Chương : Phá cục
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Sáng sớm hôm sau.
Tiêu Lam và Cố Thịnh An ngồi bên cạnh bàn ăn bữa sáng, mà Triệu Phàn thật lâu không hề xuất hiện.
Mấy người bạn học cũng tới, Đỗ Vũ Oái thấy được hai người bọn họ, trên mặt lộ ra nụ cười không có ý tốt: “Các người còn có mấy người bạn mà? Sao không cùng nhau ra tới luôn vậy?"
Trình Lãng nhíu nhíu mày, kéo kéo tay áo cô.
Đỗ Vũ Oái ném tay Trình Lãng ra: “Làm gì! Tôi hỏi một chút cũng không được à?”
Cô ta lại chuyển qua ác ý mà nhìn chằm chằm Tiêu Lam và Cố Thịnh An, dùng khẩu hình nói “Các người chết chắc rồi”, trong mắt đều là vui sướng khi người gặp họa, sảng khoái và đắc ý.
Tiêu Lam minh bạch, người này chính là cái loại gia hỏa không gió cũng có thể dậy sóng, có thể để cho người khác không thoải mái thì cả người ả sẽ thoải mái, đơn giản mà nói chính là —— khuyết thiếu đòn hiểm xã hội.
Tiêu Lam thuận tay nắm lên chiếc đũa bên cạnh bàn, ném về phía Đỗ Vũ Oái.
Đỗ Vũ Oái chỉ cảm thấy một trận gió lạnh bay xẹt qua gương mặt mình, tiếp theo là "phập" một tiếng, thứ gì đó đập vào tường. Cô ả cứng đờ mà quay đầu lại, liền thấy một chiếc đũa vững vàng cắm phập vào tường.
Sắc mặt cô ả trắng bệch, gia hỏa này là thứ gì? Cao thủ võ lâm hay là đột biến gien?
Tiêu Lam nhìn cô ả: “Đỗ tiểu thư học không được nói tiếng người, tôi có thể dạy chị.”
Đỗ Vũ Oái cả cái rắm cũng không dám phóng, dưới Trình Lãng lôi kéo cương mặt tránh ra.
Lúc này, Triệu Phàn từ bên ngoài đi vào tới, cả người hắn ướt đẫm còn tản ra nhiệt khí, giống như là rớt vào suối nước nóng vậy. Hắn cũng không đi lấy cơm, chỉ là đứng giữa nhà ăn.
Triệu Phàn rũ đầu, cứng đờ mở miệng: “Đêm nay…… Ai cũng…… Đừng hòng…… Rời đi……”
Giọng nói kia cứng nhắc mà khàn khàn, không mang theo chút hơi thở người sống nào, mọi người nghe được ở đây lạnh hết cả người. Nhà ăn nhất thời cực kỳ yên tĩnh, mọi người cả hô hấp cũng đều thả nhẹ.
Triệu Phàn nói xong, liền bước chân cứng đờ xoay người ra cửa.
“Nó…… Thật sự sẽ không lại tìm tới chúng ta chứ?” Phó Văn Bác không yên tâm thấp giọng hỏi.
“Sao, không tin tôi à?” Trương Khiết bất mãn nói.
Phó Văn Bác ngượng ngùng: “Không có, không có.”
“Yên tâm đi, đêm nay khẳng định không phải chúng ta xảy ra chuyện.” Trương Khiết nhỏ giọng nói xong, kiêng kị mà nhìn thoáng qua Tiêu Lam, bước nhanh rời đi, cô không ngốc như Đỗ Vũ Oái, dám lên khiêu khích trước.
Sau khi thấy mấy người rời đi.
Cố Thịnh An mang vẻ mặt u sầu hỏi Tiêu Lam: “Tiêu ca, chúng ta kế tiếp làm sao bây giờ? Đêm nay nghe lên như là một ngày cuối cùng ấy.”
Tiêu Lam: “Đi tìm Trương Khiết, nếu Cố Mặc sẽ tìm tới chúng ta là chị ta ra tay, vậy từ chỗ chị ta giải quyết.”
Nhưng mà sự tình so với dự đoán phiền toái hơn nhiều, Tiêu Lam phát hiện năm người này hiện tại tùy thời đều là ngốc với nhau một chỗ, bọn họ cơm nước xong lập tức liền cùng nhau tiến vào phòng trên lầu hai, sau đó không bao giờ rời đi nữa.
Tuy rằng trực tiếp chính diện đột phá cũng không phải không thể…… Nhưng Tiêu Lam cũng không biết pháp khí kia là cái gì, lại không thể gϊếŧ chết NPC, như vậy nhóm người này chỉ cần vẫn luôn không hé răng kéo dài thời gian đến đêm nay, Tiêu Lam và Cố Thịnh An sẽ lạnh mất.
Toàn bộ ban ngày, Tiêu Lam đều tránh ở ban công phòng sát bên giám thị động tĩnh của năm người.
Mãi cho đến chạng vạng, cậu xác định có chỗ không thích hợp. Tuy Trương Khiết không để những người khác biết diện mạo pháp khí, cũng không nói với những người khác vị trí của pháp khí, nhưng đồ vật quan trọng như vậy cô ta nhất định mang theo trên người.
Tiêu Lam phát hiện, cả ngày nay ngoài mặt cô làm bộ ôm gối xem TV, nhưng tay vẫn luôn không rời cái gối ôm kia, còn thường thường dùng tay xoa bóp, giống như ở xác nhận đồ vật bên trong.
Tám chín phần mười là pháp khí ở nơi đó.
Tiêu Lam nhìn nhìn Cố Thịnh An bên cạnh nhàm chán lại lo âu, cuối cùng chỉ có thể bắt đầu moi móng tay. Nghĩ nghĩ đến chiến lực cả cửa cũng mở không ra của y, từ bỏ ý tưởng không thực tế bảo gia hỏa này phối hợp, cậu chuyển hướng sang Lạc: “Giúp tôi làm ra một chút động tĩnh đi, có thể hấp dẫn bọn họ đi ra ngoài là tốt nhất.”
Ngại có người khác ở đây, Lạc không tiện nói chuyện. Mèo đen vốn chiếm cứ trên bàn chỉ là gật gật đầu, xoay người ra phòng, còn là tự mình mở cửa.
Cố Thịnh An khiếp sợ: “Mèo đen này của cậu là từ đâu ra vậy, lợi hại dã man, không phải đạo cụ quý hiếm chứ?!”
Tiêu Lam hồi ức một chút quá trình gặp mặt Lạc: “Ờm…… Lúc siêu thị xử lý hàng ế đưa tặng đó.”
Cố Thịnh An cho rằng cậu đang làm sinh động không khí: “Ha ha, cậu cũng thật hài hước.”
Nhìn biểu cảm rõ ràng không tin của y, Tiêu Lam lắc đầu.
Đầu năm nay, nói thật cũng không ai tin.
Một lát sau.
Một trận khói đen nồng đậm từ hành lang lan tràn ra tới, dũng mãn tràn vào phòng năm người dũng mãnh, thậm chí kinh động dụng cụ tạo mưa cảnh báo, bọt nước phun tung toé ra, mấy người cả kinh nhảy dựng lên.
“Tình huống như thế nào?”
“Cháy!! Bên ngoài tất cả đều là khói!!”
“Chúng ta…… Chạy?”
“Chạy cái gì! Trước tiên đừng hoảng hốt, trận khói này tới quá trùng hợp. Vài người đi ra ngoài nhìn xem tình huống, Trương Khiết và Dương lão sư ở lại đi, những người còn lại đi theo tôi xem sao.”
Trình Lãng nói xong liền mang theo Phó Văn Bác và Đỗ Vũ Oái đi ra cửa, chỉ để lại Dương Đức Cao và Trương Khiết bất an chờ đợi trong phòng.
Dương Đức Cao đang lo sợ bất an mà nhìn về phía cửa, ông một phen tuổi, tay già chân yếu không muốn chạy đâu. Ông lại nghĩ tới thanh niên tối hôm qua kia, trong lòng càng thêm thấp thỏm, không thể tưởng được ông đức cao vọng trọng hơn nửa đời, sắp đến đầu thế mà bị người bắt được nhược điểm lớn như vậy. Bọn họ, sẽ không định làm gì pháp khí đấy chứ?
Đột nhiên, Trương Khiết vốn ngồi cách ông không xa đổ gục xuống.
Dương Đức Cao cả kinh, quay đầu vừa thấy, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới.
Mẹ nó! Sao lại là cậu!
Tiêu Lam hiền lành mà mỉm cười: “Dương lão sư, trước lạ sau quen, chúng ta là khách sáo một chút vẫn là trực tiếp theo lưu trình?”
Dương Đức Cao lui về phía sau hai bước: “Cậu…. cậu muốn làm cái gì? Những gì tôi biết đều đã nói cho cậu rồi!”
Liền thấy thanh niên trước mắt duỗi tay cầm lấy chiếc gối được Trương Khiết ôm trong lồng ngực, trực tiếp thô bạo kéo ra, từ giữa lấy ra một cái tượng thần lớn cỡ bàn tay, mặt tượng thần kia mang ý cười, lại không khiến người ta cảm giác được bình thản, chỉ có một cổ hơi thở quỷ quyệt.
Dương Đức Cao nháy mắt minh bạch đó là cái gì, ông hô to: “Cậu không thể như vậy! Cậu sẽ hại chết tôi!!”
Tiêu Lam duỗi tay nhanh chóng bưng kín miệng ông: “Suỵt —— Dương lão sư, có phải ông đã quên là ai đang hại ai rồi hay không?”
Dương Đức Cao cứng đờ, nhưng du͙ƈ vọиɠ cầu sinh trong lòng vẫn cứ chiếm thượng phong, ông không thể để người này lấy pháp khí đi, nếu không còn pháp khí, bọn họ…… Bọn họ đều sẽ chết.
Ông nghĩ tới khi Cố Mặc chết vô lực gục đầu xuống, màu da trắng bệch, cùng với mùi máu tươi nồng đậm đến làm người buồn nôn khi ông phân giải thi thể.
“Cậu——” giọng Dương Đức Cao chưa kịp nói xong, Tiêu Lam đã không chút khách khí chặt xuống khiến ông ta hôn mê.
Tiếp theo, Tiêu Lam dứt khoát lưu loát mà khiêng Trương Khiết từ cửa sổ đi ra ngoài.
Chỉ để lại một hiện trường bị vào nhà cướp bóc thê thảm.
Tiêu Lam và Cố Thịnh An vẫn luôn chạy tới khu vực suối nước nóng, vào phòng thay quần áo.
Bọn họ không lựa chọn về lại phòng mình, nếu như bị đám người kia quấn lên sẽ rất phiền toái, không thể gϊếŧ chết NPC, còn phải lãng phí thời gian trói cả đám bọn họ lại.
Nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, hiện tại cá hắn vào đêm đã không xa.
Tiêu Lam đặt tượng thần trên bàn, Cố Thịnh An nghĩ cách đánh thức Trương Khiết.
Cố Thịnh An làm ra biểu cảm hung ác: “Mau nói! Pháp khí làm sao cởi bỏ!”
Trương Khiết còn có chút ngây ngốc, bị Cố Thịnh An làm hoảng sợ, nhưng sau khi cô thấy rõ bộ dáng người trước mặt và tượng thần trên bàn, biểu cảm cô biến đổi, nàng biểu tình biến đổi, trầm mặc không mở miệng.
Cố Thịnh An lại đe dọa cô vài lần, Trương Khiết chỉ là trừng mắt nhìn y, không nói lời nào như cũ.
“Mẹ nó!” Cố Thịnh An có chút bực bội, “Cô nói hay không! Có tin tôi lộng chết cô không!”
Trương Khiết khinh thường mà nở nụ cười: “Nói thì tôi sẽ sẽ chết, không nói thì các người chết, dù các người gϊếŧ tôi, các người cũng phải chết. Tôi dựa vào cái gì mà phải nói?”
Cố Thịnh An chán nản, đang muốn chửi ầm lên, Tiêu Lam lại ngăn cản y: “Thôi, vốn dĩ cũng không trông cậy vào cô ta có thể thành thật trả lời, mang đi đều chỉ là vì dự phòng cô ta lại ra chuyện xấu mà thôi, cậu trông kĩ cô ta.”
Tiêu Lam cầm lấy tượng thần, trực tiếp dùng sức ném mạnh vào vách tường, sức mạnh to lớn, trên vách tường trực tiếp xuất hiện một cái hố to, ngoài tường đổ rào rào mà rơi xuống lộ cả gạch bên trong, nhưng tượng thần một chút thương tích cũng không có.
Tượng thần mang theo ý cười, tựa như đang trào phúng phàm nhân bất lực.
Trương Khiết thấy thế nở nụ cười: “Đây chính là pháp khí do đại sư tự tay chế tác, ngày ngày tụng kinh, làm sai các người tùy tiện có thể đập hư, các người đừng lao lực nữa ha ha ha ha.”
Tiêu Lam nhướng mày: “Lạc, làm cô ta câm miệng đi.”
Mèo đen quay lại vô tung không biết từ đâu ra tìm được một miếng giẻ lau năm xưa, trực tiếp dùng móng vuốt duỗi vào miệng Trương Khiết, cổ hơi thở thấm vị mang theo năm tháng thời gian huân đến Trương Khiết thẳng thừng nôn khan.
Trong lòng Cố Thịnh An giơ một cái like.
Tà dương nơi chân trời rốt cuộc cũng lui đi một tia sức sống cuối cùng, bóng đen âm trầm tỏa rộng trời cao.
“Tí tách ——”
“Tí tách ——”
Tiếng nước vang lên trong phòng thay quần áo trống rỗng, so với bất cứ lần nào trước đây cũng nhanh chóng hơn. Nơi này là phòng thay quần áo, căn bản không có ống dẫn nước, nhưng nước đã có thể xâm lấn đến nơi đây, biểu hiện ra sức mạnh bây giờ của Cố Mặc đã vô cùng cường đại.
Trên trần nhà bắt đầu lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng xuất hiện vệt nước, chỉ sợ không đầy một phút là có thể chiếm khắp toàn bộ không gian.
Trong nhà bắt đầu tràn ngập hơi nước, hỗn hợp với hơi thở lưu huỳnh đặc hữu của suối nước nóng.
Trên trần nhà, thân ảnh cô gái tóc đen xõa dài đang ở dần dần rõ ràng, cái đầu không bình thường buông xuống gật gà gật gù xoay chuyển, sắp lộ ra chính diện.
Giọng Cố Thịnh An mang theo tiếng khóc nức nở truyền đến: “Tiêu, Tiêu ca…… Nước……”
Tiêu Lam nhìn thoáng qua tượng thần lông tóc vô thương, chậm rãi nâng tay lên. Đầu ngón tay cắt gọn thật sự chỉnh tề, đốt ngón tay thon dài, lộ ra xương cốt gãi đúng chỗ ngứa, thoạt nhìn sạch sẽ ngăn nắp không hề có lực sát thương.
Không thể bị ngoại lực phá hư, như vậy trực tiếp phân giải từ tài liệu chung quy sẽ được chứ?
Mở ra【 Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi 】
【 Năng lực: Phân giải hết thảy vật phẩm tự tay chạm đến】
【 Thời gian còn lại: ::】
Tay cậu nhẹ nhàng mà phủ lên đầu tượng thần, tượng thần vốn dĩ trải qua va chạm cũng lông tóc vô thương lại như lâu đài cát gặp được thủy triều, theo tay cậu ép xuống từng chút từng chút mà hóa thành bụi.
Cố Thịnh An: “Oa……”
“Ưm!!!” Trương Khiết không thể tin tưởng mà trừng lớn mắt, khóe mắt mở to hết cỡ, sao có thể! Đại sư rõ ràng nói là mặc kệ đao chém hay là lửa đốt, ngoại lực căn bản không có khả năng phá hư tượng thần này!!
Sự thật chứng minh, trước mặt bần cùng, bất luận quỷ thần gì đều là hổ giấy.
Nhắc nhở của hệ thống xuất hiện:
“Phá hư đạo cụ cốt truyện, Cố Mặc tỏ vẻ khen ngợi bạn”
“Giá trị bần cùng tăng vạn, Tiêu Lam nghèo ra phong thái của riêng mình”
Đây quả thực là niềm vui ngoài ý muốn!
Cơn gió cuồng bạo đột ngột thổi qua phòng tay quần áo, tràn ngập hơi nước tứ tán, lan tràn ra toàn bộ khách sạn, giọng nữ âm trầm ướt lạnh phảng phất như vang lên bên tai mỗi người:
“Dương Đức Cao……”
“Đỗ Vũ Oái……”
“Trương Khiết……”
“Trình Lãng……”
“Phó Văn Bác……”
“Tôi, đã, về, rồi……”
Hết chương .