"Waaaa aaaa..... con gì đây?" Lam An hoảng hồn nhìn con báo lớn, hắn lùi lại một bước lớn, nếu không phải Diệp Phi đứng ngay sau hắn thì chỉ sợ hắn đã ngã ngửa ra sau, cũng không trách hắn, vừa vào đã thấy một con báo to lớn hơn hẳn bình thường lại còn đứng ngay cạnh cửa không hoảng mới là lạ.
"Không có việc gì, không có việc gì, tôi vẫn ổn, đây là người bạn em mới quen được ít phút trước" Tiếu Vi cười cười nói, người thì vẫn bị ôm chặt cứng bởi Ngọc Lam, Tiếu Vi có ý tốt cố tình nghiêng người ra phía trước che chắn cơ thể trần trụi cho Ngọc Lam.
Không thể ngờ được ý tốt của TIếu Vi, Ngọc Lam dường như hơi cứng người, hiển nhiên hiện tại cô ta đã bình tĩnh lại, chẳng qua người trần trụi không mảnh vải che thân cô ta xấu hổ không thể không ôm chặt lấy Tiếu Vi, chưa kể trong phòng còn có đàn ông. Cô ta không ngờ Tiếu Vi có thể giúp cô ta trong khi chính cô ta là người hãm hại cô, điều này làm cô ta trở nên bối rối, không biết nên làm gì.... cảm giác giống như việc mình luôn coi người ta là kình địch trong khi đó người ta luôn đối tốt với mình vậy....
"Vậy nó không cắn người chứ?" Lam An thoát khỏi vòng tay của Diệp Phi, trừng mắt cậu một cái sau đó dè dặt hỏi Tiếu Vi
"Dĩ nhiên!" Tiếu Vi trả lời như có như không
"Cái con gà khỏa thân đang ôm chặt lấy cậu là ai vậy?" DIệp Phi chú ý nãy giờ đến người nọ, bây giờ mới lên tiếng, cậu cảm thấy cô ta rất quen, dù chỉ nhìn thấy bóng lưng....
"Không biết, cô ấy là người mình vừa cứu được, có vẻ như là bị bọn buôn người bắt được, còn đứng ngây ra đó làm gì, không thấy người ta đang khỏa thân hay sao, ném áo khoác của cậu qua đây, mà tôi nói cậu! Thôi ngay cách ăn nói ấy đi nhé, gì mà gà khỏa thân!"
"Tôi nói không đúng sao?!" Diệp Phi nói thầm, dù bất mãn nhưng vẫn cởi cáo khoác ra ném cho Tiếu Vi, còn cố tình "không cẩn thận" ném thẳng vào mặt cô, khỏi phải nói, đôi mắt của Tiếu Vi chừng đã muốn lòi con ngươi luôn rồi. Sau khi khoác áo cho Ngọc Lam, cô nhẹ giọng an ủi
"Cô gái, không còn gì phải sợ nữa, mọi chuyện đã qua rồi, sẽ không ai làm hại cô nữa, cô được an toàn rồi!"
Ngọc Lam, cụp mắt xuống che đi sự phức tạp nơi đáy mắt, cô ta nhẹ buông lỏng tay, tách ra khỏi người Tiếu Vi, gương mặt lấm lem vì khóc lóc dần hiện rõ ra trước mắt mọi người.
"Ngọc Lam! Sao em lại ở nơi này?" giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên, không khó để phát hiện bây giờ chủ nhân của tiếng nói này đang không mấy dễ chịu. Diệp Tuấn sau khi phân phó người dọn dẹp xong bên ngoài thì lập tức tiến vào trong căn phòng chứa người, hình ảnh đập vào mắt khiến hắn không thể nào bày ra sắc mặt tốt được, có ai nói cho hắn Ngọc Lam_người từng là bạn gái hắn sao lại ở nói này được không, hơn thế nữa còn trong tình trạng gần như không mặc gì thế này. Mặc dù hắn không còn hứng thú gì với Ngọc Lam nữa nhưng nói gì thì nói cô ta từng là bạn gái hắn, chưa kể Diệp Phi cũng biết quan hệ của hai người, cảnh này cho hắn ta đủ mất mặt.
Ngọc Lam hai mắt trừng lớn, cô ta không thể ngờ được rằng Diệp Tuấn có thể xuất hiện tại nơi này, gương mặt cô ta trắng bệch, trong mắt đều là hoảng hốt và kinh ngạc.
Tiếu Vi cũng vô cùng kinh ngạc khi cô gái cô cứu lại là Ngọc Lam, cũng không thể ngờ được cô ta lại rơi vào hoàn cảnh này, dù bị hãm hại nhiều lần bởi Ngọc Lam nhưng hiện tại Tiếu Vi không hề cảm thấy hả hê, mà chỉ thấy đồng tình, cùng là con gái cô biết việc bị cưỡng gian vô cùng nghiêm trọng, trên hết lại còn bị người tình bắt gặp trong tình trạng chật vật thảm hại thì quả thật bi thương vô hạn!
"Thôi được rồi, việc quan trọng bây giờ là đưa cô ấy đến bệnh viện xem xét một chút, có vẻ cô ấy bị kinh hách quá độ rồi." để giảm bớt không khí lúng túng này, Tiếu Vi không còn cách nào khác lên tiếng.
Diệp Tuấn không mấy thoải mái bế bổng Ngọc Lam lên, cô ta nhắm mắt mặc cho Diệp Phi ôm đi, không biết có phải do hối hận hay do sung sướng khi được người tình bế công chúa mà nước mắt trong suốt không ngừng rơi trên khuôn mặt lem luốc của cô ta.
"Bây giờ chúng ta về nhà sao?" đợi sau khi hai người kia rời đi, Diệp Phi mới lên tiếng, ánh mắt cậu liên tục dao động từ người Tiếu Vi sang người con báo lớn, ý hỏi cô con vật này thì tính sao?
"Chúng ta bây giờ trở về, và dĩ nhiên nó sẽ đi cùng chúng ta! Tôi tin sư phụ không bị dị ứng với lông thú!" Tiếu Vi cười cười nhìn báo lớn, con báo khinh bỉ không thèm nhìn cô lấy một cái!
"Được!" nói xong ba người một thú cùng ra xe trở về
....................................................................sau khi ba người rời đi.........................................................................
"Ông nói xem có phải con bé này quá lương thiện hay không, với cái tính cách này thì khi trở ra nó làm sao có thể hoàn thành việc kia được, cũng tức chết tôi đi, tự dưng lại chui ra một con báo tiên khiến mọi chuyện trở nên quá dễ dàng đối với con bé, hừ hừ.... hay là tôi đi bắt nó...." bà tiên nào đó bực tức bứt lá trên gậy của ông tiên nào đó
"Bà thôi đi, đều do bà nghĩ ra cái chủ ý ôi thiu này, bây giờ con bé toàn thân lành lặn vượt qua thử thách thì bà lại than trời than đất quá dễ dàng, chẳng lẽ bà muốn con bé thân tàn ma dại bước ra từ vũng máu bà mới chịu, bà cũng đủ tàn nhẫn! Hơn nữa tôi cảnh cáo bà đừng nên đụng vào con báo tiên ấy nó bị phong ấn chứ không phải nó vô dụng, chưa biết rõ mục đích nó xuất hiện ở đây thì bà an phận một chút cho tôi, còn nữa..... DỪNG CÁI TAY THỐI CỦA BÀ LẠI! LÁ CŨNG BỊ BÀ NHỔ HẾT!..."
HẾT QUYỂN 1
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Tiếu Vi tỉnh lại, cô thấy mình đang bị trói chặt trên chiếc dựa bằng gỗ, xung quanh im lặng không tiếng động, ánh sáng le lói của mặt trời hắt vào từ của xổ, yếu ớt mà u ám.
Cô cố gắng lắc lắc đầu thoát khỏi cơn choáng váng do tác dụng của thuốc mê, hoàn toàn tỉnh táo lại, cô bắt đầu đánh giá mọi thứ trong căn phòng, đây là một nhà kho trữ hàng cũ bị bỏ hoang, chất đầy những hộp giấy và giá sắt đã gỉ sét, còn có một thùng container cỡ lớn chiếm phần lớn diện tích của nhà kho.
Tiếu Vi giật giật tay, mấy tên này cũng thật là chuyên nghiệp, trói cô bằng cả dây xích sắt chứ không thèm chọn dây thừng, ngay cả chân cũng bị cố định chặt bằng xích, nhìn cách thắt dây này cô dễ dàng nhận thấy lũ người bắt cô không phải dạng tầm phào, chúng rõ ràng được huấn luyện bài bản. Tiếu Vi cố gắng suy nghĩ xem mình đã đắc tội với nhân vật to lớn nào mà người ta dám bỏ vốn lớn như thế để bắt cô.
…………………………………………..
“Thế nào rồi, có thấy không?” Diệp Phi nét mặt âm trầm chưa từng có hỏi Lam An
“Không thấy, tôi đã huy động người của tôi đi tìm xung quanh toàn bộ khu vực trường học nhưng đều không thấy bất cứ dấu vết nào!” nếu Tiếu Vi có mặt tại đây chắc chắn cô sẽ giễu cợt Lam An một phen, cái người suốt ngày cợt nhả đi đâu rồi? Người nghiêm túc lạnh lùng, hương vị quân nhân bao phủ quanh người này là ai vậy?
“Rốt cuộc con nhóc này đã đi đâu!?” Diệp Phi nét mặt càng trầm xuống
“Thiếu gia chúng tôi tìm thấy cái này!” một người mặc comple đen đưa cho Lam An một tấm huy hiệu đỏ viền bạc có hình con báo màu xanh vô cùng tinh xảo.
Lam An chưa kịp đưa tay nhận lấy thì Diệp Phi đã dành trước, sau khi xem xét kĩ tấm huy hiệu nét mặt cậu bỗng nhiên trở nên xanh mét. Không trần trừ cậu rút điện thoại gọi luôn cho lão Chu
“Sư phụ, nhóc Linh bị bắt đi rồi, là tổ chức Báo Xanh….. dạ, người tới đây đi, chúng con đang ở trường thi... dạ!”
“Chuyện gì xảy ra sao anh lại nghe thấy tổ chức Báo Xanh ở đây? Ngọc Linh có liên quan gì tới tổ chức này?” giọng nói trầm lạnh vang lên sau lưng Diệp Phi và Lam An
“Anh họ, sao anh lại tới đây?” Diệp Phi hơi kinh ngạc nhìn Diệp Tuấn tay xách hộp bánh ngọt chocolate mặc quần áo thoải mái thản nhiên đứng đó.
“Anh đang hỏi… tại sao lại xuất hiện tổ chức Báo Xanh ở đây!” Diệp Tuấn cau mày nghiêm túc nhìn Diệp Phi
“Cô bé lần trước em giới thiệu với anh đó… có khả năng cô ấy bị tổ chức này bắt đi rồi!” Diệp Phi đành phải nói ra, không có biện pháp người anh họ này chính là người cậu kính trọng nhất trong gia tộc, cậu không thể chối từ anh ta.
“Làm sao xảy ra sự việc này, bao lâu rồi?”
“Ba tiếng trước!” Diệp Phi nói ra khoảng thời gian Tiếu Vi bị bắt
“Bây giờ tôi sẽ lập tức huy động mọi lực lượng, tổ chức Báo Xanh không đùa được đâu!” Lam An đứng một bên bây giờ mới xen vào nói, mặc dù không biết người đàn ông mà Diệp Phi gọi là anh họ là ai nhưng mà hiện tại điều quan trọng không phải là cái này.
……………………………………………..
“Một tổ chức chó con thôi mà cũng muốn động đến người của ta? Mộng tưởng!” nét mặt Xuân Cung An xuất hiện sát khí mười phần. Rút điện thoại, đơn giản ném ra một câu “Đến đây đi.”
“Tổ chức Báo Xanh cũng không phải dạng tầm thường, tuy thực lực của bọn chúng không bằng cậu, nhưng cũng coi như đứng hạng hai ba. Người trong giới e sợ chúng hơn cả bởi vì chúng ra tay tàn độc, xảo quyệt, không việc gì không làm để đạt đến mục tiêu chúng muốn. Cậu thử nói xem… nếu một cô gái rơi vào tay chúng thì chuyện gì sẽ xảy ra… quan trọng là chúng bắt cô gái ấy vì mục đích gì?” ông Chu mặc dù biết đồ đệ mình bị bắt nhưng vẫn bình chân như vại, an nhàn ngồi uống trà
“Nghe ông nói, tôi thấy có vẻ như ông rất coi trọng tổ chức này, vậy tại sao ông lại ngồi đây mà nói chuyện uống trà thảnh thơi vậy?” Xuân Cung An nhìn như không để ý nhưng thật ra trong lời nói có dấu ý sắc bén, nếu ông ta không cho anh câu trả lời hợp lí thì đừng có vọng tưởng anh tiếp tục cho mèo nhỏ của anh ở tại nơi này!
“Haha, ta nói là nếu là một cô gái, chứ không nói đồ đệ của lão Chu này! Hơn nữa không phải cậu cũng đang thảnh thơi ngồi đây sao?” lão Chu cười ý vị nói.
“Để cho cô ấy chơi đùa một chút cũng không có vấn đề gì, hơn nữa….” Xuân Cung An nhếch miệng, nụ cười ngạo nghễ như chúa tể trị vì thiên hạ
“Có tôi ở đây… ai sẽ có can đảm đụng vào người của tôi Xuân Cung An này!”
…………………………………..
Quả đúng như lời hai người dự đoán, Tiếu Vi không hề có chút lo lắng nào của người bị bắt cóc nên có, ngược lại cô đang vô cùng thảnh thơi, nói chuyện cùng một người… à không phải nói là cùng một con mới đúng ^^.
Mèo: Vô cùng sorry mn, trong khoảng thời gian vừa qua đã không thể post bài đầy đủ cho mn, thời gian sắp tới đây ta cũng bận mất tiêu rồi
. Haiz… ta cũng không muốn như thế đâu T.T, dù sao thì ta định viết xong phần một của chuyện thôi, còn phần hai thì mong mn đợi ta, trong một tương lai không xa ta nhất định trả lại cho mn vừa lòng ^^. Phía trên là đoạn của kết thúc phần một, mn đọc vui vẻ ( ném đá nhẹ tay^^)