Đang đánh hăng Tiếu Vi làm sao nghe người bên cạnh nói gì. Cái tên lưu manh đó bỗng giơ tay ra bắt lấy cây gậy của cô, sau đó quay mặt lại, Tiếu Vi đứng hình, trời đất quỷ thần ơi, God ơi, thánh Ala ơi, đức mẹ Maria ơi trên đời này thực sự có người đẹp trai như thế này sao.
Vẻ đẹp này không hề theo kiểu nữ tính mà đẹp vô cùng nam tính, có chút lạnh lùng, có chút kiêu ngạo lại có chút yêu nghiệt....
Trời ạ, đây chính là nguồn cảm hứng của cô, một công siêu cấp vô địch vũ trụ a, Tiếu vi nhìn hắn đến ngây người, quên mất mình đang làm gì và ở đâu, cứ vậy nhìn hắn....
Diệp Tuấn không hiểu tại sao mình bị ăn đánh, rõ ràng anh đã cứu người cơ mà sao lại bị ăn đánh chứ? Đau đến nhe răng trợn mắt, cả người Diệp Tuấn tỏa ra hơi thở nguy hiểm. Đến lúc tóm được cây gậy, anh định quay lại cho cái tên chán sống kia một bài học thì nhìn thấy một gương mặt trẻ con tinh sảo, hai mắt trợn to nhìn anh, nhìn không chớp mắt. Ánh mắt cô bé này như là nhìn trúng mục tiêu, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh vô cùng xinh đẹp.....khiến anh thất thần trong chốc lát....
Hai người đang nhìn nhau đắm đuối như con cá chuối thì một cánh tay khác bỗng lôi kéo người Diệp Tuấn ra, dồn dập hỏi
"Anh có sao không, có bị thương nặng không? thật xin lỗi đó là bạn em, chắc bạn ấy hiểu nhầm gì đó...."
Ngọc Lam ở trong lòng buồn bực, trời ơi sao Ngọc Linh lại ở đây cơ chứ, còn ra tay đánh ân nhân của cô nữa, không hiểu trong đầu bạn ấy nghĩ gì nữa.....
Tiếu Vi hoàn hồn lại sau câu nói của Ngọc Lam, và sau đó là Tiếu Vi thầm than khổ trong lòng, không xui đến mức đó chứ, cô chỉ muốn giúp cô ta thôi mà, không ngờ lại đánh người giúp cô ta sao, phát này chết chắc rồi hu hu.....
"Tôi không sao, bạn của cô cũng thật là tốt bụng nhỉ...."
"Ha ha.... thật ra thì cô ấy cũng không phải bạn thân thiết gì của em, chỉ là chung lớp học thôi, nhưng không ngờ cô ấy lại làm vậy, xin lỗi anh nha, anh Diệp."
Chờ đã, anh Diệp trong miệng cô ta có phải là nam chính Diệp Tuấn không vậy, nhìn một chút, mắt phượng hẹp dài, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng quyến rũ, nước da lúa mạch khỏe mạnh, thân hình cao lớn, mẹ kiếp giống y hệt trong miêu tả a......Tiếu Vi cô đã gây họa lớn rồi....có trời mới biết đánh nam chính sẽ có hậu quả như thế nào a.....cô không muốn chết sớm như vậy đâu.
Vậy thì chỉ còn một cách duy nhất cứu vãn tình hình này..... tẩu vi thượng sách a.....nghĩ vậy cô cho là thần không biết quỷ không hay rón rén định chuồn êm, nhưng cô không ngờ rằng cái người bị cô đánh cho túi bụi luôn dùng khóe mắt nhìn cô, không hề bỏ qua một biểu cảm nào trên gương mặt trẻ con đáng yêu này cả. Lúc cô chuẩn bị nhấc chân ra khỏi ngõ thì anh ở đằng sau cất tiếng nói từ tính mê người
" Không muốn ở lại giải thích gì sao"
Tiếu Vi hóa đá, trong lòng kêu khổ không ngừng. Diệp Tuấn lại thêm một quả bom
"Muốn tôi báo cảnh sát vì tội hành hung người vô tội sao"_ giọng điệu êm ái từ tính dễ nghe lại thốt ra những câu nói khiến người ta tức muốn ói máu, anh ta mà người vô tội cái gì, Tiếu Vi thầm rủa.
Cô nhanh chóng quay người lại trên mặt là nụ cười nịnh hót tiêu chuẩn
"Đại ca, anh tấm lòng rộng lớn chắc vừa nãy chỉ nói chơi thôi nhỉ.... anh xem, tôi chân yếu tay mềm làm sao có thể đả thương đến đại ca như anh, cùng lắm chỉ như gãi ngứa thôi đúng không ha ha....."
Ngọc Lam kinh ngạc trước lời nịnh hót như ngầm chửi của Tiếu Vi. Thế này gọi là giải thích và xin lỗi sao, chẳng thà chửi vào mặt người ta “đã yếu còn ra gió, trông to con thế này mà bị một người phụ nữ chân yếu tay mềm đánh bại”. Ngọc Lam nhìn ra được chẳng lẽ Diệp Tuấn lại không nhìn ra sao.
Diệp Tuấn cười như không cười nhìn Tiếu Vi, cô nhóc này thật không biết sống chết, vừa đánh vừa chửi khéo người ta ha ha....
"Sao tôi có cảm giác em đang chửi khéo tôi vậy nhỉ?"
"Sao có thể, anh nghĩ nhiều rồi ha ha"_mới là lạ, tôi còn mong anh bị trĩ, bị liệt dương cho anh đời đời kiếp kiếp không tìm được thằng thụ của đời mình, đáng đời nhà anh cái đồ hẹp hòi hừ....(tất nhiên là ko tìm thụ r he he..)
Nhận ra không khí giữa hai người này không được bình thường, Ngọc Lam nhanh chóng tiến lên nói
"Được rồi việc hôm nay đều do tôi gây ra, tôi thành thật xin lỗi hai người, anh Diệp cảm ơn anh đã giúp em, Ngọc Linh cũng cảm ơn cậu vì đã quan tâm mình, bây giờ chúng ta có thể đi khỏi cái ngõ này chưa vậy"
"Được chứ được chứ bây giờ mình cũng đang có chút việc cần giải quyết, các cậu cứ đi làm việc của mình đi ha, mình đi trước nha"
Nói xong, chưa kịp để ai đáp lời Tiếu Vi đã chạy biến.
Đang đánh hăng Tiếu Vi làm sao nghe người bên cạnh nói gì. Cái tên lưu manh đó bỗng giơ tay ra bắt lấy cây gậy của cô, sau đó quay mặt lại, Tiếu Vi đứng hình, trời đất quỷ thần ơi, God ơi, thánh Ala ơi, đức mẹ Maria ơi trên đời này thực sự có người đẹp trai như thế này sao.
Vẻ đẹp này không hề theo kiểu nữ tính mà đẹp vô cùng nam tính, có chút lạnh lùng, có chút kiêu ngạo lại có chút yêu nghiệt....
Trời ạ, đây chính là nguồn cảm hứng của cô, một công siêu cấp vô địch vũ trụ a, Tiếu vi nhìn hắn đến ngây người, quên mất mình đang làm gì và ở đâu, cứ vậy nhìn hắn....
Diệp Tuấn không hiểu tại sao mình bị ăn đánh, rõ ràng anh đã cứu người cơ mà sao lại bị ăn đánh chứ? Đau đến nhe răng trợn mắt, cả người Diệp Tuấn tỏa ra hơi thở nguy hiểm. Đến lúc tóm được cây gậy, anh định quay lại cho cái tên chán sống kia một bài học thì nhìn thấy một gương mặt trẻ con tinh sảo, hai mắt trợn to nhìn anh, nhìn không chớp mắt. Ánh mắt cô bé này như là nhìn trúng mục tiêu, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh vô cùng xinh đẹp.....khiến anh thất thần trong chốc lát....
Hai người đang nhìn nhau đắm đuối như con cá chuối thì một cánh tay khác bỗng lôi kéo người Diệp Tuấn ra, dồn dập hỏi
"Anh có sao không, có bị thương nặng không? thật xin lỗi đó là bạn em, chắc bạn ấy hiểu nhầm gì đó...."
Ngọc Lam ở trong lòng buồn bực, trời ơi sao Ngọc Linh lại ở đây cơ chứ, còn ra tay đánh ân nhân của cô nữa, không hiểu trong đầu bạn ấy nghĩ gì nữa.....
Tiếu Vi hoàn hồn lại sau câu nói của Ngọc Lam, và sau đó là Tiếu Vi thầm than khổ trong lòng, không xui đến mức đó chứ, cô chỉ muốn giúp cô ta thôi mà, không ngờ lại đánh người giúp cô ta sao, phát này chết chắc rồi hu hu.....
"Tôi không sao, bạn của cô cũng thật là tốt bụng nhỉ...."
"Ha ha.... thật ra thì cô ấy cũng không phải bạn thân thiết gì của em, chỉ là chung lớp học thôi, nhưng không ngờ cô ấy lại làm vậy, xin lỗi anh nha, anh Diệp."
Chờ đã, anh Diệp trong miệng cô ta có phải là nam chính Diệp Tuấn không vậy, nhìn một chút, mắt phượng hẹp dài, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng quyến rũ, nước da lúa mạch khỏe mạnh, thân hình cao lớn, mẹ kiếp giống y hệt trong miêu tả a......Tiếu Vi cô đã gây họa lớn rồi....có trời mới biết đánh nam chính sẽ có hậu quả như thế nào a.....cô không muốn chết sớm như vậy đâu.
Vậy thì chỉ còn một cách duy nhất cứu vãn tình hình này..... tẩu vi thượng sách a.....nghĩ vậy cô cho là thần không biết quỷ không hay rón rén định chuồn êm, nhưng cô không ngờ rằng cái người bị cô đánh cho túi bụi luôn dùng khóe mắt nhìn cô, không hề bỏ qua một biểu cảm nào trên gương mặt trẻ con đáng yêu này cả. Lúc cô chuẩn bị nhấc chân ra khỏi ngõ thì anh ở đằng sau cất tiếng nói từ tính mê người
" Không muốn ở lại giải thích gì sao"
Tiếu Vi hóa đá, trong lòng kêu khổ không ngừng. Diệp Tuấn lại thêm một quả bom
"Muốn tôi báo cảnh sát vì tội hành hung người vô tội sao"_ giọng điệu êm ái từ tính dễ nghe lại thốt ra những câu nói khiến người ta tức muốn ói máu, anh ta mà người vô tội cái gì, Tiếu Vi thầm rủa.
Cô nhanh chóng quay người lại trên mặt là nụ cười nịnh hót tiêu chuẩn
"Đại ca, anh tấm lòng rộng lớn chắc vừa nãy chỉ nói chơi thôi nhỉ.... anh xem, tôi chân yếu tay mềm làm sao có thể đả thương đến đại ca như anh, cùng lắm chỉ như gãi ngứa thôi đúng không ha ha....."
Ngọc Lam kinh ngạc trước lời nịnh hót như ngầm chửi của Tiếu Vi. Thế này gọi là giải thích và xin lỗi sao, chẳng thà chửi vào mặt người ta “đã yếu còn ra gió, trông to con thế này mà bị một người phụ nữ chân yếu tay mềm đánh bại”. Ngọc Lam nhìn ra được chẳng lẽ Diệp Tuấn lại không nhìn ra sao.
Diệp Tuấn cười như không cười nhìn Tiếu Vi, cô nhóc này thật không biết sống chết, vừa đánh vừa chửi khéo người ta ha ha....
"Sao tôi có cảm giác em đang chửi khéo tôi vậy nhỉ?"
"Sao có thể, anh nghĩ nhiều rồi ha ha"_mới là lạ, tôi còn mong anh bị trĩ, bị liệt dương cho anh đời đời kiếp kiếp không tìm được thằng thụ của đời mình, đáng đời nhà anh cái đồ hẹp hòi hừ....(tất nhiên là ko tìm thụ r he he..)
Nhận ra không khí giữa hai người này không được bình thường, Ngọc Lam nhanh chóng tiến lên nói
"Được rồi việc hôm nay đều do tôi gây ra, tôi thành thật xin lỗi hai người, anh Diệp cảm ơn anh đã giúp em, Ngọc Linh cũng cảm ơn cậu vì đã quan tâm mình, bây giờ chúng ta có thể đi khỏi cái ngõ này chưa vậy"
"Được chứ được chứ bây giờ mình cũng đang có chút việc cần giải quyết, các cậu cứ đi làm việc của mình đi ha, mình đi trước nha"
Nói xong, chưa kịp để ai đáp lời Tiếu Vi đã chạy biến.