Trong căn phòng yên tĩnh vài giây.
Colin đem câu nói này nói ra khỏi miệng xong, vẻ mặt hơi hơi vặn vẹo, nhưng cuối cùng vẫn kéo căng mặt mình.
Cố Hoài cũng không nghĩ tới sẽ nghe thấy một đáp án như vậy, thế nhưng hắn phản ứng tương đối mau, lúc này liền trừng mắt nhìn trả lời một câu: “Vậy sao, thì ra là một tổ chức từ thiện.”
“Ừ.” Colin căng má gật đầu.
“Thật tốt.” Cố Hoài mỉm cười, “Tôi cảm thấy mọi người gia nhập tổ chức từ thiện thực tốt bụng, người như vậy sẽ dễ kết thân với người khác.”
Mắt thấy thanh niên không hề nghi ngờ mình, vẻ mặt Colin hơi cứng, lúc này đành hàm hồ đáp lời: “À…. ừ.”
Mỉm cười trên khuôn mặt Cố Hoài là hắn thật sự không nhịn được nên mỉm cười, hắn đi tới trước tủ sách dựa vào tường chọn vài quyển sách, cúi đầu nhìn bìa sách, thuận tiện lên tiếng hỏi: “Vậy vì sao lại bắt người bên ngoài trở về? ngày hôm qua hình như tôi nghe thấy các anh nói tổ tra khảo….?”
Toi mạng rồi—-
Colin nheo mắt, tiếp tục vận dụng bộ não của mình: « Tổ tra tấn kỳ thật không liên quan gì đến tổ chức chúng tôi, đó là cơ quan chính phủ của hành tinh này. »
« Tổ chức của chúng tôi và cơ quan chính phủ của hành tinh này quan hệ rất tốt, bắt người cũng là bởi vì bọn họ nói có tội phạm quan trọng trốn thoát, chúng ta bên này chủ động giúp mà thôi…. » Colin bình tĩnh nói xạo, nói đến chỗ này thì ngừng lại, « Tôi đương nhiên tin tưởng cậu không phải là đào phạm, đây chỉ là hiểu lầm, nhưng bởi vì bên chúng tôi cần một chút thời gian để chứng thực, cho nên không thể thả cậu rời khỏi căn phòng này được. »
Hiện giờ nếu để đối phương đi ra ngoài, hắn đối mặt không phải là toi mạng, mà là trực tiếp qua đời ngay tại chỗ.
Colin cố gắng nói dối để tranh thủ thời gian.
Cố Hoài gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cũng không bởi vì bị giam mà tức giận.
« Bình thường tổ chức các anh có những hoạt động gì, có thể nói với tôi được không? tôi rất có hứng thú với tổ chức từ thiện. » Cố Hoài thuận theo đối phương tiếp tục nói chuyện, độ cong của môi hơi hơi nhếch lên.
Rất giống học sinh bị chủ nhiệm lớp kiểm tra bài tập hè, Colin rất nhanh suy nghĩ trả lời nói: « Chúng ta…. Gửi sự ấm áp cho cộng đồng! bảo vệ láng giềng. »
—– thu phí bảo vệ.
« Thu nhận những người không có nhà để về. »
—- tập hợp những binh lính Grey Tower.
“Còn có những việc giống như vừa rồi nói, giúp đỡ một ít công việc cho chính phủ của tinh cầu này.”
Câu cuối cùng này mới hoàn toàn là bịa đặt, bởi vì trên Nira tinh căn bản không có chính phủ.
Ở một mảnh đất màu xám không thuộc sự quản lý của tinh minh, các thế lực khắp nơi trong tinh hệ này rất hỗn loạn, cho nên hành tinh này cũng rất loạn.
Chữ “loạn” này là chỉ sự hỗn loạn trong tinh cầu, thế nhưng cũng phải nói, kể từ khi Grey Tower ở Nira tinh, trị an của Nira tinh xác thực đã tốt hơn rất nhiều.
Cho nên Colin cảm thấy hắn vừa nói bọn hắn bảo vệ hàng xóm, kỳ thật cũng không phải hoàn toàn nói dối, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng có thể cho qua.
“Cảm giác những hoạt động này rất có ý nghĩa.” Cố Hoài phối hợp thể hiện sự tán thành.
Bởi vì có được sự công nhận của Cố Hoài, Colin ngược lại cảm thấy lương tâm thật xấu hổ, càng kiên định với suy nghĩ tuyệt đối không để đối phương biết được tình huống thật sự của Grey Tower.
Nếu để thanh niên biết được tổ chức bọn hắn là gì, đối phương sẽ cảm thấy bị lừa gạt mà tức giận, khẳng định sẽ không dùng thái độ ôn hòa như vậy đối với bọn hắn, càng đừng nói khen ngợi và mỉm cười.
“Nói tới chuyện gần đây đi, trong tinh tế cũng không phải yên ổn như vậy. hình như là bời vì tinh minh xảy ra vấn đề gì, nói là tổng bộ tinh minh bị một loại vũ khí tên là “Ameteorite” ngắm vào, tình huống thực nguy cấp.” Cố Hoài nhắc tới chủ đề này, tỏ vẻ hơi lo lắng.
Colin nghe thấy lời này, phản ứng đầu tiên là thân mình cứng đờ, rồi mới thử hỏi: “… cậu thực lo lắng cho tinh minh sao?”
Giọng nói Cố Hoài bình thường trả lời: “coi như vậy đi, tinh minh duy trì sự yên ổn của tinh tế vẫn rất quan trọng. tôi là lo lắng tượng trưng của hòa bình bị biến mất, tượng trưng này không thể cắt khỏi tinh minh, cho nên nói tôi lo lắng cho tinh minh cũng không sai.”
“Tôi không hy vọng hoàn cảnh yên ổn hiện giờ trở nên hỗn loạn, ừm…. kỳ thật chủ yếu là không muốn người trong nhà gặp nguy hiểm. mặc kệ nói như thế nào, ở trong hoàn cảnh hòa bình mà gặp nguy hiểm cũng sẽ tốt hơn trong hỗn loạn mà gặp nguy hiểm, đúng không?” thanh âm Cố Hoài thật ôn nhu, thuận tiện cúi đầu lật sách sang trang thứ nhất.
“….” Colin ở một bên sốt ruột nhắm mắt, nghĩ tới hắn dẫn một tiểu đội ra tay sắp xếp “Ameteorite”, hắn tỏ vẻ không dám nói chuyện.
Cảm giác tội lỗi không dám bày ra trước mặt đối phương, Colin nói: “Vậy cậu cứ xem sách trước đi, tôi còn có việc phải làm, rời đi trước, tôi sẽ cố gắng để cậu có thể rời khỏi căn phòng này.”
“Được.” Cố Hoài ngoan ngoãn gật đầu.
Vừa rời khỏi phòng, Colin liền lập tức gọi toàn bộ binh lính trong căn tư tập trung lại.
Hắn bắt đầu lời dạo đầu, lời nói dối này không thể để mình hắn diễn được, phải khiến cho những binh lính ở trong căn cứ phải diễn với hắn mới được.
Binh lính khu A và khu C của căn cứ đều ở trong này, câu đầu tiên Colin liền hỏi: “Grey Tower chúng ta là tổ chức gì?”
Vẻ mặt binh lính toàn bộ không hiểu, hai mắt nhìn nhau, ngay lập tức không thể đưa ra đáp án.
“…. Tổ chức vũ trang?” một gã binh lính Grey Tower thử trả lời.
Rồi sau đó hắn bị Colin liếc mắt một cái: « Phải nhớ kỹ cho tôi, tôi chỉ nói một lần, chúng ta là một, tổ, chức, từ, thiện, sau này nếu có người hỏi các người thì phải trả lời như vậy. »
Tất cả binh lính ở đây: «? »
Mặc dù nghe thấy bốn chữ « tổ chức từ thiện » này rất muốn cười, nhưng bởi vì chỉ huy nhà mình hai tay đặt ở phía sau giọng điệu nghiêm túc, hơn nữa vẻ mặt đối phương không hề giống nói giỡn, nên những binh lính Grey Tower ở đây không dám cười.
Chính là tổ chức từ thiện… điều này là quá sức với những binh lính Grey Tower, nói nghe như trò đùa. Người nghe không cười, nhưng chính bọn họ còn phải nở nụ cười.
Hoàn toàn không thể hiểu nổi vì sao chỉ huy nhà mình lại có một yêu cầu kỳ quái như vậy, nhưng những binh lính ở đây tỏ vẻ bọn hắn cũng không dám hỏi, bọn hắn chỉ cần cam chịu phục tùng là được rồi.
Thế nhưng ngày hôm sau, những binh lính Grey Tower đa phần đều biết được nguyên nhân.
Cố Hoài trong một ngày đã thu được quyền lợi rời khỏi căn phòng, Colin nói với hắn có thể đi ra ngoài, hắn không cần bị giam ở trong phòng nữa, có thể đi ra ngoài đi dạo.
« Có thể đi ra khỏi căn phòng này, nhưng không thể rời khỏi căn cứ. » Nói xong câu này, Colin giải thích thêm: « Bởi vì bên ngoài căn cứ cũng không an toàn, trị an có vấn đề, hơn nữa….. cậu nói người nhà của cậu sẽ tới tìm cậu, vậy trước khi bọn họ tới đây, cậu vẫn nên ở trong căn cứ tổ chức thì vẫn tốt hơn. »
« Ừ, tôi cũng định như vậy. » Cố Hoài trả lời.
Colin thử nói: « Có cần tôi dẫn cậu đi tham quan không? »
Cố Hoài lắc đầu, lộ ra một nụ cười: « Không cần phiền toái như vậy, tôi tự mình đi là được rồi, cũng không tới mức lạc đường. »
Sự thật chứng mình, Cố Hoài đi dạo ở trong căn cứ Grey Tower, xác thật là không đến mức lạc đường, nhưng lại giống như cây bạc hà biết đi, tất cả những binh lính Grey Tower có dựng đồng sau khi nhìn thấy hắn, khuôn mặt đều mở mịt đứng ngốc tại chỗ.
Trong căn cứ như thế nào lại chưa bao giờ nhìn thấy người này, hơn nữa đối phương còn được cấp trên cho phép đi lại.
Mới bắt đầu những binh lĩnh bởi vì có gen trùng tộc mà bị Cố Hoài hấp dẫn không dám tới gần đối phương, thậm chí là tiếp xúc gần.
Nếu nói nguyên nhân, chủ yếu là vì cảm giác tự ti, bởi vì hiểu được bản thân nhận được gen cải tạo nên ngoại hình quái dị, những binh lính Grey Tower này không muốn để Cố Hoài nhìn thấy.
Nhìn thấy sự ghê tởm trong mắt người khác bọn hắn cũng không cảm thấy gì, trong lòng sớm đã nguội lạnh. Nhưng bởi vì tiếp nhận gen trùng tộc, bọn hắn không tự chủ sẽ càng để ý tới cái nhìn của Cố Hoài, bởi vậy không muốn nhìn thấy những cảm xúc giống như nhìn thấy ở người khác.
Nhưng qua nhiều lần, những binh lính Grey Tower phát hiện ánh mắt của Cố Hoài nhìn bọn hắn đều duy trì ở một độ ấm nhất định, không hề có cảm xúc khác.
Thậm chí cả cảm xúc kinh ngạc, quái dị cũng không hề có, giống như bọn hắn chỉ là một người bình thường mà thôi.
Khi phát hiện chuyện này, những binh lính Grey Tower càng khó chống lại hấp dẫn, bọn hắn bắt đầu đi theo Cố Hoài ở trong căn cứ, hơn nữa trong lúc này mỗi binh lính đều ngụy trang mình là một nhân viên làm việc từ thiện, cảnh tượng nhìn rất buồn cười.
Chỉ huy của căn cứ lãnh đạo cấp dưới làm một trận lớn như vậy, thủ lĩnh đương nhiên không có khả năng không biết.
Thời gian phóng « Ameteorite » cũng chỉ còn hai ngày cuối cùng, vào đêm ngày hôm sau, Colin đi gặp thủ lĩnh của bọn hắn, cũng chính là Shiva.
Bình thường thì Colin dám cười hì hì với Shiva, thậm chí thái độ cũng không giống như đối mặt với thủ lĩnh, nhưng lần này lại rất nghiêm túc.
« Tôi cảm thấy ngày mốt không tốt lắm, không thì….. lùi lại thời gian phóng Ameteorite, anh cảm thấy thế nào? » Colin dò hỏi.
« Không có gì đặc biệt. » Shiva lạnh lùng trả lời.
Nếu có thể xem nhẹ con búp bê trên vũ khí của hắn so với kẻ nào cũng có sớm hơn, câu nói này của đối phương có lẽ sẽ có lực thuyết phục.
Colin chính là hiểu rất rõ điều này, lúc này hắn bỗng nhiên thành thật nói: « kỳ thật hiện giờ tôi cũng không còn quá ám ảnh với chuyện hủy đi tinh minh nữa. »
Cố Hoài xuất hiện khiến bọn hắn có ý tưởng, hiện giờ đa phần binh lính trong Grey Tower cũng muốn như vậy.
Tổng bộ tinh minh nếu dựa theo kể hoạch của bọn hắn mà bị hủy, hai ngày sau bọn hắn sẽ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của thanh niên, hiện giờ chỉ mới nghĩ thôi mà đã cảm thấy khó thở.
« …. » Shiva không nói tiếp, mặc dù mặt hắn vẫn lạnh lùng, nhưng đối với những chuyện gần đây Colin làm, hắn thật sự là cảm kích khi biết được những chuyện này.
Lần này cũng là như vậy.
Trong lúc hai người nói chuyện, lúc này Cố Hoài ở trong phòng, cẩm một quyển sách đọc để giết thời gian.
Cố Hoài cảm thấy hắn đã làm hết sức mình, trong mấy ngày nay hắn ở trong căn cứ của Grey Tower đã cố gắng truyền đạt ý tưởng không muốn tinh minh bị hủy của mình, hắn nói thêm hy vọng « Ameteorite » có thể ngừng hoạt động.
Nhưng kết quả của hai ngày sau sẽ như thế nào, Cố Hoài cũng không biết.
Hai ngày này đối với Cố Hoài là chờ đợi bình thường, nhưng đối với tinh minh bên kia là dày vò dài đằng đẵng.
Trước mắt cư dân trên tinh cầu tổng bộ tinh minh đã toàn bộ được di chuyển, chỉ còn những nhân viên tinh minh tự nguyện ở lại.
Thời gian càng tới gần thời điểm mà Grey Tower nói với bọn họ sẽ phóng « Ameteorite », thần kinh của những nhân viên làm việc ở tổng bộ tinh minh đã căng lại càng căng.
Buổi chiều h ngày x tháng x.
Thời gian chuẩn xác đã tới.
Khi kim dây chuyển động một vòng, khi kim phút chuyện động tới vị trí cuối cùng, một chùm ánh sáng khổng lồ xuyên qua sự im lặng của vũ trụ lao thẳng tới tổng bộ tinh minh—-
Cố Hoài đang nhìn ở trên tinh võng, một màn này giống như hiện ra trước mặt hắn.
Vẫn không thể ngăn cản, trong lòng Cố Hoài nghĩ như vậy.
Từ những giây phút đầu tiên tổng bộ tinh minh đã mở ra hệ thống phòng ngự của tinh cầu, còn gia cố thêm nhiều lớp bảo vệ đặc biệt bao vây tinh cầu.
Khi nhìn thấy tia sáng lao tới rất nhanh, tất cả những nhân viên tự nguyện ở lại đều ôm tâm trạng chịu chết.
Chùm tia sáng cực kì mạnh mẽ rất nhanh bay tới trước mặt tinh cầu, những nhân viên ở lại trên tinh cầu một phút cũng không kịp nhắm lại ánh mắt.
Cho dù là đối mặt với tử vong, bọn hắn cũng phải nhìn tinh cầu này lần cuối cùng.
Nhưng chùm tia sáng này ở giây tiếp theo—–
“Chíu—-!”
Trước mặt tinh cầu tổng bộ tinh minh nổ ra một chùm pháo hoa thật lớn, vẻ nên bức tranh rất là rực rỡ.
Tất cả mọi người trong tinh tế nhìn thấy điều này đều không kịp phản ứng, tập thể sửng sốt.
Sau khi pháo hoa kết thúc, tinh cầu hình như không xảy ra chuyện gì.
Tổng bộ tinh minh: “?”
Xin hỏi Grey Tower có việc sao??