Editor: Mít
Mạc Linh Chi than thở, khóe miệng Hạ Vân Trù lại cong lên, ánh mắt chết chóc nhìn nhân viên cũng thu lại, chuyển thành ánh mắt chứa đầy ý cười nhìn chó con.
Nhân viên thở phào nhẹ nhõm, sau đó vô thức nhìn theo tầm mắt của Hạ Vân Trù.
Cục trắng đen đã đứng trước mặt nhân viên, thân thể mập mạp chậm rãi đứng lên, chân trước giơ lên, hai chân sau đứng thẳng.
Chân trước giơ lên quơ quơ.
Cơ thể tròn vo bắt đầu uốn éo, hai chân sau khó khăn chống đỡ thân thể mũm mĩm.
Cô đang nhảy!!
Chú chó này đang nhảy!!
Tất cả mọi người đều choáng váng, ngay cả nhân viên phát âm nhạc cũng ngốc lăng tại chỗ.
Không phải cô ta quên không phối nhạc cho chó con khiêu vũ, mà bởi vì... mấy loại âm nhạc bắt trend do cô ta chuẩn bị không thể “xứng” với cảnh tượng này!
Cảnh tượng này...
Vượt qua nhận thức của cô ta!!
Móng vuốt vung vung, xoay sang trái, xoay sang phải, chưa đủ thời gian, lại lặp lại, quẫy đuôi, lỗ tai hơi run.
Cô đang nhảy theo “tiết tấu” của bản thân mình.
"Bạch bạch" chân cô đứng không vững nên bị đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Mạc Linh Chi bối rối, những người khác cũng bị động tác này của cô thức tỉnh, lấy lại tinh thần.
Hạ Vân Trù: "... Phụt."
Nhân viên: "... Phụt."
Cách đó không xa có mấy người hâm mộ bị bảo vệ chặn lại.
"Ha ha ha ha ha!! Chi Chi thật đáng yêu!!"
"Chi Chi tiếp tục!! Đứng lên!"
"Chi Chi nhảy, ha ha ha ha ha ha ha!"
"Buồn cười quá ha ha ha ha ha ha!"
"Tôi thấy chó con nhảy ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
...
Chỗ xa hơn, đạo diễn Chương nắm lấy tay phó đạo diễn, kích động nói: "A a tư liệu sống xịn quá! Tôi cũng đã nghĩ xong phải phối với âm nhạc gì rồi!"
Phó đạo diễn phóng tầm mắt tới bên kia, lúc chó con “nhảy”, trong đầu cô ta chỉ có một âm thanh...
[Trái ba vòng, phải ba vòng, cái cổ lắc lắc, cái mông lắc lắc... ]
Phó đạo diễn: "Phụt."
Nghe thấy âm thanh xung quanh...
Mạc Linh Chi: "???" Đen mặt.
Tại sao lúc Tô Ức nhảy thì bọn họ gào thét lên, mà mình nhảy thì bọn họ lại cười “haha”???
Cô vẫn cứ ngồi dưới đất, chép miệng.
Hạ Vân Trù nhịn cười: "Còn chưa đủ thời gian, Chi Chi nhóc muốn từ bỏ manh mối à?”
Mạc Linh Chi: "..."
Nghe vậy, mặt cô đầy bị thương lộn mấy vòng trên đất, chân quơ quơ mấy lần.
Phiền, cứ như vậy đi _(:з" ∠)_.
Vừa rồi Tô Ức cũng duỗi chân “nhào lộn ” trên mặt đất như vậy!
Có điều sau đó anh ta còn “bật” lên.
Mạc Linh Chi đạp bốn chân xuống đất, hơi dừng một chút, thân thể dùng sức, chuẩn bị mô phỏng theo Tô Ức, nhưng mà, cô không thể “bật” cả người mập mạp của mình lên được.
Cô hơi cứng đờ.
Lại bật!
Vẫn... không lên nổi.
Trên mặt cô càng thêm bi thương, giận dữ và xấu hổ, hận không thể dùng cát chôn bản thân mình xuống.
Thế nhưng! Cô muốn giành được chiến thắng!
Mạc Linh Chi tiếp tục giãy dụa, nếu bật lên được, vậy thì… chỉ có thể làm động tác sau đó của Tô Ức.
Hình như anh ta chống một tay lên đất, chồng cây chuối?
Mạc Linh Chi đạp trụ hai chân sau, lấy đà hướng lên trên, thành công, chân cô giơ lên!!!
Nhưng mà...
Cô còn chưa kịp vui vẻ, trọng tâm của cô không vững, cô vừa giơ chân lên đã phải hạ xuống, mang theo cơ thể mập mạp ngã ngửa xuống!
"Bịch bịch!"
Cô chuyển từ tư thế “chân giơ lên trời” thành "nằm rạp trên đất".
Mạc Linh Chi bối rối.
Mà người xem đứng bên kia nhìn thấy chó con mập mạp đột nhiên chống đầu xuống, lăn một vòng một trăm tám mươi độ.
Mọi người: "... Phụt ha ha ha!"
Mạc Linh Chi: "..."
Cô bò lên, giận dữ và xấu hổ đi về phía Hạ Vân Trù.
“Bang!" Cô vùi đầu vào chân anh, móng vuốt ôm chặt chân anh, giống như tư thế làm nũng.
Chỉ là lúc bình thường làm nũng, cô sẽ ngẩng đầu mong chờ da diết nhìn anh.
Mà lúc này, cô chôn mặt lên chân anh, giận dữ và xấu hổ không ngẩng đầu lên được.
"Ha ha ha ha!! Chi Chi!!"
"Chi Chi thật đáng yêu!!"
"Đòi mạng, quá phạm quy rồi ha ha ha ha!!"
"Chi Chi, Chi Chi!!!"
...
Trong tiếng la hét như vậy, đầu cô càng vùi sâu hơn.
Gấu trúc không có sĩ diện sao?!
Cô còn chưa học, nhảy không tốt thì làm sao?!
Nếu như cô nghiêm túc học nhảy, chắc chắn sẽ không kém hơn Tô Ức!
Mạc Linh Chi bi phẫn, đuôi cụp xuống, tai cũng dán vào đầu, lông dựng đứng.
Hạ Vân Trù: "..." Nhịn cười.
Anh giơ tay giữ môi nhưng vẫn không khống chế được lng ngui vẫn đang rung lên, rõ ràng có ý cười.
Mạc Linh Chi đập chân lên đùi anh.
Người nhận nuôi thật quá đáng!
Anh không chịu nhảy, cô phải làm, anh còn cười cô?!
Quá đáng!
Mạc Linh Chi thở phì phò.
Hạ Vân Trù đưa tay ra, nâng chó con lên.
Anh cuộn bốn chân lại, nhìn thẳng khuôn mặt giận dữ và xấu hổ của chó con, giọng nói chứa đầy ý cười: “Nhóc vẫn còn buồn sao? Nhóc đã hoàn thành nhiệm vụ, không muốn lấy thẻ manh mối sao? Chúng ta có thể không đuổi kịp đội khác...”
Mạc Linh Chi cứng đờ.
Một lát, cô hít sâu một hơi.
Thân là một con gấu trúc co được giãn được, cô không việc gì phải ngại!
Mạc Linh Chi trượt từ trên chân Hạ Vân Trù xuống, khuôn mặt bi thương đi về phía nhân viên.
Nhân viên: "... Phụt!"
Mạc Linh Chi trừng cô ấy: "Áu"
Hạ Vân Trù phiên dịch: "... Bảo cô đừng cười, nhanh chóng đưa cho nhóc ấy thẻ manh mối.”
Nhân viên nhịn cười đến đỏ mặt, đưa thẻ manh mối cho chó con: “Chi Chi, đến lấy thẻ manh mối, em hoàn thành nhiệm vụ vô cùng tốt... Phụt!”
Mạc Linh Chi ngậm thẻ manh mối, xoay người, chạy thẳng về phía Hạ Vân Trù.
Anh tiếp được cô, ôm lấy.
Mạc Linh Chi vùi đầu vào trong ngực của anh, sống chết không ngẩng đầu lên.
Quá đáng!!
Lng ngui Hạ Vân Trù chấn động, cười nhẹ bế chó con đi.
Sau lưng, nhân viên kia: "Ha ha ha ha ha ha ha không nhịn được nữa!!!"
Cách đó không xa, những fan hô tên của cô cười lớn.
Mạc Linh Chi: "..."
Co lại thành một cục, vùi đầu vào ngực Hạ Vân Trù giả chết.
-
Cô duy trì tư thế này năm phút đồng hồ, hai người quay phim cố gắng nhịn cười quay hình, toàn bộ góc máy đều quay cô.
Hạ Vân Trù cười đủ rồi, hắng giọng một cái: "Đừng xấu hổ? Không sao cả, nhóc rất tuyệt, nhóc nhìn bọn họ đều rất thích nhóc đó.”
Mạc Linh Chi ngẩng đầu, nguýt anh một cái.
Đừng tưởng rằng cô không biết, bọn họ đang cười nhạo cô, cười nhạo cô!!
Hạ Vân Trù giơ tay chặn môi, mặt mang đầy ý cười: “Dù sao vừa rồi cũng mất hết mặt mũi, tốc chiến tốc thắng, giành được chiến thắng, nhóc không muốn thắng Tô Ức sao?”
Mạc Linh Chi mím môi.
Hạ Vân Trù giơ tay chỉ về phía trước: "Người công nhân dọn vệ sinh kia cũng có manh mối, nhóc muốn đi không? Nếu để anh tới, sẽ doạ người ta chạy mất...”
Mạc Linh Chi: "..."
Một lát sau, cô lại thở dài.
Hạ Vân Trù nhếch miệng lên.
Cục trắng đen vỗ anh, Hạ Vân Trù thả cô xuống.
"Gấu trúc" đứng trên mặt đất, hít sâu một hơi, tai hơn giật giật, ngoe nguẩy đuôi, bước về phía người công nhân dọn vệ sinh.
Mặt mũi đã không còn, nhất định phải giành chiến thắng!
Cô muốn dùng chiến thắng để cứu vãn mặt mũi mình!!
Mạc Linh Chi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang: "Áu!"
Công nhân làm vệ sinh: "???"
Hạ Vân Trù phiên dịch: "Nhóc ấy nói nhóc muốn thẻ manh mối, bảo cô hãy tuyên bố nhiệm vụ."
Công nhân làm vệ sinh im lặng một lát, nhìn chó con trước mặt, nuốt một ngụm nước bọt: “Nhiệm vụ để nhận thẻ manh mối là... hai người ba chân.”
Chó con: "???" Đây là một người à?
Hạ Vân Trù nhìn chân ngắn cũn của chó con nhỏ, rồi lại nhìn chân dài của mình, rơi vào trầm mặc.
Những nhiệm vụ này chắc chắn là nhằm vào bọn họ.
Đầy đủ chứng cứ.
-
Hai người ba chân, buộc một chân của hai người lại với nhau, sau đó phối hợp cùng đi nhanh, đi hết một đoạn trong thời gian quy định thì hoàn thành thử thách, nhận được thẻ manh mối.
Nghe cái tên này đã biết...
Hai người.
Mạc Linh Chi nhìn "chân gấu trúc" của mình, cũng rơi vào yên lặng.
Hạ Vân Trù: "Muốn thử một chút không?" Nín cười.
Mạc Linh Chi lớn tiếng: "Gâu!!" Đương nhiên muốn!
Cô nhất định phải giành được thắng lợi, bằng không vừa rồi mất mặt gấu trúc, làm sao tìm về được??
Hạ Vân Trù nhịn cười đứng cùng với cô, sau đó bị nhân viên trói chân một người một chó.
Nhân viên nhịn cười: "Thử xem?"
Chó con trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Hạ Vân Trù nhấc chân, chó con đuổi theo.
"Bịch.” Chó con ngã chổng vó.
Hết cách rồi, chân dài của người nhận nuôi chỉ mới bước một bước, chân ngắn của chó con phải chạy bộ.
Cô ngã xuống đất, mờ mịt nhìn bầu trời xanh.
Hạ Vân Trù buông tay: "Hình như không có cách nào."
Mạc Linh Chi tuyệt vọng nhìn anh, lại nhìn “chân gấu trúc” của mình..
Lúc này, cô thật sự hận không thể hoá hình tại chỗ.
Hạ Vân Trù đột nhiên nói: "Anh nghĩ ra một biện pháp."
Ánh mắt chó con sáng lên, tha thiết chờ mong nhìn Hạ Vân Trù.
Sau một phút.
Một người một chó đứng trước vạch xuất phát.
Hạ Vân Trù nhấc chân lên, một chân của chó con quấn lên chân Hạ Vân Trù, lúc anh nhấc chân lên, chân còn lại cũng nhấc lên theo.
Sau đó...
Hạ Vân Trù nhanh chân đi về phía trước, Chó con treo trên chân anh, còn một cái chân khác, lướt lướt trên cát, được người nhận nuôi kéo đi theo.
Mạc Linh Chi: “Ăng." Ha ha ha.
Thật là một biện pháp tốt, cô có chút hiểu ra chỗ tốt của thân thể bé nhỏ!
Cách đó không xa, khoé miệng đạo diễn Chương giật giật.
Chơi trò hai người ba chân thành như vậy, chỉ có thể là con cún này!!
Lúc này, ông ta đã đi theo đội của chó con, phó đạo diễn và những nhân viên làm việc khác cũng vậy.
Không có cách nào.
Ai bảo cô thực sự quá thú vị!!
Sau ba phút.
Chó con lại ngậm một cái thẻ manh mối, đắc ý bước lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi về phía nhiệm vụ tiếp theo.
Bọn họ chỉ thiếu một cái thẻ manh mối nữa thôi.
Chiến thắng đang vẫy tay với Nữu Hỗ Lộc Chi Chi!!
-
Lần này bọn họ đến một cửa hàng.
Mạc Linh Chi theo thường lệ đi tới trước mặt ông chủ, phụ trách “đối ngoại xã giao”, cô phát ra tiếng: “Áu!”
Hạ Vân Trù phiên dịch: "Ông chủ, nhóc nói có thể tuyên bố nhiệm vụ, nhóc muốn có thẻ manh mối.”
Ông chủ nhìn bọn họ, đặc biệt là nhìn Chi Chi, hiển nhiên rất yêu thích.
Anh ta chờ mong xoa xoa tay, mang ra một đĩa dưa hấu.
"Đây là nhiệm vụ tôi tuyên bố, trong vòng một phút ăn hết dưa hấu là có thẻ manh mối!” Tầm mắt của ông chủ nhìn chó con, mâm dưa hấu cũng đặt trước mặt chó con.
Đôi mắt đen lớn của Mạc Linh Chi sáng lên trông thấy, cô nhếch miệng lên, duỗi móng vuốt.
Nhiệm vụ này cô rất thích!!
Nhưng mà...
Nửa đường, một cái tay chặn lại.
Hạ Vân Trù mỉm cười: "Nhiệm vụ này để anh hoàn thành."
Mạc Linh Chi: "???"
Cô sửng sốt.
Hạ Vân Trù kéo đĩa tới trước mặt mình.
Mạc Linh Chi: "!!!"
"Áu..."
Cô nổi giận, vốc ít cát ném về phía Hạ Vân Trù.
Đây còn là con người sao?!
Nhảy là cô, ăn dưa lại là anh?!
- -------------------