Khi hai người song song bước đi dạo phố, Ngọc Lam thấp thỏm không yên, cô ta nhìn dáo dác xung quanh như tìm thứ gì đó, Tiếu Vi vờ như không để ý kì thực từ lúc vừa bước vào khu chợ đông đúc cô đã chú ý đến nét mặt của Ngọc Lam. Thấy Ngọc Lam nhìn ngó xung quanh cô cũng âm thầm quan sát để ý. Bỗng Ngọc Lam dừng lại, quay sang dịu dàng nhìn Tiếu Vi
“Ngọc Linh mình đi vệ sinh một chút, cậu đợi mình ở đây một chút nha, đừng đi đâu cả, mình đi một chút là về liền!!!”
“Nhưng.....”
Chưa kịp nói gì thì Ngọc Lam đã lẫn vào dòng người không thấy bóng dáng, Tiếu Vi bĩu môi, không biết cô ta muốn bày trò gì, hừ dù cô ta có làm gì đi nữa chắc cũng chỉ là mấy chuyện không đáng coi trọng lắm. Tiếu Vi cho rằng Ngọc Lam dù làm chuyện gì cũng không đến mức quá đáng, bởi thứ nhất cô không đắc tội gì với Ngọc Lam, thứ hai Ngọc Lam cũng chỉ là một nữ sinh chưa đầy 18 tuổi sẽ không làm nên cái gì lớn mật cả. Nhưng mà Tiếu Vi quên mất một câu nói, đó chính là 'người tính không bằng trời tính'!, Tiếu Vi cũng không ngờ rằng Ngọc Lam lại làm ra chuyện quá quắt như vậy.......
Đang đứng đợi đến sắp hết kiên nhẫn, một bàn tay to đen rắn chắc không biết từ đâu xuất hiện bịt kín miệng cô, người thì bị lôi đi đến một con hẻm nhỏ vắng ít người qua lại. Tiếu Vi cố gắng giữ bình tĩnh không manh động, người này có vũ khí. Sau khi kéo cô đến cái hẻm vắng, hắn di chuyển tay của mình từ bịp miệng Tiếu Vi xuống cần cổ yếu ớt của cô, cất giọng khàn khàn khó nghe, đe dọa
“ Nếu mày dám làm ra hành động gì ngu xuẩn thì hậu quả hừ hừ....”
“ Tại sao lại bắt tôi, có phải là có người sai ông làm chuyện này không?”
“ Mày không cần biết nhiều như vậy, mày chỉ cần biết là tao cần rạch cái mặt của mày, ngoan thì tao cho một nhát nhanh gọn lẹ, nếu mày không chịu nghe lời thì cái bản mặt xinh xắn này sẽ thêm vài nhát nữa đấy!”
Tiếu Vi sợ run, cô không ngờ rằng Ngọc Lam lại to gan như vậy, bây giờ cô thật muốn đập đầu vào gối chết đi cho xong, tại sao cô lại tò mò muốn xem Ngọc Lam định làm gì hại mình chứ..... trời ơi! Cô rất sợ có được không, đây là câu chuyện của nữ chính, cô ta chính là nữ chính có bàn tay vàng làm gì cũng thành công. Tiếu Vi cô không muốn bị hủy dung đâu, tuy rằng cô không hài lòng về khuôn mặt của mình nhưng cô cũng không muốn nó bị hủy a..... thần linh ơi người mau cử người tới cứu con đi...... hu hu...... Dù vậy Tiếu Vi vẫn cố gắng trấn tĩnh lại tìm cách thương lượng với tên này
“ Ông không thể làm vậy, có người thuê ông phải không??!! Nói đi bao nhiêu tôi hứa sẽ trả ông gấp đôi!!”
“ Ha ha mày nói dễ nghe nhỉ, tao rất thích tiền nhưng mà thật tiếc nhóc à, tao làm nghề này lâu rồi, tao có uy tín của tao! Vì số tiền của mày mà làm hỏng danh dự mất khách hàng thì tao đã bị người chém giết, cướp mất công việc từ lâu rồi!!!”
Tôi nhổ vào, hắn mà có danh dự với đạo đức nghề nghiệp cái gì hừ hừ...... nhưng mà hắn không nghe cô, cô phải làm gì bây giờ? Tiếu Vi không dám giãy dụa, trong tay hắn là con dao sắc bén, nếu cô giãy dụa hắn ta lại ‘không may’ đâm vào chỗ không nên đâm, lấy đi cái mạng già của cô thì mất nhiều hơn được.
“ Yên tâm tao sẽ nhẹ tay với mày, dù sao mày cũng là một con nhóc, nhưng mà ai bảo mày ngu, đắc tội người khác làm gì” nói xong hắn cầm cây dao từ từ tiến lại gần mặt cô, Tiếu Vi trợn mắt nhìn con dao đang từ từ lại gần mình, trong khoảng khắc đó trong đầu cô chợt hiện ra những kí ức vui vẻ cô có cùng baba và mấy người bạn thân ở thế giới của cô, lúc đó thật hạnh phúc biết bao, vô ưu vô lo thoải mái sống, cô ước mình có thể quay trở về bên họ, không phải sống trong thế giới tiểu thuyết hư vô không có thật, không phải đối mặt với nguy hiểm, âm mưu.......
Tiếu Vi nhắm mắt lại chờ đợi lưỡi dao sắc bén xé rách gương mặt mình. Chỉ có trải qua những việc như thế này Tiếu Vi mới nhận ra một điều rằng, cô khao khát muốn trở về nhà đến mức nào, khao khát được thoát khỏi thế giới không có thực này đến mức nào..... cô thực sự muốn trở về.....
“Hự.... ah...... bịch” một loạt tiếng động liên tiếp vang lên, Tiếu Vi thoát khỏi giam cầm của tên nọ, kinh ngạc mở to mắt, là ai đến cứu cô vậy????
Khi hai người song song bước đi dạo phố, Ngọc Lam thấp thỏm không yên, cô ta nhìn dáo dác xung quanh như tìm thứ gì đó, Tiếu Vi vờ như không để ý kì thực từ lúc vừa bước vào khu chợ đông đúc cô đã chú ý đến nét mặt của Ngọc Lam. Thấy Ngọc Lam nhìn ngó xung quanh cô cũng âm thầm quan sát để ý. Bỗng Ngọc Lam dừng lại, quay sang dịu dàng nhìn Tiếu Vi
“Ngọc Linh mình đi vệ sinh một chút, cậu đợi mình ở đây một chút nha, đừng đi đâu cả, mình đi một chút là về liền!!!”
“Nhưng.....”
Chưa kịp nói gì thì Ngọc Lam đã lẫn vào dòng người không thấy bóng dáng, Tiếu Vi bĩu môi, không biết cô ta muốn bày trò gì, hừ dù cô ta có làm gì đi nữa chắc cũng chỉ là mấy chuyện không đáng coi trọng lắm. Tiếu Vi cho rằng Ngọc Lam dù làm chuyện gì cũng không đến mức quá đáng, bởi thứ nhất cô không đắc tội gì với Ngọc Lam, thứ hai Ngọc Lam cũng chỉ là một nữ sinh chưa đầy tuổi sẽ không làm nên cái gì lớn mật cả. Nhưng mà Tiếu Vi quên mất một câu nói, đó chính là 'người tính không bằng trời tính'!, Tiếu Vi cũng không ngờ rằng Ngọc Lam lại làm ra chuyện quá quắt như vậy.......
Đang đứng đợi đến sắp hết kiên nhẫn, một bàn tay to đen rắn chắc không biết từ đâu xuất hiện bịt kín miệng cô, người thì bị lôi đi đến một con hẻm nhỏ vắng ít người qua lại. Tiếu Vi cố gắng giữ bình tĩnh không manh động, người này có vũ khí. Sau khi kéo cô đến cái hẻm vắng, hắn di chuyển tay của mình từ bịp miệng Tiếu Vi xuống cần cổ yếu ớt của cô, cất giọng khàn khàn khó nghe, đe dọa
“ Nếu mày dám làm ra hành động gì ngu xuẩn thì hậu quả hừ hừ....”
“ Tại sao lại bắt tôi, có phải là có người sai ông làm chuyện này không?”
“ Mày không cần biết nhiều như vậy, mày chỉ cần biết là tao cần rạch cái mặt của mày, ngoan thì tao cho một nhát nhanh gọn lẹ, nếu mày không chịu nghe lời thì cái bản mặt xinh xắn này sẽ thêm vài nhát nữa đấy!”
Tiếu Vi sợ run, cô không ngờ rằng Ngọc Lam lại to gan như vậy, bây giờ cô thật muốn đập đầu vào gối chết đi cho xong, tại sao cô lại tò mò muốn xem Ngọc Lam định làm gì hại mình chứ..... trời ơi! Cô rất sợ có được không, đây là câu chuyện của nữ chính, cô ta chính là nữ chính có bàn tay vàng làm gì cũng thành công. Tiếu Vi cô không muốn bị hủy dung đâu, tuy rằng cô không hài lòng về khuôn mặt của mình nhưng cô cũng không muốn nó bị hủy a..... thần linh ơi người mau cử người tới cứu con đi...... hu hu...... Dù vậy Tiếu Vi vẫn cố gắng trấn tĩnh lại tìm cách thương lượng với tên này
“ Ông không thể làm vậy, có người thuê ông phải không??!! Nói đi bao nhiêu tôi hứa sẽ trả ông gấp đôi!!”
“ Ha ha mày nói dễ nghe nhỉ, tao rất thích tiền nhưng mà thật tiếc nhóc à, tao làm nghề này lâu rồi, tao có uy tín của tao! Vì số tiền của mày mà làm hỏng danh dự mất khách hàng thì tao đã bị người chém giết, cướp mất công việc từ lâu rồi!!!”
Tôi nhổ vào, hắn mà có danh dự với đạo đức nghề nghiệp cái gì hừ hừ...... nhưng mà hắn không nghe cô, cô phải làm gì bây giờ? Tiếu Vi không dám giãy dụa, trong tay hắn là con dao sắc bén, nếu cô giãy dụa hắn ta lại ‘không may’ đâm vào chỗ không nên đâm, lấy đi cái mạng già của cô thì mất nhiều hơn được.
“ Yên tâm tao sẽ nhẹ tay với mày, dù sao mày cũng là một con nhóc, nhưng mà ai bảo mày ngu, đắc tội người khác làm gì” nói xong hắn cầm cây dao từ từ tiến lại gần mặt cô, Tiếu Vi trợn mắt nhìn con dao đang từ từ lại gần mình, trong khoảng khắc đó trong đầu cô chợt hiện ra những kí ức vui vẻ cô có cùng baba và mấy người bạn thân ở thế giới của cô, lúc đó thật hạnh phúc biết bao, vô ưu vô lo thoải mái sống, cô ước mình có thể quay trở về bên họ, không phải sống trong thế giới tiểu thuyết hư vô không có thật, không phải đối mặt với nguy hiểm, âm mưu.......
Tiếu Vi nhắm mắt lại chờ đợi lưỡi dao sắc bén xé rách gương mặt mình. Chỉ có trải qua những việc như thế này Tiếu Vi mới nhận ra một điều rằng, cô khao khát muốn trở về nhà đến mức nào, khao khát được thoát khỏi thế giới không có thực này đến mức nào..... cô thực sự muốn trở về.....
“Hự.... ah...... bịch” một loạt tiếng động liên tiếp vang lên, Tiếu Vi thoát khỏi giam cầm của tên nọ, kinh ngạc mở to mắt, là ai đến cứu cô vậy????