Ina vui vẻ chạy lên, đến đầu hành lang tầng hai thì cô gặp nó cũng đang chạy xuống. Vì nó chưa biết đến sự tham gia của Ina trong chuyện lúc trước nên vui vẻ chào cô:
– Hi, cậu đi đâu ấy?
– Mình đang lên phòng hội trưởng có chút việc, còn cậu? – Ina vui vẻ hỏi lại.
– À, mình đang chạy xuống để xem trận đấu của Jihun, cậu ấy bảo tớ phải có mặt
”Hừm… lại là Jihun…Lúc nào cũng Jihun… tại sao cô ta chỉ biết đến cậu ấy, thật là tức quá” – Ina tự nhủ trong lòng, rồi cô bỗng nhận ra cô đang cầm gậy bóng chày trên tay, và trong đầu cô xuất hiện một ý định xấu xa mà cô chưa từng nghĩ đến… Thậm chí cô không nghĩ điều này có thể xuất hiện trong đầu cô… Đúng, đây là cơ hội ngàn năm có một, cô không cần phải tính toán chi ly gì, không cần phải đợi thời cơ, hay thời gian thích hợp, và mọi chuyện sẽ xong trước dự tính, thế là…:
– Hisun này… – Ina nhẹ nhàng gọi tên nó.
– Có gì không? – Nó quay lại hỏi cô khi định cất bước bỏ đi.
– Xin lỗi cậu – Ina nói một câu làm nó khó hiểu.
Trước khi nó kịp hỏi ý đó là gì thì…” CỐP…..”. Ngay một cú trời giáng đánh vào đầu nó, nó đưa tay lên che chỗ đau thì có gì đó ướt ướt, nó đưa tay nhìn thì mơ màng thấy một màu đỏ… Sao lại có máu???…. Nó không còn khả năng đứng vững được nữa, liền ngã khụy xuống và vì đang đứng ở mép cầu thang nên nó không chỉ ngã mà còn lăn khỏi bậc thang mấy vòng. Nó nằm liệt tại chỗ, mắt nó gần ríu lại, nó thấy trên kia, Ina đang đứng với cây gậy trên tay, ánh mắt vô hồn đang nhìn nó… Chẳng lẽ… cậu ấy….đã…”’mọi thứ tối sầm lại”’
Ina chạy đến chỗ hắn đang đứng, cô đưa mũ và cây gậy cho cầu thủ, và nhẹ nhàng đeo băng đôn đỏ cho hắn. Nhưng cô nhận thấy hắn đang tìm kiếm gì đó. Nó nhẹ nhàng nhắc nhở:
– Sắp tới trận đấu rồi đấy, cậu phải thắng.
– Ờ, nhưng… cậu có thấy Hisun không? – hắn ngây thơ hỏi
– Hisun sao? – Mặt Ina biết sắc, nhưng cô lại nở nụ cười – Không có. Fighting… – Ina cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Hắn lo lắng nhưng bây giờ hắn không thể sao nhãng được, phải tập trung mới có thể chiến thắng, hắn đã bỏ ra cả tuần để tập kia mà…
Bên này…
Một cô bạn đang định đi lên tầng thượng để có tầm nhìn tốt hơn thì… Ôi trời ơi…cái gì thế này…:
– Cậu ơi???! Không sao chứ – Cô bé không ngừng lay nó dậy, nhưng đều bất lực. – Làm sao đây? Cứu với, cứu với – Cô hét toáng lên. Nhưng vì ai cũng tập trung về phía sân sau ồn ào nên không có người nghe thấy cô.
Seho vì đang bận chuẩn bị danh sách nên không thể xem trận đấu, cậu tình cờ đi ngang qua trường học, cậu nghe thấy tiếng thét cứu người của ai đó, cậu nghĩ là ai đó đang đùa nên định sẽ lên bắt cho chừa tội. Nhưng khi cậu ấy lên đến nơi, thấy một cô bé lạ mặt đang ôm lấy nó bên vũng máu làm cậu hốt hoảng, cậu lập tức vứt hồ sơ và chạy đến bên nó, cậu hỏi cô bé kia:
– Có chuyện gì vậy?
– Tớ không biết, chỉ thấy khi đến thì cậu ấy đã vậy rồi. – Cô bé đáp lại mếu máo
– Mau, gọi cấp cứu cho tớ. Nhanh đi.
Seho lo lắng lập tức đỡ nó dậy, cậu không ngừng lay nó:
– Hisun a… dậy đi… cậu không sao chứ?
Rồi Seho cầm lấy chiếc điện thoại của nó đang nằm trên nền với màn hình bị vỡ. Anh liền bế thốc nó dậy. Cùng người bạn kia đưa nó ra cổng. Chiếc xe cấp cứu cũng đã đến nơi…
Bên sân bóng…
– Woa… đội chủ nhà chơi rất tốt, đội trưởng Jihun trông có vẻ rất hài lòng với đội mình. Họ đã ghi được rất nhiều bàn thắng rồi.
Hắn thầm nhủ:
” Sao cậu không ở đây để xem chuyện này chứ? Cậu đang ở đâu vậy. Mình đang chơi rất tốt đấy… Hisun à…”
Đội cổ vũ thì nhiệt tình hô hào với những động tác nhào lộn:
” Banguk fighting!!!…. Banguk fighting!!!”
Bệnh viện…
Nó được đưa nằm trên giường đẩy để đến phòng cấp cứu, trong thời khắc đó nó nhìn thấy Seho, khuôn mặt đó thật thân quen… cậu ấy là người mình cần, cậu đừng rời xa tớ… xin cậu đấy…Rồi nó hoàn toàn ngất đi… Chiếc giường được đẩy đến phòng cấp cứu, cánh cửa đóng lại và Seho bị y tá đẩy lại phía sau… Cậu vô vọng lùi lại và ngồi vào ghế đợi. Trong lúc đó, cậu mở điện thoại của nó ra thì thấy nó đang nhắn tin với hắn, lại có một dòng tin nhắn nó chưa kịp gửi:
” Cậu phải chơi thật tốt đấy ”
Bây giờ vẫn còn trong hiệp đấu, có lẽ hắn đang đợi để nhìn thấy nó, hay là mình gửi tin nhắn này cho hắn để hắn ta yên tâm… Nghĩ vậy nên Seho không ngần ngại, nhấn nút gửi, và còn viết thêm:
” cậu phải chơi thật tốt đấy, mình vẫn đang đứng đây theo dõi cậu”
Bên sân bóng…
Hắn nghĩ giải lao để người khác thay, khi cầm máy lên thì thấy tin nhắn của nó, hắn thấy như thêm sức lực. Nó đang đội nắng để xem hắn đấu, không thể nghỉ ngơi quá lâu được. Hắn liền nói với huấn luyện viên rằng:
– Em sẽ vào thay ạ.
– Gì? Cậu mới nghỉ được 10′ thôi mà…??? – Thầy ngạc nhiên.
Bệnh viện…
Sau khi nó được đưa đến phòng hồi sức, Seho mở cửa ra thì thấy đầu nó được băng bó một cách cẩn thận bằng vải trắng. Cậu bất lực ngồi trên ghế và nhìn nó đang nằm đó…bác sĩ bảo:
” Cô ấy bị chấn thương nặng ở đầu, nên có thể bị mất trí nhớ tạm thời, tôi không chắc thời gian sẽ kéo dài bao lâu, nhưng những lúc vậy, hãy để cô ấy nhớ từ từ, nếu để nhớ cùng lúc, não sẽ không thể tiếp nhận hết được, nên mong cậu hãy để mọi chuyện từ từ, đừng vội vàng”
Bên sân bóng…
Hắn lập tức gọi điện cho nó khi trận đấu kết thúc, nhưng người cầm máy lại là Seho, nên khi điện thoại vừa được nhận hắn đã lập tức nói mà không hay biết:
– Nè, cậu có thấy bàn đánh đẹp của tớ không? Đội mình thắng rồi.
Nhưng đáp lại…:
– Tôi Seho đây, cậu đến bệnh viện đi, Hisun gặp chuyện rồi.
Tim hắn vỡ tan, lời nói như sét đánh ngang tai làm hắn không thể tiếp nhận rõ những gì Seho nói, hắn ấp úng hỏi hỏi lại:
– Cậu…nói gì… cơ?
– Đến bệnh viện đi – Seho nói giọng mệt mỏi
(Còn tiếp)
Ina vui vẻ chạy lên, đến đầu hành lang tầng hai thì cô gặp nó cũng đang chạy xuống. Vì nó chưa biết đến sự tham gia của Ina trong chuyện lúc trước nên vui vẻ chào cô:
– Hi, cậu đi đâu ấy?
– Mình đang lên phòng hội trưởng có chút việc, còn cậu? – Ina vui vẻ hỏi lại.
– À, mình đang chạy xuống để xem trận đấu của Jihun, cậu ấy bảo tớ phải có mặt
”Hừm… lại là Jihun…Lúc nào cũng Jihun… tại sao cô ta chỉ biết đến cậu ấy, thật là tức quá” – Ina tự nhủ trong lòng, rồi cô bỗng nhận ra cô đang cầm gậy bóng chày trên tay, và trong đầu cô xuất hiện một ý định xấu xa mà cô chưa từng nghĩ đến… Thậm chí cô không nghĩ điều này có thể xuất hiện trong đầu cô… Đúng, đây là cơ hội ngàn năm có một, cô không cần phải tính toán chi ly gì, không cần phải đợi thời cơ, hay thời gian thích hợp, và mọi chuyện sẽ xong trước dự tính, thế là…:
– Hisun này… – Ina nhẹ nhàng gọi tên nó.
– Có gì không? – Nó quay lại hỏi cô khi định cất bước bỏ đi.
– Xin lỗi cậu – Ina nói một câu làm nó khó hiểu.
Trước khi nó kịp hỏi ý đó là gì thì…” CỐP…..”. Ngay một cú trời giáng đánh vào đầu nó, nó đưa tay lên che chỗ đau thì có gì đó ướt ướt, nó đưa tay nhìn thì mơ màng thấy một màu đỏ… Sao lại có máu???…. Nó không còn khả năng đứng vững được nữa, liền ngã khụy xuống và vì đang đứng ở mép cầu thang nên nó không chỉ ngã mà còn lăn khỏi bậc thang mấy vòng. Nó nằm liệt tại chỗ, mắt nó gần ríu lại, nó thấy trên kia, Ina đang đứng với cây gậy trên tay, ánh mắt vô hồn đang nhìn nó… Chẳng lẽ… cậu ấy….đã…”’mọi thứ tối sầm lại”’
Ina chạy đến chỗ hắn đang đứng, cô đưa mũ và cây gậy cho cầu thủ, và nhẹ nhàng đeo băng đôn đỏ cho hắn. Nhưng cô nhận thấy hắn đang tìm kiếm gì đó. Nó nhẹ nhàng nhắc nhở:
– Sắp tới trận đấu rồi đấy, cậu phải thắng.
– Ờ, nhưng… cậu có thấy Hisun không? – hắn ngây thơ hỏi
– Hisun sao? – Mặt Ina biết sắc, nhưng cô lại nở nụ cười – Không có. Fighting… – Ina cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Hắn lo lắng nhưng bây giờ hắn không thể sao nhãng được, phải tập trung mới có thể chiến thắng, hắn đã bỏ ra cả tuần để tập kia mà…
Bên này…
Một cô bạn đang định đi lên tầng thượng để có tầm nhìn tốt hơn thì… Ôi trời ơi…cái gì thế này…:
– Cậu ơi???! Không sao chứ – Cô bé không ngừng lay nó dậy, nhưng đều bất lực. – Làm sao đây? Cứu với, cứu với – Cô hét toáng lên. Nhưng vì ai cũng tập trung về phía sân sau ồn ào nên không có người nghe thấy cô.
Seho vì đang bận chuẩn bị danh sách nên không thể xem trận đấu, cậu tình cờ đi ngang qua trường học, cậu nghe thấy tiếng thét cứu người của ai đó, cậu nghĩ là ai đó đang đùa nên định sẽ lên bắt cho chừa tội. Nhưng khi cậu ấy lên đến nơi, thấy một cô bé lạ mặt đang ôm lấy nó bên vũng máu làm cậu hốt hoảng, cậu lập tức vứt hồ sơ và chạy đến bên nó, cậu hỏi cô bé kia:
– Có chuyện gì vậy?
– Tớ không biết, chỉ thấy khi đến thì cậu ấy đã vậy rồi. – Cô bé đáp lại mếu máo
– Mau, gọi cấp cứu cho tớ. Nhanh đi.
Seho lo lắng lập tức đỡ nó dậy, cậu không ngừng lay nó:
– Hisun a… dậy đi… cậu không sao chứ?
Rồi Seho cầm lấy chiếc điện thoại của nó đang nằm trên nền với màn hình bị vỡ. Anh liền bế thốc nó dậy. Cùng người bạn kia đưa nó ra cổng. Chiếc xe cấp cứu cũng đã đến nơi…
Bên sân bóng…
– Woa… đội chủ nhà chơi rất tốt, đội trưởng Jihun trông có vẻ rất hài lòng với đội mình. Họ đã ghi được rất nhiều bàn thắng rồi.
Hắn thầm nhủ:
” Sao cậu không ở đây để xem chuyện này chứ? Cậu đang ở đâu vậy. Mình đang chơi rất tốt đấy… Hisun à…”
Đội cổ vũ thì nhiệt tình hô hào với những động tác nhào lộn:
” Banguk fighting!!!…. Banguk fighting!!!”
Bệnh viện…
Nó được đưa nằm trên giường đẩy để đến phòng cấp cứu, trong thời khắc đó nó nhìn thấy Seho, khuôn mặt đó thật thân quen… cậu ấy là người mình cần, cậu đừng rời xa tớ… xin cậu đấy…Rồi nó hoàn toàn ngất đi… Chiếc giường được đẩy đến phòng cấp cứu, cánh cửa đóng lại và Seho bị y tá đẩy lại phía sau… Cậu vô vọng lùi lại và ngồi vào ghế đợi. Trong lúc đó, cậu mở điện thoại của nó ra thì thấy nó đang nhắn tin với hắn, lại có một dòng tin nhắn nó chưa kịp gửi:
” Cậu phải chơi thật tốt đấy ”
Bây giờ vẫn còn trong hiệp đấu, có lẽ hắn đang đợi để nhìn thấy nó, hay là mình gửi tin nhắn này cho hắn để hắn ta yên tâm… Nghĩ vậy nên Seho không ngần ngại, nhấn nút gửi, và còn viết thêm:
” cậu phải chơi thật tốt đấy, mình vẫn đang đứng đây theo dõi cậu”
Bên sân bóng…
Hắn nghĩ giải lao để người khác thay, khi cầm máy lên thì thấy tin nhắn của nó, hắn thấy như thêm sức lực. Nó đang đội nắng để xem hắn đấu, không thể nghỉ ngơi quá lâu được. Hắn liền nói với huấn luyện viên rằng:
– Em sẽ vào thay ạ.
– Gì? Cậu mới nghỉ được ′ thôi mà…??? – Thầy ngạc nhiên.
Bệnh viện…
Sau khi nó được đưa đến phòng hồi sức, Seho mở cửa ra thì thấy đầu nó được băng bó một cách cẩn thận bằng vải trắng. Cậu bất lực ngồi trên ghế và nhìn nó đang nằm đó…bác sĩ bảo:
” Cô ấy bị chấn thương nặng ở đầu, nên có thể bị mất trí nhớ tạm thời, tôi không chắc thời gian sẽ kéo dài bao lâu, nhưng những lúc vậy, hãy để cô ấy nhớ từ từ, nếu để nhớ cùng lúc, não sẽ không thể tiếp nhận hết được, nên mong cậu hãy để mọi chuyện từ từ, đừng vội vàng”
Bên sân bóng…
Hắn lập tức gọi điện cho nó khi trận đấu kết thúc, nhưng người cầm máy lại là Seho, nên khi điện thoại vừa được nhận hắn đã lập tức nói mà không hay biết:
– Nè, cậu có thấy bàn đánh đẹp của tớ không? Đội mình thắng rồi.
Nhưng đáp lại…:
– Tôi Seho đây, cậu đến bệnh viện đi, Hisun gặp chuyện rồi.
Tim hắn vỡ tan, lời nói như sét đánh ngang tai làm hắn không thể tiếp nhận rõ những gì Seho nói, hắn ấp úng hỏi hỏi lại:
– Cậu…nói gì… cơ?
– Đến bệnh viện đi – Seho nói giọng mệt mỏi
(Còn tiếp)