Mina!!! Konichiwa!!!! Mình đã trở lại rồi đây!! Sau tuần bận một chút việc mình đã trở lại và bắt đầu up chap bình thường trở lại. Cảm ơn những ai đã ủng hộ nhak!!
Nó khó chịu, khó chịu cực kì, cho dù nó chưa xác định được tình cảm của nó dành cho Ken nhưng tại sao khi thấy cảnh đó nó lại thấy khó chịu như vậy. Hai bàn tay siết thật chặt, gần như nổi lên những gân xanh nhưng khuôn mặt thì vẫn lạnh tanh không một gợn cảm xúc.
Bước chân nhanh đến lớp Aya, đứng trước cửa lớp, nó vặn tay nắm...
-Khoá?-nó thì thầm. Thử lại lần nữa, cửa vẫn khoá, bực mình nó giật phăng cái tay nắm ném mạnh vào tường rồi quá nát luôn cái cửa. Nó nhanh chân bước vào, và khi chỉ vừa đặt chân vào, nó liền sững người. Mắt nó trợn to khi thấy một thân hình bê bết và chằn chịt các vết thương nằm co ro một góc lớp.
-Aya...-môi nó khẽ mấp máy. Nó đưa mắt nhìn từng người một trong lớp, tất cả các học viên trong lớp này giờ mặt đã cắt không còn một giọt máu. Nó bước xuống cuối lớp, gót giày nện xuống nền nhà từng nhịp một nghe sao mà ớn lạnh, cứ như hồi chuông của...tử thần.
Chúng ta cùng quay ngược thời gian nào!!
---------------lời kể của Aya----------------
Hôm nay, như mọi ngày, tôi tung tăng đến trường với một tâm trạng khá vui vẻ. Đang đi nhìn mây nhìn trời thì một chiếc xe đạp lao tới.
-Nè tránh ra!!!!-ai đó hét lên, tôi liên quay lại thì thấy một chiếc xe lao thẳng tới chỗ tôi đang đứng, rất nhanh.
Rầm!!! Chiếc xe đó đâm sầm vào tôi. Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ nhập viện, nhưng rất may tôi đầu thai được là vamp nên chả bị sao cả, một vết xước cũng không. Chỉ có điều mông tôi tiếp đất một cách quá êm đẹp khiến cho đồ trong ba lô tôi rơi hết cả ra.
-Ui da~!-tôi xuýt xoa! Chẳng để ý gì tới người đâm vào mình.-Á! Rớt hết cả rồi!-tôi luống cuống nhặt những thứ rơi rớt từ ba lô. Tôi nhặt hết thứ này tới thứ khác, thứ nọ tới thứ kia, tự rủa thầm sao mình nhét nhiều đồ vào thế. Hèn chi tôi chẳng bao giờ có thể đứng bằng Kami, cứ phải lùn hơn một chút mới chịu, tủi thân.
-Ủa?-tôi nhìn quanh khi không thấy...hộp bento!-hộp bento của mình đâu rồi?-tôi đứng bật dậy, hơi hốt hoảng vì nếu mất hộp bento, tôi sẽ phải nhịn đói trưa nay.
-Tìm cái này à?-Tiếng của một cậu con trai vang lên, rất quen. Nhưng tôi không mấy để ý gì mắt tôi đang đăm đăm vào cái hộp nhỏ xinh được gói trong miếng vải màu hồng.
-Ơ, của tôi!-tôi giờ mới nhìn cậu ta, giật thót khi nhận ra đó là...Na Hee!!
-Na Hee?!-tôi đưa mặt ngu ra mà hỏi cậu. Cậu liền nở một nụ cười toả nắng, nhưng nhìn rất giống như...đang chọc tôi?
-Cậu...làm gì...ơ hộp bento!!-tôi định hỏi cậu làm gì ở đây nhưng một lần nữa lại bị hộp bento "hút hồn"
Na Hee, bỗng phì cười, đưa tay lên quẹt vào má tôi một cái.
-Cái gì vậy?-tôi giật mình khi thấy cậu đụng vào mình.
-Dính...cái gì đó đen đen!-cậu đưa ngón tay trước mặt tôi, tôi thấy ngón tay cậu có dính cái gì đó đen sì và hơi "hôi" (au: đừng nghĩ bậy!) Tôi nhanh chóng đưa tay lên mặt mình, quẹt lấy quẹt để, chà tới chà lui tới mặt mình đỏ ửng lúc nào không hay.
-Hết chưa?-tôi hỏi lại. Na Hee bỗng nhìn chằm chằm tôi, rất chăm chú.
-Hết đen, tới đỏ!-anh nói một câu làm tôi chưa kịp tiêu hoá.
-Của Aya! Tạm biệt!-cậu đưa tôi cái hộp rồi lấy xe phóng đi mất dạng.
-Cái cậu này...-tôi định quay lưng đi thì chợt dừng lại khi thấy một vật nhỏ nhắn dưới chân.
-Khăn tay sao?-tôi cầm lên-Nathakaga Heito? N.H? Của ai vậy cà? Ủa cậu ta sao? Họ tên gì mà dài ngoằn vậy?-Aya nhìn theo hướng mà Na Hee mới rời khỏi. Cẩn thận xếp lại rồi cất vào cặp tôi nhanh chóng chạy đến trường.
Tiết đầu tiên của lớp tôi là tiết học về " cách khai thác sức mạnh", nói thật tôi dở nhất là mấy cái này, học không bao giờ vô mấy cái thứ này, nhưng về y dược thì tôi khá rành. Tối có một khả năng cực kì đặc biệt, đó chính là tự phục hồi vết thương, rất lạ, tôi không thuộc hệ nước nhưng khả năng lại rất vượt trội chỉ có điều, nếu sử dụng nhiều tôi sẽ bị đau đâu, đầu óc ong ong cả lên nên chẳng lúc nào dám sử dụng trong cuộc chiến. Thế nhưng bù lại, khả năng phòng thủ và tấn công của tôi rất yếu, nếu không phải nói có thể không có, thế nên tôi mới là một vamp C luôn luôn bét lớp.
Nằm dài ra bàn, tôi nghe tiếng cô giáo trên bảng mà đầu óc cứ như có hàng ngàn con ong bay lòng vòng. Len lén mở điện thoạ mà chơi game đỡ buồn, tôi không hiểu nổi một từ chứ nói chi là việc phấn đấu để làm vamp B. Tôi lướt tay liên tục trên màn hình điện thoại, tôi nói sao thù nói chứ mấy dụ game ghiếc này tôi cũng hơi bị được nha, nằm trong top đó chứ chẳng chơi. Bỗng...
-Cô ơi, bạn Ohara sử dụng điện thoại trong lớp!-một nhỏ tóc xanh lá đứng lên chỉ vào tôi đang ngơ ngác. Thế là xong đời.
-Ohara..em! Hừ! Thôi tôi bỏ qua, em không được tái phạm lần nữa đâu đấy!-bà cô dễ dàng bỏ qua làm mọi người há hốc môm,(có cả tôi) nhỏ "tóc xanh lá" cũng hằn học mà nhìn tôi toé lửa. Tôi đâu biết rằng bà cô không dám làm gì hoàn toàn là nhờ Kami và Franky.
Không có game chơi, tiết học càng thêm chán, chán đến nổi tôi muốn ngủ luôn, nhìn đồng hồ, còn min nữa mới tới giờ nghỉ trưa, thiệt nản.
-Các em! Bây giờ tô có việc gấp nên sẽ cho tiết dừng tại đây! Các em hãy về nhà làm bài..bla bla! Chào các em!-bà cô chào cả lớp rồi đi ra ngoài. Tôi vừa nghe đến đây thì mắt sáng trưng, đỡ ghê.
Bộppp!! Mấy cuốn sách chả biế từ đâu mà rớt lên đầu tôi làm tôi tỉnh hẳn.
-Ui~! Mình xin lỗi nhé! Mình lỡ tay! Ha ha ha!-nhỏ "tóc xanh lá" đứng cười. Nhỏ trông cũng xinh, nhìn giống giống như Gumi trong vocaloid vậy, chỉ có cái miệng và nụ cười cực đểu là nhìn phát ghét. Tôi đứng bật dậy, định bụng sẽ đi ra khỏi lớp, nhưng vừa bước được một bước thì...
-Nè! Mày tính đi đâu vậy hả? Không coi tao ra gì sao?-nhỏ nắm tóc tôi kéo lại, hét vào lỗ tai tôi, rồi, hiểu rồi, sắp có một cuộc hội đồng.
-Các người tính làm gì?-Tôi nhìn nhỏ hỏi.
-Con ngu!! Trả thù chứ làm gì!!-Một vài đứa khác lên tiếng.
-Mày ve vãn hotboy Heito!!!Đã thế con bạn mất dạy của mày còn cướp luôn cả Ken!! Không chừng còn là Niran!! Đúng là hồ ly tinh một lũ!!-nhỏ gầm gừ. Tôi giận dữ thật sự, sỉ nhục tôi, có thể bỏ qua, nhưng đằng này lại sỉ nhục luôn cả Kami, tôi tức giận thật sự.
-Mày Nín Đi!!!!-tôi gần như hét lên, tay đẩy nhỏ ra, vô tình làm rơi chiêc khăn mà tôi dịnh đem trả Na Hee.
-Cái gì đây!-nhỏ cúi xuống, tôi không kịp trở tay nên đứng im như phỗng.-Nathakaga Heito?? Là của Heito!!! Con chó!!!! Mày còn chối nữa không?!!!-Nhỏ nắm chặt cái khăn, tay giật tóc tôi ra đằng sau, rồi thục mạnh vào bụng tôi.
-Đánh nó!! Tụi bây!!-nhỏ ra hiệu, gần hai chục đứa nhào vào đánh tôi, có đứa còn thi triển pháp thuật lên tôi. Nhất thời khả năng tự trị thương của tôi phục hồi không kịp. Tôi đành hứng chịu những trận đòn khốc liệt.
-Kami...-mắt tôi mờ dần rồi gục hẳn.
-----------------quay lại với hiện tại(lời kể của tá giả)-----------------
-Aya...