Cô thở dốc. Rồi nhoẻn miệng cười. Trong sự mệt mỏi kia, nụ cười cô sao lại ấm ấp đến vậy?
- Ngu ngốc, tôi đánh cũng đánh rồi, chạy cũng chạy rồi. Sao lại không liên quan được?
Tiểu Liên biết cô đây là không muốn anh lo lắng. Nhưng chính vì cô như vậy anh mới cảm thấy nặng nề, bởi vốn dĩ đây là chuyện nhà của anh.
Nhưng khi thấy những người ngồi trên xe bước xuống. Hảo An đã thực sự cảm thấy nhẹ lòng.
Lần đầu tiên cô cảm thấy nhẹ nhõm khi gặp được người của Dương Thiên Hàn.
Bộ âu phục này cô nhìn mãi nên chắc chắn không nhầm được. Bên ngoài cũng không bán mẫu này nên vừa nhìn cô lập tức nhận ra.
Bọn họ vừa nhìn đã nhận ra cô, chạy lại đỡ cô:
- Hảo tiểu thư cô không sao chứ?
- Không sao không sao.
Cô mệt thì mệt nhưng chung quy vẫn không có bất cứ tổn hại nào.
Tiểu Liên cũng được thở phào một hơi.
Một người có đeo một cái tai nghe màu đen đi về phía cô:
- Hảo tiểu thư, bọn người đuổi theo cô đang ở đâu?
- À bọn chúng chạy theo hướng kia.
Hảo An chỉ về phía ngã ba bên phải.
Anh ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:
- Dương tổng hiện giờ vẫn chưa tới đây kịp bảo cô về trước.
Hảo An gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý.
Anh ta nhìn Tiểu Liên một cái, giọng điệu từ trên xuống dưới không đổi:
- Cậu lái xe được không?
Tiểu Liên thật sự rất ngưỡng mộ những người nghiêm túc như vậy, anh lúng túng:
- Đ…được.
- Vậy chở Hảo tiểu thư về đi, chuyện còn lại cứ để tôi lo.
Hảo An ngơ ngác nhìn cả đàn xe đang rời khỏi.
Tất nhiên vẫn còn để lại cho hai người một chiếc xe.
Tiểu Liên bị thương nhưng hình như vẫn không quá nặng.
Hảo An ngồi ghế sau, mệt mỏi tựa người vào ghế.
Chiếc xe vẫn chạy đều đều. Hảo An nghỉ ngơi một chút cũng lấy lại được sức. Cũng may trên xe có nước để uống.
- Mà bọn họ là sao vậy? – Hảo An bây giờ cũng mới lên tiếng hỏi.
Tiểu Liên tới nước này cũng không giấu gì cô, anh mỉm cười – một nụ cười mệt mỏi.
- Nhà tôi thiếu tiền bọn chúng. Tôi cần tiền nên mới vào Dương gia làm việc.
Hảo An nhướn mày một cái. Thật giống cô, cô cũng vì thiếu tiền nên mới phải theo Dương Thiên Hàn. Chỉ khác ở chỗ cậu đi làm kiếm tiền còn cô thì bán thân kiếm tiền.
Tiểu Liên thấy sự thất thần của Hảo An, biết chắc là anh vô tình nhắc đến chuyện không vui, mặc dù không biết là chuyện gì nhưng cũng đánh sang chủ đề khác:
- À lúc đầu tôi còn nghĩ là không vào được Dương gia cơ, chị biết không, chỉ là tuyển người làm việc vặt mà cũng yêu cầu cao lắm.
Hảo An nhíu mày:
- Thật sao?
- Ừm. – Tiểu Liên cười.
Điện thoại cô reo lên, Hảo An uể oải lấy ra xem. Là Dương Thiên Hàn gọi.
- Tôi nghe.
- Đứng yên đó chờ tôi.
- Hả? – Thứ cho cô đây ngu muội, chẳng hiểu anh đang nói cái gì cả.
Dương Thiên Hàn vuốt vuốt sống mũi, kiềm chế lại giọng mình:
- Em dừng xe ngay cho tôi.
- Ờ….
Hảo An khó hiểu, ra hiệu cho Tiểu Liên tấp vào một chỗ nào đó ven đường, dừng xe lại.
Người của Dương gia hình như luôn có mặt khắp nơi thì phải. Ngay cả khi Dương Thiên Hàn không tới kịp thì vẫn có người gần đó tới giải vây cho cô.
Nhưng mà…
Hảo An lần này thì thấy rất lạ.
- Tiểu Liên.
-…
Tiểu Liên dựa người vào ghế, hoàn toàn không trả lời cô.
- Tiểu Liên.
Anh nghe thấy giọng cô, chỉ là không biết cô đang gọi ai, ngồi ngây người một lúc mới quay xuống hỏi:
- Chị gọi tôi hả?
Hảo An nghiến răng:
- Không gọi cậu thì gọi ai?
- Có chuyện gì sao?
Hảo An làm ra vẻ suy nghĩ, cô vẫn không hiểu:
- Từ nãy đến giờ tôi không nói địa chỉ cho Dương Thiên Hàn, làm sao anh ta biết tôi đang ở đâu?
Tiểu Liên nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút mới hiểu cô đang nói gì, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc điện thoại của Hảo An.
- Chắc là do định vị.
Tiểu Liên nhìn chằm chằm cái điện thoại Hảo An đang cầm.
Cô theo phản xạ cũng nhìn xuống chiếc điện thoai. Qủa nhiên đồ Dương Thiên Hàn cho chẳng có thứ gì tốt lành.
Cô không thèm đếm xỉa gì nữa, dựa vào ghế đánh liền một giấc.
Cũng không biết bao nhiêu lâu. Từ bên hông đột nhiên mở cửa, Dương Thiên Hàn như có như không bước ngồi kế bên Hảo An. Động tác của anh có hơi mạnh bạo, vô tình làm cho không khí trong xe vốn yên tĩnh đột nhiên bị chấn động.
Hảo An choàng tỉnh giấc, cô ngáp một hơi rõ dài.
- Anh lâu quá đấy Dương Thiên Hàn.
Dương Thiên Hàn anh vừa nghe tin đã tức tốc chạy tới đây. Không ngờ vừa bước vào xe thì thấy cô thảnh thơi chờ mình đến mức có thể đánh một giấc rõ dài.
Anh thì lo sốt ruộc còn cô thì ngồi ngủ?
Hình như anh lo thừa rồi?
Hảo An hai mắt chực nhắm rồi lại mở, bộ dạng ngái ngủ nói với Tiểu Liên:
- Tiểu Liên chạy xe đi.
Tiểu Liên nghỉ ngơi một hồi cũng lấy lại sức. Bắt đầu cho xe chạy.
Chỉ là Dương Thiên Hàn khuôn mặt từ lúc lên xe tới giờ không được tốt chút nào. Anh nhìn tên lái xe kia, ánh mắt sâu xa. Hảo An vừa mới gặp đã gọi thẳng tên người ta. Còn anh? Mất bao lâu cô mới chịu gọi tên anh?
Dương Thiên Hàn không hiểu sao cô như thế khiến anh có chút không vui. Anh cũng không nói gì nhiều, chỉ dựa vào vai Hảo An.
Cái đầu của Dương Thiên Hàn nhìn như vậy thôi chứ lúc tựa vào vai cô thì thật….nặng không chịu nổi.
Cô nhăn mặt hất anh ra một cái, giọng cằn nhằn:
- Anh làm gì vậy?
Dương Thiên Hàn lại cúi xuống tựa vào vai cô lần nữa, thong thả đáp:
- Ngủ.
Hảo An khó chịu lại giật giật cái vai thêm lần nữa.
Dương Thiên Hàn bực dọc, anh nhíu mày nhìn Hảo An nói:
- Tôi vừa mới cứu em một mạng đấy.
Rồi lại dựa vào vai cô tiếp tục. Hai mắt nhắm nghiền.
Hảo An hít một hơi thật sâu trấn tĩnh tinh thần. Phải phải, cô không chỉ nợ tiền anh. Giờ lại nợ thêm một lần cứu mạng.
Hảo An không nói lại nữa, cũng để mặc anh muốn dựa thì dựa.
Tiểu Liên một lúc không thấy động tĩnh gì. Chắc rằng Dương tổng đã ngủ mới mở miệng hỏi Hảo An.
- Chị.
Hảo An nhìn ra bên ngoài, chỉ lơ đãng trả lời:
- Sao?
- À chuyện đó…chị thật sự ngủ với Dương tổng hằng đêm sao?
Tiểu Liên không khỏi tò mò về vấn đề này.
Hảo An nhíu mày quay qua nhìn Tiểu Liên. Cậu nghe thấy sao? Khi nãy cô nói chuyện to đến mức nào vậy?
Cô bất giác quay qua nhìn Dương Thiên Hàn, thấy anh không có động tĩnh gì, cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn rất chột dạ:
- Cậu nói khẽ thôi.
Nhỡ đâu anh mà nghe thấy thì thế nào?
Tiểu Liên hiểu vấn đề, thấp giọng lại một chút:
- Mà thật là vậy sao?
Hảo An chối không được, tại cô không quen nói dối, khó chịu:
- Ừm.
Khuôn mặt Tiểu Liên có chút biến sắc, kiểu như không tin lắm:
- Em thấy chị cũng bình thường mà, đâu giống kiểu có thể ở bên Dương tổng lâu được.
Tiểu Liên tuy mới vào Dương gia làm việc, nhưng tay chơi như Dương Thiên Hàn anh không phải không biết.
- Cậu im miệng luôn cho tôi.
Hảo An thẹn quá hóa giận. Cô không hợp sao? Trong mắt cậu cô còn tệ thế nào nữa.
Dương Thiên Hàn vẫn không có động tĩnh gì. Chỉ là ở góc khuất, khóe môi anh nhếch nhẹ lên một đường cong tuyệt hảo.
- Ngu ngốc, tôi đánh cũng đánh rồi, chạy cũng chạy rồi. Sao lại không liên quan được?
Tiểu Liên biết cô đây là không muốn anh lo lắng. Nhưng chính vì cô như vậy anh mới cảm thấy nặng nề, bởi vốn dĩ đây là chuyện nhà của anh.
Nhưng khi thấy những người ngồi trên xe bước xuống. Hảo An đã thực sự cảm thấy nhẹ lòng.
Lần đầu tiên cô cảm thấy nhẹ nhõm khi gặp được người của Dương Thiên Hàn.
Bộ âu phục này cô nhìn mãi nên chắc chắn không nhầm được. Bên ngoài cũng không bán mẫu này nên vừa nhìn cô lập tức nhận ra.
Bọn họ vừa nhìn đã nhận ra cô, chạy lại đỡ cô:
- Hảo tiểu thư cô không sao chứ?
- Không sao không sao.
Cô mệt thì mệt nhưng chung quy vẫn không có bất cứ tổn hại nào.
Tiểu Liên cũng được thở phào một hơi.
Một người có đeo một cái tai nghe màu đen đi về phía cô:
- Hảo tiểu thư, bọn người đuổi theo cô đang ở đâu?
- À bọn chúng chạy theo hướng kia.
Hảo An chỉ về phía ngã ba bên phải.
Anh ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:
- Dương tổng hiện giờ vẫn chưa tới đây kịp bảo cô về trước.
Hảo An gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý.
Anh ta nhìn Tiểu Liên một cái, giọng điệu từ trên xuống dưới không đổi:
- Cậu lái xe được không?
Tiểu Liên thật sự rất ngưỡng mộ những người nghiêm túc như vậy, anh lúng túng:
- Đ…được.
- Vậy chở Hảo tiểu thư về đi, chuyện còn lại cứ để tôi lo.
Hảo An ngơ ngác nhìn cả đàn xe đang rời khỏi.
Tất nhiên vẫn còn để lại cho hai người một chiếc xe.
Tiểu Liên bị thương nhưng hình như vẫn không quá nặng.
Hảo An ngồi ghế sau, mệt mỏi tựa người vào ghế.
Chiếc xe vẫn chạy đều đều. Hảo An nghỉ ngơi một chút cũng lấy lại được sức. Cũng may trên xe có nước để uống.
- Mà bọn họ là sao vậy? – Hảo An bây giờ cũng mới lên tiếng hỏi.
Tiểu Liên tới nước này cũng không giấu gì cô, anh mỉm cười – một nụ cười mệt mỏi.
- Nhà tôi thiếu tiền bọn chúng. Tôi cần tiền nên mới vào Dương gia làm việc.
Hảo An nhướn mày một cái. Thật giống cô, cô cũng vì thiếu tiền nên mới phải theo Dương Thiên Hàn. Chỉ khác ở chỗ cậu đi làm kiếm tiền còn cô thì bán thân kiếm tiền.
Tiểu Liên thấy sự thất thần của Hảo An, biết chắc là anh vô tình nhắc đến chuyện không vui, mặc dù không biết là chuyện gì nhưng cũng đánh sang chủ đề khác:
- À lúc đầu tôi còn nghĩ là không vào được Dương gia cơ, chị biết không, chỉ là tuyển người làm việc vặt mà cũng yêu cầu cao lắm.
Hảo An nhíu mày:
- Thật sao?
- Ừm. – Tiểu Liên cười.
Điện thoại cô reo lên, Hảo An uể oải lấy ra xem. Là Dương Thiên Hàn gọi.
- Tôi nghe.
- Đứng yên đó chờ tôi.
- Hả? – Thứ cho cô đây ngu muội, chẳng hiểu anh đang nói cái gì cả.
Dương Thiên Hàn vuốt vuốt sống mũi, kiềm chế lại giọng mình:
- Em dừng xe ngay cho tôi.
- Ờ….
Hảo An khó hiểu, ra hiệu cho Tiểu Liên tấp vào một chỗ nào đó ven đường, dừng xe lại.
Người của Dương gia hình như luôn có mặt khắp nơi thì phải. Ngay cả khi Dương Thiên Hàn không tới kịp thì vẫn có người gần đó tới giải vây cho cô.
Nhưng mà…
Hảo An lần này thì thấy rất lạ.
- Tiểu Liên.
-…
Tiểu Liên dựa người vào ghế, hoàn toàn không trả lời cô.
- Tiểu Liên.
Anh nghe thấy giọng cô, chỉ là không biết cô đang gọi ai, ngồi ngây người một lúc mới quay xuống hỏi:
- Chị gọi tôi hả?
Hảo An nghiến răng:
- Không gọi cậu thì gọi ai?
- Có chuyện gì sao?
Hảo An làm ra vẻ suy nghĩ, cô vẫn không hiểu:
- Từ nãy đến giờ tôi không nói địa chỉ cho Dương Thiên Hàn, làm sao anh ta biết tôi đang ở đâu?
Tiểu Liên nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút mới hiểu cô đang nói gì, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc điện thoại của Hảo An.
- Chắc là do định vị.
Tiểu Liên nhìn chằm chằm cái điện thoại Hảo An đang cầm.
Cô theo phản xạ cũng nhìn xuống chiếc điện thoai. Qủa nhiên đồ Dương Thiên Hàn cho chẳng có thứ gì tốt lành.
Cô không thèm đếm xỉa gì nữa, dựa vào ghế đánh liền một giấc.
Cũng không biết bao nhiêu lâu. Từ bên hông đột nhiên mở cửa, Dương Thiên Hàn như có như không bước ngồi kế bên Hảo An. Động tác của anh có hơi mạnh bạo, vô tình làm cho không khí trong xe vốn yên tĩnh đột nhiên bị chấn động.
Hảo An choàng tỉnh giấc, cô ngáp một hơi rõ dài.
- Anh lâu quá đấy Dương Thiên Hàn.
Dương Thiên Hàn anh vừa nghe tin đã tức tốc chạy tới đây. Không ngờ vừa bước vào xe thì thấy cô thảnh thơi chờ mình đến mức có thể đánh một giấc rõ dài.
Anh thì lo sốt ruộc còn cô thì ngồi ngủ?
Hình như anh lo thừa rồi?
Hảo An hai mắt chực nhắm rồi lại mở, bộ dạng ngái ngủ nói với Tiểu Liên:
- Tiểu Liên chạy xe đi.
Tiểu Liên nghỉ ngơi một hồi cũng lấy lại sức. Bắt đầu cho xe chạy.
Chỉ là Dương Thiên Hàn khuôn mặt từ lúc lên xe tới giờ không được tốt chút nào. Anh nhìn tên lái xe kia, ánh mắt sâu xa. Hảo An vừa mới gặp đã gọi thẳng tên người ta. Còn anh? Mất bao lâu cô mới chịu gọi tên anh?
Dương Thiên Hàn không hiểu sao cô như thế khiến anh có chút không vui. Anh cũng không nói gì nhiều, chỉ dựa vào vai Hảo An.
Cái đầu của Dương Thiên Hàn nhìn như vậy thôi chứ lúc tựa vào vai cô thì thật….nặng không chịu nổi.
Cô nhăn mặt hất anh ra một cái, giọng cằn nhằn:
- Anh làm gì vậy?
Dương Thiên Hàn lại cúi xuống tựa vào vai cô lần nữa, thong thả đáp:
- Ngủ.
Hảo An khó chịu lại giật giật cái vai thêm lần nữa.
Dương Thiên Hàn bực dọc, anh nhíu mày nhìn Hảo An nói:
- Tôi vừa mới cứu em một mạng đấy.
Rồi lại dựa vào vai cô tiếp tục. Hai mắt nhắm nghiền.
Hảo An hít một hơi thật sâu trấn tĩnh tinh thần. Phải phải, cô không chỉ nợ tiền anh. Giờ lại nợ thêm một lần cứu mạng.
Hảo An không nói lại nữa, cũng để mặc anh muốn dựa thì dựa.
Tiểu Liên một lúc không thấy động tĩnh gì. Chắc rằng Dương tổng đã ngủ mới mở miệng hỏi Hảo An.
- Chị.
Hảo An nhìn ra bên ngoài, chỉ lơ đãng trả lời:
- Sao?
- À chuyện đó…chị thật sự ngủ với Dương tổng hằng đêm sao?
Tiểu Liên không khỏi tò mò về vấn đề này.
Hảo An nhíu mày quay qua nhìn Tiểu Liên. Cậu nghe thấy sao? Khi nãy cô nói chuyện to đến mức nào vậy?
Cô bất giác quay qua nhìn Dương Thiên Hàn, thấy anh không có động tĩnh gì, cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn rất chột dạ:
- Cậu nói khẽ thôi.
Nhỡ đâu anh mà nghe thấy thì thế nào?
Tiểu Liên hiểu vấn đề, thấp giọng lại một chút:
- Mà thật là vậy sao?
Hảo An chối không được, tại cô không quen nói dối, khó chịu:
- Ừm.
Khuôn mặt Tiểu Liên có chút biến sắc, kiểu như không tin lắm:
- Em thấy chị cũng bình thường mà, đâu giống kiểu có thể ở bên Dương tổng lâu được.
Tiểu Liên tuy mới vào Dương gia làm việc, nhưng tay chơi như Dương Thiên Hàn anh không phải không biết.
- Cậu im miệng luôn cho tôi.
Hảo An thẹn quá hóa giận. Cô không hợp sao? Trong mắt cậu cô còn tệ thế nào nữa.
Dương Thiên Hàn vẫn không có động tĩnh gì. Chỉ là ở góc khuất, khóe môi anh nhếch nhẹ lên một đường cong tuyệt hảo.