Cuối cùng thì thầy Chu cũng được đi cùng mọi người đến nhà Tiếu Vi ăn cơm trưa trong sự khó chịu của ông bà Hà. Tiếu Vi, Diệp Phi và Lam An phải dồn hết tất cả vốn liếng biện luận để ngăn chặn, khuyên nhủ ba người, nếu không rất có thể một trận ẩu đả kinh thiên động địa sẽ xảy ra.
Bà Hà mặt lạnh đi làm cơm, nói thật trong lòng bà rất không muốn làm cơm cho cái lão già họ Chu kia, nếu có bà chỉ muốn làm những món khó ăn nhất trên thế giới để ông ta mau cuốn xéo nhưng lại nghĩ chồng con cùng mấy đứa kia sẽ bị liên lụy nên bà đành nhịn xuống không cho thuốc xổ vào trong cơm canh, haiz đúng là nghiệp chướng!
Trên bàn cơm không khí vô cùng mất tự nhiên, ông bà Hà thì khó chịu không nuốt nổi cơm, bọn người Tiếu Vi thì không biết làm sao, chỉ duy có một người là hồn nhiên coi như không có việc gì ngồi ăn rất ngon lành, đó không ai khác chính là thầy Chu. Ông không để ý đến ánh mắt dao găm của ông bà Hà, cũng không nhìn ra sự không biết làm sao của bọn Tiếu Vi, ăn tới trình độ sung sướng mồm miệng đầy dầu mỡ.
TIếu Vi thầm thở dài, cô thật rối rắm trước tình cảnh này, theo lí mà nói, ông bà Hà cùng thầy Chu phải chung sống với nhau rất hòa thuận mới phải, người xưa chẳng có câu “Tôn sư trọng đạo” là gì, không thể ngờ được là họ lại như nước với lửa, chỉ một ánh mắt kia thôi cũng đã biết họ ghét nhau như thế nào. Haiz... cô nên làm gì đây, có ai tới giúp cô không?!!
“Kingg coong.....kingg coong....” chuông cửa vang lên, Tiếu Vi như nghe thấy tiếng gọi của vị thần cứu tinh mà vui mừng chạy đi mở cửa, nhanh chóng thoát khỏi nhà ăn đầy mùi thuốc súng này.
Mang tâm trạng phấn khởi ra mở cửa, Tiếu Vi nở nụ cười tươi như hoa nở đầu hè, ánh mắt híp lại thành hình trăng non khiến người đứng ngoài cửa ngây người trong chốc lát.
“Xin hỏi ai đó ạ?” Tiếu Vi cao giọng nói, vì cười đến hai mắt nhắm tịt nên khi mở cửa vẫn không nhìn ra là ai đến, khi nghe thấy âm thanh trầm thấp gợi cảm mê người quen thuộc thì cô lập tức giật mình trợn mắt cho rằng mình nghe nhầm
“Mới có nửa năm thôi mà đã quên tôi rồi sao?”
Người đàn ông đứng trước cửa có dáng người cao ngất, mặc bộ quần áo thể thao màu đen thoải mái vừa không làm mất đi phong thái lịch lãm của quý ông lại vừa tăng thêm vài phần trẻ trung, chỉ riêng dáng người và khí chất toát ra trên người hắn đã biết người này không tầm thường rồi. Di chuyển tầm mắt lên trên, rọi vào mắt là khuôn mặt đẹp như một vị thần Hy Lạp cổ, ngũ quan sắc nét rõ ràng như được tạc ra, nước da màu lúa mạch khỏe mạnh đầy quyến rũ, đôi mắt xanh ngọc sâu thăm thẳm, sóng mũi cao thẳng hoàn hảo, đôi môi mỏng xinh đẹp màu hồng nhạt hơi nhếch lên mỉm cười, phải nói rằng người đàn ông này chính là kiệt tác của trời đất, là tâm điểm của sự chú ý, là...... (Mèo: ta chém hơi quá tay, mong mọi người thông cảm, ta chính là người mẹ tốt nên các đứa con do ta tạo ra đều phải thật hoàn hảo ta mới chịu!)
“Chảy nước miếng rồi kìa.” Người đàn ông mở miệng trêu chọc, ánh mắt sâu thẳm mang đậm ý cười.
Tiếu Vi nhìn người đàn ông hoàn hảo trước mắt mà trong lòng nảy lên một loại xúc động muốn nhào lên cắn hắn một cái, cô đang chìm đắm trong cảnh đẹp có được không, đừng có đánh thức cô bằng một phương thức vừa tàn nhẫn vừa mất mặt như vậy! Ổn định lại cảm xúc, cô nở nụ cười như không có chuyện gì xảy ra với hắn, nhẹ giọng nói
“Xuân Cung An! Đã lâu không gặp....” đưa mắt nhìn không chút kiêng dè nhìn một lượt từ trên xuống dưới người Xuân Cung An, lại cười như hoa cúc bung nở nói “So với lần đầu gặp mặt, dáng vẻ này của anh không tồi đâu nha.”
Xuân Cung An nhìn người con gái trước mắt, trong trí nhớ của hắn cô luôn cười như vậy, nụ cười tươi tắn ấm áp như ánh mặt trời, lại pha chút tinh nghịch vô cùng xinh đẹp, bây giờ gặp lại tuy chỉ có vỏn vẹn nửa năm thôi mà cô đã từ một cô gái bé bỏng đáng yêu trở nên xinh đẹp rực rỡ, vẻ tự tin tỏa sáng ánh lên trong mắt cô, khí chất nữ vương ẩn sâu trong con người cô cũng dần được bộc lộ. Xuân Cung An nhìn cô, trong mắt bao hàm những cảm xúc phức tạp, có tiếc nuối khi không được nhìn thấy những hình ảnh dần thay đổi của cô, có mừng rỡ khi thấy cô trở nên tốt đẹp hơn, có rạo rực nóng bỏng.... bao nhiêu cảm xúc đan xen nhau khiến một ông trùm hắc đạo bao năm nay không mảy may thay đổi sắc mặt trở nên bối rối.
Thấy Xuân Cung An không nói gì chỉ nhìn chằm chằm mình, Tiếu Vi hơi mất tự nhiên thay đổi lực chú ý của hắn “Anh có muốn vào nhà không? Có vẻ như hôm nay anh tới không đúng lúc rồi, haiz trong nhà đang có thế chiến thứ ba đấy, anh nếu muốn vào nhà tốt nhất nên chuẩn bị mũ giáp đầy đủ!” nói xong cô hơi nghiêng người nhường lối đi cho Xuân Cung An vào nhà, tay còn lại tiện thể đóng cửa.
“Ai vậy tiểu quái?” Lam An cuối cùng thần kinh kém cỏi, không chịu được tình hình căng thẳng bên trong bèn kiếm cớ chạy ra ngoài cùng Tiếu Vi.
“A, ai đây?” Lam An đánh giá người đàn ông xuất sắc trước mặt, hỏi cô
“Đây là Xuân Cung An, người trước kia từng dạy em nhu thuật.” Tiếu Vi đơn giản giới thiệu, cô không muốn nhắc đến chuyện ân nhân cứu mạng gì đó, dù sao thì chuyện này rất rắc rối.
Xuân Cung An hơi nhíu mày không hài lòng với cách giới thiệu của TIếu Vi nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu với Lam An. Lam An dường như nhận ra cái gì đó khác thường, cười cười tự giới thiệu mình.
“Tình hình trong đó thế nào rồi?” Tiếu Vi thì thầm hỏi Lam An
“Căng thẳng! Nhóc Diệp đang gồng mình chống chọi!” Lam An bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nói như vậy.
“Vậy chúng ta mau vào xem.” Nói rồi cô định bước chân vào phòng ăn nhưng nhớ ra Xuân Cung An còn đang đứng đó, cô quay lại nói với anh
“Tôi đã nói hôm nay anh tới không đúng lúc rồi, trong kia là ba mẹ tôi cùng ông thầy của tôi, họ không vừa mắt nhau nên không khí giữa họ rất gay gắt, đến tôi cũng không biết nên làm sao, bây giờ nếu anh muốn đi tôi cũng không ngăn cản đâu.....”
“Tôi muốn vào xem.” Xuân Cung An ngắt lời cô
“Hả?” cô vẫn chưa tiêu hóa xong câu nói của Xuân Cung An
“Tôi muốn vào xem bọn họ, tôi có thể giúp họ giảm hòa cũng không biết chừng.” Xuân Cung An nhẹ nói rồi nhấc chân đi vào nhà ăn.
“Ách...” TIếu Vi đành phải theo sau, Lam An thì lén lút trốn sau bức tường chuẩn bị xem kịch hay.
Mọi người tưởng rằng Tiếu Vi đã thể hiện xong, nào đâu có ngờ cô còn muốn khiêu chiến với hai người đàn ông còn lại.
Bà Hà sốt ruột lo lắng cho cô không đủ sức, muốn ngăn cản nhưng bị ông Phàm giữ tay lại “Đây là thứ con bé muốn, hơn nữa em không muốn biết con bé đã mạnh đến trình độ nào rồi sao? Chúng ta hãy tin tưởng và chờ đợi con bé thôi!”
Người đàn ông thứ hai này khác hẳn với người đầu tiên, hắn ta cao to lực lưỡng, cả người đều là cơ bắp, hắn ta dùng sức khỏe hơn người làm điểm trụ, chiêu thức có lực sát thương lớn nhất của hắn chính là dùng cánh ép đối thủ. Tiếu Vi phân tích mọi thứ về gã ta, tên này cô cũng đã đánh với gã vài lần nhưng đều là hòa, thứ nhất sức mạnh của cô không bằng hắn, các chiêu thức của hắn nhìn thì đơn giản nhưng trong đơn giản lại có cái phức tạp, để hóa giải các chiêu thức của hắn cô đã nghiên cứu rất lâu nhưng mới chỉ ngang tài ngang sức không thể bất phá mà chiến thắng được. Tiếu Vi hít sâu một hơi, cho tâm tình trở nên bình tĩnh, đấu với loại người như thế này, tâm phải tĩnh thì mới có cơ hội vượt bậc, lấy tĩnh chế động chính là cách mà cô sẽ dùng để đối phó gã.
Vừa mới vào trận đấu, tên kia đã hùng hổ lao về phía Tiếu Vi, cô không manh động vẫn đứng yên đó, đợi đến khi gã nắm đấm của gã chỉ còn cách cô cm, cô mới di chuyển chân phải né mình lách khỏi cú đấm đầy sức mạnh kia. Âm thanh vùn vụt gió vang bên tai, thân hình cô nhẹ tựa lông nhanh như sấm chớp di chuyển, trong khi gã ta còn đang ngơ ngác vì mục tiêu đột nhiên biến mất thì cô đã xuất hiện sau lưng gã, cánh tay tuy gầy nhỏ nhưng ẩn chứa sức mạnh bất ngờ nện một cú vào thái dương của người đàn ông. Hắn ăn đau nhưng vẫn không quên phản đòn cho cô một cú đấm như trời giáng ở bụng.
TIếu Vi biết rằng đối với người đàn ông to khỏe như gã thì đánh vào thân thể không thể làm thương tổn gã, chính vì vậy cô chỉ lựa chọn đánh vào điểm yếu hại trên người hắn, thái dương, cổ khớp xương chính là mục tiêu của cô!
Tên kia sau khi lĩnh một cú đấm của Tiếu Vi xong thì đau đớn đến mức mặt mày đỏ lựng, khu vực thái dương tụ máu tím đen lại. Hắn không chịu thua mà dường như càng trở nên phấn khích, hắn lao về phía Tiếu Vi như một con lợn rừng đang nổi cơn thịnh nộ, bụi đất cuốn lên dày đặc dưới những bước đi của hắn. Tiếu Vi bình tĩnh nghênh đón, nhưng lần này cô không bị động đứng đợi nữa mà cũng lao về phía hắn ta, cô hiểu một chiêu không thể dùng hai lần, hắn ta tập võ nhiều năm tất nhiên kinh nghiệm sẽ phong phú hơn, sẽ dễ dàng đoán ra ý đồ của cô. Tiếu Vi gia tăng tốc độ, đến khi cách người đàn ông khoảng m thì cô chuyển trọng tâm cơ thể sang chân phải, cả người trượt về phía bên phải của hắn ta, cánh tay chuẩn bị trước đưa ra đấm mạnh vào khớp xương yếu hại trên người hắn ta.
Vậy là kết thúc, hắn ta bị gãy xương bắp chân, không thể chiến đấu được nữa, cũng đồng nghĩa với việc cô giành chiến thắng, lần chiến thắng này khiến cô rất vui. Cô không chỉ trả được thù của mấy trận đấu trước với gã mà cô còn tiến bộ thêm một tầng rồi.
Tiếu Vi nở nụ cười lau đi vết máu ở khóe môi, vừa rồi vẫn để hắn ta đánh cho cô một quyền vào bụng, có lẽ tổn thương đến nội tạng rồi, nhưng vết thương này chẳng đáng là gì đối với Tiếu Vi cả.
Tạm thời nghỉ để lấy sức đấu trận còn lại, trong thời gian nghỉ cô cũng không ngừng việc thể hiện khả năng của mình trước mặt ông bà Hà. Bãi tập ở đây không chỉ có một mình sân đối chiến mà còn có nhiều lĩnh vực khác nữa, như là bắn súng, vượt địa hình, cầu treo dây.... hiện tại cô muốn cho hai người họ thấy khả năng bắn súng của mình.
Khu bắn súng ở ngay cạnh sân đối chiến nên không cần phải đi đâu xa cả, Tiếu Vi cầm sẵn súng ống bán tự động, hết cách đáng lí ra cô muốn một cây tốt hơn nhưng ở đây thì đào đâu ra chúng chứ.
Cô lấy mười viên đạn lắp vào, sau đó hít sâu một hơi, nhìn thẳng tâm bia cách cô m, sau đó bắn. Mười viên đạn đều trúng hồng tâm không sai một li!
Ông Phàm, bà Hà nhìn con gái vừa mừng rỡ lại vừa khiếp sợ, con bé từ khi nào có được khả năng lớn đến vậy, không chỉ có thân thủ giỏi mà còn có kĩ thuật bắn súng cao siêu. Bây giờ dù con bé không đấu với tên cao thủ còn lại thì bà Hà cũng sẽ chấp thuận cô gia nhập hắc đạo một cách dễ dàng.
“Hai người hãy giao con gái của hai người cho tôi, chỉ cần một năm... tôi sẽ khiến con bé trở thành người mạnh nhất!” thầy Chu đứng cạnh ông bà Hà lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của hai người.
“Ông chính là lão Chu tiếng tăm lừng lẫy trong giới hắc bạch đạo sao?” ông Phàm chợt nói, ông vừa mới nhớ ra, mình từng xem hình và nghe về người này, trong giới hắc đạo đạo từng có một truyền kì về một người đàn ông luôn luôn mặc quần áo rộng thùng thình màu trắng ngà, ông ta tinh thông đủ các loại võ thuật, từ kung fu Trung Hoa đến nija Nhật Bản cũng đều hiểu biết, không chỉ vậy kiến thức ông ta rộng đến mức có thể coi như một cuốn bách khoa toàn thư. Ông quan hệ rộng rãi cắm rễ thật sâu trong hắc đạo, làm mưa làm gió trong giới bạch đạo,nhắc đến tên của ông ta mọi người trong hai giới đều phải cúi mình kính phục.
Nhưng không biết vì lí do gì, ông quy ẩn giang hồ khi còn rất trẻ, mọi điều về ông đều bị đóng kín lại, không ai biết hiện tại ông đang ở đâu, ông như biến mất hoàn toàn, có người nói ông bị người thuê sát thủ giết hại, có người nói ông tổn thương vì tình nên tự sát, có người nói ông bị người thân tín phản bội lâm vào đường cùng,.... mọi người trong hai giới đều có suy đoán khác nhau nhưng đều chung một ý kiến chính là ông đã chết. Nay ông xuất hiện ở đây, nói muốn nhận con gái mình làm học trò, điều này đối với ông thật khó có thể tin.
“Phải thì sao mà không phải thì sao? Chuyện cũ đã qua lâu rồi nhắc lại làm gì chứ?!” trong mắt thầy Chu bỗng soẹt qua tia đau đớn rồi nhanh chóng biến mất.
“Hai người dù có cho phép hay không thì tôi vẫn sẽ dẫn con bé đi, chù sao thì đứa học trò này cũng đã xác nhận tình thầy trò với tôi rồi, tôi chỉ thông báo cho hai người biết vậy thôi, chứ hai người dù có không muốn cũng không thay đổi được gì đâu!” thầy Chu nhanh chóng để lộ nguyên hình vô sỉ không ra đâu vào đâu của mình ra bên ngoài.
Ông bà Hà nghe vậy thì tức nghẹn, dù có là nhân vật truyền kì đi chăng nữa thì cũng một vừa hai phải thôi chứ, đây là con gái của họ đấy!