“Bảo Nhi!” Hiên Viên Vũ nhìn thấy tôi, rất kinh ngạc, trong mắt loé ra sát ý rồi tắt ngay.
Tình Nhi bỗng nhiên đứng ngồi không yên.
“Yên tâm, ở rất nhiều thời điểm, tôi là kẻ điếc.” Tôi ngồi dưới đất xoa cái chân đau, trong một chốc không thể đứng lên.
“Cô đã nghe được cái gì?” Hắn vẫn từng bước tiến đến, ánh mắt sắc bén.
“Cái gì cũng chưa nghe.” Tôi cố tình phủ nhận. Hắn còn muốn nói gì, nhưng ánh mắt dừng lại ở những mảnh chén vỡ, “Đây là cái gì?” Giọng cũng nhu hòa đi nhiều.
“Bối mẫu Tứ Xuyên hầm với tuyết lê, tôi thấy cổ anh hình như hơi đau.” Tôi thản nhiên nói.
Trong mắt hắn xuất hiện cảm xúc phức tạp, hắn chậm rãi ngồi xuống, giúp tôi xoa chân, chốc lát sau, hắn hỏi: “Còn đau không?”
Tôi lắc đầu, tốt hơn nhiều.
“Nhớ kỹ, cái gì cô cũng chưa từng nghe thấy, nghe lời tôi, được không?” Ánh mắt quen thuộc mang theo sự xa lạ khó hiểu.
“Được.” Tôi gật đầu. Lắm miệng, rước lấy họa sát thân, đạo lý này tôi biết.
“Tôi sắc chén khác cho anh.” Tôi giãy dụa đứng dậy. Hắn nâng tôi dậy, “Về phòng nghỉ ngơi đi! Chúng ta vừa quen, có lẽ cô chưa biết, tôi không thích ăn ngọt.”
Hắn không thích ăn ngọt, hoá ra, hắn không thích ăn ngọt, trái ngược với… Tôi kinh ngạc đến sững người.
“Sau này, tôi sẽ từ từ nói cho cô biết tôi thích ăn gì.” Ánh mắt luôn luôn lạnh lẽo đã vương một chút hương khói của tình ý dịu dàng.
Tình Nhi, Tình Nhi, cô ấy đang làm gì? ! Tôi vẫn thôi miên bản thân, tự nhủ mình không nên chú ý đến mọi chuyện, chúng không liên quan đến tôi. Tôi buồn bực đi tới đi lui trong phòng. Nếu Tình Nhi xảy ra chuyện, Vân Sở nhất định rất khó chịu. Bực bội! Tôi mở cửa phòng, đến phòng Tình Nhi.
“Bảo cách cách.” Tình Nhi nhìn thấy tôi, không có vẻ gì là ngoài ý muốn.
“Cô gạt Vân Sở làm chuyện gì?” Tôi hỏi thẳng.
“Bảo cách cách nếu đã muốn biết, tôi có quan hệ với Thạc phủ, vậy chắc cô cũng từng nghe 8 năm trước, Thạc phủ từng bị gièm pha, Tình cách cách 13 tuổi không lấy Vân bối lặc tuấn mỹ như thiên thần, lại muốn gả cho thị vệ bên người Vân bối lặc.” Tình Nhi cười khổ sở.
“Có nghe nói.” Tôi gật đầu. Không phải theo lời đồn đãi trong kinh thành, mà là nghe bản cũ chính xác nhất từ nha hoàn của cô ấy.
“Đó là một lời gièm pha, làm cho Thạc phủ nhiều năm không thể ngẩng đầu, khiến A Mã tôi phải chịu những lời đàm tiếu, khiến Thạc phủ ngày càng lụn bại, A Mã muốn hưởng vinh hoa phú quý, phận nữ nhi như tôi là đầu sỏ gây nên chuyện, có thể không giúp sao?” Cô ấy thê lương.
“Tình Nhi!” Tôi bất giác nắm tay cô ấy, “Cô có nghĩ tới việc ấy quá mạo hiểm, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
“Nếu xảy ra chuyện, thì do một mình Phú Sát Ngạch Tình gây nên, Thạc phủ hoàn toàn không liên quan, Bảo cách cách, đồng ý với tôi, cô đừng nói cho Vân Sở, được không?” Cô ấy chụp tay tôi, đau khổ cầu xin.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không nói với Vân Sở.” Không muốn Tình Nhi thành gánh nặng tâm lý của anh, cũng không muốn Tình Nhi làm cho anh thất vọng, cho nên tôi sẽ không nói.
“Cám ơn.”
“Tình Nhi, cô có nghĩ tới không? Nếu cô có thể lấy Vân Sở, như vậy Thạc phủ lại có thể nở mày nở mặt, đừng liều lĩnh làm công việc buôn bán đó nữa.” Tôi thật sự lo lắng cho cô ấy.
“Có thể sao? Có thể sao!” Cô ấy cười thực thê lương: “Khi đó, tôi có dung nhan tuyệt thế, tuổi dậy thì, huynh ấy vì cự hôn, bị đánh đến ba trăm roi, hấp hối, cũng không đồng ý. Bây giờ tôi đã thành quả phụ, tuổi tác đã nhiều, Cô nói có thể sao?”
“Có thể!” Tôi nói chắc chắn, “Thứ nhất, cô không phải là quả phụ, cô còn chưa xuất giá! Thứ hai, cô mới 21 tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất! Thứ ba, 8 năm trước, Vân Sở có thể không có cảm tình với cô, nhưng 8 năm sau, thì chưa chắc!”
“Bảo cách cách, cô không biết rồi!” Cô ấy buông tay tôi, thản nhiên nói: “Để tôi kể chuyện xưa cho cô nghe.”
“Mấy ngàn năm trước, bách hoa tiên tử có người em trai là bách thảo tiên tử, chàng rất đẹp, rất lãnh đạm, đẹp như cây cỏ lạnh nhạt như cây cỏ, chàng chỉ thích giúp tỷ tỷ chăm sóc bách hoa, không quan tâm đến thế sự của nhân gian và thiên đình, chàng đơn thuần mà hồn nhiên, chàng là một tiên tử rất dễ dàng bị người ta lãng quên. Nhưng, một thiên tiên như vậy lại phạm một sai lầm to lớn. Chàng yêu một linh tinh tên là “Hoa Chi” có thể nói có thể hát có thể khiêu vũ, “tinh linh Hoa Chi” là nữ hoàng của trăm hoa, nàng có linh hồn của con người, bách thảo tiên tử đơn thuần yêu nàng, che chở cho nàng, làm bạn với nàng trong hơn một ngàn năm. Đại thọ Vương Mẫu, Ngọc Đế chuẩn bị hái “tinh linh Hoa Chi” đưa cho Vương Mẫu. Bách thảo tiên tử biết tin, không muốn người yêu mất linh hồn, vì thế, chàng dùng tiên thể bảo vệ “tinh linh hạt giống”, vụng trộm đưa nàng xuống trần gian. Bách thảo tiên tử ở trên thiên đình nhận trừng phạt, bảy bảy bốn chín ngày bị đốt cháy, bảy bảy bốn chín ngày nằm trong hầm băng, chỉ dựa vào hy vọng gặp lại người yêu, chàng cố chịu đựng. Chúng tiên cầu tình, Vương Mẫu động lòng, Ngọc Đế làm thỏa mãn tâm nguyện của chàng, biếm chàng thành người, phải trải qua bảy kiếp tình khổ. Bách thảo tiên tử trải qua muôn vàn khó khăn, tìm được phàm thể của “tinh linh Hoa Chi”, sau đó thế nào, cô đoán được không?”
Tình Nhi cười nhẹ, đưa mắt nhìn tôi. Tôi tìm chỗ, ngồi xuống, lơ đãng hỏi: “Tiếp theo thì sao?” Một câu chuyện xưa nhàm chán, còn không bằng tôi kể chuyện cô bé lọ lem, nàng tiên cá, hay mấy chuyện cổ tích cho cô ấy nghe.
“Tinh linh Hoa Chi đã quên Bách Thảo tiên tử không còn chút gì! Ở nhân gian nàng đã gả cho một vị nam tử thiếu niên anh hùng, phu thê tình thâm, sớm đã thề nguyện đời đời kiếp kiếp không rời không bỏ.”
“Vì sao đã quên không nhớ được gì, nàng ta còn bạc bẽo thế? Vậy tiên tử kia làm sao bây giờ?” Cuối cùng tôi cũng có một chút hứng thú.
“Bởi vì, Ngọc Đế đã cho tinh linh Hoa Chi ăn vong tình đan, trí nhớ của nàng không có Bách Thảo tiên tử, hơn nữa luân hồi bảy kiếp, tuyệt đối không động lòng với Bách Thảo tiên tử. Đó là bảy kiếp tình của Bách Thảo tiên tử, mỗi kiếp chỉ có thể si tình ở bên cạnh tinh linh Hoa Chi bảo vệ nàng, ảm đạm cả đời.” Nghe xong câu chuyện xưa của cô ấy, tôi muốn nhắc cô ấy về đề tài ban đầu, “Ha ha, chúng ta hình như đang nói chuyện của cô và Vân Sở.”
Cô ấy cười, “Bảo cách cách, cô còn chưa rõ?”
Tôi sửng sốt, tôi phải hiểu cái gì?
“Vân Sở chính là Bách Thảo tiên tử ở nhân gian luân hồi.”
Giờ phút này, cái mặt tôi phải hình dung thế nào? Miệng tôi chắc chắn có thể bỏ nguyên một quả trứng gà.
“Câu chuyện này Vân Sở nói cho cô?” Anh ta cũng quá tài ba, để cự tuyệt, mất công bày ra một câu chuyện hoang đường mà động lòng người như vậy, thiên tài!
Cô ấy lại lắc đầu: “Tám năm trước, khi Vân Sở cự hôn, bị đánh ba trăm roi, hôn mê ba ngày, sau đó sư phụ của huynh ấy là Ninh Huyền chân nhân tới tìm tôi, kể với tôi câu chuyện này. Ông ấy nói, ông ấy không ngờ Vân Sở cả đời này không đợi được người yêu, đã sớm chết tâm từ lâu.”
Tình Nhi ơi Tình Nhi, cô ngây thơ quá, thầy trò người ta liên kết lừa cô! Thấy chưa? Gạt cô, cô lập tức cảm động buông tay. Ngốc quá! Nếu là tôi, chắc chắn không để bọn họ như ý.
“Khờ quá!” Tôi lầm bầm.
Vẫn lọt vào tai, nàng cười: “Bảo cách cách, Ninh Huyền chân nhân nói, cô sao có thể hoài nghi? Ông ấy là người tu hành đắc đạo đó, có thể biết trước hiện tại và tương lai.”
“Càng chứng tỏ cô và Vân Sở cùng bị lừa !” Tôi chỉ có thể nói với cô ấy lý do dễ nhận ra nhất. Tôi không tin!
Cô ấy lại cười, “Vân Sở mỗi kiếp, trước khi luân hồi, chỉ uống nửa chén canh Mạnh bà, quên kiếp trước, nhưng lại nhớ kỹ tinh linh Hoa Chi. Cho nên, tâm huynh ấy không động, trừ phi gặp tinh linh Hoa Chi.”
“Vậy khi nào anh ta mới có thể gặp tinh linh Hoa Chi? !” Tôi sắc sảo đưa ra điểm đáng nghi nhất, thế nào tôi cũng không tin một chuyện hoang đường như vậy. Nhàn nhã rót một chén trà, nói mãi mà miệng khô rang, người phong kiến thật ngốc nghếch!
“Năm nay!” Tình Nhi chuyên chú nhìn ta: “Trời đất nghịch chuyển, tinh linh Hoa Chi ở ba trăm năm sau sẽ đến đây gặp huynh ấy!”
Tay tôi run lên, trà rót không xong, nước nóng dội lên tay tôi, sưng đỏ.
“Thanh Thanh! Nhanh đi lấy thuốc mỡ, Bảo cách cách bị phỏng!” Tình Nhi vội chạy ra phòng ngoài ra lệnh cho nha hoàn.
“Làm sao có thể?” Tôi không tin! Chỉ là trùng hợp, chỉ là trùng hợp!” Nếu cả bảy kiếp anh ta chỉ có thể đơn phương một mình, cô độc cả đời, vậy vì sao họ phải cách xa đến mấy trăm năm? Sao lại không sinh ra trong cùng một thời?”
“Đây là kiếp thứ bảy! Tôi nghe Ninh Huyền chân nhân nói, kiếp thứ sáu, khi Bách Thảo tiên tử chết đã rơi lệ, nước mắt chàng rơi vào tim tinh linh Hoa Chi, không biết có thể làm nàng nhớ lại không. Nhưng điều đó khiến Bách Hoa tiên tử tức giận, nàng không thể nhìn em mình lại chịu khổ sở, đại náo điện Nguyệt Lão, phẫn uất chặt đứt dây tơ hồng giữa tinh linh Hoa Chi kiếp thứ bảy với con người, ở âm phủ, nàng nhờ phán quan cho em nàng đầu thai đến đời Thanh, không cùng thời với tinh linh Hoa Chi, không gặp nhau sẽ không có tình.”
“Vậy vì sao. . . . . Tôi. . . Không. . . Tinh linh Hoa Chi lại từ ba trăm năm sau đến thời đại này?” Đầu tôi rối loạn, tôi không muốn tin vào một lời nói vô căn cứ như vậy.
“Cô còn không rõ sao? Tim Bách Thảo tiên tử không thể đón nhận bất cứ kẻ nào, chàng đang chờ đợi lại tình yêu xưa, không oán không hối hận.”
Tôi đã bị đánh bại, bị câu chuyện xưa này đánh bại, “Tình Nhi, cứ coi như tôi đã tin vào câu chuyện này, nhưng cô nghĩ mà xem, nếu tinh linh Hoa Chi đến, nhất định là sẽ làm anh ta tổn thương, vì sao cô không nhân lúc trước khi cô ta đến, bảo vệ anh ta, khiến anh ta yêu thương cô? Vì sao cô lại dễ dàng buông tay? Sự buông tay của cô có thể khiến anh ta không thể có hạnh phúc?”
Tình Nhi giật mình, “Ý cô là …”
“Theo đuổi anh ta, trói tim anh ta lại, tôi sẽ giúp cô, giúp cô theo đuổi đến khi có được anh ta mới thôi!” Nếu tôi thật sự là tinh linh Hoa Chi, vậy tôi chỉ có thể cho anh tình thương. Tôi hy vọng anh hạnh phúc.
“Có thể chứ?” Cô ấy chưa hoàn toàn tự tin.
“Có thể ! Tôi sẽ giúp cô!” Tôi nói chắc chắn.
“Tiết Bảo Bảo, nàng thật tàn nhẫn…” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng sâu kín truyền đến.
Tôi ngẩn ra, nhìn về phía cửa, cả người anh khoác áo trắng, cầm thuốc mỡ, ánh mắt trong suốt nhìn tôi. Lòng tôi tê rần.
“Nàng biết rõ ta thích nàng, nàng lại bảo Tình Nhi theo đuổi ta, rốt cuộc nàng tàn nhẫn với cô ấy hay tàn nhẫn với ta?” Trong đôi mắt anh, tôi không thể nhìn ra cảm xúc. Ngực tôi cứng lại.
“Tôi không thích anh!” Đau dài không bằng đau ngắn, “Anh cho hôm qua tôi hôn anh, ôm anh, là vì tôi thích anh? Anh lầm rồi, anh lầm rồi, tôi yêu một người khác, bởi vì anh ấy đau, cho nên tôi cũng điên rồi, tôi mới có thể hôn anh, ôm anh! Không có ý nghĩa gì khác! Tôi chỉ lợi dụng anh, lợi dụng anh để chữa vết thương lòng, anh hiểu không?”
Lời nói xấu xa như thế, ngay cả tôi cũng muốn đánh tay mình.
“Vậy tiếp tục lợi dụng đi!” Anh thản nhiên nói. Tôi cứng miệng.
“Anh còn chưa rõ sao? Tôi không thích anh, anh trả giá nhiều, chờ lâu bao nhiêu cũng không thể, tình cảm của anh, tôi không có cách nào đáp lại!”
“Vậy thì sao?” Tôi ngạc nhiên.
“Ta có yêu cầu nàng thích ta sao?” Anh vẫn nói rất bình tĩnh, đã lờ mờ ẩn giấu một nỗi đau, “Ta thích nàng, chỉ lặng lẽ thích nàng cũng không thể sao?”
Đau, đau quá, tim đau. “Không thể! Anh không thể thích tôi, bởi vì tôi ghét anh thích tôi, tình cảm của anh làm tôi không vui, làm tôi cảm thấy nặng nề. Tôi không thích!” Tôi tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn! Tôi đẩy Tình Nhi vào lòng anh, gần như hét lên: “Thích cô ấy, đặt mọi tình cảm của anh lên cô ấy! Tôi không muốn… Không muốn tình cảm của anh đặt lên người tôi!”
“Vân Sở.” Tình Nhi ôm chặt cơ thể cứng ngắc – vì nỗi chấn động – của anh, “Muội sẽ yêu huynh, muội sẽ yêu huynh mãi mãi!” Dường như cô ấy đang lập một lời thề, hy vọng làm anh ấm áp. Tôi đã muốn khóc oà lên, nhưng tôi cố bức những giọt nước mắt chảy ngược vào trong, tôi không thể mềm lòng, không thể mềm lòng! Tôi chỉ muốn tốt cho anh… Ba người cứ duy trì những động tác buồn cười như vậy, một kẻ cố cầm nước mắt, một người ôm chặt người kia, một người đứng lặng như tảng đá. Hồi lâu.
“Xin lỗi muội, Tình Nhi!” Anh thẫn thờ kéo tay Tình Nhi, dường như mọi sức lực đã cạn kiệt, tình yêu của anh chỉ còn lại vết thương: “Trừ khước vu sơn bất thị vân.[10]”
Một câu hờ hững đau đớn, ngoại trừ núi không thể thấy mây.
Đau quá, đau quá, Tình Nhi, tôi, và anh. Anh bỏ đi. Bên ngoài vọng lại tiếng ngựa hí buốt tai. Tình Nhi như người mất hồn, ngồi sụp xuống, dường như linh hồn cô ấy đã rời khỏi thân thể. Đêm nay, đã xảy ra quá nhiều chuyện!
“Tiểu thư, không xong rồi, Vương gia phóng ngựa như điên ra ngoài, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!” Phóng ngựa như điên, bên ngoài lại đang mưa to.
Vân Sở, Vân Sở, không được! Tôi lảo đảo chạy ra ngoài. Tôi muốn tìm anh! Tôi phải tìm anh!
“Bảo Nhi!” Hiên Viên Vũ nhìn thấy tôi, rất kinh ngạc, trong mắt loé ra sát ý rồi tắt ngay.
Tình Nhi bỗng nhiên đứng ngồi không yên.
“Yên tâm, ở rất nhiều thời điểm, tôi là kẻ điếc.” Tôi ngồi dưới đất xoa cái chân đau, trong một chốc không thể đứng lên.
“Cô đã nghe được cái gì?” Hắn vẫn từng bước tiến đến, ánh mắt sắc bén.
“Cái gì cũng chưa nghe.” Tôi cố tình phủ nhận. Hắn còn muốn nói gì, nhưng ánh mắt dừng lại ở những mảnh chén vỡ, “Đây là cái gì?” Giọng cũng nhu hòa đi nhiều.
“Bối mẫu Tứ Xuyên hầm với tuyết lê, tôi thấy cổ anh hình như hơi đau.” Tôi thản nhiên nói.
Trong mắt hắn xuất hiện cảm xúc phức tạp, hắn chậm rãi ngồi xuống, giúp tôi xoa chân, chốc lát sau, hắn hỏi: “Còn đau không?”
Tôi lắc đầu, tốt hơn nhiều.
“Nhớ kỹ, cái gì cô cũng chưa từng nghe thấy, nghe lời tôi, được không?” Ánh mắt quen thuộc mang theo sự xa lạ khó hiểu.
“Được.” Tôi gật đầu. Lắm miệng, rước lấy họa sát thân, đạo lý này tôi biết.
“Tôi sắc chén khác cho anh.” Tôi giãy dụa đứng dậy. Hắn nâng tôi dậy, “Về phòng nghỉ ngơi đi! Chúng ta vừa quen, có lẽ cô chưa biết, tôi không thích ăn ngọt.”
Hắn không thích ăn ngọt, hoá ra, hắn không thích ăn ngọt, trái ngược với… Tôi kinh ngạc đến sững người.
“Sau này, tôi sẽ từ từ nói cho cô biết tôi thích ăn gì.” Ánh mắt luôn luôn lạnh lẽo đã vương một chút hương khói của tình ý dịu dàng.
Tình Nhi, Tình Nhi, cô ấy đang làm gì? ! Tôi vẫn thôi miên bản thân, tự nhủ mình không nên chú ý đến mọi chuyện, chúng không liên quan đến tôi. Tôi buồn bực đi tới đi lui trong phòng. Nếu Tình Nhi xảy ra chuyện, Vân Sở nhất định rất khó chịu. Bực bội! Tôi mở cửa phòng, đến phòng Tình Nhi.
“Bảo cách cách.” Tình Nhi nhìn thấy tôi, không có vẻ gì là ngoài ý muốn.
“Cô gạt Vân Sở làm chuyện gì?” Tôi hỏi thẳng.
“Bảo cách cách nếu đã muốn biết, tôi có quan hệ với Thạc phủ, vậy chắc cô cũng từng nghe năm trước, Thạc phủ từng bị gièm pha, Tình cách cách tuổi không lấy Vân bối lặc tuấn mỹ như thiên thần, lại muốn gả cho thị vệ bên người Vân bối lặc.” Tình Nhi cười khổ sở.
“Có nghe nói.” Tôi gật đầu. Không phải theo lời đồn đãi trong kinh thành, mà là nghe bản cũ chính xác nhất từ nha hoàn của cô ấy.
“Đó là một lời gièm pha, làm cho Thạc phủ nhiều năm không thể ngẩng đầu, khiến A Mã tôi phải chịu những lời đàm tiếu, khiến Thạc phủ ngày càng lụn bại, A Mã muốn hưởng vinh hoa phú quý, phận nữ nhi như tôi là đầu sỏ gây nên chuyện, có thể không giúp sao?” Cô ấy thê lương.
“Tình Nhi!” Tôi bất giác nắm tay cô ấy, “Cô có nghĩ tới việc ấy quá mạo hiểm, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
“Nếu xảy ra chuyện, thì do một mình Phú Sát Ngạch Tình gây nên, Thạc phủ hoàn toàn không liên quan, Bảo cách cách, đồng ý với tôi, cô đừng nói cho Vân Sở, được không?” Cô ấy chụp tay tôi, đau khổ cầu xin.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không nói với Vân Sở.” Không muốn Tình Nhi thành gánh nặng tâm lý của anh, cũng không muốn Tình Nhi làm cho anh thất vọng, cho nên tôi sẽ không nói.
“Cám ơn.”
“Tình Nhi, cô có nghĩ tới không? Nếu cô có thể lấy Vân Sở, như vậy Thạc phủ lại có thể nở mày nở mặt, đừng liều lĩnh làm công việc buôn bán đó nữa.” Tôi thật sự lo lắng cho cô ấy.
“Có thể sao? Có thể sao!” Cô ấy cười thực thê lương: “Khi đó, tôi có dung nhan tuyệt thế, tuổi dậy thì, huynh ấy vì cự hôn, bị đánh đến ba trăm roi, hấp hối, cũng không đồng ý. Bây giờ tôi đã thành quả phụ, tuổi tác đã nhiều, Cô nói có thể sao?”
“Có thể!” Tôi nói chắc chắn, “Thứ nhất, cô không phải là quả phụ, cô còn chưa xuất giá! Thứ hai, cô mới tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất! Thứ ba, năm trước, Vân Sở có thể không có cảm tình với cô, nhưng năm sau, thì chưa chắc!”
“Bảo cách cách, cô không biết rồi!” Cô ấy buông tay tôi, thản nhiên nói: “Để tôi kể chuyện xưa cho cô nghe.”
“Mấy ngàn năm trước, bách hoa tiên tử có người em trai là bách thảo tiên tử, chàng rất đẹp, rất lãnh đạm, đẹp như cây cỏ lạnh nhạt như cây cỏ, chàng chỉ thích giúp tỷ tỷ chăm sóc bách hoa, không quan tâm đến thế sự của nhân gian và thiên đình, chàng đơn thuần mà hồn nhiên, chàng là một tiên tử rất dễ dàng bị người ta lãng quên. Nhưng, một thiên tiên như vậy lại phạm một sai lầm to lớn. Chàng yêu một linh tinh tên là “Hoa Chi” có thể nói có thể hát có thể khiêu vũ, “tinh linh Hoa Chi” là nữ hoàng của trăm hoa, nàng có linh hồn của con người, bách thảo tiên tử đơn thuần yêu nàng, che chở cho nàng, làm bạn với nàng trong hơn một ngàn năm. Đại thọ Vương Mẫu, Ngọc Đế chuẩn bị hái “tinh linh Hoa Chi” đưa cho Vương Mẫu. Bách thảo tiên tử biết tin, không muốn người yêu mất linh hồn, vì thế, chàng dùng tiên thể bảo vệ “tinh linh hạt giống”, vụng trộm đưa nàng xuống trần gian. Bách thảo tiên tử ở trên thiên đình nhận trừng phạt, bảy bảy bốn chín ngày bị đốt cháy, bảy bảy bốn chín ngày nằm trong hầm băng, chỉ dựa vào hy vọng gặp lại người yêu, chàng cố chịu đựng. Chúng tiên cầu tình, Vương Mẫu động lòng, Ngọc Đế làm thỏa mãn tâm nguyện của chàng, biếm chàng thành người, phải trải qua bảy kiếp tình khổ. Bách thảo tiên tử trải qua muôn vàn khó khăn, tìm được phàm thể của “tinh linh Hoa Chi”, sau đó thế nào, cô đoán được không?”
Tình Nhi cười nhẹ, đưa mắt nhìn tôi. Tôi tìm chỗ, ngồi xuống, lơ đãng hỏi: “Tiếp theo thì sao?” Một câu chuyện xưa nhàm chán, còn không bằng tôi kể chuyện cô bé lọ lem, nàng tiên cá, hay mấy chuyện cổ tích cho cô ấy nghe.
“Tinh linh Hoa Chi đã quên Bách Thảo tiên tử không còn chút gì! Ở nhân gian nàng đã gả cho một vị nam tử thiếu niên anh hùng, phu thê tình thâm, sớm đã thề nguyện đời đời kiếp kiếp không rời không bỏ.”
“Vì sao đã quên không nhớ được gì, nàng ta còn bạc bẽo thế? Vậy tiên tử kia làm sao bây giờ?” Cuối cùng tôi cũng có một chút hứng thú.
“Bởi vì, Ngọc Đế đã cho tinh linh Hoa Chi ăn vong tình đan, trí nhớ của nàng không có Bách Thảo tiên tử, hơn nữa luân hồi bảy kiếp, tuyệt đối không động lòng với Bách Thảo tiên tử. Đó là bảy kiếp tình của Bách Thảo tiên tử, mỗi kiếp chỉ có thể si tình ở bên cạnh tinh linh Hoa Chi bảo vệ nàng, ảm đạm cả đời.” Nghe xong câu chuyện xưa của cô ấy, tôi muốn nhắc cô ấy về đề tài ban đầu, “Ha ha, chúng ta hình như đang nói chuyện của cô và Vân Sở.”
Cô ấy cười, “Bảo cách cách, cô còn chưa rõ?”
Tôi sửng sốt, tôi phải hiểu cái gì?
“Vân Sở chính là Bách Thảo tiên tử ở nhân gian luân hồi.”
Giờ phút này, cái mặt tôi phải hình dung thế nào? Miệng tôi chắc chắn có thể bỏ nguyên một quả trứng gà.
“Câu chuyện này Vân Sở nói cho cô?” Anh ta cũng quá tài ba, để cự tuyệt, mất công bày ra một câu chuyện hoang đường mà động lòng người như vậy, thiên tài!
Cô ấy lại lắc đầu: “Tám năm trước, khi Vân Sở cự hôn, bị đánh ba trăm roi, hôn mê ba ngày, sau đó sư phụ của huynh ấy là Ninh Huyền chân nhân tới tìm tôi, kể với tôi câu chuyện này. Ông ấy nói, ông ấy không ngờ Vân Sở cả đời này không đợi được người yêu, đã sớm chết tâm từ lâu.”
Tình Nhi ơi Tình Nhi, cô ngây thơ quá, thầy trò người ta liên kết lừa cô! Thấy chưa? Gạt cô, cô lập tức cảm động buông tay. Ngốc quá! Nếu là tôi, chắc chắn không để bọn họ như ý.
“Khờ quá!” Tôi lầm bầm.
Vẫn lọt vào tai, nàng cười: “Bảo cách cách, Ninh Huyền chân nhân nói, cô sao có thể hoài nghi? Ông ấy là người tu hành đắc đạo đó, có thể biết trước hiện tại và tương lai.”
“Càng chứng tỏ cô và Vân Sở cùng bị lừa !” Tôi chỉ có thể nói với cô ấy lý do dễ nhận ra nhất. Tôi không tin!
Cô ấy lại cười, “Vân Sở mỗi kiếp, trước khi luân hồi, chỉ uống nửa chén canh Mạnh bà, quên kiếp trước, nhưng lại nhớ kỹ tinh linh Hoa Chi. Cho nên, tâm huynh ấy không động, trừ phi gặp tinh linh Hoa Chi.”
“Vậy khi nào anh ta mới có thể gặp tinh linh Hoa Chi? !” Tôi sắc sảo đưa ra điểm đáng nghi nhất, thế nào tôi cũng không tin một chuyện hoang đường như vậy. Nhàn nhã rót một chén trà, nói mãi mà miệng khô rang, người phong kiến thật ngốc nghếch!
“Năm nay!” Tình Nhi chuyên chú nhìn ta: “Trời đất nghịch chuyển, tinh linh Hoa Chi ở ba trăm năm sau sẽ đến đây gặp huynh ấy!”
Tay tôi run lên, trà rót không xong, nước nóng dội lên tay tôi, sưng đỏ.
“Thanh Thanh! Nhanh đi lấy thuốc mỡ, Bảo cách cách bị phỏng!” Tình Nhi vội chạy ra phòng ngoài ra lệnh cho nha hoàn.
“Làm sao có thể?” Tôi không tin! Chỉ là trùng hợp, chỉ là trùng hợp!” Nếu cả bảy kiếp anh ta chỉ có thể đơn phương một mình, cô độc cả đời, vậy vì sao họ phải cách xa đến mấy trăm năm? Sao lại không sinh ra trong cùng một thời?”
“Đây là kiếp thứ bảy! Tôi nghe Ninh Huyền chân nhân nói, kiếp thứ sáu, khi Bách Thảo tiên tử chết đã rơi lệ, nước mắt chàng rơi vào tim tinh linh Hoa Chi, không biết có thể làm nàng nhớ lại không. Nhưng điều đó khiến Bách Hoa tiên tử tức giận, nàng không thể nhìn em mình lại chịu khổ sở, đại náo điện Nguyệt Lão, phẫn uất chặt đứt dây tơ hồng giữa tinh linh Hoa Chi kiếp thứ bảy với con người, ở âm phủ, nàng nhờ phán quan cho em nàng đầu thai đến đời Thanh, không cùng thời với tinh linh Hoa Chi, không gặp nhau sẽ không có tình.”
“Vậy vì sao. . . . . Tôi. . . Không. . . Tinh linh Hoa Chi lại từ ba trăm năm sau đến thời đại này?” Đầu tôi rối loạn, tôi không muốn tin vào một lời nói vô căn cứ như vậy.
“Cô còn không rõ sao? Tim Bách Thảo tiên tử không thể đón nhận bất cứ kẻ nào, chàng đang chờ đợi lại tình yêu xưa, không oán không hối hận.”
Tôi đã bị đánh bại, bị câu chuyện xưa này đánh bại, “Tình Nhi, cứ coi như tôi đã tin vào câu chuyện này, nhưng cô nghĩ mà xem, nếu tinh linh Hoa Chi đến, nhất định là sẽ làm anh ta tổn thương, vì sao cô không nhân lúc trước khi cô ta đến, bảo vệ anh ta, khiến anh ta yêu thương cô? Vì sao cô lại dễ dàng buông tay? Sự buông tay của cô có thể khiến anh ta không thể có hạnh phúc?”
Tình Nhi giật mình, “Ý cô là …”
“Theo đuổi anh ta, trói tim anh ta lại, tôi sẽ giúp cô, giúp cô theo đuổi đến khi có được anh ta mới thôi!” Nếu tôi thật sự là tinh linh Hoa Chi, vậy tôi chỉ có thể cho anh tình thương. Tôi hy vọng anh hạnh phúc.
“Có thể chứ?” Cô ấy chưa hoàn toàn tự tin.
“Có thể ! Tôi sẽ giúp cô!” Tôi nói chắc chắn.
“Tiết Bảo Bảo, nàng thật tàn nhẫn…” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng sâu kín truyền đến.
Tôi ngẩn ra, nhìn về phía cửa, cả người anh khoác áo trắng, cầm thuốc mỡ, ánh mắt trong suốt nhìn tôi. Lòng tôi tê rần.
“Nàng biết rõ ta thích nàng, nàng lại bảo Tình Nhi theo đuổi ta, rốt cuộc nàng tàn nhẫn với cô ấy hay tàn nhẫn với ta?” Trong đôi mắt anh, tôi không thể nhìn ra cảm xúc. Ngực tôi cứng lại.
“Tôi không thích anh!” Đau dài không bằng đau ngắn, “Anh cho hôm qua tôi hôn anh, ôm anh, là vì tôi thích anh? Anh lầm rồi, anh lầm rồi, tôi yêu một người khác, bởi vì anh ấy đau, cho nên tôi cũng điên rồi, tôi mới có thể hôn anh, ôm anh! Không có ý nghĩa gì khác! Tôi chỉ lợi dụng anh, lợi dụng anh để chữa vết thương lòng, anh hiểu không?”
Lời nói xấu xa như thế, ngay cả tôi cũng muốn đánh tay mình.
“Vậy tiếp tục lợi dụng đi!” Anh thản nhiên nói. Tôi cứng miệng.
“Anh còn chưa rõ sao? Tôi không thích anh, anh trả giá nhiều, chờ lâu bao nhiêu cũng không thể, tình cảm của anh, tôi không có cách nào đáp lại!”
“Vậy thì sao?” Tôi ngạc nhiên.
“Ta có yêu cầu nàng thích ta sao?” Anh vẫn nói rất bình tĩnh, đã lờ mờ ẩn giấu một nỗi đau, “Ta thích nàng, chỉ lặng lẽ thích nàng cũng không thể sao?”
Đau, đau quá, tim đau. “Không thể! Anh không thể thích tôi, bởi vì tôi ghét anh thích tôi, tình cảm của anh làm tôi không vui, làm tôi cảm thấy nặng nề. Tôi không thích!” Tôi tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn! Tôi đẩy Tình Nhi vào lòng anh, gần như hét lên: “Thích cô ấy, đặt mọi tình cảm của anh lên cô ấy! Tôi không muốn… Không muốn tình cảm của anh đặt lên người tôi!”
“Vân Sở.” Tình Nhi ôm chặt cơ thể cứng ngắc – vì nỗi chấn động – của anh, “Muội sẽ yêu huynh, muội sẽ yêu huynh mãi mãi!” Dường như cô ấy đang lập một lời thề, hy vọng làm anh ấm áp. Tôi đã muốn khóc oà lên, nhưng tôi cố bức những giọt nước mắt chảy ngược vào trong, tôi không thể mềm lòng, không thể mềm lòng! Tôi chỉ muốn tốt cho anh… Ba người cứ duy trì những động tác buồn cười như vậy, một kẻ cố cầm nước mắt, một người ôm chặt người kia, một người đứng lặng như tảng đá. Hồi lâu.
“Xin lỗi muội, Tình Nhi!” Anh thẫn thờ kéo tay Tình Nhi, dường như mọi sức lực đã cạn kiệt, tình yêu của anh chỉ còn lại vết thương: “Trừ khước vu sơn bất thị vân.[]”
Một câu hờ hững đau đớn, ngoại trừ núi không thể thấy mây.
Đau quá, đau quá, Tình Nhi, tôi, và anh. Anh bỏ đi. Bên ngoài vọng lại tiếng ngựa hí buốt tai. Tình Nhi như người mất hồn, ngồi sụp xuống, dường như linh hồn cô ấy đã rời khỏi thân thể. Đêm nay, đã xảy ra quá nhiều chuyện!
“Tiểu thư, không xong rồi, Vương gia phóng ngựa như điên ra ngoài, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!” Phóng ngựa như điên, bên ngoài lại đang mưa to.
Vân Sở, Vân Sở, không được! Tôi lảo đảo chạy ra ngoài. Tôi muốn tìm anh! Tôi phải tìm anh!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Bảo Nhi!” Hiên Viên Vũ nhìn thấy tôi, rất kinh ngạc, trong mắt loé ra sát ý rồi tắt ngay.
Tình Nhi bỗng nhiên đứng ngồi không yên.
“Yên tâm, ở rất nhiều thời điểm, tôi là kẻ điếc.” Tôi ngồi dưới đất xoa cái chân đau, trong một chốc không thể đứng lên.
“Cô đã nghe được cái gì?” Hắn vẫn từng bước tiến đến, ánh mắt sắc bén.
“Cái gì cũng chưa nghe.” Tôi cố tình phủ nhận. Hắn còn muốn nói gì, nhưng ánh mắt dừng lại ở những mảnh chén vỡ, “Đây là cái gì?” Giọng cũng nhu hòa đi nhiều.
“Bối mẫu Tứ Xuyên hầm với tuyết lê, tôi thấy cổ anh hình như hơi đau.” Tôi thản nhiên nói.
Trong mắt hắn xuất hiện cảm xúc phức tạp, hắn chậm rãi ngồi xuống, giúp tôi xoa chân, chốc lát sau, hắn hỏi: “Còn đau không?”
Tôi lắc đầu, tốt hơn nhiều.
“Nhớ kỹ, cái gì cô cũng chưa từng nghe thấy, nghe lời tôi, được không?” Ánh mắt quen thuộc mang theo sự xa lạ khó hiểu.
“Được.” Tôi gật đầu. Lắm miệng, rước lấy họa sát thân, đạo lý này tôi biết.
“Tôi sắc chén khác cho anh.” Tôi giãy dụa đứng dậy. Hắn nâng tôi dậy, “Về phòng nghỉ ngơi đi! Chúng ta vừa quen, có lẽ cô chưa biết, tôi không thích ăn ngọt.”
Hắn không thích ăn ngọt, hoá ra, hắn không thích ăn ngọt, trái ngược với… Tôi kinh ngạc đến sững người.
“Sau này, tôi sẽ từ từ nói cho cô biết tôi thích ăn gì.” Ánh mắt luôn luôn lạnh lẽo đã vương một chút hương khói của tình ý dịu dàng.
Tình Nhi, Tình Nhi, cô ấy đang làm gì? ! Tôi vẫn thôi miên bản thân, tự nhủ mình không nên chú ý đến mọi chuyện, chúng không liên quan đến tôi. Tôi buồn bực đi tới đi lui trong phòng. Nếu Tình Nhi xảy ra chuyện, Vân Sở nhất định rất khó chịu. Bực bội! Tôi mở cửa phòng, đến phòng Tình Nhi.
“Bảo cách cách.” Tình Nhi nhìn thấy tôi, không có vẻ gì là ngoài ý muốn.
“Cô gạt Vân Sở làm chuyện gì?” Tôi hỏi thẳng.
“Bảo cách cách nếu đã muốn biết, tôi có quan hệ với Thạc phủ, vậy chắc cô cũng từng nghe 8 năm trước, Thạc phủ từng bị gièm pha, Tình cách cách 13 tuổi không lấy Vân bối lặc tuấn mỹ như thiên thần, lại muốn gả cho thị vệ bên người Vân bối lặc.” Tình Nhi cười khổ sở.
“Có nghe nói.” Tôi gật đầu. Không phải theo lời đồn đãi trong kinh thành, mà là nghe bản cũ chính xác nhất từ nha hoàn của cô ấy.
“Đó là một lời gièm pha, làm cho Thạc phủ nhiều năm không thể ngẩng đầu, khiến A Mã tôi phải chịu những lời đàm tiếu, khiến Thạc phủ ngày càng lụn bại, A Mã muốn hưởng vinh hoa phú quý, phận nữ nhi như tôi là đầu sỏ gây nên chuyện, có thể không giúp sao?” Cô ấy thê lương.
“Tình Nhi!” Tôi bất giác nắm tay cô ấy, “Cô có nghĩ tới việc ấy quá mạo hiểm, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
“Nếu xảy ra chuyện, thì do một mình Phú Sát Ngạch Tình gây nên, Thạc phủ hoàn toàn không liên quan, Bảo cách cách, đồng ý với tôi, cô đừng nói cho Vân Sở, được không?” Cô ấy chụp tay tôi, đau khổ cầu xin.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không nói với Vân Sở.” Không muốn Tình Nhi thành gánh nặng tâm lý của anh, cũng không muốn Tình Nhi làm cho anh thất vọng, cho nên tôi sẽ không nói.
“Cám ơn.”
“Tình Nhi, cô có nghĩ tới không? Nếu cô có thể lấy Vân Sở, như vậy Thạc phủ lại có thể nở mày nở mặt, đừng liều lĩnh làm công việc buôn bán đó nữa.” Tôi thật sự lo lắng cho cô ấy.
“Có thể sao? Có thể sao!” Cô ấy cười thực thê lương: “Khi đó, tôi có dung nhan tuyệt thế, tuổi dậy thì, huynh ấy vì cự hôn, bị đánh đến ba trăm roi, hấp hối, cũng không đồng ý. Bây giờ tôi đã thành quả phụ, tuổi tác đã nhiều, Cô nói có thể sao?”
“Có thể!” Tôi nói chắc chắn, “Thứ nhất, cô không phải là quả phụ, cô còn chưa xuất giá! Thứ hai, cô mới 21 tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất! Thứ ba, 8 năm trước, Vân Sở có thể không có cảm tình với cô, nhưng 8 năm sau, thì chưa chắc!”
“Bảo cách cách, cô không biết rồi!” Cô ấy buông tay tôi, thản nhiên nói: “Để tôi kể chuyện xưa cho cô nghe.”
“Mấy ngàn năm trước, bách hoa tiên tử có người em trai là bách thảo tiên tử, chàng rất đẹp, rất lãnh đạm, đẹp như cây cỏ lạnh nhạt như cây cỏ, chàng chỉ thích giúp tỷ tỷ chăm sóc bách hoa, không quan tâm đến thế sự của nhân gian và thiên đình, chàng đơn thuần mà hồn nhiên, chàng là một tiên tử rất dễ dàng bị người ta lãng quên. Nhưng, một thiên tiên như vậy lại phạm một sai lầm to lớn. Chàng yêu một linh tinh tên là “Hoa Chi” có thể nói có thể hát có thể khiêu vũ, “tinh linh Hoa Chi” là nữ hoàng của trăm hoa, nàng có linh hồn của con người, bách thảo tiên tử đơn thuần yêu nàng, che chở cho nàng, làm bạn với nàng trong hơn một ngàn năm. Đại thọ Vương Mẫu, Ngọc Đế chuẩn bị hái “tinh linh Hoa Chi” đưa cho Vương Mẫu. Bách thảo tiên tử biết tin, không muốn người yêu mất linh hồn, vì thế, chàng dùng tiên thể bảo vệ “tinh linh hạt giống”, vụng trộm đưa nàng xuống trần gian. Bách thảo tiên tử ở trên thiên đình nhận trừng phạt, bảy bảy bốn chín ngày bị đốt cháy, bảy bảy bốn chín ngày nằm trong hầm băng, chỉ dựa vào hy vọng gặp lại người yêu, chàng cố chịu đựng. Chúng tiên cầu tình, Vương Mẫu động lòng, Ngọc Đế làm thỏa mãn tâm nguyện của chàng, biếm chàng thành người, phải trải qua bảy kiếp tình khổ. Bách thảo tiên tử trải qua muôn vàn khó khăn, tìm được phàm thể của “tinh linh Hoa Chi”, sau đó thế nào, cô đoán được không?”
Tình Nhi cười nhẹ, đưa mắt nhìn tôi. Tôi tìm chỗ, ngồi xuống, lơ đãng hỏi: “Tiếp theo thì sao?” Một câu chuyện xưa nhàm chán, còn không bằng tôi kể chuyện cô bé lọ lem, nàng tiên cá, hay mấy chuyện cổ tích cho cô ấy nghe.
“Tinh linh Hoa Chi đã quên Bách Thảo tiên tử không còn chút gì! Ở nhân gian nàng đã gả cho một vị nam tử thiếu niên anh hùng, phu thê tình thâm, sớm đã thề nguyện đời đời kiếp kiếp không rời không bỏ.”
“Vì sao đã quên không nhớ được gì, nàng ta còn bạc bẽo thế? Vậy tiên tử kia làm sao bây giờ?” Cuối cùng tôi cũng có một chút hứng thú.
“Bởi vì, Ngọc Đế đã cho tinh linh Hoa Chi ăn vong tình đan, trí nhớ của nàng không có Bách Thảo tiên tử, hơn nữa luân hồi bảy kiếp, tuyệt đối không động lòng với Bách Thảo tiên tử. Đó là bảy kiếp tình của Bách Thảo tiên tử, mỗi kiếp chỉ có thể si tình ở bên cạnh tinh linh Hoa Chi bảo vệ nàng, ảm đạm cả đời.” Nghe xong câu chuyện xưa của cô ấy, tôi muốn nhắc cô ấy về đề tài ban đầu, “Ha ha, chúng ta hình như đang nói chuyện của cô và Vân Sở.”
Cô ấy cười, “Bảo cách cách, cô còn chưa rõ?”
Tôi sửng sốt, tôi phải hiểu cái gì?
“Vân Sở chính là Bách Thảo tiên tử ở nhân gian luân hồi.”
Giờ phút này, cái mặt tôi phải hình dung thế nào? Miệng tôi chắc chắn có thể bỏ nguyên một quả trứng gà.
“Câu chuyện này Vân Sở nói cho cô?” Anh ta cũng quá tài ba, để cự tuyệt, mất công bày ra một câu chuyện hoang đường mà động lòng người như vậy, thiên tài!
Cô ấy lại lắc đầu: “Tám năm trước, khi Vân Sở cự hôn, bị đánh ba trăm roi, hôn mê ba ngày, sau đó sư phụ của huynh ấy là Ninh Huyền chân nhân tới tìm tôi, kể với tôi câu chuyện này. Ông ấy nói, ông ấy không ngờ Vân Sở cả đời này không đợi được người yêu, đã sớm chết tâm từ lâu.”
Tình Nhi ơi Tình Nhi, cô ngây thơ quá, thầy trò người ta liên kết lừa cô! Thấy chưa? Gạt cô, cô lập tức cảm động buông tay. Ngốc quá! Nếu là tôi, chắc chắn không để bọn họ như ý.
“Khờ quá!” Tôi lầm bầm.
Vẫn lọt vào tai, nàng cười: “Bảo cách cách, Ninh Huyền chân nhân nói, cô sao có thể hoài nghi? Ông ấy là người tu hành đắc đạo đó, có thể biết trước hiện tại và tương lai.”
“Càng chứng tỏ cô và Vân Sở cùng bị lừa !” Tôi chỉ có thể nói với cô ấy lý do dễ nhận ra nhất. Tôi không tin!
Cô ấy lại cười, “Vân Sở mỗi kiếp, trước khi luân hồi, chỉ uống nửa chén canh Mạnh bà, quên kiếp trước, nhưng lại nhớ kỹ tinh linh Hoa Chi. Cho nên, tâm huynh ấy không động, trừ phi gặp tinh linh Hoa Chi.”
“Vậy khi nào anh ta mới có thể gặp tinh linh Hoa Chi? !” Tôi sắc sảo đưa ra điểm đáng nghi nhất, thế nào tôi cũng không tin một chuyện hoang đường như vậy. Nhàn nhã rót một chén trà, nói mãi mà miệng khô rang, người phong kiến thật ngốc nghếch!
“Năm nay!” Tình Nhi chuyên chú nhìn ta: “Trời đất nghịch chuyển, tinh linh Hoa Chi ở ba trăm năm sau sẽ đến đây gặp huynh ấy!”
Tay tôi run lên, trà rót không xong, nước nóng dội lên tay tôi, sưng đỏ.
“Thanh Thanh! Nhanh đi lấy thuốc mỡ, Bảo cách cách bị phỏng!” Tình Nhi vội chạy ra phòng ngoài ra lệnh cho nha hoàn.
“Làm sao có thể?” Tôi không tin! Chỉ là trùng hợp, chỉ là trùng hợp!” Nếu cả bảy kiếp anh ta chỉ có thể đơn phương một mình, cô độc cả đời, vậy vì sao họ phải cách xa đến mấy trăm năm? Sao lại không sinh ra trong cùng một thời?”
“Đây là kiếp thứ bảy! Tôi nghe Ninh Huyền chân nhân nói, kiếp thứ sáu, khi Bách Thảo tiên tử chết đã rơi lệ, nước mắt chàng rơi vào tim tinh linh Hoa Chi, không biết có thể làm nàng nhớ lại không. Nhưng điều đó khiến Bách Hoa tiên tử tức giận, nàng không thể nhìn em mình lại chịu khổ sở, đại náo điện Nguyệt Lão, phẫn uất chặt đứt dây tơ hồng giữa tinh linh Hoa Chi kiếp thứ bảy với con người, ở âm phủ, nàng nhờ phán quan cho em nàng đầu thai đến đời Thanh, không cùng thời với tinh linh Hoa Chi, không gặp nhau sẽ không có tình.”
“Vậy vì sao. . . . . Tôi. . . Không. . . Tinh linh Hoa Chi lại từ ba trăm năm sau đến thời đại này?” Đầu tôi rối loạn, tôi không muốn tin vào một lời nói vô căn cứ như vậy.
“Cô còn không rõ sao? Tim Bách Thảo tiên tử không thể đón nhận bất cứ kẻ nào, chàng đang chờ đợi lại tình yêu xưa, không oán không hối hận.”
Tôi đã bị đánh bại, bị câu chuyện xưa này đánh bại, “Tình Nhi, cứ coi như tôi đã tin vào câu chuyện này, nhưng cô nghĩ mà xem, nếu tinh linh Hoa Chi đến, nhất định là sẽ làm anh ta tổn thương, vì sao cô không nhân lúc trước khi cô ta đến, bảo vệ anh ta, khiến anh ta yêu thương cô? Vì sao cô lại dễ dàng buông tay? Sự buông tay của cô có thể khiến anh ta không thể có hạnh phúc?”
Tình Nhi giật mình, “Ý cô là …”
“Theo đuổi anh ta, trói tim anh ta lại, tôi sẽ giúp cô, giúp cô theo đuổi đến khi có được anh ta mới thôi!” Nếu tôi thật sự là tinh linh Hoa Chi, vậy tôi chỉ có thể cho anh tình thương. Tôi hy vọng anh hạnh phúc.
“Có thể chứ?” Cô ấy chưa hoàn toàn tự tin.
“Có thể ! Tôi sẽ giúp cô!” Tôi nói chắc chắn.
“Tiết Bảo Bảo, nàng thật tàn nhẫn…” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng sâu kín truyền đến.
Tôi ngẩn ra, nhìn về phía cửa, cả người anh khoác áo trắng, cầm thuốc mỡ, ánh mắt trong suốt nhìn tôi. Lòng tôi tê rần.
“Nàng biết rõ ta thích nàng, nàng lại bảo Tình Nhi theo đuổi ta, rốt cuộc nàng tàn nhẫn với cô ấy hay tàn nhẫn với ta?” Trong đôi mắt anh, tôi không thể nhìn ra cảm xúc. Ngực tôi cứng lại.
“Tôi không thích anh!” Đau dài không bằng đau ngắn, “Anh cho hôm qua tôi hôn anh, ôm anh, là vì tôi thích anh? Anh lầm rồi, anh lầm rồi, tôi yêu một người khác, bởi vì anh ấy đau, cho nên tôi cũng điên rồi, tôi mới có thể hôn anh, ôm anh! Không có ý nghĩa gì khác! Tôi chỉ lợi dụng anh, lợi dụng anh để chữa vết thương lòng, anh hiểu không?”
Lời nói xấu xa như thế, ngay cả tôi cũng muốn đánh tay mình.
“Vậy tiếp tục lợi dụng đi!” Anh thản nhiên nói. Tôi cứng miệng.
“Anh còn chưa rõ sao? Tôi không thích anh, anh trả giá nhiều, chờ lâu bao nhiêu cũng không thể, tình cảm của anh, tôi không có cách nào đáp lại!”
“Vậy thì sao?” Tôi ngạc nhiên.
“Ta có yêu cầu nàng thích ta sao?” Anh vẫn nói rất bình tĩnh, đã lờ mờ ẩn giấu một nỗi đau, “Ta thích nàng, chỉ lặng lẽ thích nàng cũng không thể sao?”
Đau, đau quá, tim đau. “Không thể! Anh không thể thích tôi, bởi vì tôi ghét anh thích tôi, tình cảm của anh làm tôi không vui, làm tôi cảm thấy nặng nề. Tôi không thích!” Tôi tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn! Tôi đẩy Tình Nhi vào lòng anh, gần như hét lên: “Thích cô ấy, đặt mọi tình cảm của anh lên cô ấy! Tôi không muốn… Không muốn tình cảm của anh đặt lên người tôi!”
“Vân Sở.” Tình Nhi ôm chặt cơ thể cứng ngắc – vì nỗi chấn động – của anh, “Muội sẽ yêu huynh, muội sẽ yêu huynh mãi mãi!” Dường như cô ấy đang lập một lời thề, hy vọng làm anh ấm áp. Tôi đã muốn khóc oà lên, nhưng tôi cố bức những giọt nước mắt chảy ngược vào trong, tôi không thể mềm lòng, không thể mềm lòng! Tôi chỉ muốn tốt cho anh… Ba người cứ duy trì những động tác buồn cười như vậy, một kẻ cố cầm nước mắt, một người ôm chặt người kia, một người đứng lặng như tảng đá. Hồi lâu.
“Xin lỗi muội, Tình Nhi!” Anh thẫn thờ kéo tay Tình Nhi, dường như mọi sức lực đã cạn kiệt, tình yêu của anh chỉ còn lại vết thương: “Trừ khước vu sơn bất thị vân.[10]”
Một câu hờ hững đau đớn, ngoại trừ núi không thể thấy mây.
Đau quá, đau quá, Tình Nhi, tôi, và anh. Anh bỏ đi. Bên ngoài vọng lại tiếng ngựa hí buốt tai. Tình Nhi như người mất hồn, ngồi sụp xuống, dường như linh hồn cô ấy đã rời khỏi thân thể. Đêm nay, đã xảy ra quá nhiều chuyện!
“Tiểu thư, không xong rồi, Vương gia phóng ngựa như điên ra ngoài, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!” Phóng ngựa như điên, bên ngoài lại đang mưa to.
Vân Sở, Vân Sở, không được! Tôi lảo đảo chạy ra ngoài. Tôi muốn tìm anh! Tôi phải tìm anh!