Bữa cơm này Tiếu Vi ăn như ăn sáp nến không biết mùi vị gì, cô nghĩ muốn ăn nhanh cho xong để chuồn trước. Bầu không khí của bữa ăn vô cùng đè nén, người vô tư như Diệp Phi cũng nhận ra điều này, ngay cả chính cậu cũng nuốt không vào sau khi nghe cái câu nói chết tiệt của Tiếu Vi.
Biết được ý định muốn chạy của Tiếu Vi, Diệp Tuấn trước khi cô kịp đứng dậy đã mở miệng
“Có vẻ như em ăn xong rồi, chúng ta tiếp tục nói chuyện ban nãy nhé?” ngữ khí không cho từ chối này làm Tiếu Vi không biết phải làm sao. Trước ánh mắt nhìn chăm chú của hai người, Tiếu Vi vét óc nghĩ ra một lí do cho câu nói ngu xuẩn vừa rồi của mình. Đừng hỏi vì sao cô không trực tiếp nói thật cho hai người này biết, nhìn họ xem có ai không giống hung thần, chỉ cần cô nói cái ý nghĩ vừa rồi ra thôi ai dám đảm bảo cô khi đi bình thường khi về thương đau chứ.
“Tôi....tôi.....ý của tôi là....thật ra tôi muốn nói là....là hai người là con cháu của thế gia đúng chứ........tôi nghĩ hai người bị quản rất nghiêm đúng không.......thế nên tôi muốn nói hai người hãy mạnh mẽ để vượt qua mọi quy củ của gia đình, chiến đấu vì độc lập, tôi sẽ luôn ủng hộ hai người......dù hai người có làm gì đi chăng nữa tôi vẫn luôn ủng hộ.........”Tiếu Vi nói liền một mạch, không ngừng nghỉ, nói đến hăng say nước miếng tung bốn phía.
Hai anh em nào đó nghe xong đầu chảy xuống mấy vạch đen, hai người cùng đồng dạng suy nghĩ ‘Cô nhóc này xem qua nhiều phim Hàn rồi’.
“Này tôi nói rồi đấy, hai người dùng ánh mắt gì nhìn tôi vậy....Cứ như kiểu nhìn người ngoài hành tinh vậy?”
“Theo tôi thấy còn hơn thế ấy chứ, cô chính là bà nội của người ngoài hành tinh!!!!” Diệp Phi nói luôn ra suy nghĩ của mình. Diệp Tuấn dù không nói gì nhưng nhìn ánh mắt kia rõ ràng là đồng tình với Diệp Phi....
Tiếu Vi nổi giận, cái cớ hay như thế bị hai người này coi thường, có biết là cô phải vét óc suy nghĩ mới ra được cái cớ hoàn hảo như thế không........ nhưng mà dù sao thì cũng không sai biệt lắm, ít ra họ không còn dây dưa đến vấn đề này nữa he he.....(nở nụ cười gian vì đạt được gian kế........) cô thật là thiên tài khi nhanh chí nghĩ ra cái hay như vậy a.....
Đúng lúc này phục vụ mang món tráng miệng lên, trước mắt Tiếu Vi như tỏa sáng, trời đất như chỉ tồn tại có mình cô với nó, cảnh vật xung quanh như im lặng, mọi thứ như ngừng trôi......trước mắt Tiếu Vi chính là món bánh chocolate cô thích ăn nhất. Nhìn kìa màu sắc chocolate phủ bên ngoài bóng nộn, nghe kìa chiếc bánh tỏa ra hương thơm mê người, trông kìa mặt trên chiếc bánh để một trái anh đào đỏ mọng, trông mà người ta không kìm lòng nổi chảy nước miếng, cô chắc chắn đây là loại bánh ngọt cao cấp. Tiếu Vi có thể tưởng tượng khi đưa nó vào miệng, nó sẽ ngọt ngào và mềm mại đến nhường nào. Tiếu Vi chỉ hận không thể nhào vô ăn luôn, tình yêu của cô đang vẫy gọi cô a.....
Thật ra Tiếu Vi siêu cấp thích ăn bánh ngọt chocolate, đây là sở thích thứ hai của cô ngoài sở thích đam mỹ, thậm chí cô thích bánh ngọt chocolate đến mức có thể ăn thay cơm, ngày nào cô cũng có thể ăn nó. Chỉ là loại bánh này quá xa xỉ đối với cô khi ở thế giới kia, mặc dù thích ăn bánh chocolate nhưng không phải loại nào cô cũng ăn, không biết tại sao chứ bình thường Tiếu Vi không kén ăn, nhưng cứ liên quan đến bánh ngọt chocolate là cô lại vô cùng kén chọn, phải là loại bánh ngọt cao cấp cô mới chịu động đến.....đây chính là lí do vì sao bánh ngọt chocolate quá xa xỉ đối với cô a.....
Tiếu Vi thèm muốn nhỏ dãi vội vã muốn cầm dĩa lên ăn thử, nhưng vào lúc này Diệp Tuấn lại phun ra một câu khiến cô tức đến nổ con ngươi
“Ăn xong rồi chúng ta đi thôi.”
“Phải đi thôi, Ngọc Linh nhanh lên tôi đưa cậu về trời cũng sắp tối rồi, cậu không phải nói là muốn về sớm chút mẹ cậu đợi ở nhà sao?”
“Nhưng.....nhưng......” tôi còn chưa kịp ăn bánh ngọt của tôi mà. Tiếu Vi khóc a...... không thể đợi một chút sao, bánh ngọt cao cấp của cô........
Diệp Tuấn cúi đầu nhếch khóe miệng, anh chính là cố tình làm vậy ha ha, anh tất nhiên nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của Tiếu Vi với bánh ngọt nhưng mà anh muốn trêu cô nhóc này một chút...... nhìn xem mặt cô bây giờ thần sắc thật thú vị, muốn ăn mà không được, mặt nhăn nhó như quả táo tàu ha haha...... trêu chọc cô nhóc này khiến anh vô cùng thoải mái, giống như xả stress....... anh nghĩ sau này nên trêu cô nhóc này nhiều hơn chút, chắc sẽ mang lại cho anh niềm vui bất ngờ không biết chừng, cũng coi như cô trả nợ việc đánh anh đi......
Tiếu Vi không biết suy nghĩ của Diệp Tuấn, cô đang bận tiếc nuối cái bánh ngọt của cô, không rảnh đi đoán ý nghĩ của người khác.
Nếu biết chắc Tiếu Vi sẽ tức muốn lật bàn, cô là đồ để cho hắn xả stress sao? Sao?? Sao???
Bữa cơm này Tiếu Vi ăn như ăn sáp nến không biết mùi vị gì, cô nghĩ muốn ăn nhanh cho xong để chuồn trước. Bầu không khí của bữa ăn vô cùng đè nén, người vô tư như Diệp Phi cũng nhận ra điều này, ngay cả chính cậu cũng nuốt không vào sau khi nghe cái câu nói chết tiệt của Tiếu Vi.
Biết được ý định muốn chạy của Tiếu Vi, Diệp Tuấn trước khi cô kịp đứng dậy đã mở miệng
“Có vẻ như em ăn xong rồi, chúng ta tiếp tục nói chuyện ban nãy nhé?” ngữ khí không cho từ chối này làm Tiếu Vi không biết phải làm sao. Trước ánh mắt nhìn chăm chú của hai người, Tiếu Vi vét óc nghĩ ra một lí do cho câu nói ngu xuẩn vừa rồi của mình. Đừng hỏi vì sao cô không trực tiếp nói thật cho hai người này biết, nhìn họ xem có ai không giống hung thần, chỉ cần cô nói cái ý nghĩ vừa rồi ra thôi ai dám đảm bảo cô khi đi bình thường khi về thương đau chứ.
“Tôi....tôi.....ý của tôi là....thật ra tôi muốn nói là....là hai người là con cháu của thế gia đúng chứ........tôi nghĩ hai người bị quản rất nghiêm đúng không.......thế nên tôi muốn nói hai người hãy mạnh mẽ để vượt qua mọi quy củ của gia đình, chiến đấu vì độc lập, tôi sẽ luôn ủng hộ hai người......dù hai người có làm gì đi chăng nữa tôi vẫn luôn ủng hộ.........”Tiếu Vi nói liền một mạch, không ngừng nghỉ, nói đến hăng say nước miếng tung bốn phía.
Hai anh em nào đó nghe xong đầu chảy xuống mấy vạch đen, hai người cùng đồng dạng suy nghĩ ‘Cô nhóc này xem qua nhiều phim Hàn rồi’.
“Này tôi nói rồi đấy, hai người dùng ánh mắt gì nhìn tôi vậy....Cứ như kiểu nhìn người ngoài hành tinh vậy?”
“Theo tôi thấy còn hơn thế ấy chứ, cô chính là bà nội của người ngoài hành tinh!!!!” Diệp Phi nói luôn ra suy nghĩ của mình. Diệp Tuấn dù không nói gì nhưng nhìn ánh mắt kia rõ ràng là đồng tình với Diệp Phi....
Tiếu Vi nổi giận, cái cớ hay như thế bị hai người này coi thường, có biết là cô phải vét óc suy nghĩ mới ra được cái cớ hoàn hảo như thế không........ nhưng mà dù sao thì cũng không sai biệt lắm, ít ra họ không còn dây dưa đến vấn đề này nữa he he.....(nở nụ cười gian vì đạt được gian kế........) cô thật là thiên tài khi nhanh chí nghĩ ra cái hay như vậy a.....
Đúng lúc này phục vụ mang món tráng miệng lên, trước mắt Tiếu Vi như tỏa sáng, trời đất như chỉ tồn tại có mình cô với nó, cảnh vật xung quanh như im lặng, mọi thứ như ngừng trôi......trước mắt Tiếu Vi chính là món bánh chocolate cô thích ăn nhất. Nhìn kìa màu sắc chocolate phủ bên ngoài bóng nộn, nghe kìa chiếc bánh tỏa ra hương thơm mê người, trông kìa mặt trên chiếc bánh để một trái anh đào đỏ mọng, trông mà người ta không kìm lòng nổi chảy nước miếng, cô chắc chắn đây là loại bánh ngọt cao cấp. Tiếu Vi có thể tưởng tượng khi đưa nó vào miệng, nó sẽ ngọt ngào và mềm mại đến nhường nào. Tiếu Vi chỉ hận không thể nhào vô ăn luôn, tình yêu của cô đang vẫy gọi cô a.....
Thật ra Tiếu Vi siêu cấp thích ăn bánh ngọt chocolate, đây là sở thích thứ hai của cô ngoài sở thích đam mỹ, thậm chí cô thích bánh ngọt chocolate đến mức có thể ăn thay cơm, ngày nào cô cũng có thể ăn nó. Chỉ là loại bánh này quá xa xỉ đối với cô khi ở thế giới kia, mặc dù thích ăn bánh chocolate nhưng không phải loại nào cô cũng ăn, không biết tại sao chứ bình thường Tiếu Vi không kén ăn, nhưng cứ liên quan đến bánh ngọt chocolate là cô lại vô cùng kén chọn, phải là loại bánh ngọt cao cấp cô mới chịu động đến.....đây chính là lí do vì sao bánh ngọt chocolate quá xa xỉ đối với cô a.....
Tiếu Vi thèm muốn nhỏ dãi vội vã muốn cầm dĩa lên ăn thử, nhưng vào lúc này Diệp Tuấn lại phun ra một câu khiến cô tức đến nổ con ngươi
“Ăn xong rồi chúng ta đi thôi.”
“Phải đi thôi, Ngọc Linh nhanh lên tôi đưa cậu về trời cũng sắp tối rồi, cậu không phải nói là muốn về sớm chút mẹ cậu đợi ở nhà sao?”
“Nhưng.....nhưng......” tôi còn chưa kịp ăn bánh ngọt của tôi mà. Tiếu Vi khóc a...... không thể đợi một chút sao, bánh ngọt cao cấp của cô........
Diệp Tuấn cúi đầu nhếch khóe miệng, anh chính là cố tình làm vậy ha ha, anh tất nhiên nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của Tiếu Vi với bánh ngọt nhưng mà anh muốn trêu cô nhóc này một chút...... nhìn xem mặt cô bây giờ thần sắc thật thú vị, muốn ăn mà không được, mặt nhăn nhó như quả táo tàu ha haha...... trêu chọc cô nhóc này khiến anh vô cùng thoải mái, giống như xả stress....... anh nghĩ sau này nên trêu cô nhóc này nhiều hơn chút, chắc sẽ mang lại cho anh niềm vui bất ngờ không biết chừng, cũng coi như cô trả nợ việc đánh anh đi......
Tiếu Vi không biết suy nghĩ của Diệp Tuấn, cô đang bận tiếc nuối cái bánh ngọt của cô, không rảnh đi đoán ý nghĩ của người khác.
Nếu biết chắc Tiếu Vi sẽ tức muốn lật bàn, cô là đồ để cho hắn xả stress sao? Sao?? Sao???