Trong âm hưởng chương IV bản “The Trout” (Cá hồi) của Schubert, không khí vui vẻ lan tỏa trong quán cà phê. Biên tập: Di
Quán cà phê trang trí theo kiểu phục cổ, tạo ra không gian riêng sau tầng tầng lớp lớp dây leo. Trên mặt đất còn tinh tế rải từng hòn đá cuội, và cả dòng suối nhỏ róc rách. Ánh mặt trời xuyên qua trần nhà thủy tinh lại bị cây cối che phủ. Biên tập: Di
Thay vì một tiệm cà phê, nơi này giống như hoa viên cho cung nhân nghỉ ngơi mỗi chiều.
Trong tiệm không có nhiều khách, cách bố trí khéo léo cũng khiến người ta khó nhìn được toàn bộ đại sảnh. Biên tập: Di
Chiếc thìa sứ khuấy đều chất lỏng màu nâu đen, làm cho hương vị ấm áp tỏa ra. Ngón tay cầm một viên đường vuông lên, thả vào trong cốc.Biên tập: Di
Trên bàn đặt quyển tạp chí giải trí kỳ này, ngoại trừ cặp kính đen đang đeo, Lý Phỉ chẳng khác gì một người bình thường đang tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi. Anh lật quyển tạp chí đến chuyên mục giới thiệu phim. Biên tập: Di
Trông giống như đang đọc, nhưng ánh mắt Lý Phỉ không dừng lại trên trang sách.
Anh dường như đang rất chán, nên thỉnh thoảng lại gạt bật lửa, tiếng rất nhẹ không để ngọn lửa thoát ra. Biên tập: Di
Khi viên đường trong cà phê tan được một nửa, Lý Phỉ thấy một người theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, đi tới đây. Biên tập: Di
Bản nhạc bắt đầu biến tấu, ánh mặt trời chiếu lên người kia làm khuôn mặt mơ hồ không rõ, nhưng khí chất lại rất nổi bật. Biên tập: Di
Áo khoác đen, sơ mi màu nhạt, không được thiết kế chi tiết, ngay cả nhãn hiệu cũng không có. Dù đến nơi này, chủ nhân của bộ quần áo vẫn có vẻ thong dong tự tại, không hề để ý ánh mắt dò xét của người ngoài. Biên tập: Di
Nhìn hồi lâu, Lý Phỉ theo bản năng chớp mắt. Biên tập: Di
Sau đó cả người anh cứng lại, bật lửa trong tay rơi trên mặt bàn. Biên tập: Di
Khi Giản Hoa bước vào tiệm cà phê này, trong lòng có dự cảm không hay. Biên tập: Di
Đây là nơi Lý Phỉ và cậu hẹn gặp. Với địa vị của Lý Phỉ, chắc không định đào hố* một tên đóng thế nhỏ nhoi như cậu đâu. Mà có muốn đào hố, cũng không cần chọn quán cà phê cao cấp như này, câu lập bộ tư nhân sẽ thích hợp chứ? Biên tập: Di
*đào hố: đại khái là trêu chọc hay ra oai phủ đầu gì đó…
Ngoài cảm giác nguy hiểm, còn có cơn hưng phấn vô danh. Biên tập: Di
Mang tâm trạng kỳ lạ như vậy, Giản Hoa đi qua bức tường chạm trổ rỗng hoa lá. Khi đến gần bàn, tiếng tim cậu như đập hòa nhịp với biến tấu bản nhạc. Biên tập: Di
Cá hồi đang tư do tung tăn trong dòng suối. Bị người bắt được, nó trở thành con mồi.
– Hung thú mở to mắt, nó phát hiện con mồi của mình. Biên tập: Di
Biến cố này đều khiến Giản Hoa và Lý Phỉ trở tay không kịp. Dù trong cuộc sống có những thay đổi không tưởng, họ vẫn chọn lý trí mà bình tĩnh quan sát, tiếp tục kế hoạch ban đầu.
Giờ đây biến cố lại bỗng xâm nhập, không biết là nên kinh hách hay kinh hỉ. (sợ hay vui)
“Hóa ra là cậu/anh.” Lý Phỉ và Giản Hoa đồng thời thì thầm. Biên tập: Di
Xuất hiện ở Hoài thành, sức mạnh khiến cho mình phải để ý. Biên tập: Di
“Thưa anh, đây không phải bàn anh muốn tìm sao?” Người phụ vụ dẫn đường vội hỏi.
“Không, đúng là bàn này.” Lý Phỉ mỉm cười gật đầu. Người phục vụ là một cô gái trẻ, trên má cô ửng đỏ. Cô kéo ghế cho Giản Hoa, rồi đặt thực đơn phong phú lên bàn, sau đó lịch sự rời đi.
Giản Hoa lúc đầu còn định nói gì, nhưng rồi lại bị việc không ngờ này phá tan. Biên tập: Di
Ngây người ngồi xuống một lúc, ánh mắt Giản Hoa vô tình dừng trên mấy trang của tớ tạp chí, mà trang màu duy nhất trong đó chính là ảnh chụp trong “Con quạ”. Khác với hình trên áp phích, ảnh này chỉ chụp hình dáng. Biên tập: Di
Tướng quân đứng trên bờ sông, áo giáp rõ ràng còn lóe sáng, nhưng phản chiếu trên mặt sông lại là máu nhuốm thân, áo bào rách rưới, binh khí nắm trong tay gãy nát. Chỉ có một điểm giống nhau duy nhất, là thân hình cao ngất thẳng tắp kia. Biên tập: Di
“Ngày cuối trước khi công chiếu, tôi có việc gấp, không kịp chụp hình. Nên họ cắt một cảnh trong phim…” Lý Phỉ chỉ vào trang màu kia. Biên tập: Di
Bên bờ sông, trong mặt nước, thật ra không phải cùng một người.Biên tập: Di
“Cậu rất giỏi, là người đóng thế có thể nắm bắt nhân vật giỏi nhất mà tôi biết.” Giọng nói của Lý Phỉ như ly cà phê hòa đường, dịu dàng ấm áp. Biên tập: Di
Đây không phải lần đầu họ gặp nhau. Biên tập: Di
Khi quay phim “Con quạ”, họ từng nói chuyện với nhau, từng cùng ăn cơm hộp đoàn làm phim phát. Biên tập: Di
Trừ việc Lý Phỉ có người trang điểm chuyên trách, thì hầu như trang phục đạo cụ của họ đều dùng chung. Nhưng khi đóng máy, họ cũng như bao thành viên khác của đoàn phim, mỗi người một ngả. Biên tập: Di
Chỉ nói chuyện với nhau như người xa lạ. Biên tập: Di
Ảnh đế và một diễn viên đóng thế, thì sao có quan hệ gì được? Biên tập: Di
Lý Phỉ đóng tạp chí lại, đẩy nó sang bên cạnh. Cách một cái bàn, không có quyển tạp chí kia, khoảng cách giữa họ bỗng rộng hơn, như không chạm tới được. Biên tập: Di
“Cậu biết tại sao mình không thể làm một diễn viên giỏi, đứng sau màn ảnh không?”
“Vẻ mặt của tôi không phù hợp.” Giản Hoa lạnh lùng trả lời. Biên tập: Di
Ánh mắt, cơ mặt, độ cong của lông mày, đều không tự giác bộc lộ suy nghĩ trong lòng Giản Hoa. Cậu không khống chế được việc này. Giản Hoa cúi đầu, khi ánh mắt không tiếp xúc với người khác còn cậu giả vờ được. Nhưng một khi lộ mặt, kỹ thuật biểu diễn tốt cũng không nâng nổi vẻ mặt cản trở của cậu. Cố gắng nhiều năm, cậu chỉ có thể làm đến mức mặt không cảm xúc thôi. Biên tập: Di
Ánh mắt hiện giờ của Giản Hoa ngập tràn cảnh giác, bên trong còn mang địch ý.
Lý Phỉ dừng được ánh mắt thưởng thức của mình, anh không muốn lộ ra vẻ tiếc nuối.
Tiếc nuối ở một góc nào đó không khác gì thương hại. Giới giải trí là một nơi hoa lệ cũng là đấu trường tàn khốc nhất. Trên đời không có việc gì đáng sợ hơn là “không có tài năng”.
Đối với người kiêu ngạo từ trong khung xương, thương hại là một kiểu nhục nhã.
“Tôi nghe nói gần đây cậu không có việc.” Biên tập: Di
Lý Phỉ là người có thói quen dẫn dắt câu chuyện. Thân phận hai người cách xa, Giản Hoa sẽ không tranh đề tài, cậu chỉ im lặng lắng nghe. Biên tập: Di
“Giải trí truyền thông Tinh Thiên là một công ty không tệ, đãi ngộ dành cho nhân viên cũng không kém. Cậu cần một công việc, mà tôi tin rằng mình là sự lựa chọn tốt nhất, cho đến năm phút trước…” Biên tập: Di
Lời Lý Phỉ vừa dứt, vài chữ cuối khiến không khí đông lại. Biên tập: Di
Dưới áp lực này, Giản Hoa từ từ cong khóe môi. Ánh dương qua từng khe hở từng lớp lá phủ lên ngương mặt cậu, khuôn mặt tuấn mỹ mơ hồ trong ánh sáng ấm áp. Hơi thở xung quanh cậu bỗng trở nên sắc bén – giống như vừa nãy, khi Lý Phỉ nhắm mắt. Biên tập: Di
Trong mắt anh, mọi người đều mờ nhạt, bóng dáng có thể bị một cơn gió thổi bay. Anh thậm chí nhìn được cả hình dáng cốt cách trong thân thể mỗi người, không có sức mạnh, cũng không có trọng lượng. Biên tập: Di
Chỉ có người trước mắt này là tồn tại, là chân thực. Mỗi đường vân đều tràn ngập sức sống, đường nét khuôn mặt khắc sâu lộ ra sức mạnh. Ngay cả nơi Giản Hoa bước qua cũng trở nên xinh đẹp chân thực. Biên tập: Di
Lý Phỉ càng muốn nhìn thấu dòng sức mạnh này, lòng càng thấy rung động.
Đó là vực thẳm vô tận, một màu đen hun hút, nuốt trọn mọi màu sắc khác mà lại chân thực nhất. Nó yên lặng nhìn chăm chú Lý Phỉ, như quan sát con mồi yêu thích.
“Chúng ta giống nhau, đó là lý do ban đầu tôi chọn cậu…” Lý Phỉ kìm nén dục vọng muốn chinh phục trong đầu mình. Năng lượng đạt được khi khách sạn Trân Châu phát nổ đang rục rịch, “Không ngờ rằng, cậu và tôi giống nhau đến vậy.” Biên tập: Di
Giản Hoa không giấu giếm: “Anh khống chế được sức mạnh kia?” Biên tập: Di
Lý Phỉ bỗng nhắm mắt lại, uống một ngụm cà phê, thong thả lắc đầu: “Cũng không tốt lắm.”
Đây không phải việc anh muốn thừa nhận. Ý của Lý Phỉ rất rõ ràng chạm đến tâm sự của Giản Hoa. Lực ý nghĩ xuất hiện kỳ lạ, thời gian liên tục ngưng lại, dường như sau đó sẽ xảy ra chuyện càng tệ hơn. Biên tập: Di
Hai người ngồi đối diện không nói gì, không khí khẩn trương từ từ tan đi. Biên tập: Di
Sức mạnh sẽ sinh ra tranh chấp, nhưng cùng chung bí mật sẽ sinh ra ăn ý. Biên tập: Di
“Tôi tưởng… ít ra anh sẽ chọn ghế lô?” Giản Hoa nhìn quanh. Tin tức về ảnh đế Lý Phỉ đang lan khắp trên mạng, vậy mà người thật lại công khai ngồi đây uống cà phê. Biên tập: Di
Lý Phỉ khẽ cười, buông xuống ly cà phê, mười ngón tay giao nhau: “Tiệm này là nhà tôi mở.”
“…” Biên tập: Di
“Khi chúng ta nói chuyện, người phục vụ sẽ không dẫn khách đến xung quanh bàn chúng ta. Cũng không khác gì ghế lô.” Lý Phỉ nói, môi nở nụ cười tươi. Mị lực của anh so với ánh dương còn chói mắt hơn, “Cậu muốn gọi cái gì, cứ tùy ý.” Biên tập: Di
Giản Hoa im lặng nửa phút, cuối cùng nói, “Là do ghế lô bị đặt hết rồi à.” Biên tập: Di
“Bị cậu phát hiện rồi.” Lý Phỉ cười vui vẻ. Biên tập: Di
“Chắc là tốn rất nhiều tiền để duy trì, anh không lỗ vốn à?” Giản Hoa sờ phiến lá trên dây leo, là cây thật. Biên tập: Di
“Về sau đừng nói thật trước công chúng, nhất là sự thật về tôi.” Lý Phỉ vỗ mu bàn tay Giản Hoa, người kia theo bản năng tránh ra, may mà ngừng kịp, không rụt tay về.
“Xem ra anh không định tìm người đóng thế an toàn, không có bí mật gì.” Giản Hoa chuyển về đề tài ban đầu. Biên tập: Di
Ý Lý Phỉ rất rõ ràng, anh muốn tương lai hai người hợp tác. Biên tập: Di
Về công về tư, đối với Giản Hoa đều có lợi. Không cần phải nói cũng biêt kiếm tiền ăn cơm là việc quan trọng nhất. Giản Hoa quan sát vị ảnh đế trước mặt, cậu muốn từ Lý Phỉ nhìn ra được manh mối về lực ý nghĩ. Biên tập: Di
“Tự mình còn gặp phiền toái, không có tư cách xoi mói người khác.” Lý Phỉ gật đầu. Anh cầm lấy di động, mở bluetooth, nghiêng đầu hỏi Giản Hoa, “Di động của cậu là cái nào?”
Có được đáp án, anh chuyển bản mềm của hợp đồng qua. Biên tập: Di
Giản Hoa cẩn thận đọc kỹ, phát hiện bản hợp đồng này không có gì để chê trách.
Chỉ yêu cầu người ký hợp đồng trong bất kỳ tình huống nào cũng phải cùng Lý Phỉ đi quay phim. Khi cần thì phải có mặt, khi không cần thì có thể ở nhà trồng nấm. Hợp đồng có thời hạn một năm. Nếu ném bản hợp đồng này vào giới giải trí, chắc người ta sẽ tranh nhau sứt đầu mẻ trán vì đãi ngộ này. Biên tập: Di
“Nếu cậu không phản đối điều gì, nửa tiếng sau trợ lý của tôi mới đến Hoài thành, chúng ta có thể ở trong này uống trà nói chuyện phiếm. Chờ cậu ta đến đưa hợp đồng đã đóng dấu là ta ký được rồi.” Biên tập: Di
“…” Biên tập: Di
Cảm giác đồng tình với trợ lý của ảnh đế là sao đây? Biên tập: Di
Nhận ra được cảm xúc của Giản Hoa qua sự thay đổi vẻ mặt rất nhỏ, Lý Phỉ vui vẻ cười rộ lên, anh giơ tay hướng về người đối diện: “Vậy thì làm quen một lần nữa. Tôi mong, chúng ta sẽ càng hiểu nhau hơn, ở tất cả các phương diện.” Biên tập: Di
Giản Hoa im lặng nắm lấy bàn tay kia. Biên tập: Di
“Lý Phỉ, giới tính nam, thích nam.” Lý Phỉ buông tay, vui vẻ dựa lưng về sau, “Tôi nghĩ cậu biết chuyện này.” Biên tập: Di
Giản Hoa hạ mắt. Cậu bỗng ngẩng đầu, dõng dạc nói: “Giản Hoa, giới tính nam, thích anh.”
Quán cà phê trang trí theo kiểu phục cổ, tạo ra không gian riêng sau tầng tầng lớp lớp dây leo. Trên mặt đất còn tinh tế rải từng hòn đá cuội, và cả dòng suối nhỏ róc rách. Ánh mặt trời xuyên qua trần nhà thủy tinh lại bị cây cối che phủ. Biên tập: Di
Thay vì một tiệm cà phê, nơi này giống như hoa viên cho cung nhân nghỉ ngơi mỗi chiều.
Trong tiệm không có nhiều khách, cách bố trí khéo léo cũng khiến người ta khó nhìn được toàn bộ đại sảnh. Biên tập: Di
Chiếc thìa sứ khuấy đều chất lỏng màu nâu đen, làm cho hương vị ấm áp tỏa ra. Ngón tay cầm một viên đường vuông lên, thả vào trong cốc.Biên tập: Di
Trên bàn đặt quyển tạp chí giải trí kỳ này, ngoại trừ cặp kính đen đang đeo, Lý Phỉ chẳng khác gì một người bình thường đang tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi. Anh lật quyển tạp chí đến chuyên mục giới thiệu phim. Biên tập: Di
Trông giống như đang đọc, nhưng ánh mắt Lý Phỉ không dừng lại trên trang sách.
Anh dường như đang rất chán, nên thỉnh thoảng lại gạt bật lửa, tiếng rất nhẹ không để ngọn lửa thoát ra. Biên tập: Di
Khi viên đường trong cà phê tan được một nửa, Lý Phỉ thấy một người theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, đi tới đây. Biên tập: Di
Bản nhạc bắt đầu biến tấu, ánh mặt trời chiếu lên người kia làm khuôn mặt mơ hồ không rõ, nhưng khí chất lại rất nổi bật. Biên tập: Di
Áo khoác đen, sơ mi màu nhạt, không được thiết kế chi tiết, ngay cả nhãn hiệu cũng không có. Dù đến nơi này, chủ nhân của bộ quần áo vẫn có vẻ thong dong tự tại, không hề để ý ánh mắt dò xét của người ngoài. Biên tập: Di
Nhìn hồi lâu, Lý Phỉ theo bản năng chớp mắt. Biên tập: Di
Sau đó cả người anh cứng lại, bật lửa trong tay rơi trên mặt bàn. Biên tập: Di
Khi Giản Hoa bước vào tiệm cà phê này, trong lòng có dự cảm không hay. Biên tập: Di
Đây là nơi Lý Phỉ và cậu hẹn gặp. Với địa vị của Lý Phỉ, chắc không định đào hố* một tên đóng thế nhỏ nhoi như cậu đâu. Mà có muốn đào hố, cũng không cần chọn quán cà phê cao cấp như này, câu lập bộ tư nhân sẽ thích hợp chứ? Biên tập: Di
*đào hố: đại khái là trêu chọc hay ra oai phủ đầu gì đó…
Ngoài cảm giác nguy hiểm, còn có cơn hưng phấn vô danh. Biên tập: Di
Mang tâm trạng kỳ lạ như vậy, Giản Hoa đi qua bức tường chạm trổ rỗng hoa lá. Khi đến gần bàn, tiếng tim cậu như đập hòa nhịp với biến tấu bản nhạc. Biên tập: Di
Cá hồi đang tư do tung tăn trong dòng suối. Bị người bắt được, nó trở thành con mồi.
– Hung thú mở to mắt, nó phát hiện con mồi của mình. Biên tập: Di
Biến cố này đều khiến Giản Hoa và Lý Phỉ trở tay không kịp. Dù trong cuộc sống có những thay đổi không tưởng, họ vẫn chọn lý trí mà bình tĩnh quan sát, tiếp tục kế hoạch ban đầu.
Giờ đây biến cố lại bỗng xâm nhập, không biết là nên kinh hách hay kinh hỉ. (sợ hay vui)
“Hóa ra là cậu/anh.” Lý Phỉ và Giản Hoa đồng thời thì thầm. Biên tập: Di
Xuất hiện ở Hoài thành, sức mạnh khiến cho mình phải để ý. Biên tập: Di
“Thưa anh, đây không phải bàn anh muốn tìm sao?” Người phụ vụ dẫn đường vội hỏi.
“Không, đúng là bàn này.” Lý Phỉ mỉm cười gật đầu. Người phục vụ là một cô gái trẻ, trên má cô ửng đỏ. Cô kéo ghế cho Giản Hoa, rồi đặt thực đơn phong phú lên bàn, sau đó lịch sự rời đi.
Giản Hoa lúc đầu còn định nói gì, nhưng rồi lại bị việc không ngờ này phá tan. Biên tập: Di
Ngây người ngồi xuống một lúc, ánh mắt Giản Hoa vô tình dừng trên mấy trang của tớ tạp chí, mà trang màu duy nhất trong đó chính là ảnh chụp trong “Con quạ”. Khác với hình trên áp phích, ảnh này chỉ chụp hình dáng. Biên tập: Di
Tướng quân đứng trên bờ sông, áo giáp rõ ràng còn lóe sáng, nhưng phản chiếu trên mặt sông lại là máu nhuốm thân, áo bào rách rưới, binh khí nắm trong tay gãy nát. Chỉ có một điểm giống nhau duy nhất, là thân hình cao ngất thẳng tắp kia. Biên tập: Di
“Ngày cuối trước khi công chiếu, tôi có việc gấp, không kịp chụp hình. Nên họ cắt một cảnh trong phim…” Lý Phỉ chỉ vào trang màu kia. Biên tập: Di
Bên bờ sông, trong mặt nước, thật ra không phải cùng một người.Biên tập: Di
“Cậu rất giỏi, là người đóng thế có thể nắm bắt nhân vật giỏi nhất mà tôi biết.” Giọng nói của Lý Phỉ như ly cà phê hòa đường, dịu dàng ấm áp. Biên tập: Di
Đây không phải lần đầu họ gặp nhau. Biên tập: Di
Khi quay phim “Con quạ”, họ từng nói chuyện với nhau, từng cùng ăn cơm hộp đoàn làm phim phát. Biên tập: Di
Trừ việc Lý Phỉ có người trang điểm chuyên trách, thì hầu như trang phục đạo cụ của họ đều dùng chung. Nhưng khi đóng máy, họ cũng như bao thành viên khác của đoàn phim, mỗi người một ngả. Biên tập: Di
Chỉ nói chuyện với nhau như người xa lạ. Biên tập: Di
Ảnh đế và một diễn viên đóng thế, thì sao có quan hệ gì được? Biên tập: Di
Lý Phỉ đóng tạp chí lại, đẩy nó sang bên cạnh. Cách một cái bàn, không có quyển tạp chí kia, khoảng cách giữa họ bỗng rộng hơn, như không chạm tới được. Biên tập: Di
“Cậu biết tại sao mình không thể làm một diễn viên giỏi, đứng sau màn ảnh không?”
“Vẻ mặt của tôi không phù hợp.” Giản Hoa lạnh lùng trả lời. Biên tập: Di
Ánh mắt, cơ mặt, độ cong của lông mày, đều không tự giác bộc lộ suy nghĩ trong lòng Giản Hoa. Cậu không khống chế được việc này. Giản Hoa cúi đầu, khi ánh mắt không tiếp xúc với người khác còn cậu giả vờ được. Nhưng một khi lộ mặt, kỹ thuật biểu diễn tốt cũng không nâng nổi vẻ mặt cản trở của cậu. Cố gắng nhiều năm, cậu chỉ có thể làm đến mức mặt không cảm xúc thôi. Biên tập: Di
Ánh mắt hiện giờ của Giản Hoa ngập tràn cảnh giác, bên trong còn mang địch ý.
Lý Phỉ dừng được ánh mắt thưởng thức của mình, anh không muốn lộ ra vẻ tiếc nuối.
Tiếc nuối ở một góc nào đó không khác gì thương hại. Giới giải trí là một nơi hoa lệ cũng là đấu trường tàn khốc nhất. Trên đời không có việc gì đáng sợ hơn là “không có tài năng”.
Đối với người kiêu ngạo từ trong khung xương, thương hại là một kiểu nhục nhã.
“Tôi nghe nói gần đây cậu không có việc.” Biên tập: Di
Lý Phỉ là người có thói quen dẫn dắt câu chuyện. Thân phận hai người cách xa, Giản Hoa sẽ không tranh đề tài, cậu chỉ im lặng lắng nghe. Biên tập: Di
“Giải trí truyền thông Tinh Thiên là một công ty không tệ, đãi ngộ dành cho nhân viên cũng không kém. Cậu cần một công việc, mà tôi tin rằng mình là sự lựa chọn tốt nhất, cho đến năm phút trước…” Biên tập: Di
Lời Lý Phỉ vừa dứt, vài chữ cuối khiến không khí đông lại. Biên tập: Di
Dưới áp lực này, Giản Hoa từ từ cong khóe môi. Ánh dương qua từng khe hở từng lớp lá phủ lên ngương mặt cậu, khuôn mặt tuấn mỹ mơ hồ trong ánh sáng ấm áp. Hơi thở xung quanh cậu bỗng trở nên sắc bén – giống như vừa nãy, khi Lý Phỉ nhắm mắt. Biên tập: Di
Trong mắt anh, mọi người đều mờ nhạt, bóng dáng có thể bị một cơn gió thổi bay. Anh thậm chí nhìn được cả hình dáng cốt cách trong thân thể mỗi người, không có sức mạnh, cũng không có trọng lượng. Biên tập: Di
Chỉ có người trước mắt này là tồn tại, là chân thực. Mỗi đường vân đều tràn ngập sức sống, đường nét khuôn mặt khắc sâu lộ ra sức mạnh. Ngay cả nơi Giản Hoa bước qua cũng trở nên xinh đẹp chân thực. Biên tập: Di
Lý Phỉ càng muốn nhìn thấu dòng sức mạnh này, lòng càng thấy rung động.
Đó là vực thẳm vô tận, một màu đen hun hút, nuốt trọn mọi màu sắc khác mà lại chân thực nhất. Nó yên lặng nhìn chăm chú Lý Phỉ, như quan sát con mồi yêu thích.
“Chúng ta giống nhau, đó là lý do ban đầu tôi chọn cậu…” Lý Phỉ kìm nén dục vọng muốn chinh phục trong đầu mình. Năng lượng đạt được khi khách sạn Trân Châu phát nổ đang rục rịch, “Không ngờ rằng, cậu và tôi giống nhau đến vậy.” Biên tập: Di
Giản Hoa không giấu giếm: “Anh khống chế được sức mạnh kia?” Biên tập: Di
Lý Phỉ bỗng nhắm mắt lại, uống một ngụm cà phê, thong thả lắc đầu: “Cũng không tốt lắm.”
Đây không phải việc anh muốn thừa nhận. Ý của Lý Phỉ rất rõ ràng chạm đến tâm sự của Giản Hoa. Lực ý nghĩ xuất hiện kỳ lạ, thời gian liên tục ngưng lại, dường như sau đó sẽ xảy ra chuyện càng tệ hơn. Biên tập: Di
Hai người ngồi đối diện không nói gì, không khí khẩn trương từ từ tan đi. Biên tập: Di
Sức mạnh sẽ sinh ra tranh chấp, nhưng cùng chung bí mật sẽ sinh ra ăn ý. Biên tập: Di
“Tôi tưởng… ít ra anh sẽ chọn ghế lô?” Giản Hoa nhìn quanh. Tin tức về ảnh đế Lý Phỉ đang lan khắp trên mạng, vậy mà người thật lại công khai ngồi đây uống cà phê. Biên tập: Di
Lý Phỉ khẽ cười, buông xuống ly cà phê, mười ngón tay giao nhau: “Tiệm này là nhà tôi mở.”
“…” Biên tập: Di
“Khi chúng ta nói chuyện, người phục vụ sẽ không dẫn khách đến xung quanh bàn chúng ta. Cũng không khác gì ghế lô.” Lý Phỉ nói, môi nở nụ cười tươi. Mị lực của anh so với ánh dương còn chói mắt hơn, “Cậu muốn gọi cái gì, cứ tùy ý.” Biên tập: Di
Giản Hoa im lặng nửa phút, cuối cùng nói, “Là do ghế lô bị đặt hết rồi à.” Biên tập: Di
“Bị cậu phát hiện rồi.” Lý Phỉ cười vui vẻ. Biên tập: Di
“Chắc là tốn rất nhiều tiền để duy trì, anh không lỗ vốn à?” Giản Hoa sờ phiến lá trên dây leo, là cây thật. Biên tập: Di
“Về sau đừng nói thật trước công chúng, nhất là sự thật về tôi.” Lý Phỉ vỗ mu bàn tay Giản Hoa, người kia theo bản năng tránh ra, may mà ngừng kịp, không rụt tay về.
“Xem ra anh không định tìm người đóng thế an toàn, không có bí mật gì.” Giản Hoa chuyển về đề tài ban đầu. Biên tập: Di
Ý Lý Phỉ rất rõ ràng, anh muốn tương lai hai người hợp tác. Biên tập: Di
Về công về tư, đối với Giản Hoa đều có lợi. Không cần phải nói cũng biêt kiếm tiền ăn cơm là việc quan trọng nhất. Giản Hoa quan sát vị ảnh đế trước mặt, cậu muốn từ Lý Phỉ nhìn ra được manh mối về lực ý nghĩ. Biên tập: Di
“Tự mình còn gặp phiền toái, không có tư cách xoi mói người khác.” Lý Phỉ gật đầu. Anh cầm lấy di động, mở bluetooth, nghiêng đầu hỏi Giản Hoa, “Di động của cậu là cái nào?”
Có được đáp án, anh chuyển bản mềm của hợp đồng qua. Biên tập: Di
Giản Hoa cẩn thận đọc kỹ, phát hiện bản hợp đồng này không có gì để chê trách.
Chỉ yêu cầu người ký hợp đồng trong bất kỳ tình huống nào cũng phải cùng Lý Phỉ đi quay phim. Khi cần thì phải có mặt, khi không cần thì có thể ở nhà trồng nấm. Hợp đồng có thời hạn một năm. Nếu ném bản hợp đồng này vào giới giải trí, chắc người ta sẽ tranh nhau sứt đầu mẻ trán vì đãi ngộ này. Biên tập: Di
“Nếu cậu không phản đối điều gì, nửa tiếng sau trợ lý của tôi mới đến Hoài thành, chúng ta có thể ở trong này uống trà nói chuyện phiếm. Chờ cậu ta đến đưa hợp đồng đã đóng dấu là ta ký được rồi.” Biên tập: Di
“…” Biên tập: Di
Cảm giác đồng tình với trợ lý của ảnh đế là sao đây? Biên tập: Di
Nhận ra được cảm xúc của Giản Hoa qua sự thay đổi vẻ mặt rất nhỏ, Lý Phỉ vui vẻ cười rộ lên, anh giơ tay hướng về người đối diện: “Vậy thì làm quen một lần nữa. Tôi mong, chúng ta sẽ càng hiểu nhau hơn, ở tất cả các phương diện.” Biên tập: Di
Giản Hoa im lặng nắm lấy bàn tay kia. Biên tập: Di
“Lý Phỉ, giới tính nam, thích nam.” Lý Phỉ buông tay, vui vẻ dựa lưng về sau, “Tôi nghĩ cậu biết chuyện này.” Biên tập: Di
Giản Hoa hạ mắt. Cậu bỗng ngẩng đầu, dõng dạc nói: “Giản Hoa, giới tính nam, thích anh.”