Tôi ngồi trên sô phê đấu võ mồm với em gái, Trần Đường nhìn thức ăn trong tủ lạnh rồi bảo tôi rằng không đủ nên muốn ra ngoài mua thêm, em gái tôi nhanh nhảu xung phong đi cùng. Tôi không thể để hai người bọn họ tiếp xúc thân mật quá như vậy được, nên cuối cùng cũng đành đi theo.
Đến chợ, hai người bàn bạc với nhau muốn mua thức ăn gì, làm món nào, thật tâm đầu ý hợp. Còn tôi thì ngoài ăn ra thì chỉ thấy chúng nó nhìn vẻ ngoài cũng đẹp, thế thôi, còn lại là mù tịt. Hai người một nam cao to vạm vỡ, một nữ xinh xắn thướt tha, đứng bên nhau quả là xứng đôi vừa lứa. Thậm chí bà bán thức ăn còn chào họ: “Ông chủ, bà chủ hôm nay muốn mua gì?”
Đột nhiên tôi cảm thấy có chút xót xa, bởi vì ngay lúc đó không thể hét lớn: “Trần Đường là bạn trai của tôi.”
Mua thức ăn về, Trần Đường đeo tạp dề, tiến vào nhà bếp xử lý chỗ thực phẩm này, em gái tôi cũng vào giúp đỡ. Tôi nhìn qua nhìn lại, thấy không có việc gì cho mình, đành lủi thủi vào phòng vẽ, lôi bức tranh đã ngừng một tuần ra vẽ tiếp.
Đến khi hai người nấu xong thì bức tranh của tôi không khác bản thảo là mấy, nói chung khoảng 3 ngày tôi hoàn tất một bức tranh. Dù sao đó cũng chỉ là tranh trang trí, không phải nghệ thuật cao cấp gì, chỉ cần vừa mắt người xem là được, dù sao vẫn hơn ngồi trong xưởng vẽ nhái lại danh tác của ai đó. Tôi nghĩ điểm khác nhau lớn nhất của tôi và những họa sĩ chép tranh chính là họ không vẽ lại tranh của tôi, chỉ một điều này cũng khiến tôi cảm thấy mình có phong thái nghệ sĩ.
Bàn gấp trong nhà bếp có vẻ nhỏ cho cả ba người ngồi ăn, nên chúng tôi chuyển sang ăn tại bàn trà ở phòng khách. Trước kia không để ý, nhưng trong khoảng thời gian qua cùng Trần Đường ăn ở trong bếp đã dần thành thói quen, nay chuyển sang đây cảm thấy là lạ.
Thói quen quả là một thứ kỳ lạ, có nhiều việc đã làm đi làm lại từ năm này sang năm khác, đột nhiên có một sự thay đổi kéo đến cũng có thể tiếp ứng rất nhanh, nhưng nếu quay ngược lại trở về khi chưa thay đổi thì lại không quen.
Khi dùng cơm, Trần Đường vẫn như bình thường gắp thức ăn cho tôi, còn tôi vẫn tự nhiên ăn hết, làm cho em gái tôi thấy lạ.
Sau khi em gái tôi nhìn thấy cách bọn tôi sống chung liền lên mặt sửa lại chỉ thị, nó chân thành bảo Trần Đường: “Cậu đừng chiều chuộng anh trai tôi, ngoài bản mặt của ảnh ra còn lại rất tệ lậu. Không biết nấu cơm, không biết làm việc nhà, hồi còn nhỏ dù chai dầu ăn ngã, ảnh cũng không cầm lên. Cậu có biết người bạn gái trước đây đá ảnh đã nói gì với tôi không? Cô ả nói: Đẹp trai thì sao? Đẹp trai mà không biết nấu cơm. Làm nghệ thuật thì sao? Ngay cả căn hộ cũng không mua nổi, hồi trước sao nuôi được gia đình?”
Tôi đổ mồ hôi hột a, tôi biết tôi có nhiều khuyết điểm, nhưng em gái à, có cần vạch áo cho người xem lưng như thế không.
“Làm nghệ thuật rất tốt, rất có tài năng, hơn nữa anh ấy có nhà mà.” Trần Đường đỡ lời cho tôi.
Diệp Vô Hạ khinh bỉ đảo mắt, nói: “Để tóc dài là có tài năng nghệ thuật? Nếu như ảnh để râu mặc quần rách cầm cái chén mẻ thì ra đường ăn xin cũng được đấy. Hơn nữa nhà này chưa phải thuộc quyền sở hữu của ảnh đâu, ảnh còn nợ 25 năm tiền mua nhà, trong 25 năm tới bất cứ khi nào không có tiền trả đều có thể bị đá ra đường.”
“…Tôi có chút tiền, tôi có thể trả giúp…” Trần Đường suy nghĩ một lát, nói ra những lời này.
Diệp Vô Hạ nhíu mày nói: “Hai người quen nhau bao lâu mà cậu nói như vậy? Chẳng lẽ cậu tin vào lời dạy vợ chồng đồng lòng tát biển Đông cũng cạn à? Hay một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa à? Hay là cậu có quyến luyến người đàn ông đầu tiên của đời mình, vì lần đầu của cậu là cùng với ảnh nên muốn bên ảnh cả đời?”
Trần Đường bị con em gái tôi nói trấn áp một hồi, dần trầm tư không lên tiếng.
Tôi ngồi ở giữa bị bỏ rơi không ai thèm đoái hoài đến, chăm chú nhìn Trần Đường, thấy hắn không phản ứng gì, tôi tức giận trừng con em. Em có ý gì hả? Ban đầu miệng mồm đầy thuật ngữ Đam Mỹ chuyên nghiệp đẩy tôi vào con đường BL. Sau đó còn không ngừng nhồi nhét cho tôi một đám tiểu thụ nữa chứ, lần trước màn bắt cóc tình nhân như truyện Manga ấy của Trần Đường đều là do nó xếp đặt cả.
Bây giờ nó lại châm ngòi ly gián mối quan hệ của chúng tôi, đây là sao hả? Muốn chúng tôi xác định mối quan hệ này thật rõ ràng? Nếu như vậy thì không có cửa cho tôi xen miệng vào.
Kỳ thật trải qua một thời gian ở chung với Trần Đường, tôi trở nên ỷ lại vào hắn rất nhiều phương diện, nhưng sự thật không phải là truyện cổ tích, tình yêu trong đời thường không có kết thúc hạnh phúc mãi mãi về sau như công chúa và hoàng tử trong truyện cổ tích. Thậm chí những cặp vợ chồng thần tiên trong mắt người đời cũng có thể chia tay, những đôi tôi quen trên 50 tuổi đều đã ly hôn, đừng nói đến hai người đàn ông với nhau. Chơi đùa một khoảng thời gian là một chuyện, nhưng hai người sống với nhau lâu dài, yêu thương nhau mãi vốn không có khả năng.
“Tôi… thích anh ấy.” Một hồi lâu sau, Trần Đường nhìn chúng tôi, kiên định nói ra lời này.
Mặc dù đây là lời tôi thích nghe nhưng em gái tôi lại không vui, bắt đầu phản pháo.
“Thích là được sao? Chẳng lẽ hai người có thể kết hôn sinh con sao? Nghe tôi nói này, chi bằng…” Em gái tôi cười rất chi là xảo quyệt, đưa ra một phương pháp: “Chi bằng cậu kết hôn với tôi, ba chúng ta ở chung, vậy là giải quyết hết mâu thuẫn rồi sao?”
“Không được!”
“Được nha.”
Trần Đường và tôi đồng thanh trả lời quan điểm của mình về kế hoạch kia, nhưng đáp án lại hoàn toàn ngược nhau. Người nói không được là Trần Đường, còn người chấp thuận là tôi. Hắn nghe câu trả lời của tôi xong thì tức giận đứng dậy đập bàn, nhìn chằm chằm tôi.
Tôi vừa thấy hắn vỗ cái bàn đã hoảng hết cả hồn, hôm nay hắn nấu tổng cộng năm món cộng một canh, chính là món tôi thích ăn nhất – canh cá, tôi còn chưa ăn xong nha. Lần đầu tiên, cơ thể theo kịp tốc độ tư duy, hai tay bưng tô canh cá lên.
“Ầm” một tiếng, bàn trà dùng để ăn cơm nát bét, trên mặt Trần Đường hiện ra chút xấu hổ, trên mặt em gái tôi hiện vẻ kinh hoàng, còn mặt tôi thì đầy vẻ hoan hỉ —— vì may mắn bảo vệ được tô canh cá bình an vô sự.
Sau đó chúng tôi chuyển sang bàn nhỏ ngoài sân tiếp tục dùng cơm, nhưng thức ăn bây giở chỉ còn mỗi món canh cá mà thôi. Thức ăn ít không nói, ba người ngồi dùng cơm sắc mặt đều kém, vất vả lắm ăn xong bữa cơm này, tôi mới phát hiện tô canh cá vẫn còn y nguyên chưa ai đụng đến.
Cơm nước xong xuôi, em gái tôi thì thầm bên tai tôi: “Anh hai, Tiểu Đường Đường nhà anh thật kinh khủng, anh nhớ bảo trọng nha.”
Chờ nó về rồi tôi mới ngộ ra rằng nó vừa gây chuyện xong liền bỏ trốn, để lại mình tôi ở chỗ này dọn dẹp một mình. Tôi nghĩ mà sầu, tí nữa làm sao vuốt được cơn giận này của Trần Đường đây.
Lúc Diệp Vô Hạ bàn kế hoạch kết hôn xong ba người ở chung, đầu tôi nóng lên, tự nhiên nghĩ đó là một ý hay. Nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, để tình nhân của mình kết hôn với người khác, tình cảnh này với những kẻ phụ bạc trong phim truyền hình có gì khác nhau đâu.
Diệp Vô Hạ, mày đào cho anh mày một hố quá to mà.
Đến chợ, hai người bàn bạc với nhau muốn mua thức ăn gì, làm món nào, thật tâm đầu ý hợp. Còn tôi thì ngoài ăn ra thì chỉ thấy chúng nó nhìn vẻ ngoài cũng đẹp, thế thôi, còn lại là mù tịt. Hai người một nam cao to vạm vỡ, một nữ xinh xắn thướt tha, đứng bên nhau quả là xứng đôi vừa lứa. Thậm chí bà bán thức ăn còn chào họ: “Ông chủ, bà chủ hôm nay muốn mua gì?”
Đột nhiên tôi cảm thấy có chút xót xa, bởi vì ngay lúc đó không thể hét lớn: “Trần Đường là bạn trai của tôi.”
Mua thức ăn về, Trần Đường đeo tạp dề, tiến vào nhà bếp xử lý chỗ thực phẩm này, em gái tôi cũng vào giúp đỡ. Tôi nhìn qua nhìn lại, thấy không có việc gì cho mình, đành lủi thủi vào phòng vẽ, lôi bức tranh đã ngừng một tuần ra vẽ tiếp.
Đến khi hai người nấu xong thì bức tranh của tôi không khác bản thảo là mấy, nói chung khoảng 3 ngày tôi hoàn tất một bức tranh. Dù sao đó cũng chỉ là tranh trang trí, không phải nghệ thuật cao cấp gì, chỉ cần vừa mắt người xem là được, dù sao vẫn hơn ngồi trong xưởng vẽ nhái lại danh tác của ai đó. Tôi nghĩ điểm khác nhau lớn nhất của tôi và những họa sĩ chép tranh chính là họ không vẽ lại tranh của tôi, chỉ một điều này cũng khiến tôi cảm thấy mình có phong thái nghệ sĩ.
Bàn gấp trong nhà bếp có vẻ nhỏ cho cả ba người ngồi ăn, nên chúng tôi chuyển sang ăn tại bàn trà ở phòng khách. Trước kia không để ý, nhưng trong khoảng thời gian qua cùng Trần Đường ăn ở trong bếp đã dần thành thói quen, nay chuyển sang đây cảm thấy là lạ.
Thói quen quả là một thứ kỳ lạ, có nhiều việc đã làm đi làm lại từ năm này sang năm khác, đột nhiên có một sự thay đổi kéo đến cũng có thể tiếp ứng rất nhanh, nhưng nếu quay ngược lại trở về khi chưa thay đổi thì lại không quen.
Khi dùng cơm, Trần Đường vẫn như bình thường gắp thức ăn cho tôi, còn tôi vẫn tự nhiên ăn hết, làm cho em gái tôi thấy lạ.
Sau khi em gái tôi nhìn thấy cách bọn tôi sống chung liền lên mặt sửa lại chỉ thị, nó chân thành bảo Trần Đường: “Cậu đừng chiều chuộng anh trai tôi, ngoài bản mặt của ảnh ra còn lại rất tệ lậu. Không biết nấu cơm, không biết làm việc nhà, hồi còn nhỏ dù chai dầu ăn ngã, ảnh cũng không cầm lên. Cậu có biết người bạn gái trước đây đá ảnh đã nói gì với tôi không? Cô ả nói: Đẹp trai thì sao? Đẹp trai mà không biết nấu cơm. Làm nghệ thuật thì sao? Ngay cả căn hộ cũng không mua nổi, hồi trước sao nuôi được gia đình?”
Tôi đổ mồ hôi hột a, tôi biết tôi có nhiều khuyết điểm, nhưng em gái à, có cần vạch áo cho người xem lưng như thế không.
“Làm nghệ thuật rất tốt, rất có tài năng, hơn nữa anh ấy có nhà mà.” Trần Đường đỡ lời cho tôi.
Diệp Vô Hạ khinh bỉ đảo mắt, nói: “Để tóc dài là có tài năng nghệ thuật? Nếu như ảnh để râu mặc quần rách cầm cái chén mẻ thì ra đường ăn xin cũng được đấy. Hơn nữa nhà này chưa phải thuộc quyền sở hữu của ảnh đâu, ảnh còn nợ 25 năm tiền mua nhà, trong 25 năm tới bất cứ khi nào không có tiền trả đều có thể bị đá ra đường.”
“…Tôi có chút tiền, tôi có thể trả giúp…” Trần Đường suy nghĩ một lát, nói ra những lời này.
Diệp Vô Hạ nhíu mày nói: “Hai người quen nhau bao lâu mà cậu nói như vậy? Chẳng lẽ cậu tin vào lời dạy vợ chồng đồng lòng tát biển Đông cũng cạn à? Hay một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa à? Hay là cậu có quyến luyến người đàn ông đầu tiên của đời mình, vì lần đầu của cậu là cùng với ảnh nên muốn bên ảnh cả đời?”
Trần Đường bị con em gái tôi nói trấn áp một hồi, dần trầm tư không lên tiếng.
Tôi ngồi ở giữa bị bỏ rơi không ai thèm đoái hoài đến, chăm chú nhìn Trần Đường, thấy hắn không phản ứng gì, tôi tức giận trừng con em. Em có ý gì hả? Ban đầu miệng mồm đầy thuật ngữ Đam Mỹ chuyên nghiệp đẩy tôi vào con đường BL. Sau đó còn không ngừng nhồi nhét cho tôi một đám tiểu thụ nữa chứ, lần trước màn bắt cóc tình nhân như truyện Manga ấy của Trần Đường đều là do nó xếp đặt cả.
Bây giờ nó lại châm ngòi ly gián mối quan hệ của chúng tôi, đây là sao hả? Muốn chúng tôi xác định mối quan hệ này thật rõ ràng? Nếu như vậy thì không có cửa cho tôi xen miệng vào.
Kỳ thật trải qua một thời gian ở chung với Trần Đường, tôi trở nên ỷ lại vào hắn rất nhiều phương diện, nhưng sự thật không phải là truyện cổ tích, tình yêu trong đời thường không có kết thúc hạnh phúc mãi mãi về sau như công chúa và hoàng tử trong truyện cổ tích. Thậm chí những cặp vợ chồng thần tiên trong mắt người đời cũng có thể chia tay, những đôi tôi quen trên 50 tuổi đều đã ly hôn, đừng nói đến hai người đàn ông với nhau. Chơi đùa một khoảng thời gian là một chuyện, nhưng hai người sống với nhau lâu dài, yêu thương nhau mãi vốn không có khả năng.
“Tôi… thích anh ấy.” Một hồi lâu sau, Trần Đường nhìn chúng tôi, kiên định nói ra lời này.
Mặc dù đây là lời tôi thích nghe nhưng em gái tôi lại không vui, bắt đầu phản pháo.
“Thích là được sao? Chẳng lẽ hai người có thể kết hôn sinh con sao? Nghe tôi nói này, chi bằng…” Em gái tôi cười rất chi là xảo quyệt, đưa ra một phương pháp: “Chi bằng cậu kết hôn với tôi, ba chúng ta ở chung, vậy là giải quyết hết mâu thuẫn rồi sao?”
“Không được!”
“Được nha.”
Trần Đường và tôi đồng thanh trả lời quan điểm của mình về kế hoạch kia, nhưng đáp án lại hoàn toàn ngược nhau. Người nói không được là Trần Đường, còn người chấp thuận là tôi. Hắn nghe câu trả lời của tôi xong thì tức giận đứng dậy đập bàn, nhìn chằm chằm tôi.
Tôi vừa thấy hắn vỗ cái bàn đã hoảng hết cả hồn, hôm nay hắn nấu tổng cộng năm món cộng một canh, chính là món tôi thích ăn nhất – canh cá, tôi còn chưa ăn xong nha. Lần đầu tiên, cơ thể theo kịp tốc độ tư duy, hai tay bưng tô canh cá lên.
“Ầm” một tiếng, bàn trà dùng để ăn cơm nát bét, trên mặt Trần Đường hiện ra chút xấu hổ, trên mặt em gái tôi hiện vẻ kinh hoàng, còn mặt tôi thì đầy vẻ hoan hỉ —— vì may mắn bảo vệ được tô canh cá bình an vô sự.
Sau đó chúng tôi chuyển sang bàn nhỏ ngoài sân tiếp tục dùng cơm, nhưng thức ăn bây giở chỉ còn mỗi món canh cá mà thôi. Thức ăn ít không nói, ba người ngồi dùng cơm sắc mặt đều kém, vất vả lắm ăn xong bữa cơm này, tôi mới phát hiện tô canh cá vẫn còn y nguyên chưa ai đụng đến.
Cơm nước xong xuôi, em gái tôi thì thầm bên tai tôi: “Anh hai, Tiểu Đường Đường nhà anh thật kinh khủng, anh nhớ bảo trọng nha.”
Chờ nó về rồi tôi mới ngộ ra rằng nó vừa gây chuyện xong liền bỏ trốn, để lại mình tôi ở chỗ này dọn dẹp một mình. Tôi nghĩ mà sầu, tí nữa làm sao vuốt được cơn giận này của Trần Đường đây.
Lúc Diệp Vô Hạ bàn kế hoạch kết hôn xong ba người ở chung, đầu tôi nóng lên, tự nhiên nghĩ đó là một ý hay. Nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, để tình nhân của mình kết hôn với người khác, tình cảnh này với những kẻ phụ bạc trong phim truyền hình có gì khác nhau đâu.
Diệp Vô Hạ, mày đào cho anh mày một hố quá to mà.