Tiếng dương cầm duyên dáng như dòng nước chảy qua.
Bầu trời xanh thẳm, bồ câu trắng bay qua quảng trường, màn ảnh mang sắc thái tươi sáng cắt rất nhanh.
Cặp vợ chồng già ôm thú cưng nghỉ ngơi trên ghế đá bên bồn hoa màu trắng. Một người đàn ông đứng gần đó, một tay cầm bó hoa hồng, sốt ruột sửa lại cổ áo mình.
Cô thiếu nữ cầm một đồng tiền xu, vội vàng quay lưng về phía hồ ước nguyện, người qua đường cười thân thiện cổ vũ.
Cô giơ tay lên, ánh sáng xuyên qua khe hở, sau lưng là những tòa nhà cao tầng trong thành phố. Đồng tiền xu được tung ra, cảnh quay chậm lại, chậm rãi rơi xuống theo đồng tiền xu ánh lên màu bạc dưới mặt trời.
Tiếng nhạc ngừng lại, màn ảnh biến đen, một hàng chữ hiện lên màn hình.
“Nếu, bạn mất đi toàn bộ thế giới.”
Từng chữ như tro tàn trong lửa nhanh chóng tán đi, nhanh đến mức người xem không kịp tự hỏi thời gian. Đài phun nước ở quảng trường lại xuất hiện, túi thức ăn cho bồ câu rơi trên mặt đất, tay ông lão còn tựa bên ghế, đồng tiền xu vẫn giữ thế rơi xuống, còn chút nữa là chạm đến mặt nước hồ ước nguyện, nhưng nó dừng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Nguyện vọng sẽ không được thực hiện, thế giới không còn như trước.
Tiếng ồn ào ngừng lại, đám người biến mất, cảm giác chẳng lành càng trở nên rõ ràng theo màu hình ảnh tối tăm. Thị giác từ đồng tiền xu kia, phía trên là một vòng xanh, là bầu trời trống không.
Lúc này, một bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng, vươn ra cầm đồng tiền xu.
Vì thị giác, nên cảm xúc áp lực sinh ra bởi hình ảnh bỗng được phóng thích. Bàn tay này không chỉ cầm một đồng tiền xu, mà như là sự cứu dỗi trân quý trong giam cầm tối tăm mờ mịt…
Màn ảnh di chuyển, đặc tả.
Người nghệ sĩ mặc áo bành tô, dưới tia sáng chớp lóe chợp tắt, như người mẫu anh tuấn cao lớn trên bức ảnh đen trắng. Hình dáng khắc sâu, như đường cong thanh lịch trên đá cẩm thạch, đường văn mái tóc được xử lý tỉ mỉ, hoàn mỹ như hoa văn trên quần áo.
Ngón tay linh hoạt lật đồng tiền xu, hắn xoay người ra khỏi quảng trường.
Trên đường, trong ô tô không có người, trong cửa hàng cũng không có ai.
Cô độc bước đi, vài bóng đen xẹt qua nhà tầng sau lưng.
Con quái vật lồng dài như khỉ vươn móng vuốt ra, kêu khàn giọng đánh tới, người đàn ông không cần nhìn, chớp mắt, không khí cuồng loạn cuộn con quái vật lên ném xuống đất.
Màn ảnh bắt đầu kéo ra xa, từ con đường này mở rộng ra cả khu phố.
Tầng cao hun hút không tiếng người, chỉ có bóng dáng quái vật leo trèo. Không khí kỳ dị sau bóng phồn hoa, theo một con chim lông đen răng nhọn, móng vuốt đầy máu tươi bay qua tượng Nữ thần Tự Do, vọt đến đỉnh điểm.
Màn ảnh hướng xuống dưới hai giây, rồi lại biến thành màu đen.
“Tại thành phố quen thuộc này, làm sao để có thể sống sót trong cô độc.”
Phá vỡ bóng tối là một tiếng hét thảm, quay lại là hình ảnh ngã tư đường tan hoang, nhiều tủ kính bị đập nát, châu báu quý giá rơi đầy đất, rất nhiều tiền giấy cũng lẫn bên trong. Có người cầm súng, có người cầm dao chém nhau. Xác chết nằm ven đường. Một người đàn bà đầu tóc bù xù, mặt mũi bẩn thỉu lui trong góc, thét to.
Đồng hồ treo trong cửa hàng, kim giây bỗng dịch về trước một số.
Rất nhiều đường cong ảo ảnh hiện lên, hiệu ứng đặc biệt khiến người của cả thành phố nhanh chóng xuất hiện.
Kẻ cầm dao hành hung ngây ngốc nhìn tiền giấy bay đầy trời, xác người còn chảy ra dòng máu nóng, mọi người gào thét chạy trốn, có người còn nhân lúc rối loạn, nhặt châu báu, tiền bạc dưới đất.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, gã côn đồ vui mừng như điên, giang hai tay hô lớn gã đã trở lại, cướp đồ ăn ở quán hot dog nhỏ ven đường nhét vào mồm. Cậu bé chặn đường bị gã đá sang bên cạnh.
Gã côn đồ đầy mình máu tươi, tây trang rách rưới mặc trên người. Gã không mang hình tượng kẻ ác, đầu trọc, săm tay. Trên khuôn mặt dữ tợn của gã còn có thể nhìn thấy vài nét đắc thù của người thường.
Cảnh sát định bắt mấy tên côn đồ này, nhưng chúng thoải mái làm xe ô tô bay lên, ném qua.
Lửa lớn dâng lên theo vụ nổ, tiếng cười điên cuồng, tùy ý…
Hình ảnh này nhanh chóng chuyển đổi, biến thành tình hình thực tế trên TV, phối hợp với biên tập viên thuyết minh tin tức. Nhiều thành thị trên toàn cầu bỗng xuất hiện người dị năng, đồng thời, mặt đất sụp đổ, tai nạn giao thông liên hoàn, nhà bị nghiêng, vân.vân… thương vong rất lớn.
Người xem TV, trong còn tay nắn đồng tiền xu.
Chuông di động vang lên, ngón tay thon dài của người đàn ông thoải mái trượt mở khóa màn hình blackberry, tên người gọi trống rỗng.
“Xin chào, ngài Brown. Đây là cục dị năng nước Mỹ.”
Hình ảnh chuyển, nhưng tiếng nói chuyện không gián đoạn, từ trong điện thoại biến thành một người Mĩ mang quân hàm tướng đứng trong Lầu Năm Góc. Bốn phía hư không xuất hiện hình ảnh hiện trường tai nạn, bàn tròn rộng rãi ngồi đầy người.
“Thế giới của chúng ta đã xảy ra chuyện.”
Màn hình chủ trên bàn hội nghị xuất hiện hai vòng xoắn ốc.
“… Người dị năng và quái vật ở một thế giới khác chúng ta không thể đến. Những gì bị phá hủy sẽ phản hồi đến thế giới này khi hai thế giới trùng lặp, bao gồm cả Lầu Năm Góc và Nhà Trắng, trong giây tiếp theo, có thể sập.”
“Số người chết vượt đã qua một ngàn vạn.”
“Số tai nạn tăng lên, thì trật tự của thế giới thực cũng không thể khống chế. Người dị năng tụ tập thành đoàn gây bùng nổ xung đột. Có vài kẻ đã chiếm lĩnh khu đổ nát, tuyên bố quyền quản lý ở nơi đó.”
“Người dị năng cấp cao rất nguy hiểm, họ có thể làm được nhiều hơn chúng ta tưởng tượng…”
Trên màn hình bốn phía bắt đầu xuất hiện những người tuổi, quốc tịch khác nhau.
“Khống chế người dị năng, tìm kiếm đối thoại toàn cầu, ngăn cản chiến tranh người dị năng cấp cao!”
Hình ảnh lại thay đổi, căn cứ bí mật kiên cố dưới lòng đất. Công nghệ hiện đại bắt mắt, nơi nào cũng có người mặc quân trang và trang phục nghiên cứu.
Người nghệ sĩ cao lớn tuấn mỹ, tóc tai bù xù, trên mặt cũng mọc râu, cổ áo mở vài cúc. Dù là phong cách suy sút thì vẫn quyến rũ như cũ, đường cong cơ thể được phác thảo rõ ràng dưới lớp áo sơmi trắng mỏng manh.
Hình ảnh dừng, bên cạnh xuất hiện một hàng chữ.
Johnson Brown, người dị năng Gió cấp S, diễn viên: Federik Morenza.
Sau khi hết dừng hình, màn hình mờ dần, một người đàn ông phương Đông xuất hiện. Bên cạnh anh là một khối kim loại lơ lửng, không ngừng chuyển động theo suy nghĩ của anh, huy chương trên quân trang, hơi thở cường hãn, lời nói cũng mang theo áp lực:
“Hợp tác? Anh Brown, anh không thể đại diện cục dị năng nước Mỹ, mà tôi là tổ trưởng Hồng Long của Trung Quốc.”
Đột nhiên, một con Corgi lay mặt bàn toát ra đầu, nó hướng tới liên lạc màn hình nhìn thoáng qua, xoay người chổng mông với Johnson. Lại quay đầu, cười như vừa làm chuyện xấu gì.
…
“Đáng yêu quá!”
“Nó còn duỗi chân, trời ơi, chân ngắn quá nên ngã khỏi lòng Lý Phỉ rồi!”
“Đừng mà, vì sao cảnh của Corgi lại ít như vậy? Chỉ có ba giây?”
Nên thấy đủ rồi đi, Tiêu Nhã Cầm cả nửa giây cũng không được.
Bên ngoài hiện trường công chiếu “Kẻ bị vứt bỏ”, người không có vé, chỉ có thể xem đi xem lại trailer trên màn ảnh lớn. Mỗi lần quay đến cảnh toàn mặt Lý Phỉ, lại là một trận hú hét. Nhờ hình ảnh chất lượng cao, cái mông tròn vo xù lông của Corgi cực kỳ rõ ràng, rất nhiều người xem không kiềm được muốn giơ tay.
“Nhất định là dùng hiệu ứng! Họ chắc chắn thêm hiệu ứng cho mông Corgi. Nếu không sao lại mê người như vậy!”
“Mông Corgi mềm mại dễ bóp như vậy sao?”
Federik là Thiên Vương giới âm nhạc, độ nổi tiếng cũng rất cao. Cảnh mở màn đặc tả kia còn khiến rất nhiều người thành fan dù lúc trước không nghe nhạc nước ngoài, không biết hắn.
“Hóa ra kỹ thuật diễn xuất của Phil* cũng tốt như vậy!”
*Chắc là cách gọi tắt tên Federik.
“Federik vốn đàn dương cầm rất ổn, bàn tay anh ấy khá to, nên đánh đàn nhẹ nhàng hơn người thường. Đừng nói cấp tám, tôi còn từng xem anh ấy đánh đến cấp mười*, tôi vốn giữ mấy video đàn… A, góc độ vừa rồi, hoàn toàn có thể tưởng tượng là anh ấy vươn tay về phía tôi, dẫn tôi ra khỏi khốn cảnh! Tôi chính là đồng tiền xu kia!”
*Các cấp độ khi chơi đàn, trình độ chơi đàn càng điêu luyện thì cấp càng cao.
“Phải thêm đùi gà cho người trang điểm! Dáng người của Thiên Vương… A! Còn tạo hình lần này của Lý Phỉ nữa, hình như tô bóng thêm cho ngũ quan, trở nên lập thể hơn. Đây là vì phối hợp với phim quốc tế hả? Cảm giác áp bách thật mạnh, nhất định là đấu diễn! Đến giờ còn không dám tin là Dean diễn vai phụ quan trọng trong phim bom tấn Hollywood.”
“Thì sao, anh ta là diễn viên mà còn đấu diễn với ca sĩ nhà người ta, có đuối lý hay không?”
“Cô mới đuối lý, giỏi thì tìm người diễn tốt hơn đi! So kỹ thuật diễn xuất của Phỉ thì tôi chưa bao giờ sợ. Nếu không phải tư liệu máy tính bị mất, thì đá ném vào mặt cô rồi!”
Nơi nào có fan thì sẽ có chuyện tám nhảm và mâu thuẫn, các cô sợ hãi cảm thán liên tục. Ngoài hiện trường, có nhiều người cả đời chưa từng chú ý đến phim điện ảnh nào được công chiếu, càng không phải fan của diễn viên nào, họ trầm mặc nhìn màn hình.
– Bộ phim mang bóng đen cải biên từ sự kiện có thật.
Lần này không phải mười chữ trống rỗng, là hung thủ giết người liên hoàn đáng sợ, hay hiện tượng xã hội nhân tính vặn vẹo khiến người nghe ghê sợ, phạm vi ảnh hưởng có hạn.
Lần này, mỗi người đều là người bị hại trong thảm họa.
Họ khát vọng biết được sự thật.
Phim điện ảnh, “Kẻ bị vứt bỏ” có ba phần, trước mắt chỉ công chiếu phần một “Kẻ bị vứt bỏ: Cô độc bước đi”.
Nghi thức công chiếu cử hành đồng thời ở mười quốc gia trên toàn cầu. Vì lệch múi giờ, nên có nước là sáng sớm, có nước là đêm khuya. Sau khi kết thúc nghi thức công chiếu sẽ phát hành phim, phát hành trên toàn cầu phải chờ một tuần sau.
Có thể nói, hôm nay lấy được vé vào, đều là người rất có năng lực và bối cảnh.
Lưu San chính là một trong những người dưới đài. Mặt cô đỏ bừng, có vẻ vừa sốt ruột vừa hưng phấn, khi ánh mắt chạm đến đống đổ nát trên tấm áp phích, thân thể lại nhịn không được run nhè nhẹ.
Ngồi cùng với Lưu San là một người bạn cùng thế hệ với cô, Hồng N ở Bắc đô.
Từ sau khi Lưu San khôi phục, người nhà của cô vẫn luôn lo lắng, đi ra ngoài phải có người đi cùng.
Lần công chiếu này rất đặc biệt. Một vài phóng viên xoa tay, ánh mắt sáng ngời, họ đều chỉ phỏng vấn vấn đề quân sự hoặc chính trị, thậm chí còn có cả phóng viên chiến trường. Phóng viên giải trí ở cùng họ, không khí hiện trường trở nên kỳ cục.
Phóng viên phải theo ý người xem, vấn đề họ đặt ra ở buổi công chiếu, không phải tin đồn ngoài lề lúc quay phim, việc vất vả chế tác trước sau màn ảnh, mà là ý nghĩa tượng trưng của bộ phim này, có bao nhiêu chuyện là thật, thảm họa lớn đến mức nào, có xảy ra lại hay không, vân.vân….
Sau khi tuyên bố tin tức, người phát ngôn thành công khiến phóng viên mê man. Phong cách “lập trường kiên định, lộ ra rất nhiều nội tình nhưng trên thực tế chuyện gì cũng không thừa nhận” này, trăm phần trăm là đi ra từ bộ ngoại giao, tuyệt đối không phải người giới giải trí.
Lúc sau đến giai đoạn thoải mái, người chủ trì lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, tươi cười mời Lý Phỉ ôn nhã, đạo diễn Lỗ, và thành viên đoàn phim liên quan.
Corgi chạy phía trước, suýt thì cướp hết màn ảnh.
Trên màn hình ngoài quảng trường cũng chiếu trực tiếp buổi công chiếu.
Đoàn Đoàn không phụ tiếng hú hét ở hiện trường, nó lắc lư nhảy điệu clacket, giẫm rất đúng nhịp, còn như người mẫu tạo dáng giữa sân khấu, rồi ngồi tại chỗ kiêu ngạo đối mặt với màn ảnh.
Bình thường, loại chó nhỏ này mặc quần áo thú cưng rất đáng yêu. Đoàn Đoàn lần này thì khác, nhân viên cả đoàn phim đều nhất trí bỏ phiếu để Corgi không mặc gì, cứ diễn theo bản sắc “khỏa thân”, cũng đâu thể che mất cái mông!
Ảnh hậu Ôn Nhã ở phía sau cười một tiếng, như trút được gánh nặng. Lần công chiếu có ý nghĩa khác biệt như vậy khiến mọi người đều áp lực.
“Thật sự là vị cứu tinh của mọi người.” Cô nhỏ giọng nói.
“Thực ra nó chính là cứu thế chủ.” Lý Phỉ xòe tay.
Nói thật, không hề cắt xén.
Bầu trời xanh thẳm, bồ câu trắng bay qua quảng trường, màn ảnh mang sắc thái tươi sáng cắt rất nhanh.
Cặp vợ chồng già ôm thú cưng nghỉ ngơi trên ghế đá bên bồn hoa màu trắng. Một người đàn ông đứng gần đó, một tay cầm bó hoa hồng, sốt ruột sửa lại cổ áo mình.
Cô thiếu nữ cầm một đồng tiền xu, vội vàng quay lưng về phía hồ ước nguyện, người qua đường cười thân thiện cổ vũ.
Cô giơ tay lên, ánh sáng xuyên qua khe hở, sau lưng là những tòa nhà cao tầng trong thành phố. Đồng tiền xu được tung ra, cảnh quay chậm lại, chậm rãi rơi xuống theo đồng tiền xu ánh lên màu bạc dưới mặt trời.
Tiếng nhạc ngừng lại, màn ảnh biến đen, một hàng chữ hiện lên màn hình.
“Nếu, bạn mất đi toàn bộ thế giới.”
Từng chữ như tro tàn trong lửa nhanh chóng tán đi, nhanh đến mức người xem không kịp tự hỏi thời gian. Đài phun nước ở quảng trường lại xuất hiện, túi thức ăn cho bồ câu rơi trên mặt đất, tay ông lão còn tựa bên ghế, đồng tiền xu vẫn giữ thế rơi xuống, còn chút nữa là chạm đến mặt nước hồ ước nguyện, nhưng nó dừng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Nguyện vọng sẽ không được thực hiện, thế giới không còn như trước.
Tiếng ồn ào ngừng lại, đám người biến mất, cảm giác chẳng lành càng trở nên rõ ràng theo màu hình ảnh tối tăm. Thị giác từ đồng tiền xu kia, phía trên là một vòng xanh, là bầu trời trống không.
Lúc này, một bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng, vươn ra cầm đồng tiền xu.
Vì thị giác, nên cảm xúc áp lực sinh ra bởi hình ảnh bỗng được phóng thích. Bàn tay này không chỉ cầm một đồng tiền xu, mà như là sự cứu dỗi trân quý trong giam cầm tối tăm mờ mịt…
Màn ảnh di chuyển, đặc tả.
Người nghệ sĩ mặc áo bành tô, dưới tia sáng chớp lóe chợp tắt, như người mẫu anh tuấn cao lớn trên bức ảnh đen trắng. Hình dáng khắc sâu, như đường cong thanh lịch trên đá cẩm thạch, đường văn mái tóc được xử lý tỉ mỉ, hoàn mỹ như hoa văn trên quần áo.
Ngón tay linh hoạt lật đồng tiền xu, hắn xoay người ra khỏi quảng trường.
Trên đường, trong ô tô không có người, trong cửa hàng cũng không có ai.
Cô độc bước đi, vài bóng đen xẹt qua nhà tầng sau lưng.
Con quái vật lồng dài như khỉ vươn móng vuốt ra, kêu khàn giọng đánh tới, người đàn ông không cần nhìn, chớp mắt, không khí cuồng loạn cuộn con quái vật lên ném xuống đất.
Màn ảnh bắt đầu kéo ra xa, từ con đường này mở rộng ra cả khu phố.
Tầng cao hun hút không tiếng người, chỉ có bóng dáng quái vật leo trèo. Không khí kỳ dị sau bóng phồn hoa, theo một con chim lông đen răng nhọn, móng vuốt đầy máu tươi bay qua tượng Nữ thần Tự Do, vọt đến đỉnh điểm.
Màn ảnh hướng xuống dưới hai giây, rồi lại biến thành màu đen.
“Tại thành phố quen thuộc này, làm sao để có thể sống sót trong cô độc.”
Phá vỡ bóng tối là một tiếng hét thảm, quay lại là hình ảnh ngã tư đường tan hoang, nhiều tủ kính bị đập nát, châu báu quý giá rơi đầy đất, rất nhiều tiền giấy cũng lẫn bên trong. Có người cầm súng, có người cầm dao chém nhau. Xác chết nằm ven đường. Một người đàn bà đầu tóc bù xù, mặt mũi bẩn thỉu lui trong góc, thét to.
Đồng hồ treo trong cửa hàng, kim giây bỗng dịch về trước một số.
Rất nhiều đường cong ảo ảnh hiện lên, hiệu ứng đặc biệt khiến người của cả thành phố nhanh chóng xuất hiện.
Kẻ cầm dao hành hung ngây ngốc nhìn tiền giấy bay đầy trời, xác người còn chảy ra dòng máu nóng, mọi người gào thét chạy trốn, có người còn nhân lúc rối loạn, nhặt châu báu, tiền bạc dưới đất.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, gã côn đồ vui mừng như điên, giang hai tay hô lớn gã đã trở lại, cướp đồ ăn ở quán hot dog nhỏ ven đường nhét vào mồm. Cậu bé chặn đường bị gã đá sang bên cạnh.
Gã côn đồ đầy mình máu tươi, tây trang rách rưới mặc trên người. Gã không mang hình tượng kẻ ác, đầu trọc, săm tay. Trên khuôn mặt dữ tợn của gã còn có thể nhìn thấy vài nét đắc thù của người thường.
Cảnh sát định bắt mấy tên côn đồ này, nhưng chúng thoải mái làm xe ô tô bay lên, ném qua.
Lửa lớn dâng lên theo vụ nổ, tiếng cười điên cuồng, tùy ý…
Hình ảnh này nhanh chóng chuyển đổi, biến thành tình hình thực tế trên TV, phối hợp với biên tập viên thuyết minh tin tức. Nhiều thành thị trên toàn cầu bỗng xuất hiện người dị năng, đồng thời, mặt đất sụp đổ, tai nạn giao thông liên hoàn, nhà bị nghiêng, vân.vân… thương vong rất lớn.
Người xem TV, trong còn tay nắn đồng tiền xu.
Chuông di động vang lên, ngón tay thon dài của người đàn ông thoải mái trượt mở khóa màn hình blackberry, tên người gọi trống rỗng.
“Xin chào, ngài Brown. Đây là cục dị năng nước Mỹ.”
Hình ảnh chuyển, nhưng tiếng nói chuyện không gián đoạn, từ trong điện thoại biến thành một người Mĩ mang quân hàm tướng đứng trong Lầu Năm Góc. Bốn phía hư không xuất hiện hình ảnh hiện trường tai nạn, bàn tròn rộng rãi ngồi đầy người.
“Thế giới của chúng ta đã xảy ra chuyện.”
Màn hình chủ trên bàn hội nghị xuất hiện hai vòng xoắn ốc.
“… Người dị năng và quái vật ở một thế giới khác chúng ta không thể đến. Những gì bị phá hủy sẽ phản hồi đến thế giới này khi hai thế giới trùng lặp, bao gồm cả Lầu Năm Góc và Nhà Trắng, trong giây tiếp theo, có thể sập.”
“Số người chết vượt đã qua một ngàn vạn.”
“Số tai nạn tăng lên, thì trật tự của thế giới thực cũng không thể khống chế. Người dị năng tụ tập thành đoàn gây bùng nổ xung đột. Có vài kẻ đã chiếm lĩnh khu đổ nát, tuyên bố quyền quản lý ở nơi đó.”
“Người dị năng cấp cao rất nguy hiểm, họ có thể làm được nhiều hơn chúng ta tưởng tượng…”
Trên màn hình bốn phía bắt đầu xuất hiện những người tuổi, quốc tịch khác nhau.
“Khống chế người dị năng, tìm kiếm đối thoại toàn cầu, ngăn cản chiến tranh người dị năng cấp cao!”
Hình ảnh lại thay đổi, căn cứ bí mật kiên cố dưới lòng đất. Công nghệ hiện đại bắt mắt, nơi nào cũng có người mặc quân trang và trang phục nghiên cứu.
Người nghệ sĩ cao lớn tuấn mỹ, tóc tai bù xù, trên mặt cũng mọc râu, cổ áo mở vài cúc. Dù là phong cách suy sút thì vẫn quyến rũ như cũ, đường cong cơ thể được phác thảo rõ ràng dưới lớp áo sơmi trắng mỏng manh.
Hình ảnh dừng, bên cạnh xuất hiện một hàng chữ.
Johnson Brown, người dị năng Gió cấp S, diễn viên: Federik Morenza.
Sau khi hết dừng hình, màn hình mờ dần, một người đàn ông phương Đông xuất hiện. Bên cạnh anh là một khối kim loại lơ lửng, không ngừng chuyển động theo suy nghĩ của anh, huy chương trên quân trang, hơi thở cường hãn, lời nói cũng mang theo áp lực:
“Hợp tác? Anh Brown, anh không thể đại diện cục dị năng nước Mỹ, mà tôi là tổ trưởng Hồng Long của Trung Quốc.”
Đột nhiên, một con Corgi lay mặt bàn toát ra đầu, nó hướng tới liên lạc màn hình nhìn thoáng qua, xoay người chổng mông với Johnson. Lại quay đầu, cười như vừa làm chuyện xấu gì.
…
“Đáng yêu quá!”
“Nó còn duỗi chân, trời ơi, chân ngắn quá nên ngã khỏi lòng Lý Phỉ rồi!”
“Đừng mà, vì sao cảnh của Corgi lại ít như vậy? Chỉ có ba giây?”
Nên thấy đủ rồi đi, Tiêu Nhã Cầm cả nửa giây cũng không được.
Bên ngoài hiện trường công chiếu “Kẻ bị vứt bỏ”, người không có vé, chỉ có thể xem đi xem lại trailer trên màn ảnh lớn. Mỗi lần quay đến cảnh toàn mặt Lý Phỉ, lại là một trận hú hét. Nhờ hình ảnh chất lượng cao, cái mông tròn vo xù lông của Corgi cực kỳ rõ ràng, rất nhiều người xem không kiềm được muốn giơ tay.
“Nhất định là dùng hiệu ứng! Họ chắc chắn thêm hiệu ứng cho mông Corgi. Nếu không sao lại mê người như vậy!”
“Mông Corgi mềm mại dễ bóp như vậy sao?”
Federik là Thiên Vương giới âm nhạc, độ nổi tiếng cũng rất cao. Cảnh mở màn đặc tả kia còn khiến rất nhiều người thành fan dù lúc trước không nghe nhạc nước ngoài, không biết hắn.
“Hóa ra kỹ thuật diễn xuất của Phil* cũng tốt như vậy!”
*Chắc là cách gọi tắt tên Federik.
“Federik vốn đàn dương cầm rất ổn, bàn tay anh ấy khá to, nên đánh đàn nhẹ nhàng hơn người thường. Đừng nói cấp tám, tôi còn từng xem anh ấy đánh đến cấp mười*, tôi vốn giữ mấy video đàn… A, góc độ vừa rồi, hoàn toàn có thể tưởng tượng là anh ấy vươn tay về phía tôi, dẫn tôi ra khỏi khốn cảnh! Tôi chính là đồng tiền xu kia!”
*Các cấp độ khi chơi đàn, trình độ chơi đàn càng điêu luyện thì cấp càng cao.
“Phải thêm đùi gà cho người trang điểm! Dáng người của Thiên Vương… A! Còn tạo hình lần này của Lý Phỉ nữa, hình như tô bóng thêm cho ngũ quan, trở nên lập thể hơn. Đây là vì phối hợp với phim quốc tế hả? Cảm giác áp bách thật mạnh, nhất định là đấu diễn! Đến giờ còn không dám tin là Dean diễn vai phụ quan trọng trong phim bom tấn Hollywood.”
“Thì sao, anh ta là diễn viên mà còn đấu diễn với ca sĩ nhà người ta, có đuối lý hay không?”
“Cô mới đuối lý, giỏi thì tìm người diễn tốt hơn đi! So kỹ thuật diễn xuất của Phỉ thì tôi chưa bao giờ sợ. Nếu không phải tư liệu máy tính bị mất, thì đá ném vào mặt cô rồi!”
Nơi nào có fan thì sẽ có chuyện tám nhảm và mâu thuẫn, các cô sợ hãi cảm thán liên tục. Ngoài hiện trường, có nhiều người cả đời chưa từng chú ý đến phim điện ảnh nào được công chiếu, càng không phải fan của diễn viên nào, họ trầm mặc nhìn màn hình.
– Bộ phim mang bóng đen cải biên từ sự kiện có thật.
Lần này không phải mười chữ trống rỗng, là hung thủ giết người liên hoàn đáng sợ, hay hiện tượng xã hội nhân tính vặn vẹo khiến người nghe ghê sợ, phạm vi ảnh hưởng có hạn.
Lần này, mỗi người đều là người bị hại trong thảm họa.
Họ khát vọng biết được sự thật.
Phim điện ảnh, “Kẻ bị vứt bỏ” có ba phần, trước mắt chỉ công chiếu phần một “Kẻ bị vứt bỏ: Cô độc bước đi”.
Nghi thức công chiếu cử hành đồng thời ở mười quốc gia trên toàn cầu. Vì lệch múi giờ, nên có nước là sáng sớm, có nước là đêm khuya. Sau khi kết thúc nghi thức công chiếu sẽ phát hành phim, phát hành trên toàn cầu phải chờ một tuần sau.
Có thể nói, hôm nay lấy được vé vào, đều là người rất có năng lực và bối cảnh.
Lưu San chính là một trong những người dưới đài. Mặt cô đỏ bừng, có vẻ vừa sốt ruột vừa hưng phấn, khi ánh mắt chạm đến đống đổ nát trên tấm áp phích, thân thể lại nhịn không được run nhè nhẹ.
Ngồi cùng với Lưu San là một người bạn cùng thế hệ với cô, Hồng N ở Bắc đô.
Từ sau khi Lưu San khôi phục, người nhà của cô vẫn luôn lo lắng, đi ra ngoài phải có người đi cùng.
Lần công chiếu này rất đặc biệt. Một vài phóng viên xoa tay, ánh mắt sáng ngời, họ đều chỉ phỏng vấn vấn đề quân sự hoặc chính trị, thậm chí còn có cả phóng viên chiến trường. Phóng viên giải trí ở cùng họ, không khí hiện trường trở nên kỳ cục.
Phóng viên phải theo ý người xem, vấn đề họ đặt ra ở buổi công chiếu, không phải tin đồn ngoài lề lúc quay phim, việc vất vả chế tác trước sau màn ảnh, mà là ý nghĩa tượng trưng của bộ phim này, có bao nhiêu chuyện là thật, thảm họa lớn đến mức nào, có xảy ra lại hay không, vân.vân….
Sau khi tuyên bố tin tức, người phát ngôn thành công khiến phóng viên mê man. Phong cách “lập trường kiên định, lộ ra rất nhiều nội tình nhưng trên thực tế chuyện gì cũng không thừa nhận” này, trăm phần trăm là đi ra từ bộ ngoại giao, tuyệt đối không phải người giới giải trí.
Lúc sau đến giai đoạn thoải mái, người chủ trì lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, tươi cười mời Lý Phỉ ôn nhã, đạo diễn Lỗ, và thành viên đoàn phim liên quan.
Corgi chạy phía trước, suýt thì cướp hết màn ảnh.
Trên màn hình ngoài quảng trường cũng chiếu trực tiếp buổi công chiếu.
Đoàn Đoàn không phụ tiếng hú hét ở hiện trường, nó lắc lư nhảy điệu clacket, giẫm rất đúng nhịp, còn như người mẫu tạo dáng giữa sân khấu, rồi ngồi tại chỗ kiêu ngạo đối mặt với màn ảnh.
Bình thường, loại chó nhỏ này mặc quần áo thú cưng rất đáng yêu. Đoàn Đoàn lần này thì khác, nhân viên cả đoàn phim đều nhất trí bỏ phiếu để Corgi không mặc gì, cứ diễn theo bản sắc “khỏa thân”, cũng đâu thể che mất cái mông!
Ảnh hậu Ôn Nhã ở phía sau cười một tiếng, như trút được gánh nặng. Lần công chiếu có ý nghĩa khác biệt như vậy khiến mọi người đều áp lực.
“Thật sự là vị cứu tinh của mọi người.” Cô nhỏ giọng nói.
“Thực ra nó chính là cứu thế chủ.” Lý Phỉ xòe tay.
Nói thật, không hề cắt xén.