*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong góc tối hẻo lánh có tiếng khàn khàn kỳ lạ.
Lúc này, cửa kho hàng bị văng ra, bộ đội đặc chủng cầm súng nối đuôi nhau đi vào, nhanh chóng kiểm tra.
Một người đàn ông thân hình cao lớn khom lưng vào cửa, mấy tia sáng từ phía sau anh chiếu vào kho hàng, bụi bay lên, người đàn ông đeo sao quân hàm phản quang lóe sáng.
Anh mặc đồ chiến đấu, giày quân nhân cao đến cẳng chân. Anh đi qua thùng giấy, bước chân ổn định, đôi chân thon dài như ẩn chứa sức mạnh cường đại. Ánh mắt theo mỗi bước anh đi đều như giẫm vào tim.
Người đàn ông dường như bị thứ gì đó hấp dẫn lực chú ý, anh xoay người đi về hướng một đống đổ nát phía sau. Anh đi chậm lại, bàn tay buông xuống rất tự nhiên sờ khẩu súng lục màu bạc bên hông. Năm ngón tay hơi dài hơn người thường mở ra, nhanh chóng chuyển súng lục vào tay, ngón tay mở chốt an toàn.
Họng súng tối om nhắm ngay ngăn tủ cũ nát bị hàng hóa chôn hơn nửa.
Một anh lính đặc chủng chỉ màn hình công cụ đơn sơ, lớn tiếng: “Thiếu tá, nơi này có dấu hiệu sống! Có người sống sót!”
Hàng hóa lộn xộn bay lên trong nháy mắt, rơi xuống hai bên, như tự động dọn đường cho người đàn ông trước mắt.
Thùng hàng cản cửa sổ dời đi, kho hàng sáng sủa hơn, khuôn mặt thiếu tá cũng xuất hiện trước mắt mọi người. Anh không còn trẻ lắm, nhưng hình dáng đường cong đều có vẻ kiên định, đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt sắc bén.
“Cắt!”
Nghe được tiếng đạo diễn hô, thư ký trường quay lúc này mới tỉnh táo lại, nhanh chóng gõ bản.
Các diễn viên lập tức bình tĩnh lại, hoạt động tay chân tại chỗ.
Đạo diễn Lỗ sung sướng nhìn cảnh quay vừa rồi. Mấy chiếc máy ghi hình đều bắt giữ được động tác ngẩng đầu này của Lý Phỉ, dù ở góc độ nào, mọi người vừa nhìn thì đều bị chấn nhiếp, sau đó mới ý thức được khuôn mặt tuấn mỹ này, phóng đại gấp mười lần trên màn ảnh lớn cũng không soi ra được bất cứ vấn đề gì.
“Thằng nhóc này hay lắm, tôi liền biết cậu làm được mà!” Đạo diễn Lỗ vỗ đùi, nói.
Trước máy quay có một đám người nước ngoài, họ thông qua phiên dịch trao đổi ý kiến với đạo diễn Lỗ. Thấy vẻ mặt họ đều rất hài lòng, cho rằng có thể qua luôn.
Đạo diễn Lỗ tóc bạc trắng, thảm họa suýt thì làm suy sụp ông. Chờ khi nghe nói quốc gia cần một đạo diễn có kinh nghiệm quay phim thương mại phong phú, ông mới ngồi dậy từ trên giường bệnh, tích cực phối hợp trị liệu. Cuối cùng, như mong ước xuất hiện ở trường quay.
Vì từng hợp tác qua với Lý Phỉ không ít bộ phim, nên hai bên phối hợp rất ăn ý, Lý Phỉ biết thói quen quay của đạo diễn Lỗ, biết máy nào quay trọng điểm gì, hiệu quả hình ảnh rất hoàn mỹ.
Cảnh này nói nghe rất đơn giản, chỉ là đi vào cửa, rút súng, cuối cùng thì ngẩng đầu… Nhưng để lại ảnh hưởng lớn cho người xem trước màn ảnh thì đạo diễn Lỗ tin rằng hiện tại ở Trung Quốc không có người thứ hai biểu diễn xuất sắc hơn Lý Phỉ.
Một năm không thấy, kỹ thuật diễn xuất của Lý Phỉ hình như lại tiến bộ? Hiểu nhân vật rất kỹ! Đạo diễn Lỗ có hơi buồn bực, vì một năm rung chuyển hoảng loạn này, nghệ sĩ cũng không có cơm ăn, trạng thái không lùi đã là chuyện tốt, nào có ai khôi phục nhanh như vậy?
Quân nhân lại là loại hình Lý Phỉ trước đây chưa từng diễn, sao lại nắm chắc như vậy. Lần này cả thảo luận cảnh phim cũng không cần, đã diễn đủ cả tính cách, khí thế, thần thái của vị đội trưởng tiểu đội dị năng quốc gia? Còn tốt hơn cả chính đạo diễn Lỗ tự mình tưởng tượng, có khí thế hơn.
Đáp án vấn đề này, đạo diễn Lỗ không biết, diễn viên quần chúng nào đó lại biết.
Một cậu lính đặc chủng mặc đồ rằn ri để lên phim, lặng lẽ lấy di động ra, nhắn tin: Báo cáo thiếu tá, ngài không cần lo về hình tượng của mình đâu! Lý Phỉ còn soái hơn chính ngài. Đảm bảo sau khi phim công chiếu sẽ qua được vòng thẩm mỹ của công chúng.
Tâm trạng của Trương Diệu Kim khi nhận được báo cáo này là gì, trường quay tạm thời không ai biết.
Bối cảnh kho hàng đang được sửa sang lại, hàng hóa bay ra lúc trước đều nhờ máy móc. Tuy phần này có thể để hậu kỳ tăng thêm hiệu ứng, nhưng đoàn phim bên Mỹ khăng khăng phải dùng đạo cụ. Nhất là khi quay cả đám đông sẽ không có đủ hiệu quả, toàn bộ dựa vào kỹ thuật diễn xuất thì rất khó khiến người xem cảm động.
Một kho hàng nhỏ, sau khi tháo dỡ có thể chuyển đi toàn bộ, nơi này còn quay hai cảnh đánh nhau nữa.
Cái tủ trong góc tường thật ra chỉ có khung, phía trước thì giống khuông giống dạng, phía sau lại hoàn toàn trống không. Như vậy thì tiện cho diễn viên cuộn mình trong tủ, cũng sẽ không bị thiếu không khí, lúc không quay còn có thể co giãn cơ thể một chút.
“Cảnh hai chuẩn bị!”
Tiếng ồn ào trong trường quay lập tức biến mất, diễn viên quần chúng về vị trí cũ, máy quay chậm rãi đi dọc theo đường ray.
Cửa tủ gỗ bị mở ra, bộ đội đặc chủng cứu ra một người còn sống từ bên trong.
Trên mặt người sống sót dính máu, đầu tóc bù xù, ánh mắt dại ra, dây thanh quản bị cắt, chỉ có thể phát ra tiếng kêu quái dị, không thể cầu cứu. Quần áo cô ta vừa rách vừa bẩn, ống kính lướt đến mặt rồi dời đi. Một anh lính đặc chủng báo cáo với thiếu giáo “Cô ta bị mất hai chân, chỉ còn lại xương”.
Trong phim, người dị năng bị Bọ Cạp Đỏ tấn công, bắt cóc, còn bị cắt thịt, chế biến một bộ phận thân thể là do Tiêu Nhã Cầm sắm vai. Ngoài cảnh cứu viện này, phía sau còn có cảnh trả lời câu hỏi của tiểu đội dị năng quốc gia trong bệnh viện.
Nói như thế nào cũng là cảnh bốn phút, nếu Tiêu Nhã Cầm không cần, nghệ sĩ khác sẽ tranh giành đến vỡ đầu.
Tâm trạng của Tiêu Nhã Cầm có thể diễn đúng bản chất của nhân vật xui xẻo này.
Vì vị trí của diễn viên quần chúng, góc độ máy quay, vấn đề chiếu sáng, cảnh này, Tiêu Nhã Cầm không thể không rụt vào ngăn tủ, trước khi được người “cứu” ra khỏi tủ. Hai lần sau, cô ả diễn không đúng chỗ, hai chân trong đống quần áo rách không cẩn thận “lọt vào ống kính”, bị kêu dừng.
Cứu ra, nhét vào, cứu ra, không qua, tiếp tục bò vào…
Khi quay phim khó tránh khỏi gặp chuyện chán nản như vậy, Tiêu Nhã Cầm không phải người mới, cô ả biết việc này rất bình thường, không có người nhằm vào ả, cũng không ai cố ý trêu cợt ả, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Không vì cái gì khác mà bởi vì hoá trang chật vật xấu xí như vậy, mà cô ả còn phải ở nơi này quay lại.
Mới đầu, Tiêu Nhã Cầm cố ý lộ nửa khuôn mặt trước ống kính, góc độ kia là bên mặt dễ nhìn nhất của ả, dù không trang điểm cũng rất có sức quyến rũ. Kết quả, bị đạo diễn Lỗ và một đạo diễn lớn bên Mỹ quát dừng lại, hung hăng mắng ả, nói ả phải hiểu nhân vật này là người bị hại sợ tới mức tinh thần thất thường, chứ không phải gái gọi phê thuốc phiện.
Cuối cùng, khi Tiêu Nhã Cầm qua cảnh này, cả người đã rơi vào trạng thái thần kinh không khác nhân vật lắm.
Trợ lý rót trà nóng cho Tiêu Nhã Cầm, hai tay cô ả run rẩy không tiếp được.
Trợ lý chỉ có thể dốc lòng an ủi Tiêu Nhã Cầm. Họ ở trong góc trường quay, dù là người của đoàn phim nước Mỹ, hay là người phụ trách Tổng cục Điện ảnh phái tới giám thị, cũng không có hứng nhìn đến bên này.
Cảnh của Tiêu Nhã Cầm hôm nay xem như quay xong, cô ả trở về đợi thông báo, ba ngày sau lại đến quay, sau đó là có thể lấy tiền lương, rời đi. Loại nhân vật này trong phim, không danh tiếng thì gọi là diễn viên quần chúng, có danh tiếng thì gọi là khách mời. Lúc rời đoàn phim, ngay cả tiệc đóng máy tiêu chuẩn cũng không có.
“Cô Tiêu, cô có thể về nhà nghỉ ngơi.” Một người mặc đồ bảo vệ trường quay đi đến, rất lễ phép báo cho Tiêu Nhã Cầm.
Đối với việc trường quay nhiều bảo vệ kỳ lạ, từ diễn viên đến nhân viên đoàn phim đều không thích ứng, nhưng đây là người quốc gia phái tới, nghe nói thân phận không tầm thường, không ai dám ra vẻ với bảo vệ.
Lịch quay phim đã định ra, mỗi người ra vào đều cần kiểm tra, được phát thẻ chứng minh công tác để có thể vào cửa, trên thẻ ghi phạm vi và thời gian cho phép thông hành.
Vai diễn của Tiêu Nhã Cầm quay xong, nhân viên phụ trách quản lý thẻ nhận được tin tức, sau đó sai người đến báo cho cô ả rời đi. Toàn bộ đoàn phim quản lý rất nghiêm ngặt, không giống như quay phim, mà giống như đang tổ chức đại hội thể dục thể thao.
Trong lòng Tiêu Nhã Cầm thở ra một hơi.
Ả thấy Lý Phỉ đang trò chuyện thoải mái ở khu nghỉ ngơi, trong lòng càng hốt hoảng. Nếu là bình thường thì ả đã sớm tìm lý do đến gần. Giờ giữa họ có vài bảo vệ đang tuần tra, mặc đồ bảo vệ nhưng khí phách quân nhân không dễ giấu, có quỷ mới tin họ là bảo vệ của Tổng cục Điện ảnh.
Cuối cùng, Tiêu Nhã Cầm thức thời đi, vai diễn của ả rất đơn giản, đoàn phim đổi người cũng không có áp lực. Cảnh sau ở bệnh viện có lộ mặt trước ống kính, Tiêu Nhã Cầm không muốn mất đi nhân vật này, chuyện này liên quan đến sự phát triển sau này của ả ở giới văn nghệ.
Tự nhận là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, Tiêu Nhã Cầm nuốt một bụng mật vàng, yên lặng rời đi. Trợ lý Lâm từ phía xa thấy mà hết giận.
“Tôi nói này, cảnh ở bệnh viện kia nên để cô ta dùng vải băng đầu. Bị nhốt trong tủ gỗ không thể chạy trốn, chắc chắn trán sẽ đập vào ngăn tủ!” Trợ lý Lâm hầm hừ. Cậu ta không muốn Tiêu Nhã Cầm xuất hiện hoàn hảo trên màn ảnh.
“Không có băng vải, nhưng sẽ hóa trang bầm tím mặt mày.” Giản Hoa nói theo kịch bản.
Cậu và Lý Phỉ mặc quân trang hoàn toàn giống nhau, làm diễn viên đóng thế của ảnh đế, cậu mà không đến diễn, sẽ khiến người ta nghi ngờ. Dù sao ở đây là trong nước, dưới sự theo dõi của Hồng Long, có thể bảo đảm an toàn.
Vì tung hỏa mù cho kẻ có tâm tư, lúc Lý Phỉ quay phim còn có diễn viên đóng thế thứ hai. Đây là một anh trai hậu cần của Hồng Long, thường ngồi bên cạnh Giản Hoa, hai người trừ khuôn mặt, thì cao thấp gầy béo hoàn toàn giống nhau. Chắc chỉ có Lý Phỉ liếc bóng dáng họ cái là ra ai với ai.
“Đến đến, tạm thời kết thúc công việc ăn cơm trưa!”
Đạo diễn Lỗ còn đang cân nhắc trước màn ảnh, người đoàn phim nước Mỹ đã vội dừng công việc, hai mắt tỏa sáng nhìn bảo vệ vận chuyển cơm hộp.
Mùi cà chua tráng trứng, thịt gà xào lạc, xương ống nấu tương[1] tràn ngập trong trường quanh.
Trong cặp lồng đựng cơm còn có cả đặc sản Bắc đô, bánh bao thịt heo hành tây. Tách ra, màu sắc bên trong sáng bóng, hương thịt mạnh liệt tạo cảm giác tồn tại, mùi dọc theo xoang mũi chui vào bụng. Ăn kèm với cháo gạo nếp, thịt hầm mềm, thịt lừa nướng, còn có trứng phủ cơm rang vàng óng. Mọi người chớp mắt đã đói bụng.
Cơm cũng không tính là ngon, chỉ là hương vị không tệ, ngon hơn cơm đoàn phim thường đặt.
Nhưng lúc ăn cơm, ai cũng không tranh được với mấy người nước ngoài…
“Lại đến lúc món ngon chinh phục thế giới.” Trợ lý Lâm không cướp được bánh bao, chỉ có thể bê cơm rang và xương ống nấu tương người nước ngoài không biết ăn về.
“Đáng giận, tôi phải gọi đồ ngoài!”
Trợ lý Lâm lấy di động ra nhấn liên tục.
Hồn Giản Hoa còn lơ lửng, cậu đang nhớ lại phần diễn trước của Lý Phỉ.
Lý Phỉ bảo mấy người bên cạnh đừng quấy rầy Giản Hoa. Anh, Cảnh Điền và anh trai hậu cần của Hồng Long nói về tin tức của đoàn phim bên Mỹ.
“Nhân vật chính muốn đến trường quay bên Trung Quốc một lần, không phải người dị năng cấp cao gì, không cần chính phủ bảo vệ.”
“Chia làm hai đoạn để quay, có cảnh nhân vật chính thời thiếu niên, đa số cảnh là sau khi trưởng thành.”
“Diễn thời thiếu niên? Chính là Johnson Brown kia, có sẵn, nạn nhân của bạo lực học đường tự diễn!” Anh trai hậu cần của Hồng Long, lâm thời kiêm chức diễn viên đóng thế xòe tay, nói.
Đang nói hăng say, bỗng trước cửa trường quay có tiếng ồn ào.
Hình như có nhân vật lớn đến, có người kêu lên sợ hãi, có người bàn luận hưng phấn, cuối cùng, đạo diễn cũng qua đi.
Nơi này kiểm tra an ninh rất nghiêm ngặt, Lý Phỉ cũng không lo có chuyện ngoài ý muốn. Trợ lý Lâm chạy đi nhanh như chớp để xem tình hình, rồi rất nhanh trở về, hưng phấn nói là “nhân vật chính” đến, đang trao đổi với tổ đạo diễn bên này.
Lý Phỉ vốn cho rằng diễn người dị năng cấp song S, Hurricane sẽ là một trong mấy vị ảnh đế Oscar vang danh quốc tế, hoặc diễn viên nổi tiếng nhớ quay phim truyện tranh anh hùng. Kết quả, khi đám người tản ra, anh nhìn thấy người đàn ông Mỹ đi đến, vẻ sửng sốt xuất hiện trên mặt Lý Phỉ.
“Là anh?”
“Xin chào, lại gặp mặt.”
Federik Morenza được vệ sĩ gia tộc vây quanh, mỉm cười bất đắc dĩ.
– Nhân vật chính anh hùng nước Mỹ cần có dáng người đẹp, đẹp trai cao lớn, giọng nói giàu từ tính, có sức hấp dẫn của người lãnh đạo. Một người đàn ông luôn là tâm điểm của mọi ánh đèn. Tốt nhất là có rất nhiều fan, nổi tiếng toàn cầu, mới xứng làm nhân vật chính của phim thương mại cao cấp này.
Thích hợp hay không?
[1] Xương ống nấu tương: món này ngoài ăn thịt xung quanh xương, còn có thể hút nước sốt trong xương ống.
Trong góc tối hẻo lánh có tiếng khàn khàn kỳ lạ.
Lúc này, cửa kho hàng bị văng ra, bộ đội đặc chủng cầm súng nối đuôi nhau đi vào, nhanh chóng kiểm tra.
Một người đàn ông thân hình cao lớn khom lưng vào cửa, mấy tia sáng từ phía sau anh chiếu vào kho hàng, bụi bay lên, người đàn ông đeo sao quân hàm phản quang lóe sáng.
Anh mặc đồ chiến đấu, giày quân nhân cao đến cẳng chân. Anh đi qua thùng giấy, bước chân ổn định, đôi chân thon dài như ẩn chứa sức mạnh cường đại. Ánh mắt theo mỗi bước anh đi đều như giẫm vào tim.
Người đàn ông dường như bị thứ gì đó hấp dẫn lực chú ý, anh xoay người đi về hướng một đống đổ nát phía sau. Anh đi chậm lại, bàn tay buông xuống rất tự nhiên sờ khẩu súng lục màu bạc bên hông. Năm ngón tay hơi dài hơn người thường mở ra, nhanh chóng chuyển súng lục vào tay, ngón tay mở chốt an toàn.
Họng súng tối om nhắm ngay ngăn tủ cũ nát bị hàng hóa chôn hơn nửa.
Một anh lính đặc chủng chỉ màn hình công cụ đơn sơ, lớn tiếng: “Thiếu tá, nơi này có dấu hiệu sống! Có người sống sót!”
Hàng hóa lộn xộn bay lên trong nháy mắt, rơi xuống hai bên, như tự động dọn đường cho người đàn ông trước mắt.
Thùng hàng cản cửa sổ dời đi, kho hàng sáng sủa hơn, khuôn mặt thiếu tá cũng xuất hiện trước mắt mọi người. Anh không còn trẻ lắm, nhưng hình dáng đường cong đều có vẻ kiên định, đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt sắc bén.
“Cắt!”
Nghe được tiếng đạo diễn hô, thư ký trường quay lúc này mới tỉnh táo lại, nhanh chóng gõ bản.
Các diễn viên lập tức bình tĩnh lại, hoạt động tay chân tại chỗ.
Đạo diễn Lỗ sung sướng nhìn cảnh quay vừa rồi. Mấy chiếc máy ghi hình đều bắt giữ được động tác ngẩng đầu này của Lý Phỉ, dù ở góc độ nào, mọi người vừa nhìn thì đều bị chấn nhiếp, sau đó mới ý thức được khuôn mặt tuấn mỹ này, phóng đại gấp mười lần trên màn ảnh lớn cũng không soi ra được bất cứ vấn đề gì.
“Thằng nhóc này hay lắm, tôi liền biết cậu làm được mà!” Đạo diễn Lỗ vỗ đùi, nói.
Trước máy quay có một đám người nước ngoài, họ thông qua phiên dịch trao đổi ý kiến với đạo diễn Lỗ. Thấy vẻ mặt họ đều rất hài lòng, cho rằng có thể qua luôn.
Đạo diễn Lỗ tóc bạc trắng, thảm họa suýt thì làm suy sụp ông. Chờ khi nghe nói quốc gia cần một đạo diễn có kinh nghiệm quay phim thương mại phong phú, ông mới ngồi dậy từ trên giường bệnh, tích cực phối hợp trị liệu. Cuối cùng, như mong ước xuất hiện ở trường quay.
Vì từng hợp tác qua với Lý Phỉ không ít bộ phim, nên hai bên phối hợp rất ăn ý, Lý Phỉ biết thói quen quay của đạo diễn Lỗ, biết máy nào quay trọng điểm gì, hiệu quả hình ảnh rất hoàn mỹ.
Cảnh này nói nghe rất đơn giản, chỉ là đi vào cửa, rút súng, cuối cùng thì ngẩng đầu… Nhưng để lại ảnh hưởng lớn cho người xem trước màn ảnh thì đạo diễn Lỗ tin rằng hiện tại ở Trung Quốc không có người thứ hai biểu diễn xuất sắc hơn Lý Phỉ.
Một năm không thấy, kỹ thuật diễn xuất của Lý Phỉ hình như lại tiến bộ? Hiểu nhân vật rất kỹ! Đạo diễn Lỗ có hơi buồn bực, vì một năm rung chuyển hoảng loạn này, nghệ sĩ cũng không có cơm ăn, trạng thái không lùi đã là chuyện tốt, nào có ai khôi phục nhanh như vậy?
Quân nhân lại là loại hình Lý Phỉ trước đây chưa từng diễn, sao lại nắm chắc như vậy. Lần này cả thảo luận cảnh phim cũng không cần, đã diễn đủ cả tính cách, khí thế, thần thái của vị đội trưởng tiểu đội dị năng quốc gia? Còn tốt hơn cả chính đạo diễn Lỗ tự mình tưởng tượng, có khí thế hơn.
Đáp án vấn đề này, đạo diễn Lỗ không biết, diễn viên quần chúng nào đó lại biết.
Một cậu lính đặc chủng mặc đồ rằn ri để lên phim, lặng lẽ lấy di động ra, nhắn tin: Báo cáo thiếu tá, ngài không cần lo về hình tượng của mình đâu! Lý Phỉ còn soái hơn chính ngài. Đảm bảo sau khi phim công chiếu sẽ qua được vòng thẩm mỹ của công chúng.
Tâm trạng của Trương Diệu Kim khi nhận được báo cáo này là gì, trường quay tạm thời không ai biết.
Bối cảnh kho hàng đang được sửa sang lại, hàng hóa bay ra lúc trước đều nhờ máy móc. Tuy phần này có thể để hậu kỳ tăng thêm hiệu ứng, nhưng đoàn phim bên Mỹ khăng khăng phải dùng đạo cụ. Nhất là khi quay cả đám đông sẽ không có đủ hiệu quả, toàn bộ dựa vào kỹ thuật diễn xuất thì rất khó khiến người xem cảm động.
Một kho hàng nhỏ, sau khi tháo dỡ có thể chuyển đi toàn bộ, nơi này còn quay hai cảnh đánh nhau nữa.
Cái tủ trong góc tường thật ra chỉ có khung, phía trước thì giống khuông giống dạng, phía sau lại hoàn toàn trống không. Như vậy thì tiện cho diễn viên cuộn mình trong tủ, cũng sẽ không bị thiếu không khí, lúc không quay còn có thể co giãn cơ thể một chút.
“Cảnh hai chuẩn bị!”
Tiếng ồn ào trong trường quay lập tức biến mất, diễn viên quần chúng về vị trí cũ, máy quay chậm rãi đi dọc theo đường ray.
Cửa tủ gỗ bị mở ra, bộ đội đặc chủng cứu ra một người còn sống từ bên trong.
Trên mặt người sống sót dính máu, đầu tóc bù xù, ánh mắt dại ra, dây thanh quản bị cắt, chỉ có thể phát ra tiếng kêu quái dị, không thể cầu cứu. Quần áo cô ta vừa rách vừa bẩn, ống kính lướt đến mặt rồi dời đi. Một anh lính đặc chủng báo cáo với thiếu giáo “Cô ta bị mất hai chân, chỉ còn lại xương”.
Trong phim, người dị năng bị Bọ Cạp Đỏ tấn công, bắt cóc, còn bị cắt thịt, chế biến một bộ phận thân thể là do Tiêu Nhã Cầm sắm vai. Ngoài cảnh cứu viện này, phía sau còn có cảnh trả lời câu hỏi của tiểu đội dị năng quốc gia trong bệnh viện.
Nói như thế nào cũng là cảnh bốn phút, nếu Tiêu Nhã Cầm không cần, nghệ sĩ khác sẽ tranh giành đến vỡ đầu.
Tâm trạng của Tiêu Nhã Cầm có thể diễn đúng bản chất của nhân vật xui xẻo này.
Vì vị trí của diễn viên quần chúng, góc độ máy quay, vấn đề chiếu sáng, cảnh này, Tiêu Nhã Cầm không thể không rụt vào ngăn tủ, trước khi được người “cứu” ra khỏi tủ. Hai lần sau, cô ả diễn không đúng chỗ, hai chân trong đống quần áo rách không cẩn thận “lọt vào ống kính”, bị kêu dừng.
Cứu ra, nhét vào, cứu ra, không qua, tiếp tục bò vào…
Khi quay phim khó tránh khỏi gặp chuyện chán nản như vậy, Tiêu Nhã Cầm không phải người mới, cô ả biết việc này rất bình thường, không có người nhằm vào ả, cũng không ai cố ý trêu cợt ả, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Không vì cái gì khác mà bởi vì hoá trang chật vật xấu xí như vậy, mà cô ả còn phải ở nơi này quay lại.
Mới đầu, Tiêu Nhã Cầm cố ý lộ nửa khuôn mặt trước ống kính, góc độ kia là bên mặt dễ nhìn nhất của ả, dù không trang điểm cũng rất có sức quyến rũ. Kết quả, bị đạo diễn Lỗ và một đạo diễn lớn bên Mỹ quát dừng lại, hung hăng mắng ả, nói ả phải hiểu nhân vật này là người bị hại sợ tới mức tinh thần thất thường, chứ không phải gái gọi phê thuốc phiện.
Cuối cùng, khi Tiêu Nhã Cầm qua cảnh này, cả người đã rơi vào trạng thái thần kinh không khác nhân vật lắm.
Trợ lý rót trà nóng cho Tiêu Nhã Cầm, hai tay cô ả run rẩy không tiếp được.
Trợ lý chỉ có thể dốc lòng an ủi Tiêu Nhã Cầm. Họ ở trong góc trường quay, dù là người của đoàn phim nước Mỹ, hay là người phụ trách Tổng cục Điện ảnh phái tới giám thị, cũng không có hứng nhìn đến bên này.
Cảnh của Tiêu Nhã Cầm hôm nay xem như quay xong, cô ả trở về đợi thông báo, ba ngày sau lại đến quay, sau đó là có thể lấy tiền lương, rời đi. Loại nhân vật này trong phim, không danh tiếng thì gọi là diễn viên quần chúng, có danh tiếng thì gọi là khách mời. Lúc rời đoàn phim, ngay cả tiệc đóng máy tiêu chuẩn cũng không có.
“Cô Tiêu, cô có thể về nhà nghỉ ngơi.” Một người mặc đồ bảo vệ trường quay đi đến, rất lễ phép báo cho Tiêu Nhã Cầm.
Đối với việc trường quay nhiều bảo vệ kỳ lạ, từ diễn viên đến nhân viên đoàn phim đều không thích ứng, nhưng đây là người quốc gia phái tới, nghe nói thân phận không tầm thường, không ai dám ra vẻ với bảo vệ.
Lịch quay phim đã định ra, mỗi người ra vào đều cần kiểm tra, được phát thẻ chứng minh công tác để có thể vào cửa, trên thẻ ghi phạm vi và thời gian cho phép thông hành.
Vai diễn của Tiêu Nhã Cầm quay xong, nhân viên phụ trách quản lý thẻ nhận được tin tức, sau đó sai người đến báo cho cô ả rời đi. Toàn bộ đoàn phim quản lý rất nghiêm ngặt, không giống như quay phim, mà giống như đang tổ chức đại hội thể dục thể thao.
Trong lòng Tiêu Nhã Cầm thở ra một hơi.
Ả thấy Lý Phỉ đang trò chuyện thoải mái ở khu nghỉ ngơi, trong lòng càng hốt hoảng. Nếu là bình thường thì ả đã sớm tìm lý do đến gần. Giờ giữa họ có vài bảo vệ đang tuần tra, mặc đồ bảo vệ nhưng khí phách quân nhân không dễ giấu, có quỷ mới tin họ là bảo vệ của Tổng cục Điện ảnh.
Cuối cùng, Tiêu Nhã Cầm thức thời đi, vai diễn của ả rất đơn giản, đoàn phim đổi người cũng không có áp lực. Cảnh sau ở bệnh viện có lộ mặt trước ống kính, Tiêu Nhã Cầm không muốn mất đi nhân vật này, chuyện này liên quan đến sự phát triển sau này của ả ở giới văn nghệ.
Tự nhận là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, Tiêu Nhã Cầm nuốt một bụng mật vàng, yên lặng rời đi. Trợ lý Lâm từ phía xa thấy mà hết giận.
“Tôi nói này, cảnh ở bệnh viện kia nên để cô ta dùng vải băng đầu. Bị nhốt trong tủ gỗ không thể chạy trốn, chắc chắn trán sẽ đập vào ngăn tủ!” Trợ lý Lâm hầm hừ. Cậu ta không muốn Tiêu Nhã Cầm xuất hiện hoàn hảo trên màn ảnh.
“Không có băng vải, nhưng sẽ hóa trang bầm tím mặt mày.” Giản Hoa nói theo kịch bản.
Cậu và Lý Phỉ mặc quân trang hoàn toàn giống nhau, làm diễn viên đóng thế của ảnh đế, cậu mà không đến diễn, sẽ khiến người ta nghi ngờ. Dù sao ở đây là trong nước, dưới sự theo dõi của Hồng Long, có thể bảo đảm an toàn.
Vì tung hỏa mù cho kẻ có tâm tư, lúc Lý Phỉ quay phim còn có diễn viên đóng thế thứ hai. Đây là một anh trai hậu cần của Hồng Long, thường ngồi bên cạnh Giản Hoa, hai người trừ khuôn mặt, thì cao thấp gầy béo hoàn toàn giống nhau. Chắc chỉ có Lý Phỉ liếc bóng dáng họ cái là ra ai với ai.
“Đến đến, tạm thời kết thúc công việc ăn cơm trưa!”
Đạo diễn Lỗ còn đang cân nhắc trước màn ảnh, người đoàn phim nước Mỹ đã vội dừng công việc, hai mắt tỏa sáng nhìn bảo vệ vận chuyển cơm hộp.
Mùi cà chua tráng trứng, thịt gà xào lạc, xương ống nấu tương[1] tràn ngập trong trường quanh.
Trong cặp lồng đựng cơm còn có cả đặc sản Bắc đô, bánh bao thịt heo hành tây. Tách ra, màu sắc bên trong sáng bóng, hương thịt mạnh liệt tạo cảm giác tồn tại, mùi dọc theo xoang mũi chui vào bụng. Ăn kèm với cháo gạo nếp, thịt hầm mềm, thịt lừa nướng, còn có trứng phủ cơm rang vàng óng. Mọi người chớp mắt đã đói bụng.
Cơm cũng không tính là ngon, chỉ là hương vị không tệ, ngon hơn cơm đoàn phim thường đặt.
Nhưng lúc ăn cơm, ai cũng không tranh được với mấy người nước ngoài…
“Lại đến lúc món ngon chinh phục thế giới.” Trợ lý Lâm không cướp được bánh bao, chỉ có thể bê cơm rang và xương ống nấu tương người nước ngoài không biết ăn về.
“Đáng giận, tôi phải gọi đồ ngoài!”
Trợ lý Lâm lấy di động ra nhấn liên tục.
Hồn Giản Hoa còn lơ lửng, cậu đang nhớ lại phần diễn trước của Lý Phỉ.
Lý Phỉ bảo mấy người bên cạnh đừng quấy rầy Giản Hoa. Anh, Cảnh Điền và anh trai hậu cần của Hồng Long nói về tin tức của đoàn phim bên Mỹ.
“Nhân vật chính muốn đến trường quay bên Trung Quốc một lần, không phải người dị năng cấp cao gì, không cần chính phủ bảo vệ.”
“Chia làm hai đoạn để quay, có cảnh nhân vật chính thời thiếu niên, đa số cảnh là sau khi trưởng thành.”
“Diễn thời thiếu niên? Chính là Johnson Brown kia, có sẵn, nạn nhân của bạo lực học đường tự diễn!” Anh trai hậu cần của Hồng Long, lâm thời kiêm chức diễn viên đóng thế xòe tay, nói.
Đang nói hăng say, bỗng trước cửa trường quay có tiếng ồn ào.
Hình như có nhân vật lớn đến, có người kêu lên sợ hãi, có người bàn luận hưng phấn, cuối cùng, đạo diễn cũng qua đi.
Nơi này kiểm tra an ninh rất nghiêm ngặt, Lý Phỉ cũng không lo có chuyện ngoài ý muốn. Trợ lý Lâm chạy đi nhanh như chớp để xem tình hình, rồi rất nhanh trở về, hưng phấn nói là “nhân vật chính” đến, đang trao đổi với tổ đạo diễn bên này.
Lý Phỉ vốn cho rằng diễn người dị năng cấp song S, Hurricane sẽ là một trong mấy vị ảnh đế Oscar vang danh quốc tế, hoặc diễn viên nổi tiếng nhớ quay phim truyện tranh anh hùng. Kết quả, khi đám người tản ra, anh nhìn thấy người đàn ông Mỹ đi đến, vẻ sửng sốt xuất hiện trên mặt Lý Phỉ.
“Là anh?”
“Xin chào, lại gặp mặt.”
Federik Morenza được vệ sĩ gia tộc vây quanh, mỉm cười bất đắc dĩ.
– Nhân vật chính anh hùng nước Mỹ cần có dáng người đẹp, đẹp trai cao lớn, giọng nói giàu từ tính, có sức hấp dẫn của người lãnh đạo. Một người đàn ông luôn là tâm điểm của mọi ánh đèn. Tốt nhất là có rất nhiều fan, nổi tiếng toàn cầu, mới xứng làm nhân vật chính của phim thương mại cao cấp này.
Thích hợp hay không?
[1] Xương ống nấu tương: món này ngoài ăn thịt xung quanh xương, còn có thể hút nước sốt trong xương ống.