Mọi người tưởng rằng Tiếu Vi đã thể hiện xong, nào đâu có ngờ cô còn muốn khiêu chiến với hai người đàn ông còn lại.
Bà Hà sốt ruột lo lắng cho cô không đủ sức, muốn ngăn cản nhưng bị ông Phàm giữ tay lại “Đây là thứ con bé muốn, hơn nữa em không muốn biết con bé đã mạnh đến trình độ nào rồi sao? Chúng ta hãy tin tưởng và chờ đợi con bé thôi!”
Người đàn ông thứ hai này khác hẳn với người đầu tiên, hắn ta cao to lực lưỡng, cả người đều là cơ bắp, hắn ta dùng sức khỏe hơn người làm điểm trụ, chiêu thức có lực sát thương lớn nhất của hắn chính là dùng cánh ép đối thủ. Tiếu Vi phân tích mọi thứ về gã ta, tên này cô cũng đã đánh với gã vài lần nhưng đều là hòa, thứ nhất sức mạnh của cô không bằng hắn, các chiêu thức của hắn nhìn thì đơn giản nhưng trong đơn giản lại có cái phức tạp, để hóa giải các chiêu thức của hắn cô đã nghiên cứu rất lâu nhưng mới chỉ ngang tài ngang sức không thể bất phá mà chiến thắng được. Tiếu Vi hít sâu một hơi, cho tâm tình trở nên bình tĩnh, đấu với loại người như thế này, tâm phải tĩnh thì mới có cơ hội vượt bậc, lấy tĩnh chế động chính là cách mà cô sẽ dùng để đối phó gã.
Vừa mới vào trận đấu, tên kia đã hùng hổ lao về phía Tiếu Vi, cô không manh động vẫn đứng yên đó, đợi đến khi gã nắm đấm của gã chỉ còn cách cô 1 cm, cô mới di chuyển chân phải né mình lách khỏi cú đấm đầy sức mạnh kia. Âm thanh vùn vụt gió vang bên tai, thân hình cô nhẹ tựa lông nhanh như sấm chớp di chuyển, trong khi gã ta còn đang ngơ ngác vì mục tiêu đột nhiên biến mất thì cô đã xuất hiện sau lưng gã, cánh tay tuy gầy nhỏ nhưng ẩn chứa sức mạnh bất ngờ nện một cú vào thái dương của người đàn ông. Hắn ăn đau nhưng vẫn không quên phản đòn cho cô một cú đấm như trời giáng ở bụng.
TIếu Vi biết rằng đối với người đàn ông to khỏe như gã thì đánh vào thân thể không thể làm thương tổn gã, chính vì vậy cô chỉ lựa chọn đánh vào điểm yếu hại trên người hắn, thái dương, cổ khớp xương chính là mục tiêu của cô!
Tên kia sau khi lĩnh một cú đấm của Tiếu Vi xong thì đau đớn đến mức mặt mày đỏ lựng, khu vực thái dương tụ máu tím đen lại. Hắn không chịu thua mà dường như càng trở nên phấn khích, hắn lao về phía Tiếu Vi như một con lợn rừng đang nổi cơn thịnh nộ, bụi đất cuốn lên dày đặc dưới những bước đi của hắn. Tiếu Vi bình tĩnh nghênh đón, nhưng lần này cô không bị động đứng đợi nữa mà cũng lao về phía hắn ta, cô hiểu một chiêu không thể dùng hai lần, hắn ta tập võ nhiều năm tất nhiên kinh nghiệm sẽ phong phú hơn, sẽ dễ dàng đoán ra ý đồ của cô. Tiếu Vi gia tăng tốc độ, đến khi cách người đàn ông khoảng 1m thì cô chuyển trọng tâm cơ thể sang chân phải, cả người trượt về phía bên phải của hắn ta, cánh tay chuẩn bị trước đưa ra đấm mạnh vào khớp xương yếu hại trên người hắn ta.
Vậy là kết thúc, hắn ta bị gãy xương bắp chân, không thể chiến đấu được nữa, cũng đồng nghĩa với việc cô giành chiến thắng, lần chiến thắng này khiến cô rất vui. Cô không chỉ trả được thù của mấy trận đấu trước với gã mà cô còn tiến bộ thêm một tầng rồi.
Tiếu Vi nở nụ cười lau đi vết máu ở khóe môi, vừa rồi vẫn để hắn ta đánh cho cô một quyền vào bụng, có lẽ tổn thương đến nội tạng rồi, nhưng vết thương này chẳng đáng là gì đối với Tiếu Vi cả.
Tạm thời nghỉ để lấy sức đấu trận còn lại, trong thời gian nghỉ cô cũng không ngừng việc thể hiện khả năng của mình trước mặt ông bà Hà. Bãi tập ở đây không chỉ có một mình sân đối chiến mà còn có nhiều lĩnh vực khác nữa, như là bắn súng, vượt địa hình, cầu treo dây.... hiện tại cô muốn cho hai người họ thấy khả năng bắn súng của mình.
Khu bắn súng ở ngay cạnh sân đối chiến nên không cần phải đi đâu xa cả, Tiếu Vi cầm sẵn súng ống 56 bán tự động, hết cách đáng lí ra cô muốn một cây tốt hơn nhưng ở đây thì đào đâu ra chúng chứ.
Cô lấy mười viên đạn lắp vào, sau đó hít sâu một hơi, nhìn thẳng tâm bia cách cô 20m, sau đó bắn. Mười viên đạn đều trúng hồng tâm không sai một li!
Ông Phàm, bà Hà nhìn con gái vừa mừng rỡ lại vừa khiếp sợ, con bé từ khi nào có được khả năng lớn đến vậy, không chỉ có thân thủ giỏi mà còn có kĩ thuật bắn súng cao siêu. Bây giờ dù con bé không đấu với tên cao thủ còn lại thì bà Hà cũng sẽ chấp thuận cô gia nhập hắc đạo một cách dễ dàng.
“Hai người hãy giao con gái của hai người cho tôi, chỉ cần một năm... tôi sẽ khiến con bé trở thành người mạnh nhất!” thầy Chu đứng cạnh ông bà Hà lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của hai người.
“Ông chính là lão Chu tiếng tăm lừng lẫy trong 2 giới hắc bạch đạo sao?” ông Phàm chợt nói, ông vừa mới nhớ ra, mình từng xem hình và nghe về người này, trong giới hắc đạo đạo từng có một truyền kì về một người đàn ông luôn luôn mặc quần áo rộng thùng thình màu trắng ngà, ông ta tinh thông đủ các loại võ thuật, từ kung fu Trung Hoa đến nija Nhật Bản cũng đều hiểu biết, không chỉ vậy kiến thức ông ta rộng đến mức có thể coi như một cuốn bách khoa toàn thư. Ông quan hệ rộng rãi cắm rễ thật sâu trong hắc đạo, làm mưa làm gió trong giới bạch đạo,nhắc đến tên của ông ta mọi người trong hai giới đều phải cúi mình kính phục.
Nhưng không biết vì lí do gì, ông quy ẩn giang hồ khi còn rất trẻ, mọi điều về ông đều bị đóng kín lại, không ai biết hiện tại ông đang ở đâu, ông như biến mất hoàn toàn, có người nói ông bị người thuê sát thủ giết hại, có người nói ông tổn thương vì tình nên tự sát, có người nói ông bị người thân tín phản bội lâm vào đường cùng,.... mọi người trong hai giới đều có suy đoán khác nhau nhưng đều chung một ý kiến chính là ông đã chết. Nay ông xuất hiện ở đây, nói muốn nhận con gái mình làm học trò, điều này đối với ông thật khó có thể tin.
“Phải thì sao mà không phải thì sao? Chuyện cũ đã qua lâu rồi nhắc lại làm gì chứ?!” trong mắt thầy Chu bỗng soẹt qua tia đau đớn rồi nhanh chóng biến mất.
“Hai người dù có cho phép hay không thì tôi vẫn sẽ dẫn con bé đi, chù sao thì đứa học trò này cũng đã xác nhận tình thầy trò với tôi rồi, tôi chỉ thông báo cho hai người biết vậy thôi, chứ hai người dù có không muốn cũng không thay đổi được gì đâu!” thầy Chu nhanh chóng để lộ nguyên hình vô sỉ không ra đâu vào đâu của mình ra bên ngoài.
Ông bà Hà nghe vậy thì tức nghẹn, dù có là nhân vật truyền kì đi chăng nữa thì cũng một vừa hai phải thôi chứ, đây là con gái của họ đấy!
Dạo gần đây Tiếu Vi có cuộc sống phải nói là hết sức đau khổ, chẳng là thế này, bà Hà sau khi biết cô muốn gia nhập hắc đạo thì vô cùng không thích, bà dùng mọi cách khuyên nhủ cô, cứ hở ra một chút là bà lại tụng kinh bên tai cô, nào là hắc đạo nguy hiểm đen tối thế nào, nào là muốn vào đó cực khổ biết bao, nào là bà sẽ đau lòng như thế nào khi cô gặp chuyện..... Cô không hiểu nổi, tại sao một người là sát thủ đứng thứ ba thế giới lại nói nhiều và nói dai đến như vậy, không phải hình tượng sát thủ phải lạnh lùng ít nói sao? Đúng là đời không như là mơ!
Còn cả hai cái tên chết toi tự nhận là bạn thân và anh trai của cô nữa, hai gã suốt ngày đến ăn cơm trực thì không nói đằng này bọn hắn còn mỗi người thêm một câu cho tình hình càng thêm căng thẳng. Tên Diệp Phi thì cô biết hắn chỉ chọc phá cô cho vui thôi chứ không có ý đồ ngăn cản thật nhưng mà cái tên Lam An kia thì không! Vốn dĩ cô không muốn cho hắn biết quá nhiều về những thứ cô định làm nhưng bà Hà ngay cả giờ ăn cơm cũng không buông tha cho cô, liên tục nói không ngừng, làm lộ mọi việc trước mặt tên đó. Phải nói rằng gã không biết thì còn đỡ, nay hắn biết cô muốn gia nhập hắc đạo liền.... haiz.... một lời khó nói hết a~
Nhưng mà cô cũng không chịu thua, dù sao thì ý cô đã quyết thì không gì có thể thay đổi được, nhưng cô không ngu ngốc mà đi xung đột với bà Hà. Nói nguy hiểm, cô đây đủ gan dạ để đối mặt với nguy hiểm! Nói đen tối, cô đây sẽ đen tối hơn gấp mười lần! Nói gian khổ, cô đây đủ sức mạnh để vượt qua mọi nghịch cảnh! Cô sẽ cho bà Hà thấy cô không phải là một cô bé con chỉ biết núp dưới cánh của ba mẹ, sẽ cho ông Phàm không phải thất vọng vì đã tin tưởng và ủng hộ cô!
Hôm nay cô nhờ sư phụ của Diệp Tuấn_cũng chính là thầy Chu tìm giúp cô một vài cao thủ để thực chiến, thực ra từ ngày thứ hai sau khi trở về cô đã đến gặp ông, chính xác hơn là được ông gọi đến. Thấy Chu trong khoảng thời gian này cũng đã dạy cô một số thứ, cô cứ tưởng Diệp Phi đã học hết các tinh hoa của ông rồi nhưng không, cậu ta chỉ học được một phần. Thầy Chu nói, mỗi người có một tính cách và đặc trưng khác nhau, võ cũng vậy, chúng chọn ra người học chúng chứ không phải ta chọn. Diệp Phi tính cách sáng sủa hoạt bát, lại nhanh nhạy nên môn võ phù hợp với cậu là loại nhanh gọn dứt khoát lại không mất đi tính dẻo dai uyển chuyển.
Khi cô hỏi ông cô phù hợp với loại nào thì ông trầm ngâm một hồi mới nói
“Con là người có thiên phú nhất mà ta từng gặp, không những gân mạnh tốt mà còn có tài năng luyện võ trời ban, đối với người khác thì võ thuật chọn người, còn đối với con thì người chọn võ thuật. Hơn nữa như ta quan sát thì trong cơ thể con có sức bật vô cùng lớn, khó khăn và nỗi sợ hãi không làm con lùi bước mà nó thức tỉnh con, làm cho con trở nên càng mạnh mẽ.”
Tiếu Vi biết sức mạnh và tiềm năng của cô là do cái lần khai sáng kia, cô cũng chỉ biết cười gượng khi mọi người khen tặng vào khả năng của cô, dù sao thì việc có thiên phú hơn người không phải năng lực vốn có của cô.
Tiếu Vi không biết rằng, cái thiên phú này không phải là không có sẵn trong cơ thể cô, như thầy Chu đã nói, trong cơ thể cô có sức bật vô cùng lớn, việc khai sáng chỉ là chất xúc tác cho việc khai phá sức mạnh tiềm ẩn của cô mà thôi.
Tiếu Vi mời ông Phàm và bà Hà đến đây, chiến đấu cho họ xem, đồng thời để cho thầy Chu cho ý kiến chứng minh cô có đủ khả năng gia nhập hắc đạo, bà Hà sẽ không lo lắng và phản đối nữa. Thực ra cô đã chiến đấu với mấy cao thủ này vài lần rồi, lần đầu thì tất nhiên cô không thể thắng được, thậm chí còn bị đánh cho cả người bầm dập, may mắn là cơ thể cô có khả năng phục hồi rất nhanh thế nên mới không bị ông bà Hà phát hiện. Qua vài lần, cô càng đánh càng hăng, dần dần chuyển bại thành hòa, phải nói một điều rằng chiến đấu với những cao thủ khiến cô có sự tiến bộ thần tốc, cùng với những lời chỉ dạy của thầy Chu thì cô thành công tiến thêm một bậc trong con đường chinh phục võ thuật.
Để ông bà Hà chứng kiến cảnh Tiếu Vi thể hiện bản lĩnh, nói thật cô cũng hơi hồi hộp, nhưng nhiều hơn là tự tin, cô tin tưởng rằng sau lần này bà Hà sẽ không còn gì để phản đối cô nữa.
“Con đưa chúng ta đến đây làm gì?” bà Hà hỏi ra nghi vấn trong lòng, bên cạnh Diệp Phi và Lam An hai kẻ mặt dày không mời mà đến cô không thèm để ý, ông Phàm thì không nói gì đứng sau bà Hà làm một người chồng ngoan ngoãn nghe lời vợ.
“Dạ, đợi lát nữa mọi người sẽ rõ ạ!” Tiếu Vi định trực tiếp đấu cho mọi người xem, sau đó sẽ đợi bà Hà đồng ý cho cô qua cửa. Chỉ khi mọi việc đâu vào đó thì cô mới an tâm tham dự kì thi đại học và như Diệp Phi nói, đây là bước chân đầu tiên của cô...........
Tôi Mà Anh Cũng Dám Yêu? ... Anh Ngu Sao? - Chapter 65
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mọi người tưởng rằng Tiếu Vi đã thể hiện xong, nào đâu có ngờ cô còn muốn khiêu chiến với hai người đàn ông còn lại.
Bà Hà sốt ruột lo lắng cho cô không đủ sức, muốn ngăn cản nhưng bị ông Phàm giữ tay lại “Đây là thứ con bé muốn, hơn nữa em không muốn biết con bé đã mạnh đến trình độ nào rồi sao? Chúng ta hãy tin tưởng và chờ đợi con bé thôi!”
Người đàn ông thứ hai này khác hẳn với người đầu tiên, hắn ta cao to lực lưỡng, cả người đều là cơ bắp, hắn ta dùng sức khỏe hơn người làm điểm trụ, chiêu thức có lực sát thương lớn nhất của hắn chính là dùng cánh ép đối thủ. Tiếu Vi phân tích mọi thứ về gã ta, tên này cô cũng đã đánh với gã vài lần nhưng đều là hòa, thứ nhất sức mạnh của cô không bằng hắn, các chiêu thức của hắn nhìn thì đơn giản nhưng trong đơn giản lại có cái phức tạp, để hóa giải các chiêu thức của hắn cô đã nghiên cứu rất lâu nhưng mới chỉ ngang tài ngang sức không thể bất phá mà chiến thắng được. Tiếu Vi hít sâu một hơi, cho tâm tình trở nên bình tĩnh, đấu với loại người như thế này, tâm phải tĩnh thì mới có cơ hội vượt bậc, lấy tĩnh chế động chính là cách mà cô sẽ dùng để đối phó gã.
Vừa mới vào trận đấu, tên kia đã hùng hổ lao về phía Tiếu Vi, cô không manh động vẫn đứng yên đó, đợi đến khi gã nắm đấm của gã chỉ còn cách cô 1 cm, cô mới di chuyển chân phải né mình lách khỏi cú đấm đầy sức mạnh kia. Âm thanh vùn vụt gió vang bên tai, thân hình cô nhẹ tựa lông nhanh như sấm chớp di chuyển, trong khi gã ta còn đang ngơ ngác vì mục tiêu đột nhiên biến mất thì cô đã xuất hiện sau lưng gã, cánh tay tuy gầy nhỏ nhưng ẩn chứa sức mạnh bất ngờ nện một cú vào thái dương của người đàn ông. Hắn ăn đau nhưng vẫn không quên phản đòn cho cô một cú đấm như trời giáng ở bụng.
TIếu Vi biết rằng đối với người đàn ông to khỏe như gã thì đánh vào thân thể không thể làm thương tổn gã, chính vì vậy cô chỉ lựa chọn đánh vào điểm yếu hại trên người hắn, thái dương, cổ khớp xương chính là mục tiêu của cô!
Tên kia sau khi lĩnh một cú đấm của Tiếu Vi xong thì đau đớn đến mức mặt mày đỏ lựng, khu vực thái dương tụ máu tím đen lại. Hắn không chịu thua mà dường như càng trở nên phấn khích, hắn lao về phía Tiếu Vi như một con lợn rừng đang nổi cơn thịnh nộ, bụi đất cuốn lên dày đặc dưới những bước đi của hắn. Tiếu Vi bình tĩnh nghênh đón, nhưng lần này cô không bị động đứng đợi nữa mà cũng lao về phía hắn ta, cô hiểu một chiêu không thể dùng hai lần, hắn ta tập võ nhiều năm tất nhiên kinh nghiệm sẽ phong phú hơn, sẽ dễ dàng đoán ra ý đồ của cô. Tiếu Vi gia tăng tốc độ, đến khi cách người đàn ông khoảng 1m thì cô chuyển trọng tâm cơ thể sang chân phải, cả người trượt về phía bên phải của hắn ta, cánh tay chuẩn bị trước đưa ra đấm mạnh vào khớp xương yếu hại trên người hắn ta.
Vậy là kết thúc, hắn ta bị gãy xương bắp chân, không thể chiến đấu được nữa, cũng đồng nghĩa với việc cô giành chiến thắng, lần chiến thắng này khiến cô rất vui. Cô không chỉ trả được thù của mấy trận đấu trước với gã mà cô còn tiến bộ thêm một tầng rồi.
Tiếu Vi nở nụ cười lau đi vết máu ở khóe môi, vừa rồi vẫn để hắn ta đánh cho cô một quyền vào bụng, có lẽ tổn thương đến nội tạng rồi, nhưng vết thương này chẳng đáng là gì đối với Tiếu Vi cả.
Tạm thời nghỉ để lấy sức đấu trận còn lại, trong thời gian nghỉ cô cũng không ngừng việc thể hiện khả năng của mình trước mặt ông bà Hà. Bãi tập ở đây không chỉ có một mình sân đối chiến mà còn có nhiều lĩnh vực khác nữa, như là bắn súng, vượt địa hình, cầu treo dây.... hiện tại cô muốn cho hai người họ thấy khả năng bắn súng của mình.
Khu bắn súng ở ngay cạnh sân đối chiến nên không cần phải đi đâu xa cả, Tiếu Vi cầm sẵn súng ống 56 bán tự động, hết cách đáng lí ra cô muốn một cây tốt hơn nhưng ở đây thì đào đâu ra chúng chứ.
Cô lấy mười viên đạn lắp vào, sau đó hít sâu một hơi, nhìn thẳng tâm bia cách cô 20m, sau đó bắn. Mười viên đạn đều trúng hồng tâm không sai một li!
Ông Phàm, bà Hà nhìn con gái vừa mừng rỡ lại vừa khiếp sợ, con bé từ khi nào có được khả năng lớn đến vậy, không chỉ có thân thủ giỏi mà còn có kĩ thuật bắn súng cao siêu. Bây giờ dù con bé không đấu với tên cao thủ còn lại thì bà Hà cũng sẽ chấp thuận cô gia nhập hắc đạo một cách dễ dàng.
“Hai người hãy giao con gái của hai người cho tôi, chỉ cần một năm... tôi sẽ khiến con bé trở thành người mạnh nhất!” thầy Chu đứng cạnh ông bà Hà lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của hai người.
“Ông chính là lão Chu tiếng tăm lừng lẫy trong 2 giới hắc bạch đạo sao?” ông Phàm chợt nói, ông vừa mới nhớ ra, mình từng xem hình và nghe về người này, trong giới hắc đạo đạo từng có một truyền kì về một người đàn ông luôn luôn mặc quần áo rộng thùng thình màu trắng ngà, ông ta tinh thông đủ các loại võ thuật, từ kung fu Trung Hoa đến nija Nhật Bản cũng đều hiểu biết, không chỉ vậy kiến thức ông ta rộng đến mức có thể coi như một cuốn bách khoa toàn thư. Ông quan hệ rộng rãi cắm rễ thật sâu trong hắc đạo, làm mưa làm gió trong giới bạch đạo,nhắc đến tên của ông ta mọi người trong hai giới đều phải cúi mình kính phục.
Nhưng không biết vì lí do gì, ông quy ẩn giang hồ khi còn rất trẻ, mọi điều về ông đều bị đóng kín lại, không ai biết hiện tại ông đang ở đâu, ông như biến mất hoàn toàn, có người nói ông bị người thuê sát thủ giết hại, có người nói ông tổn thương vì tình nên tự sát, có người nói ông bị người thân tín phản bội lâm vào đường cùng,.... mọi người trong hai giới đều có suy đoán khác nhau nhưng đều chung một ý kiến chính là ông đã chết. Nay ông xuất hiện ở đây, nói muốn nhận con gái mình làm học trò, điều này đối với ông thật khó có thể tin.
“Phải thì sao mà không phải thì sao? Chuyện cũ đã qua lâu rồi nhắc lại làm gì chứ?!” trong mắt thầy Chu bỗng soẹt qua tia đau đớn rồi nhanh chóng biến mất.
“Hai người dù có cho phép hay không thì tôi vẫn sẽ dẫn con bé đi, chù sao thì đứa học trò này cũng đã xác nhận tình thầy trò với tôi rồi, tôi chỉ thông báo cho hai người biết vậy thôi, chứ hai người dù có không muốn cũng không thay đổi được gì đâu!” thầy Chu nhanh chóng để lộ nguyên hình vô sỉ không ra đâu vào đâu của mình ra bên ngoài.
Ông bà Hà nghe vậy thì tức nghẹn, dù có là nhân vật truyền kì đi chăng nữa thì cũng một vừa hai phải thôi chứ, đây là con gái của họ đấy!