*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỹ thuật diễn xuất tốt có thể bù lấp tất cả những lỗ hổng trong kịch bản.
Vở kịch này không thâm thúy, thậm chí còn đơn giản đến mức thô bạo. Không có bối cảnh hoàn mĩ, không có những móc nối đan xen mất vài tháng xem xét, đạo cụ bị hao tổn cũng chỉ có một cái máy ghi âm. Đó là bởi vì Lưu San không đáng giá.
Hồng Long mất hơn mười ngày theo dõi. Giản Hoa và Lý Phỉ thì tiếp cận thông qua tin nhắn điện thoại. Cuối cùng xác nhận được Lưu San chỉ là một cô gái bình thường, IQ không cao, kinh nghiệm xã hội cũng không đủ, lại càng không có sở trường khó nhằn gì.
Trong cơ quan trọng yếu của Quốc gia, những người chú ý đến chuyện này đều thở phào nhẹ nhõm.
Lưu San rất bình thường, chứng tỏ “xuyên sách” không phải là một kế hoạch âm mưu có tổ chức.
Nếu không thì cái thân phận có gia thế cao quý như Lưu San, kiểu gì cũng phải để nhân viên được huấn luyện có tố chất đặc công đến. Ngay cả hiểu biết cũng không sâu, chỉ có tý khôn ngoan thì định chơi thế nào?
Một cô gái tầm thương như thế, chỉ dùng một chút chiến thuật tâm lý là đủ để đánh cô ta nằm sấp rồi.
Ô tô phi nhanh trong màn đêm. Đèn đường và đèn từ bảng quảng cáo chiếu vào cửa sổ xe, soi gương mặt Lưu San càng thêm bệch bạc. Cô ta bất an co ro trong góc ghế, ánh mắt sợ sệt.
Cô ta thấy bảng hiệu của một khu vườn dâu tây ở ngoại thành Bắc đô, nơi này ở gần xưởng phim và khu suối nước nóng, đại khái ở đường vành đai sáu ngoài Bắc đô.
Trên màn hình cạnh ghế lái, con số màu đỏ chỉ thời gian, tăng lên.
Rạng sáng 1 giờ rưỡi.
Tính cả thời gian bị hôn mê, cách khoảng thời gian Lưu San vui sướng nện giày cao gót đi vào nhà hàng chỉ mới gần sáu tiếng, nhưng Lưu San lại cảm thấy như mình đã trải qua cả mùa đông.
Rời khỏi kho hàng tăm tối, ngồi ở ghế sau trong ô tô ấm áp cũng không khiến cô ta thở phào, ngược lại còn sợ hãi hơn.
Lý Phỉ ngồi ngay cạnh cô ta.
Khi ảnh đế nhập diễn, khí thế kia cũng chẳng phải chuyện đùa.
Lưng Lưu San nổi đầy da gà, cánh tay phải ở gần Lý Phỉ cứng đờ, cả người như rơi vào hầm băng, lạnh từ lòng bàn chân đến sâu trong tâm hồn.
Đường đi càng ngày càng hoang vu. Cuối cùng, ô tô dừng lại ở một khúc ngoặt, cây cổ thụ cao năm sáu mét che kín góc này, kiến trúc gần nhất lại cách đó hơn trăm mét. Trước sau đều là khu vực xanh hóa, dù xe từ hướng nào đi đến, cũng đều có thể dễ dàng phát hiện ra.
“Cảnh Điền, anh đi xuống đi.” Lý Phỉ bình tĩnh nói.
Tổ viên Hồng Long giả làm vệ sĩ, không nói một lời rời khỏi ghế lái.
Tắt máy, đèn xe tắt, bốn phía tối đen, chỉ có ánh sáng từ đèn đường.
Lưu San qua cửa sổ, nhìn thấy “Cảnh Điền” đi ra chỗ cách mười mét trước vườn hoa để hút thuốc, đi dạo như trông chừng.
Một dị năng cấp S lại thêm một dị năng cấp A, lòng phản kháng của Lưu San không sinh ra nổi. Cô ta dám khẳng định, nếu không phải đang ở thế giới thực, thì Lý Phỉ đã giết cô ta ngay mà không chớp mắt.
Không nhắc đến dị năng, chỉ tính vũ lực, Cảnh Điền là vệ sĩ chuyên nghiệp, quân nhân xuất ngũ.
Lưu San hối hận vì những ngày này muốn chạy đây đó mà cố ý bỏ lại vệ sĩ, còn cùng người nhà giận dỗi, không để người đi theo.
Không khí trong xe áp lực đến nỗi Lưu San gần như không thở nổi.
Cô ta cúi đầu, cố nhắc mình bình tĩnh, muốn tìm ra đường sống cho bản thân.
Trước mắt bỗng lóe lên, Lưu San nhìn vật Lý Phỉ đưa đến trước mặt mình. Đó chính là cái di động sau khi tỉnh lại cô ta không thấy đâu.
Lưu San cuống quít nhận lấy, ánh mắt dừng lại trên tay Lý Phỉ.
Găng tay giản dị không có hình trang trí nào, phía trên có dày đặc lỗ thông khí[1]. Lưu San không nhận ra là của nhãn hiệu nào, nhưng điều này cũng không ngăn cô ta hiểu rằng trên di động không lưu lại dấu vân tay của Lý Phỉ.
“Em…”
“Cô điều tra việc của đoàn phim ‘Trúc đen’ và trợ lý Lâm.”
Lưu San nghe thấy thì tiếng như bị ghẹn lại, biện bạch một cách khó khăn: “Không… Em chỉ muốn biết, thực ra em, em thích Lâm… cái người giả làm trợ lý Lâm kia. Em không ngờ sự tình lại thành ra thế này.”
Cô ta cảm thấy không khí quanh Lý Phỉ càng lạnh thêm. Lưu San nắm lấy cửa xe, muốn chạy trốn.
Không chạy được. Dù cô ta có vừa lao ra vừa kêu to, thì khi đợi mọi người phản ứng lại với âm thanh, cũng thừa thời gian cho Lý Phỉ đốt cô ta thành tro.
Việc xử lý sau đó đối với Lý Phỉ chỉ là rắc rối, còn cô ta lại mất cả tính mạng. Lưu San nào dám hành động thiếu suy nghĩ?
“À, cô thích cậu ấy sao?” Lý Phỉ có ý thâm sâu hỏi.
Lưu San kiên trì thừa nhận.
“Jody biết rất nhiều bí mật của tôi. Tôi không ngờ rằng, có một ngày cậu ấy sẽ biến thành một người khác.”
Âm thanh trầm trầm khàn khàn truyền đến tai nghe của tổ viên Hồng Long, cũng truyền đến thiết bị tương tự ở chỗ Giản Hoa.
Khác với tổ viên Hồng Long vội vàng làm việc, nhìn chằm chằm đủ loại thiết bị, Giản Hoa chỉ có cái tai nghe. Cậu khoác thêm áo choàng, thong dong đi trong đêm đông đầu ở Bắc đô.
Gió rét thổi làm rối mái tóc, nhiệt độ lạnh đến mức sắp đóng băng, khu vực xanh hóa ven đường phủ một tầng sương trắng.
Âm thanh truyền qua vô tuyến có phần sai lệch, lời Lý Phỉ nói ra mang theo âm khàn khàn kỳ lạ, nghe từ trong tai nghe, Giản Hoa lại cảm thấy một sự tê dại lạ thường kéo dài từ sau tai đến cổ.
Câu giơ tay sờ theo bản năng.
Trong tai nghe lại đổi thành tiếng nói lắp bắp của Lưu San: “Tôi không biết. Jody, anh ta?”
“Jody là trợ lý sinh hoạt của tôi.” Tiếng nói của Lý Phỉ dịu dàng, nhưng giọng điệu lại khiến người ta có cảm giác không rét mà run,“Mấy kẻ xuyên sách như cô đánh cắp toàn bộ ký ức của nguyên chủ à?”
Người đại diện của ảnh đế hay trợ lý sinh hoạt đều biết bí mật lớn của nghệ sĩ. Nếu người này bỗng bị đổi, trời biết gã có nói ra hết thẩy những việc không được nói hay không, Lưu San hiểu ý Lý Phỉ.
Cô ta càng thêm kinh hoàng.
Trong tai nghe, giọng nói của cô ta run rẩy, như đang chịu áp lực rất lớn: “…Trên cơ bản là thế. Em có được hầu hết ký ức của chủ nhân cơ thể này, nhưng không phải chuyện gì em cũng biết. Em không phải Lưu San thật, cái nhìn của cô ta đối với những người khác em cũng không biết. Suy nghĩ trong lòng, tình cảm… Những thứ này khác với ký ức.”
Tất cả những người nghe trộm đều nhíu mày.
– Cô gái này, đang có ý đồ khuyên Lý Phỉ giết “Jody”, tuy ngấm ngầm nhưng mục đích rất rõ ràng.
Thử nghĩ mà xem, một người trợ lý biết rất nhiều bí mật của Lý Phỉ, lại không kế thừa tình cảm của chủ nhân cơ thể, chỉ cần có lợi là sẵn sàng phản bội mà không chút áy náy.
Lưu San đang cố gắng củng cố địa vị của mình. Cô ta định cung cấp những thông tin mà kẻ xuyên sách biết từ trước, nhưng loại ưu thế này người khác cũng có thể nói cho Lý Phỉ, nên địa vị và sự an toàn của cô ta đều không được đảm bảo.
“Em không có tình cảm gì với bố mẹ của Lưu San. Họ đối với em chỉ là người xa lạ. Nếu được lựa chọn, người xuyên sách chắc sẽ chọn rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc, vứt bỏ bạn bè người thân người yêu của chủ cũ cơ thể. Vì phải đóng giả chủ cũ trong thời gian dài là việc rất mệt mỏi.” Lưu San cố khiến cho giọng nói của mình nghe càng thêm yếu đuối, cô ta ấp úng, “Em không rời khỏi nhà Lưu San, lý do thì anh cũng biết rồi đấy… Nhưng còn Jody?”
Ở lại bên cạnh Lý Phỉ, nhất định là có ý đồ khác.
– Nếu không ngại thân phận, mấy tổ viên Hồng Long đã khen ngợi cô gái này rồi. Dưới áp lực sống chết, đầu óc hoạt động linh hoạt hơn nhiều.
“Tôi cần Jody!” Trong giọng nói của Lý Phỉ có sự tức giận, anh không kiên nhẫn lặp lại, “Người thật.”
Giản Hoa nhớ tới nam chính Hạ Ngưng trong “Trúc đen”. Nhìn bề ngoài thì hoàn mỹ, nhưng trong nội tâm lại ngạo mạn, ghét tất cả những chuyện ngu xuẩn hắn không nắm giữ được.
Chỉ cần Lý Phỉ thể hiện loại tính cách tương phản này, người ngoài sẽ “hiểu” rằng ngôi sao trong ngoài bất nhất. Nam thần gì đó chỉ là vỏ bọc, sự tao nhã của Lý Phỉ cũng là mặt nạ. Người nào đầu óc linh hoạt một chút sẽ nghĩ đến các loại giao dịch trong giới giải trí. Không chừng “Jody” chính là nhân vật nắm vai trò bắc cầu, ngôi sao không thể tự mình làm việc này, tự hạ thấp mình để bị khinh thường.
“Jody” đã đổi người, dù giết hay đuổi đi, cũng không thể thay đổi được chuyện bên cạnh Lý Phỉ thiếu mất một người quan trọng, đáng tin.
“Người bị các người thay thế đâu? Họ ở chỗ nào?” Lý Phỉ chợt cao giọng, dọa mọi người giật nẩy mình.
“Em… Em không biết!”
“Cô không biết? Hay là, không muốn nói?” Âm thanh man ý lạnh tràn ra từ kẽ răng, lạnh thấu xương.
Giọng Lưu San run rẩy, nói không biết.
“Xem ra cô không mấy giá trị, Cảnh Điền…”
“Không không! Xin anh, để em nghĩ xem!” Lưu San cầu xin, cuống quít nói, “Có khả năng linh hồn vẫn còn ở trong cơ thể, nhưng đang ngủ say, hoặc là đang ở một không gian khác. Một không gian không rõ va chạm với thế giới này, tạo ra Thế giới Bị Từ Bỏ. Quái vật ở đó cũng không phải tự nhiên sinh ra, chúng đều đến từ không gian khác. Quyển sách này chính là thế giới mà các không gian hỗn tạp giao nhau! Vì bọn em xuyên đến, nên linh hồn của chủ cũ cơ thể rơi vào không gian khác. Nói như thế nghe rất đúng.”
“Lúc ở trong kho hàng, cô nói quy luật thời không sẽ bảo vệ mấy người, chính là chỉ cái này?”
Lý Phỉ đã sớm nói rõ, anh nghe được đối thoại trong kho hàng của ba người. Lưu San cuống quít phụ họa: “Đúng, người xuyên việt nhận được sự bảo vệ của quy luật thời không. Em đoán là vì… A!”
Âm thanh sau đó nhỏ như muỗi kêu, càng run mạnh hơn: “Ý em là, thế giới ở vĩ độ cao bảo vệ thế giới ở vĩ độ thấp. Chuyện này có người ở chỗ bọn em nghiên cứu qua, em cũng không hiểu lắm nhưng đại khái ý là… Nếu thế giới của anh có một quyển sách, anh có thể vào trong sách, nhưng người ở trong sách không có khả năng đến thế giới của anh.”
“Còn có nghiên cứu? Chẳng lẽ các người là chủ mưu?” Lý Phỉ như khó có thể tin.
“Không, không phải!” Lưu San như muốn ngất đi, giải thích loạn xạ, “Nghiên cứu chỉ là vui đùa thú vị thôi!”
“Ai tạo ra tất cả những chuyện này. Tác giả của quyển sách này là ai? Hắn là kẻ đầu sỏ tạo ra không gian hỗn loạn sao?”
“…Việc này không liên quan mấy đến tác giả. Ông ta cũng chỉ là một người bình thường, không có khả năng làm thời không hỗn loạn.” Nếu xuyên sách, đều do tác giả làm chủ, phần tử khủng bố toàn cầu còn lái máy bay đâm tháp cao làm gì, tất cả đi viết sách chẳng phải là được sao?
Lưu San dường như bình tĩnh hơn, cô ta bối rối nói: “Thật ra trong thoáng qua mơ hồ, em không biết gọi nó là gì. Em cảm được được nó trong mơ, ba ngày liên tục, hỏi em có muốn đến nơi này không.”
“Sau đó cô đồng ý?”
Lần này nụ cười lạnh của Lý Phỉ là thật.
Trước mặt tổ viên Hồng Long, mặt đại tá Lô dần dần lạnh xuống, giận đến tái mặt.
Dù có âm mưu “lẻn vào xâm lược” cũng không khiến người ta tức giận đến thế. Lưu San nói như mấy người đó chỉ tùy tiện đến đây du lịch, tới mua vui.
“Em mơ màng đồng ý, sau đó lúc vừa mở mắt ra, đã ở trong nhà Lưu San.”
“Chẳng lẽ đây là hành trình không có ngày kết thúc? Jody thật nếu vẫn còn ở trong cơ thể kia, thì lúc nào cậu ấy mới có thể thức tỉnh?” Lý Phỉ ép hỏi.
“Không, bọn em không thể quay về!” Giọng nói Lưu San chợt trở nên the thé,“Em cảm nhận được trong ký ức em có, khi linh hồn xuyên vào không gian bị ngăn lại, như rơi vào hố sâu không đáy, tuyệt vọng không thể bò ra khỏi! Em cũng không ngu, không định lừa chính mình. Em không còn đường lui, em chỉ muốn sống tiếp, chẳng lẽ như vậy cũng không được?”
Bên kia im lặng rất lâu.
Giản Hoa ấn tai nghe, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Mùa đông ở Bắc đô nhìn không thấy sao, chỉ có màn đêm vô tận.
[1] Găng tay có lỗ thông khí:
Kỹ thuật diễn xuất tốt có thể bù lấp tất cả những lỗ hổng trong kịch bản.
Vở kịch này không thâm thúy, thậm chí còn đơn giản đến mức thô bạo. Không có bối cảnh hoàn mĩ, không có những móc nối đan xen mất vài tháng xem xét, đạo cụ bị hao tổn cũng chỉ có một cái máy ghi âm. Đó là bởi vì Lưu San không đáng giá.
Hồng Long mất hơn mười ngày theo dõi. Giản Hoa và Lý Phỉ thì tiếp cận thông qua tin nhắn điện thoại. Cuối cùng xác nhận được Lưu San chỉ là một cô gái bình thường, IQ không cao, kinh nghiệm xã hội cũng không đủ, lại càng không có sở trường khó nhằn gì.
Trong cơ quan trọng yếu của Quốc gia, những người chú ý đến chuyện này đều thở phào nhẹ nhõm.
Lưu San rất bình thường, chứng tỏ “xuyên sách” không phải là một kế hoạch âm mưu có tổ chức.
Nếu không thì cái thân phận có gia thế cao quý như Lưu San, kiểu gì cũng phải để nhân viên được huấn luyện có tố chất đặc công đến. Ngay cả hiểu biết cũng không sâu, chỉ có tý khôn ngoan thì định chơi thế nào?
Một cô gái tầm thương như thế, chỉ dùng một chút chiến thuật tâm lý là đủ để đánh cô ta nằm sấp rồi.
Ô tô phi nhanh trong màn đêm. Đèn đường và đèn từ bảng quảng cáo chiếu vào cửa sổ xe, soi gương mặt Lưu San càng thêm bệch bạc. Cô ta bất an co ro trong góc ghế, ánh mắt sợ sệt.
Cô ta thấy bảng hiệu của một khu vườn dâu tây ở ngoại thành Bắc đô, nơi này ở gần xưởng phim và khu suối nước nóng, đại khái ở đường vành đai sáu ngoài Bắc đô.
Trên màn hình cạnh ghế lái, con số màu đỏ chỉ thời gian, tăng lên.
Rạng sáng 1 giờ rưỡi.
Tính cả thời gian bị hôn mê, cách khoảng thời gian Lưu San vui sướng nện giày cao gót đi vào nhà hàng chỉ mới gần sáu tiếng, nhưng Lưu San lại cảm thấy như mình đã trải qua cả mùa đông.
Rời khỏi kho hàng tăm tối, ngồi ở ghế sau trong ô tô ấm áp cũng không khiến cô ta thở phào, ngược lại còn sợ hãi hơn.
Lý Phỉ ngồi ngay cạnh cô ta.
Khi ảnh đế nhập diễn, khí thế kia cũng chẳng phải chuyện đùa.
Lưng Lưu San nổi đầy da gà, cánh tay phải ở gần Lý Phỉ cứng đờ, cả người như rơi vào hầm băng, lạnh từ lòng bàn chân đến sâu trong tâm hồn.
Đường đi càng ngày càng hoang vu. Cuối cùng, ô tô dừng lại ở một khúc ngoặt, cây cổ thụ cao năm sáu mét che kín góc này, kiến trúc gần nhất lại cách đó hơn trăm mét. Trước sau đều là khu vực xanh hóa, dù xe từ hướng nào đi đến, cũng đều có thể dễ dàng phát hiện ra.
“Cảnh Điền, anh đi xuống đi.” Lý Phỉ bình tĩnh nói.
Tổ viên Hồng Long giả làm vệ sĩ, không nói một lời rời khỏi ghế lái.
Tắt máy, đèn xe tắt, bốn phía tối đen, chỉ có ánh sáng từ đèn đường.
Lưu San qua cửa sổ, nhìn thấy “Cảnh Điền” đi ra chỗ cách mười mét trước vườn hoa để hút thuốc, đi dạo như trông chừng.
Một dị năng cấp S lại thêm một dị năng cấp A, lòng phản kháng của Lưu San không sinh ra nổi. Cô ta dám khẳng định, nếu không phải đang ở thế giới thực, thì Lý Phỉ đã giết cô ta ngay mà không chớp mắt.
Không nhắc đến dị năng, chỉ tính vũ lực, Cảnh Điền là vệ sĩ chuyên nghiệp, quân nhân xuất ngũ.
Lưu San hối hận vì những ngày này muốn chạy đây đó mà cố ý bỏ lại vệ sĩ, còn cùng người nhà giận dỗi, không để người đi theo.
Không khí trong xe áp lực đến nỗi Lưu San gần như không thở nổi.
Cô ta cúi đầu, cố nhắc mình bình tĩnh, muốn tìm ra đường sống cho bản thân.
Trước mắt bỗng lóe lên, Lưu San nhìn vật Lý Phỉ đưa đến trước mặt mình. Đó chính là cái di động sau khi tỉnh lại cô ta không thấy đâu.
Lưu San cuống quít nhận lấy, ánh mắt dừng lại trên tay Lý Phỉ.
Găng tay giản dị không có hình trang trí nào, phía trên có dày đặc lỗ thông khí[1]. Lưu San không nhận ra là của nhãn hiệu nào, nhưng điều này cũng không ngăn cô ta hiểu rằng trên di động không lưu lại dấu vân tay của Lý Phỉ.
“Em…”
“Cô điều tra việc của đoàn phim ‘Trúc đen’ và trợ lý Lâm.”
Lưu San nghe thấy thì tiếng như bị ghẹn lại, biện bạch một cách khó khăn: “Không… Em chỉ muốn biết, thực ra em, em thích Lâm… cái người giả làm trợ lý Lâm kia. Em không ngờ sự tình lại thành ra thế này.”
Cô ta cảm thấy không khí quanh Lý Phỉ càng lạnh thêm. Lưu San nắm lấy cửa xe, muốn chạy trốn.
Không chạy được. Dù cô ta có vừa lao ra vừa kêu to, thì khi đợi mọi người phản ứng lại với âm thanh, cũng thừa thời gian cho Lý Phỉ đốt cô ta thành tro.
Việc xử lý sau đó đối với Lý Phỉ chỉ là rắc rối, còn cô ta lại mất cả tính mạng. Lưu San nào dám hành động thiếu suy nghĩ?
“À, cô thích cậu ấy sao?” Lý Phỉ có ý thâm sâu hỏi.
Lưu San kiên trì thừa nhận.
“Jody biết rất nhiều bí mật của tôi. Tôi không ngờ rằng, có một ngày cậu ấy sẽ biến thành một người khác.”
Âm thanh trầm trầm khàn khàn truyền đến tai nghe của tổ viên Hồng Long, cũng truyền đến thiết bị tương tự ở chỗ Giản Hoa.
Khác với tổ viên Hồng Long vội vàng làm việc, nhìn chằm chằm đủ loại thiết bị, Giản Hoa chỉ có cái tai nghe. Cậu khoác thêm áo choàng, thong dong đi trong đêm đông đầu ở Bắc đô.
Gió rét thổi làm rối mái tóc, nhiệt độ lạnh đến mức sắp đóng băng, khu vực xanh hóa ven đường phủ một tầng sương trắng.
Âm thanh truyền qua vô tuyến có phần sai lệch, lời Lý Phỉ nói ra mang theo âm khàn khàn kỳ lạ, nghe từ trong tai nghe, Giản Hoa lại cảm thấy một sự tê dại lạ thường kéo dài từ sau tai đến cổ.
Câu giơ tay sờ theo bản năng.
Trong tai nghe lại đổi thành tiếng nói lắp bắp của Lưu San: “Tôi không biết. Jody, anh ta?”
“Jody là trợ lý sinh hoạt của tôi.” Tiếng nói của Lý Phỉ dịu dàng, nhưng giọng điệu lại khiến người ta có cảm giác không rét mà run,“Mấy kẻ xuyên sách như cô đánh cắp toàn bộ ký ức của nguyên chủ à?”
Người đại diện của ảnh đế hay trợ lý sinh hoạt đều biết bí mật lớn của nghệ sĩ. Nếu người này bỗng bị đổi, trời biết gã có nói ra hết thẩy những việc không được nói hay không, Lưu San hiểu ý Lý Phỉ.
Cô ta càng thêm kinh hoàng.
Trong tai nghe, giọng nói của cô ta run rẩy, như đang chịu áp lực rất lớn: “…Trên cơ bản là thế. Em có được hầu hết ký ức của chủ nhân cơ thể này, nhưng không phải chuyện gì em cũng biết. Em không phải Lưu San thật, cái nhìn của cô ta đối với những người khác em cũng không biết. Suy nghĩ trong lòng, tình cảm… Những thứ này khác với ký ức.”
Tất cả những người nghe trộm đều nhíu mày.
– Cô gái này, đang có ý đồ khuyên Lý Phỉ giết “Jody”, tuy ngấm ngầm nhưng mục đích rất rõ ràng.
Thử nghĩ mà xem, một người trợ lý biết rất nhiều bí mật của Lý Phỉ, lại không kế thừa tình cảm của chủ nhân cơ thể, chỉ cần có lợi là sẵn sàng phản bội mà không chút áy náy.
Lưu San đang cố gắng củng cố địa vị của mình. Cô ta định cung cấp những thông tin mà kẻ xuyên sách biết từ trước, nhưng loại ưu thế này người khác cũng có thể nói cho Lý Phỉ, nên địa vị và sự an toàn của cô ta đều không được đảm bảo.
“Em không có tình cảm gì với bố mẹ của Lưu San. Họ đối với em chỉ là người xa lạ. Nếu được lựa chọn, người xuyên sách chắc sẽ chọn rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc, vứt bỏ bạn bè người thân người yêu của chủ cũ cơ thể. Vì phải đóng giả chủ cũ trong thời gian dài là việc rất mệt mỏi.” Lưu San cố khiến cho giọng nói của mình nghe càng thêm yếu đuối, cô ta ấp úng, “Em không rời khỏi nhà Lưu San, lý do thì anh cũng biết rồi đấy… Nhưng còn Jody?”
Ở lại bên cạnh Lý Phỉ, nhất định là có ý đồ khác.
– Nếu không ngại thân phận, mấy tổ viên Hồng Long đã khen ngợi cô gái này rồi. Dưới áp lực sống chết, đầu óc hoạt động linh hoạt hơn nhiều.
“Tôi cần Jody!” Trong giọng nói của Lý Phỉ có sự tức giận, anh không kiên nhẫn lặp lại, “Người thật.”
Giản Hoa nhớ tới nam chính Hạ Ngưng trong “Trúc đen”. Nhìn bề ngoài thì hoàn mỹ, nhưng trong nội tâm lại ngạo mạn, ghét tất cả những chuyện ngu xuẩn hắn không nắm giữ được.
Chỉ cần Lý Phỉ thể hiện loại tính cách tương phản này, người ngoài sẽ “hiểu” rằng ngôi sao trong ngoài bất nhất. Nam thần gì đó chỉ là vỏ bọc, sự tao nhã của Lý Phỉ cũng là mặt nạ. Người nào đầu óc linh hoạt một chút sẽ nghĩ đến các loại giao dịch trong giới giải trí. Không chừng “Jody” chính là nhân vật nắm vai trò bắc cầu, ngôi sao không thể tự mình làm việc này, tự hạ thấp mình để bị khinh thường.
“Jody” đã đổi người, dù giết hay đuổi đi, cũng không thể thay đổi được chuyện bên cạnh Lý Phỉ thiếu mất một người quan trọng, đáng tin.
“Người bị các người thay thế đâu? Họ ở chỗ nào?” Lý Phỉ chợt cao giọng, dọa mọi người giật nẩy mình.
“Em… Em không biết!”
“Cô không biết? Hay là, không muốn nói?” Âm thanh man ý lạnh tràn ra từ kẽ răng, lạnh thấu xương.
Giọng Lưu San run rẩy, nói không biết.
“Xem ra cô không mấy giá trị, Cảnh Điền…”
“Không không! Xin anh, để em nghĩ xem!” Lưu San cầu xin, cuống quít nói, “Có khả năng linh hồn vẫn còn ở trong cơ thể, nhưng đang ngủ say, hoặc là đang ở một không gian khác. Một không gian không rõ va chạm với thế giới này, tạo ra Thế giới Bị Từ Bỏ. Quái vật ở đó cũng không phải tự nhiên sinh ra, chúng đều đến từ không gian khác. Quyển sách này chính là thế giới mà các không gian hỗn tạp giao nhau! Vì bọn em xuyên đến, nên linh hồn của chủ cũ cơ thể rơi vào không gian khác. Nói như thế nghe rất đúng.”
“Lúc ở trong kho hàng, cô nói quy luật thời không sẽ bảo vệ mấy người, chính là chỉ cái này?”
Lý Phỉ đã sớm nói rõ, anh nghe được đối thoại trong kho hàng của ba người. Lưu San cuống quít phụ họa: “Đúng, người xuyên việt nhận được sự bảo vệ của quy luật thời không. Em đoán là vì… A!”
Âm thanh sau đó nhỏ như muỗi kêu, càng run mạnh hơn: “Ý em là, thế giới ở vĩ độ cao bảo vệ thế giới ở vĩ độ thấp. Chuyện này có người ở chỗ bọn em nghiên cứu qua, em cũng không hiểu lắm nhưng đại khái ý là… Nếu thế giới của anh có một quyển sách, anh có thể vào trong sách, nhưng người ở trong sách không có khả năng đến thế giới của anh.”
“Còn có nghiên cứu? Chẳng lẽ các người là chủ mưu?” Lý Phỉ như khó có thể tin.
“Không, không phải!” Lưu San như muốn ngất đi, giải thích loạn xạ, “Nghiên cứu chỉ là vui đùa thú vị thôi!”
“Ai tạo ra tất cả những chuyện này. Tác giả của quyển sách này là ai? Hắn là kẻ đầu sỏ tạo ra không gian hỗn loạn sao?”
“…Việc này không liên quan mấy đến tác giả. Ông ta cũng chỉ là một người bình thường, không có khả năng làm thời không hỗn loạn.” Nếu xuyên sách, đều do tác giả làm chủ, phần tử khủng bố toàn cầu còn lái máy bay đâm tháp cao làm gì, tất cả đi viết sách chẳng phải là được sao?
Lưu San dường như bình tĩnh hơn, cô ta bối rối nói: “Thật ra trong thoáng qua mơ hồ, em không biết gọi nó là gì. Em cảm được được nó trong mơ, ba ngày liên tục, hỏi em có muốn đến nơi này không.”
“Sau đó cô đồng ý?”
Lần này nụ cười lạnh của Lý Phỉ là thật.
Trước mặt tổ viên Hồng Long, mặt đại tá Lô dần dần lạnh xuống, giận đến tái mặt.
Dù có âm mưu “lẻn vào xâm lược” cũng không khiến người ta tức giận đến thế. Lưu San nói như mấy người đó chỉ tùy tiện đến đây du lịch, tới mua vui.
“Em mơ màng đồng ý, sau đó lúc vừa mở mắt ra, đã ở trong nhà Lưu San.”
“Chẳng lẽ đây là hành trình không có ngày kết thúc? Jody thật nếu vẫn còn ở trong cơ thể kia, thì lúc nào cậu ấy mới có thể thức tỉnh?” Lý Phỉ ép hỏi.
“Không, bọn em không thể quay về!” Giọng nói Lưu San chợt trở nên the thé,“Em cảm nhận được trong ký ức em có, khi linh hồn xuyên vào không gian bị ngăn lại, như rơi vào hố sâu không đáy, tuyệt vọng không thể bò ra khỏi! Em cũng không ngu, không định lừa chính mình. Em không còn đường lui, em chỉ muốn sống tiếp, chẳng lẽ như vậy cũng không được?”
Bên kia im lặng rất lâu.
Giản Hoa ấn tai nghe, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Mùa đông ở Bắc đô nhìn không thấy sao, chỉ có màn đêm vô tận.
[1] Găng tay có lỗ thông khí: