"Anh đi làm." Bùi Minh Tiêu nói, "Mì nguội rồi, gọi phần khác đi."
Cái này vốn là ăn nguội đó ông.
Khương Hựu vừa xỉa Bùi đại tổng tài chưa từng ăn món ngon như vậy, vừa ăn cho thiệt nhanh, trả tiền rồi đi về.
Cũng giống như khách mời của chương trình, đạo diễn cũng có phòng nghỉ ngơi riêng, dùng để ăn uống nghỉ ngơi, họp hành nhỏ này nọ. Lúc Khương Hựu đến gõ cửa, đạo diễn cũng vừa để chén cơm xuống.
"Ây dà, là Tiểu Khương hả."
Thấy hắn đi vào, đạo diễn đẩy kịch bản qua một bên, "Tôi đang định tìm cậu nói chuyện đây."
Đi thẳng vào vấn đề, xem ra đối phương đã biết chuyện. Lúc biết xảy ra chuyện còn có thể nhàn nhã ngồi ăn cơm thế này, Khương Hựu chợt có một dự cảm bất thường.
Đạo diễn là người quyết định số giây của minh tinh trên màn hình, bình thường chắc chắn sẽ được tâng bốc, thái độ khi trao đổi càng mềm mỏng sẽ càng dễ bị khinh thường, Khương Hựu suy nghĩ hai giây, nói, "Đạo diễn Lý, nếu ngài thật sự muốn tìm tôi, chắc hẳn đã đến tìm khi video bị tung lên mạng rồi, hoặc là sáng hôm nay, chứ không phải bây giờ."
Lời nói ám chỉ chương trình bao che, thái độ đúng mực, đạo diễn Lý hơi sửng sốt, "Tôi chỉ mới biết chuyện hồi nãy thôi. Nhưng mà cậu yên tâm, video tôi đã tìm người nhờ xóa, hot search cũng thu. Lần này bị tiết lộ source là sơ sót của chúng tôi, tổ đạo diễn nhất trí với nhau, quyết định cậu có thể tiếp tục ở lại quay."
Khương Hựu bắt được từ mấu chốt, "Tiết lộ?"
Đạo diễn Lý nói xin lỗi không hề có một chút thành ý, "Ừ, xin lỗi nha Tiểu Khương."
Khương Hựu hỏi, "Tìm được người tiết lộ không?"
Trông nét mặt của đạo diễn rất tiếc nuối, "Tạm thời vẫn chưa."
Tạm thời vẫn chưa... Là không tìm ra hay không muốn tìm?
Trước khi đến, Khương Hựu cũng giống như Ba Tang, ôm tâm trạng hy vọng sẽ may mắn biết được thông tin Park Sungmin mua chuộc staff, vì như thế thì chỉ cần tìm được người bị mua chuộc là có thể giải quyết hết.
Bây giờ xem ra... Chương trình cũng chẳng sạch sẽ gì.
Thật ra suy nghĩ lại, tuần sau đã lên tập đầu tiên, chương trình cần độ chú ý và độ thảo luận, phải kéo được mọi người trước khi ra mắt.
Mà trong số người tham gia chương trình, sức chiến đấu của fan hâm mộ là không dễ chọc; nhà thiết kế người nước ngoài thì không có đội nổi tiếng trong nước, không ai chú ý.
Chỉ có duy nhất Khương Hựu, dáng đẹp, không có tác phẩm, có fan hâm mộ, rất phù hợp với điều kiện đem ra tế trời.
Vì thế chương trình quyết định chọn hắn để làm thịt.
Tâm trạng của Khương Hựu lập tức tụt xuống đáy, nếu như ngay cả nhân viên cũng là được sắp đặt, muốn chứng minh mình trong sạch chỉ có một cách duy nhất --- Chờ.
Đúng vậy, chờ, chờ đến kỳ thứ ba phát sóng, mâu thuẫn giữa hắn và Park Sungmin sẽ được chiếu rõ ràng, khán giả sẽ thấy hắn cũng từng có thiện chí trao đổi và thương lượng với Park Sungmin, chứ không phải vừa nhảy vào đã không có ý hợp tác.
Dĩ nhiên, tất cả phải được thành lập dưới tình huống chương trình không chơi xấu.
... Thật là ghê tởm.
Lúc trước có nghe bạn nói nước trong giới giải trí rất sâu, giờ phút này, Khương Hựu mới được thể nghiệm độ sâu này.
Có điều bây giờ không nên có xích mích với ban tổ chức, nếu gây hấn thì e là cơ hội cuối cùng cũng mất luôn, Khương Hựu lại thúc giục mấy câu, không nhắc tới mấy từ tố cáo các thứ, để tránh cho đối phương cùng đường quay lại cắn.
Chờ hắn đi rồi, đạo diễn gọi trợ lý hỏi, "Khương Hựu đó có bối cảnh gì?"
Trợ lý nói, "Trước đó tụi em đã điều tra, là người phụ trách khu vực Trung Hoa của nhà tài trợ cử tới."
Không đề cập tới nhà tại trợ, chỉ mấy từ "người phụ trách khu vực Trung Hoa", cũng đủ nói rõ chỉ là người làm công, đối với bọn họ không có gì nguy hại.
"Kì lạ..." Đạo diễn nghi ngờ nói, "Thái độ của thằng nhóc này, nhìn kiểu nào cũng giống có ông chủ lớn chống lưng..."
...
Rời khỏi phòng của đạo diễn, hắn vào nhà vệ sinh hút một điếu thuốc, buổi chiều bắt đầu quay một trận chiêng trống rùm beng.
Bởi vì từ tổ nhỏ chia thành hai tổ lớn thiết kế thời trang và thiết kế trang sức, cho nên phòng làm việc nhỏ không đủ xài, chương trình liền chuyển hai tổ đến hai phòng làm việc lớn. Trong phòng có làm vách ngăn, vừa đảm bảo không gian thiết kế cho mỗi người, vừa thuận tiện cho nhân viên quay phim.
Có thể đoán được ánh mắt của mọi người khi nhìn hắn, khi vào khu vực của mình, Khương Hựu nhìn thẳng, nếu không hắn sợ là mình sẽ không khống chế được nhào vào đánh thằng cha Park Sungmin kia mất.
Chờ ngồi vào bàn, cầm máy tính bảng ra, Khương Hựu ép mình cố gắng nghĩ ý tưởng. Park Sungmin chơi trò này là để ảnh hưởng hình ảnh của hắn, hắn quyết không để Park Sungmin như ý.
Đề tài cho vòng cuối cùng là "bầu trời", rộng hơn vòng trước rất nhiều, không gian để phát huy rất lớn.
Nhắm mắt lại, không biết tại sao, Khương Hựu lại nhớ về đêm đầu tiên gặp Bùi Minh Tiêu. Tối hôm đó Bùi Minh Tiêu đứng trên ban công, thời tiết âm u, không có sao, trời đen như mực.
Hắn nhìn thấy đôi mắt của thiếu niên long lanh ánh nước.
Đại khái so với mặt trời, đây càng là thứ xé rách màn đêm hơn đi.
Hình ảnh trong đầu càng ngày càng phong phú, Khương Hựu lập tức cầm bút điện tử lên, không đợi đặt bút vẽ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng cười nói ồn ào.
"Các vị chuẩn bị tới đâu rồi." Có một giọng người Pháp vang lên, "Chúng tôi sắp trọc đầu rồi đây."
Chúng tôi?
Là tổ thiết kế thời trang bên cạnh qua thăm.
Bình thường chương trình sẽ yêu cầu các nhà thiết kế tương tác nhiều hơn, nếu chỉ tập trung vào nội dung của bản thân thì rất khô khan. Rất nhanh liền có tiếng lục tục mở cửa, các nhà thiết kế trang sức khác cũng ra nói chuyện.
Khương Hựu không muốn nhìn thấy Park Sungmin, làm bộ không nghe, tiếp tục vẽ.
Bên ngoài vẫn sôi nổi trao đổi, ngay sau đó Tôn Dục hỏi, "Anh Park, anh có ý tưởng gì chưa?"
"Có." Park Sungmin nói, "Tôi định làm phiên bản cải tiến của tiên nữ."
Tôn Dục tò mò, "Đó là cái gì?"
"Là một bộ quần áo truyền thống của nước chúng tôi, khăn dài thướt tha, quần áo mỏng nhẹ. Khi mặc vào sẽ giống như hoa tuyết bay trong gió, rất xinh đẹp. Tôi đã xem qua một bức ảnh hình tiên nữ ôm tỳ bà bay trong mây, đại khái kể từ lúc đó, loài người bắt đầu tò mò với thế giới bên ngoài đi..."
Khăn dài thướt tha, quần áo mỏng nhẹ?
Tiên nữ ôm tỳ bà bay trong mây?
Khương Hựu càng nghe càng thấy không đúng, ném bút đẩy cửa đi ra ngoài, cắt ngang Park Sungmin đang thao thao bất tuyệt, "Chờ đã anh Park, cái bức tranh anh nói hẳn là của nước chúng tôi."
"Không phải." Park Sungmin lập tức phản bác, "Tôi không phải nhìn thấy ở đây."
Khương Hựu nói, "Cho dù anh nhìn thấy ở đâu, nội dung anh nói đều là bay lên trời, mô phỏng cũng được, hậu kỳ sáng tác thêm thắt cũng được, nếu lấy nó làm nguồn linh cảm thì làm ơn tôn trọng bản quyền."
"Mô phỏng" và "hậu kỳ sáng tác thêm thắt" là hai cụm từ rất nặng, không khác gì sao chép cả. Park Sungmin nghe vậy liền nổi giận, chuyển hướng sang những người xung quanh, "Nhìn đi, cậu ta lại nữa! Tôi đã không cùng tổ với cậu ta rồi, cũng đừng can thiệp vào chuyện sáng tác của tôi chứ?!"
Ở đây phần nhiều là người nước ngoài, không biết văn hóa Trung Hoa, thấy Khương Hựu đúng thật như video tìm Park Sungmin gây phiền phức, lập tức theo bản năng khuyên nhủ:
"Park, đừng để ý tới ý kiến của người khác, trong lĩnh vực sáng tác anh là tự do nhất mà."
"Khương, nếu như tôi nhớ không lầm, vòng cuối là thi đấu cá nhân, không phải đấu nhóm, thiết kế xong thì giao, không có lý do quản lý ý tưởng của người khác."
"Văn hóa là không có biên giới, không giao lưu sẽ chỉ giậm chân tại chỗ."
"Đúng vậy, văn hóa và ý tưởng phải hòa vào nhau thì mới có thể phát triển nhanh hơn!"
Trong lúc nhất thời, tai của Khương Hựu nghe râm ran tiếng nịnh hót. Câu ghét nhất lại xuất phát từ miệng của Tôn Dục, chẳng lẽ chê bai nước mình thì có thể biến da vàng thành da trắng à?
Nhịn từ tối hôm qua đến giờ, lần thứ hai bị hành động ăn trộm diễn ra trước mặt, dây thần kinh nhẫn nhịn của Khương Hựu "Phựt" một tiếng đứt làm đôi. Hắn đẩy Ba Tang định bước ra bảo vệ qua một bên, một quyền đấm tới!
...
Thí sinh đột nhiên từ thi đấu thể thao sang solo người thật, buổi chiều đương nhiên không thể quay tiếp. Sau khi tách được hai người, đạo diễn phái người đưa Khương Hựu và Park Sungmin đến bệnh viện.
Từ nhỏ đã thường xuyên đi đánh nhau, Khương Hựu không có vấn đề gì, chỉ hơi trầy da thôi. Park Sungmin thì thảm, mắt kính bể, hai con mắt xanh tím.
Thảm nhất là mũi --- Có một quyền Khương Hựu đánh gãy mũi giả của Park Sungmin, nếu như không kịp thời chỉnh sửa, e rằng hắn sẽ không khác gì Voldermort khi lên hình.
"Aishhhh!"
Trong hành lang của bệnh viện, Park Sungmin vừa mắng chửi Khương Hựu vừa khóc lóc ỉ ôi với trợ lý đạo diễn, "Các anh thấy chưa, cậu ta không chỉ tranh cãi với tôi, còn ra tay đánh người. Trong hợp đồng có ghi là sẽ bảo vệ an toàn cho thí sinh mà? Ra tay đánh người thế này thì có đáng giữ lại không?"
Trợ lý bất đắc dĩ nói, "Xin lỗi anh Park, tôi không thể quyết định chuyện đi hay ở của thí sinh. Anh có thể nói chuyện với đạo diễn... Đạo diễn Lý đang đến đây, xin anh chờ thêm một lát."
Park Sungmin hừ một tiếng, cầm khăn lông tiếp tục ịn lên mũi.
Hai mươi phút sau, đạo diễn Lý chạy tới bệnh viện, Park Sungmin hỏi thẳng, "Các anh định xử lý thế nào?"
"Tôi đang muốn tìm hai người nói chuyện." Đạo diễn Lý nói, "Trung Quốc có câu, oan gia nên cởi không nên buộc, theo tôi thấy hai người có thể..."
Park Sungmin cắt ngang, "Ý anh khuyên tôi làm lành? Được lắm, tôi vốn không muốn bảo chú tôi ép các người."
Hắn lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, "Anh tốt nhất là khuyên chú ấy đi."
Chú của Park Sungmin... Sắc mặt của đạo diễn Lý lập tức thay đổi.
Đạo diễn Lý nhận điện thoại từ tay Park Sungmin, thừa dịp hắn đang nói chuyện, Park Sungmin đi tới trước mặt Khương Hựu đang dựa lưng vào tường, híp mắt lại, gằn hỏi, "Mày biết chú tao là ai không?"
Nét mặt Khương Hựu lười biếng, tỏ ra không quan tâm.
"Là người nắm quyền của đoàn Đại Tài. Nè, Khương Hựu." Park Sungmin gọi, "Chuẩn bị cút khỏi show này đi, cút luôn khỏi giới thiết kế trang sức nữa. Tao nói trước cho mày biết là mày tiêu rồi, cái nghề của mày từ giây phút chọc tới tao, coi như hết."
Thật ra sau khi đánh, Khương Hựu cũng nhận ra mình quá bồng bột. Nếu lúc đó không ra tay, có lẽ sẽ tìm ra cách giải quyết tốt hơn.
Nhưng hắn không hối hận, không hối hận đã đánh Park Sungmin, cho dù là không được làm nghề này nữa.
Hắn không thể trơ mắt nhìn văn hóa của nước mình từng bước bị xâm chiếm, bị trộm đi được.
Khương Hựu giả bộ nắm tay thành quyền, Park Sungmin lập tức lùi ra sau. Ngay sau đó hắn thấy trên mặt Khương Hựu là sự đùa cợt, hung hăng phun nước miếng, "Phi!"
Không lâu lắm, đạo diễn nói chuyện điện thoại xong quay lại, sắc mặt mệt mỏi. Hắn chuyển hướng sang Khương Hựu, nghĩa trên mặt chữ nói, "Chương trình không thể nhân nhượng cho người đánh người cùng nghề. Xem cậu đã quay mấy vòng, chúng tôi sẽ không nói cậu làm trái quy ước, tự mình rút lui đi."
Park Sungmin càng đắc ý hơn, làm động tác cắt cổ với Khương Hựu.
"Ok." Khương Hựu nói, "Nhưng tôi đề nghị anh tốt nhất là xét duyệt bản thiết kế vòng cuối của hắn đi, trộm được một lần thì sẽ trộm hoài."
Thật ra đạo diễn Lý nghe Park Sungmin nói về tiên nữ cũng thấy vi diệu, trước khi đến bệnh viện định nói là bàn bạc trước. Hắn há miệng ---
Lúc này trợ lý đột nhiên lại gần, nơm nớp lo sợ nói, "Đạo, đạo diễn Lý, anh mau xem weibo, show của chúng ta... Lại lên hot search rồi!"
...
Nghe được hai từ hot search, đạo diễn Lý run tay, mở app weibo. Căn bản không cần tìm, trên top bảng hot search chính là "Park Sungmin, trộm"
Tựa như bị ảnh hưởng hiệu ứng của video trước, lần này trong hot search cũng có một video. Chỉ là nửa đầu đổi thành Park Sungmin trình bày ý tưởng thiết kế, Khương Hựu nói, "Câu chuyện anh vừa kể, tôi cũng từng đọc trong một quyển sách ở nước tôi."
Nửa đoạn sau chính là cảnh vừa xảy ra mới lúc nãy, Park Sungmin giải thích về ý tưởng tiên nữ, Khương Hựu ra tay đánh người.
Một chương trình chưa lên sóng, không thể nào lên hot search bằng thực lực được. Hắn không có nghe Đông Chanh TV muốn mua hot search, chắc chắn là người khác mua.
Chủ yếu là, không có sự cho phép của hắn, đoạn video này... là do ai tung ra?Đạo diễn Lý lo lắng bất an, kết quả sau đó, một hot search khác nhảy lên top , tiêu đề là "Đông Chanh TV xin lỗi"
Nội dung rất đơn giản, là bài thông báo xin lỗi.
@ĐôngChanhTVOfficialweibo:
Gần đây, show của chúng tôi do nhân viên làm việc vì tình riêng, tiết lộ một đoạn video bị xử lý cắt ghép, đã tạo ra tổn hại nghiêm trọng tới danh dự của Khương Hựu tiên sinh. Chúng tôi tại đây để bày tỏ lòng áy náy của mình đến Khương Hựu tiên sinh, đã đưa ra quyết định như sau:
Hủy hợp đồng với thí sinh Park Sungmin, cũng truy tố Park Sungmin vi phạm hợp đồng và xâm quyền, luật đã gửi thư đến, xin nhận và kiểm tra; Đuổi tổng đạo diễn Lý Mục cùng bốn nhân viên thân cận; Bồi thường tổn thất tinh thần cho Khương Hựu tiên sinh, số tiền cụ thể chờ trao đổi, chắc chắn sẽ trao đổi đến khi Khương Hựu tiên sinh hài lòng mới thôi.
Một lần nữa chân thành xin lỗi.
Đông Chanh Network Technology Co., Ltd.
Đuổi...
Đuổi...
Nhìn chằm chằm mấy con chữ trên màn hình, trước mặt Lý Mục tối sầm, người lảo đảo, vội vàng lấy thuốc hạ huyết áp trong túi ra uống.
Mà trong lúc hắn hoảng hốt, Park Sungmin cũng nghi ngờ mở weibo lên.
Hắn thường xuyên đến Trung Quốc, có thể nhìn được kha khá chữ, sau khi xem xong video thì run rẩy nhìn xuống bình luận.
Làm sao? Cái gì cũng là của các người à? Làm sao?
@ParkSungminVisen đi chết mẹ đi, đổi quần áo của tiên nữ thành thọ y rồi đưa tang cho mày luôn!
Mẹ nó buồn nôn, vốn tưởng Khương ỷ mình là người địa phương ăn hiếp người nước ngoài, kết quả thì ra là thay trời hành đạo. Trước đó đã hiểu lầm anh đẹp trai, xin lỗi xin lỗi
Mẹ nó khúc sau đánh đã con mắt quá mà! Anh trai tam quan tốt còn đánh giỏi! Nhớ bảo vệ mình cho tốt, phải đi follow mới được!
Có chút lo lắng cho Khương Hựu, trong hợp đồng chắc chắn có ghi không được đánh nhau đi, có hiểu hợp đồng không? Có khi nào vi phạm không?
Nếu như vi phạm thì tôi sẽ chịu một phần tiền cho. Không biết Khương Hựu có nhìn thấy tôi không, tôi hôm qua mắng cậu, hôm nay xin lỗi, hy vọng cậu có thể bỏ qua cho
Tôi hôm qua cũng mắng, xin lỗi @KhươngHựu
Xin lỗi @KhươngHựu
Các anh em, đừng lo xin lỗi, lo chửi thằng này đi chứ!
@ParkSungminVisen Tối nay đừng hòng bước ra khỏi cửa, ra ngoài chắc chắn chết yểu!
@ParkSungminVisen Cái thứ ngu đần như mày cũng đòi làm nhà thiết kế? Mau cút về đống rác của mình đi!
...
Dưới khu bình luận chửi um lên, Park Sungmin lửa giận bốc ngùn ngụt, rống to, "Aishhhh, Lý Mục, video này là sao, mau tìm người xóa đi!"
Làm hơn nửa đời người mới lên được chức tổng đạo diễn, kết quả vì chuyện này mà mất hết, Lý Mục muốn hộc máu đến nơi, xoay người đạp lên bụng Park Sungmin, "Ngu đần, câm cái miệng chó của mày lại đi!"
Park Sungmin bất ngờ không kịp đề phòng bị té chổng vó, lỗ mũi càng đau hơn, vất vả mới bò dậy được, hắn chỉ vào mũi Lý Mục, "Mày, mày cũng dám đánh tao? Được lắm, để tao gọi cho chú!"
Vừa nói hắn không thèm để ý gì nữa, bấm gọi đường truyền quốc tế.
Gọi rất nhiều lần mới có người nghe. Chỉ là người nọ không cho Park Sungmin cơ hội mở miệng, nói thẳng, "Mày biết mày chọc tới ai rồi không, thằng nhãi, ở bên đó đừng có mà về."
+
Lời còn chưa dứt đã vội vàng cúp điện thoại.