Khi chưa có tình cảm, hai người ở chung dưới một mái nhà, Giản Hoa rất vừa lòng với vị khách biết điều như Lý Phỉ.
Nhưng giờ đã khác, dù Lý Phỉ chỉ chiếm cái sô pha, dùng máy tính bảng giải quyết công việc, khi ngủ như một chậu hoa, lúc tỉnh lại tiếng động cũng không to hơn một chú thú cưng, thì Giản Hoa vẫn cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Không phải do dư thừa, mà là vì không biết nên “đặt” Lý Phỉ ở chỗ nào.
– Vì trong tiềm thức đã tiếp nhận Lý Phỉ là vật mình sở hữu, là một bộ phận của ngôi nhà nên mới có loại tâm lý mâu thuẫn này. Nếu chỉ là một vị khác qua đường không có quan hệ gì, thì sao phải phí tâm?
Giản Hoa chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ thích người khác. Lý Phỉ vừa phá vỡ bức tường “sự tồn tại đặc biệt”, Giản Hoa đã vội vàng tự hỏi nguyên nhân xuất hiện ngoại lệ này, chứ không hề suy nghĩ các loại vấn đề như kiểu “vì sao lại là một người đàn ông, một người đồng tính”.
Cho dù có suy nghĩ, thì đáp án cũng hiện ra rất rõ ràng. Lý Phỉ giống như nam châm có thể thu hút ánh mắt của mọi người. Anh rất có tài, loại sức hút này Giản Hoa chưa từng thấy người thứ hai có, ngay cả so cũng không so được, chứ đừng nói gì đến giới tính.
Giờ loại sức hút này phá vỡ vách ngăn tình cảm, khiến cho Giản Hoa nhìn thẳng vào chính mình.
Lý Phỉ dụ dỗ Giản Hoa “nghĩ không ra thì dựa theo cảm giác”, ý ngoài lời khiến Giản Hoa muốn đuổi cái tên cứ canh me dê xôm mình này đi, kéo dãn khoảng cách, nhắm mắt làm ngơ. Nhưng khi cậu bình tĩnh cẩn thận nghĩ lại, thì lại gian nan phát hiện lời này cũng có lý. daovadao/Di
Cậu không yên lòng khi để Lý Phỉ rời đi!
Giống như khi ám sát xảy ra, trong lòng cậu sôi trào lửa giận. Nấm coi Lý Phỉ là lương thực dự trữ, chẳng lẽ loại cảm xúc này cũng lây cho cậu? Dưới tình huống nào, mới có thể coi một người thành vật sở hữu của mình chứ?
Giản Hoa đã cảm thấy bất ổn, nhưng cậu còn muốn giãy dụa.
Khi Lý Phỉ đề nghị đặt bẫy để bắt cá lọt lưới, Giản Hoa cảm thấy mình như phân liệt thành hai nửa, một giọng nói kiên quyết phản đối, một giọng nói khác lại tán đồng ý tưởng này. thistranslationbelongstoDi
Giải quyết tổ chức sát thủ Thánh Môn thì rất có lợi cho họ.
Cuối cùng Giản Hoa vẫn nghe theo tiếng nói của lý tính.
Kẻ tấn công bỏ mình ngay tại chỗ, vứt hai kẻ còn lại cho Hồng Long. Sau khi tất cả kết thúc, Lý Phỉ thế mà lại nhắc đến việc quán cà phê đúng lúc có thể đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, người muốn mai phục anh sẽ không chọn quán này nữa, đỡ phá mất công sức trang trí của anh?
Chỉ vì cái quán này?!
Còn đi xe làm gì! Cứ hưởng thụ gió tuyết Tây Bắc của phương Nam đi!
“Hắt xì!” belongstoDi
“…Bị cảm à?” Giản Hoa quay đầu, chỉ một cửa hàng quần áo ven đường, “Đi mua một cái áo lông đi!”
Cơ thể Lý Phỉ đương nhiên không kém như vậy, chỉ là phản ứng bình thường khi đi ra từ chỗ ấm áp, lại bị gió rét thổi vài phút.
“Không cần.” Lý Phỉ có dị năng, cơ thể anh ấm lên nhanh chóng, còn nhờ quần áo che lấp, mà thò tay ra phía trước cầm bàn tay đang buông thõng xuống của Giản Hoa.
“…”
Ngón tay lạnh lẽo bỗng được bọc trong lòng bàn tay ấm áp, hơi nóng như muốn theo mạch máu chảy vào tim.
Sau khi hoảng hốt, Giản Hoa nhanh chóng tỉnh táo lại.
Cậu định rút tay ra, nhưng không được. Giản Hoa không phải là không có cách nào, nhưng nhốn nháo trên đường, vặn tay người ta ra sau lưng gì đó, thì rất khoa trương.
Ấm áp này không ngừng hòa tan ý chí của cậu.
Hoài thành là một thành phố du lịch, mỗi gặp ngày nghỉ khu phố trung tâm thành phố phồn hoa đều rất náo nhiệt. Cho dù giờ là mùa đông, cũng không ngoại lệ. Giữa ngã tư đường chen chúc, hai người đàn ông nắm tay nhau, không có mấy người nhìn thấy, cũng không ai nghĩ nhiều.
Từng gương mặt xa lạ, một đám người mặc dày đến mức nhìn không rõ hình dáng, đi ngang qua bên cạnh hai người.
Loa thùng trong cửa hàng phát quảng cáo khuyến mãi liên tục, Giản Hoa đi xa mới phát hiện mình cứ ngẩn ngơ đi mà không nghe xong nổi một lần.
– Như thế thế giới ồn ào náo động này, đều là phù du.
Lý Phỉ nhắm mắt lại, tất cả xung quanh giống như ảo ảnh, đều là hình bóng không thực, sương mù vây quanh, đen trắng bất động, chỉ có bóng dáng người bên cạnh rõ ràng, từng nét mặt nhỏ khi hoảng hốt đều sinh động. Anh suýt thì đưa tay vuốt phẳng vết cau mày trên mặt Giản Hoa, vì muốn nhìn thấy vẻ mặt khác xuất hiện trên khuôn mặt kia.
Nhưng không khí như vậy, khiến anh không muốn nói thêm bất cứ một câu, làm thêm bất cứ hành động dư thừa.
Bỏ lại âm thanh ồn ạo rộn rã phía sau, họ đi qua phố mua bán, không chậm bước, cũng không có phong cảnh gì đáng cho họ dừng chân. Từ quảng trường đông đúc, đến khu phố dòng người thưa thớt, chỉ có hoa tuyết bay xuống là không thay đổi.
Một con Samoyed chạy ngang qua đường, lông xù bay phất phới, bỗng lảo đảo một cái ngã dưới chân Giản Hoa.
Giản Hoa suýt thì giẫm lên người nó.
Nốt nhạc đệm này khiến cậu sực tỉnh, lùi lại một bước, ngạc nhiên nhìn con chó tuyết lớn.
Mũi Samoyed giật giật, cái đuôi cụp sau người, nó không biết vì sao trên đường cái lại xuất hiện hơi thở đáng sợ như vậy, ập đến áp chế cả người chó cứng đờ, run rẩy móng vuốt, nức nở tội nghiệp.
Một người trẻ tuổi thở hổn hển chạy đến, vừa lôi vừa kéo dắt Samoyed đi.
Lý Phỉ cúi đầu, phát hiện Giản Hoa đã rút về tay, còn đút bàn tay vào túi áo khoác, tuyên bố không có cơ hội thứ hai.
Anh tiếc nuối thở dài.
Bàn tay Giản Hoa cũng không mềm mại, lòng bàn tay hơi thô ráp, chỗ khớp xương ngón tay có vết chai, giống như chính con người Giản Hoa, không đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Cách nhà cậu còn bao xa?”
“Mấy trạm nữa.” Giản Hoa cho một đáp án chung chung.
Nếu cậu muốn ở bên ngoài, có thể mang Lý Phỉ đi vòng đường xa. Cớ cũng có sẵn, đường đi xe và đi bộ vốn không giống nhau.
Nhưng như vậy, sau này sẽ bị vạch trần.
“Sắp tối rồi, hay chúng ta tìm nhà hàng ăn một bữa rồi về?” Lý Phỉ khuyên Giản Hoa.
Vì căn phòng này thật sự quá nhỏ.
Lần trước tình cảm của anh đối với Giản Hoa không mãnh liệt như thế, lại thêm quá mệt mỏi, nên ngủ li bì hai ngày. Lúc này vẫn là sô pha trong nhà Giản Hoa, ba ngày ngắn ngủi, còn chưa hết ngày nghỉ tết Nguyên Đán, Lý Phỉ đã cảm thấy tinh thần mình bị khảo nghiệm.
May là phương Nam không cung cấp sưởi, điều hòa trong nhà Giản Hoa cũng không hoạt động.
Quần áo mặc nhiều, không nhìn thấy “cảnh đẹp”, nên cũng có thể tránh được xấu hổ.
Nhưng giờ rắc rối đến, vẻ mặt do dự mềm hoá, hành động trong vô thức của Giản Hoa, giống tưới dầu lên củi, chỉ thiếu một mồi lửa là sẽ “bùng cháy”.
Lý Phỉ để ý phản ứng của Giản Hoa, anh vốn chỉ hi vọng có chút thay đổi, vì anh không muốn chọc giận Giản Hoa, cũng không muốn dọa người chạy mất, nhưng giờ anh cảm thấy không chờ nổi nữa.
“Anh muốn đi đâu?”
“Gần đây có một nhà hàng Italia khá ngon.”
“Đang là ngày nghỉ, không đặt trước còn bàn không?” Giản Hoa không đợi Lý Phỉ trả lời, nhanh chóng hỏi,“Giá đồ ăn của nhà hàng này cũng xứng với lời khen sao? Anh không thể để lộ thân phận, nhất định phải lấy một phòng đơn. Tôi nhớ rõ phòng đơn của nhà hàng cao cấp trang trí rất xa hoa, còn ít người dám chọn nhất.”
“…”
“Tôi nghĩ anh biết mình đang nửa thất nghiệp.” Giản Hoa bổ sung một câu cuối.
Chỗ nào cũng cần tiền, nếu chỉ nói Hắc Uyên, thì nó cũng như tên của mình là cái động không đáy.
Tổ chức người dị năng lớn nhất Trung Quốc? Thế lực thần bí nhất trong nguyên tác? Tất cả những tên tuổi này đều là trong tương lai. Thứ cần thiết đầu tiên khi thành lập một tổ chức là tiền, rất nhiều tiền.
Không có vật chất, chỉ bằng sức mạnh, thì không thể lung lạc lòng người.
Đừng nói tạm thời Lý Phỉ không thể kiếm tiền, dù một năm anh quay bốn bộ phim điện ảnh, bộ nào bán vé cũng hơn mười triệu, thì cũng không đủ cho anh tiêu.
“Cậu đang lo lắng về vấn đề tài chính của tôi? Không cần nghĩ nhiều, tôi chỉ đưa tiền lúc đầu thôi, về phần còn lại… Nếu một tổ chức chỉ biết tiêu tiền, mà không có ích lợi gì, thì còn thành lập nó làm gì nữa? Làm cơ quan từ thiện à?”
“Tôi không hiểu.” Giản Hoa nghi ngờ.
Tiền không từ trên trời rơi xuống, cách đầu tư kiếm tiền, trong thời điểm sắp xảy ra bạo loạn, thậm chí bùng nổ cả chiến tranh thế giới, thì không có ích gì. Chẳng lẽ lại tìm Hồng Long thu phí bảo vệ ở Thế giới Bị Từ Bỏ, kiếm tiền của quốc gia sao?
Chắc chắn không được! Quốc gia ngầm đồng ý để Hắc Uyên tồn tại, đã là sự nhượng bộ rất lớn.
Cậu đưa ra nghi vấn, Lý Phỉ cười: “Hắc Uyên không thể lừa quốc gia, nhưng có thể để quốc gia lừa người khác mà!”
“…”
“Tổ chức Thánh Môn cũng không tệ, đáng tiếc nước Mỹ hơi xa.”
Lý Phỉ thở dài thật dài, giống như tiếc rằng không thể trực tiếp tìm đối phương gây rắc rối.
“Bọn chúng đã tỉ mỉ lập mưu nhiều năm, đã có bối cảnh xã hội đen Châu Mỹ.” Giản Hoa nhắc nhở.
Xã hội đen Châu Mỹ và xã hội đen Trung Quốc không giống nhau, tổ chức buôn lậu thuốc phiện trong cảnh nội Mexico càn rỡ đến mức mua cả vũ khí quân đội, lái tàu ngầm đánh nhau với chính phủ. Mỗi năm có vô số người chết trên vùng đất kia.
Kẻ xuyên sách không khoa trương được như vậy, nhưng hoàn cảnh “được trời ưu ái”, “có ưu thế” hơn Trung Quốc. Đây là suy nghĩ đứng trên lập trường của nhân vật phản diện.
“Dưới tình huống bình thường, đúng là không thể trực tiếp chống lại Thánh Môn, nhưng tôi có một ý tưởng.” Lý Phỉ đưa tay phủi hoa tuyết trên vai Giản Hoa, sau đó chỉ chính mình,“Cậu không cảm thấy lạ sao? Dựa theo tình báo mới nhất của Hồng Long, nhân viên phục vụ kia đã trà trộn vào Giải trí Tinh Thiên hơn một năm. Tuy phạm vi có thể hoạt động của gã ở công ty bị giới hạn, cũng khó gặp được tôi, nhưng tổ chức Thánh Môn đã có năng lực này, vì sao không sắp xếp tay súng bắn tỉa trước khi Thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện?”
Giản Hoa ngơ ngác nhìn chằm chằm Lý Phỉ.
Cư nhiên có người có thể dùng giọng điệu thoải mái như vậy phân tích người khác ngu như thế nào, có cách ám sát chính mình tốt hơn?
Nhưng…“Anh nói đúng, chuyện này không hợp lý.” Giản Hoa yên lặng phỉ nhổ lý trí của chính mình ở trong lòng.
Vẻ mặt cậu bối rối biến hóa phức tạp, khiến Lý Phỉ vui sướng, nhớ lại Giản Hoa lúc mới gặp, và người đang ở trước mắt có sự khác biệt rất rõ ràng.
Không có gì thành công hơn việc thấy người trong lòng từ từ thay đổi vì mình.
Hoài thành phát triển rất nhanh, nhưng quy hoạch thành phố lại không theo kịp. Vì đi đường tắt, họ đi vào một con hẻm nhỏ.
Hẻm nhỏ cản gió, phía trước có nhà cao tầng, những bức tường mở rộng trái phép khiến con hẻm càng thêm ngóc ngách. Nước tuyết tan khiến con đường lầy lội vô cùng, không ai đi qua.
Vì đang bàn bạc việc khiến người nghe ghê người, nên Giản Hoa không thể không đến gần Lý Phỉ, cánh tay kề sát vai đối phương. Hành động này vốn rất thân mật, nhưng quần áo mùa đông rất dày, nên cũng không có cảm giác gì.
“Có chuyện tôi muốn nói với cậu…”
Khi nghe được tiếng thì thầm của Lý Phỉ, Giản Hoa đến gần hơn theo bản năng. Kết quả, trên vai bỗng nặng trĩu, cả người bị nhốt giữa hai cánh tay của Lý Phỉ, phía sau là bức tường vừa đúng tạo thành một góc chữ V.
Không biết lúc nào, Lý Phỉ đã tháo xuống lớp khăn quàng cổ che khuôn mặt, chiếc khăn buông thõng hai bên.
Anh bình tĩnh nhìn Giản Hoa.
Giản Hoa linh cảm có điều gì đó, nghiêng đầu muốn tránh đi, bỗng cậu nghe được giọng nói trầm thấp dán bên vành tai mình: “Từ khi cậu diễn đóng thế Ô tướng quân cho tôi, tôi đã bị cậu hấp dẫn.”
“…”
Định trả đũa à?
Khi Giản Hoa đang sửng sốt, trước mắt bỗng tối sầm lại, một thứ ấm áp dán lên môi.
Hơi thở quen thuộc, Giản Hoa có thể dễ dàng tránh thoát cánh tay Lý Phỉ, cũng có thể đá văng người ra, nhưng cậu không làm thế.
Chạm thử nhẹ nhàng như lông vũ, rồi nhanh chóng biến vị, đầu lưỡi trượt vào trong miệng. Lý Phỉ cũng không quá phận dây dưa, đoạt lấy, hấp thu khiến Giản Hoa khó chịu.
“Kẻ xâm nhập” xa lạ, lưu luyến bồi hồi ở chân răng. Khi đầu lưỡi ấm áp lơ đãng chạm lên hàm trên, Giản Hoa không được nhịn được run lên một cái. Khi cậu muốn phát ra tiếng, kẻ xâm nhập lại cuốn lấy cậu, tinh tế liếm mút.
Khóa ở cổ áo khoác bị kéo xuống, gió rét thổi vào.
Rất lạnh, cũng rất nóng.
Nhưng giờ đã khác, dù Lý Phỉ chỉ chiếm cái sô pha, dùng máy tính bảng giải quyết công việc, khi ngủ như một chậu hoa, lúc tỉnh lại tiếng động cũng không to hơn một chú thú cưng, thì Giản Hoa vẫn cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Không phải do dư thừa, mà là vì không biết nên “đặt” Lý Phỉ ở chỗ nào.
– Vì trong tiềm thức đã tiếp nhận Lý Phỉ là vật mình sở hữu, là một bộ phận của ngôi nhà nên mới có loại tâm lý mâu thuẫn này. Nếu chỉ là một vị khác qua đường không có quan hệ gì, thì sao phải phí tâm?
Giản Hoa chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ thích người khác. Lý Phỉ vừa phá vỡ bức tường “sự tồn tại đặc biệt”, Giản Hoa đã vội vàng tự hỏi nguyên nhân xuất hiện ngoại lệ này, chứ không hề suy nghĩ các loại vấn đề như kiểu “vì sao lại là một người đàn ông, một người đồng tính”.
Cho dù có suy nghĩ, thì đáp án cũng hiện ra rất rõ ràng. Lý Phỉ giống như nam châm có thể thu hút ánh mắt của mọi người. Anh rất có tài, loại sức hút này Giản Hoa chưa từng thấy người thứ hai có, ngay cả so cũng không so được, chứ đừng nói gì đến giới tính.
Giờ loại sức hút này phá vỡ vách ngăn tình cảm, khiến cho Giản Hoa nhìn thẳng vào chính mình.
Lý Phỉ dụ dỗ Giản Hoa “nghĩ không ra thì dựa theo cảm giác”, ý ngoài lời khiến Giản Hoa muốn đuổi cái tên cứ canh me dê xôm mình này đi, kéo dãn khoảng cách, nhắm mắt làm ngơ. Nhưng khi cậu bình tĩnh cẩn thận nghĩ lại, thì lại gian nan phát hiện lời này cũng có lý. daovadao/Di
Cậu không yên lòng khi để Lý Phỉ rời đi!
Giống như khi ám sát xảy ra, trong lòng cậu sôi trào lửa giận. Nấm coi Lý Phỉ là lương thực dự trữ, chẳng lẽ loại cảm xúc này cũng lây cho cậu? Dưới tình huống nào, mới có thể coi một người thành vật sở hữu của mình chứ?
Giản Hoa đã cảm thấy bất ổn, nhưng cậu còn muốn giãy dụa.
Khi Lý Phỉ đề nghị đặt bẫy để bắt cá lọt lưới, Giản Hoa cảm thấy mình như phân liệt thành hai nửa, một giọng nói kiên quyết phản đối, một giọng nói khác lại tán đồng ý tưởng này. thistranslationbelongstoDi
Giải quyết tổ chức sát thủ Thánh Môn thì rất có lợi cho họ.
Cuối cùng Giản Hoa vẫn nghe theo tiếng nói của lý tính.
Kẻ tấn công bỏ mình ngay tại chỗ, vứt hai kẻ còn lại cho Hồng Long. Sau khi tất cả kết thúc, Lý Phỉ thế mà lại nhắc đến việc quán cà phê đúng lúc có thể đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, người muốn mai phục anh sẽ không chọn quán này nữa, đỡ phá mất công sức trang trí của anh?
Chỉ vì cái quán này?!
Còn đi xe làm gì! Cứ hưởng thụ gió tuyết Tây Bắc của phương Nam đi!
“Hắt xì!” belongstoDi
“…Bị cảm à?” Giản Hoa quay đầu, chỉ một cửa hàng quần áo ven đường, “Đi mua một cái áo lông đi!”
Cơ thể Lý Phỉ đương nhiên không kém như vậy, chỉ là phản ứng bình thường khi đi ra từ chỗ ấm áp, lại bị gió rét thổi vài phút.
“Không cần.” Lý Phỉ có dị năng, cơ thể anh ấm lên nhanh chóng, còn nhờ quần áo che lấp, mà thò tay ra phía trước cầm bàn tay đang buông thõng xuống của Giản Hoa.
“…”
Ngón tay lạnh lẽo bỗng được bọc trong lòng bàn tay ấm áp, hơi nóng như muốn theo mạch máu chảy vào tim.
Sau khi hoảng hốt, Giản Hoa nhanh chóng tỉnh táo lại.
Cậu định rút tay ra, nhưng không được. Giản Hoa không phải là không có cách nào, nhưng nhốn nháo trên đường, vặn tay người ta ra sau lưng gì đó, thì rất khoa trương.
Ấm áp này không ngừng hòa tan ý chí của cậu.
Hoài thành là một thành phố du lịch, mỗi gặp ngày nghỉ khu phố trung tâm thành phố phồn hoa đều rất náo nhiệt. Cho dù giờ là mùa đông, cũng không ngoại lệ. Giữa ngã tư đường chen chúc, hai người đàn ông nắm tay nhau, không có mấy người nhìn thấy, cũng không ai nghĩ nhiều.
Từng gương mặt xa lạ, một đám người mặc dày đến mức nhìn không rõ hình dáng, đi ngang qua bên cạnh hai người.
Loa thùng trong cửa hàng phát quảng cáo khuyến mãi liên tục, Giản Hoa đi xa mới phát hiện mình cứ ngẩn ngơ đi mà không nghe xong nổi một lần.
– Như thế thế giới ồn ào náo động này, đều là phù du.
Lý Phỉ nhắm mắt lại, tất cả xung quanh giống như ảo ảnh, đều là hình bóng không thực, sương mù vây quanh, đen trắng bất động, chỉ có bóng dáng người bên cạnh rõ ràng, từng nét mặt nhỏ khi hoảng hốt đều sinh động. Anh suýt thì đưa tay vuốt phẳng vết cau mày trên mặt Giản Hoa, vì muốn nhìn thấy vẻ mặt khác xuất hiện trên khuôn mặt kia.
Nhưng không khí như vậy, khiến anh không muốn nói thêm bất cứ một câu, làm thêm bất cứ hành động dư thừa.
Bỏ lại âm thanh ồn ạo rộn rã phía sau, họ đi qua phố mua bán, không chậm bước, cũng không có phong cảnh gì đáng cho họ dừng chân. Từ quảng trường đông đúc, đến khu phố dòng người thưa thớt, chỉ có hoa tuyết bay xuống là không thay đổi.
Một con Samoyed chạy ngang qua đường, lông xù bay phất phới, bỗng lảo đảo một cái ngã dưới chân Giản Hoa.
Giản Hoa suýt thì giẫm lên người nó.
Nốt nhạc đệm này khiến cậu sực tỉnh, lùi lại một bước, ngạc nhiên nhìn con chó tuyết lớn.
Mũi Samoyed giật giật, cái đuôi cụp sau người, nó không biết vì sao trên đường cái lại xuất hiện hơi thở đáng sợ như vậy, ập đến áp chế cả người chó cứng đờ, run rẩy móng vuốt, nức nở tội nghiệp.
Một người trẻ tuổi thở hổn hển chạy đến, vừa lôi vừa kéo dắt Samoyed đi.
Lý Phỉ cúi đầu, phát hiện Giản Hoa đã rút về tay, còn đút bàn tay vào túi áo khoác, tuyên bố không có cơ hội thứ hai.
Anh tiếc nuối thở dài.
Bàn tay Giản Hoa cũng không mềm mại, lòng bàn tay hơi thô ráp, chỗ khớp xương ngón tay có vết chai, giống như chính con người Giản Hoa, không đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Cách nhà cậu còn bao xa?”
“Mấy trạm nữa.” Giản Hoa cho một đáp án chung chung.
Nếu cậu muốn ở bên ngoài, có thể mang Lý Phỉ đi vòng đường xa. Cớ cũng có sẵn, đường đi xe và đi bộ vốn không giống nhau.
Nhưng như vậy, sau này sẽ bị vạch trần.
“Sắp tối rồi, hay chúng ta tìm nhà hàng ăn một bữa rồi về?” Lý Phỉ khuyên Giản Hoa.
Vì căn phòng này thật sự quá nhỏ.
Lần trước tình cảm của anh đối với Giản Hoa không mãnh liệt như thế, lại thêm quá mệt mỏi, nên ngủ li bì hai ngày. Lúc này vẫn là sô pha trong nhà Giản Hoa, ba ngày ngắn ngủi, còn chưa hết ngày nghỉ tết Nguyên Đán, Lý Phỉ đã cảm thấy tinh thần mình bị khảo nghiệm.
May là phương Nam không cung cấp sưởi, điều hòa trong nhà Giản Hoa cũng không hoạt động.
Quần áo mặc nhiều, không nhìn thấy “cảnh đẹp”, nên cũng có thể tránh được xấu hổ.
Nhưng giờ rắc rối đến, vẻ mặt do dự mềm hoá, hành động trong vô thức của Giản Hoa, giống tưới dầu lên củi, chỉ thiếu một mồi lửa là sẽ “bùng cháy”.
Lý Phỉ để ý phản ứng của Giản Hoa, anh vốn chỉ hi vọng có chút thay đổi, vì anh không muốn chọc giận Giản Hoa, cũng không muốn dọa người chạy mất, nhưng giờ anh cảm thấy không chờ nổi nữa.
“Anh muốn đi đâu?”
“Gần đây có một nhà hàng Italia khá ngon.”
“Đang là ngày nghỉ, không đặt trước còn bàn không?” Giản Hoa không đợi Lý Phỉ trả lời, nhanh chóng hỏi,“Giá đồ ăn của nhà hàng này cũng xứng với lời khen sao? Anh không thể để lộ thân phận, nhất định phải lấy một phòng đơn. Tôi nhớ rõ phòng đơn của nhà hàng cao cấp trang trí rất xa hoa, còn ít người dám chọn nhất.”
“…”
“Tôi nghĩ anh biết mình đang nửa thất nghiệp.” Giản Hoa bổ sung một câu cuối.
Chỗ nào cũng cần tiền, nếu chỉ nói Hắc Uyên, thì nó cũng như tên của mình là cái động không đáy.
Tổ chức người dị năng lớn nhất Trung Quốc? Thế lực thần bí nhất trong nguyên tác? Tất cả những tên tuổi này đều là trong tương lai. Thứ cần thiết đầu tiên khi thành lập một tổ chức là tiền, rất nhiều tiền.
Không có vật chất, chỉ bằng sức mạnh, thì không thể lung lạc lòng người.
Đừng nói tạm thời Lý Phỉ không thể kiếm tiền, dù một năm anh quay bốn bộ phim điện ảnh, bộ nào bán vé cũng hơn mười triệu, thì cũng không đủ cho anh tiêu.
“Cậu đang lo lắng về vấn đề tài chính của tôi? Không cần nghĩ nhiều, tôi chỉ đưa tiền lúc đầu thôi, về phần còn lại… Nếu một tổ chức chỉ biết tiêu tiền, mà không có ích lợi gì, thì còn thành lập nó làm gì nữa? Làm cơ quan từ thiện à?”
“Tôi không hiểu.” Giản Hoa nghi ngờ.
Tiền không từ trên trời rơi xuống, cách đầu tư kiếm tiền, trong thời điểm sắp xảy ra bạo loạn, thậm chí bùng nổ cả chiến tranh thế giới, thì không có ích gì. Chẳng lẽ lại tìm Hồng Long thu phí bảo vệ ở Thế giới Bị Từ Bỏ, kiếm tiền của quốc gia sao?
Chắc chắn không được! Quốc gia ngầm đồng ý để Hắc Uyên tồn tại, đã là sự nhượng bộ rất lớn.
Cậu đưa ra nghi vấn, Lý Phỉ cười: “Hắc Uyên không thể lừa quốc gia, nhưng có thể để quốc gia lừa người khác mà!”
“…”
“Tổ chức Thánh Môn cũng không tệ, đáng tiếc nước Mỹ hơi xa.”
Lý Phỉ thở dài thật dài, giống như tiếc rằng không thể trực tiếp tìm đối phương gây rắc rối.
“Bọn chúng đã tỉ mỉ lập mưu nhiều năm, đã có bối cảnh xã hội đen Châu Mỹ.” Giản Hoa nhắc nhở.
Xã hội đen Châu Mỹ và xã hội đen Trung Quốc không giống nhau, tổ chức buôn lậu thuốc phiện trong cảnh nội Mexico càn rỡ đến mức mua cả vũ khí quân đội, lái tàu ngầm đánh nhau với chính phủ. Mỗi năm có vô số người chết trên vùng đất kia.
Kẻ xuyên sách không khoa trương được như vậy, nhưng hoàn cảnh “được trời ưu ái”, “có ưu thế” hơn Trung Quốc. Đây là suy nghĩ đứng trên lập trường của nhân vật phản diện.
“Dưới tình huống bình thường, đúng là không thể trực tiếp chống lại Thánh Môn, nhưng tôi có một ý tưởng.” Lý Phỉ đưa tay phủi hoa tuyết trên vai Giản Hoa, sau đó chỉ chính mình,“Cậu không cảm thấy lạ sao? Dựa theo tình báo mới nhất của Hồng Long, nhân viên phục vụ kia đã trà trộn vào Giải trí Tinh Thiên hơn một năm. Tuy phạm vi có thể hoạt động của gã ở công ty bị giới hạn, cũng khó gặp được tôi, nhưng tổ chức Thánh Môn đã có năng lực này, vì sao không sắp xếp tay súng bắn tỉa trước khi Thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện?”
Giản Hoa ngơ ngác nhìn chằm chằm Lý Phỉ.
Cư nhiên có người có thể dùng giọng điệu thoải mái như vậy phân tích người khác ngu như thế nào, có cách ám sát chính mình tốt hơn?
Nhưng…“Anh nói đúng, chuyện này không hợp lý.” Giản Hoa yên lặng phỉ nhổ lý trí của chính mình ở trong lòng.
Vẻ mặt cậu bối rối biến hóa phức tạp, khiến Lý Phỉ vui sướng, nhớ lại Giản Hoa lúc mới gặp, và người đang ở trước mắt có sự khác biệt rất rõ ràng.
Không có gì thành công hơn việc thấy người trong lòng từ từ thay đổi vì mình.
Hoài thành phát triển rất nhanh, nhưng quy hoạch thành phố lại không theo kịp. Vì đi đường tắt, họ đi vào một con hẻm nhỏ.
Hẻm nhỏ cản gió, phía trước có nhà cao tầng, những bức tường mở rộng trái phép khiến con hẻm càng thêm ngóc ngách. Nước tuyết tan khiến con đường lầy lội vô cùng, không ai đi qua.
Vì đang bàn bạc việc khiến người nghe ghê người, nên Giản Hoa không thể không đến gần Lý Phỉ, cánh tay kề sát vai đối phương. Hành động này vốn rất thân mật, nhưng quần áo mùa đông rất dày, nên cũng không có cảm giác gì.
“Có chuyện tôi muốn nói với cậu…”
Khi nghe được tiếng thì thầm của Lý Phỉ, Giản Hoa đến gần hơn theo bản năng. Kết quả, trên vai bỗng nặng trĩu, cả người bị nhốt giữa hai cánh tay của Lý Phỉ, phía sau là bức tường vừa đúng tạo thành một góc chữ V.
Không biết lúc nào, Lý Phỉ đã tháo xuống lớp khăn quàng cổ che khuôn mặt, chiếc khăn buông thõng hai bên.
Anh bình tĩnh nhìn Giản Hoa.
Giản Hoa linh cảm có điều gì đó, nghiêng đầu muốn tránh đi, bỗng cậu nghe được giọng nói trầm thấp dán bên vành tai mình: “Từ khi cậu diễn đóng thế Ô tướng quân cho tôi, tôi đã bị cậu hấp dẫn.”
“…”
Định trả đũa à?
Khi Giản Hoa đang sửng sốt, trước mắt bỗng tối sầm lại, một thứ ấm áp dán lên môi.
Hơi thở quen thuộc, Giản Hoa có thể dễ dàng tránh thoát cánh tay Lý Phỉ, cũng có thể đá văng người ra, nhưng cậu không làm thế.
Chạm thử nhẹ nhàng như lông vũ, rồi nhanh chóng biến vị, đầu lưỡi trượt vào trong miệng. Lý Phỉ cũng không quá phận dây dưa, đoạt lấy, hấp thu khiến Giản Hoa khó chịu.
“Kẻ xâm nhập” xa lạ, lưu luyến bồi hồi ở chân răng. Khi đầu lưỡi ấm áp lơ đãng chạm lên hàm trên, Giản Hoa không được nhịn được run lên một cái. Khi cậu muốn phát ra tiếng, kẻ xâm nhập lại cuốn lấy cậu, tinh tế liếm mút.
Khóa ở cổ áo khoác bị kéo xuống, gió rét thổi vào.
Rất lạnh, cũng rất nóng.