Editor: Mít
Có địa vị ngang với gấu trúc?!
Lời này lập tức làm tất cả mọi người đều kinh ngạc, bọn họ đều ngẩng đầu nhìn về phía đạo diễn Chương.
Mạc Linh Chi cũng nghe thấy, cô vẫn không quay đầu lại, nhưng lỗ tai đã dựng thẳng lên từ lúc nào, nó run lên, chăm chú nghe đạo diễn Chương nói sau đó.
Đạo diễn Chương nhìn ra điều này, ông ta đi tới bên cạnh cô, nắm lấy vành tai nhỏ: “Ha ha ha, vẫn không chịu ngẩng đầu lên sao? Nhóc con, không muốn biết tôi mang cho nhóc tin tức gì sao?”
Ông ta nhất định phải để cô ngẩng đầu mới chịu nói.
Mạc Linh Chi đột ngột ngẩng đầu, lườm nguýt ông một cái.
Người xấu xa này!
Tình huống này làm cho tất cả mọi người đều cười to, trên màn hình trực tiếp cũng toàn bình luận “ha ha”.
Nghe thấy tiếng cười, Mạc Linh Chi lại xấu hổ rúc vào trong ngực Hạ Vân Trù, bóng lưng mũm mĩm lộ ra vẻ “bi thương”.
Bọn họ lại đang cười nhạo cô!
Hạ Vân Trù buồn cười, vừa nhẹ nhàng xoa đầu cô, vừa dùng giọng nói khàn khàn hỏi: “Rốt cuộc thì là tin tức gì, thông tin được ban hành chính thức sao?”
Đạo diễn Chương hơi kinh ngạc: “Hạ tổng, điều này mà anh cũng đoán được sao?!”
Trước đó ông ta chưa hề nhận được tin tức này, ông ta hoàn toàn không hề nghĩ tới sẽ có chuyện này xảy ra, vậy mà Hạ Vân Trù lại có thể đoán được.
Lúc này, ông ta cũng không vòng vo tam quốc nữa mà vui vẻ nói...
“Wuli Chi Chi, được cục lâm nghiệp quốc gia đặc cách làm... nhà ngoại giao động vật!”
WuLi: là phiên âm của tiếng Hàn "우리", có nghĩa là: chúng tôi, của chúng tôi.
Bạn có thể gọi một đồng nghiệp / người yêu / ngôi sao bạn cực kỳ thích là: 우리(wuli) +tên.
Ngay sau đó, tất cả các vị khách đều kinh ngạc nói.
“Cái gì?!”
“Nhà ngoại giao động vật, đây là chức vụ gì?!”
“Cục lâm nghiệp đặc cách sao?”
“Trời ạ, Chi Chi, nhóc trở thành nhân viên của quốc gia rồi đó!!”
...
Mạc Linh Chi chậm rãi dò đầu ra khỏi lng nguc của Hạ Vân Trù, ánh mắt mờ mịt.
Đạo diễn Chương xoa tay giải thích: “Chi Chi sở hữu năng lực có thể giao tiếp với các loài động vật khác, ít nhất có thể giao tiếp được với Đen, cho nên cục lâm nghiệp đặc cách dành cho Chi Chi tên gọi ngày, vừa mới gửi tin tức đến, trưng cầu ý kiến của Hạ tổng và ê-kíp!”
Đây là một tin tức vô cùng tốt, Hạ Vân Trù không thể không đồng ý.
“Nhà ngoại giao động vật” thực ra là một danh hiệu cho Chi Chi, điều này chỉ có lợi cho cô mà không hề có hại gì cả.
Đạo diễn Chương không thể chờ đợi được nữa nói thẳng trước sóng trực tiếp, căn bản chính là phủ đầu để định sẵn cái danh hiệu “Nhà ngoại giao động vật” này cho Chi Chi, như vậy thì cục lâm nghiệp cũng không thể rút lại được.
Dù sao, cũng có bảy tám mươi triệu người đang xem chương trình này, còn có mấy nước khác cũng đang phát sóng.
Trong mắt đạo diễn Chương lóe ra một tia giảo hoạt.
Đương nhiên, ông ta cũng biết chắc chắn cục lâm nghiệp sẽ không muốn đổi ý, nếu không cũng không viết thư mời ngay khi nhìn thấy Chi Chi và Đen nói chuyện ngày hôm qua.
Đây chính là “cún siêu sao” của thế giới đó, cũng là bộ mặt của đất nước!
Phòng phát trực tiếp sôi nổi hẳn lên.
“Trời ạ, wuli Chi Chi bây giờ đã trở thành nhà ngoại giao động vật rồi đó!!”
“Ha ha ha, vậy chẳng phải sau này Chi Chi càng dễ dàng nhận diện sao?!!”
“Bây giờ cũng đã rất dễ dàng nhận diện rồi!”
"Rốt cuộc đây là chức vụ gì? Sao cục lâm nghiệp lại tạo nên cái danh hiệu này vậy?”
“Lầu trên có phải ngốc không? Bây giờ nhiệt độ của Chi Chi đã phủ sóng toàn thế giới, có người còn muốn mua Chi Chi và Đen từ đất nước chúng ta đó!”
“Một nhà ngoại giao động vật, điều này nói lên địa vị của Chi Chi, đưa Chi Chi và đất nước gắn bó chặt chẽ với nhau.”
“Đừng nói nhóc ấy có thể ngoại giao hay không, chỉ cần nhóc ấy tồn tại, chỉ cần nhóc vẫn còn hot trên toàn thế giới, cũng chính là tự ngoại giao rồi!”
“Không đúng sao, đối với hai bên đều có lợi mà, sau này Chi Chi chính là một trong những bộ mặt đại diện cho động vật của đất nước, là cún siêu sao hoàn toàn xứng đáng của chúng ta!”
“Ha ha, Chi Chi không cần phải ngụy trang quốc bảo nữa, không phải nhóc thích làm quốc bảo sao? Bây giờ chính là nhà ngoại giao động vật độc nhất vô nhị, nhóc chính là quốc bảo rồi!!”
...
Mạc Linh Chi vẫn còn mờ mịt.
Hạ Vân Trù nhẹ giọng nói: “Chi Chi, bây giờ nhóc chính là nhà ngoại giao động vật, cũng tương đương với quốc bảo, gấu trúc còn có nhiều nhưng Chi Chi của chúng ta lại duy chỉ có một, nhóc vui không?”
Nhà ngoại giao động vật?
Mạc Linh Chi không hiểu, nhưng cô suy nghĩ một chút, hỏi: “Áu?”
Mạc Linh Chi làm động tác khá khó, còn truyền tải ngôn ngữ bằng ánh mắt phức tạp nữa, cho dù Hạ Vân Trù có thắp sáng “cảm giác trong lòng”, thì nhất thời vẫn khó có thể đoán được.
Tô Ức: “Nhóc ấy hỏi, nếu làm thương tổn nhà ngoại giao động vật có phạm pháp không?”
Ánh mắt Mạc Linh Chi sáng lên, nhìn về phía Tô Ức gật đầu thật mạnh.
Tô Ức nở nụ cười: “Đương nhiên, bây giờ nhóc là một thành viên của quốc gia, có biên chế, có địa vị giống như quốc bảo, người tổn thương nhóc đương nhiên sẽ bị truy cứu trách nhiệm. Hơn nữa, nhóc à, giá trị bản thân nhóc lúc này hơn trăm triệu rồi, không đong đếm được, người tổn thương nhóc cũng không đền nổi, cho nên nhóc cứ yên tâm.”
Hạ Vân Trù cau mày, nhìn Tô Ức bằng ánh mắt sâu sắc.
Trùng hợp sao?
Người này luôn luôn có thể hiểu được ý mà Chi Chi muốn biểu đạt.
Không kịp nghĩ ngợi sâu xa, ngay khi Tô Ức vừa nói xong, cún con vốn đang ủ rũ, đôi mắt kia dường như được thắp lên ánh sáng vậy, càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng.
“Ha ha.” Cô nhếch môi, cả người cục trắng đen đều giống như tỏa ra ánh sáng.
Cảm xúc của cô quá mức rõ ràng.
Mọi người: “...Phốc!”
Đã xảy ra chuyện gì?
Sao cô lại để ý tới việc người khác có thể tổn thương cô được hay không?
Từ khi bắt đầu gặp được Chi Chi, anh vẫn luôn luôn nuông chiều cô, quan tâm cô, tuy có đánh cô một chút nhưng lại dỗ dành được luôn.
Những người khác cũng vì thích cô nên chưa bao giờ tổn thương cô, cũng không ai dám làm cô bị tổn thương...
Một đứa nhóc chưa từng trải qua tổn thương, vì sao lại sợ người khác sẽ làm hại cô bị thương?
Là vì cô không phải con người?
Hay là... vì cô đã từng bị người khác làm bị thương?
Trong lòng Hạ Vân Trù hơi trầm hẳn xuống.
Trong giây lát, anh giống như hiểu ra tại sao cô lại luôn chấp nhất tự nhận mình là gấu trúc mà không chấp nhận mình là một chú chó.
Chó và gấu trúc hoàn toàn khác nhau, sự khác nhau chính là làm tổn thương hay vi phạm pháp luật.
Hạ Vân Trù vân vê môi, anh nhìn chằm chằm vào Mạc Linh Chi, cũng thấy cô đang… quay ra nhìn Bạch Ngọc.
Ánh mắt liếc nhìn Bạch Ngọc kia, giống như đang nói: “Cô xem đi, nếu làm tôi bị thương sẽ vi phạm pháp luật đó!”
Hạ Vân Trù càng nhíu mày chặt hơn.
Anh muốn hỏi gì đó, nhưng nhìn thấy rất nhiều máy quay nên lại kìm xuống, chỉ là nhìn Bạch Ngọc sâu hơn một chút.
Cái nhìn này, lập tức làm cho Bạch Ngọc có cảm giác lạnh lẽo.
Con súc sinh kia nhìn cô làm cái gì?
Hạ Vân Trù cũng lại nhìn cô làm gì?
Nghĩ tới lưu lượng của Mạc Linh Chi, nghĩ tới Trương Diệu Vi cũng được cô kéo nhiệt độ lên, Bạch Ngọc đành phải cắn răng, nụ cười trên mặt cũng sắp không giữ được.
“Ôi chao, bây giờ Chi Chi đã vui vẻ chưa? Chi Chi của chúng ta bây giờ chính là nhà ngoại giao động vật rồi, không phải tầm thường đâu!” Đạo diễn Chương cố ý tâng bốc lên nói.
Mạc Linh Chi: “...Há” Khóa miệng lại bắt đầu ngoác ra, toàn thân tỏa ra bong bóng màu hồng.
Nhà ngoại giao động vật đó nha.
Con người cho cô một “chức vị” sao?
Cũng không biết chức này có lớn hay không, giống như “Tề Thiên Đại Thánh” hay là “Bật Mã Ôn”?
Có điều cũng không vấn đề gì, giống như Tôn Ngộ Không cũng có chức vị của người trên thiên đình, bây giờ cô cũng là Chi Chi của quốc gia!
Dù chỉ là một “chức vị” nhỏ như “Bật Mã Ôn” thì cô cũng sẽ không đại náo thiên cung như Tôn Ngộ Không đâu.
Cô sẽ cố gắng làm “quan” tốt.
Bởi vì cô có thể nói chuyện với Đen nên mới cho cô làm “quan” sao?
Vậy thì trên núi còn rất nhiều động vật đó!
Cô sẽ cố gắng làm hết chức trách của mình!
Cô đã hưng phấn không thể chờ được nữa, cũng không quay lưng về phía mọi người nữa, mọi phiền muộn ủ rũ trước đó đã được quét sạch, cô hất cằm lên, dựng thẳng đuôi và tai lên, đôi mắt đen láy lấp lánh, dưới ánh lửa, ánh mắt sáng ngời, chói lọi.
Mọi người thấy điều này, lại không nhịn được nở nụ cười.
Trên livestream cũng tràn đầy tiếng cười.
“Ha ha ha, Chi Chi thật sự quá đáng yêu!!”
“Nhóc con đáng yêu như vậy, sao có thể không thích được đây?!”
“Nhìn cái dáng vẻ kiêu ngạo của nhóc ấy kìa, chẹp chẹp.”
“Chi Chi đến nước Z của chúng tôi đi, chúng tôi phong nhóc làm quốc bảo, làm cún con đại diện cho nước Z!”
“... Lầu trên cút đi, Chi Chi là của chúng tôi!”
“Không đúng, Hạ Vân Trù vẫn còn ở đó mà!”
"Bây giờ, Chi Chi đã là “Nhà ngoại giao động vật”, khả năng Hạ Vân Trù không có tư cách bán nhóc ấy đi rồi!”
“... Có tư cách cũng còn lâu mới bán, nhìn cách Hạ Vân Trù đối xử với Chi Chi như tên không muốn sống là biết.”
...
Lúc này, đạo diễn Chương lại nói: “Tâm trạng của Chi Chi tốt lên rồi, bây giờ mấy người còn không nấu cơm ăn sao? Không đói à?”
Nói đến đây, giọng đạo diễn Chương mang theo ý cười.
“Ục ục...” Bụng của chó con đang ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo kia là cái đầu tiên lên tiếng, âm thanh tương đối lớn, cũng khá rõ ràng.
Mạc Linh Chi: "..."
Cô lại xoay người một cái, lại đâm đầu vào trong lng nguc Hạ Vân Trù.
A, lại mất mặt nữa rồi!
Bây giờ cô đã làm “quan” rồi, sao có thể mất mặt như vậy đây!!
Mọi người: “...Phốc!” Lại cười ra tiếng nữa.
Hạ Vân Trù cũng nở nụ cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ cô: “Anh đi nấu cơm.”
Đám người Trương Dương Triết nhanh chóng đứng lên: “Được rồi, Hạ tổng, anh cũng đừng làm nữa, tay anh đã bị đông cứng đến mức như vậy rồi, để chúng tôi làm cơm cho, anh nghỉ ngơi đi.”
Hạ Vân Trù còn định nói điều gì, Chi Chi vẫn đang xấu hổ lại ngẩng đầu lên, cô nhẹ nhàng lim vết thương của anh, ánh mắt mang theo sự quan tâm và lo lắng mà nhìn anh.
Khóe miệng anh lập tức nở ra nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Được, anh không làm, để bọn họ làm đi.”
Được nhóc con quan tâm, thực sự khiến lòng người ấm áp.
-
Bữa cơm này cũng không hề khó làm chút nào, chủ yếu là buổi chiều Hạ Vân Trù đã chuẩn bị kỹ càng hết rồi.
Canh cá đã được ninh trong nồi, con gà kia một nửa cũng ninh, một nửa đã ướp muối, dùng một cái lá to bọc lại, nhét vào trong tro củi lửa.
Sau đó, khi cơm, gà và cá xong xuôi thì xào hai món rau lên nữa là xong.
Trương Dương Triết thân là một người cha nhưng không thông thạo nấu cơm, Cam Vũ Quyên cũng không biết nấu, người thật sự có tay nghề tốt lại là… Tô Ức.
Trên trực tiếp lại sôi sục.
“Mẹ kiếp, thời đại này, mấy anh chàng đẹp trai đều biết nấu cơm sao?!”
“Một Hạ Vân Trù, một Tô Ức, hai chàng trai đẹp trai cực phẩm lại biết nấu cơm...”
“Mẹ ơi, tôi hâm mộ đến phát khóc!”
...
Lúc này, Tô Ức hỏi: “Chi Chi, nướng cho nhóc ít hạt dẻ lót dạ trước nè, đây chính là thứ nhóc đã ăn trộm ở nhà của sóc mà chiếm được, bọn anh cũng đã nếm thử mùi vị, ha ha ha.”
Trực tiếp: “Mẹ kiếp, Chi Chi thực sự quá hạnh phúc, ngàn vạn yêu chiều đó!”
Trực tiếp: “Nhưng mà thật sự muốn yêu thương nhóc ấy!! Nếu như nhóc thuộc về tôi, tôi nhất định sẽ làm một con sen hoàn mỹ!”
Chi Chi được yêu chiều không biết lúc này có bao nhiêu người mơ ước được giống như mình, cô chỉ ngẩng đầu lên, đáp một tiếng: “Chít.”
Mọi người ăn đi.
Cam Vũ Quyên cười trêu chọc: “Chúng ta ăn bữa cơm này đúng là không hề đơn giản, Hạ tổng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, Tô Ức nấu cơm, con gà trị giá năm mươi triệu, cá do Hạ tổng bắt, hạt dẻ do Chi Chi kiếm được từ nhà của sóc ở trên núi...”
Trương Dương Triết cũng cười: “Tôi muốn nếm thử mùi vị của con gà năm mươi triệu xem thế nào!”
Lúc này, có bóng người ngoài cửa đang thò đầu vào nhìn.
Hạ Vân Trù nhìn sang, hơi cau mày.
Giám đốc Tiêu và cháu trai ông ta, Tiêu Sưởng Khanh.
Tiêu Sưởng Khanh: "Chi Chi."
Bé muốn vào trong nhưng lại bị giám đốc Tiêu kéo lại, ông ta nhìn về phía Hạ Vân Trù kéo kéo khóe miệng cười lấy lòng, rồi lại muốn ôm cháu đi.
Nhưng bé vẫn bướng bỉnh bám lấy cạnh cửa.
Chi Chi cũng nhìn thấy.
Cô đột nhiên nhảy từ trên ngực Hạ Vân Trù ra ngoài, nhắm về phía Tiêu Sưởng Khanh.
“Chi Chi!”
Hạ Vân Trù hoàn toàn biến sắc.
Nếu như trước mặt mọi người mà Chi Chi hại người, đừng nói cái chức “Nhà ngoại giao động vật” vừa tới tay, ngay cả mấy người trên mạng cũng sẽ điên cuồng công kích cô!
- -------------------