Lúc này còn quan tâm xe bọc thép hay xe tăng gì nữa, chạy trốn mới là việc chính.
Cái miệng khổng lồ khi hoàn toàn mở ra, đường kính khoảng tám mét, có thể dễ dàng cắn đứt chiếc xe việt dã, đầu nhẹ vung, đồ vật trong ô tô rơi hết xuống.
Giấy phép, linh kiện ghế ngồi, bình nước…
Ba người giờ đã hiểu sao lại có ba lô và giày rơi trên quốc lộ. Cái miệng khổng lồ giống như ăn bánh quy, cắn xe việt dã thành vài khúc, rồi nuốt chửng, hoàn toàn không sợ khó tiêu.
“…”
Ô tô lật nghiêng là do bị cơn gió kỳ lạ hất ra ngoài, xe và người mất tích là do bị con côn trùng này ăn?
Da đầu Lý Phỉ tê dại, kéo Giản Hoa dậy, quyết đoán nói: “Chạy!”
Con côn trùng khổng lồ khép lại miệng rộng, trên đầu nó không có mắt, chỉ có mấy cọng râu màu đen ngắn củn, lắc lư, giống như phát hiện ra cái gì.
“Vù” một tiếng, con côn trùng khổng lồ lại duỗi dài cơ thể. Cấu tạo miệng của nó rất đặc biệt, có khớp xương để gập lại, khi mở miệng sẽ dãn ra một đoạn. Loại miệng rộng này trông rất ghê rợn, đủ để con mồi sợ đến mức hồn bay phách tán.
Tay chân tên gầy rất nhanh nhẹn, vội vàng quay đầu lại, phát hiện quái vật đang đuổi theo hai người khác.
Con côn trùng khổng lồ này có tốc độ rất nhanh, cứ nhắm chuẩn là há miệng như tia chớp cắt một cái.
– Tại chỗ đó xuất hiện một hố cạn.
Khoảng cách giữa đầu con côn trùng dữ tợn và chân Lý Phỉ chưa đầy năm mét, có thể nhìn thấy cơ thể màu nâu vàng có ánh như kim loại của nó, trên mình còn có móc câu thưa thớt mà ghê rợn.
Lý Phỉ không cần suy nghĩ, tay đã phóng ra một bức tường lửa.
Con côn trùng khổng lồ nghiêng đầu cắn, xuyên qua tường lửa, nó phát ra một tiếng sấm rền nộ gọi, mạnh lung lay dưới đầu, râu run run.
“Cơ thể nó không sợ lửa, nhắm vào râu nó!”
Vì con côn trùng vĩ đại dúi đầu xuống cắn một cái, Giản Hoa bị tách khỏi Lý Phỉ. Cậu thấy con côn trùng khổng lồ lại lao đầu về phía trước, khiến cho ngọn lửa chỉ kịp thiêu phần sau cơ thể nó.
Đám tơ dưới sự kêu gọi của Giản Hoa, điên cuồng xông về phía con côn trùng khổng lồ, trong nháy mắt đã “dính” đầu nó trên mặt đường quốc lộ.
Một lưỡi dao băng theo sát sau bay tới, ngắm rất chuẩn, bắn thẳng vào râu của con côn trùng khổng lồ.
“Grừ!” Con côn trùng khổng lồ bỗng ngửa đầu, kêu to phẫn nộ.
Khí phun ra từ miệng nó, có một mùi rất tanh tưởi ghê tởm, giống mùi cá tôm thối rữa, còn có mùi xăng rất đậm (do vừa nuốt xe việt dã). Tất cả hỗn hợp lại cùng một chỗ, khiến Giản Hoa suýt thì ngửi mùi đến ngất xỉu luôn. Lý Phỉ phải dùng lửa để ngăn ra một khu vực mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.
Tên gầy cách khá xa, nhưng cũng không nhịn được phải dùng bàn tay phủ sương băng che mũi miệng để tỉnh táo lại.
Con côn trùng khổng lồ vặn vẹo giãy dụa, cơ thể trượt xa vài mét.
“Tấn công từ trên không?” Giản Hoa chật vật sai đám tơ “lôi” mình ra khỏi phạm vi khí độc bao phủ.
Cậu nói trên không, là chỉ cái hố khổng lồ khi con côn trùng khổng lồ xuất hiện.
Lúc trước thấy bầu trời như bị rách ra một cái hố lớn, cực kỳ đáng sợ. Giờ có chiều cao của con côn trùng khổng lồ để đánh dấu so sánh, ba người mới phát hiện cái hố con côn trùng này chui ra, chỉ cách mặt đất hơn hai mươi mét, nhưng vì Tây Bắc rất hoang vắng, phía trước phía sau quốc lộ này lại không có công trình kiến trúc để tham chiếu, nên thoạt trông cực kỳ cao.
“Quá cao.” Sắc mặt tên gầy Triệu Văn rất khó coi.
Anh ta có thể ngắm mục tiêu cách đó mấy chục mét, nhưng khoảng cách và độ cao không giống nhau.
Đám tơ lan ra không ngừng, bao trùm từ cái đầu khổng lồ của con côn trùng đến khắp cơ thể.
“…Không thể hút sức mạnh.” Giản Hoa chưa từng gặp sinh vật nào mà nấm không ăn vào miệng được.
Con côn trùng này rốt cuộc là thứ gì, lớp da cứng rắn như vậy, không sợ lửa, ngay cả đám tơ cũng không làm gì được nó?
Lý Phỉ quyết định nhanh chóng: “Chúng ta không giữ được nó bao lâu nữa. Chạy mau!”
“Không chạy được!”
Chưa biết con côn trùng khổng lồ này dài bao nhiêu, một khi chạy trốn, nó có thể giương miệng “càn quét” khu vực này luôn một thể. Giờ họ không có ô tô, chỉ dựa vào hai cái đùi để chạy, trình diễn cuộc truy đuổi tốc độ trong giờ phút sống chết, không cẩn thận sẽ rơi vào miệng con quái vật này.
“Đây rốt cuộc là thứ gì?” Tên gầy ném lưỡi dao băng vào râu con côn trùng khổng lồ. Tấn công của anh dường như có tác dụng, sau khi râu bị đóng băng, phương hướng khi con côn trùng khổng lồ giãy dụa mở miệng rộng hướng về phía họ bị lệch.
“Nó không có mắt, nên phải dựa vào râu để cảm giác thế giới bên ngoài!”
Chỉ tiếc là một khối băng không giữ được bao lâu, con côn trùng vĩ đại này giống như có tính đề kháng với tất cả dị năng.
Giản Hoa khống chế đám tơ nhanh chóng quấn quanh râu nó ba vòng, giống như đội cho nó một cái mũ lông.
Tên gầy đang chạy, bỗng phát hiện có thứ gì đó rơi vãi ven đường trông quen quen, chạy đến nhìn kỹ, thì ngay lập tức sung sướng hô to: “Mặt nạ phòng độc!”
“Ở đâu, mau đưa cho tôi!”
Ba bộ mặt nạ phòng độc chỉ thấy một bộ, Lý Phỉ đeo một bộ, mạo hiểm xông về phía con côn trùng khổng lồ.
– Lớp da ngoài thân cứng rắn như kim loại, lửa chỉ có thể nhắm vào cái miệng khổng lồ của con côn trùng.
Những đốm lửa tụ lại thành một con rồng lửa, khí thế hùng hổ nhào đánh về phía cái miệng phủ đầy răng nhọn của con côn trùng.
Tên gầy và Giản Hoa cảm thấy đầu óc chấn động, cả người thoải mái – ngọn nguồn khí độc đã bị chặn lại. Không, phải là “khí độc” bị lửa ép về. Xăng còn trong khoang miệng quái vật bốc cháy, cổ họng sặc khói đen còn tốt hơn mùi tanh tưởi.
Con côn trùng khổng lồ quay cuồng trên quốc lộ, cơ thể nó lại rút ra hơn mười mét.
Tên gầy hít phải khí lạnh, đúng là chưa xong, con này đến cùng dài bao nhiêu thế?
Cát bụi bay đầy trời, mặt đất không ngừng chấn động.
Ba người vội vàng lui về phía sau, tránh cho bị cơ thể cao lớn của con côn trùng đè chết.
“Có thể đưa nấm vào không?” Lý Phỉ vừa chạy vừa hỏi Giản Hoa.
Bên ngoài không thể cắn nuốt, thì đành phải trượt vào trong theo đường miệng thôi. Tuy kế hoạch này nghe có hơi ghê, nhưng coi khoang bụng con côn trùng này là cống thoát nước, thì hẳn là có thể chấp nhận…
“Không được!” Giản Hoa phản đối ngay lập tức.
Đương nhiên không phải vì bệnh sạch sẽ.
Trên mặt trên người Giản Hoa đều là tro và cát bụi, quần áo còn có chỗ bị rách, trông rất tã, hai người kia cũng giống cậu. Phạm vi con côn trùng giãy dụa quá rộng, Lý Phỉ thường phải dùng năng lực ý nghĩ kéo Giản Hoa đến chỗ an toàn, tránh cho bị cơ thể con côn trùng khổng lồ đè bẹp.
Giản Hoa có thể một cú đá bay khỉ tay dài, nhưng luận công phu đánh ngã lăn lê trườn bò chạy trốn thì thật sự không thông thạo bằng tên gầy.
Cuối cùng, ba người dựa vào khói mù khi lửa cháy, gắng sức vọt đến phạm vi an toàn.
Lúc này Giản Hoa mới giải thích chuyện nấm không thể tiêu diệt con côn trùng khổng lồ: “Cái miệng của con công trùng này, chính là nơi hiện giờ anh đang thiêu, chỉ có răng nanh và xương thôi. Tôi nghi là chỉ khi nó chủ động rụt miệng về bên trong khoang miệng thật sự, đồ ăn nó cắn mới có thể đi vào trong cơ thể.”
Đám tơ bị nhốt trong kẽ răng con côn trùng khổng lồ, sẽ không tìm thấy đường vào.
“Hiện giờ trong miệng có lửa, nó sẽ lại càng không rụt về!” Tên gầy rút súng ra, cách màn cát bụi bay lên, nhắm ngay vào con côn trùng khổng lồ đang quay cuồng, nã một phát súng.
Không ngoài dự đoán, anh ta nghe một tiếng “đông” vang lên, viên đạn giống như bắn phải tấm sắt.
Khóe mắt Lý Phỉ giật giật: “Chắc là phải dùng xe tăng ống phóng tây lửa.”
Tên gầy:… (bản dịch chỉ post trên wp daovadao và wattpad)
Anh ta không biến ra thứ đấy được đâu!
Hơn nữa, khi con côn trùng khổng lồ này xuất hiện, họ đã tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ, giờ ngay cả tri viện bên ngoài cũng không có.
“…Này!” (bản dịch chỉ post trên wp daovadao và wattpad)
Giản Hoa chợt ngưng lại, nghiêng đầu nhìn, cậu nghe thấy tiếng từ phía xa. Nhưng trên quốc lộ cát bụi may mù mịt, không thấy rõ gì trong phạm vi năm mươi mét, dị năng cũng không báo là bên kia có người.
Tên gầy cũng nghe thấy, anh ta suy nghĩ vài giây, rồi ngay lập tức lộ ra vẻ mặt vui sướng.
Sau đó Giản Hoa và Lý Phỉ nghe thấy tên gầy Triệu Văn bắt chước tiếng kêu của Cú Đêm, giống như đúc.
Bên kia đống cát bụi cũng truyền đến tiếng y hệt, hơn nữa Giản Hoa dám khẳng định hai bên còn trao đổi hai loại âm điệu, giống như ám hiệu liên lạc.
Tên gầy cực kỳ vui sướng: “Có người sống! Những người mất tích hôm qua còn sống!”
Là đội bộ đội đặc chủng kia?
Nhưng trong này là Thế giới Bị Từ Bỏ, theo lý người không có dị năng sẽ không xuất hiện.
“Chúng ta đến đó tập hợp đi.”
“Bên kia là nơi cơn gió kỳ lạ bắt đầu!” Trải qua một cuộc hỗn loạn, Lý Phỉ vẫn nhận ra phương hướng chính xác.
Tên gầy đang muốn nói gì đó, chợt tim đập nhanh, không cần suy nghĩ, anh ta đã ôm đầu lăn qua.
Trong khói bụi, cái miệng rộng của con côn trùng khổng lồ xuất hiện, bị lửa thiêu đen thui, nhưng răng nanh vẫn tốt như lúc ban đầu, một tiếng “răng rắc” là đủ để người ta sởn tóc gáy.
“Nó thoát khỏi đám tơ!” Giản Hoa không dám tin.
Lại là tàn dư dị năng dị năng mảnh vỡ bay đầy trời, lúc này họ không đi qua, cũng bị con côn trùng đuổi theo!
May mắn là, tuy con côn trùng khổng lồ dựa vào sức mạnh khiến cơ thể trở về với tự do, nhưng nó không làm gì được đám tơ trên râu của nó. Nó dúi đầu cọ xát trên mặt đường cũng không được. Con côn trùng khổng lồ rít gào phẫn nộ, nó muốn tính sổ với con mồi dám “che” lại cơ quan cảm giác của nó!
Con côn trùng khổng lồ là một loài sinh vật cực kỳ mạnh mẽ. Đám tơ dày đặc quấn quanh cũng chỉ khiến nó “cận thị nặng”, không phải “mù” hoàn toàn, nó đuổi theo ba người ngay lập tức.
Khi có thể dùng tốt râu xúc giác, con côn trùng nhìn chằm chằm Giản Hoa và Lý Phỉ cấp S không buông.
Giờ râu xúc giác không dùng tốt được nữa, cộng thêm đám tơ có tác dụng “ẩn nấp”, lòng cố chấp của con côn trùng khổng lồ đối với Lý Phỉ và Giản Hoa giảm xuống. Nó nhằm thẳng đến tên gầy, dị năng hệ băng, cảm giác được lạnh lẽo, nên rất rõ ràng, không nhận sai được.
“Hai người chạy trước, tôi sẽ dẫn nó rời đi!” Trong quá trình chạy trốn, tên gầy phát hiện con côn trùng khổng lồ có vẻ khá hăng hái với mình.
“Tiếp!” Lý Phỉ ném mặt nạ cho anh ta.
Triệu Văn nhanh chóng đeo bộ mặt nạ phòng độc đơn giản này vào, dẫn con côn trùng chạy theo đường cong, nhảy cao, lộn nhào, nhảy xa ba bước,…
Giản Hoa cũng không nhàn rỗi, cậu kêu gọi nhiều tơ hơn quấn quanh râu của con côn trùng khổng lồ, “mũ lông” trên đầu nó ngày càng dày. Cơ thể nó run lên như phát cuồng, không nhịn được cúi đầu cọ sát.
Cùng lúc ấy, đám tơ cũng dùng trăm phương nghìn kế ngăn con côn trùng khổng lồ vọt lên phía trước. Những mảnh dị năng bị phá vỡ lúc rơi xuống lại tiếp tục tái chiến, giữ chặt con côn trùng. Dị năng của Giản Hoa tiêu hao nhanh chóng, nhưng tốc độ của con côn trùng khổng lồ cũng chậm lại, giúp tên gầy thuận lợi hoát hiểm vài lần.
Giản Hoa muốn toàn lực khống chế dị năng, đương nhiên càng chạy càng chậm, Lý Phỉ cũng không nói cái gì, dứt khoát cánh tay nhất sao đem người ôm lấy đến.
Tên gầy trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy cảnh tượng này, suýt thì ngã sấp xuống.
– Hai tay nâng dưới nách và đầu gối, tư thế này dường như tục xưng là bế công chúa?
Chắc là Lý Phỉ cũng cảm thấy như vậy sẽ cản trở tốc độ, nên nhanh chóng điều chỉnh tư thế, cõng Giản Hoa lên.
Về phần người yêu dựa trên lưng mình, hai chân còn bị mình tách ra tạo tư thế “giam cầm” ổn định, Lý Phỉ có áp lực tâm lý hay không, Triệu Văn không biết.
Trừ Giản Hoa, hai người khác đã hết hơi đến mức phổi cũng đau.
Môi khô, hoa mắt. Khi chạy tăng tốc mang sức nặng sống chết!
Cuối cùng, tên gầy dùng một động tác cực kỳ mạo hiểm, khi phản hướng nhảy qua cơ thể con côn trùng khổng lồ, áo sau lưng anh ta bị răng nhọn xé rách một mảnh, nửa đoạn phía trước áo gió cũng không còn.
“Gầm!” (bản dịch chỉ post trên wp daovadao và wattpad)
Mùi tanh tưởi của con côn trùng lại tấn công, dù cách mặt nạ Triệu Văn cũng suýt ngất xỉu.
Nhưng anh ta đã thành công.
Hai người đàn ông mặc quần áo ngụy trang cầm súng tiểu liên đang nôn nóng nhìn ra xa, cát bụi cuồn cuộn, chỉ có thể nhìn thấy nửa thân mình treo ngược trên trời của con côn trùng vĩ đại, không thấy rõ tình hình chiến đấu.
Vài phút sau, họ nhìn thấy bóng người mơ hồ xuất hiện trong cát bụi.
“Chuẩn bị tiếp ứng!”
Cầm súng tiểu liên lên, bộ đội đặc chủng ngắm vào râu xúc giác của con côn trùng khổng lồ. Đầu tiên, cậu ta thấy Lý Phỉ cõng Giản Hoa chạy, hai người mặt xám mày tro, mệt mỏi rũ rượi, không thấy rõ mặt.
“Đi mau! Đến địa động, cơ thể khổng lồ của nó không thể chui vào hang sâu!” Bộ đội đặc chủng cầm súng, nói lớn tiếng.
Đã có thể thấy bóng dáng con côn trùng khổng lồ dữ tợn trong cát bụi.
“Cái gì vậy?” Chiều ngang cơ thể trông khác quá, sao con côn trùng khổng lồ lại béo thêm ba vòng?
Các anh lính còn chưa phản ứng kịp, đã thấy một người gầy gò bùn cát đầy thân phi như điên đến. Cái miệng rộng mọc đầy răng nhọn đuổi sát anh ta không tha, khoảng cách ngày càng gần, hình dạng con côn trùng cũng lọt vào mắt mọi người.
“Ha ha, làm tốt lắm!”
Phần sau cơ thể của con côn trùng vĩ đại bị thắt nút, khi nó di chuyển thì cong vẹo khấp khiểng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ.
“Tất cả chạy vào địa động! Như thế này thì ngay cả cửa động nó cũng không vào được. Mịa, không bị nó hà hơi đến phun ra rồi!”
Cái miệng khổng lồ khi hoàn toàn mở ra, đường kính khoảng tám mét, có thể dễ dàng cắn đứt chiếc xe việt dã, đầu nhẹ vung, đồ vật trong ô tô rơi hết xuống.
Giấy phép, linh kiện ghế ngồi, bình nước…
Ba người giờ đã hiểu sao lại có ba lô và giày rơi trên quốc lộ. Cái miệng khổng lồ giống như ăn bánh quy, cắn xe việt dã thành vài khúc, rồi nuốt chửng, hoàn toàn không sợ khó tiêu.
“…”
Ô tô lật nghiêng là do bị cơn gió kỳ lạ hất ra ngoài, xe và người mất tích là do bị con côn trùng này ăn?
Da đầu Lý Phỉ tê dại, kéo Giản Hoa dậy, quyết đoán nói: “Chạy!”
Con côn trùng khổng lồ khép lại miệng rộng, trên đầu nó không có mắt, chỉ có mấy cọng râu màu đen ngắn củn, lắc lư, giống như phát hiện ra cái gì.
“Vù” một tiếng, con côn trùng khổng lồ lại duỗi dài cơ thể. Cấu tạo miệng của nó rất đặc biệt, có khớp xương để gập lại, khi mở miệng sẽ dãn ra một đoạn. Loại miệng rộng này trông rất ghê rợn, đủ để con mồi sợ đến mức hồn bay phách tán.
Tay chân tên gầy rất nhanh nhẹn, vội vàng quay đầu lại, phát hiện quái vật đang đuổi theo hai người khác.
Con côn trùng khổng lồ này có tốc độ rất nhanh, cứ nhắm chuẩn là há miệng như tia chớp cắt một cái.
– Tại chỗ đó xuất hiện một hố cạn.
Khoảng cách giữa đầu con côn trùng dữ tợn và chân Lý Phỉ chưa đầy năm mét, có thể nhìn thấy cơ thể màu nâu vàng có ánh như kim loại của nó, trên mình còn có móc câu thưa thớt mà ghê rợn.
Lý Phỉ không cần suy nghĩ, tay đã phóng ra một bức tường lửa.
Con côn trùng khổng lồ nghiêng đầu cắn, xuyên qua tường lửa, nó phát ra một tiếng sấm rền nộ gọi, mạnh lung lay dưới đầu, râu run run.
“Cơ thể nó không sợ lửa, nhắm vào râu nó!”
Vì con côn trùng vĩ đại dúi đầu xuống cắn một cái, Giản Hoa bị tách khỏi Lý Phỉ. Cậu thấy con côn trùng khổng lồ lại lao đầu về phía trước, khiến cho ngọn lửa chỉ kịp thiêu phần sau cơ thể nó.
Đám tơ dưới sự kêu gọi của Giản Hoa, điên cuồng xông về phía con côn trùng khổng lồ, trong nháy mắt đã “dính” đầu nó trên mặt đường quốc lộ.
Một lưỡi dao băng theo sát sau bay tới, ngắm rất chuẩn, bắn thẳng vào râu của con côn trùng khổng lồ.
“Grừ!” Con côn trùng khổng lồ bỗng ngửa đầu, kêu to phẫn nộ.
Khí phun ra từ miệng nó, có một mùi rất tanh tưởi ghê tởm, giống mùi cá tôm thối rữa, còn có mùi xăng rất đậm (do vừa nuốt xe việt dã). Tất cả hỗn hợp lại cùng một chỗ, khiến Giản Hoa suýt thì ngửi mùi đến ngất xỉu luôn. Lý Phỉ phải dùng lửa để ngăn ra một khu vực mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.
Tên gầy cách khá xa, nhưng cũng không nhịn được phải dùng bàn tay phủ sương băng che mũi miệng để tỉnh táo lại.
Con côn trùng khổng lồ vặn vẹo giãy dụa, cơ thể trượt xa vài mét.
“Tấn công từ trên không?” Giản Hoa chật vật sai đám tơ “lôi” mình ra khỏi phạm vi khí độc bao phủ.
Cậu nói trên không, là chỉ cái hố khổng lồ khi con côn trùng khổng lồ xuất hiện.
Lúc trước thấy bầu trời như bị rách ra một cái hố lớn, cực kỳ đáng sợ. Giờ có chiều cao của con côn trùng khổng lồ để đánh dấu so sánh, ba người mới phát hiện cái hố con côn trùng này chui ra, chỉ cách mặt đất hơn hai mươi mét, nhưng vì Tây Bắc rất hoang vắng, phía trước phía sau quốc lộ này lại không có công trình kiến trúc để tham chiếu, nên thoạt trông cực kỳ cao.
“Quá cao.” Sắc mặt tên gầy Triệu Văn rất khó coi.
Anh ta có thể ngắm mục tiêu cách đó mấy chục mét, nhưng khoảng cách và độ cao không giống nhau.
Đám tơ lan ra không ngừng, bao trùm từ cái đầu khổng lồ của con côn trùng đến khắp cơ thể.
“…Không thể hút sức mạnh.” Giản Hoa chưa từng gặp sinh vật nào mà nấm không ăn vào miệng được.
Con côn trùng này rốt cuộc là thứ gì, lớp da cứng rắn như vậy, không sợ lửa, ngay cả đám tơ cũng không làm gì được nó?
Lý Phỉ quyết định nhanh chóng: “Chúng ta không giữ được nó bao lâu nữa. Chạy mau!”
“Không chạy được!”
Chưa biết con côn trùng khổng lồ này dài bao nhiêu, một khi chạy trốn, nó có thể giương miệng “càn quét” khu vực này luôn một thể. Giờ họ không có ô tô, chỉ dựa vào hai cái đùi để chạy, trình diễn cuộc truy đuổi tốc độ trong giờ phút sống chết, không cẩn thận sẽ rơi vào miệng con quái vật này.
“Đây rốt cuộc là thứ gì?” Tên gầy ném lưỡi dao băng vào râu con côn trùng khổng lồ. Tấn công của anh dường như có tác dụng, sau khi râu bị đóng băng, phương hướng khi con côn trùng khổng lồ giãy dụa mở miệng rộng hướng về phía họ bị lệch.
“Nó không có mắt, nên phải dựa vào râu để cảm giác thế giới bên ngoài!”
Chỉ tiếc là một khối băng không giữ được bao lâu, con côn trùng vĩ đại này giống như có tính đề kháng với tất cả dị năng.
Giản Hoa khống chế đám tơ nhanh chóng quấn quanh râu nó ba vòng, giống như đội cho nó một cái mũ lông.
Tên gầy đang chạy, bỗng phát hiện có thứ gì đó rơi vãi ven đường trông quen quen, chạy đến nhìn kỹ, thì ngay lập tức sung sướng hô to: “Mặt nạ phòng độc!”
“Ở đâu, mau đưa cho tôi!”
Ba bộ mặt nạ phòng độc chỉ thấy một bộ, Lý Phỉ đeo một bộ, mạo hiểm xông về phía con côn trùng khổng lồ.
– Lớp da ngoài thân cứng rắn như kim loại, lửa chỉ có thể nhắm vào cái miệng khổng lồ của con côn trùng.
Những đốm lửa tụ lại thành một con rồng lửa, khí thế hùng hổ nhào đánh về phía cái miệng phủ đầy răng nhọn của con côn trùng.
Tên gầy và Giản Hoa cảm thấy đầu óc chấn động, cả người thoải mái – ngọn nguồn khí độc đã bị chặn lại. Không, phải là “khí độc” bị lửa ép về. Xăng còn trong khoang miệng quái vật bốc cháy, cổ họng sặc khói đen còn tốt hơn mùi tanh tưởi.
Con côn trùng khổng lồ quay cuồng trên quốc lộ, cơ thể nó lại rút ra hơn mười mét.
Tên gầy hít phải khí lạnh, đúng là chưa xong, con này đến cùng dài bao nhiêu thế?
Cát bụi bay đầy trời, mặt đất không ngừng chấn động.
Ba người vội vàng lui về phía sau, tránh cho bị cơ thể cao lớn của con côn trùng đè chết.
“Có thể đưa nấm vào không?” Lý Phỉ vừa chạy vừa hỏi Giản Hoa.
Bên ngoài không thể cắn nuốt, thì đành phải trượt vào trong theo đường miệng thôi. Tuy kế hoạch này nghe có hơi ghê, nhưng coi khoang bụng con côn trùng này là cống thoát nước, thì hẳn là có thể chấp nhận…
“Không được!” Giản Hoa phản đối ngay lập tức.
Đương nhiên không phải vì bệnh sạch sẽ.
Trên mặt trên người Giản Hoa đều là tro và cát bụi, quần áo còn có chỗ bị rách, trông rất tã, hai người kia cũng giống cậu. Phạm vi con côn trùng giãy dụa quá rộng, Lý Phỉ thường phải dùng năng lực ý nghĩ kéo Giản Hoa đến chỗ an toàn, tránh cho bị cơ thể con côn trùng khổng lồ đè bẹp.
Giản Hoa có thể một cú đá bay khỉ tay dài, nhưng luận công phu đánh ngã lăn lê trườn bò chạy trốn thì thật sự không thông thạo bằng tên gầy.
Cuối cùng, ba người dựa vào khói mù khi lửa cháy, gắng sức vọt đến phạm vi an toàn.
Lúc này Giản Hoa mới giải thích chuyện nấm không thể tiêu diệt con côn trùng khổng lồ: “Cái miệng của con công trùng này, chính là nơi hiện giờ anh đang thiêu, chỉ có răng nanh và xương thôi. Tôi nghi là chỉ khi nó chủ động rụt miệng về bên trong khoang miệng thật sự, đồ ăn nó cắn mới có thể đi vào trong cơ thể.”
Đám tơ bị nhốt trong kẽ răng con côn trùng khổng lồ, sẽ không tìm thấy đường vào.
“Hiện giờ trong miệng có lửa, nó sẽ lại càng không rụt về!” Tên gầy rút súng ra, cách màn cát bụi bay lên, nhắm ngay vào con côn trùng khổng lồ đang quay cuồng, nã một phát súng.
Không ngoài dự đoán, anh ta nghe một tiếng “đông” vang lên, viên đạn giống như bắn phải tấm sắt.
Khóe mắt Lý Phỉ giật giật: “Chắc là phải dùng xe tăng ống phóng tây lửa.”
Tên gầy:… (bản dịch chỉ post trên wp daovadao và wattpad)
Anh ta không biến ra thứ đấy được đâu!
Hơn nữa, khi con côn trùng khổng lồ này xuất hiện, họ đã tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ, giờ ngay cả tri viện bên ngoài cũng không có.
“…Này!” (bản dịch chỉ post trên wp daovadao và wattpad)
Giản Hoa chợt ngưng lại, nghiêng đầu nhìn, cậu nghe thấy tiếng từ phía xa. Nhưng trên quốc lộ cát bụi may mù mịt, không thấy rõ gì trong phạm vi năm mươi mét, dị năng cũng không báo là bên kia có người.
Tên gầy cũng nghe thấy, anh ta suy nghĩ vài giây, rồi ngay lập tức lộ ra vẻ mặt vui sướng.
Sau đó Giản Hoa và Lý Phỉ nghe thấy tên gầy Triệu Văn bắt chước tiếng kêu của Cú Đêm, giống như đúc.
Bên kia đống cát bụi cũng truyền đến tiếng y hệt, hơn nữa Giản Hoa dám khẳng định hai bên còn trao đổi hai loại âm điệu, giống như ám hiệu liên lạc.
Tên gầy cực kỳ vui sướng: “Có người sống! Những người mất tích hôm qua còn sống!”
Là đội bộ đội đặc chủng kia?
Nhưng trong này là Thế giới Bị Từ Bỏ, theo lý người không có dị năng sẽ không xuất hiện.
“Chúng ta đến đó tập hợp đi.”
“Bên kia là nơi cơn gió kỳ lạ bắt đầu!” Trải qua một cuộc hỗn loạn, Lý Phỉ vẫn nhận ra phương hướng chính xác.
Tên gầy đang muốn nói gì đó, chợt tim đập nhanh, không cần suy nghĩ, anh ta đã ôm đầu lăn qua.
Trong khói bụi, cái miệng rộng của con côn trùng khổng lồ xuất hiện, bị lửa thiêu đen thui, nhưng răng nanh vẫn tốt như lúc ban đầu, một tiếng “răng rắc” là đủ để người ta sởn tóc gáy.
“Nó thoát khỏi đám tơ!” Giản Hoa không dám tin.
Lại là tàn dư dị năng dị năng mảnh vỡ bay đầy trời, lúc này họ không đi qua, cũng bị con côn trùng đuổi theo!
May mắn là, tuy con côn trùng khổng lồ dựa vào sức mạnh khiến cơ thể trở về với tự do, nhưng nó không làm gì được đám tơ trên râu của nó. Nó dúi đầu cọ xát trên mặt đường cũng không được. Con côn trùng khổng lồ rít gào phẫn nộ, nó muốn tính sổ với con mồi dám “che” lại cơ quan cảm giác của nó!
Con côn trùng khổng lồ là một loài sinh vật cực kỳ mạnh mẽ. Đám tơ dày đặc quấn quanh cũng chỉ khiến nó “cận thị nặng”, không phải “mù” hoàn toàn, nó đuổi theo ba người ngay lập tức.
Khi có thể dùng tốt râu xúc giác, con côn trùng nhìn chằm chằm Giản Hoa và Lý Phỉ cấp S không buông.
Giờ râu xúc giác không dùng tốt được nữa, cộng thêm đám tơ có tác dụng “ẩn nấp”, lòng cố chấp của con côn trùng khổng lồ đối với Lý Phỉ và Giản Hoa giảm xuống. Nó nhằm thẳng đến tên gầy, dị năng hệ băng, cảm giác được lạnh lẽo, nên rất rõ ràng, không nhận sai được.
“Hai người chạy trước, tôi sẽ dẫn nó rời đi!” Trong quá trình chạy trốn, tên gầy phát hiện con côn trùng khổng lồ có vẻ khá hăng hái với mình.
“Tiếp!” Lý Phỉ ném mặt nạ cho anh ta.
Triệu Văn nhanh chóng đeo bộ mặt nạ phòng độc đơn giản này vào, dẫn con côn trùng chạy theo đường cong, nhảy cao, lộn nhào, nhảy xa ba bước,…
Giản Hoa cũng không nhàn rỗi, cậu kêu gọi nhiều tơ hơn quấn quanh râu của con côn trùng khổng lồ, “mũ lông” trên đầu nó ngày càng dày. Cơ thể nó run lên như phát cuồng, không nhịn được cúi đầu cọ sát.
Cùng lúc ấy, đám tơ cũng dùng trăm phương nghìn kế ngăn con côn trùng khổng lồ vọt lên phía trước. Những mảnh dị năng bị phá vỡ lúc rơi xuống lại tiếp tục tái chiến, giữ chặt con côn trùng. Dị năng của Giản Hoa tiêu hao nhanh chóng, nhưng tốc độ của con côn trùng khổng lồ cũng chậm lại, giúp tên gầy thuận lợi hoát hiểm vài lần.
Giản Hoa muốn toàn lực khống chế dị năng, đương nhiên càng chạy càng chậm, Lý Phỉ cũng không nói cái gì, dứt khoát cánh tay nhất sao đem người ôm lấy đến.
Tên gầy trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy cảnh tượng này, suýt thì ngã sấp xuống.
– Hai tay nâng dưới nách và đầu gối, tư thế này dường như tục xưng là bế công chúa?
Chắc là Lý Phỉ cũng cảm thấy như vậy sẽ cản trở tốc độ, nên nhanh chóng điều chỉnh tư thế, cõng Giản Hoa lên.
Về phần người yêu dựa trên lưng mình, hai chân còn bị mình tách ra tạo tư thế “giam cầm” ổn định, Lý Phỉ có áp lực tâm lý hay không, Triệu Văn không biết.
Trừ Giản Hoa, hai người khác đã hết hơi đến mức phổi cũng đau.
Môi khô, hoa mắt. Khi chạy tăng tốc mang sức nặng sống chết!
Cuối cùng, tên gầy dùng một động tác cực kỳ mạo hiểm, khi phản hướng nhảy qua cơ thể con côn trùng khổng lồ, áo sau lưng anh ta bị răng nhọn xé rách một mảnh, nửa đoạn phía trước áo gió cũng không còn.
“Gầm!” (bản dịch chỉ post trên wp daovadao và wattpad)
Mùi tanh tưởi của con côn trùng lại tấn công, dù cách mặt nạ Triệu Văn cũng suýt ngất xỉu.
Nhưng anh ta đã thành công.
Hai người đàn ông mặc quần áo ngụy trang cầm súng tiểu liên đang nôn nóng nhìn ra xa, cát bụi cuồn cuộn, chỉ có thể nhìn thấy nửa thân mình treo ngược trên trời của con côn trùng vĩ đại, không thấy rõ tình hình chiến đấu.
Vài phút sau, họ nhìn thấy bóng người mơ hồ xuất hiện trong cát bụi.
“Chuẩn bị tiếp ứng!”
Cầm súng tiểu liên lên, bộ đội đặc chủng ngắm vào râu xúc giác của con côn trùng khổng lồ. Đầu tiên, cậu ta thấy Lý Phỉ cõng Giản Hoa chạy, hai người mặt xám mày tro, mệt mỏi rũ rượi, không thấy rõ mặt.
“Đi mau! Đến địa động, cơ thể khổng lồ của nó không thể chui vào hang sâu!” Bộ đội đặc chủng cầm súng, nói lớn tiếng.
Đã có thể thấy bóng dáng con côn trùng khổng lồ dữ tợn trong cát bụi.
“Cái gì vậy?” Chiều ngang cơ thể trông khác quá, sao con côn trùng khổng lồ lại béo thêm ba vòng?
Các anh lính còn chưa phản ứng kịp, đã thấy một người gầy gò bùn cát đầy thân phi như điên đến. Cái miệng rộng mọc đầy răng nhọn đuổi sát anh ta không tha, khoảng cách ngày càng gần, hình dạng con côn trùng cũng lọt vào mắt mọi người.
“Ha ha, làm tốt lắm!”
Phần sau cơ thể của con côn trùng vĩ đại bị thắt nút, khi nó di chuyển thì cong vẹo khấp khiểng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ.
“Tất cả chạy vào địa động! Như thế này thì ngay cả cửa động nó cũng không vào được. Mịa, không bị nó hà hơi đến phun ra rồi!”