Hôm sau đúng như lời hứa, Seho dẫn nó đến trường, sự xuất hiện của nó làm mọi người rất bất ngờ. Lại còn đi chung với Seho nữa, nó nhìn quanh trường, đúng thật sự rất quen, nó nắm lấy tay Seho làm anh giật mình rồi hỏi:
– sao họ lại nhìn tôi vậy? lại bằng ánh mắt đó nữa.
Seho cố trấn tĩnh lại rồi cũng nắm tay nó chặt hơn, và an ủi:
– Họ ngạc nhiên thôi, chúng ta về lớp đi.
Rồi hai người bỏ lại mọi chuyện phía sau và đi về lớp. Ngay lập tức, cả lớp đều ngạc nhiên, Zin và Dara đến bật dậy và hô to tên của nó:
– Ô… Hi…. Hisun cậu đi học rồi sao?
– Ừ – Nó vui vẻ đáp lại. Và quay lại nói với Seho – Mình ngồi bàn này nha.
Nó chỉ vào chiếc bàn mà vốn dĩ đã là chỗ của nó rồi. Ina bỗng dưng tiến lại gần nó, ngồi lên bàn và hỏi:
– Cậu khỏe rồi à?!
– À, vâng. Nhưng hình như mình đã gặp cậu rồi thì phải. Ở hoàn cảnh nào đó …rất đặc biệt.
Ina tái mặt, cô lo sợ lỡ hoàn cảnh nó nói đến là cái lúc ở cầu thang thì sẽ có chuyện nên liền tìm cớ bỏ đi. Dara và Zin cùng tiến đến chỗ nó rồi nói:
– Sao cậu lại đi nói chuyện với cái thể loại đó hả?
– Sao? Cậu ấy dễ thương mà??
Nó đáp lại hai cô bạn bằng nụ cười tươi tít mắt quen thuộc của nó.
Hắn đi từ cửa sau, thì lập tức chú ý đến mái tóc của nó. Vậy là nó đi học rồi, nhưng có lẽ, nó sẽ lại không nhận ra hắn nên tốt nhất thì hãy cứ tỏ ra không quen biết đi, nhưng thế có lẽ sẽ tốt nhất. Nghĩ vậy nên hắn tiến lại bàn của mình và ngồi xuống mà tỏ vẻ không bận tâm đến nó. Nhưng hắn đã khẽ liếc nó một chút cho đến khi nó quay người nhìn hắn.
Phù…thật khó chịu, nó đang ở ngay đây mà không thể làm gì được. Nó đang trước mặt hắn… Chết thật. Vì không thể chịu nổi cái kiểu tỏ vẻ lạnh lùng được nên hắn liền bỏ cả tiết ba và tư để chạy đi khỏi lớp.
Lại nói đến nó, khi hắn vào lớp và trong cả suốt tiết một hai, không khi nào là không liếc nhìn hắn, cái khuôn mặt trông rất đáng ghét nhưng lại đem đến một cảm giác rất thân thiết, hay là… Mình quen cậu ta nhỉ???
Nhưng ngay khi hắn vừa đi khỏi lớp, nó lại thấy thật trống vắng bởi lẽ… nó không thể liếc hắn được nữa. Lại còn cảm giác cứ muốn đi theo hắn nên nó không chần chừ bỏ tiết tư để theo chân nối gót hắn.
Nó đi theo con đường lên tầng thượng, đang có một cảm giác hứng khởi thì nó bỗng dừng lại ở chiếc bậc thang thứ hai từ dưới lên để nhìn xuống đoạn vòng, một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu nó… là nó đang nằm đó bên vũng máu, bên cạnh là chiếc điện thoại màu hồng bị vỡ màn hình. Và lại kèm thêm một cơn đau đầu bên trái, nó phải đưa tay lên ấn vào đầu và vịn lan can mới đứng vững được. Đúng rồi… chính là nơi này thì phải, nó đi xuống và nằm xuống nền, nó đang tự mô phỏng lại những gì nó thấy lúc nãy, khi nó nhìn lên phía trên cùng cầu thang….thì thấy một cô gái đang cầm gậy bóng chày… Nó chú ý hơn đến chiếc gậy… trong đó có vào nhãn dán hình con gấu và một hình tròn có con số 05, và có đường viền xanh nơi tay cầm là BanGuk School… Nhưng khi nó đang có nhìn rõ mặt cô gái thì không tài nào thấy được, mái tóc của cô ta che phủ gần cả khuôn mặt… Nó phải cố gắng để thấy hết mọi thứ thôi… phải cố…Á…đau… đau đầu quá…Nó bật dậy để nắm lấy cái đầu đang đau như búa bổ, lại còn khóc thút thít… Làm sao đây, nó không còn khả năng đứng dậy nữa…
Hắn đi ra từ phòng hội trưởng, lại đeo tai nghe mà nó tặng, đút tay vào túi quần mà ung dung đi về lớp học, nhưng khi vừa đi đến cầu thang, hắn thấy một cô bé đang ngồi đấy ôm đầu thì liền nhanh chóng chạy tới, vì mái tóc đã che hết mặt nên hắn không thể nhận ra đó là ai, phải đến khi hắn ngồi xuống để giúp thì mới nhận ra là nó, không để lâu, hắn liền cúi người bế thốc nó để đi xuống phòng y tế.
Giờ trưa, nó tỉnh dậy thì thấy Seho đang ngồi gần mình, và một người lạ mặt đang đứng ở cửa…Hắn, chỉ đang muốn chắc rằng nó ổn, nên ngay khi nó tỉnh dậy thì hắn liền bỏ đi, nó không nói gì chỉ nhìn theo bóng dáng của hắn lướt qua khung cửa sổ. Seho lo lắng cắt đứt sự ngẩn ngơ của nó:
– Cậu không sao chứ? Cậu làm tớ lo quá
– À, tớ không sao cả. Mà này… cậu giúp mình cái này được không? – Nó hỏi
– Chuyện gì? – Seho ngạc nhiên.
– Cậu hãy tìm giúp mình gậy gậy bóng chày có dán hình chú gấu và con số 05. – Nó nói rõ cho Seho
– Nhưng sao cậu lại muốn thế? – Seho lần này nhăn mặt nghi ngờ nó đã nhớ ra điều gì đó.
– Đó chính là cây gậy đánh tớ bị thương, duy chỉ có hung thủ là tớ không nhìn thấy được. Nhưng đó là một cô gái.
– Vậy ra… không phải cậu bị ngã sao? – Seho ngây thơ nói
– Không hề. – Nó đáp lại.
Seho hẹn hắn lên gặp ở phòng hội trưởng…
Hắn vừa xuất hiện thì đã thấy cậu ấy khoanh tay đứng đợi. Seho nhận ra hắn thì liền nói:
– Hisun đã nhớ ra gì đó.
– Sao cậu biết? – Hắn vừa tiến tới vừa hỏi.
– Cậu ấy đã nhớ mình tìm cây gậy bóng chày có dán hình chú cấu và số 05. Cậu nằm trong đội nên có lẽ sẽ nhận ra.
– 05? Đó là gậy của Jung Sun, cậu ấy đã dùng nó trong trận đấu. – Hắn suy tính rồi trả lời.- Nhưng, Hisun thật sự có thể nhớ lại sao?
– Đúng vậy, nhưng mình không nghĩ là sớm như vậy vì Bác sĩ bảo sức khỏe cậu ấy chưa tốt lắm, nhưng hình như… Hisun thật sự đã khỏe lại rất nhiều rồi, nếu mình tiếp tục giúp cậu ấy đến những nơi trước kia thì có lẽ cậu ấy sẽ nhớ ra mọi chuyện.
Đúng rồi… đây là những gì hắn mong muốn, nó vẫn có khả năng nhớ hết mọi chuyện nếu nó đến những nơi nó đã đến, như vậy thì nó có thể nhớ ra hắn rồi… Hắn vẫn còn hi vọng và hắn sẽ không để mất điều đó đâu..
Đến giờ về…
Nó đi về một mình vì nó muốn về trễ nên Seho đã về trước, hắn nhìn thấy nó vẫn còn thói quen đó nên chắc rằng nó sẽ nhận ra hắn, nên không chần chừ chạy xuống sân trường, hắn đứng sau lưng nó và gọi tên:
– Hisun a…
Nó quay người lại thì gặp hắn, điều đó đem lại cho nó một cảm giác rất vui và thân thiện. Hắn nhận ra sự vui tươi ánh lên trên khuôn mặt nó nên không chần chừ chạy lại nắm lấy tay nó và kéo nó đi, kèm theo câu:
– Tôi sẽ đưa cô về nhà, ngôi nhà thật sự của cô.
(Còn tiếp)
Hôm sau đúng như lời hứa, Seho dẫn nó đến trường, sự xuất hiện của nó làm mọi người rất bất ngờ. Lại còn đi chung với Seho nữa, nó nhìn quanh trường, đúng thật sự rất quen, nó nắm lấy tay Seho làm anh giật mình rồi hỏi:
– sao họ lại nhìn tôi vậy? lại bằng ánh mắt đó nữa.
Seho cố trấn tĩnh lại rồi cũng nắm tay nó chặt hơn, và an ủi:
– Họ ngạc nhiên thôi, chúng ta về lớp đi.
Rồi hai người bỏ lại mọi chuyện phía sau và đi về lớp. Ngay lập tức, cả lớp đều ngạc nhiên, Zin và Dara đến bật dậy và hô to tên của nó:
– Ô… Hi…. Hisun cậu đi học rồi sao?
– Ừ – Nó vui vẻ đáp lại. Và quay lại nói với Seho – Mình ngồi bàn này nha.
Nó chỉ vào chiếc bàn mà vốn dĩ đã là chỗ của nó rồi. Ina bỗng dưng tiến lại gần nó, ngồi lên bàn và hỏi:
– Cậu khỏe rồi à?!
– À, vâng. Nhưng hình như mình đã gặp cậu rồi thì phải. Ở hoàn cảnh nào đó …rất đặc biệt.
Ina tái mặt, cô lo sợ lỡ hoàn cảnh nó nói đến là cái lúc ở cầu thang thì sẽ có chuyện nên liền tìm cớ bỏ đi. Dara và Zin cùng tiến đến chỗ nó rồi nói:
– Sao cậu lại đi nói chuyện với cái thể loại đó hả?
– Sao? Cậu ấy dễ thương mà??
Nó đáp lại hai cô bạn bằng nụ cười tươi tít mắt quen thuộc của nó.
Hắn đi từ cửa sau, thì lập tức chú ý đến mái tóc của nó. Vậy là nó đi học rồi, nhưng có lẽ, nó sẽ lại không nhận ra hắn nên tốt nhất thì hãy cứ tỏ ra không quen biết đi, nhưng thế có lẽ sẽ tốt nhất. Nghĩ vậy nên hắn tiến lại bàn của mình và ngồi xuống mà tỏ vẻ không bận tâm đến nó. Nhưng hắn đã khẽ liếc nó một chút cho đến khi nó quay người nhìn hắn.
Phù…thật khó chịu, nó đang ở ngay đây mà không thể làm gì được. Nó đang trước mặt hắn… Chết thật. Vì không thể chịu nổi cái kiểu tỏ vẻ lạnh lùng được nên hắn liền bỏ cả tiết ba và tư để chạy đi khỏi lớp.
Lại nói đến nó, khi hắn vào lớp và trong cả suốt tiết một hai, không khi nào là không liếc nhìn hắn, cái khuôn mặt trông rất đáng ghét nhưng lại đem đến một cảm giác rất thân thiết, hay là… Mình quen cậu ta nhỉ???
Nhưng ngay khi hắn vừa đi khỏi lớp, nó lại thấy thật trống vắng bởi lẽ… nó không thể liếc hắn được nữa. Lại còn cảm giác cứ muốn đi theo hắn nên nó không chần chừ bỏ tiết tư để theo chân nối gót hắn.
Nó đi theo con đường lên tầng thượng, đang có một cảm giác hứng khởi thì nó bỗng dừng lại ở chiếc bậc thang thứ hai từ dưới lên để nhìn xuống đoạn vòng, một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu nó… là nó đang nằm đó bên vũng máu, bên cạnh là chiếc điện thoại màu hồng bị vỡ màn hình. Và lại kèm thêm một cơn đau đầu bên trái, nó phải đưa tay lên ấn vào đầu và vịn lan can mới đứng vững được. Đúng rồi… chính là nơi này thì phải, nó đi xuống và nằm xuống nền, nó đang tự mô phỏng lại những gì nó thấy lúc nãy, khi nó nhìn lên phía trên cùng cầu thang….thì thấy một cô gái đang cầm gậy bóng chày… Nó chú ý hơn đến chiếc gậy… trong đó có vào nhãn dán hình con gấu và một hình tròn có con số , và có đường viền xanh nơi tay cầm là BanGuk School… Nhưng khi nó đang có nhìn rõ mặt cô gái thì không tài nào thấy được, mái tóc của cô ta che phủ gần cả khuôn mặt… Nó phải cố gắng để thấy hết mọi thứ thôi… phải cố…Á…đau… đau đầu quá…Nó bật dậy để nắm lấy cái đầu đang đau như búa bổ, lại còn khóc thút thít… Làm sao đây, nó không còn khả năng đứng dậy nữa…
Hắn đi ra từ phòng hội trưởng, lại đeo tai nghe mà nó tặng, đút tay vào túi quần mà ung dung đi về lớp học, nhưng khi vừa đi đến cầu thang, hắn thấy một cô bé đang ngồi đấy ôm đầu thì liền nhanh chóng chạy tới, vì mái tóc đã che hết mặt nên hắn không thể nhận ra đó là ai, phải đến khi hắn ngồi xuống để giúp thì mới nhận ra là nó, không để lâu, hắn liền cúi người bế thốc nó để đi xuống phòng y tế.
Giờ trưa, nó tỉnh dậy thì thấy Seho đang ngồi gần mình, và một người lạ mặt đang đứng ở cửa…Hắn, chỉ đang muốn chắc rằng nó ổn, nên ngay khi nó tỉnh dậy thì hắn liền bỏ đi, nó không nói gì chỉ nhìn theo bóng dáng của hắn lướt qua khung cửa sổ. Seho lo lắng cắt đứt sự ngẩn ngơ của nó:
– Cậu không sao chứ? Cậu làm tớ lo quá
– À, tớ không sao cả. Mà này… cậu giúp mình cái này được không? – Nó hỏi
– Chuyện gì? – Seho ngạc nhiên.
– Cậu hãy tìm giúp mình gậy gậy bóng chày có dán hình chú gấu và con số . – Nó nói rõ cho Seho
– Nhưng sao cậu lại muốn thế? – Seho lần này nhăn mặt nghi ngờ nó đã nhớ ra điều gì đó.
– Đó chính là cây gậy đánh tớ bị thương, duy chỉ có hung thủ là tớ không nhìn thấy được. Nhưng đó là một cô gái.
– Vậy ra… không phải cậu bị ngã sao? – Seho ngây thơ nói
– Không hề. – Nó đáp lại.
Seho hẹn hắn lên gặp ở phòng hội trưởng…
Hắn vừa xuất hiện thì đã thấy cậu ấy khoanh tay đứng đợi. Seho nhận ra hắn thì liền nói:
– Hisun đã nhớ ra gì đó.
– Sao cậu biết? – Hắn vừa tiến tới vừa hỏi.
– Cậu ấy đã nhớ mình tìm cây gậy bóng chày có dán hình chú cấu và số . Cậu nằm trong đội nên có lẽ sẽ nhận ra.
– ? Đó là gậy của Jung Sun, cậu ấy đã dùng nó trong trận đấu. – Hắn suy tính rồi trả lời.- Nhưng, Hisun thật sự có thể nhớ lại sao?
– Đúng vậy, nhưng mình không nghĩ là sớm như vậy vì Bác sĩ bảo sức khỏe cậu ấy chưa tốt lắm, nhưng hình như… Hisun thật sự đã khỏe lại rất nhiều rồi, nếu mình tiếp tục giúp cậu ấy đến những nơi trước kia thì có lẽ cậu ấy sẽ nhớ ra mọi chuyện.
Đúng rồi… đây là những gì hắn mong muốn, nó vẫn có khả năng nhớ hết mọi chuyện nếu nó đến những nơi nó đã đến, như vậy thì nó có thể nhớ ra hắn rồi… Hắn vẫn còn hi vọng và hắn sẽ không để mất điều đó đâu..
Đến giờ về…
Nó đi về một mình vì nó muốn về trễ nên Seho đã về trước, hắn nhìn thấy nó vẫn còn thói quen đó nên chắc rằng nó sẽ nhận ra hắn, nên không chần chừ chạy xuống sân trường, hắn đứng sau lưng nó và gọi tên:
– Hisun a…
Nó quay người lại thì gặp hắn, điều đó đem lại cho nó một cảm giác rất vui và thân thiện. Hắn nhận ra sự vui tươi ánh lên trên khuôn mặt nó nên không chần chừ chạy lại nắm lấy tay nó và kéo nó đi, kèm theo câu:
– Tôi sẽ đưa cô về nhà, ngôi nhà thật sự của cô.
(Còn tiếp)