Tâm sự với nhau cả buổi, Diệp Phi đột nhiên hỏi “ Ngọc Linh, cậu.........có cảm thấy tôi thật tầm thường, và xấu xa khi muốn trở thành xã hội đen không?”
“Cậu nói gì vậy, làm sao tôi có thể nghĩ cậu như vậy chứ! Tôi nghĩ mỗi người đều có ước mơ của mình, và mỗi ước mơ đều đáng được tôn trọng, dù nó có đơn giản hay phức tạp, xa vời hay dễ dàng thực hiện thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là mong muốn chính đáng của mỗi người! Tôi là bạn cậu thì tất nhiên tôi sẽ ủng hộ cậu, nghe cậu phân tích về xã hội đen như vậy, tôi cảm thấy có lẽ tôi đã nhận định sai về nó! Yên tâm tôi sẽ luôn làm động lực cho cậu hì hì.......”
Tiếu Vi cười hì hì vỗ vai Diệp Phi, Diệp Phi cảm động cười vui vẻ. Cậu nghĩ thực tốt khi có người ủng hộ mình, điều đó càng làm cho cậu có động lực để chiến đấu với mọi khó khăn trước mắt!
Nhìn Diệp Phi cười vui vẻ, đột nhiên Tiếu Vi cảm thấy buồn bã, cô cảm thấy thật hâm mộ Diệp Phi, ít nhất cậu ta còn có ước mơ và động lực cố gắng, còn cô, cô chẳng biết mình có ước mơ gì. Khi ở thế giới của mình cũng vậy, cô chỉ biết ở nhà viết tiểu thuyết rồi đọc tiểu thuyết, ngay cả khi có bằng đại học trong tay, cô cũng không biết mình nên làm gì, bằng đại học cũng không phải ngành cô thật sự yêu thích! Cô chọn nó vì thấy nhiều người theo học. Trong khi đó bạn bè cô lần lượt thông báo tìm được việc làm sau tốt nghiệp tốt đến đâu, lương cao đến mức nào. Còn cô vẫn đang ru rú ở nhà ôm chiếc máy tính! Lúc đó cô cảm thấy mình thật thất bại.....
Đến thế giới này, cô luôn cố gắng tìm cách trở về, nhưng cô chợt phát hiện trở về rồi thì sao? Lại trở về cái căn phòng có độc chiếc máy tính cùng với những bộ tiểu thuyết tình cảm sao??!! Tiếu Vi đột nhiên cảm thấy bế tắc vô cùng, cô cũng muốn thực hiện cái gì đó thật to lớn vĩ đại, nhưng cô làm được sao??......
Diệp Phi nhạy cảm phát hiện tâm trạng cô bạn mình thay đổi, cậu quan tâm hỏi
“Sao vậy? Cậu không khỏe à? Sắc mặt cậu rất kém!”
Tiếu Vi cười, nụ cười mang chút chua xót. Diệp Phi không muốn nhìn thấy nụ cười này chút nào, Tiếu Vi trong cảm nhận của cậu là một cô gái luôn tràn trề sức sống, quanh cô luôn được bao quanh bởi sự vui vẻ nhiệt tình, cậu thích nhìn nụ cười của cô, nó làm cậu cảm thấy an tâm. Cậu không muốn cô đánh mất nụ cười đó, dù là lí do gì đi chăng nữa!
Tiếu Vi nhẹ nhàng lên tiếng “Diệp Phi cậu biết không, tôi thật ra rất hâm mộ cậu!” Diệp Phi khó hiểu, cô ấy hâm mộ cậu cái gì?
Tiếu Vi không nhìn Diệp Phi chỉ ngẩng mặt lên nhìn bầu trời xanh thẳm rộng lớn, nói tiếp “Nghe cậu nói về ước mơ mình, tôi như cảm nhận được sự khao khát trong cậu, thật tốt khi có niềm mơ ước và động lực! Nhưng cậu biết không,..... ngay cả ước mơ, tôi cũng không có...... tôi cảm thấy mờ mịt với tương lai phía trước......... Vậy nên tôi rất hâm mộ cậu!”
Diệp Phi ngây người nhìn Tiếu Vi, cậu không nghĩ cô lại nói như vậy, cô ấy hâm mộ mình vì lí do này ư? Nhìn vào sườn mặt Tiếu Vi cậu cảm thấy bây giờ cô thật mong manh yếu đuối, ánh mắt cô nhiễm màu trời.... trống rỗng..... cậu nhìn thấy sự trống rỗng, mờ mịt trong đôi mắt của cô. Đôi mắt mọi khi sáng lấp lánh, bây giờ phủ đầy sương che lấp vẻ đẹp vốn có, cậu không thích cô như vậy!
Diệp Phi im lặng nghe cô nói tiếp “ Cậu không biết đâu, mọi người luôn thích tôi cười!” Tiếu Vi cười nhẹ nhàng
“ Họ nói tôi có nụ cười vô cùng đẹp, nụ cười của tôi khiến họ an tâm...... nhưng họ không biết rằng, họ an tâm, thanh thản còn tôi thì không! Dù vậy tôi vẫn cười, họ thích tôi cười tôi sẽ cười cho họ xem....dần dần trên môi của tôi luôn mang theo nụ cười và tôi quên mất khóc...... nhiều lúc tôi rất muốn khóc nhưng không hiểu sao trên môi lại luôn là nụ cười! Đời này của tôi có duy nhất hai lần rơi lệ.... ha ha buồn cười lắm phải không, tôi chính là con hề mặt cười!” Tiếu Vi cười, nụ cười không biết tư vị gì...... (Mèo: lần một là lần mẹ ruột TV qua đời, lần hai là khi cô đến thế giới này, haiz tội TV wá)
Diệp Phi cậu rất muốn nói, cô không muốn cười thì đừng cười, nhìn nụ cười cay đắng của cô lúc này, cậu bỗng thấy đau lòng! Nhưng cậu biết cô chỉ cần mình lắng nghe cô nói, có lẽ cô cũng đã quá mệt mỏi, hãy để cho cô nói hết ra, đối với cô có khi lại là một việc tốt!
Tiếu Vi cứ nói và Diệp Phi cứ ngồi nghe cho đến khi âm thanh ồn ào của học sinh kết thúc buổi học đánh thức họ. Tiếu Vi cảm thấy hôm nay cảm xúc của cô dao động rất lớn, cô cũng không định nói nhiều chuyện của mình với Diệp Phi như vậy, nhưng cô lại rất thoải mái, được nói hết ra khó chịu của mình khiến cô như trút được gánh nặng!
Tiếu Vi cười gượng “ Ngại qua hôm nay khiến cậu chê cười rồi!”
“Không sao, chúng ta là bạn bè mà tất nhiên phải chia sẻ nỗi đau sâu kín chứ, phải không? Khi nào có chuyện gì cứ đến tìm mình, mình sẽ cho cậu mượn bờ vai rắn chắc này, đặc biệt miễn phí đấy!” Diệp Phi cố tình chọc cười cô, làm cho không khí bớt ngượng ngùng.
Nhận ra điều đó, Tiếu Vi nhìn Diệp Phi cảm kích, nở nụ cười với cậu.
Tuy Diệp Phi nhìn tâm trạng của cô đã tốt hơn cũng cảm thấy an tâm phần nào nhưng trong lòng cậu vẫn không thể nào xóa nhòa hình ảnh cô lúc kể chuyện về chính mình! Cậu không thể tưởng tượng một con người vui tươi vô tư vô lo như cô lại có những điều đau khổ như vậy cất dấu ở đáy lòng.
.............................đường phân tuyến.................
“ Hu hu ta không ngờ con bé này lại đáng thương như vậy, hu hu ta không nên vì con bé chê chuyện của ta mà mang nó đến đây, bây giờ ta sẽ lập tức đưa nó trở về!....”
“ Hừ, đưa con bé trở về? Bà không nghe thấy sao, con bé nói trở về nó cũng không biết trở thành cái gì, chính bà đã đưa con bé đến đây, làm con bé trở nên bế tắc, tôi nghĩ lúc đầu nếu bà không viết cái chuyện vớ vẩn kia thì mọi chuyện sẽ không rắc rối như vậy. Mà bà cũng không nghĩ xem, con bé là người đầu tiên đọc tác phẩm của bà, bình phẩm có mấy câu mà bà đã nổi khùng đưa nó tới đây, bà có biết nghĩ không vậy??!!” ông tiên nào đó nổi trận lôi đình mắng nhiếc bà tiên nào đó.
Bà tiên nào đó uất ức hỏi “ Vậy ông nói bây giờ tôi phải làm sao?”
“Còn làm sao nữa, bây giờ con bé không phải không biết mình muốn làm gì sao, trước hết cứ cho nó ở đây một thời gian làm cho nó nhận ra mình muốn làm gì, sau đó ban cho nó một vài thứ trợ giúp một chút, đến khi nó thực sự trưởng thành trong lĩnh vực nó mơ ước thì cho nó trở về, tôi tin con bé này, nó vô cùng mạnh mẽ chỉ là hơi lạc lối thôi! Còn nữa rút lại lời nói muốn nó thay đổi kết cục của nam chính trong truyện của bà!”
“ Không được! Điều ông nói tôi đồng ý nhưng việc thay đổi kết cục nam chính nhất định phải làm! Tôi muốn nhìn xem không có bà tay của tôi nhúng vào thì câu chuyện sẽ thay đổi như thế nào dưới tay con bé!”
“Bà sẽ phải hối hận!” [/SPOILER]
Tâm sự với nhau cả buổi, Diệp Phi đột nhiên hỏi “ Ngọc Linh, cậu.........có cảm thấy tôi thật tầm thường, và xấu xa khi muốn trở thành xã hội đen không?”
“Cậu nói gì vậy, làm sao tôi có thể nghĩ cậu như vậy chứ! Tôi nghĩ mỗi người đều có ước mơ của mình, và mỗi ước mơ đều đáng được tôn trọng, dù nó có đơn giản hay phức tạp, xa vời hay dễ dàng thực hiện thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là mong muốn chính đáng của mỗi người! Tôi là bạn cậu thì tất nhiên tôi sẽ ủng hộ cậu, nghe cậu phân tích về xã hội đen như vậy, tôi cảm thấy có lẽ tôi đã nhận định sai về nó! Yên tâm tôi sẽ luôn làm động lực cho cậu hì hì.......”
Tiếu Vi cười hì hì vỗ vai Diệp Phi, Diệp Phi cảm động cười vui vẻ. Cậu nghĩ thực tốt khi có người ủng hộ mình, điều đó càng làm cho cậu có động lực để chiến đấu với mọi khó khăn trước mắt!
Nhìn Diệp Phi cười vui vẻ, đột nhiên Tiếu Vi cảm thấy buồn bã, cô cảm thấy thật hâm mộ Diệp Phi, ít nhất cậu ta còn có ước mơ và động lực cố gắng, còn cô, cô chẳng biết mình có ước mơ gì. Khi ở thế giới của mình cũng vậy, cô chỉ biết ở nhà viết tiểu thuyết rồi đọc tiểu thuyết, ngay cả khi có bằng đại học trong tay, cô cũng không biết mình nên làm gì, bằng đại học cũng không phải ngành cô thật sự yêu thích! Cô chọn nó vì thấy nhiều người theo học. Trong khi đó bạn bè cô lần lượt thông báo tìm được việc làm sau tốt nghiệp tốt đến đâu, lương cao đến mức nào. Còn cô vẫn đang ru rú ở nhà ôm chiếc máy tính! Lúc đó cô cảm thấy mình thật thất bại.....
Đến thế giới này, cô luôn cố gắng tìm cách trở về, nhưng cô chợt phát hiện trở về rồi thì sao? Lại trở về cái căn phòng có độc chiếc máy tính cùng với những bộ tiểu thuyết tình cảm sao??!! Tiếu Vi đột nhiên cảm thấy bế tắc vô cùng, cô cũng muốn thực hiện cái gì đó thật to lớn vĩ đại, nhưng cô làm được sao??......
Diệp Phi nhạy cảm phát hiện tâm trạng cô bạn mình thay đổi, cậu quan tâm hỏi
“Sao vậy? Cậu không khỏe à? Sắc mặt cậu rất kém!”
Tiếu Vi cười, nụ cười mang chút chua xót. Diệp Phi không muốn nhìn thấy nụ cười này chút nào, Tiếu Vi trong cảm nhận của cậu là một cô gái luôn tràn trề sức sống, quanh cô luôn được bao quanh bởi sự vui vẻ nhiệt tình, cậu thích nhìn nụ cười của cô, nó làm cậu cảm thấy an tâm. Cậu không muốn cô đánh mất nụ cười đó, dù là lí do gì đi chăng nữa!
Tiếu Vi nhẹ nhàng lên tiếng “Diệp Phi cậu biết không, tôi thật ra rất hâm mộ cậu!” Diệp Phi khó hiểu, cô ấy hâm mộ cậu cái gì?
Tiếu Vi không nhìn Diệp Phi chỉ ngẩng mặt lên nhìn bầu trời xanh thẳm rộng lớn, nói tiếp “Nghe cậu nói về ước mơ mình, tôi như cảm nhận được sự khao khát trong cậu, thật tốt khi có niềm mơ ước và động lực! Nhưng cậu biết không,..... ngay cả ước mơ, tôi cũng không có...... tôi cảm thấy mờ mịt với tương lai phía trước......... Vậy nên tôi rất hâm mộ cậu!”
Diệp Phi ngây người nhìn Tiếu Vi, cậu không nghĩ cô lại nói như vậy, cô ấy hâm mộ mình vì lí do này ư? Nhìn vào sườn mặt Tiếu Vi cậu cảm thấy bây giờ cô thật mong manh yếu đuối, ánh mắt cô nhiễm màu trời.... trống rỗng..... cậu nhìn thấy sự trống rỗng, mờ mịt trong đôi mắt của cô. Đôi mắt mọi khi sáng lấp lánh, bây giờ phủ đầy sương che lấp vẻ đẹp vốn có, cậu không thích cô như vậy!
Diệp Phi im lặng nghe cô nói tiếp “ Cậu không biết đâu, mọi người luôn thích tôi cười!” Tiếu Vi cười nhẹ nhàng
“ Họ nói tôi có nụ cười vô cùng đẹp, nụ cười của tôi khiến họ an tâm...... nhưng họ không biết rằng, họ an tâm, thanh thản còn tôi thì không! Dù vậy tôi vẫn cười, họ thích tôi cười tôi sẽ cười cho họ xem....dần dần trên môi của tôi luôn mang theo nụ cười và tôi quên mất khóc...... nhiều lúc tôi rất muốn khóc nhưng không hiểu sao trên môi lại luôn là nụ cười! Đời này của tôi có duy nhất hai lần rơi lệ.... ha ha buồn cười lắm phải không, tôi chính là con hề mặt cười!” Tiếu Vi cười, nụ cười không biết tư vị gì...... (Mèo: lần một là lần mẹ ruột TV qua đời, lần hai là khi cô đến thế giới này, haiz tội TV wá)
Diệp Phi cậu rất muốn nói, cô không muốn cười thì đừng cười, nhìn nụ cười cay đắng của cô lúc này, cậu bỗng thấy đau lòng! Nhưng cậu biết cô chỉ cần mình lắng nghe cô nói, có lẽ cô cũng đã quá mệt mỏi, hãy để cho cô nói hết ra, đối với cô có khi lại là một việc tốt!
Tiếu Vi cứ nói và Diệp Phi cứ ngồi nghe cho đến khi âm thanh ồn ào của học sinh kết thúc buổi học đánh thức họ. Tiếu Vi cảm thấy hôm nay cảm xúc của cô dao động rất lớn, cô cũng không định nói nhiều chuyện của mình với Diệp Phi như vậy, nhưng cô lại rất thoải mái, được nói hết ra khó chịu của mình khiến cô như trút được gánh nặng!
Tiếu Vi cười gượng “ Ngại qua hôm nay khiến cậu chê cười rồi!”
“Không sao, chúng ta là bạn bè mà tất nhiên phải chia sẻ nỗi đau sâu kín chứ, phải không? Khi nào có chuyện gì cứ đến tìm mình, mình sẽ cho cậu mượn bờ vai rắn chắc này, đặc biệt miễn phí đấy!” Diệp Phi cố tình chọc cười cô, làm cho không khí bớt ngượng ngùng.
Nhận ra điều đó, Tiếu Vi nhìn Diệp Phi cảm kích, nở nụ cười với cậu.
Tuy Diệp Phi nhìn tâm trạng của cô đã tốt hơn cũng cảm thấy an tâm phần nào nhưng trong lòng cậu vẫn không thể nào xóa nhòa hình ảnh cô lúc kể chuyện về chính mình! Cậu không thể tưởng tượng một con người vui tươi vô tư vô lo như cô lại có những điều đau khổ như vậy cất dấu ở đáy lòng.
.............................đường phân tuyến.................
“ Hu hu ta không ngờ con bé này lại đáng thương như vậy, hu hu ta không nên vì con bé chê chuyện của ta mà mang nó đến đây, bây giờ ta sẽ lập tức đưa nó trở về!....”
“ Hừ, đưa con bé trở về? Bà không nghe thấy sao, con bé nói trở về nó cũng không biết trở thành cái gì, chính bà đã đưa con bé đến đây, làm con bé trở nên bế tắc, tôi nghĩ lúc đầu nếu bà không viết cái chuyện vớ vẩn kia thì mọi chuyện sẽ không rắc rối như vậy. Mà bà cũng không nghĩ xem, con bé là người đầu tiên đọc tác phẩm của bà, bình phẩm có mấy câu mà bà đã nổi khùng đưa nó tới đây, bà có biết nghĩ không vậy??!!” ông tiên nào đó nổi trận lôi đình mắng nhiếc bà tiên nào đó.
Bà tiên nào đó uất ức hỏi “ Vậy ông nói bây giờ tôi phải làm sao?”
“Còn làm sao nữa, bây giờ con bé không phải không biết mình muốn làm gì sao, trước hết cứ cho nó ở đây một thời gian làm cho nó nhận ra mình muốn làm gì, sau đó ban cho nó một vài thứ trợ giúp một chút, đến khi nó thực sự trưởng thành trong lĩnh vực nó mơ ước thì cho nó trở về, tôi tin con bé này, nó vô cùng mạnh mẽ chỉ là hơi lạc lối thôi! Còn nữa rút lại lời nói muốn nó thay đổi kết cục của nam chính trong truyện của bà!”
“ Không được! Điều ông nói tôi đồng ý nhưng việc thay đổi kết cục nam chính nhất định phải làm! Tôi muốn nhìn xem không có bà tay của tôi nhúng vào thì câu chuyện sẽ thay đổi như thế nào dưới tay con bé!”
“Bà sẽ phải hối hận!” [/SPOILER]