Ngồi vào bàn, anh Vương vừa gọi món vừa quay sang nhìn Tô Hoan Trạch, để ý thấy cậu ta không dị nghị gì mới tiếp tục, anh ta gọi tầm tám món thì chắc mẩm đã đủ rồi nên hỏi Tiết Diệc Sâm: "Tiết tiểu ca, cậu có muốn uống chút rượu không?"
"Dạ? Anh Vương muốn uống rượu ạ?" Tiết Diệc Sâm đang cắm mắt vào điện thoại di động, nghe anh Vương hỏi vậy thì giật mình.
"Anh không uống được, anh còn phải lái xe nữa, nhưng mà anh thích nhìn người khác uống rượu, cậu với cậu hai có thể uống."
Thói quen xấu gì vậy trời?
"Gọi nước có ga là được rồi, em với Tô Hoan Trạch còn đang tuổi ăn tuổi lớn, lỡ đâu ảnh hưởng xấu tới sức khỏe thì sao."
"Lớn kiểu gì mà lớn được nữa, hai đứa muốn cao chọc trời luôn hay sao? Uống chút xíu thôi cũng được." Anh ta nói xong thì gọi hai chai rượu.
Tiết Diệc Sâm thầm nghĩ mình còn đang nhờ người ta giúp đỡ, không nể mặt cũng không được hay cho lắm, bỏ điện thoại xuống tán gẫu với hai người bọn họ, nhưng rồi chỉ có cậu và anh Vương anh hỏi tôi đáp, Tô Hoan Trạch ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe.
Các món ăn lần lượt được bưng lên, còn có cả hai chai rượu vang hương trái cây, tính ra anh Vương cũng nghĩ cho mấy đứa nhỏ này quá nhỉ, Tiết Diệc Sâm bó tay.
Chầu cơm này, Tiết Diệc Sâm từ tốn ăn xong trong sự ngỡ ngàng của anh Vương.
Anh Vương nhận ra những loại rượu trái cây này không hề có lực sát thương đối với Tiết Diệc Sâm, cậu uống như uống nước giải khát, vì thế anh Vương lục tục gọi thêm đủ loại bia, rượu khác, cuối cùng còn để Tiết Diệc Sâm uống rượu trắng.
Khi cậu uống hết đống này, anh Vương không khỏi đỡ trán, bày ra dáng vẻ mặt không tài nào tin nổi: "Cậu không say thật hả?"
"Không, nhưng mà em sẽ đi vệ sinh suốt thôi, bây giờ bụng em hơi sình lên rồi này, để em ăn chút gì đó đã."Tiết Diệc Sâm nói xong thì bắt đầu gắp thức ăn, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn điện thoại di động xem thử bọn Tháng Hai Đen Tối có liên lạc với cậu hay không.
Nếu hệ thống không xuất hiện, cậu sẽ đi theo bước chân của Tiết đến từ tương lai, không thể nào gặp được những người này mà chỉ gặp phải một đám học sinh lưu manh và đến quán bar làm việc, có thể làm bartender và được hoan nghênh đến mức đó, nói không chừng có liên quan đến chuyện này.
Từ nhỏ đến giờ thể chất của cậu vẫn luôn tốt như vậy, khi ấy còn ở cạnh bà nội cậu vẫn hay lén uống rượu, lúc bé còn thấy choáng váng chứ đến khi trưởng thành rồi chẳng thấm vào đâu.
Anh Vương lo ngại việc Tiết Diệc Sâm vẫn còn đang đi học nên không chuốc rượu nặng tay, nhưng mới nhiêu đây cậu vẫn thấy chưa đủ đô, cậu vẫn có thể ứng phó được.
Tô Hoan Trạch nghiêng đầu nhìn cậu, khuôn mặt cậu ta ửng đỏ, rõ ràng cậu ta chỉ uống mấy ngụm rượu trái cây nhưng vẻ mặt trở nên ngờ nghệch hơn nhiều, cậu ta nhìn Tiết Diệc Sâm bằng ánh mắt ngây dại.
Tiết Diệc Sâm chỉ tay về phía Tô Hoan Trạch, hỏi anh Vương: "Cậu ta say rồi ạ?"
"Không đời nào cậu ấy thừa nhận mình say đâu." Anh Vương vừa nói vừa cười ha hả, điệu cười không khác gì mẹ mìn, hiển nhiên vì tâm lý đùa dai nên muốn thấy bộ dáng uống say của hai đứa nhỏ.
Tiết Diệc Sâm gật đầu, cơm nước no nê rồi thì đứng dậy đi tính tiền.
Lúc đi xuống lầu, Tô Hoan Trạch đi tụt lại phía sau Tiết Diệc Sâm, cậu còn đang tán gẫu với anh Vương thì cảm giác được người đằng sau mình loạng choạng, suýt chút nữa đã đụng ngã cậu rồi, may là cậu nhanh tay chụp được lan can.
Vốn dĩ Tô Hoan Trạch đã rất cao, lúc này còn đứng cao hơn cậu một bậc thang, cậu ta vô thức đưa tay ra ôm eo cậu, đầu còn cọ vào đỉnh đầu của Tiết Diệc Sâm khiến cậu cảm thấy bất lực.
Cái cậu trai to con này chẳng có tương lai gì cả, chỉ một chai rượu trái cây mà đã hạ gục được cậu ta.
Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xoay người đỡ Tô Hoan Trạch, hai người đỡ nhau ra ngoài.
Đến trước xe anh Vương, Tô Hoan Trạch ôm eo cậu không chịu buông ra, tưởng chừng muốn vác cậu lên xe.
"Về nhà thôi nào..." Tô Hoan Trạch lèm bèm, giọng nói khàn khàn chữ được chữ mất.
"Cậu về đi, tôi phải đến căn nhà vừa thuê dọn dẹp trước để chuyển qua cho dễ."
"Không chịu đâu mà, về nhà với tôi đi..."
"Được rồi được rồi, đã muộn lắm rồi đó, cậu mau về đi."
"Sao cậu không chịu nghe lời chút nào vậy?" Nói đoạn, cậu ta nổi cáu.
"Tại sao tôi phải nghe lời cậu chứ?"
"Sớm muộn gì cậu cũng phải nghe lời tôi thôi." Tô Hoan Trạch nói xong thì thả cậu ra, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, trông cũng ra gì và này nọ lắm.
Sau đó Tô Hoan Trạch quay người leo lên xe, nhưng cậu ta đã đánh giá thấp chiều cao của mình rồi, đầu cậu ta đập cái "bốp" vào khung xe.
Tiết Diệc Sâm thò người nhìn vào trong xe, thấy Tô Hoan Trạch đang ngồi ôm đầu trên ghế lái phụ.
Cậu không nhịn được bật cười, sợ Tô Hoan Trạch quê độ sẽ cáu bẳn nên cậu vội quay người sang chỗ khác, nói "tạm biệt" rồi về căn nhà mình vừa mới thuê.
Anh Vương nhìn Tiết Diệc Sâm rời đi rồi mới nói với Tô Hoan Trạch: "Cậu hai, cái chuyện cậu bảo tôi để ý kia ấy, cô gái kia không tham gia nên được thả luôn rồi, còn cái tên giả mạo Tiết tiểu ca cũng không bị phạt nặng, tôi chỉ có thể để hắn ta bị giam bao nhiêu lâu thì hay chừng ấy, cứ nhốt lại đó rồi tính tiếp vậy.
Nhưng mà tôi đến trường của hắn rồi, hắn đã bị đuổi học."
"À..." Tô Hoan Trạch vẫn đang xoa đầu, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, lúc nãy bị đụng rất mạnh nên giờ đầu cậu ta còn ong ong đây này.
"Tên Nguyệt Phong kia cũng chỉ bị giam giữ ngày đổ lại thôi, cũng không phải chuyện to tát gì nên không thể nào để hắn ta trả đủ."
"Vậy đánh gãy chân hắn đi."
"Được."
Tiết Diệc Sâm không ngờ có nhiều người giúp cậu chuyển nhà như vậy.
Tối hôm qua lúc cậu đang quét tước vệ sinh thì Bao Sảng liên lạc với cậu, nghe nói cậu sắp chuyển nhà nên chủ động bảo muốn giúp một tay, sáng sớm thứ bảy đã bắt xe buýt đến ngoại ô để giúp đỡ đóng gói đồ đạc với cậu.
Buổi chiều, Tô Hoan Trạch và công ty chuyển nhà đến, thấy Bao Sảng cũng ở đây, sắc mặt cậu ta trở nên khó coi ngay tức thì.
Lúc này Tiết Diệc Sâm gần như đã thu dọn xong xuôi cả rồi, cậu không thèm để ý đến mấy món đồ đã cũ, định xách xuống lầu vứt, mấy bác gái kia nghe cậu nói không cần nữa nên nhặt vài món về, coi như có thể tái chế đồ cũ.
Toàn bộ hành lý đã được đóng gói, căn phòng cũng trở nên lộn xộn, Tiết Diệc Sâm không thể nào tiếp đãi bằng này người nên đành để người bên công ty chuyển nhà chất những thứ đã xếp lại lên xe, đưa đến địa chỉ được chỉ định.
Sau khi căn phòng trở nên thông thoáng, chỉ còn Tiết Diệc Sâm, Bao Sảng, Tô Hoan Trạch và anh Vương ở lại chờ bà chủ nhà đến trả lại tiền đặt cọc.
Rảnh rỗi không có gì làm nên Tiết Diệc Sâm dọn dẹp sơ lại nhà cửa.
Bà chủ nhà khoan thai đến muộn, vừa vào đã xin lỗi và trực tiếp đưa lại tiền cọc cho Tiết Diệc Sâm, miệng hãy còn lải nhải: "Phòng này để con ở gọn gàng quá, con sửa sang rồi à? Nếu không bà gửi lại con ít tiền nhé?"
"Không cần đâu ạ, con trang hoàng lại ở cho thoải mái ấy mà."
"Đúng là một đứa nhỏ ngoan mà, khổ cho con quá.
Nếu không phải bà gặp chuyện thì cũng chẳng lấy nhà lại đâu."
"Chuyện này cũng khó cho bà mà, con có thể hiểu được."
Bà chủ nhà ngồi xụi lơ trên sofa, bỗng nhiên cảm thán: "Bà và ông lão nhà bà phấn đấu cả đời, cứ nghĩ về già rồi sẽ được hưởng phúc, vất vả đến giờ mới mua được một cái nhà thật to, còn chưa ở được bao lâu đã bị đuổi ra ngoài.
Con nói xem, đẻ ra đứa con trai này làm gì? Sinh nó ra, nuôi cho nó lớn, chuẩn bị lễ vật hỏi cưới cho nó, mua nhà mua xe, làm tiệc cưới, bây giờ thì sao, đòi tiền sinh hoạt của con trai còn phải kiêng dè con dâu."
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, Tiết Diệc Sâm biết vậy nên cũng không đánh giá mấy chuyện này, chỉ có thể an ủi: "Có thể bây giờ thu nhập của con trai bà chưa được cao, nuôi sống bản thân mình còn khó khăn nữa nên nếu đưa cho bà thì cũng cực, anh ấy mà có tiền chắc chắn sẽ hiếu thuận với bà mà."
"Hiếu thuận gì chứ, mấy hôm trước nó còn bảo với bà định sinh con, sinh con xong còn xin một trăm ngàn, tiền tiết kiệm của bà với ông lão cũng chỉ còn chút đó, nó muốn bòn cho nhẵn hay sao! Ông bà vất vả nuôi nấng nó, tết đến nó cho được mấy ngàn, bao nhiêu năm ròng cũng chỉ tích lại được hơn hai mươi ngàn.
Ông bà nuôi nó cho lớn rồi còn phải chăm sóc cả con của nó, ai sẽ chăm sóc cho ông bà già này? Ông bà già rồi, e rằng chuyện duy nhất nó làm được là đưa cả hai vào viện dưỡng lão quá! Hoàn toàn chẳng là gì so với số tiền ông bà bỏ ra cho nó."
Bà chủ nhà căm hận, tìm được người thì xả cho bằng hết.
Tiết Diệc Sâm không biết nên trả lời thế nào mới phải, cậu chưa bao giờ được ba mẹ chăm sóc, sau này cũng không định hiếu thảo với những người đó.
Cậu muốn báo hiếu với bà nội nhưng bà đã mất từ lâu, cậu hoàn toàn không có những phiền não này nên chưa từng suy xét đến chúng.
"Bà ơi bà tốt thật đó." Bao Sảng nghe vậy không khỏi thở dài, "Anh lớn trong nhà con cũng sắp kết hôn, cha mẹ của con nghèo nên không chuẩn bị sính lễ được, mấy hôm trước còn đi làm mai cho con, muốn lấy của hồi môn của con làm sính lễ cho anh trai trong khi con còn chưa thành niên nữa.
Sau đó con báo cảnh sát, người ta đến nhà nói chuyện thì họ mới chịu từ bỏ, nhưng bọn họ vẫn muốn con bỏ học đi làm kiếm tiền, trả nợ trong nhà.
Để chuẩn bị tiền cho anh con kết hôn, bọn họ đã đi vay một trăm mấy ngàn."
Bà lão nghe Bao Sảng nói xong, không khỏi cảm thấy xót xa nên bèn quay sang trò chuyện với em, đau lòng đến mức hận không thể ôm Bao Sảng.
Tiết Diệc Sâm nhìn Bao Sảng, phát hiện cô gái này quả đúng là đồng bệnh tương liên với mình, chung số phận bị người nhà xa lánh.
Tô Hoan Trạch không kiên nhẫn nghe chuyện nhà người ta, chạy ra ban công hút thuốc.
Tiết Diệc Sâm ra đó với cậu ta, hỏi: "Cậu khát không, tôi rót cho cậu ly nước nhé?"
"Cậu và Bao Sảng...!hẹn hò rồi ư?"
"Không có, tôi với cô ấy đều là học sinh nghèo nên giúp đỡ lẫn nhau."
Lúc này Tô Hoan Trạch mới dập tắt điếu thuốc, ném tàn thuốc vào trong góc, tựa người lên cửa sổ ban công nhìn về nơi xa xăm, đột nhiên lẩm bẩm một câu: "Thì ra cậu sống ở một nơi như vậy."
"Thì sao? Không lọt vào tầm mắt của cậu à."
"Không có gì."
Tiết Diệc Sâm cũng biết loại thiếu gia nhà giàu như Tô Hoan Trạch vô cùng chướng mắt mấy chỗ thế này, cũng hiểu cho cậu ta nên không hỏi lại.
Cậu không hề hay biết rằng, Tô Hoan Trạch đang âm thầm đưa quyết định sau này sẽ không bao giờ để cậu chịu khổ như vậy nữa.
Sau khi rời khỏi tiểu khu, bốn người ngồi trên xe Tô Hoan Trạch quay về.
Bao Sảng có vẻ ngạc nhiên khi thấy xe của Tô Hoan Trạch, nhưng em không hiểu biết về xe lắm nên không biết giá trị cụ thể của chiếc xe này, chỉ đoán rằng nó rất đáng giá.
Tiết Diệc Sâm rảnh quá không có gì làm nên hỏi Bao Sảng: "Cậu có thể suy xét Tống Triết, tuy rằng cậu ta có hơi soi mói nhưng nhà cậu ta có tiền thật, có thể đỡ đần giúp cậu, một thằng con trai sẵn sàng liều mạng vì cậu như vậy chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn cậu bị gia đình chèn ép đâu."
"Không cần đâu, mình sẽ không ở bên một người mình không thích chỉ vì tiền của người ấy, như vậy thì có khác gì bán thân đâu chứ, cho dù mình là con gái nhưng mình không muốn để ai coi thường hết, nếu vì tiền mà hẹn hò với người đàn ông khác thì mình là người đầu tiên xem thường bản thân."
Anh Vương nghe vậy, nhịn không được cảm thán: "Em gái này cứng rắn đó!"
Tiết Diệc Sâm chống cằm cười cười, sau đó nói một câu khó xuôi tai: "Tôi hoàn toàn khác cậu, tôi cảm thấy nếu so sánh giữa tiền và lòng tự trọng thì tiền quan trọng hơn nhiều, bản thân tôi ấy à...!trước giờ vẫn một lòng, bao nhiêu năm rồi tôi chỉ thích tiền thôi, ai bảo tôi có tiềm chất chui gầm chạn chứ."
Nghe có vẻ như đang tự giễu cợt chính mình sau khi chìm đắm vào trụy lạc.
Bao Sảng ngạc nhiên nhìn Tiết Diệc Sâm, sau đó âm thầm cắn môi dưới rồi không nói gì nữa.
Cậu nói suy nghĩ trong lòng mình, cũng là đang từ chối khéo Bao Sảng..