lâm Thiển, anh đã cố tình che giấu nó từ rất lâu rồi, anh biết là mình suy nghĩ thiển cận, anh không nghĩ là vì sai lầm của mình mà khiến em phải chịu nhiều chế giễu đến như vậy, là anh sai."
"Anh nói anh thích em?" Đôi mắt tôi sáng lên nhìn anh ấy.
Anh hơi sững người một lúc, từ ánh mắt của anh ấy, tôi có thể cảm nhận được anh ấy đang rất vui vẻ. Anh bước tới bên cạnh tôi, ngập ngừng chạm vào người tôi, tôi cũng không trốn tránh hết lần này tới lần khác nữa.
"Thật ra vào đêm hôm liên hoan cuối cấp, anh đã thích em rồi."
Thích từ năm cấp ba?
"Nhưng lúc đó em chưa gặp anh mà."
"Ừm, nhưng anh đã gặp em rồi."
12.
Tôi chợt nhớ ra là mình đã bỏ quên Diêu Tiêu ở kia, cho nên liền kéo theo Kỷ Tư Minh quay lại tìm cô nàng, nhưng tôi lại không nhìn thấy bóng dáng của nhỏ này ở đâu gần đấy cả.
Tôi định gọi cho Diêu Tiêu, nhưng lại phát hiện ra cô nàng đã nhắn cho tôi một tin WeChat hơn 10 phút trước, nói là đang đi mua sắm với Lam Tâm Nhã.
“…”
“Hôm nay đi thị sát nhân viên trong trung tâm thương mại, nếu bạn của em đã đi rồi, vậy thì em ở lại đây với tôi đi.”
“… Sếp, ý định dụ dỗ nhân viên tăng ca của anh quá rõ ràng rồi đấy.”
“Không phải đã rõ từ lâu lắm rồi sao, nhiều năm như vậy, anh phải vắt óc suy nghĩ ra rất nhiều cách để được ở một mình với em đấy.”
“…?”
Đó là lý do mà nhiều năm qua tôi luôn phải tăng cả hả?
“Gói hết quần áo vừa rồi phu nhân nhìn thấy trong cửa hàng này đi.”
Kỷ Tư Minh đột nhiên nói với nhân viên bán hàng, nhân viên bán hàng kinh ngạc, mất một lúc cũng chưa thể phản ứng lại được, nhưng họ cũng đã nghe thấy một màn náo loạn vừa rồi.
Kỷ tổng thực sự có vị hôn thê? Lại còn là vị trước mắt này?
Tôi sửng sốt: “Anh làm gì vậy?”
“Dỗ em nguôi giận.”
… Vâng, thật là một câu trả lời cảm lạnh.
Sau đó, Kỷ Tư Minh như bị cái gì đó k1ch thích, ở mỗi cửa hàng tôi đi qua, bất cứ cái gì tôi nhìn một lần hoặc chạm vào nó một lần, anh ấy đều yêu cầu đóng gói rồi gửi tới nhà của anh ấy.
Có ngăn cản cũng vô dụng, cuối cùng tôi cũng phải nhận hết cái đống đó, dù sao thì anh ấy thiếu gì chứ tiền thì nhất định không thiếu.
Sau khi đỗ xe xong, anh ấy xuống xe rồi khóa cửa lại: “Em định làm gì tiếp theo, mời anh vào ngồi có được không?”
Đèn đường bên ngoài hơi mờ, ánh đèn chiếu vào trên khuôn mặt nửa sáng nửa tối của anh, ánh mắt anh vừa dịu dàng vừa nóng bỏng: “Đã muộn rồi, anh nên về nghỉ sớm đi.”
“Mới có tám giờ, chưa muộn.”
“…”
“Thiển Thiển thật nhẫn tâm…”
Biết là anh ấy giả vờ, nhưng tôi vẫn không khống chế được mà mềm lòng.
Nhịn một lát, tôi đột nhiên tiến tới gần, muốn hôn má anh ấy một cái, nhưng không ngờ đầu anh ấy lại nghiêng qua, một nụ hôn rơi xuống môi tôi.
Tôi hơi run lên, eo bị cánh tay anh ấy ôm tới gắt gao, tim đập loạn nhịn.
Tôi nhẹ nhéo vào cánh tay anh ấy một cái, trong không gian hạn hẹp này, bầu không khí dần trở nên mơ hồ, nhiệt độ cơ thể của cả hai tăng cao, tôi cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Ngay lúc này, đột nhiên mẹ tôi từ đâu xuất hiện.
Sao bà ấy biết chọn thời điểm thế không biết?
Tôi với Kỷ Tư Minh giống như hai đứa học sinh cấp ba bị phụ huynh bắt gặp yêu sớm, ngoan ngoãn đi theo bà lên nhà.
Mẹ tôi cũng không hỏi gì nhiều, bà ấy chỉ hỏi chúng tôi đã ăn cơm chưa.
Sau khi trả lời là ăn rồi, bà ấy lại hỏi Kỷ Tư Minh xem dạo này mẹ Kỷ có khỏe không, Kỷ Tư Minh kể mẹ anh ấy đang đi du lịch.
Sau đó, mẹ tôi lại hỏi nhân viên công ty làm việc có ổn không.
Tôi nhịn không được liếc bà: “Mẹ, mẹ cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo tam quốc nữa.”
Tôi hiểu mẹ tôi quá mà.
“Vậy mẹ nói thẳng nhé.” Bà ấy nhìn Kỷ Tư Minh, “Bao giờ các con định kết hôn?”
Tôi lo lắng trong lòng, vội vàng xen vào: “Mẹ, mẹ gấp thế làm gì?”
Mẹ tôi lườm tôi: “Im lặng, mẹ hỏi thằng bé, có hỏi con đâu.”
“…”
“Thưa dì, bọn cháu đang hẹn hò với nhau, dì đừng lo lắng quá nhiều, về phần bao giờ kết hôn…” Anh nhìn tôi, “Cháu cũng rất muốn làm nhanh, nhưng cháu tôn trọng mong muốn của Thiển Thiển.”
Chuyện gì đang xảy ra thế này, tim tôi lại đập loạn xạ rồi.
Đợi tới lúc hoàn hồn, mẹ tôi đã rời đi, trong nhà chỉ còn có hai chúng tôi.
“Đợi anh cầu hôn thành công, anh sẽ thông báo lại cho chú dì biết nhé?”
Cầu hôn?
Tiến độ nhanh như vậy sao, hôm nay mới là ngày đầu tiên chúng tôi hẹn hò mà.
“Nhanh một chút có được không, anh đợi em lâu lắm rồi, Thiển Thiển.”
Tôi hơi sốc: “Sao anh biết em đang nghĩ gì?”
Kỷ Tư Minh nhìn vào mắt tôi: “Suy nghĩ của em đều viết hết lên mặt kìa, rất khó đoán sao?”
Ok, được rồi.
“Tiếp tục chứ?”
“… Anh nên về rồi.”
“Ban nãy bị mẹ em cắt ngang, em phải bù lại.”
…
Sau khi “bù” lại một lúc lâu, tôi bị anh ấy hôn tới mức chảy cả nước mắt, môi sung lên: “Anh nên… về đi chứ?”
“Quả nhiên chỉ có khi say rượu em mới dễ lừa.”
Anh thở dài, lại ôm tôi vào trong ngực, cọ trán vào hõm vai tôi: “Em biết không, anh đợi em bảy năm rồi, hôm nay mới có thể quang minh chính đại ôm em.”
Hơi thở phả vào làn da tr@n trụi của tôi, có chút ngứa ngáy, không khỏi run lên.
“Ừm, em biết rồi, anh đi về đi.”
“…”
…
Mãi sau này tôi mới biết được, năm đó, Kỷ Tư Minh thỉnh thoảng sẽ ngồi xe đón Dư Dịch Dương tới trường nhìn một chút.
Khi Dư Dịch Dương ra cổng trường, ngẫu nhiên anh sẽ nhìn thấy tôi.
Dường như việc đó đã trở thành thói quen của anh.
…
Vào hôm thi đại học xong, anh ấy bảo tài xế đi đưa ô cho tôi.
Chỉ là sau đó, anh ấy được bổ nhiệm vào công ty làm, công việc lẫn gia đình có áp lực rất lớn, anh ấy phải gồng mình gánh vác tất cả, anh ấy không thể phân tâm vào việc khác, đánh đổi rất nhiều thứ, cuối cùng lặng lẽ không một tiếng động ra nước ngoài du học.
Những năm tháng học tập ở nước ngoài, anh ấy vẫn âm thầm quan tâm tới tôi, đôi ba lần hỏi thăm về tôi, chỉ sợ tôi sẽ yêu người khác trước khi anh ấy về.
Sau đó, là khoảng thời gian chúng tôi gặp nhau.
Cuộc gặp gỡ mà tôi cho là tình cờ đó, thực chất là nó đã được anh ấy lên kế hoạch từ rất lâu rồi.
…
Dạo gần đây, mẹ của tôi và mẹ của Kỷ Tư Minh thường xuyên dắt tay nhau đi mua sắm, họ còn đã nghĩ xong tên của đứa bé mặc dù chả có đứa bé nào ở đây cả.
Tôi bất lực không buồn giải thích nữa.
“Xem ra không thể không cho bọn họ sớm ôm cháu nội cháu ngoại được. Em phải cố gắng nhiều hơn đấy.”
Kỷ Tư Minh ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt nóng bỏng.
“... Còn không phải do anh đi suốt à?”
Anh nhướng mày, bước từng bước tới gần, kéo người bạn đời đang định lảng đi của mình ôm vào trong ngực, hít một hơi thật sâu.
“Tối nay về với em nhé."
(End)