Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Bách Đáp Nhục Ti
Editor: Tiểu Trùng – Emily
Beta: Kan Kudo
☆ Chương ☆
—————
Ngắm hoa trong sương, mò trăng đáy nước
Tín vật đính ước, mọi người đùa vui ghê...
Mặc dù đống cớt kia là do tôi thải ra, tuy rằng anh trai nữ thần đồng ý nhận nhưng tôi nào dám tặng!
Tóm lại, không phải tôi cố tình giữ nó lại bầu bạn với anh ấy!
Khụ, hình như tôi hơi lạc đề...
Được rồi, đáng lẽ ra là tôi sẽ không còn mặt mũi để kể chuyện xảy ra hai năm trước đâu. Nhưng chuyện vừa diễn ra đã giúp cho tôi biết, thì ra không có mất mặt nhất chỉ có mất mặt hơn thôi!
Hai năm trước, trước kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông một ngày, để đề phòng tôi đang thi bỗng dưng buồn ị nên tôi đã sắp xếp để thải nó ra trước kì hạn. Rồi tôi dùng hết sức từ thuở cha sinh mẹ đẻ, ị đến trời u đất tối, cuối cùng cũng thải ra được cục cớt vừa đen vừa to vừa dài như mong muốn.
Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy buồn nôn, tại sao tôi cứ lặp đi lặp lại về nó, bởi vì cái cục cớt này nó khác người!! Nó là ngòi nổ dẫn đến mọi việc hai năm trước đấy!
Lại nói về đống cớt đó, khi tôi ị xong thì biết mình tiêu rồi, chắc chắn bồn cầu sẽ bị tắc một lần nữa. Nhưng ngày mai tôi còn phải đi thi, căn bản không có thời gian thức đêm để thông nó.
Cũng may, ba mẹ tôi lần đầu tiên coi tôi là con trai ruột của họ, tự dưng chủ động chạy tới bảo giúp tôi thông nó! Tôi vô cùng cảm động, nhưng sự thật chứng minh... quả nhiên tôi cảm động hơi sớm rồi!
Chờ khi tôi thi vào trường cao đẳng xong, lúc về nhà đi ị, tôi lại nhận ra cục cớt kia vẫn còn trong bồn cầu....
Ba mẹ tôi còn cây ngay không sợ chết đứng, nói rằng phải chờ điểm của tôi được công bố ra mới quyết định xả hay không xả nó, bởi vì biết đâu nó sẽ là một cục cớt trạng nguyên!
Chẳng cần chờ điểm được công bố, với chỉ số thông minh của tôi, cục cớt này chắc chắn không phải dọn nhà đâu!
Lúc đó tôi tủi thân và tức giận tới mức không thèm kiểm tra điểm, trực tiếp cầm cặp đi ra ngoài xả stress.
Mặc dù ba mẹ tôi không quá đáng tin, nhưng dù sao tôi vẫn là con trai của họ, từ trước tới nay chưa từng đối xử tệ với tôi về mặt ăn mặc. Trừ việc mua gậy thông cống và đồ ăn vặt thì tôi cũng chẳng phải tiêu phí gì, lần đầu tiên một mình đi chơi bên ngoài, tôi đã đăng kí một chuyến đi tour chính quy.
Hai năm trước, tôi và anh trai nữ thần đã biết nhau ở chuyến du lịch nói đi là đi đó.
Chắc là do điểm thi còn chưa được công bố, trên xe ngoài tôi và anh ấy ra thì toàn bộ đều là người trung niên cả.
Giới tính của chúng tôi giống nhau, tuổi tác cũng xấp xỉ, tất nhiên sẽ ngồi chung một chỗ ngủ cùng một nơi.
Hai năm trước anh trai nữ thần vừa tươi trẻ vừa mềm mại, trên đầu vẫn còn rất nhiều tóc, không phải dạng tóc húi cua crew cut như bây giờ. Á, ý của tôi không phải là chê tóc của anh ấy xấu, cũng không bảo ảnh không tươi trẻ mềm mại, bây giờ anh trai nữ thần nom vẻ trưởng thành hơn, dáng người cũng đẹp hơn mà!
(): Kiểu tóc:
Anh trai nữ thần không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, tính tình tốt, lại còn thông minh, cái gì cũng biết, mấy chú mấy dì trên tour còn muốn làm ba mẹ vợ của ảnh cơ. Tất nhiên tôi cũng không kém cạnh, nhiều người muốn nhận tôi làm con tôi, thấy rõ tôi thông minh hiểu chuyện biết bao. Chả bù cho ba mẹ tôi, vẫn luôn không biết tán thưởng tôi, từ nhỏ tới lớn chỉ lo đi quan sát cục cớt tôi thải ra!
Chắc là do không vui, tối hôm đó tôi lại bị táo bón...
Cái loại cảm giác muốn ị nhưng không ị được tôi chẳng muốn nhớ lại đâu!
Bởi vì tôi và anh trai nữ thần ở chung một phòng, anh ấy thấy tôi cứ đi tới đi lui vào nhà vệ sinh thì lo lắng hỏi không biết hôm nay tôi có ăn gì không tốt không.
Lúc đó da mặt tôi còn mỏng, không giống bây giờ vô công rồi nghề thì làm tắc bồn cầu. Đây là lần đầu tôi bị táo bón trước mặt đàn anh lớn hơn tôi vài tuổi, ngại ngùng nói: "...Em hơi đau bụng."
Anh trai nữ thần nhìn tôi một lúc rồi nói: "Em cứ nằm trên giường nghỉ ngơi đi, uống nhiều nước ấm chút, anh đi lấy thuốc cho em."
Tôi còn chưa kịp từ chối, anh trai nữ thần đã đỡ tôi nằm lên giường, rồi anh đi ra ngoài.
Tôi chạy vội vào nhà vệ sinh, muốn nhân lúc anh trai nữ thần ra ngoài mà xả nó ra. Nhưng càng muốn ị thì cớt càng không ra, tôi rặn đến run cả chân mà cả cái rắm cũng không phọt...
Rặn rặn nữa rặn mãi, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. Tôi vội vàng kéo quần chạy ra ngoài, nhưng quên mất mình ngồi lâu quá tê hết cả chân rồi. Tôi vừa mới đi hai bước đã đứng không vững, ngã nhào về phía trước, may là anh ấy kịp thời đỡ tôi lại!
Anh trai nữ thần đỡ tôi nằm xuống xong, lấy ra thuốc xổ vừa tìm được cho tôi uống. Tôi rặn mãi không ra cớt, nào dám làm bừa, nhân lúc anh trai nữ thần không để ý, giả vờ như đã nuốt vào.
Rồi anh ấy bảo tôi nghỉ ngơi sớm chút đi, tôi cũng muốn nghỉ mà, nhưng bụng đau quá, tôi biết làm sao?! Tôi chỉ đành giả vờ ngủ, chờ đến khi anh trai nữ thần ngủ rồi thì tôi sẽ bò dậy đi ị đống cớt này ra.
Nhưng mà anh trai nữ thần có ngủ đâu!!!
Anh! Ấy! Thật! Sự! Không! Ngủ!
Chỉ cần tôi hơi cựa quậy một cái, anh ấy sẽ bật dậy tới nhìn tôi, hỏi tôi khó chịu chỗ nào sao, khiến tôi sợ tới mức chẳng dám động nữa...
Lúc ấy tôi chỉ muốn ngồi dậy, xách cổ áo của anh trai nữ thần lên mà hát: Sự dịu dàng chết tiệt của anh, khiến cho bụng em đau nhói, nước mắt rơi không ngừng!
(): Chế lời bài hát "Sự dịu dàng đáng chết" của Mã Thiên Vũ.
Sau đó, tôi cũng thấy rất thần kì, đau kiểu gì mà lại đau đến ngủ luôn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, bụng không đau nữa, cũng không muốn ị. Tôi tưởng rằng mình đã không sao, ăn sáng xong bèn ra ngoài đi chơi cùng mọi người.
Sau đó... Thật sự quá mất mặt, tôi không dám nói nữa đâu...
Người đàn ông chết trên bồn cầu
Á á á chủ thớt tôi tặng mặt cho cậu, nói mau nói mau!
Mặt dày vô liêm sỉ
Hai năm trước bị táo bón, bây giờ mới mất mặt không dám nói ngoáy mũi
Ngực mày bự mày nói trước đi
Hai năm trước tặng cho anh trai nữ thần một cục cớt, bây giờ mới mất mặt không dám nói ngoáy mũi
Show ân ái sẽ chia tay sớm thôi
Hai năm trước ngủ với anh trai nữ thần, bây giờ mới mất mặt không dám nói ngoáy mũi
Tao vẫn là một con chó độc thân
Hai năm trước đã âm thầm mơ ước cơ thể và gương mặt của anh trai nữ thần, bây giờ mới mất mặt không dám nói ngoáy mũi
Không có thịt đừng gọi tui
...