Khung cảnh xung quanh được bao phủ bởi ánh sáng và một lớp sương mù nhàn nhạt, cây cối hoa cỏ mọc tươi tốt không có trật tự nhưng lại mang đến một vẻ đẹp tự nhiên khiến người ta say đắm. Dưới hồ, từng gợn sóng lăn tăn, vỗ vào lương đình được xây dựng một cách tinh xảo. Trong đình, có hai ông bà lão đang ngồi
“Bà làm như thế để làm gì?” ông lão râu tóc bạc phơ, tay trống gậy quả đào, lạnh nhạt hỏi bà lão đang hí hứng ăn bánh uống trà, xem Mắt Sách, thứ có bề ngoài giống một cuốn sách cổ, điều đặc biệt là mặt sách trong xuốt hiện ra từng hình ảnh đang chuyển động như một bộ phim, bên cạnh Mắt Sách là các bình lọ cảm xúc, thỉnh thoảng bà lão lại chọn một lọ rồi rắc một ít lên hình ảnh trong Mắt Sách.
“Tôi làm gì?” bà lão không để ý hỏi ngược lại
“Bà còn không hiểu tôi đang nói gì sao?! Bà tăng thêm cảm xúc chán ghét của Diệp Tuấn với Ngọc Lam, bỏ thêm hứng thú vào cảm xúc của hắn đối với Tiếu Vi, khiến cho Ngọc Lam chìm vào lỗi u uất, ghen tị lên kế hoạch hãm hại nó rốt cục bà muốn làm gì?”
Đúng vậy, đây chính là ông Tơ, bà Nguyệt_ người đã đưa Tiếu Vi tới thế giới này!
“Aida, ông không hiểu rồi, tôi đang giúp con bé Tiếu Vi đấy chứ!” bà Nguyệt phản bác lại
“’Bà còn nói được, bà không thấy rằng con bé Tiếu Vi chuẩn bị gặp nguy hiểm trước sự sắp xếp của bà sao? Bà nên nhớ nếu con bé xảy ra chuyện gì trong thế giới bà ảo này thì chúng ta sẽ không có cách nào đưa con bé trở về, lời dặn dò của người trên bà không nhớ gì sao?” ông Tơ nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn bà Nguyệt, nói thật tuy hai người làm vợ chồng với nhau mấy nghìn năm rồi, nhưng mà ông vẫn mãi không thể nào chịu được cái tính cách thích chơi náo nhiệt này của bà.
Nói thật, ban đầu việc đưa Tiếu Vi tới đây chỉ là một chuyện nhầm lẫn nhảm nhí của bà Nguyệt, nhưng thật không ngờ sự việc lại trùng hợp đến vậy, họ nhận được chỉ thị phải giúp con bé làm một số thứ ở thế giới thực, đại khái phải giúp cô có được sức mạnh và ý chí gì đó, thế nên mới có chuyện cô được khai sáng, có nhiều cuộc gặp gỡ với các tình huống mang tính thử thách cao, những thứ đó chính họ bày ra chứ sao!
“Ông không hiểu! Cái này là tôi đang giúp con bé, ông thử nghĩ xem, nếu nó gặp càng nhiều nguy hiểm thì càng được tôi luyện, chúng ta phải giúp nó có thực lực thật mạnh để khi trở về thế giới thực nó có thể đương đầu với những thử thách đang chờ đón. Đừng nói với tôi rằng ông không nhìn ra được với thực lực của con bé ấy bây giờ thì chỉ như lấy trứng chọi đá đấy nhé!”
“Bà nói cũng không sai, nhưng liệu con bé có vượt qua được không? ‘Dục tốc bất đạt’ dần dần tiến bộ cũng là một cách tốt, chúng ta không nên mạo hiểm, bà có ngồi đó mà canh chừng mãi được không!? Còn nữa bà rốt cuộc bà cho bao nhiêu cảm xúc ghen tị, uất ức vào đầu con bé Ngọc Lam vậy?! Sao nó có thể ra tay tàn độc như thế?” ông Tơ không nhịn được nói, tuy bản tính ông lạnh nhạt, ít quan tâm đến chuyện của người khác nhưng chuyện Ngọc Lam làm thật sự khiến ông phải quan tâm, bởi nó quá ư là tàn nhẫn.
“Tôi đương nhiên hiểu đạo lí này, tôi tự có chừng mực, ông yên tâm, đến lúc đó nếu con bé không ứng phó được thì tôi sẽ ra tay giúp! Con bé sẽ toàn thây..... í lộn.... toàn thân trở ra!”
Ông Tơ chợt nhớ ra chuyện gì đó, hỏi bà Nguyệt“Có phải lần trước Ngọc Lam thuê người rạch mặt Tiếu Vi cũng có liên quan đến bà có đúng không?”
“Chuyện lần đó không liên quan tới tôi, khi đó tôi ra tay giúp con bé mà, tôi đã nhanh chóng tạo ra Xuân Cung An để cứu giúp nó đây, với lại lúc đó chúng ta vẫn chưa nhận được chỉ thị mà.” bà Nguyệt không hề nhắc đến chuyện nhân vật Xuân Cung An do bà tạo ra này đã không còn nghe sự kiểm soát của bà nữa, ngay chính bà cũng không biết lí do là gì!
“.....Tốt nhất là nên như vậy! Bà không nên đảo lộn trật tự của thế giới thực quá nhiều!” ông Tơ không quên cảnh cáo, trong thế giới tự mình tạo ra, mọi sự vật chỉ gói gọn trong một cuốn sách thì họ có thể thoải mái biến đổi cảm xúc, sắp xếp hình dạng của thế giới đó nhưng ở thế giới nhân loại thực sự thì chỉ khi có sự chỉ thị của bậc bề trên thì họ mới có quyền can thiệp.
“Đã biết, đã biết, ông nói quá nhiều!”
Hóa ra tất có mọi việc đều có sắp xếp cả...........
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếu Vi đang chìm đắm trong nỗi uất hận thì bỗng cảm thấy lạnh gáy, quay đầu lại nhìn Xuân Cung An thì cô không tự chủ được giật mình lùi lại một bước. Có ai nói cho cô biết vì sao cái tên Xuân Cung An này lại nhìn cô như thế không? Ánh nhìn giống như cô thiếu nợ hắn rất nhiều tiền!
“Sao… sao vậy?” cô ngập ngừng hỏi, không có biện pháp, ai kêu hắn có ánh mắt dọa người như vậy, nó khiến cô không được tự nhiên!
Xuân Cung An âm trầm cười một tiếng, âm thanh làm Tiếu Vi sởn tóc gáy, cô có dự cảm xấu…. quả nhiên….
“Sao? Nếu như tôi nhớ không lầm thì nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết chết tiệt kia là tôi thì phải, hơn nữa trong cuốn tiểu thuyết đó tôi lại không phải người bình thường, biến thái, cuồng ngược gì gì đó đều bị tác giả khắc họa một cách sâu sắc! Đáng lí ra thì trước khi đi tôi phải giải quyết cái tên tác giả viết ra những thứ vớ vẩn đó nhưng mà nể tình người này đã cho tôi tá túc một thời gian nên tôi tạm tha, nhưng không ngờ người này không nhưng không biết tạ ơn còn quay sang trách cứ tôi vì đã xóa những thứ tầm bậy sai sự thật kia! Haizzz…. Em nói xem tôi phải xử lí tên đó như thế nào đây? Tôi đang phân vân không biết nên chọn hành hạ đến chết hay là bắn một phát chết luôn đây?”
Xuân Cung An nhẹ nhàng bâng khuâng nói nhưng mỗi một câu chữ đều khiến TIếu Vi vừa sợ vừa giận, sợ là vì hắn nói đúng a, cô đã viết hắn trở thành nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết của cô, rất ăn khách, phải nói là vừa ra mấy chương đầu thôi mà lượng người truy cập cứ tăng vùn vụt, vẫn nên quay lại chủ đề chính đi….. còn giận là vì hắn dám nói đam mỹ yêu quý của cô là thứ tầm bậy chết tiệt! Là một hủ nữ thời đại mới, cô không cho phép chuyện này có thể xảy ra! Nhưng mà… nhưng mà…. Làm thế nào đây, mạng nhỏ hay tôn nghiêm của hủ nữ quan trọng hơn? Haiz hắn làm cô rất bối rối-ing
Cuối cùng Tiếu Vi quyết định mạng nhỏ phải đặt lên hàng đầu, nói gì thì nói chứ nếu mất mạng rồi thì cần tôn nghiêm làm quái gì!
“Đại ca, anh hiểu nhầm rồi, tôi nghĩ cái người kia không phải đang nói về anh đâu, có khi là trùng tên cũng nên ấy chứ, nhìn hình dáng anh đẹp trai ngời ngời, đàn ông thực thụ như thế này thì làm sao có thể xuất hiện trong cái thứ tầm bậy đó được!” vì mạng nhỏ, ta nhịn!
“A, thật sao?” Xuân Cung An cười mị mị hỏi lại, anh thấy vô cùng hứng thú trước vẻ mặt nịnh hót này của cô, tâm tư nổi lên trêu đùa.
Cố giữ tỉnh táo, không thể để nam sắc mê hoặc!
“Thật, tất nhiên thật còn thật hơn cả trân châu!” cô gật đầu như băm tỏi để tăng thêm độ tin cậy.
“Nếu em đã nói như thế thì…..” Tiếu Vi hồi hộp kèm theo một chút vui mừng vì cho là đã lừa người thành công, thế rồi…..
“…. Tôi làm sao có thể tin!” Tiếu Vi
, anh ta có thể nói liền một mạch được không!
Nếu đã không ngọt được thì thôi đi, cô cũng không phải thể loại thích đi nịnh nọt người khác!
“Vậy thì anh muốn gì, bà đây viết đấy thì sao, muốn chém muốn giết gì thì tùy! Nhưng mà nên nhớ bà đây sau khi chết nhất định khôn để yên cho anh đâu tôi sẽ ám anh cho đến chết, nguyền rủa anh đời đời kiếp kiếp làm thụ bị người chọc nổ cúc hoa! Bla bla…..” cô đe cô dọa chết hắn, không phải là cô mềm yếu dễ dàng chịu trói, nếu được cô đã xử hắn luôn rồi chứ cần gì nhiều lời như vậy! Chẳng qua là cô hiểu rõ giới hạn năng lực của mình, cô căn bản không thể đánh thắng được hắn! Hừ, chỉ là tạm thời thôi, hãy chờ! Chờ một ngày cô trở nên mạnh mẽ hơn nữa!
Nhìn thấy sự không cam lòng và ý chí chiến đấu dấy lên trong đôi mắt to sáng của cô, Xuân Cung An khé mỉm cười, hiệu quả anh tạo ra không tệ!
“Không cần thiết, bởi vì là em thế nên tôi sẽ không làm như vậy….”
Tiếu Vi hơi ngẩn ra, anh ta nói là vì cô sao?
“Nhưng….” Sao cô ghét cách nói chuyện này thế không biết, làm tụt hết cả cảm xúc! “…. Tôi muốn chuyển vào sống chung một nhà với em giống như trước kia.”
Tiếu Vi nhếch môi nở một nụ cười ma mãnh, anh ta quên là cô sắp chuyển tới nơi của thầy Chu sao, ông ấy không dễ để người lạ như anh ta đến chỗ ẩn náu của thầy ấy đâu hehe…
“Nếu anh lấy được sự cho phép của thầy Chu thì tôi không có ý kiến!” chết chưa, sợ chị chưa, chị đây không phải dạng vừa đâu!
“Được!” anh dứt khoát đáp lại
Tự tin như vậy? Được cái mông, chị đây đợi cưng xấu mặt, hừ….
Quay trở lại nhà cô, Xuân Cung An liền đi tới nói với lão Chu mấy câu, sau đó hai người đi vào phòng dành cho khách nói chuyện một hồi, điều đáng kinh ngạc là lão Chu xị mặt đi vào nhưng lại thỏa mãn đi ra, chẳng lẽ Xuân Cung An bị thầy Chu ấy ấy rồi rồi? (Mèo: chết cười vs chị này)
“Linh, hắn sẽ đi cùng chúng ta, thế nhé ahihi” lão Chu hớn hở nói, cuối câu còn thêm ‘ahihi’ vô cùng bỉ ổi.
Bạn @Đường Hi ơi, thanks vì đã góp ý, mình sẽ cố gắng sửa cách hành văn sao cho trau chuốt hơn, nhưng mà bạn không nên comt vào đây nhé, ở phần cuối chuyện mình có ghi link thảo luận góp ý rồi đó, bạn vào đấy bình luận nha^^.
Mong bạn tiếp tục ủng hộ!!!!!