Ở một mức độ nào đó thì thừa nhận bản thân hèn nhát chưa hẳn đã là một chuyện xấu.
Mặc dù trong lòng chợt lóe lên một ý định xúc động nhưng lý trí khiến Chu Phỉ tỉnh táo lại.
Bây giờ chưa thể gặp được.
Chu Phỉ chủ động giả ngoan xin tha: "Đại ca, muộn quá rồi, em chả thèm cắn người nữa."
X cười nhẹ lên tiếng: "Em gọi tôi là gì?"
Chu Phỉ: "Đại ca."
X: "Giống đại ca xã hội."
Chu Phỉ bóp giọng nói nhỏ: "Anh đại xã hội."
X: "Có thể bỏ ba chữ đằng sau đi không?"
Chu Phỉ ngẫm nghĩ, bỏ ba chữ đằng sau đi thì còn không phải là: "Anh trai?"
X dường như đã thoả mãn, cười rất cưng chiều: "Em không ngại gọi lại lần nữa chứ?"
Chu Phỉ chậc một tiếng: "Có phải con trai đều thích được những đứa con gái khác gọi là anh trai không?"
X: "Không phải."
Chu Phỉ."Ồ? Anh không phải con trai?"
X cười: "Em thấy sao?"
X: "Ý của tôi là, tôi không thích những người con gái khác gọi anh như vậy, chỉ em thôi."
Biết rõ trong lời này trộn lẫn quá nhiều tạp chất nhưng Chu Phỉ vẫn vui vẻ như cũ.
Giống như là rõ ràng là ngọt, lại bởi vì sự có hại của đường mà lựa chọn chất thay thế đường.
Chất thay thế đường đánh lừa vị giác, chế tạo vị ngọt, có thể khiến tâm trạng của người dùng trở nên vui vẻ.
Chất thay thế đường là một chất phụ gia thực phẩm cung cấp một hương vị ngọt như đường trong khi có chứa năng lượng thực phẩm ít hơn đáng kể so với các chất ngọt khác, làm cho nó một chất làm ngọt không calo hoặc ít calo, còn gọi là chất làm ngọt nhân tạo.
Làm sao có thể theo ý anh được, hết lần này tới lần khác Chu Phỉ không kêu hai chữ kia lên nữa.
X cũng không nài ép.
Từ trong mấy lần nói chuyện trước Chu Phỉ phát hiện anh không phải là loại người sẽ cố gắng cầu xin người khác.
Trước tiên chưa kể tới vấn đề có phải giả vờ hay không, anh khiến cho người khác có một cảm giác rất có gia giáo, rất thoải mái dễ chịu.
Trong lúc nói chuyện với anh sẽ không cảm thấy anh phổ tin, ngược lại còn rất khiêm tốn.
Hết thảy đều vừa đúng là kiểu Chu Phỉ thích.
Chu Phỉ: "Ngày mai anh có tiết không? Không đúng, phải nói là hôm nay."
X: "Hôm nay full tiết cả ngày."
Chu Phỉ: "Vậy thì còn rất không trùng hợp."
X: "Sao vậy?"
Chu Phỉ: "Nếu anh không có tiết thì xế chiều ngày mai em có thể hẹn anh đi xem phim á."
X: "Đơn giản, tôi có thể xin nghỉ."
Chu Phỉ: "Vậy thì thôi đi, sao em có thể dạy hư học sinh ngoan chứ?"
X: "Vậy đã coi là dạy hư rồi à?"
Chu Phỉ: "Sao lại không tính chứ."
X: "Bé heo ngốc."
Nói qua nói lại, giống như đang đánh Thái Cực quyền.
Lúc Chu Phỉ nói ra câu hẹn anh đi xem phim đã lập tức hối hận sự lanh mồm lanh miệng của mình, có lòng làm tặc nhưng không có gan của tặc.
Mà hiển nhiên X cũng nhận ra.
Cách mạng internet vô hình, tâm tư anh kín đáo, khiến cho người ta không chỗ ẩn trốn.
Chu Phỉ thở phì phì: "Anh gọi em là gì?"
X: "Bé heo ngốc."
Chu Phỉ: "Anh mới ngốc, anh mới đần ấy."
X: "Hửm? Vậy thì hai ta có tính là cùng một thuộc tính không?"
Chu Phỉ: "Ai cùng một thuộc tính với anh chứ, em là heo hồi nào."
Giọng nói của X mang theo ý cười, trầm thấp, nhẹ nhàng, giống như là âm thanh thôi miên dụ dỗ trẻ con đi vào giấc ngủ.
Nếu như lỗ tai thật sự có thể mang thai thì hiện tại Chu Phỉ không hề nghi ngờ đã là phụ nữ có bầu.
Cô rất thích giọng của X, là thích kiểu nghe thấy giọng của anh là sẽ lập tức cảm thấy vui vẻ.
Cô thật sự rất thích nói chuyện phiếm với anh.
Đêm nay Chu Phỉ không biết mình đã ngủ từ lúc nào, tóm lại vào lúc trời sắp sáng cô bỗng dưng tỉnh lại, sau đó vô thức bấm vào điện thoại, phát hiện vẫn còn đang trong cuộc gọi.
Thời gian cuộc gọi: :
Thật sự là CỨU MẠNGGG! Đây là lần đầu tiên trong đời cô nói chuyện với người khác lâu như vậy.
Điện thoại nóng lên, lượng pin còn lại là %, không phát nổ thực sự là quá may mắn.
Chu Phỉ giật mình, vô thức này một câu vào điện thoại, giọng nói mang vẻ ngây thơ ngoan ngoãn khi vừa tỉnh ngủ.
Nào ngờ vậy mà đầu dây bên kia lập tức đáp lại: "Em dậy rồi à?"
Chu Phỉ kinh ngạc đến ngây người: "Em ngủ lúc nào vậy? Sao vẫn trong cuộc gọi thế? Sao anh còn chưa ngủ?"
Lập tức ném ra ngoài mấy câu hỏi, X nở nụ cười, đều trả lời đâu vào đấy: "Em ngủ cách đây hai tiếng, xin lỗi, tôi thật sự không nỡ cúp máy, tôi còn chưa ngủ được."
Rạng sáng h.
Chu Phỉ vẫn còn buồn ngủ nói: "Điện thoại em sắp hết pin rồi, vậy em cúp trước nha?"
X ừ một tiếng: "Cúp đi."
Chu Phỉ: "Bye bye."
Ai cũng không ngăn cản được Chu Phỉ đi ngủ, cô thật sự là quá quá quá buồn ngủ.
Thức liền hai đêm liên tục, giấc ngủ thiếu nghiêm trọng.
Kết thúc cuộc gọi thoại, cô cũng lười đi sạc pin, đặt di động ra xa, quay đầu tiếp tục ngủ say như chết.
Chất lượng giấc ngủ đêm nay cũng không tệ.
Ngủ một giấc tỉnh, trời sáng choang, đã giữa trưa h.
Ý thức Chu Phỉ còn chưa tỉnh táo, chuyện xảy ra lúc năm giờ sáng như là đang nằm mơ không chân thật lắm.
Cô cắm sạc cho chiếc điện thoại đã sập nguồn, chờ đến sau khi khởi động lại mới theo bản năng kéo ra xem lịch sử cuộc trò chuyện với X.
Không sai, h sáng không phải cô đang nằm mơ.
Chu Phỉ nằm trên giường nhìn trần nhà, nhìn một lát thì cười ra tiếng.
Trong điện thoại di động bỗng nhiên nhảy ra một đống thông báo, Chu Phỉ vội vàng cầm lên nhìn.
Trái tim đang treo cao từ từ hạ xuống, không phải X, là tin nhắn trong nhóm.
Nhóm "Người một nhà yêu thương lẫn nhau" bị đổi tên thành "Lão tiên già Balala", thường thường lại đổi tên nhóm là truyền thống của các cô.
Đặt tên nhóm theo tên phim Balala Litte Demon Fairy.
Phất Đại: [Có ai không?]
Phất Đại: [Aaaaaaaa].
????ha????h mà khô????g có quả????g cáo, chờ gì tìm ????ga???? { Tгù mTгu????ệ????﹒V???? }
Phất Đại: [Thật là chán quá à!]
Oliver Jeanette: [Tiếc là cậu ở thành phố A, bằng không thì mình có thể qua chơi với cậu.]
BLACKPINK Thành Phố C: [Hôm nay tớ không có tiết, @Chu Phỉ, hôm nay có kế hoạch gì không?]
Chu Phỉ nằm ngửa trên giường trả lời: [Buổi chiều định quay một video trang điểm.]
Xem như lấy việc công làm việc riêng.
Rạng sáng lúc Chu Phỉ xem phim đã có chủ đề, cô dự định trang điểm theo phong cách Hồng Kông bản cải tiến.
Vừa hay buổi tối hôm nay muốn đi gặp X, tiện thể cũng hoàn thành trang điểm và quần áo.
BLACKPINK Thành Phố C: [Cuộc đời của cậu cũng quá không thú vị, ngoại trừ quay video chính là cắt video.]
Phất Đại: [Đừng nói như vậy, về sau Chu Phỉ có thể là người nổi tiếng trên internet, có cả triệu follow đó.]
Chu Phỉ: [Không sai, mau mau ôm chặt đùi tớ đi.]
Oliver Jeanette: [Bây giờ có bao nhiêu fans rồi hả?]
BLACKPINK Thành Phố C: [À, hình như là người.]
Chu Phỉ: [Phắn đi.]
Đang nói chuyện, Chu Phỉ nhận được tin nhắn từ X.
Cô lập tức quay lại, mở khung chat với X ra.
X: [Dậy rồi sao?]
Chu Phỉ không có ý định ưỡn ẹo không để ý tới đối phương: [Vừa mới tỉnh được một lát.]
X: [Em cũng ngủ được ghê.]
Chu Phỉ: [Hừ, không được hả?]
X: [Được.]
X: [Nhớ ăn cơm trưa nhé.]
Nhắc đến ăn cơm trưa Chu Phỉ lại hơi cảm thấy khó khăn.
Bây giờ không thể nào có chuyện cô chuyên tới trường để ăn cơm trong căn tin, bản thân lại càng lười xuống bếp, cho nên chỉ có thể gọi đồ ăn ngoài.
Nhưng cửa hàng đồ ăn ngoài ở gần đây gọi tới gọi lui cô đã ăn chán từ lâu rồi.
X: [Gặp khó khăn?]
Chu Phỉ: [Tài ghê! Sao anh biết?]
X: [Tôi có thể đề cử cho em không?]
Chu Phỉ: [Được thôi.]
X: [Làng đại học mới mở một quán ăn nhẹ, mùi vị cũng không tệ lắm.
Trước mắt còn chưa liên kết với app gọi đồ ăn bên ngoài, nhưng bọn họ có thể cung cấp dịch vụ ship ngoài.
Em cần cách liên hệ không?]
Chu Phỉ: [Em cần!]
Sau đó X gửi một trương danh thiếp qua.
Chu Phỉ bấm thêm bạn.
Chu Phỉ: [Cảm ơn đại ca!]
X: [Không có gì.]
Gọi món, chưa đầy nửa tiếng đã đưa tới.
Đóng gói rất cẩn thận, miệng túi được đóng kín.
Trên túi hàng có dán một tờ giấy ghi chú, viết tay một hàng chữ: [Phải nghiêm túc với mọi chuyện, ăn cơm thật ngon, sinh hoạt thật tốt.]
Kiểu chữ cứng cáp có lực, cửa hàng này còn có người viết chữ đẹp.
Bên trong là hộp cơm màu hồng đựng thức ăn nhẹ, rất có phong cách thiếu nữ.
Chu Phỉ riêng chụp một bức ảnh thức ăn nhẹ rồi gửi cho X: [Khiến người nhìn rất có cảm giác thèm ăn, like.]
X: [Thích thì tốt.]
Chu Phỉ: [Anh thì sao? Giữa trưa ăn gì đó?]
X gửi sang một tấm hình, là cơm trưa của anh.
Chu Phỉ: [Nhìn rất healthy.]
X: [Có phải gu của em không?]
Chu Phỉ: [Nói thật nha...!Chắc chắn không thích.]
X: [Để tôi đoán xem, cho nên em hẳn là thích món kiểu chua cay nhỉ?]
Chu Phỉ: [Bingo!]
X: [Ừ, tôi ghi lại rồi.]
Chu Phỉ: [Anh ghi lại làm gì?]
X: [Có cơ hội nấu cơm cho em ăn, đỡ phải để em gọi thức ăn ngoài.]
Chu Phỉ: [Lợi hại, anh còn biết nấu cơm à?]
X: [Nói thật thì, khả năng nấu ăn của tôi cũng không tệ lắm.]
Chu Phỉ: [Anh còn rất không khiêm tốn.]
X: [Tới thử xem đi, em sẽ có một nhận thức chính xác.]
Chu Phỉ: [Anh nói tới thì em tới chắc? Vậy chẳng phải là em rất mất mặt à?]
X: [Vậy tôi phải làm thế nào?]
Một giây sau.
X gửi tới một câu voice chat: "Xin em đó."
Aaaaaaaa!
Sao lại có người có thể nói câu đó thành kiểu mập mờ không rõ, đúng mực, lại khiến cho lòng người tê dại.
Chu Phỉ cảm giác cả người mình đều phải choáng váng, nỗi lòng sôi sục.
Hai bên đều chưa đi đến cùng, theo chủ đề tiếp tục nói chuyện, dáng vẻ quen thuộc tựa như bọn họ đã là một cặp đôi thật sự.
Chu Phỉ đã không nhịn được bắt đầu tượng tượng về cuộc hẹn hò tối nay, cô phải chuẩn bị cẩn thận.
Camera lắp xong, mặt hướng về phía ánh sáng, bắt đầu trang điểm.
Kêu gọi loa thông minh bật bài hát nổi tiếng gần đây, lại là một bài hát Chu Phỉ đã nghe cách đây vài năm.
"...Nếu như so sánh người với bài hát
Người chính là khúc cao sơn lưu thủy kia
Giai nhân cùng múa đất trời cùng nhảy
Vẻ đẹp đứt dây
Nếu như so sánh người với bài hát
Tôi viết bài hát đau khổ triền miên
Người mãi chiều theo ý nguyện của chúng sinh rời đi hồn tôi
Vẻ đẹp đứt dây..."
Bài hát "Nếu ví anh như", sử dụng những câu có điển cố và câu nói trong phật giáo, để chỉ nỗi đau khi mất đi người tri kỷ.
Nếu như so sánh X và bài hát, vậy thì anh hẳn là thuộc về thể loại Trip-Hop tuy sâu sắc nhưng lại không thiếu gợi cảm, khiến người mê say, mông lung mờ mịt.
Chu Phỉ không nhịn được ngâm nga theo, ca từ cứ thế thốt ra hoàn toàn không cần trải qua suy nghĩ, hoàn toàn là ký ức của cơ bắp.
Bài hát này cô nghe khoảng năm , lần đầu tiên nghe đã bị phần điệp khúc hấp dẫn, lúc ấy đoán rằng bài này chắc chắn sẽ nổi, nhưng cũng không phải, vẫn luôn bình bình không nóng không lạnh.
Không nghĩ tới năm hiện tại lại thành bài hát nổi bật, bỗng nhiên hơi xúc động, nghĩ đến một câu: "Ánh sáng cuối cũng vẫn sẽ chiếu lên người bạn, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn.
Tiếc nuối đã từng, nhất định sẽ được hoá giải ở một mốc thời gian nào đó."
Chu Phỉ rất vui, giống như là kho báu quý trọng cất giấu được tìm thấy, cô chính là người chứng kiến.
Không bao lâu, Bách Dung Dung gửi yêu cầu cuộc gọi video tới, Chu Phỉ tiện tay bấm đồng ý rồi để ở một bên.
Bách Dung Dung mặc áo ngủ đáng yêu nằm lỳ ở trên giường: "Buổi chiều cậu quay video xong thì có phải buổi tối có rảnh không?"
Động tác cầm kẹp cá mập kẹp tóc của Chu Phỉ dừng lại, hỏi lại: "Làm sao vậy?"
Bách Dung Dung: "Hai đứa mình cùng đi một quán đồ Nhật check-in đi, sao nào?"
Chu Phỉ: "Mình không thích món Nhật lắm."
Bách Dung Dung: "Vậy mình tìm quán khác, đồ nướng ngoài trời thì sao?"
Chu Phỉ: "Ờm...!Chắc là do vừa ăn cơm trưa xong nên giờ không có tý thèm ăn nào để nghĩ mấy cái này."
Cuộc gọi video vẫn tiếp tục, Bách Dung Dung mở ra khung chat.
Chu Phỉ cũng bắt đầu trang điểm.
Cảm giác chột dạ quấy phá, cô luôn có loại cảm giác tội ác do giấu giếm bạn thân.
Phía bên Bách Dung Dung truyền đến âm thanh: "Đúng rồi, nghe người bạn kia của mình nói, sáng hôm nay có người tỏ tình với Tạ Yển Xuyên."
Trong lòng Chu Phỉ hẫng một nhịp, yên lặng không mở miệng nói chuyện.
Bách Dung Dung chậc một tiếng: "Cái người tỏ tình với Tạ Yển Xuyên là hot girl khoa bọn họ cơ đấy, cái cô hot girl ấy ấy, không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, trong nhà còn rất có tiền, cũng tính là tiên nữ hạ phàm.
Nhưng cậu biết không? Tên Tạ Yển Xuyên này thế mà còn từ chối người ta."
Chu Phỉ: "....!Ồ."
Bách Dung Dung: "Lúc đầu mình còn muốn tác hợp hai người các cậu, bây giờ nghĩ một chút thôi là được rồi."
Chu Phỉ: "...!Ồ."
Bách Dung Dung: "Xem ra cậu không có hứng thú với anh ta thật, vậy mình sẽ tìm giúp cậu một tên đàn ông tốt hơn."
Chu Phỉ: "...!Không cần."
Bách Dung Dung: "Sao á?"
Chu Phỉ thở một hơi thật dài: "Nói thật với cậu vậy...!tối nay mình có hẹn rồi."
Bách Dung Dung còn chưa kịp phản ứng: "Hẹn cái gì cơ?"
Chu Phỉ không giấu nổi nữa: "Hẹn một tên đàn ông."
Bách Dung Dung kích động kêu to: "A! Chu Phỉ! Cậu có tiền đồ nhỉ! Cậu đây là cây vạn tuế ra hoa! Cây khô gặp mùa xuân! Cá ướp muối xoay người! Hoa minh liễu ám! Khổ tận cam lai! Thời tới xoay người!"
Cách màn hình cũng đều có thể cảm nhận được sự kích động của Bách Dung Dung.
Chu Phỉ: "Thầy cô mà biết cậu dùng thành ngữ loạn xà ngầu như vậy thì chắc chắn sẽ đánh chết cậu."
Bách Dung Dung: "Nhanh nói cho mình biết anh ta là ai!"
Chu Phỉ: "Nếu như mình nói là Tạ Yển Xuyên thì cậu có tin không?"
Sau đó chính là một chuỗi gào thét đầy hoảng sợ.
Bách Dung Dung: "Aaaaaaaaaa!!!!!!! Chẳng lẽ đêm nay các cậu đã muốn doi rồi???"
Chu Phỉ ước gì có thể khâu cái mồm của Bách Dung Dung lại: "Cậu nh giọng chút đi..."
Hiện tại, doi đã sớm không phải điểm mấu chốt.
Bởi vì hiện tại Chu Phỉ bắt đầu cảm thấy hứng thú với X, nghĩ muốn càng hiểu biết thêm về anh ta...!
Giống như mở ra chiếc hộp thần bí, xông nhầm vùng đất sáng lạn, cô tìm tới viên đá quý có một không hai kia, muốn giấu vào trong túi, chiếm làm của riêng.
Chu Phỉ bị ý nghĩ của mình làm cho giật nảy, phấn highlight trong tay không cầm chắc rơi xuống, ánh nắng chói chang chiết xạ vào nhà, tựa như ngân hà rơi đầy đất.
Muốn chết..