Hai người nhìn theo bóng lưng của Tiếu Vi cho đến khi khi Tiếu Vi khuất vào trong dòng người hỗn độn. Ngọc Lam quay sang ngượng ngùng nói với Diệp Tuấn
“Anh Diệp....chúng ta.....em mời anh đi uống nước thay cho lời cảm ơn nhé...”
“Không cần, bây giờ tôi cũng có chuyện phải làm, không cần cảm ơn đây là việc ai thấy cũng giúp cả thôi.”
Nói xong Diệp Tuấn nhanh chóng rời đi, anh thực sự có việc cần giải quyết, chẳng qua anh đã đợi rất lâu mà không thấy người của mình tớ. Đúng lúc bực mình thì bắt gặp một nhóm côn đồ đang trêu ghẹo một cô gái, vừa lúc phát tiết, có thể nói là lũ lưu manh kia gặp xui xẻo, cũng có thể nói là Ngọc Linh gặp may, tóm lại, anh cũng không phải người hào hiệp, thấy việc xấu rút đao tương trợ, Diệp Tuấn không anh không tốt bụng đến như vậy. Chắc bây giờ người của anh cũng đã đến, anh phải trở về thôi. Còn về phần cô nhóc to gan kia, ha ha..... không sao còn nhiều cơ hội gặp mặt không phải sao.....
Ngọc Lam cảm thấy vô cùng mất mát, chưa người nào có thể từ chối cô cả. Cô tự nhận rằng mình có ngoại hình rất xinh đẹp, từ trước đến h lũ con trai luôn vây quanh cô, bây giờ xuất hiện một người không quan tâm đến mình cô cảm thấy tổn thương và tức giận. Ngọc Lam thầm nói
‘Lần sau nếu gặp lại tôi sẽ không thèm để ý đến anh hừ....’
Tiếu Vi không biết chuyện xảy ra giữa hai nhân vật chính, sau khi chạy ra khỏi cái ngõ kia, cô vỗ ngực kêu may mắn ‘Hô may là không sao....hù’
Nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu, Tiếu Vi lại tiếp tục hòa mình vào dòng người tấp lập, cô đi thăm hết khu này rồi đến khu khác, ăn đến no căng cả bụng, đồ trên tay mua nhiều tới mức có thể đè chết người, Tiếu Vi mới hài lòng ra về, haiz biết làm sao được mua sắm và yêu thích ăn uống là thiên tính của phụ nữ mà.
Chưa bao giờ cô được đi mua sắm thoải mái và thỏa mãn như thế, lúc còn ở thế giới của mình, gia đình của Tiếu Vi chỉ thuộc hạng bình thường, không được coi là khá giả. Cha cô đơn giản chỉ mở một cửa hàng bán hoa quả nhỏ gần chỗ ở, thi thoảng thì đánh chút cổ phiếu kiếm thêm một chút, dù đã có bằng đại học và chứng chỉ tốt nghiệp loại giỏi nhưng kể từ sau khi mẹ mất ông không có hứng thú với bất cứ việc gì cả. ông nói ông chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường không bon chen ganh đua, cuộc sống đủ tiêu là được, như bây giờ ông cảm thấy rất tốt. Tiếu Vi không biết lí do ông không chịu phấn đấu là gì nhưng cô nghĩ ông làm như vậy là vì mẹ......... Còn Tiếu Vi, cô vừa mới tốt nghiệp chưa được bao lâu không có việc làm, ngoài tiền nhuận bút ít ỏi từ việc viết tiểu thuyết trên mạng ra cô căn bản chưa biết làm ra tiền.
Nay xuyên vào gia đình giàu có, cô nghĩ muốn hưởng thụ một chút để sau này nếu có trở về thì sẽ không có gì phải tiếc nuối.
Khi về đến nhà đã là 7 giờ tối rồi, cô nhanh chóng về phòng cất đồ đạc sau đó đi chuẩn bị nấu cơm tối chờ đợi bà Hà về. Không biết dạo này bà có việc gì luôn đi sớm về muộn suốt.
Đến 8 giờ 30 bà Hà về đến nhà, Tiếu Vi chạy ra đón. Sau khi bà Hà ngồi xuống bàn ăn, hai người mới bắt đầu trò chuyện
“ Linh hôm nay con đi đâu vậy?”
“Dạ, con đi dạo phố thôi, dù sao thì hôm nay cũng là chủ nhật mà”
“Cũng phải, mẹ nghĩ con nên đi chơi nhiều hơn, chứ suốt ngày ở nhà cắm mặt vào máy tính cũng không tốt”
“Dạ vâng, con biết”
Cảm giác được quan tâm này thật tốt, Tiếu Vi cảm thấy mỹ mãn, mặc dù cô vẫn cảm thấy mất mát khi thiếu đi cha của mình.
Hai người nhìn theo bóng lưng của Tiếu Vi cho đến khi khi Tiếu Vi khuất vào trong dòng người hỗn độn. Ngọc Lam quay sang ngượng ngùng nói với Diệp Tuấn
“Anh Diệp....chúng ta.....em mời anh đi uống nước thay cho lời cảm ơn nhé...”
“Không cần, bây giờ tôi cũng có chuyện phải làm, không cần cảm ơn đây là việc ai thấy cũng giúp cả thôi.”
Nói xong Diệp Tuấn nhanh chóng rời đi, anh thực sự có việc cần giải quyết, chẳng qua anh đã đợi rất lâu mà không thấy người của mình tớ. Đúng lúc bực mình thì bắt gặp một nhóm côn đồ đang trêu ghẹo một cô gái, vừa lúc phát tiết, có thể nói là lũ lưu manh kia gặp xui xẻo, cũng có thể nói là Ngọc Linh gặp may, tóm lại, anh cũng không phải người hào hiệp, thấy việc xấu rút đao tương trợ, Diệp Tuấn không anh không tốt bụng đến như vậy. Chắc bây giờ người của anh cũng đã đến, anh phải trở về thôi. Còn về phần cô nhóc to gan kia, ha ha..... không sao còn nhiều cơ hội gặp mặt không phải sao.....
Ngọc Lam cảm thấy vô cùng mất mát, chưa người nào có thể từ chối cô cả. Cô tự nhận rằng mình có ngoại hình rất xinh đẹp, từ trước đến h lũ con trai luôn vây quanh cô, bây giờ xuất hiện một người không quan tâm đến mình cô cảm thấy tổn thương và tức giận. Ngọc Lam thầm nói
‘Lần sau nếu gặp lại tôi sẽ không thèm để ý đến anh hừ....’
Tiếu Vi không biết chuyện xảy ra giữa hai nhân vật chính, sau khi chạy ra khỏi cái ngõ kia, cô vỗ ngực kêu may mắn ‘Hô may là không sao....hù’
Nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu, Tiếu Vi lại tiếp tục hòa mình vào dòng người tấp lập, cô đi thăm hết khu này rồi đến khu khác, ăn đến no căng cả bụng, đồ trên tay mua nhiều tới mức có thể đè chết người, Tiếu Vi mới hài lòng ra về, haiz biết làm sao được mua sắm và yêu thích ăn uống là thiên tính của phụ nữ mà.
Chưa bao giờ cô được đi mua sắm thoải mái và thỏa mãn như thế, lúc còn ở thế giới của mình, gia đình của Tiếu Vi chỉ thuộc hạng bình thường, không được coi là khá giả. Cha cô đơn giản chỉ mở một cửa hàng bán hoa quả nhỏ gần chỗ ở, thi thoảng thì đánh chút cổ phiếu kiếm thêm một chút, dù đã có bằng đại học và chứng chỉ tốt nghiệp loại giỏi nhưng kể từ sau khi mẹ mất ông không có hứng thú với bất cứ việc gì cả. ông nói ông chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường không bon chen ganh đua, cuộc sống đủ tiêu là được, như bây giờ ông cảm thấy rất tốt. Tiếu Vi không biết lí do ông không chịu phấn đấu là gì nhưng cô nghĩ ông làm như vậy là vì mẹ......... Còn Tiếu Vi, cô vừa mới tốt nghiệp chưa được bao lâu không có việc làm, ngoài tiền nhuận bút ít ỏi từ việc viết tiểu thuyết trên mạng ra cô căn bản chưa biết làm ra tiền.
Nay xuyên vào gia đình giàu có, cô nghĩ muốn hưởng thụ một chút để sau này nếu có trở về thì sẽ không có gì phải tiếc nuối.
Khi về đến nhà đã là giờ tối rồi, cô nhanh chóng về phòng cất đồ đạc sau đó đi chuẩn bị nấu cơm tối chờ đợi bà Hà về. Không biết dạo này bà có việc gì luôn đi sớm về muộn suốt.
Đến giờ bà Hà về đến nhà, Tiếu Vi chạy ra đón. Sau khi bà Hà ngồi xuống bàn ăn, hai người mới bắt đầu trò chuyện
“ Linh hôm nay con đi đâu vậy?”
“Dạ, con đi dạo phố thôi, dù sao thì hôm nay cũng là chủ nhật mà”
“Cũng phải, mẹ nghĩ con nên đi chơi nhiều hơn, chứ suốt ngày ở nhà cắm mặt vào máy tính cũng không tốt”
“Dạ vâng, con biết”
Cảm giác được quan tâm này thật tốt, Tiếu Vi cảm thấy mỹ mãn, mặc dù cô vẫn cảm thấy mất mát khi thiếu đi cha của mình.