“Linh..... Linh ơi.....” từ đằng xa đã nghe thấy âm thanh vui sướng của Lam An gọi cô, thấy thế cô nhanh chóng chuyển động bước chân, tên này thật mất mặt, quân nhân không phải đều cư xử đúng mực nghiêm túc sao? Sao tên này lại mất hình tượng như vậy, nhìn một chút xem, mồm thì gào to, chân thì điên cuồng chạy về phía này, tay cũng không rảnh rỗi mà quẫy đạp không khí. Haiz..... đúng là nghiệp...... chướng nghiệp chướng mà.....
“Sao cô đi nhanh vậy? Có biết anh đuổi rất mệt không?” Lam An mặt không đỏ, thở không gấp trợn mắt nói dối
“Lam An, sao hồi đó em lại thấy anh là người nghiêm túc khó gần nhỉ?!” phải chăng lúc đó mắt cô bị lé??!!
“Thì anh vốn là vậy mà, nhưng mà đối với người ngoài anh mới như vậy, còn với người anh cho là thân thuộc thì lại khác.” Lam An thản nhiên nói
"Chúng ta có thể quay trở lại làm người xa lạ được không?” Tiếu Vi chán nản hỏi
“Tất nhiên không được, cô không những là con của sư phụ anh mà còn là người mang đến cho anh sự sống! Hiển nhiên cô không thể coi là người ngoài!”
Tiếu Vi -_-||| cái gì mà mang đến sự sống chứ, em cũng không phải mẹ anh, sự sống cái gì.
Mọi người thắc mắc câu nói của Lam An ư? Xin mời quay lại một chút......
“Xin ngài, ngài hãy nhận con làm học trò, từ thuở bé con đã mơ ước được làm sát thủ cướp của nhà giàu chia cho người người nghèo, nay con gặp ngài, quả là ông trời giúp con mà. Sở dĩ ban đầu con vào quân đội vì muốn trở nên thật dũng mãnh, nhưng mà đau khổ thay, dù con có trở nên dũng mãnh hơn nữa thì giấc mơ trở thành sát thủ cũng không thể thành hiện thực. Con trở lại vì đã cạn hi vọng, nhưng ngài đã cho con ánh hào quang, ngài mang đến cho con những giấc mơ, lần này kể cả ông lão ở nhà có ngăn cản con cũng quyết không lùi bước! Xin ngài nhận con!” vâng đây chính là những lời tâm huyết của Lam An khi cầu xin bà Hà.
“Được lắm, rất có chí khí, ta thích!....” bà Hà cười nói
Lam An nở nụ cười tươi như hoa cúc, nhưng hoa chóng nở chóng tàn..... haiz haiz
“Nhưng mà ta lại rất tiếc, ta đã giải nghệ rồi, cũng không muốn dính vào mấy vòng luẩn quẩn này nữa.”
Lam An chưa gì đã nước mắt cá mập giàn dụa “Thưa vị phu nhân xinh đẹp mĩ miều này....”
Bà Hà nghe vậy liền ân cần “Ta ở đây!”
“Người xinh đẹp trẻ trung như vậy ắt hẳn vẫn còn nhớ con đã giúp con gái người như thế nào, con còn mua tặng cho em ấy một khu rừng sách ngang với rừng rậm Amazon, không những vậy, trong thời gian em bị bệnh, con còn ân cần chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận không một lời oán giận, người thấy con làm nhiều việc tốt như vậy rồi cũng không thấy thành ý của con sao? Hơn nữa không phải mỗi sát thủ đều có truyền nhân hậu thế sao, tại sao người không cho con một cơ hội cũng như cho chính người một cơ hội!” Lam An bỉ ổi lôi hết công lao của mình ra kể lể, để cho bà Hà động lòng.
“Nhưng.....” bà Hà vẫn là hơi do dự
Thấy bà Hà bị mình lung lay, dự kiến sắp thành công, Lam An vội vàng nháy đôi mắt ngập nước cá mập của mình với Tiếu Vi và Diệp Phi.
Tiếu Vi không tình nguyện nói với bà Hà
“Mẹ à, có phải mẹ lo là, nếu dạy cho Lam An thì mẹ sẽ không thể nào dạy cho con không, mẹ yên tâm con có thầy Chu rồi, mẹ cũng biết thầy là người như thế nào rồi mà, mẹ không cần lo lắng vấn đề này đâu!”
“Thôi được rồi, ta sẽ dạy cậu, nhưng ta vẫn dạy con, con ta, ta dạy! Thế nên con cũng chuẩn bị đi, ta đây vẫn dư sức để dạy hai đứa.”
“Con cảm ơn sư phụ, con xin vái người một lạy ahuhu....” Lam An cảm động rơi nước mắt rồi
Diệp Phi im lặng, trong đầu quanh quẩn hình ảnh Lam An ngước đôi mắt ngập nước của hắn ta lên nhìn cậu, hình ảnh đó thật là...... đáng yêu..... trời ạ cậu điên mất rồi, sao lại dùng từ đó với một thằng con trai chứ! Aisii.....
........................ chuyện là như vậy, thế nên bây giờ Lam An mới kêu cô là con gái của sư phụ anh ta.
“Diệp Phi đâu? Sao hắn không đi cùng cô?” Lam An nhìn quanh hỏi
“Sao? Nhớ cậu ta hả, mọi khi thấy anh với cậu ta như thủy hỏa, bây giờ lại quan tâm dữ ha!” Tiếu Vi trêu ghẹo
“Nhớ cái đầu cô đấy, hôm nay là kì thi đại học mà, cậu ta mà đến muộn chẳng phải không được thi sao, tôi chỉ mong sao tên đó đúp, như thế là tôi mừng rồi.” Không hiểu vì sao mà khi bị Tiếu Vi hỏi vậy, trong lòng Lam An lại hơi có cảm giác chột dạ.
“Tôi mà đúp thì anh cũng không có được ngày tốt lành đâu!” Diệp Phi không biết từ đâu nhảy đến đứng đằng sau Lam An nói mát.
“Aizozo, vì cái cục phân gì mà cậu thi không được tôi lại không có ngày tốt lành, tôi có thể đảm bảo, nếu cậu thi không được thì tôi vẫn ăn khỏe ngủ khỏe như thường!” Lam An thấy biến không hãi mà bình chân phản pháo.
“Vậy ấy hả, thế thì tôi càng phải thi điểm cao số tốt cho anh mất ăn mất ngủ vì tôi!”
"Haiz thần linh ban phước, con trai ta thật đau lòng khi thông báo với con một tin rằng thì là mà con sẽ không được như ý nguyện đâu!"
Lại thế, hai con người này.....
Tiếu VI không nhịn được tự đi vào trường thi một mình, mặc kệ hai con người dở hơi đó.
Chợt..... chiếc khăn ẩm ướt sặc mùi thuốc mê úp mạnh vào mặt cô, Tiếu Vi nhanh chóng mất ý thức, cả người mềm oặt ngã xuống, người áo đen đằng sau cô nhanh chóng đỡ lấy lôi cô về phía chiếc xe đậu gần đó, vì là trường thi đông đúc hỗn loạn nên không cũng không ai để ý có một người vừa biến mất
“Sao mặt mũi đen thui như bao công thế kia?” Diệp Phi không biết từ đâu nhảy tới buông lời chế nhạo Tiếu Vi. Hai người đang đi giữa sân trường, hình ảnh Diệp Phi thân thiết khoác vai Tiếu Vi khiến cho không ít người suy nghĩ linh tinh, nhưng những ánh mắt soi mói của mọi người không hề ảnh hưởng đến hai nhân vật này.
Tiếu Vi uể oải không thèm đẩy cánh tay đang khoác trên vai mình ra, cô đơn giản đánh một cái ngoáp sau đó chậm chạp nói
“Cũng không có gì, chỉ tức đến mất ngủ thôi!”
“Cậu cũng không cần để ý nhiều như vậy, cái tên kia mặc dụ tính cách hơi thối một chút nhưng mà hắn rất mạnh, đừng nói với tôi là cậu cũng không nhận ra điều đó!”
“Đúng là hắn rất mạnh, nhưng có liên quan quái gì đến tôi, rồi có ngày tôi sẽ vượt qua hắn!” cô cắn răng nói
“Vậy thì càng tiện hơn không phải sao?! Cậu thử nói xem nếu như bây giờ cậu nhân cơ hội hắn ở đây ra sức đào bới hết tất cả khả năng của hắn, học hết toàn bộ những thứ hắn có, đến lúc đó đánh bại hắn cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!”
Nghe Diệp Phi phân tích, Tiếu Vi thật sự cảm thấy bị lay động, cô thừa nhận là Xuân Cung An rất mạnh, hiện tại giữa cô và hắn có một sự chênh lệch lớn, nếu nhân cơ hội này được hắn chỉ bảo đôi chút thì đối với cô quả là chỉ có lợi chứ không có hại! Nhưng cái cô lo ngại chính là thân phận của hắn, cô không biết thân phận của hắn là gì, ngay cả ông Phàm ra tay điều tra cũng hoàn toàn không thu thập được chút thông tin nào về hắn. Cô lo lắng thân phận thật của hắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của ông bà Hà, haizz.... thật rắc rối, nên làm thế nào mới tốt đây.....
“Cậu cứ để tôi suy nghĩ thêm chút, hiện tại lên lớp thôi” cô quyết định ném chuyện này ra một góc để sau sử lí!
Diệp Phi bị Tiếu Vi kéo đi, ánh mắt cậu lại đảo quanh nhìn thấy ánh mắt oán độc quen thuộc, cậu nhếch môi cười lạnh, muốn làm hại bạn của thằng này thì trước hết phải hỏi xem thằng này có đông ý hay không cái đã, hừ!
“Ngọc Lam, cậu không sao chứ, sắc mặt cậu trông rất kém, có muốn lên y tế không?” một bạn nam quan tâm hỏi
“Mình không sao, xin lỗi mình đi vệ sinh một lát” Ngọc Lam cười ngượng nói rồi lập tức chạy về hướng nhà vệ sinh.
Tại sao? tại sao cô ta có thể thảnh thơi vui vẻ như vậy trong khi cô lại phải chịu sự rầy la của ba, ánh mắt không coi trọng của Diệp Tuấn cùng sự khinh bỉ của người trong công ty hắn! Cô hận! Có lần cô vô tình thấy tài liệu về Ngọc Linh trên bàn làm việc của Diệp Tuấn, hắn lại đi điều tra những sở thích, tính cách của cô ta, phải quan tâm đến mức nào thì mới có thể điều tra về người ta kĩ càng đến như vậy. Không thể không nói lúc đó cô ghen tỵ tới phát điên, cảm xúc tràn ngập trong đầu đánh nát lí trí của cô.
Ngọc Lam thậm trí còn sảy ra tranh chấp với Diệp Tuấn, cô còn nhớ như in cái câu nói của hắn ta nói với cô, chỉ một câu nói này thôi đã làm cho nỗi uất hận của cô lên tới đỉnh điểm
“Cô không xứng can thiệp vào cuộc sống của tôi, cút!”
Hôm nay, cô trở nên chật vật, ba mẹ nhìn cô không vừa mắt, họ cắt toàn bộ tri phí sinh hoạt của cô, trong nháy mắt cuộc đời cô rơi vào địa ngục, ngay đến ngôi trường này cô cũng không còn khả năng tiếp tục học, vậy mà cái con người đã khiến cho cô ra nông nỗi này lại vô tư hạnh phúc đến vậy! Thử hỏi làm sao cô có thể cam tâm!
Cuộc đời của Ngọc Lam đã không còn đường lui, kế hoạch trả thù phải gấp rút lên, không những vậy phải ra tay thật ác độc với cô (TV) để cho cô ta nếm thử mùi vị lâm vào bước đường cùng!
Nhấc lên điện thoại, sắc mặt Ngọc Lam âm trầm dữ tợn dọa người “Không cần đợi đến ngày thi chính thức, trước hôm đó một ngày các người làm luôn đi, còn nữa tôi muốn thay đổi kế hoạch ban đầu một chút.......”
Tôi Mà Anh Cũng Dám Yêu? ... Anh Ngu Sao? - Chapter 73
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Linh..... Linh ơi.....” từ đằng xa đã nghe thấy âm thanh vui sướng của Lam An gọi cô, thấy thế cô nhanh chóng chuyển động bước chân, tên này thật mất mặt, quân nhân không phải đều cư xử đúng mực nghiêm túc sao? Sao tên này lại mất hình tượng như vậy, nhìn một chút xem, mồm thì gào to, chân thì điên cuồng chạy về phía này, tay cũng không rảnh rỗi mà quẫy đạp không khí. Haiz..... đúng là nghiệp...... chướng nghiệp chướng mà.....
“Sao cô đi nhanh vậy? Có biết anh đuổi rất mệt không?” Lam An mặt không đỏ, thở không gấp trợn mắt nói dối
“Lam An, sao hồi đó em lại thấy anh là người nghiêm túc khó gần nhỉ?!” phải chăng lúc đó mắt cô bị lé??!!
“Thì anh vốn là vậy mà, nhưng mà đối với người ngoài anh mới như vậy, còn với người anh cho là thân thuộc thì lại khác.” Lam An thản nhiên nói
"Chúng ta có thể quay trở lại làm người xa lạ được không?” Tiếu Vi chán nản hỏi
“Tất nhiên không được, cô không những là con của sư phụ anh mà còn là người mang đến cho anh sự sống! Hiển nhiên cô không thể coi là người ngoài!”
Tiếu Vi -_-||| cái gì mà mang đến sự sống chứ, em cũng không phải mẹ anh, sự sống cái gì.
Mọi người thắc mắc câu nói của Lam An ư? Xin mời quay lại một chút......
“Xin ngài, ngài hãy nhận con làm học trò, từ thuở bé con đã mơ ước được làm sát thủ cướp của nhà giàu chia cho người người nghèo, nay con gặp ngài, quả là ông trời giúp con mà. Sở dĩ ban đầu con vào quân đội vì muốn trở nên thật dũng mãnh, nhưng mà đau khổ thay, dù con có trở nên dũng mãnh hơn nữa thì giấc mơ trở thành sát thủ cũng không thể thành hiện thực. Con trở lại vì đã cạn hi vọng, nhưng ngài đã cho con ánh hào quang, ngài mang đến cho con những giấc mơ, lần này kể cả ông lão ở nhà có ngăn cản con cũng quyết không lùi bước! Xin ngài nhận con!” vâng đây chính là những lời tâm huyết của Lam An khi cầu xin bà Hà.
“Được lắm, rất có chí khí, ta thích!....” bà Hà cười nói
Lam An nở nụ cười tươi như hoa cúc, nhưng hoa chóng nở chóng tàn..... haiz haiz
“Nhưng mà ta lại rất tiếc, ta đã giải nghệ rồi, cũng không muốn dính vào mấy vòng luẩn quẩn này nữa.”
Lam An chưa gì đã nước mắt cá mập giàn dụa “Thưa vị phu nhân xinh đẹp mĩ miều này....”
Bà Hà nghe vậy liền ân cần “Ta ở đây!”
“Người xinh đẹp trẻ trung như vậy ắt hẳn vẫn còn nhớ con đã giúp con gái người như thế nào, con còn mua tặng cho em ấy một khu rừng sách ngang với rừng rậm Amazon, không những vậy, trong thời gian em bị bệnh, con còn ân cần chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận không một lời oán giận, người thấy con làm nhiều việc tốt như vậy rồi cũng không thấy thành ý của con sao? Hơn nữa không phải mỗi sát thủ đều có truyền nhân hậu thế sao, tại sao người không cho con một cơ hội cũng như cho chính người một cơ hội!” Lam An bỉ ổi lôi hết công lao của mình ra kể lể, để cho bà Hà động lòng.
“Nhưng.....” bà Hà vẫn là hơi do dự
Thấy bà Hà bị mình lung lay, dự kiến sắp thành công, Lam An vội vàng nháy đôi mắt ngập nước cá mập của mình với Tiếu Vi và Diệp Phi.
Tiếu Vi không tình nguyện nói với bà Hà
“Mẹ à, có phải mẹ lo là, nếu dạy cho Lam An thì mẹ sẽ không thể nào dạy cho con không, mẹ yên tâm con có thầy Chu rồi, mẹ cũng biết thầy là người như thế nào rồi mà, mẹ không cần lo lắng vấn đề này đâu!”
“Thôi được rồi, ta sẽ dạy cậu, nhưng ta vẫn dạy con, con ta, ta dạy! Thế nên con cũng chuẩn bị đi, ta đây vẫn dư sức để dạy hai đứa.”
“Con cảm ơn sư phụ, con xin vái người một lạy ahuhu....” Lam An cảm động rơi nước mắt rồi
Diệp Phi im lặng, trong đầu quanh quẩn hình ảnh Lam An ngước đôi mắt ngập nước của hắn ta lên nhìn cậu, hình ảnh đó thật là...... đáng yêu..... trời ạ cậu điên mất rồi, sao lại dùng từ đó với một thằng con trai chứ! Aisii.....
........................ chuyện là như vậy, thế nên bây giờ Lam An mới kêu cô là con gái của sư phụ anh ta.
“Diệp Phi đâu? Sao hắn không đi cùng cô?” Lam An nhìn quanh hỏi
“Sao? Nhớ cậu ta hả, mọi khi thấy anh với cậu ta như thủy hỏa, bây giờ lại quan tâm dữ ha!” Tiếu Vi trêu ghẹo
“Nhớ cái đầu cô đấy, hôm nay là kì thi đại học mà, cậu ta mà đến muộn chẳng phải không được thi sao, tôi chỉ mong sao tên đó đúp, như thế là tôi mừng rồi.” Không hiểu vì sao mà khi bị Tiếu Vi hỏi vậy, trong lòng Lam An lại hơi có cảm giác chột dạ.
“Tôi mà đúp thì anh cũng không có được ngày tốt lành đâu!” Diệp Phi không biết từ đâu nhảy đến đứng đằng sau Lam An nói mát.
“Aizozo, vì cái cục phân gì mà cậu thi không được tôi lại không có ngày tốt lành, tôi có thể đảm bảo, nếu cậu thi không được thì tôi vẫn ăn khỏe ngủ khỏe như thường!” Lam An thấy biến không hãi mà bình chân phản pháo.
“Vậy ấy hả, thế thì tôi càng phải thi điểm cao số tốt cho anh mất ăn mất ngủ vì tôi!”
"Haiz thần linh ban phước, con trai ta thật đau lòng khi thông báo với con một tin rằng thì là mà con sẽ không được như ý nguyện đâu!"
Lại thế, hai con người này.....
Tiếu VI không nhịn được tự đi vào trường thi một mình, mặc kệ hai con người dở hơi đó.
Chợt..... chiếc khăn ẩm ướt sặc mùi thuốc mê úp mạnh vào mặt cô, Tiếu Vi nhanh chóng mất ý thức, cả người mềm oặt ngã xuống, người áo đen đằng sau cô nhanh chóng đỡ lấy lôi cô về phía chiếc xe đậu gần đó, vì là trường thi đông đúc hỗn loạn nên không cũng không ai để ý có một người vừa biến mất