Bỏ qua quá niên náo nhiệt, cũng tránh đi những oanh oanh yến yến trong vương phủ, Mộ Dung Tình cầu còn không được, tại tây viện chuyên tâm dưỡng bệnh, không có bước ra khỏi tây viện nửa bước.
Nữ quyến trong vương phủ cũng vì vết xe đổ của Hồng Lăng mà không tới tìm nàng phiền toái, nàng cầu còn không được, chính mình sống một cuộc sống an nhàn tạm ổn, thỉnh thoảng ngâm thơ làm câu đối, thỉnh thoảng đọc sách viết chữ, nhưng việc nàng làm nhiều nhất chính là vuốt ve noãn ngọc treo trên cổ, nhìn bông tuyết rơi bên ngoài đến xuất thần.
Xuân Đào, Xuân Yến nhìn bóng lưng nàng cô độc cùng tang thương, hai cái đầu chụm lại một chỗ, cằn nhằn khá lâu cũng không tìm ra một cái nguyên cớ, đơn giản theo nàng đi.
Chỉ là, ở trong phòng lại tăng thêm hai cái lò sưởi, trên bàn cũng tùy thời đặt canh gừng nóng hôi hổi, có thể loại trừ hàn khí.
Ở trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, hai chân Mộ Dung Tình cuối cùng cũng có thể lại đi một chút.
Trong thời gian này, trừ quá niên muốn ở trong nhà làm bạn cùng cha mẹ, Triệu Yên Nhiên mỗi ngày đều mang theo các loại điểm tâm, tiểu ngoạn ý đến thăm, đùa nàng vui vẻ.
Tính tình Mộ Dung Tình tuy không còn hoạt bát đáng yêu như trước lúc gia biến, lại ngẫu nhiên cũng có thể lộ ra nhàn nhạt tươi cười, tuy cực kỳ nhạt lại giống như dương quang vào đông, ấm áp lòng người.
Này, làm cho Xuân Đào, Xuân Yến cực kỳ kinh ngạc, đã từng nhiều lần nói thầm, bộ dáng Dạ Cơ cô nương ngày thường nhìn thanh thanh lãnh lãnh khó tiếp cận, không thể tưởng được cười rộ lên lại đẹp như vậy.
Có hai nha đầu cẩn thận chăm sóc, lại có Lý Hàng y thuật số một số hai thái y viện chiếu cố, vết xanh tím trên người Mộ Dung Tình nhanh chóng biến mất.
Vết thương trên mặt cũng phai nhạt không ít, dựa theo Lý Hàng phỏng chừng mười ngày nửa tháng nữa có thể đem vết sẹo hoàn toàn tiêu trừ, không lưu dấu vết.
Chính nguyệt mồng năm, Dạ Vô Ưu mang theo Dạ Lang lặng yên đến, xem Mộ Dung Tình cùng Triệu Yên Nhiên ở trong phòng chơi cờ, hai nữ tử đều áo trắng như tuyết, xảo tiếu yên nhiên.
Lẳng lặng nhìn một hồi, không làm phiền hai tỷ muội nói chuyện, hắn phân phó Dạ Lang không cần lên tiếng, lặng lẽ rời khỏi tây viện, sau khi phân phó Xuân Đào không cần đem tin tức mình tới nói cho hai người biết liền đi ra ngoài.
Hôm nay là tiết "Phá ngũ", tại dân gian có tập tục bái tài thần cùng thần tài đi dạo dân gian ban phúc đưa tài, Dạ Vô Ưu tuy không tin những tập tục này nhưng cũng để cho phòng bếp chuẩn bị bánh chẻo, thỉnh gánh hát đến phủ hát hí khúc ba ngày, xem như thỉnh tài thần chi lễ.
Dạ Lang lặng yên không tiếng động đi theo sau lưng hắn, hàn phong mang theo những bông tuyết nhỏ thổi qua hai người, đem hai người khóe mắt đuôi mày đều dính bạch sắc mỏng nhạt.
Thanh đàn sáo truyền đến, Dạ Vô Ưu dừng bước, hí mắt lắng nghe, thanh âm nàng kia tinh tế nghẹn ngào rõ ràng truyền tới bên tai, hắn hơi ngạc nhiên, "Vương phủ làm sao có thể có nữ tử khóc?"
"Gia, người quên, hôm nay là Chính nguyệt mồng năm, tiết "Phá ngũ", người cho người ta thỉnh gánh hát tới giải buồn cho Trắc phi nương nương, hôm qua gánh hát đã đến vương phủ." Cẩn thận nghe ngóng, trên gương mặt băng lãnh của Dạ Lang lộ ra cung kính hồi đạo.
"A..., ngươi không nói, Bổn vương thật quên rồi!" Ngưng tai nghe, trong thanh hỗn loạn nức nở kia y y nha nha giọng hát, không phải là hôm nay mấy nữ tử kia yêu cầu xem《 Bá Vương Biệt Cơ 》?
"Từ khi ta theo Đại vương đông chinh Tây tấm, chịu phong sương cùng lao lực, năm phục hàng năm..." Giọng hát nữ tử nức nở mang theo ôn nhu, Dạ Vô Ưu nghe có chút ngây ngốc. Trong đầu hiện lên khuôn mặt vừa quật cường vừa xinh đẹp kia.
Từng trận gió lạnh thổi qua, mang đến bông tuyết phất phới, giờ tay ra, bông tuyết hòa tan ở lòng bàn tay, cảm giác mát lạnh xuyên thấu qua da thịt chui vào huyết mạch, Dạ Vô Ưu gợi lên khóe môi, gương mặt anh tuấn dẫn theo nhàn nhạt tươi cười.
Không biết như thế nào, trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh ngày đưa Mộ Dung Tình về, trên đường trở về, bọn hắn gặp tập kích, tuy bị đám người Dạ Lang đánh lui, chính mình cũng vì bảo hộ tiểu nữ tử trong lòng mà thụ thương.
Buông mắt xuống, rơi vào cánh tay phải vẫn như cũ có chút hành động không tiện, ngày ấy ôm nàng vào trong ngực, vốn cho rằng có thể dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm thân thể của nàng, lại không nghĩ rằng cơ thể nàng lạnh lẽo, đôi môi xanh tím, xúc cảm lạnh lẽo, từ sau khi đó liền quanh quẩn trong đầu không xóa đi được.
"Triệu cô nương!" Tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, Dạ Vô Ưu nghe được thanh âm Dạ Lang cung kính, vội vàng dứt bỏ bóng người trong đầu, xoay người.
Triệu Yên Nhiên bạch y như tuyết nhẹ nhàng mà đến, mái tóc đen tuyền tung bay theo gió, trong lúc đi lại lờ mờ có thể thấy được đôi giày thêu hồng mai nở rộ, dáng người mảnh khảnh cùng thanh nhã cười yếu ớt kia, ở trong một màu tuyết trắng càng phát ra khí chất như tiên.
Thân thủ gạt bỏ những bông tuyết lạc trên vai nữ tử, hắn cười tà mị, "Yên Nhiên, bên ngoài gió lạnh, ngươi như thế nào chạy đến nơi đây?"
"Nghe nói phủ Vương Gia hôm nay thỉnh gánh hát, xướng chính là 《 Bá Vương Biệt Cơ 》?" Sau khi phúc thân thi lễ, Triệu Yên Nhiên người cũng như tên, Yên Nhiên cười, giống như bạch liên hé nở, như tiên nữ hạ phàm!
"Uh`m!" Tươi cười giống như một đạo bạch quang, chiếu vào trong lòng Dạ Vô Ưu quanh năm khói mù không thấy ánh sáng, làm cho hắn có cảm giác ấm áp, đối với nữ tử khí chất như liên gật đầu, trên gương mặt tuấn lãng lộ ra cười yếu ớt.
"Nhớ lại Tiểu Tình ngày xưa rất thích náo nhiệt, đáng tiếc..." Triệu Yên Nhiên thở dài một tiếng, mắt to mang theo tiếc hận cùng đau lòng, một vấn đề đột nhiên hiện lên trong đầu, nàng nhìn về phía Dạ Vô Ưu, cánh môi hồng nhuận giật giật, mặt lộ vẻ khó xử.
Bộ dạng nàng muốn nói lại thôi phi thường đáng yêu, Dạ Vô Ưu giật mình, đại thủ phất qua đôi má nàng, hơi lạnh lại trắng mịn, hắn cơ hồ yêu thích không buông tay.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Nhìn thẳng vào đôi mắt mỹ lệ của nàng, hắn cười có chút xấu xa, lại càng mang mê người.
Nữ quyến trong vương phủ cũng vì vết xe đổ của Hồng Lăng mà không tới tìm nàng phiền toái, nàng cầu còn không được, chính mình sống một cuộc sống an nhàn tạm ổn, thỉnh thoảng ngâm thơ làm câu đối, thỉnh thoảng đọc sách viết chữ, nhưng việc nàng làm nhiều nhất chính là vuốt ve noãn ngọc treo trên cổ, nhìn bông tuyết rơi bên ngoài đến xuất thần.
Xuân Đào, Xuân Yến nhìn bóng lưng nàng cô độc cùng tang thương, hai cái đầu chụm lại một chỗ, cằn nhằn khá lâu cũng không tìm ra một cái nguyên cớ, đơn giản theo nàng đi.
Chỉ là, ở trong phòng lại tăng thêm hai cái lò sưởi, trên bàn cũng tùy thời đặt canh gừng nóng hôi hổi, có thể loại trừ hàn khí.
Ở trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, hai chân Mộ Dung Tình cuối cùng cũng có thể lại đi một chút.
Trong thời gian này, trừ quá niên muốn ở trong nhà làm bạn cùng cha mẹ, Triệu Yên Nhiên mỗi ngày đều mang theo các loại điểm tâm, tiểu ngoạn ý đến thăm, đùa nàng vui vẻ.
Tính tình Mộ Dung Tình tuy không còn hoạt bát đáng yêu như trước lúc gia biến, lại ngẫu nhiên cũng có thể lộ ra nhàn nhạt tươi cười, tuy cực kỳ nhạt lại giống như dương quang vào đông, ấm áp lòng người.
Này, làm cho Xuân Đào, Xuân Yến cực kỳ kinh ngạc, đã từng nhiều lần nói thầm, bộ dáng Dạ Cơ cô nương ngày thường nhìn thanh thanh lãnh lãnh khó tiếp cận, không thể tưởng được cười rộ lên lại đẹp như vậy.
Có hai nha đầu cẩn thận chăm sóc, lại có Lý Hàng y thuật số một số hai thái y viện chiếu cố, vết xanh tím trên người Mộ Dung Tình nhanh chóng biến mất.
Vết thương trên mặt cũng phai nhạt không ít, dựa theo Lý Hàng phỏng chừng mười ngày nửa tháng nữa có thể đem vết sẹo hoàn toàn tiêu trừ, không lưu dấu vết.
Chính nguyệt mồng năm, Dạ Vô Ưu mang theo Dạ Lang lặng yên đến, xem Mộ Dung Tình cùng Triệu Yên Nhiên ở trong phòng chơi cờ, hai nữ tử đều áo trắng như tuyết, xảo tiếu yên nhiên.
Lẳng lặng nhìn một hồi, không làm phiền hai tỷ muội nói chuyện, hắn phân phó Dạ Lang không cần lên tiếng, lặng lẽ rời khỏi tây viện, sau khi phân phó Xuân Đào không cần đem tin tức mình tới nói cho hai người biết liền đi ra ngoài.
Hôm nay là tiết "Phá ngũ", tại dân gian có tập tục bái tài thần cùng thần tài đi dạo dân gian ban phúc đưa tài, Dạ Vô Ưu tuy không tin những tập tục này nhưng cũng để cho phòng bếp chuẩn bị bánh chẻo, thỉnh gánh hát đến phủ hát hí khúc ba ngày, xem như thỉnh tài thần chi lễ.
Dạ Lang lặng yên không tiếng động đi theo sau lưng hắn, hàn phong mang theo những bông tuyết nhỏ thổi qua hai người, đem hai người khóe mắt đuôi mày đều dính bạch sắc mỏng nhạt.
Thanh đàn sáo truyền đến, Dạ Vô Ưu dừng bước, hí mắt lắng nghe, thanh âm nàng kia tinh tế nghẹn ngào rõ ràng truyền tới bên tai, hắn hơi ngạc nhiên, "Vương phủ làm sao có thể có nữ tử khóc?"
"Gia, người quên, hôm nay là Chính nguyệt mồng năm, tiết "Phá ngũ", người cho người ta thỉnh gánh hát tới giải buồn cho Trắc phi nương nương, hôm qua gánh hát đã đến vương phủ." Cẩn thận nghe ngóng, trên gương mặt băng lãnh của Dạ Lang lộ ra cung kính hồi đạo.
"A..., ngươi không nói, Bổn vương thật quên rồi!" Ngưng tai nghe, trong thanh hỗn loạn nức nở kia y y nha nha giọng hát, không phải là hôm nay mấy nữ tử kia yêu cầu xem《 Bá Vương Biệt Cơ 》?
"Từ khi ta theo Đại vương đông chinh Tây tấm, chịu phong sương cùng lao lực, năm phục hàng năm..." Giọng hát nữ tử nức nở mang theo ôn nhu, Dạ Vô Ưu nghe có chút ngây ngốc. Trong đầu hiện lên khuôn mặt vừa quật cường vừa xinh đẹp kia.
Từng trận gió lạnh thổi qua, mang đến bông tuyết phất phới, giờ tay ra, bông tuyết hòa tan ở lòng bàn tay, cảm giác mát lạnh xuyên thấu qua da thịt chui vào huyết mạch, Dạ Vô Ưu gợi lên khóe môi, gương mặt anh tuấn dẫn theo nhàn nhạt tươi cười.
Không biết như thế nào, trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh ngày đưa Mộ Dung Tình về, trên đường trở về, bọn hắn gặp tập kích, tuy bị đám người Dạ Lang đánh lui, chính mình cũng vì bảo hộ tiểu nữ tử trong lòng mà thụ thương.
Buông mắt xuống, rơi vào cánh tay phải vẫn như cũ có chút hành động không tiện, ngày ấy ôm nàng vào trong ngực, vốn cho rằng có thể dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm thân thể của nàng, lại không nghĩ rằng cơ thể nàng lạnh lẽo, đôi môi xanh tím, xúc cảm lạnh lẽo, từ sau khi đó liền quanh quẩn trong đầu không xóa đi được.
"Triệu cô nương!" Tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, Dạ Vô Ưu nghe được thanh âm Dạ Lang cung kính, vội vàng dứt bỏ bóng người trong đầu, xoay người.
Triệu Yên Nhiên bạch y như tuyết nhẹ nhàng mà đến, mái tóc đen tuyền tung bay theo gió, trong lúc đi lại lờ mờ có thể thấy được đôi giày thêu hồng mai nở rộ, dáng người mảnh khảnh cùng thanh nhã cười yếu ớt kia, ở trong một màu tuyết trắng càng phát ra khí chất như tiên.
Thân thủ gạt bỏ những bông tuyết lạc trên vai nữ tử, hắn cười tà mị, "Yên Nhiên, bên ngoài gió lạnh, ngươi như thế nào chạy đến nơi đây?"
"Nghe nói phủ Vương Gia hôm nay thỉnh gánh hát, xướng chính là 《 Bá Vương Biệt Cơ 》?" Sau khi phúc thân thi lễ, Triệu Yên Nhiên người cũng như tên, Yên Nhiên cười, giống như bạch liên hé nở, như tiên nữ hạ phàm!
"Uh`m!" Tươi cười giống như một đạo bạch quang, chiếu vào trong lòng Dạ Vô Ưu quanh năm khói mù không thấy ánh sáng, làm cho hắn có cảm giác ấm áp, đối với nữ tử khí chất như liên gật đầu, trên gương mặt tuấn lãng lộ ra cười yếu ớt.
"Nhớ lại Tiểu Tình ngày xưa rất thích náo nhiệt, đáng tiếc..." Triệu Yên Nhiên thở dài một tiếng, mắt to mang theo tiếc hận cùng đau lòng, một vấn đề đột nhiên hiện lên trong đầu, nàng nhìn về phía Dạ Vô Ưu, cánh môi hồng nhuận giật giật, mặt lộ vẻ khó xử.
Bộ dạng nàng muốn nói lại thôi phi thường đáng yêu, Dạ Vô Ưu giật mình, đại thủ phất qua đôi má nàng, hơi lạnh lại trắng mịn, hắn cơ hồ yêu thích không buông tay.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Nhìn thẳng vào đôi mắt mỹ lệ của nàng, hắn cười có chút xấu xa, lại càng mang mê người.