“Sao mặt mũi đen thui như bao công thế kia?” Diệp Phi không biết từ đâu nhảy tới buông lời chế nhạo Tiếu Vi. Hai người đang đi giữa sân trường, hình ảnh Diệp Phi thân thiết khoác vai Tiếu Vi khiến cho không ít người suy nghĩ linh tinh, nhưng những ánh mắt soi mói của mọi người không hề ảnh hưởng đến hai nhân vật này.
Tiếu Vi uể oải không thèm đẩy cánh tay đang khoác trên vai mình ra, cô đơn giản đánh một cái ngoáp sau đó chậm chạp nói
“Cũng không có gì, chỉ tức đến mất ngủ thôi!”
“Cậu cũng không cần để ý nhiều như vậy, cái tên kia mặc dụ tính cách hơi thối một chút nhưng mà hắn rất mạnh, đừng nói với tôi là cậu cũng không nhận ra điều đó!”
“Đúng là hắn rất mạnh, nhưng có liên quan quái gì đến tôi, rồi có ngày tôi sẽ vượt qua hắn!” cô cắn răng nói
“Vậy thì càng tiện hơn không phải sao?! Cậu thử nói xem nếu như bây giờ cậu nhân cơ hội hắn ở đây ra sức đào bới hết tất cả khả năng của hắn, học hết toàn bộ những thứ hắn có, đến lúc đó đánh bại hắn cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!”
Nghe Diệp Phi phân tích, Tiếu Vi thật sự cảm thấy bị lay động, cô thừa nhận là Xuân Cung An rất mạnh, hiện tại giữa cô và hắn có một sự chênh lệch lớn, nếu nhân cơ hội này được hắn chỉ bảo đôi chút thì đối với cô quả là chỉ có lợi chứ không có hại! Nhưng cái cô lo ngại chính là thân phận của hắn, cô không biết thân phận của hắn là gì, ngay cả ông Phàm ra tay điều tra cũng hoàn toàn không thu thập được chút thông tin nào về hắn. Cô lo lắng thân phận thật của hắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của ông bà Hà, haizz.... thật rắc rối, nên làm thế nào mới tốt đây.....
“Cậu cứ để tôi suy nghĩ thêm chút, hiện tại lên lớp thôi” cô quyết định ném chuyện này ra một góc để sau sử lí!
Diệp Phi bị Tiếu Vi kéo đi, ánh mắt cậu lại đảo quanh nhìn thấy ánh mắt oán độc quen thuộc, cậu nhếch môi cười lạnh, muốn làm hại bạn của thằng này thì trước hết phải hỏi xem thằng này có đông ý hay không cái đã, hừ!
“Ngọc Lam, cậu không sao chứ, sắc mặt cậu trông rất kém, có muốn lên y tế không?” một bạn nam quan tâm hỏi
“Mình không sao, xin lỗi mình đi vệ sinh một lát” Ngọc Lam cười ngượng nói rồi lập tức chạy về hướng nhà vệ sinh.
Tại sao? tại sao cô ta có thể thảnh thơi vui vẻ như vậy trong khi cô lại phải chịu sự rầy la của ba, ánh mắt không coi trọng của Diệp Tuấn cùng sự khinh bỉ của người trong công ty hắn! Cô hận! Có lần cô vô tình thấy tài liệu về Ngọc Linh trên bàn làm việc của Diệp Tuấn, hắn lại đi điều tra những sở thích, tính cách của cô ta, phải quan tâm đến mức nào thì mới có thể điều tra về người ta kĩ càng đến như vậy. Không thể không nói lúc đó cô ghen tỵ tới phát điên, cảm xúc tràn ngập trong đầu đánh nát lí trí của cô.
Ngọc Lam thậm trí còn sảy ra tranh chấp với Diệp Tuấn, cô còn nhớ như in cái câu nói của hắn ta nói với cô, chỉ một câu nói này thôi đã làm cho nỗi uất hận của cô lên tới đỉnh điểm
“Cô không xứng can thiệp vào cuộc sống của tôi, cút!”
Hôm nay, cô trở nên chật vật, ba mẹ nhìn cô không vừa mắt, họ cắt toàn bộ tri phí sinh hoạt của cô, trong nháy mắt cuộc đời cô rơi vào địa ngục, ngay đến ngôi trường này cô cũng không còn khả năng tiếp tục học, vậy mà cái con người đã khiến cho cô ra nông nỗi này lại vô tư hạnh phúc đến vậy! Thử hỏi làm sao cô có thể cam tâm!
Cuộc đời của Ngọc Lam đã không còn đường lui, kế hoạch trả thù phải gấp rút lên, không những vậy phải ra tay thật ác độc với cô (TV) để cho cô ta nếm thử mùi vị lâm vào bước đường cùng!
Nhấc lên điện thoại, sắc mặt Ngọc Lam âm trầm dữ tợn dọa người “Không cần đợi đến ngày thi chính thức, trước hôm đó một ngày các người làm luôn đi, còn nữa tôi muốn thay đổi kế hoạch ban đầu một chút.......”
Xuân Cung An và Tiếu Vi nhìn nhau một hồi, đột nhiên Xuân Cung An nhếch môi cười, nụ cười như loài hoa anh túc nở rộ, rực rỡ chói mắt người đối diện. Tiếu Vi nhìn nụ cười của Xuân Cung An mà ngây người, trong lòng thầm than thở “Quả nhiên anh ta vẫn yêu nhiệt như vậy!”
“Đã giải quyết chuyện của em xong rồi, lấy gì báo đáp tôi đây?”
Câu nói của Xuân Cung An đã thành công đánh thức cô cũng đồng thời đánh gục mọi người trong phòng ăn, mọi người đều không biết Xuân Cung An nói thế là có ý gì, Tiếu Vi thì tỉnh ngộ, hóa ra hắn ta nói muốn giúp cô là như thế này đây.... cũng quá là khác người rồi!
“A ha ha, hóa ra là một cái bẫy a~..... mọi người trong nhà đều bị anh ta lừa a~. Vậy là câu chuyện kết thúc rồi nhé, hai người đã đồng ý cho Tiếu Vi đi theo sư phụ con năm rồi nhé!” Diệp Phi cười tít mắt nói, tâm trạng của cậu bây giờ phải nói là vô cùng sảng khoái nha, mới vừa rồi bị ba người lớn trong nhà coi như bao cát mà trút giận cậu quả thật vô cùng ấm ức, hiện tại đột nhiên xuất hiện một người xông đến đánh bại họ, nhìn nét mặt như bị táo bón của ba vị kia, quả nhiên thấy mát lòng mát dạ ghê gớm. Mặc dù nghĩ như vậy có hơi thất đức nhưng thôi thì chỉ cần lòng dạ sung sướng là được rồi he he.....
“A~ tên nhóc nhà ngươi cũng dám cười nhạo chúng ta sao a~ thật sự là ngứa da rồi phải không a~ nào đến... đến... lại đây sư phụ ngươi dạy cho vài đường cơ bản!” lão Chu bắt trước giọng điệu của Diệp Phi, sắc mặt âm trầm túm lấy cậu.
“Hay cho một trò lừa bịp!”bà Hà mặt lạnh nói. Ông Phàm đứng bên cạnh âm thầm đánh giá Xuân Cung An, từ lúc bước vào, trên người chàng trai trẻ này luôn có khí thế của bậc lãnh đạo, hơn nữa trong ánh mắt đều là cơ trí sắc bén và nhanh nhạy, sâu không thấy đáy, ngay cả ông là một người từng trải qua nhiều sóng gió, thuộc hàng lão làng rồi mà cũng không thể nào nhìn thấu được chàng trai này. Điều này nói lên..... ánh mắt của con gái không tồi! Là đàn ông với nhau, ông Phàm nhìn ra được tên này có ý với con gái nhà mình, nhưng dường như là con bé không hề có ý gì với nó cả, ha ha... quả nhiên con gái ông có sức hút rất lớn nha, ông nghĩ tốt nhất là nên ngược chết thằng nhóc này coi như trừng phạt vì lừa bọn họ đi!
Bà Hà cảm thấy tức tối khi bị lừa liên hừ lạnh một tiếng rồi quay về phòng, dĩ nhiên ông Phàm theo sau, còn lão Chu thì lôi xềnh xệch Diệp Phi ra ngoài ‘bồi dưỡng tình cảm’. Tiếu Vi và Xuân Cung An cùng nhau đi ra ngoài nói chuyện, tất cả mọi người đều đi mất chỉ còn lại một hình bóng lẻ loi bị họ quên lãng_ Lam An!
Lam An thui thủi thu mình trong góc tường, thử tưởng tượng ra hình ảnh một tên đàn ông dáng người cao to, ngồi bó gối vẽ vòng tròn ở góc tường xem.... thật kinh khủng! Nhưng mà Lam An thật sự đã làm chuyện kinh khủng như thế! Miệng còn không ngừng lẩm bẩm
“Sát thủ.... ông hoàng máy tính.... nhân vật nổi tiếng hắc đạo.....”
Không có ai quan tâm-ing thật đáng thương-ing............
........................Chỉ là người đi ngang qua thôi ^^.................................
“Sao anh lại trở về đây vậy? Tôi cứ nghĩ là anh phải đi lâu hơn cơ!” Tiếu Vi vừa hỏi, vừa chậm rãi đi bộ.
“Thế nào, không hoan nghênh anh sao?” Xuân Cung An hỏi ngược lại cô
“Cũng không phải, chỉ là hơi bất ngờ thôi, lúc anh đi cũng không chịu đến chào tạm biệt tôi một tiếng mà.” Tiếu Vi không tỏ vẻ gì nói
“Em trách anh?” anh chợt dừng bước chân, nhìn chăm chú vào sâu mắt cô, như muốn nhìn thấu cái gì.... nhưng anh hoàn toàn không nắm bắt được gì từ trong mắt cô.
“Tất nhiên trách! Anh đi tiền thuốc men tiền nhà ở ai thanh toán, thật quá đáng mà! Những thứ đó coi như xong đi, nhưng mà anh thật là quá đáng quá thể, sao anh có thể nhẫn tâm xóa sạch sẽ tất cả các tác phẩm đáng trân trọng của tôi như vậy, anh có biết vì nó mà tôi mất bao nhiêu thời gian và tế bào não không!?” càng nói về sau, TIếu Vi càng thấy tức, phải không sai! Tên Xuân Cung An này dám xóa hết những sáng tác đam mỹ của cô, những yaoi, Bl cô lưu trong máy đều mất sạch, nhớ lại cái lúc kiểm tra máy, cái vũ trụ nhỏ trong cô như muốn bùng nổ! Lúc đó, cô còn thề rằng đợi đến lúc gặp lại cô sẽ cho anh ta nếm mùi lợi hại, trời đúng là giúp cô, anh ta nhanh như vậy đã xuất hiện, cơn giận dữ của cô vẫn chưa có nguôi đâu!
Xuân Cung An không ngờ được cô lại nhắc đến chuyện này, anh hỏi sửng sốt một chút rồi cười như không cười nhìn cô. Nhắc đến mới nhớ, lúc đó anh chỉ muốn mượn máy tính của cô xem tin tức một chút, nào có ngờ cô không tắt máy hoàn toàn mà chỉ để nó trong trạng thái ngủ, vừa mở máy ra những từ ngữ miêu tả khiến người ta phun máu mũi kia đập vào mắt, anh càng không thể tin được nhân vật trong đó lại có PHẦN! CỦA! ANH! Trong truyện anh được ghép đôi với một thằng cha ẻo lả không chịu được, còn yêu đến chết đi sống lại! Càng xem mặt mày càng khó coi, anh tức giận thẳng tay xóa sạch những thứ liên quan đến đam gì đó của cô, thẳng tay xóa không còn vết tích!
Anh còn chưa muốn tính sổ cô vì tội dám có suy nghĩ như vậy với anh, cô lại chạy đến hỏi tội anh trước! Quả nhiên cô gái này cần được chỉ bảo một chút, nếu không cô sẽ không biết sợ là gì!