uyền đến, căn cứ Hồng Long đã nghênh đón một người dị năng Australia cấp A, Rem.
Hồng Long từ chỗ Rem biết được sự tồn tại của thế giới Nhện khổng lồ.
Đây là một nơi sự sống đã chết. Ở nơi này, nhện khổng lồ không có thiên địch, hình thể chúng cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng, gần như ăn hết sinh vật ở thế giới này. Dù đi đến nơi nào, cũng chỉ thấy tơ nhện…
Không có đồ ăn, đám nhện tự giết lẫn nhau, săn bắt nhau.
Tơ nhện che thảm thực vật, cây cối thảo nguyên cũng bắt đầu biến mất.
Nhân viên nghiên cứu Hồng Long tỏ vẻ, không gian của chính trái đất có lẽ chịu sự ảnh hưởng của kẻ xuyên sách, nên “vỏ ngoài” không còn vững chắc, trở nên dễ dàng xuyên thấu, đây chính là nguyên nhân động rỗng xuất hiện sớm hơn. Đồng thời, nó còn gặp phải “bính từ*”, thế giới Nhện khổng lồ nơi sự sống đã chết, muốn ném hết “tai họa” đi.
*Bính từ: “bính” là va chạm, “từ” là đồ sứ. Ý chỉ mấy vụ rạch mặt ăn vạ, tự va vào ô tô để ăn vạ đòi tiền. Trong trường hợp này là ném “tai họa” của mình cho người khác.
Trái Đất khả năng không phải nơi đầu tiên nó ném “Nhện khổng lồ”, hẳn là cũng không phải nơi cuối cùng. liền thấy bọn nó giao thác trùng điệp thời gian có bao nhiêu lâu, nếu như bị lại không buông, địa cầu rắc rối liền lớn.
Nhện khổng lồ ăn hết cả một thế giới, số lượng kinh người, người dị năng bình thường khó có thể đối phó.
Ông Trình tham gia hội nghị thảo luận lần này, chỉ là không ngờ rằng trên đường trở về, đã gặp một chuyến đi tự trải nghiệm.
– Hi vọng thiếu tá Trương không gặp chuyện không may, căn cứ Hồng Long có thể mất đi một ông Trình, nhưng nếu thiếu Trương Diệu Kim, mà người dị năng Gió, Rem còn trong căn cứ, thì chẳng lẽ Hồng Long lại trông chờ một con Corgi ngăn chặn Rem, để kẻ ngoại lai an phận?
Người dị năng cấp cao Trung Quốc rất nhiều, nhưng giờ giống như bị rỉ nước rơi sạch, đi đâu mà tìm người?
Ông Trình thở dài nặng nề, ông cẩn thận kiểm tra dấu chân, phát hiện chỉ có dấu đến kẽ hở kia.
Mắt mờ, trong động lại không có nhiều ánh sáng, chỉ trông cậy vào đèn pin mang theo bên người, và tay sờ soạng, thật sự là cố hết sức.
Ông Trình đang chuẩn bị từ từ đứng lên để phòng mình bị choáng đầu, kết quả, trước ánh sáng đèn pin vẫn xuất hiện cảnh tượng lắc lư kỳ lạ. Ông Trình giữ chặt đèn pin, ánh sáng quét tới quét lui, ông không kiềm được nhắm hai mắt lại…
“A!”
Một tiếng hét ngắn ngủi.
Trong hang đá sao lại có người? Ông Trình ngạc nhiên ngẩng đầu, ông chớp mắt vài cái, lúc này mới phát hiện cảnh tượng đã thay đổi.
Không có suối nước nóng sủi bọt khí, không có các lỗ hổng trên đỉnh đầu, thay vào đó là một đường hầm rộng bằng mấy người, cổng vòm, giống như di tích cổ thành mấy ngàn năm trước trong phim phóng sự vậy.
Đèn pin của ông Trình, chiếu thẳng tới một cô gái trẻ tóc vàng.
Cô quay đầu đi, lui về sau vài bước, trong tay giơ súng, cảnh giác nhìn chằm chằm ông Trình.
Tuổi cô cũng không lớn, dáng người lại rất tốt, bộ dạng cực kỳ xinh đẹp. Sau khi phát hiện “người cạnh tranh” là một ông già tay không tấc sắt, cô gái lặng lẽ thở phào.
Cô vừa mở miệng là nói tiếng Anh, ông Trình nửa chữ cũng không hiểu.
Cô gái nhíu chặt mi, dùng giọng điệu cứng ngắc phun ra hai chữ tiếng Trung: “Hắc Uyên?”
Vẻ mặt ông Trình hơi thay đổi.
Cô gái dựa lưng vào vách động, quay người lao đi.
Chỗ rẽ có một cửa hang sâu thẳm, bậc thang tối om không biết dẫn đến đâu. Ông Trình không đuổi theo, ông tắt đèn pin, lắng tai nghe tiếng ở một đường hầm khác.
Ít nhất có năm người dị năng cấp cao đang chiến đấu ở gần đây.
Vách đá vang lên tiếng ong ong, sóng năng lượng khuấy động khắp nơi, ông Trình còn nghe thấy tiếng một đàn quái vật gầm nhẹ, cách xa như vậy, chỉ có ông Trình mới phân biệt được mấy tiếng này là của loài quái vật nào.
Trong đó có loại tạp âm như ngòi bút viết trên giấy ráp, như vật nặng kéo trên mặt đất, lại cắt qua núi thật dày…
“Mực ăn thịt người!”
Sắc mặt ông Trình thay đổi, ông từng đối mặt với kẻ săn mồi cấp cao nhất ở Thế giới Bị Từ Bỏ này, người dị năng Hoài thành phải trả giá lớn, mới giết được một con mực ăn thịt người.
Tiếng động hiện tại, rõ ràng có hơn hai con.
May mắn trong bất hạnh, mực ăn thịt người không hướng tới nơi này.
“Bên kia có cái gì?” Ông Trình lẩm bẩm, ông rất hiểu thói quen của loại quái vật này. Mực ăn thịt người một khi phát hiện con mồi có giá trị hơn, sẽ lập tức quay đầu tìm, dù có đồ ăn trước mắt, nó cũng không để ý, một lòng đuổi theo “món ngon” không bỏ.
Ông Trình là cấp A, cô gái vừa rồi có thể cũng là cấp A, mực ăn thịt người lại không chạy đến đây…
“Giản Hoa?”
Cấp A cũng chướng mắt, thì chỉ còn có cấp S.
Ông Trình do dự nửa phút, vẫn vội vã đến bên kia.
Khi đi qua một ngã rẽ, ông Trình nghe được tiếng hít thở gấp gáp phía sau vách đá, không di chuyển, giống như ngồi canh giữ, sau đó là tiếng lên đạn.
Ông Trình cười khổ, xem ra đây là muốn đối phó mình …
Để tránh kinh động kẻ phục kích, ông tiếp tục đi về phía trước, chỉ kêu gọi dị năng.
Sau vách đá có tiếng trầm vang, kẻ phục kích ôm đầu đau đớn ngã xuống đất, ngũ quan chảy máu. Sóng hạ âm không nghe thấy được, nhưng lực sát thương rất mạnh. Ông Trình bình thường không dám dùng, loại dị năng này rất dễ dàng tạo thành ngộ thương, bởi vì sau khi sóng âm khuếch tán, vẫn sẽ duy trì liên tục cho đến khi biến mất, không ngừng hao tổn trên đường. Tất cả vật sống đi hướng này dù gần hay xa đều bị ảnh hưởng.
Nghe rất lợi hại, nhưng thực tế cũng không còn dị năng nào “đánh rắn động cỏ” hơn.
Đa số người dị năng đều bị choáng đầu, người dị năng cấp cao còn tốt, người bị nặng còn nôn mửa. Một đám lắc lư, không đứng thẳng nổi.
Quái vật cũng xao động, mấy con thú răng nhọn ở bên ngoài mở miệng, cắn đồng bọn bên cạnh, gây ra hỗn loạn.
“Là ‘Ma âm’ của Hắc Uyên?”
“Có người nhìn thấy ‘Gấu lớn’, hiện tại… Đúng là may mắn!”
Mấy đối thoại này xảy ra trong liên minh người dị năng cấp A vội vàng tạo thành.
Liên minh không lớn, phân tán thành vài đoàn thể nhỏ, cũng không phải vì họ nghi kỵ lẫn nhau, mà là do ngôn ngữ không thông.
Như một người dị năng Thực vật châu Nam Mĩ, đi cùng một người ăn mặc như tế tự bộ lạc Châu Phi. Dù họ ngay cả đối phương nói gì cũng không hiểu, cũng không rõ bí mật lớn thế giới của mình thực ra là một quyển sách, nhưng mà kẻ địch ở bốn phía xung quanh, không tìm đồng minh khác nào chờ chết, đành phải chọn người nhìn thuận mắt để chắp vá.
Như bề ngoài, hoặc thuộc tính dị năng tương xứng gì đó.
Trong đó, mấy đoàn thể nhỏ có thể dùng tiếng Anh, số lượng nhiều nhất, khí thế cũng rất đủ. Trong số họ, có người đến từ vùng xa xôi trên thế giới, bao gồm cả người dị năng vốn ở thành dưới lòng đất, vẻ mặt ngạo mạn.
Người ngay cả “số phận” cũng không biết, có mạnh cũng vô dụng.
Nhìn họ mà xem, biết rành mạch về “kẻ địch”, ưu thế lớn này, một chút là có thể bỏ xa người khác một đoạn.
Cô gái tóc vàng lúc trước ông Trình gặp cũng ở trong đám người. Vẻ mặt cô rất lo lắng, trông như không muốn nói nhiều.
“Rosemary, nghe nói vừa rồi em gặp một người da vàng, trông rất lớn tuổi?”
“Em chạy mau, không thấy rõ…” Cô gái nhỏ giọng nói, “Em sợ là Bọ Cạp Đỏ.”
Vẻ mặt cô bé tràn đầy đau thương, hai ngày trước, có người phát hiện một chiếc vòng cổ bạch kim dính đầy máu trên mặt đất hoang nguyên, đó chính là của chị Rosemary, Jennifer.
Đôi chị em này đều là người dị năng Lửa cấp A, chênh nhau năm tuổi, lại có bề ngoài rất giống nhau.
Em gái Rosemary hơi thấp hơn, dáng người cũng không nóng bỏng bằng. Hai chị em đứng chung một chỗ có thể phân biệt thoải mái, nếu tách ra, xa xa thoáng nhìn, hoặc là chỉ nhìn mặt… Cách một khoảng thời gian, mọi người sẽ không nhận ra được lúc trước mình nhìn thấy chị gái Jennifer, hay là em gái Rosemary.
Đấy vẫn là hiện tại, nếu qua ba bốn năm nữa, em gái Rosemary cũng thành niên, khác biệt giữa hai người càng nhỏ. Trong nguyên tác rất nhiều người không nhận ra mình đã kết thù với mỹ nữ tóc vàng là chị gái, hay là em gái.
Nhân vật chính Johnson Brown, mười mấy tuổi gặp một mỹ nữ trong đống đổ nát khiến cậu ta động lòng. Vài lần gặp nhưng không kết bạn, cậu ta coi cô là nữ thần trong lòng, rồi đành tiếc nuối nói chuyện yêu đương với một cô gái bình thường. Cuối cùng thực lực cấp S của cậu ta lộ ra, bạn gái và bạn đồng hành đều mất mạng. Johnson đi tới cục dị năng nước Mỹ, gặp lại mối tình đầu, chỉ là lần này, khoảng cách giữa họ không còn xa xôi.
Ra nhiệm vụ, huấn luyện chiến thuật… Johnson và mỹ nữ tóc vàng một lần lại một lần tình cờ gặp gỡ, quan hệ từ xa đến gần. Nhân vật chính lắp bắp luyện tập trong một tuần, định sau khi đại hội toàn cục dị năng tổ chức tìm Rosemary tỏ tình. Tình thiên phích lịch*, cậu ta thấy được một đôi chị em vẻ ngoài tương tự, chỉ có khác biệt rất nhỏ.
*Chuyện như đã định sẵn lại gặp thay đổi.
Johnson có thể phân biệt người cậu ta gặp được sau khi đến cục dị năng là Rosemary, đối phương hiển nhiên cũng có chút tình cảm với cậu ta, nhưng Johnson thật sự không rõ thủa thiếu niên cậu ta gặp được Rosemary, hay là chị cô, Jennifer.
Johnson không hỏi được, tình hình lại không cho họ từ từ nói chuyện yêu đương, cậu ta đành giấu chuyện này trong lòng, từ từ rối rắm.
Sau này Jennifer bị Tiến Sĩ Điên giết chết, vấn đề của Johnson cũng không còn ý nghĩa tồn tại, cậu ta trước khi quyết chiến đính hôn với Rosemary. Mối tình đầu của cậu ta rốt cuộc là ai, nguyên tác cũng không nhắc đến.
Hai chiếc vòng bạch kim đeo trên cổ hai cô được bố mẹ đặt riêng làm theo yêu cầu, giờ cả hình thức, trọng lượng, và cỡ kích cỡ đôi vòng đều bị kẻ xuyên sách tuyên truyền ra ngoài, dùng làm cách nhận ra chị em hai người.
Đôi chị em cấp A hệ lửa, tình cảm tốt, lại ăn ý, thực lực liên thủ mạnh mẽ, là thành viên quan trọng của cục dị năng nước Mỹ.
Giờ Jennifer có thể đã gặp chuyện, rất nhiều người ngoài mặt thì thương xót, nhưng trong lòng lại sung sướng khi thấy người gặp họa.
– Mọi người đều bằng mặt không bằng lòng. Hai cấp A không khác nhau mấy, sẽ là mối đe dọa lớn.
Người có thể giết chết Jennifer vốn không nhiều, để cho người khác ngay cả xác cũng không tìm thấy, thì chỉ có Bọ Cạp Đỏ. Trong mấy ngày ngắn ngủi, đã có hai người dị năng cấp A mất tích một cách thần bí.
“Người của Hắc Uyên càng lúc càng nhiều, họ giờ có hai cấp S hai cấp A. Phải trừ khử một người.”
“Rosemary, em vừa rồi ở kia gặp được ai không?”
“Cửa vào tầng thứ ba dưới lòng đất, địa hình bên kia rất phức tạp.”
“Quá tốt rồi, giờ chúng ta sắp xếp một chút, chỉ cần…”
Tiếng ngưng bặt, mọi người nhìn thấy xúc tua khổng lồ xuất hiện cuối đường.
“Mực ăn thịt người?”
Thành dưới lòng đất hẹp như vậy, cơ thể mực ăn thịt người lại rất dữ tợn, động vật nhuyễn thể có thể vặn vẹo cơ thể mình nhét vào bất cứ khe hở nào. Khi “thịt” thô ráp màu đỏ sậm tràn ra, cảnh tượng còn ghê mắt hơn trong phim kinh dị, mấy con đường trên dưới đều bị xúc tu nhét đầy. Ai nhát gan chắc phải ngất rồi.
“Không phải nói là bên này không có quái vật đáng sợ gì sao?”
“Quái vật trong thành dưới lòng đất, không phải đều bị nấm ăn rồi sao?”
Rosemary bĩu môi: Dù vốn không có, nhiều người dị năng cấp cao ở trong này như vậy, thì mực ăn thịt người có trèo đèo lội suối cũng phải tới.
Nghĩ thì nghĩ, cô vẫn phải cùng mọi người cuống quít tìm kiếm đường ra.
“Đừng hoảng, nhường đường đi, nó sẽ đi tìm Kẻ Cắn Nuốt!”
“A!”
Một người dị năng bị con mắt bỗng xuất hiện của mực ăn thịt người làm cho hoảng sợ.
“Kêu cái gì, chỉ là con mắt… Không đúng, bên kia cũng có con mắt của mực ăn thịt người!”
“Thịt” chen được vào chỗ rộng hơn, lại “thổi phồng” lên, con mắt khổng lồ đục ngầu hiện ra, nhưng ở hai hướng khác nhau đều xuất hiện con mắt như vậy.
Mực ăn thịt người dù có năng lực co dãn biến hình, cũng không thể làm hai con mắt cách xa như vậy. Dù đây là một con mực ăn thịt người siêu lớn, nó sao lại phải chia đầu thành hai bên?
“Không chỉ có một con mực ăn thịt người, chúng tôi bị bao vây!”
Hồng Long từ chỗ Rem biết được sự tồn tại của thế giới Nhện khổng lồ.
Đây là một nơi sự sống đã chết. Ở nơi này, nhện khổng lồ không có thiên địch, hình thể chúng cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng, gần như ăn hết sinh vật ở thế giới này. Dù đi đến nơi nào, cũng chỉ thấy tơ nhện…
Không có đồ ăn, đám nhện tự giết lẫn nhau, săn bắt nhau.
Tơ nhện che thảm thực vật, cây cối thảo nguyên cũng bắt đầu biến mất.
Nhân viên nghiên cứu Hồng Long tỏ vẻ, không gian của chính trái đất có lẽ chịu sự ảnh hưởng của kẻ xuyên sách, nên “vỏ ngoài” không còn vững chắc, trở nên dễ dàng xuyên thấu, đây chính là nguyên nhân động rỗng xuất hiện sớm hơn. Đồng thời, nó còn gặp phải “bính từ*”, thế giới Nhện khổng lồ nơi sự sống đã chết, muốn ném hết “tai họa” đi.
*Bính từ: “bính” là va chạm, “từ” là đồ sứ. Ý chỉ mấy vụ rạch mặt ăn vạ, tự va vào ô tô để ăn vạ đòi tiền. Trong trường hợp này là ném “tai họa” của mình cho người khác.
Trái Đất khả năng không phải nơi đầu tiên nó ném “Nhện khổng lồ”, hẳn là cũng không phải nơi cuối cùng. liền thấy bọn nó giao thác trùng điệp thời gian có bao nhiêu lâu, nếu như bị lại không buông, địa cầu rắc rối liền lớn.
Nhện khổng lồ ăn hết cả một thế giới, số lượng kinh người, người dị năng bình thường khó có thể đối phó.
Ông Trình tham gia hội nghị thảo luận lần này, chỉ là không ngờ rằng trên đường trở về, đã gặp một chuyến đi tự trải nghiệm.
– Hi vọng thiếu tá Trương không gặp chuyện không may, căn cứ Hồng Long có thể mất đi một ông Trình, nhưng nếu thiếu Trương Diệu Kim, mà người dị năng Gió, Rem còn trong căn cứ, thì chẳng lẽ Hồng Long lại trông chờ một con Corgi ngăn chặn Rem, để kẻ ngoại lai an phận?
Người dị năng cấp cao Trung Quốc rất nhiều, nhưng giờ giống như bị rỉ nước rơi sạch, đi đâu mà tìm người?
Ông Trình thở dài nặng nề, ông cẩn thận kiểm tra dấu chân, phát hiện chỉ có dấu đến kẽ hở kia.
Mắt mờ, trong động lại không có nhiều ánh sáng, chỉ trông cậy vào đèn pin mang theo bên người, và tay sờ soạng, thật sự là cố hết sức.
Ông Trình đang chuẩn bị từ từ đứng lên để phòng mình bị choáng đầu, kết quả, trước ánh sáng đèn pin vẫn xuất hiện cảnh tượng lắc lư kỳ lạ. Ông Trình giữ chặt đèn pin, ánh sáng quét tới quét lui, ông không kiềm được nhắm hai mắt lại…
“A!”
Một tiếng hét ngắn ngủi.
Trong hang đá sao lại có người? Ông Trình ngạc nhiên ngẩng đầu, ông chớp mắt vài cái, lúc này mới phát hiện cảnh tượng đã thay đổi.
Không có suối nước nóng sủi bọt khí, không có các lỗ hổng trên đỉnh đầu, thay vào đó là một đường hầm rộng bằng mấy người, cổng vòm, giống như di tích cổ thành mấy ngàn năm trước trong phim phóng sự vậy.
Đèn pin của ông Trình, chiếu thẳng tới một cô gái trẻ tóc vàng.
Cô quay đầu đi, lui về sau vài bước, trong tay giơ súng, cảnh giác nhìn chằm chằm ông Trình.
Tuổi cô cũng không lớn, dáng người lại rất tốt, bộ dạng cực kỳ xinh đẹp. Sau khi phát hiện “người cạnh tranh” là một ông già tay không tấc sắt, cô gái lặng lẽ thở phào.
Cô vừa mở miệng là nói tiếng Anh, ông Trình nửa chữ cũng không hiểu.
Cô gái nhíu chặt mi, dùng giọng điệu cứng ngắc phun ra hai chữ tiếng Trung: “Hắc Uyên?”
Vẻ mặt ông Trình hơi thay đổi.
Cô gái dựa lưng vào vách động, quay người lao đi.
Chỗ rẽ có một cửa hang sâu thẳm, bậc thang tối om không biết dẫn đến đâu. Ông Trình không đuổi theo, ông tắt đèn pin, lắng tai nghe tiếng ở một đường hầm khác.
Ít nhất có năm người dị năng cấp cao đang chiến đấu ở gần đây.
Vách đá vang lên tiếng ong ong, sóng năng lượng khuấy động khắp nơi, ông Trình còn nghe thấy tiếng một đàn quái vật gầm nhẹ, cách xa như vậy, chỉ có ông Trình mới phân biệt được mấy tiếng này là của loài quái vật nào.
Trong đó có loại tạp âm như ngòi bút viết trên giấy ráp, như vật nặng kéo trên mặt đất, lại cắt qua núi thật dày…
“Mực ăn thịt người!”
Sắc mặt ông Trình thay đổi, ông từng đối mặt với kẻ săn mồi cấp cao nhất ở Thế giới Bị Từ Bỏ này, người dị năng Hoài thành phải trả giá lớn, mới giết được một con mực ăn thịt người.
Tiếng động hiện tại, rõ ràng có hơn hai con.
May mắn trong bất hạnh, mực ăn thịt người không hướng tới nơi này.
“Bên kia có cái gì?” Ông Trình lẩm bẩm, ông rất hiểu thói quen của loại quái vật này. Mực ăn thịt người một khi phát hiện con mồi có giá trị hơn, sẽ lập tức quay đầu tìm, dù có đồ ăn trước mắt, nó cũng không để ý, một lòng đuổi theo “món ngon” không bỏ.
Ông Trình là cấp A, cô gái vừa rồi có thể cũng là cấp A, mực ăn thịt người lại không chạy đến đây…
“Giản Hoa?”
Cấp A cũng chướng mắt, thì chỉ còn có cấp S.
Ông Trình do dự nửa phút, vẫn vội vã đến bên kia.
Khi đi qua một ngã rẽ, ông Trình nghe được tiếng hít thở gấp gáp phía sau vách đá, không di chuyển, giống như ngồi canh giữ, sau đó là tiếng lên đạn.
Ông Trình cười khổ, xem ra đây là muốn đối phó mình …
Để tránh kinh động kẻ phục kích, ông tiếp tục đi về phía trước, chỉ kêu gọi dị năng.
Sau vách đá có tiếng trầm vang, kẻ phục kích ôm đầu đau đớn ngã xuống đất, ngũ quan chảy máu. Sóng hạ âm không nghe thấy được, nhưng lực sát thương rất mạnh. Ông Trình bình thường không dám dùng, loại dị năng này rất dễ dàng tạo thành ngộ thương, bởi vì sau khi sóng âm khuếch tán, vẫn sẽ duy trì liên tục cho đến khi biến mất, không ngừng hao tổn trên đường. Tất cả vật sống đi hướng này dù gần hay xa đều bị ảnh hưởng.
Nghe rất lợi hại, nhưng thực tế cũng không còn dị năng nào “đánh rắn động cỏ” hơn.
Đa số người dị năng đều bị choáng đầu, người dị năng cấp cao còn tốt, người bị nặng còn nôn mửa. Một đám lắc lư, không đứng thẳng nổi.
Quái vật cũng xao động, mấy con thú răng nhọn ở bên ngoài mở miệng, cắn đồng bọn bên cạnh, gây ra hỗn loạn.
“Là ‘Ma âm’ của Hắc Uyên?”
“Có người nhìn thấy ‘Gấu lớn’, hiện tại… Đúng là may mắn!”
Mấy đối thoại này xảy ra trong liên minh người dị năng cấp A vội vàng tạo thành.
Liên minh không lớn, phân tán thành vài đoàn thể nhỏ, cũng không phải vì họ nghi kỵ lẫn nhau, mà là do ngôn ngữ không thông.
Như một người dị năng Thực vật châu Nam Mĩ, đi cùng một người ăn mặc như tế tự bộ lạc Châu Phi. Dù họ ngay cả đối phương nói gì cũng không hiểu, cũng không rõ bí mật lớn thế giới của mình thực ra là một quyển sách, nhưng mà kẻ địch ở bốn phía xung quanh, không tìm đồng minh khác nào chờ chết, đành phải chọn người nhìn thuận mắt để chắp vá.
Như bề ngoài, hoặc thuộc tính dị năng tương xứng gì đó.
Trong đó, mấy đoàn thể nhỏ có thể dùng tiếng Anh, số lượng nhiều nhất, khí thế cũng rất đủ. Trong số họ, có người đến từ vùng xa xôi trên thế giới, bao gồm cả người dị năng vốn ở thành dưới lòng đất, vẻ mặt ngạo mạn.
Người ngay cả “số phận” cũng không biết, có mạnh cũng vô dụng.
Nhìn họ mà xem, biết rành mạch về “kẻ địch”, ưu thế lớn này, một chút là có thể bỏ xa người khác một đoạn.
Cô gái tóc vàng lúc trước ông Trình gặp cũng ở trong đám người. Vẻ mặt cô rất lo lắng, trông như không muốn nói nhiều.
“Rosemary, nghe nói vừa rồi em gặp một người da vàng, trông rất lớn tuổi?”
“Em chạy mau, không thấy rõ…” Cô gái nhỏ giọng nói, “Em sợ là Bọ Cạp Đỏ.”
Vẻ mặt cô bé tràn đầy đau thương, hai ngày trước, có người phát hiện một chiếc vòng cổ bạch kim dính đầy máu trên mặt đất hoang nguyên, đó chính là của chị Rosemary, Jennifer.
Đôi chị em này đều là người dị năng Lửa cấp A, chênh nhau năm tuổi, lại có bề ngoài rất giống nhau.
Em gái Rosemary hơi thấp hơn, dáng người cũng không nóng bỏng bằng. Hai chị em đứng chung một chỗ có thể phân biệt thoải mái, nếu tách ra, xa xa thoáng nhìn, hoặc là chỉ nhìn mặt… Cách một khoảng thời gian, mọi người sẽ không nhận ra được lúc trước mình nhìn thấy chị gái Jennifer, hay là em gái Rosemary.
Đấy vẫn là hiện tại, nếu qua ba bốn năm nữa, em gái Rosemary cũng thành niên, khác biệt giữa hai người càng nhỏ. Trong nguyên tác rất nhiều người không nhận ra mình đã kết thù với mỹ nữ tóc vàng là chị gái, hay là em gái.
Nhân vật chính Johnson Brown, mười mấy tuổi gặp một mỹ nữ trong đống đổ nát khiến cậu ta động lòng. Vài lần gặp nhưng không kết bạn, cậu ta coi cô là nữ thần trong lòng, rồi đành tiếc nuối nói chuyện yêu đương với một cô gái bình thường. Cuối cùng thực lực cấp S của cậu ta lộ ra, bạn gái và bạn đồng hành đều mất mạng. Johnson đi tới cục dị năng nước Mỹ, gặp lại mối tình đầu, chỉ là lần này, khoảng cách giữa họ không còn xa xôi.
Ra nhiệm vụ, huấn luyện chiến thuật… Johnson và mỹ nữ tóc vàng một lần lại một lần tình cờ gặp gỡ, quan hệ từ xa đến gần. Nhân vật chính lắp bắp luyện tập trong một tuần, định sau khi đại hội toàn cục dị năng tổ chức tìm Rosemary tỏ tình. Tình thiên phích lịch*, cậu ta thấy được một đôi chị em vẻ ngoài tương tự, chỉ có khác biệt rất nhỏ.
*Chuyện như đã định sẵn lại gặp thay đổi.
Johnson có thể phân biệt người cậu ta gặp được sau khi đến cục dị năng là Rosemary, đối phương hiển nhiên cũng có chút tình cảm với cậu ta, nhưng Johnson thật sự không rõ thủa thiếu niên cậu ta gặp được Rosemary, hay là chị cô, Jennifer.
Johnson không hỏi được, tình hình lại không cho họ từ từ nói chuyện yêu đương, cậu ta đành giấu chuyện này trong lòng, từ từ rối rắm.
Sau này Jennifer bị Tiến Sĩ Điên giết chết, vấn đề của Johnson cũng không còn ý nghĩa tồn tại, cậu ta trước khi quyết chiến đính hôn với Rosemary. Mối tình đầu của cậu ta rốt cuộc là ai, nguyên tác cũng không nhắc đến.
Hai chiếc vòng bạch kim đeo trên cổ hai cô được bố mẹ đặt riêng làm theo yêu cầu, giờ cả hình thức, trọng lượng, và cỡ kích cỡ đôi vòng đều bị kẻ xuyên sách tuyên truyền ra ngoài, dùng làm cách nhận ra chị em hai người.
Đôi chị em cấp A hệ lửa, tình cảm tốt, lại ăn ý, thực lực liên thủ mạnh mẽ, là thành viên quan trọng của cục dị năng nước Mỹ.
Giờ Jennifer có thể đã gặp chuyện, rất nhiều người ngoài mặt thì thương xót, nhưng trong lòng lại sung sướng khi thấy người gặp họa.
– Mọi người đều bằng mặt không bằng lòng. Hai cấp A không khác nhau mấy, sẽ là mối đe dọa lớn.
Người có thể giết chết Jennifer vốn không nhiều, để cho người khác ngay cả xác cũng không tìm thấy, thì chỉ có Bọ Cạp Đỏ. Trong mấy ngày ngắn ngủi, đã có hai người dị năng cấp A mất tích một cách thần bí.
“Người của Hắc Uyên càng lúc càng nhiều, họ giờ có hai cấp S hai cấp A. Phải trừ khử một người.”
“Rosemary, em vừa rồi ở kia gặp được ai không?”
“Cửa vào tầng thứ ba dưới lòng đất, địa hình bên kia rất phức tạp.”
“Quá tốt rồi, giờ chúng ta sắp xếp một chút, chỉ cần…”
Tiếng ngưng bặt, mọi người nhìn thấy xúc tua khổng lồ xuất hiện cuối đường.
“Mực ăn thịt người?”
Thành dưới lòng đất hẹp như vậy, cơ thể mực ăn thịt người lại rất dữ tợn, động vật nhuyễn thể có thể vặn vẹo cơ thể mình nhét vào bất cứ khe hở nào. Khi “thịt” thô ráp màu đỏ sậm tràn ra, cảnh tượng còn ghê mắt hơn trong phim kinh dị, mấy con đường trên dưới đều bị xúc tu nhét đầy. Ai nhát gan chắc phải ngất rồi.
“Không phải nói là bên này không có quái vật đáng sợ gì sao?”
“Quái vật trong thành dưới lòng đất, không phải đều bị nấm ăn rồi sao?”
Rosemary bĩu môi: Dù vốn không có, nhiều người dị năng cấp cao ở trong này như vậy, thì mực ăn thịt người có trèo đèo lội suối cũng phải tới.
Nghĩ thì nghĩ, cô vẫn phải cùng mọi người cuống quít tìm kiếm đường ra.
“Đừng hoảng, nhường đường đi, nó sẽ đi tìm Kẻ Cắn Nuốt!”
“A!”
Một người dị năng bị con mắt bỗng xuất hiện của mực ăn thịt người làm cho hoảng sợ.
“Kêu cái gì, chỉ là con mắt… Không đúng, bên kia cũng có con mắt của mực ăn thịt người!”
“Thịt” chen được vào chỗ rộng hơn, lại “thổi phồng” lên, con mắt khổng lồ đục ngầu hiện ra, nhưng ở hai hướng khác nhau đều xuất hiện con mắt như vậy.
Mực ăn thịt người dù có năng lực co dãn biến hình, cũng không thể làm hai con mắt cách xa như vậy. Dù đây là một con mực ăn thịt người siêu lớn, nó sao lại phải chia đầu thành hai bên?
“Không chỉ có một con mực ăn thịt người, chúng tôi bị bao vây!”