Xuân Cung An và Tiếu Vi nhìn nhau một hồi, đột nhiên Xuân Cung An nhếch môi cười, nụ cười như loài hoa anh túc nở rộ, rực rỡ chói mắt người đối diện. Tiếu Vi nhìn nụ cười của Xuân Cung An mà ngây người, trong lòng thầm than thở “Quả nhiên anh ta vẫn yêu nhiệt như vậy!”
“Đã giải quyết chuyện của em xong rồi, lấy gì báo đáp tôi đây?”
Câu nói của Xuân Cung An đã thành công đánh thức cô cũng đồng thời đánh gục mọi người trong phòng ăn, mọi người đều không biết Xuân Cung An nói thế là có ý gì, Tiếu Vi thì tỉnh ngộ, hóa ra hắn ta nói muốn giúp cô là như thế này đây.... cũng quá là khác người rồi!
“A ha ha, hóa ra là một cái bẫy a~..... mọi người trong nhà đều bị anh ta lừa a~. Vậy là câu chuyện kết thúc rồi nhé, hai người đã đồng ý cho Tiếu Vi đi theo sư phụ con 1 năm rồi nhé!” Diệp Phi cười tít mắt nói, tâm trạng của cậu bây giờ phải nói là vô cùng sảng khoái nha, mới vừa rồi bị ba người lớn trong nhà coi như bao cát mà trút giận cậu quả thật vô cùng ấm ức, hiện tại đột nhiên xuất hiện một người xông đến đánh bại họ, nhìn nét mặt như bị táo bón của ba vị kia, quả nhiên thấy mát lòng mát dạ ghê gớm. Mặc dù nghĩ như vậy có hơi thất đức nhưng thôi thì chỉ cần lòng dạ sung sướng là được rồi he he.....
“A~ tên nhóc nhà ngươi cũng dám cười nhạo chúng ta sao a~ thật sự là ngứa da rồi phải không a~ nào đến... đến... lại đây sư phụ ngươi dạy cho vài đường cơ bản!” lão Chu bắt trước giọng điệu của Diệp Phi, sắc mặt âm trầm túm lấy cậu.
“Hay cho một trò lừa bịp!”bà Hà mặt lạnh nói. Ông Phàm đứng bên cạnh âm thầm đánh giá Xuân Cung An, từ lúc bước vào, trên người chàng trai trẻ này luôn có khí thế của bậc lãnh đạo, hơn nữa trong ánh mắt đều là cơ trí sắc bén và nhanh nhạy, sâu không thấy đáy, ngay cả ông là một người từng trải qua nhiều sóng gió, thuộc hàng lão làng rồi mà cũng không thể nào nhìn thấu được chàng trai này. Điều này nói lên..... ánh mắt của con gái không tồi! Là đàn ông với nhau, ông Phàm nhìn ra được tên này có ý với con gái nhà mình, nhưng dường như là con bé không hề có ý gì với nó cả, ha ha... quả nhiên con gái ông có sức hút rất lớn nha, ông nghĩ tốt nhất là nên ngược chết thằng nhóc này coi như trừng phạt vì lừa bọn họ đi!
Bà Hà cảm thấy tức tối khi bị lừa liên hừ lạnh một tiếng rồi quay về phòng, dĩ nhiên ông Phàm theo sau, còn lão Chu thì lôi xềnh xệch Diệp Phi ra ngoài ‘bồi dưỡng tình cảm’. Tiếu Vi và Xuân Cung An cùng nhau đi ra ngoài nói chuyện, tất cả mọi người đều đi mất chỉ còn lại một hình bóng lẻ loi bị họ quên lãng_ Lam An!
Lam An thui thủi thu mình trong góc tường, thử tưởng tượng ra hình ảnh một tên đàn ông dáng người cao to, ngồi bó gối vẽ vòng tròn ở góc tường xem.... thật kinh khủng! Nhưng mà Lam An thật sự đã làm chuyện kinh khủng như thế! Miệng còn không ngừng lẩm bẩm
“Sát thủ.... ông hoàng máy tính.... nhân vật nổi tiếng hắc đạo.....”
Không có ai quan tâm-ing* thật đáng thương-ing*............
........................Chỉ là người đi ngang qua thôi ^^.................................
“Sao anh lại trở về đây vậy? Tôi cứ nghĩ là anh phải đi lâu hơn cơ!” Tiếu Vi vừa hỏi, vừa chậm rãi đi bộ.
“Thế nào, không hoan nghênh anh sao?” Xuân Cung An hỏi ngược lại cô
“Cũng không phải, chỉ là hơi bất ngờ thôi, lúc anh đi cũng không chịu đến chào tạm biệt tôi một tiếng mà.” Tiếu Vi không tỏ vẻ gì nói
“Em trách anh?” anh chợt dừng bước chân, nhìn chăm chú vào sâu mắt cô, như muốn nhìn thấu cái gì.... nhưng anh hoàn toàn không nắm bắt được gì từ trong mắt cô.
“Tất nhiên trách! Anh đi tiền thuốc men tiền nhà ở ai thanh toán, thật quá đáng mà! Những thứ đó coi như xong đi, nhưng mà anh thật là quá đáng quá thể, sao anh có thể nhẫn tâm xóa sạch sẽ tất cả các tác phẩm đáng trân trọng của tôi như vậy, anh có biết vì nó mà tôi mất bao nhiêu thời gian và tế bào não không!?” càng nói về sau, TIếu Vi càng thấy tức, phải không sai! Tên Xuân Cung An này dám xóa hết những sáng tác đam mỹ của cô, những yaoi, Bl cô lưu trong máy đều mất sạch, nhớ lại cái lúc kiểm tra máy, cái vũ trụ nhỏ trong cô như muốn bùng nổ! Lúc đó, cô còn thề rằng đợi đến lúc gặp lại cô sẽ cho anh ta nếm mùi lợi hại, trời đúng là giúp cô, anh ta nhanh như vậy đã xuất hiện, cơn giận dữ của cô vẫn chưa có nguôi đâu!
Xuân Cung An không ngờ được cô lại nhắc đến chuyện này, anh hỏi sửng sốt một chút rồi cười như không cười nhìn cô. Nhắc đến mới nhớ, lúc đó anh chỉ muốn mượn máy tính của cô xem tin tức một chút, nào có ngờ cô không tắt máy hoàn toàn mà chỉ để nó trong trạng thái ngủ, vừa mở máy ra những từ ngữ miêu tả khiến người ta phun máu mũi kia đập vào mắt, anh càng không thể tin được nhân vật trong đó lại có PHẦN! CỦA! ANH! Trong truyện anh được ghép đôi với một thằng cha ẻo lả không chịu được, còn yêu đến chết đi sống lại! Càng xem mặt mày càng khó coi, anh tức giận thẳng tay xóa sạch những thứ liên quan đến đam gì đó của cô, thẳng tay xóa không còn vết tích!
Anh còn chưa muốn tính sổ cô vì tội dám có suy nghĩ như vậy với anh, cô lại chạy đến hỏi tội anh trước! Quả nhiên cô gái này cần được chỉ bảo một chút, nếu không cô sẽ không biết sợ là gì!
Cuối cùng thì thầy Chu cũng được đi cùng mọi người đến nhà Tiếu Vi ăn cơm trưa trong sự khó chịu của ông bà Hà. Tiếu Vi, Diệp Phi và Lam An phải dồn hết tất cả vốn liếng biện luận để ngăn chặn, khuyên nhủ ba người, nếu không rất có thể một trận ẩu đả kinh thiên động địa sẽ xảy ra.
Bà Hà mặt lạnh đi làm cơm, nói thật trong lòng bà rất không muốn làm cơm cho cái lão già họ Chu kia, nếu có bà chỉ muốn làm những món khó ăn nhất trên thế giới để ông ta mau cuốn xéo nhưng lại nghĩ chồng con cùng mấy đứa kia sẽ bị liên lụy nên bà đành nhịn xuống không cho thuốc xổ vào trong cơm canh, haiz đúng là nghiệp chướng!
Trên bàn cơm không khí vô cùng mất tự nhiên, ông bà Hà thì khó chịu không nuốt nổi cơm, bọn người Tiếu Vi thì không biết làm sao, chỉ duy có một người là hồn nhiên coi như không có việc gì ngồi ăn rất ngon lành, đó không ai khác chính là thầy Chu. Ông không để ý đến ánh mắt dao găm của ông bà Hà, cũng không nhìn ra sự không biết làm sao của bọn Tiếu Vi, ăn tới trình độ sung sướng mồm miệng đầy dầu mỡ.
TIếu Vi thầm thở dài, cô thật rối rắm trước tình cảnh này, theo lí mà nói, ông bà Hà cùng thầy Chu phải chung sống với nhau rất hòa thuận mới phải, người xưa chẳng có câu “Tôn sư trọng đạo” là gì, không thể ngờ được là họ lại như nước với lửa, chỉ một ánh mắt kia thôi cũng đã biết họ ghét nhau như thế nào. Haiz... cô nên làm gì đây, có ai tới giúp cô không?!!
“Kingg coong.....kingg coong....” chuông cửa vang lên, Tiếu Vi như nghe thấy tiếng gọi của vị thần cứu tinh mà vui mừng chạy đi mở cửa, nhanh chóng thoát khỏi nhà ăn đầy mùi thuốc súng này.
Mang tâm trạng phấn khởi ra mở cửa, Tiếu Vi nở nụ cười tươi như hoa nở đầu hè, ánh mắt híp lại thành hình trăng non khiến người đứng ngoài cửa ngây người trong chốc lát.
“Xin hỏi ai đó ạ?” Tiếu Vi cao giọng nói, vì cười đến hai mắt nhắm tịt nên khi mở cửa vẫn không nhìn ra là ai đến, khi nghe thấy âm thanh trầm thấp gợi cảm mê người quen thuộc thì cô lập tức giật mình trợn mắt cho rằng mình nghe nhầm
“Mới có nửa năm thôi mà đã quên tôi rồi sao?”
Người đàn ông đứng trước cửa có dáng người cao ngất, mặc bộ quần áo thể thao màu đen thoải mái vừa không làm mất đi phong thái lịch lãm của quý ông lại vừa tăng thêm vài phần trẻ trung, chỉ riêng dáng người và khí chất toát ra trên người hắn đã biết người này không tầm thường rồi. Di chuyển tầm mắt lên trên, rọi vào mắt là khuôn mặt đẹp như một vị thần Hy Lạp cổ, ngũ quan sắc nét rõ ràng như được tạc ra, nước da màu lúa mạch khỏe mạnh đầy quyến rũ, đôi mắt xanh ngọc sâu thăm thẳm, sóng mũi cao thẳng hoàn hảo, đôi môi mỏng xinh đẹp màu hồng nhạt hơi nhếch lên mỉm cười, phải nói rằng người đàn ông này chính là kiệt tác của trời đất, là tâm điểm của sự chú ý, là...... (Mèo: ta chém hơi quá tay, mong mọi người thông cảm, ta chính là người mẹ tốt nên các đứa con do ta tạo ra đều phải thật hoàn hảo ta mới chịu!)
“Chảy nước miếng rồi kìa.” Người đàn ông mở miệng trêu chọc, ánh mắt sâu thẳm mang đậm ý cười.
Tiếu Vi nhìn người đàn ông hoàn hảo trước mắt mà trong lòng nảy lên một loại xúc động muốn nhào lên cắn hắn một cái, cô đang chìm đắm trong cảnh đẹp có được không, đừng có đánh thức cô bằng một phương thức vừa tàn nhẫn vừa mất mặt như vậy! Ổn định lại cảm xúc, cô nở nụ cười như không có chuyện gì xảy ra với hắn, nhẹ giọng nói
“Xuân Cung An! Đã lâu không gặp....” đưa mắt nhìn không chút kiêng dè nhìn một lượt từ trên xuống dưới người Xuân Cung An, lại cười như hoa cúc bung nở nói “So với lần đầu gặp mặt, dáng vẻ này của anh không tồi đâu nha.”
Xuân Cung An nhìn người con gái trước mắt, trong trí nhớ của hắn cô luôn cười như vậy, nụ cười tươi tắn ấm áp như ánh mặt trời, lại pha chút tinh nghịch vô cùng xinh đẹp, bây giờ gặp lại tuy chỉ có vỏn vẹn nửa năm thôi mà cô đã từ một cô gái bé bỏng đáng yêu trở nên xinh đẹp rực rỡ, vẻ tự tin tỏa sáng ánh lên trong mắt cô, khí chất nữ vương ẩn sâu trong con người cô cũng dần được bộc lộ. Xuân Cung An nhìn cô, trong mắt bao hàm những cảm xúc phức tạp, có tiếc nuối khi không được nhìn thấy những hình ảnh dần thay đổi của cô, có mừng rỡ khi thấy cô trở nên tốt đẹp hơn, có rạo rực nóng bỏng.... bao nhiêu cảm xúc đan xen nhau khiến một ông trùm hắc đạo bao năm nay không mảy may thay đổi sắc mặt trở nên bối rối.
Thấy Xuân Cung An không nói gì chỉ nhìn chằm chằm mình, Tiếu Vi hơi mất tự nhiên thay đổi lực chú ý của hắn “Anh có muốn vào nhà không? Có vẻ như hôm nay anh tới không đúng lúc rồi, haiz trong nhà đang có thế chiến thứ ba đấy, anh nếu muốn vào nhà tốt nhất nên chuẩn bị mũ giáp đầy đủ!” nói xong cô hơi nghiêng người nhường lối đi cho Xuân Cung An vào nhà, tay còn lại tiện thể đóng cửa.
“Ai vậy tiểu quái?” Lam An cuối cùng thần kinh kém cỏi, không chịu được tình hình căng thẳng bên trong bèn kiếm cớ chạy ra ngoài cùng Tiếu Vi.
“A, ai đây?” Lam An đánh giá người đàn ông xuất sắc trước mặt, hỏi cô
“Đây là Xuân Cung An, người trước kia từng dạy em nhu thuật.” Tiếu Vi đơn giản giới thiệu, cô không muốn nhắc đến chuyện ân nhân cứu mạng gì đó, dù sao thì chuyện này rất rắc rối.
Xuân Cung An hơi nhíu mày không hài lòng với cách giới thiệu của TIếu Vi nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu với Lam An. Lam An dường như nhận ra cái gì đó khác thường, cười cười tự giới thiệu mình.
“Tình hình trong đó thế nào rồi?” Tiếu Vi thì thầm hỏi Lam An
“Căng thẳng! Nhóc Diệp đang gồng mình chống chọi!” Lam An bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nói như vậy.
“Vậy chúng ta mau vào xem.” Nói rồi cô định bước chân vào phòng ăn nhưng nhớ ra Xuân Cung An còn đang đứng đó, cô quay lại nói với anh
“Tôi đã nói hôm nay anh tới không đúng lúc rồi, trong kia là ba mẹ tôi cùng ông thầy của tôi, họ không vừa mắt nhau nên không khí giữa họ rất gay gắt, đến tôi cũng không biết nên làm sao, bây giờ nếu anh muốn đi tôi cũng không ngăn cản đâu.....”
“Tôi muốn vào xem.” Xuân Cung An ngắt lời cô
“Hả?” cô vẫn chưa tiêu hóa xong câu nói của Xuân Cung An
“Tôi muốn vào xem bọn họ, tôi có thể giúp họ giảm hòa cũng không biết chừng.” Xuân Cung An nhẹ nói rồi nhấc chân đi vào nhà ăn.
“Ách...” TIếu Vi đành phải theo sau, Lam An thì lén lút trốn sau bức tường chuẩn bị xem kịch hay.